Untitled Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tori

1.

Đó là vào mùa hè năm tôi 14 tuổi. Phải gọi như thế bởi đây là thời khắc đánh dấu sự thay đổi của tôi vào lúc đó. Tôi đã có một giấc mơ.

oOo

Mùa hè năm 1998.

Lúc ấy tôi vẫn là một thằng nhóc với mái đầu ổ quạ chỉ suốt ngày cắm mặt vào đống máy móc điện tử. Với tôi – khi ấy – đó đã là một thiên đường. Một "Tiny Eden" của riêng tôi, nhưng tôi luôn thấy rằng nó thiếu cái gì đó.

Cho tới khi tôi gặp Tori.

oOo

Khác với những đứa con trai cùng trang lứa, tôi không thích những hoạt động ngoài trời, phim ảnh hay các thú vui khác. Lúc đó, tôi chỉ quan tâm tới máy móc. Lân đầu tôi gặp Tori là vào giữa tháng 6 đầy oi bức. Buổi sáng hôm đó tôi đang ngồi trong phòng, bên cạnh là chiếc quạt điện Liên Xô cũ phát ra tiếng kêu rè rè như một con mèo giả uể oải sau giấc ngủ dài. Chiếc rèm cửa màu trắng bay phấp phới trong gió. Mồ hôi rịn ra hai bên đầu khi tôi đang loay hoay sửa một chiếc radio cũ. Đó là chiếc radio mà ông ngoại tôi đem từ Mĩ về nhưng đã bị hỏng sau nhiều lần ngấm nước. "Rẹt rẹt..." – Đột nhiên âm thanh bật ra từ chiếc radio cũ kỹ.

- Mình làm được rồi! – Tôi thì thầm.

"Leng keng..."

Tiếng chuông bạc phát ra đâu đó. Ban đầu tôi không để ý lắm, nhưng cho đến khi nó lặp lại nhiều lần thì tôi mới ngẩng đầu lên.

Bên ngoài ban công tầng hai ngập nắng là... một đứa con gái!! Cây tua-vít của tôi bất ngờ trượt khỏi bàn tay. Cậu ta có mái tóc đen dài, mặc váy thủy thủ trắng, đi chân trần và... đang lơ lửng. Âm thanh kia là từ chiếc lắc bạc ở cổ chân cô phát ra.

- C-c-cậu là ai?? – Tôi chỉ tay vào cậu ta.

- Tớ không biết.

- Cậu... cậu từ đâu tới?

- Tớ không biết.

- Vậy... sao cậu lại ở đây?

- Tớ cũng không biết, hì hì. – Cậu ta nghiêng đầu cười.

Bất thần tôi hét toáng lên rồi lao xuống bếp tìm mẹ. Chắc chắn! Chắc chắn cậu ta là ma!!

- Mẹ ơi!! Mẹ! Nhà mình có ma!!

- Cái gì? – Mẹ đánh rơi đôi đũa trên tay.

- Nhà mình có ma!! Một đứa con gái, nó... nó biết bay!!

Mẹ tôi chợt thay đổi sắc mặt, từ trắng chuyển sang xanh tái rồi cuối cùng xám đen lại, sờ tay lên trán tôi và cau mặt hỏi:

- Mày có bị ấm đầu không đấy?

- Con nói thật mà! Trên phòng con ấy! – Tôi giãy nảy lên.

Mẹ tôi im lặng rồi dúi vào tay tôi lọ muối ăn, tay lăm lăm con dao thái thịt rồi dẫn tôi lên phòng. Có khi nào "nó" lại biến mất trước khi mình lên phòng không nhỉ?

Cánh cửa hé dần dần, mẹ nhìn với vẻ cảnh giác xung quanh phòng với vẻ cảnh giác rồi cất tiếng hỏi tôi:

- Đâu?

- Nó ở bên giá sách kìa mẹ!

Đúng lúc đó cậu ta nhìn tôi ngạc nhiên pha lẫn mừng rỡ.

- Cậu đi đâu thế? Đó là mẹ cậu à?

- Mẹ có thấy ai đâu?

- Nó kia kìa! Bên cạnh cửa sổ đó mẹ... Ê, đừng động vào cái đó! - Tôi vội vàng chạy tới giật lấy chiếc radio của ông ngoại.

Mẹ quay sang nhìn tôi như thể thằng con mình bị hâm vậy.

- Dở hơi nó vừa vừa thôi chứ! Suốt ngày chúi mũi vào cái đống máy móc kia cho lắm vào! Lo học hành đi! – Kèm theo đó là một cái nhéo tai đau điếng.

Bước chân mẹ dậm mạnh xuống cầu thang kèm theo nỗi bực tức "Con với chả cái, suốt ngày...". Tôi xoa xoa một bên tai đang đau nhức tưởng chừng như sắp rách ra, còn cậu ta vẫn ở đó, nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác.

- Gì đấy? – Tôi nhăn nhó.

Cậu ta không nói gì, chỉ mỉm cười một cách khó hiểu.

oOo

- Nè...

Nó chỉ là ảo ảnh thôi.

- Nè..

Nó chỉ là ảo ảnh thôi, tôi lặp đi lặp lại trong đầu.

- Nói chuyện với tớ đi mà... - Cậu ta lay nhẹ tay tôi. Thoáng chốc thời gian như đông cứng lại. Hơi ấm còn vương lại trên cánh tay chợt bay mất khi cậu ta gỡ ra. – Nè...

- Có im ngay không?? – Tôi hét lên.

- Duy! Con đang nói chuyện với ai đấy? – Tiếng mẹ dưới bếp vọng lên.

- T-Tớ... tớ chỉ muốn nói chuyện thôi mà... - Mắt cậu ta rưng rưng.

- C-Cậu... thực sự là ai?

- Tớ không biết tên mình là gì nữa...

- Cậu chết rồi phải không?

Thoáng nghĩ ngợi một chút, cậu ta gật đầu.

- Cậu... cậu cần gì?

Tôi khẽ nhích xa dần, trên tay vẫn lăm lăm con dao díp cắt dây điện.

- Tớ không biết, hì hì...

Lúc ấy tôi đã tự hỏi, có nên gọi cậu ta là "Tớ không biết" không nữa.

2.

"Chích chích.."

Lũ chim sẻ sáng sớm đã nhảy nhót ngoài ban công nói chuyện chí chóe.

- Oa ~ - Cậu ta thò đầu ra ngoài ban công ồ lên thích thú.

- Này! Bao giờ cậu mới chịu đi--

- Tori! Tori!!

Cậu ta bỗng nhiên bật lên những từ ngữ lạ đó rồi cười khanh khách. Lũ chim vội vàng bay mất nhưng chốc lát lại bay tới, đậu trên tay cậu ta. K-không phải đó là ma sao? Tại sao lũ chim có thể...? Bất chợt tôi nhớ về ngày hôm qua khi cậu ta chạm vào tay tôi.

Trong thoáng chốc, tôi sững ra trước cảnh tượng đó. Cậu ta đứng giữa ban công đầy nắng, với lũ chim đang đậu trên vai, cười vang thích thú. Ma... cũng có như thế này sao?

- Này..!

Lũ chim vội vàng bay mất.

- Gì thế?

- Cậu... là ma đúng không?

Lúc đó, tôi chợt nhớ ra rằng, lần đầu tiên cậu ta xuất hiện, cũng là khi tôi vừa sửa được chiếc radio của ông ngoại.

oOo

Từ hôm đó, tôi quyết định gọi cậu ta là Tori. Và Tori chắc chắn là một con ma, nhưng chỉ có người lớn là không nhìn thấy. Bởi khi cậu ta cùng tôi ra ngoài, lũ nhóc chúng tôi nhìn thấy Tori, nhưng người lớn thì không.

Tori là con gái. Mà lũ con gái thì thường rất dở hơi, ít nhất là với tôi lúc 14 tuổi. Chúng thường bắt chước người lớn, ra vẻ trưởng thành, bày đặt nói triết lý để lên mặt với tụi con trai, khi lại ẩm ẩm ương ương thay đổi tính cách xoành xoạch, và còn lắm chuyện nữa!

Hôm nọ tôi cắp sách lên trường học bồi dưỡng môn toán, cậu ta cũng đòi đi theo, với một lý do vô cùng củ chuối, đó là xem người ta đi học như thế nào.

- Đi thôi! – Tori phấn khích kéo tay tôi ra khỏi cổng.

- Khoan đã! Phải đứng xa tôi ra rõ chưa?

- Ơ... Tại sao?

- Nếu gặp bạn tôi thì sao? Hơn nữa cậu cũng chỉ đến xem thôi mà.

- Bạn của Duy thì cũng là bạn của tớ mà?

- Cái đồ ngố này! – Tôi véo má Tori cho chừa tội nói nhiều. – Hay là cậu muốn ở nhà?

- Ư... Tớ sẽ đi xa cậu mà. – Tori tiu nghỉu, trái ngược với vẻ khoan khoái của tôi.

Từ nhà đến trường cũng không phải xa cho lắm, nhưng phải đi qua cổng sau của một trường cấp ba. Ở đó toàn tụ tập những đứa chuyên trấn lột, bắt nạt bất cứ đứa con nít nào đi qua. Mà tôi lại quên mất, làm quái gì có đứa đầu gấu nào lại đi "nghỉ hè" chứ?! Tôi nhìn cánh tay khẳng khiu vô tích sự của mình thở dài. Ngoái ra đằng sau thì chả thấy nhỏ Tori đâu hết. Có khi nào cậu ta gặp chuyện gì không?

- Tori! Toriiii...

Mà chậc, thôi kệ đi. Cậu ta là ma cơ mà. Tôi quay lại định bước tiếp thì va phải ai đó.

- X-Xin lỗi!

- Đi đâu vội thế? – Hắn nắm lấy vai tôi.

Mình chết chắc rồi. Tôi nhủ thầm.

- Dạ?

- Có bao nhiêu đưa hết ra đây!

- E-Em không có...

Tôi tái mặt không còn suy nghĩ gì được nữa. Mình chết chắc rồi, trong đầu tôi chỉ có thế.

Hắn chực lao nắm đấm tới mặt tôi thì bất ngờ có tiếng chó sủa vang lại gần. Con chó béc-giê nhà ai đó đang lao tới chỗ tôi, cùng với nhỏ Tori tay cầm dây xích bị kéo theo nó. Tên đầu gấu kia hoảng sợ chạy mất, và tôi cũng thế. Chạy đến ngã ba thì con chó rượt theo tên kia, nhưng tôi lại chạy qua cổng trường một quãng khá xa rồi.

Cuối cùng đành phải leo hàng rào để vào lớp cho kịp giờ. Tôi bước vào lớp của đầu tóc rối bù, dính vài chiếc lá trên tóc, quần áo xộc xệch dính chặt vào người bởi mồ hôi, và cả lớp thì đang làm bài kiểm tra. Thì ra hôm qua con nhỏ Tori kia vặn đồng hồ tôi chậm 15 phút. Tôi học toán cũng không đến nỗi tệ lắm, nhưng còn có ba mươi phút thì làm sao hoàn thành kịp chứ? Thôi đến đâu thì đến, tôi nhủ thầm. Vừa định chép đề bài vào thì trên bảng chỉ còn những vệt phấn nhòe nhoẹt lung tung, cứ như có kẻ vừa xóa vội bằng tay. Bọn bạn học nhốn nháo, ú ớ gọi thầy. Phía ngoài cửa sổ, nhỏ Tori cả hai bàn tay dính đầy phấn trắng với gương mặt chờ được tâng công cực kỳ hãnh diện. Và tại cái con nhỏ đó mà tôi phải về muộn và bị ăn mắng. Đúng là đáng ghét thật mà!

3.

- Ưư ~ Duyyy... Ra ngoài chơi đi mààà... - Tori dài giọng, lăn qua lăn về trên giường tôi.

- Đi đi.

- Đi cùng tớ nhé?

- Không.

- Tại sao?

- Tớ phải làm bài tập.

- Nói dối! Cậu làm xong từ hôm qua rồi nhé!

- Ừ... - Tôi còn không buồn nhìn Tori. Gì chứ. Cái con nhỏ này toàn đem lại cho tôi rắc rối. hơn nữa ra đường để làm gì chứ?

- Cậu mà không đi thì... thì... - Nhỏ Tori ngập ngừng.

- Thì sao? – Tôi ngẩng đầu lên nhìn thách thức.

- Đi đi mà ~ Duyyyy ~ chỉ lần này thôi!!

- Hm.. – tôi im lặng. Con nhỏ đó đúng là lắm chuyện. Nhưng mà, dù gì thì mình cũng cần mua vài thứ, tôi tự nhủ rồi đứng dậy nhăn nhó nhìn Tori. – Đi thì đi.

- Cứ như ông cụ non! – Tori lè lưỡi.

- Học ở đâu ra thế?

Trước khi để tôi túm lại, nhỏ đã chạy biến xuống cầu thang mất tiêu. Nhưng mà dạo này không thấy Tori bay nữa thì phải, có khi nào nhỏ chán hay quên cách bay rồi không?

oOo

Sau khi ra khỏi cửa hàng tạp hóa, tôi cẩn thận xách tá trứng gà trên tay đi qua đường.

- Cướp!! Cướp!! giúp tôi với!!

- Ơ... Duy! Đuổi theo mau lên!

- Gì chứ?

- Nhanh lên! Để tớ chặn một đầu!

Ngay lập tức tôi vội đuổi theo tên cướp, chẳng suy nghĩ là mình phải làm gì mà cứ chạy miết.

- Đứng lại đó!!

Tôi lấy ngay một quả trứng trong túi ném vào đầu hắn. Đến quả thứ tư thì tên cướp vứt lại chiếc ví rồi chạy mất, phải nói là quả trứng thú tư bởi ba quả trước đó đã bị tôi ném hụt vào những người xung quanh. Cái sự "để tớ chặn hắn một đầu" của Tori chẳng thấy đâu, mãi tới khi người ta xúm lại quanh người phụ nữ bị mất cắp thì tôi mới thấy cái đồ ngốc xít kia đang hớt ha hớt hải chạy lại với cây chổi trên tay.

Không biết người lớn có thấy cây chổi đang bay lơ lửng hay không nhỉ?

Trưa hôm đó về đến nhà, tôi bị mẹ mắng té tát vì tội lanh chanh, thích lo chuyện thiên hạ. Nhưng mà tôi cũng không thể chỉ tay vào bên phải – nơi Tori đang đứng với tôi và là không khí với mẹ, để minh oan rằng do con nhỏ này xúi dại. Cũng may là chiều hôm đó người phụ nữ bị mất cắp đã tìm đến nhà tôi để cảm ơn, nếu không thì tôi đã giận cá chém thớt, cho con nhỏ kia một trận rồi.

oOo

- Duy! Đó là trò gì thế? – Tori hỏi tôi sau cả buổi quan sát.

- Đá bóng. A... này! Tori!!

Tôi vừa dứt lời thì Tori đã chạy xuống sân cỏ nhập bọn cùng tụi con nít dưới kia. Tôi cũng phải chạy theo nhỏ, bởi biết đâu con nhỏ lắm chuyện này lại gây họa nữa.

- Nè! Cho tớ chơi với được không?

- Không được! Cậu là con gái mà.

- Con gái thì sao chứ? Tớ cũng biết chơi mà! – Nhỏ trợn mắt tức giận.

- Ở đây không chơi với con gái!!

- Không tin à? Xem nè!

Nhỏ Tori lao tới sút mạnh vào quả bóng, khiến nó bay mất vào bụi rậm ở gần đó. Một con mèo tam thể ré lên tức giận rồi nhảy ra khỏi bụi cây.

Mấy thằng con trai hoảng lên vì mất bóng, cả đám chạy lại bụi rậm tìm kiếm quả bóng và nhỏ Tori lắm chuyện cũng tham gia.

- Tìm ra rồi! – Tôi chỉ tay lên tán cây đối diện bụi rậm kia, nơi quả bóng bị kẹt trong đó. Đáng lẽ ra quả bóng phải nằm trong bụi cây chứ?

Sau khi quả bóng được lấy xuống thì Tori lại đòi chơi, và dĩ nhiên là tụi kia lại không chịu, nhỏ cũng ở lì giữa sân không chịu về.

- Hay là tớ chơi dùm cậu ta nhé?

Thoáng lưỡng lự rồi tụi kia cũng gật đầu. Nhỏ Tori cũng hết giận, chạy ra ngoài sân xem tôi chơi bóng.

Lâu lắm rồi tôi mới chơi lại trò này, cơ thể hoạt động chậm và mau mất sức hơn tụi đá cùng. Hóa ra chúng học ở lớp bên cạnh tôi. Cứ như thế cho đến khi tối mịt, tôi về nhà với bộ quần áo lấm lem bùn đất, mồ hôi chảy ướt cả người. Mẹ thoáng ngạc nhiên khi nghe rằng tôi đá bóng, nhưng dù vậy tôi vẫn bị mắng vì làm cả nhà lo lắng.

Từ hôm đó, chiều nào tôi cũng nhập bọn với lũ trẻ ở sân cỏ, Tori luôn đi cùng để hò hét cổ vũ cho tôi. Và tôi bắt đầu kết bạn từ ngày đó. Nếu không nhờ cú sút "thần thánh" kia của Tori, tôi đã không thể có bạn chơi cùng khi đó.

4.

- Duy nè.. – Tôi nhìn Duy, rồi lại ngước lên bầu trời đêm lấp lánh sao. – Tớ... hồi còn sống tớ không ở đây đâu.

- Thế cậu ở đâu? – Duy tò mò nhìn tôi. Cậu ta gấp cuốn sách trên tay lại chờ đợi.

- Xa lắm. Tớ sống cùng em trai và bố mẹ. Một ngày nọ, tớ nhớ lúc đó là khoảng tháng Tám, những người lính bản địa bắt tớ đi và tập trung lại với những người khác. Tớ bị lạc cha mẹ và em trai khi ấy. Họ gọi đây là trại tập trung, còn những người bị nhốt cùng tớ rất lạ, họ giống như tớ nhưng lại nói gì đấy tớ không hiểu. À, phải rồi! Họ gọi những con chim là Tori.

- Vậy là... có thể cậu bị bắt bởi nhìn cậu giống những người đó. Vớ vẩn thật đấy.

- Hả? – Tôi nhìn Duy vỡ lẽ. Đáng lẽ ra mình phải biết chứ, hay là chưa có bao giờ mình lại thắc mắc về điều này nhỉ?

- Thế tại sao cậu lại chết?

Tôi lắc đầu, không buồn nhìn vào mặt Duy.

- Tớ cũng không biết. Tớ chỉ nhớ được có thế, và nó nữa. – Tôi chỉ tay vào chiếc radio trên bàn Duy. Trước đây, nó mới hơn rất nhiều... - Đó là chiếc đài của bố tớ. Nó đã bên tớ cho đến cuối cùng.

Không hiểu tại sao hôm đó, tôi lại kể hết mọi chuyện cho Duy nghe. Tất cả chỉ có thế, tại sao tôi lại không thể nhớ ra nhiều hơn? Bởi biết đâu ai đó trong gia đình tôi vẫn còn sống. Tại sao tôi lại thành ra thế này? Tại sao?

Tôi có rất nhiều câu hỏi, nhưng chẳng ai có thể giúp tôi giải đáp cả. Và tôi cứ thắc mắc, luôn tự đặt ra những câu hỏi như thế rồi quên mất xung quanh. Này, có phải tôi đang tự dìm chết bản thân trong biển hồ suy nghĩ của mình không?

Tôi cứ trầm ngâm như thế, quên mất rằng Duy đang nhìn mình chăm chú.

5.

Hình ảnh Tori ôm chiếc radio cũ, đứng bên bức tường đá với hàng rào kẽm gai, mắt nhìn đau đáu lên bầu trời chờ đợi cứ ám ảnh trong tôi kể từ ngày đó. Trông Tori như một con chim sẻ lạc đàn, đứng giữa một bầy chim lạ có ngoại hình giống mình.

Tori ngồi trầm ngâm bên tôi một lúc lâu, mắt nhìn lơ đãng vào những đám mây trên trời rồi chuyển sang mái hiên sát tường. Không chịu nổi sự im lặng bất thường này nên tôi bắt chuyện.

- ..Sau này tớ sẽ trở thành một kỹ sư! – Tôi nói với Tori. Nhỏ ngừng lật các trang sách nhìn tôi chăm chú rồi mỉm cười.

- Chắc chắn phải trở thành đấy nhé!

Tôi tự hỏi con nhỏ ngốc xít kia có biết "kỹ sư" là cái giống gì không. Nhưng mà dạo này nhỏ ít nói hẳn. Từ dạo tôi chỉ cho nhỏ tổ chim ở trên mái hiên, Tori ngày nào cũng quan sát nó. Nhỏ không còn rủ rê tôi đi ra ngoài hay bày trò nghịch ngợm gì nữa cả.

- Còn cậu thì sao?

- Tớ muốn trở thành chim!

- Chim á? Tại sao?

- Vì như thế... tớ có thể bay. Tớ còn có thể ra ngoài đó nữa.

- Ý cậu là, tự do?

- Ưm! – Tori gật đầu. Thoáng long lanh hiện ra trong đáy mắt nhỏ.

- Đúng là đồ ngốc xít! Chẳng phải bây giờ cậu đã tự do rồi hay sao?

Tori ngạc nhiên nhìn tôi. Có lẽ nhỏ vừa vỡ lẽ ra điều gì đó.

Một đống Dragon Ball cùng vài cuốn truyện tranh khác nằm rải rác trên nền nhà. Từ khi Tori xuất hiên, con nhỏ đó cứ vơ được cuốn nào là đem vứt lung tung sau khi xem chán chê khiến tôi luôn bị mẹ la vì bừa bãi. Tori sau khi đi quanh quất khắp nhà rồi tiếp tục quay sang kiếm chuyện, nhỏ nhặt lên một cuốn Dragon Ball rồi quay sang tôi hỏi:
- Nè, Duyyy.. Đây là ai vậy?
- Son Goku.
- Còn đây? Cái người trông y hệt Goku ấy
- Son Gohan.
- Trông thú vị nhỉ? Mà Gohan... gohan... hình như những người đó thường ăn cái này.
- "Gohan" nghĩa là cơm.
- Ah.. - Tori òa lên thích thú. "Gohan" là tiếng Nhật. Vậy là, có khi nào nhỏ ở trong trại tập trung của người Nhật Bản lúc đó không? - Nè nè, sao tóc cậu không giống như Goku hay Gohan vậy Duy?
- Cái đồ hâm này!! Đấy là nhân vật trong truyện tranh mà! - Tôi cốc đầu nó.

6.

- Nè. Cầm đi.

Tôi chìa ra cho nhỏ đôi kẹp tóc màu xanh thanh thiên, ở trên có gắn hình đôi cánh chim nhỏ.

- Cái gì thế?

- Kẹp tóc!

- Để làm gì?

- Để kẹp vào tóc chứ sao! Trông tóc cậu lòa xòa gớm chết đi được!

Tôi cứ tưởng nói xong, Tori sẽ giận dỗi bỏ đi mất. Trái lại, nhỏ ồ lên thích thú rồi cầm lấy, cắm lên đầu mình.

- Thế này phải không? – Nhỏ cười toe toét.

- Đồ ngốc xít! – Tôi gỡ ra rồi kẹp vào hai bên tóc cho nhỏ. Tori sờ sờ đầu mình rồi bật cười thích thú.

Con nhỏ này... có phải là con gái không đấy?

7.

Sáng hôm đó, tôi dẫn Tori đến nhà ông ngoại. Ở đó có một vườn cây nhỏ, trên mỗi cành cây đều treo những lồng chim lớn bé khá nhau. Ông ngoại tròn mắt khi thấy tôi đến đây một mình bởi tôi rất ít khi ra ngoài, những lần đến đây đều là do sự lôi ép của cha mẹ tôi mới chịu đến. Nhỏ Tori tròn mắt khí khi bước vào khu vườn nhỏ của ông ngoại.

- Cậu thấy chưa?

- Gì cơ?

- Là chim thì chưa chắc đã được tự do đâu. Đò ngốc ạ. Cậu cứ nhìn lũ chim trong lồng kia là biết.

Tori dẩu môi buồn bã. Có phải là tôi đã nói gì đó không phải không? Nhưng mà tôi cũng không muốn thấy nhỏ buồn rầu như thế này. – Nhưng mà - Tôi tiếp lời - ..vẫn có nhiều con chim sống giữa tự nhiên. Chúng sống rất tự do, khac với những con chim trong vườn ông tớ. Cậu có thấy ai lại đi nhốt những con chim sẻ, đại bàng hay quạ vào lồng chưa?

Tori lắc đầu. Dù tôi biết cách giải thích vô duyên nhưng có lẽ là nhỏ đã có "niềm tin" trở lại.

8.

- Nè, tớ đọc được rằng con người trước khi chết mà không thực hiện được ước nguyện của họ thì họ sẽ hóa thành linh hồn.

- Ừm... - Tori gật đầu, mắt nhìn lơ đãng.

- Vậy... cậu có muốn làm gì--

- Không biết. – Tori cắn môi nhún vai, đoạn đứng dậy bỏ ra ngoài.

- Tori! Nè, đi đâu đó? Tori!

oOo

Tori chống khuỷu tay lên lan can, nhìn ra bầu trời lấp lánh sao mà không bao giờ đếm hết của mùa hè . Ở dưới là một khu hẻm nhỏ, xa xa là những dãy nhà xếp lúc nhúc cạnh nhau.

Ước nguyện à?, Tori tự hỏi. Không phải là được tự do sao? Bây giờ mình đã được tự do rồi... vậy tại sao...?

Duy chạy ù vào phòng với hai cây kem trên tay, hớn hở nhìn Tori. Khuôn mặt con bé giãn ra rồi từ từ vẽ lên một nụ cười.

- Cậu ăn không? – Duy chìa cây kem ra.

- Cái gì vậy? - Nhỏ quay lại nhìn Duy với ánh mắt mèo sắp được cho cá.

- Kem.

- Kem? – Tori tròn mắt – Kem là gì?

- Là kem. Ăn khắc biết!

Tori đón cây kem bóc sẵn từ tay Duy. Cắn một miếng nhỏ thăm dò rồi vội rụt ngay ra

- Lạnh quá! – Nó lè lưỡi.

- Kem không lạnh sao gọi là kem. Cũng như...

Ngưng một chút để suy nghĩ tiếp, Duy im lặng mặc cho những dấu hỏi to đùng hiện ra trên mặt Tori.

- ...Con người sống phải có ước mơ, có khát vọng.

- Vậy kem không lạnh thì sao?

- Tức là kem đã chảy nước, không còn ăn được nữa. Con người như thế, sẽ mãi chẳng làm được gì cả...

- Tớ không hiểu lắm...

- Tớ cũng thế. – Duy cười khì.

- Vậy mà cũng bày đặt! – Tori đứng dậy, tay vò mái đầu tổ quạ của Duy, khiến nó càng rối hơn. – Cho chừa này!

- Nè! Dừng lại đi! Tori!!

oOo

- Duy ơi! Đi đá bóng không mày?

- Đợi tao với!... huh? Chuyện gì thế Tori?

- K-không! Không có gì đâu. Cậu đi đi!

- Ừm. Tối nay tớ có cái này cho cậu.

Nói rồi Duy chạy vụt đi. Không ai thấy má cậu đang ửng đỏ. Tori thoáng nhìn xuống bàn tay mình lần nữa, nó đang trong suốt dần.

Trên tấm lịch treo tường in hình những chùm hoa phượng đỏ trong phòng Duy, chỉ còn 7 ngày nữa là hết mùa hè.

Duy theo chân những đứa bạn đến sân bóng, nó khựng lại khi nhìn vào những bông hoa hướng dương đang rạng rỡ trong nắng chiều của một nhà chuyên trồng hoa. Ai đó từng bảo rằng khi hoa hướng dương nở thì lúc đó sắp kết thúc mùa hè. Hoa hướng dương rực rỡ là thế, sao lại nở vào cuối hè chứ? Bất chợt nó nghĩ đến Tori, liệu con nhỏ ngốc xít đó có đi mất khi mùa hè đi mất không?

- Duy!!

Nó sực tỉnh khỏi suy nghĩ của mình, vội chạy theo lũ bạn đã ở một đoạn xa phía trước.

9.

Như thế này, Tori nhìn vào bàn tay mình nghĩ, tức là sẽ tan biến ư? Vậy là mình đã hoàn thành ước nguyện? Nó hồi tưởng lại ba tháng trước đây. Nó đã được "sống" như một con người bình thường. Có lẽ trước khi chết ước nguyện của nó là như thế.

Chiếc radio ngày trước còn bật lên bật xuống được, bây giờ chỉ có thể phát ra những tiếng rè rè vô nghĩa rồi im bặt. Tori thấy người bỗng nhẹ bẫng, mọi vật như thu nhỏ dần, nằm xa ngoài tầm với của nó.

Từ dưới sân, Duy thấy lấp ló mái tóc của Tori đang trong suốt dần.

- Tạm biệt... Duy. – Tori thì thầm.

"Sayonara..." tiếp theo đó là tiếng chuông bạc thoảng qua trong gió. Những kỉ niệm về Tori bất chợt ùa về trong tâm khảm Duy theo từng bước chân vội vã của nó. Mong sao Tori không biến mất, Duy thì thầm trong đầu.

- Tori! – Duy thả hai cây kem xuống sàn sững sờ nhìn vào cảnh tượng trước mắt.

Không còn Tori ở đó nữa. Trên chiếc radio cũ kỹ là chiếc kẹp tóc của Tori có hình đôi cánh màu xanh. Rèm cửa bay phấp phới trong gió. Trời đang tối dần, những ánh nắng sót lại của ngày tàn đang cố bấu víu vào mặt đất nóng ấm. Nó khác hẳn vào ngày đầu tiên Duy gặp Tori.

10.

Tôi không muốn nói gì về chuyện Tori kể từ ngày nhỏ biến mất. Mẹ tôi lúc ban đầu thấy rất ngạc nhiên vì sự thay đổi bất thường này, nhưng bố lại lắc đầu giống như mấy ông bác sĩ rằng :"Nó đang lớn mà". Bất cứ đứa bạn nào hỏi về nhỏ đều được tôi trả lời bằng cái lắc đầu im lặng. Không phải là tôi muốn quên đi Tori hay thứ gì khác, mà tôi muốn tự mình nghiền ngẫm những kí ức về nhỏ, tôi không muốn ai khác ngoài mình nhớ về Tori cả.

Nhiều năm sau, cho dù cố gắng như thế nào, tôi cũng không thể sửa lại được chiếc radio đó. Sự có mặt và biến mất của Tori trùng hợp với chiếc máy này, vậy nên tôi thường cho rằng nếu chiếc radio hoạt động trở lại thì mình cũng sẽ gặp lại Tori.

Nhưng cũng có lúc tôi lại cho rằng, Tori, ấy chỉ là một giấc mơ trong tiềm thức của mình mà thôi.

"Chích chích.."

Một con chim sẻ xù bỗng bay tới, đậu trên lan can mà không sợ hãi, nhảy nhót trên thanh lan can rồi phút chốc bay đi.

Tori?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro