Touch and go 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của Hermione, cô và Draco đã yêu đương được mười chín tháng liên tiếp (không kể bốn tháng trước vụ chia tay lớn và hai tháng sau đó, trước lần chia tay nhỏ), thế mà anh chẳng hiểu gì về cô. Cô nghĩ anh hiểu, nhưng rồi anh lại đi mua tặng cô đồ trang sức. Hermione không bao giờ đeo món trang sức nào, và cô có rất nhiều thành kiến với ngành công nghiệp kim cương. Viên kim cương trên chiếc vòng cổ anh tặng to và lòe loẹt đến nỗi cô thậm chí không thể tưởng tượng được có bao nhiêu đứa trẻ ở những nước thế giới thứ ba đã phải chết để sản xuất ra nó, và hơn nữa cô phải đeo nó nhân dịp gì? Và với cái gì?

Tủ quần áo của Hermione bao gồm 50% quần áo đi làm lịch sự, và 50% quần áo cũ mèm cô đã mua từ cửa hàng đồ cũ, hoặc bạn bè và người thân cho, vì vậy tất cả đều có câu chuyện nào đó ẩn chứa sau chúng. Cô đương nhiên có một vài bộ sang trọng, cô đã từng mặc một chiếc váy Chanel, nhưng đó là nhân dịp sinh nhật lần thứ 70 của mẹ. Mẹ cô đã mặc chiếy váy ấy ngày cha cô cầu hôn, một chiếc váy vô cùng đặc biệt, còn một cục đá lạnh lẽo được đào lên khỏi mặt đất bởi bàn tay đầy máu và thấm đẫm nước mắt của những đứa trẻ thì có gì đặc biệt cơ chứ .

Hermione nói với anh điều này và thẳng thừng từ chối món quà, cô nói với anh rằng cô cũng không cần quà cho lắm, mặc dù thực ra ấy cũng là lời nói dối. Nhưng cô thà không có món quà nào hơn là phải nhận món quà này. Anh ấy nói nó sẽ rất hợp chiếc váy, tuy nhiên cô kể cho anh nghe về câu chuyện đằng sau bộ váy và lý do tại sao hai thứ này không thể sánh đôi.

Anh mỉm cười, cô muốn tát vào bản mặt ấy vì sự thiếu tôn trọng cảm xúc của cô, nhưng anh trả lời rằng chiếc váy và chiếc vòng cổ thực sự là một cặp đôi hoàn hảo. Viên kim cương anh đang cố tặng cô đã hơn một trăm tuổi, mẹ anh đã đeo nó khi bố anh cầu hôn, nó trông có vẻ mới vì anh đã làm sạch bằng một câu thần chú. Sau đó Draco cầu hôn cô, với một chiếc nhẫn cổ cùng một viên kim cương nhỏ đến mức gần như không thể nhìn thấy từ khoảng cách xa một mét.

Có lẽ anh hơi hiểu cô đấy. Chỉ có lẽ, mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro