Ichigo Hitofuri

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ấn tượng đầu tiên của ta về Saniwa là không đặc biệt tốt cũng không phải xấu.

"Tôi là Ichigo Hitofuri, thanh Tachi duy nhất được rèn thủ công bởi Awataguchi Yoshimitsu. Toushirou đều là các đệ đệ của tôi."

Không tìm thấy ở Saniwa sự hưng phấn khi rèn được thanh kiếm quý hiếm, cũng không có bất mãn gì. Có lẽ vị Saniwa này không phải kiểu người điên cuồng sưu tập đao kiếm quý hiếm, an toàn của bọn đệ đệ bước đầu được đảm bảo.

Ta đến Honmaru này tương đối sớm, bọn đệ đệ mới có Gokotai, Honebami, Akita. Ta rất may mắn vì có thể đến trước để chuẩn bị chào đón các đệ đệ tương lai.

"Ichi-nii thấy chủ nhân là người thế nào." Honebami hỏi ta.

"Thật....nghiêm túc đi." Ta do dự rồi vẫn không nói ra từ 'cứng nhắc'

Tuy không tiếp xúc nhiều nhưng ta nhận thấy Saniwa hình như đặt ra rất nhiều quy củ, hành động một cách cứng nhắc theo kịch bản. Không có gì để chê trách bởi những quy củ đó chỉ áp dụng lên bản thân Saniwa.

"Ta là thanh kiếm thứ hai đến Honmaru này, Ichi-nii khi hiện thân ta nhìn thấy sợ hãi trong mắt Chủ nhân...."

Là vũ khí mà bị chính Chủ nhân sợ hãi, cảm giác này rất là khó chịu. Ta vuốt đầu Honebami mỉm cười: "Dù sao Chủ nhân cũng là tiểu cô nương, ngài ấy cần thời gian thích nghi."

Ta đã lầm.

E ngại Chủ nhân dành cho chúng ta không theo thời gian mà giảm bớt, ngược lại còn tăng lên. Không chỉ từ một phía Chủ nhân với đao kiếm nữa mà từ hai phía, đao kiếm với Chủ nhân.

Lúc trước, một tuần Saniwa chắc chắn có một bữa tối ăn tại nhà ăn cùng mọi người, còn bây giờ khi mọi người đông đủ dần lên, Saniwa phải có sự kiện gì đó không thể tránh mặt mới xuất hiện, hoạt động bên ngoài chạm mặt đao kiếm cũng ít đến hầu như không.

Đao kiếm đa phần là Tantou cho rằng Chủ nhân không thích bọn họ, kể cả các đệ đệ ta. Ta cố gắng ngăn cản tình trạng này mà bất lực, chỉ lời nói từ phía ta mà không có sự phối hợp của Saniwa, mọi khuyên ngăn đều thất bại.

Không khí Honmaru ngày càng trở nên kì quái. Đao kiếm mong đợi thân cận Chủ nhân mà không dám vượt rào. Ta không có cơ hội tiếp xúc Chủ nhân, không biết cái nhìn của chủ nhân với đao kiếm nhưng có một điều ta chắc chắn: Chủ nhân không ghét chúng ta, tài nguyên dành cho thủ nhập thất luôn sung túc, lịch xuất trận và viễn chinh nhàn hạ, xuất hiện đao kiếm bị thương vừa liền ra lệnh rút về, có tiền tiêu vặt hàng tháng. Nói chung Saniwa rất tốt, không có yêu cầu đặc biệt gì ở chúng ta.

Mọi liên lạc đều thông qua kiếm khởi đầu Hachisuka Kotetsu. Ta biết mọi người trong Honmaru này rất ghen tị hắn, kể cả ta. Nhưng đấy là đặc quyền kiếm khởi đầu của Chủ nhân.

Chủ nhân không gấp gáp thu thập, đã vài năm từ khi thành lập Honmaru này mà vẫn chưa đầy đủ đao kiếm. Thiếu một số quý hiếm như Mikazuki Munechika, Kogitsunemaru, Higekiri, Uguisumaru, Juzumaru Tsunetsugu, Kogarasumaru,...

Bốn năm rồi a, đao kiếm trong Honmaru đa số đều mãn cấp, bọn đệ đệ đã đông đủ, nhưng Honmaru vẫn vậy, vẫn tồn tại ngăn cách cùng Chủ nhân.

Mọi người lại thêm hai cái tên vào danh sách ganh tị Ookurikara, Heshikiri Hasebe.

.....

Gần đây Chủ nhân có một bằng hữu, Saniwa của Honmaru F556342, hơi thất lễ nhưng ta không thích nàng....

Bọn đệ đệ rất thích chơi với nàng, tần xuất nàng ghé thăm Honmaru chúng ta ngày càng dày đặc. Thường mang bánh kẹo, đồ vật đến dụ dỗ bọn đệ đệ, mắt lại luôn đánh giá ta. Ánh mắt nàng nhìn ta...Thật ghê tởm.

Nàng ta không phát hiện ra sao? Mỗi khi chơi đùa cùng nàng, đề tài đệ đệ ta nói đến nhiều nhất là Chủ nhân, có lẽ do lực chú ý nàng luôn dành phần lớn cho ta. Thật kém cỏi, loại người như vậy còn có ý đồ bôi nhọ Chủ nhân chúng ta...

Cận thị nàng ta mang đến thường là Tantou, nếu trong mắt các Tantou đó không có oán hận thì người khác còn tưởng nàng rất yêu quý Tantou nha.

Trong một lần nàng đến, trò đùa dai của Tsurumaru đối nàng không thành công lại đem đệ đệ ta làm khóc. Nhìn tay nàng chạm đến đệ đệ ta, nếu không phải Chủ nhân ở gần đó, ta suýt nữa thì rút kiếm xông lên chém nàng.

————————————————

Chủ nhân ốm, cả Honmaru như bao phủ không khí u ám, mọi người đều rất lo lắng. Tsurumaru ra một đề nghị, làm bùa bình an cho chủ nhân, mọi người tranh luận xem kiểu dáng để vật gì vào bên trong, nói qua nói lại sắp rút bản thể. Ta nói, hay là viết lời chúc chủ nhân rồi treo lên cây, thật may ý kiến này được tán thành.

Mọi người viết rất nhiều, treo lên cây anh đào nghìn lá, biểu tượng của Honmaru.

"Thật muốn ngắm hoa cùng chủ nhân." Gokotai ôm hổ con nói.

"Phải đó." Midare leo lên cây treo lời chúc tán đồng.

Chủ nhân ngài biết không, mọi người trong Honmaru này rất yêu quý ngài.

Thời gian sau đó chúng ta vẫn không có cơ hội cho Chủ nhân xem món quà đó. Thoái sử quân ngày càng hoạt động mạnh mẽ, chỉ lệnh của chính phủ liên tiếp ban xuống, cả Honmaru đều bận rộn lên.



Vào một ngày không đặc biệt, Chủ nhân đột xuất tổ chức một bữa tiệc. Mọi người đều rất hào hứng a, Kashuu Kiyomitsu còn đi nửa Honmaru hỏi xem sơn móng tay của hắn đã hoàn hảo chưa, Midare phân vân không biết chọn chiếc nơ nào, Yamanbagiri Kunihiro đổi một chiếc mền mới, góc mền còn có hoa văn,...

Chủ nhân say rượu rất đáng yêu, đi ôm toàn bộ đao kiếm một lượt. Không hiểu sao, trạng thái của Saniwa làm ta bất an, rõ ràng ngài ấy đang rất vui vẻ mà ?

Thật ra mọi người đều nhận thấy sự cẩn thận trân trọng chủ nhân đối với chúng ta. Ta nghĩ, cứ tiếp tục như vậy cũng không xấu.

————————————————

Cầm trong tay công văn của chính phủ ta có chút đứng không vững.....ta không muốn thừa nhận sự thật, Chủ nhân của ta...chết.

Đang xuất trận đột nhiên linh lực liên kết với Saniwa bị cắt đứt, giây phút đó chúng ta nhận ra điều gì lại không dám tin. Đội trưởng là ta phải phí công lắm mới kìm chế bản thân không mệnh lệnh lập tức triệu hồi mọi người quay về.

Lúc hoàn thành nhiệm vụ về Honmaru, cái ta nhận được là bản công văn này.

Ta nghĩ, nếu một trong chúng ta để ý đến Chủ nhân nhiều hơn một chút thì đã có thể phát hiện bất thường, kết quả không đến mức như thế....nếu chúng ta chủ động hơn một chút, chỉ một chút thôi.

Nàng ta lại đến, sau khi thi thể của Chủ nhân được chính phủ mang đi an táng.

"Mọi người có muốn cùng Ichigo đến Honmaru của ta không, trước khi Miko....xảy ra chuyện đã nhờ ta chăm sóc cho Honmaru của nàng ấy." Nàng ta lấy khăn lau nước mắt nghẹn ngào nói.

Đừng diễn kịch nữa, thật khó coi. Nét mặt ngươi sắp không kìm được vui sướng...ghê tởm.

"Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng chúng ta đã thống nhất phong ấn ngủ say chờ Saniwa mới đến nhận chức." Shokudaikiri lễ phép từ chối.

Mọi người lựa chọn phong ấn về bản thể, trừ ta. Lý do sao?

Làm tổn thương chủ nhân còn mơ ước đao kiếm của ngài mà muốn sống yên ổn sao.....

Ta cũng không yên tâm bọn đệ đệ ở Honmaru nàng ta, gần đây nhất cận thị nàng là Namazuo, đệ ấy sắp rơi vào ám đọa..

Khi ta đi, Midare bí mật nói với ta.

"Sớm một chút trở về nha Ichi-nii."

"Tất nhiên."

Phía xa Saniwa si mê nhìn nụ cười của ta.

Ta sẽ sớm trở về đây thôi Chủ nhân.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro