1-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Tương Tây say lòng người (1) trạm dừng thế giới kinh hoàng

[Thời gian tử vong đếm ngược 00:03]

Dòng chữ lớn màu trắng nhạt lơ lửng trong không gian tối đen cực kỳ bắt mắt thu hút sự chú ý của Vệ Tuân.

[Thời gian tử vong đếm ngược 00:02]

Con số không ngừng giảm xuống giống như bụi gai vô hình quấn lấy trái tim Vệ Tuân, ngày càng siết chặt hơn.

Kinh hoảng và sợ hãi giống như cơn sóng lớn ầm ầm giáng xuống, đè ép làm người ta không thở nổi, cũng không thể nào thoát đi.

Nhưng khi cảm nhận được đau đớn vì tử vong sắp ập tới, khóe miệng Vệ Tuân lại lộ ra nụ cười vui sướng, biến thái.

[Thời gian tử vong đếm ngược 00:01]

Vệ Tuân thích đau đớn, đau làm cậu cảm thấy mình vẫn là người bình thường.

Nhưng đáng tiếc, cho dù là khi bệnh sắp chết cậu cũng không cảm nhận được đau đớn.

[Thời gian tử vong đếm ngược về không!]

Hai chữ về không đỏ au dọa người chợt phóng đại rồi bổ nhào về phía Vệ Tuân! Đau đớn kịch liệt ập tới, cậu theo bản năng điên cuồng giãy giụa, gào rú, nhưng không có chỗ nào để trốn.

Xương gãy lìa, da bong ra, tinh thần run rẩy, gai xương trắng bệch đâm thủng ổ bụng, Vệ Tuân thấy trái tim mình rơi ra khỏi lồng ngực tàn tạ, phần thịt đỏ to cỡ nắm tay vẫn còn đang đập trong vũng máu.

Thình thịch, thình thịch.

Vệ Tuân theo bản năng muốn nhặt trái tim lên, lúc cúi đầu thì nhìn thấy chiếc bóng phản chiếu trong vũng máu.

Đó là một con quái vật khủng bố to lớn có màu đỏ au với chiếc sừng xoắn ốc trên đầu, lúc Vệ Tuân khom người, con quái vật kia cũng làm ra động tác tương tự, thế nhưng móng vuốt to lớn sắc bén không thể khống chế tốt sức lực, nháy mắt đã nghiền nát trái tim vẫn còn đang đập kia.

Quái vật giết Vệ Tuân – không.

Vệ Tuân há to miệng, từ cổ họng phát ra tiếng rít gào chói tai như quái vật.

Con quái vật kia chính là bản thân Vệ Tuân!

"Phù!"

Đột nhiên Vệ Tuân giật mình tỉnh giấc, phát hiện mình đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên của xe du lịch. Ghế ngồi cũng còn khá mới, có thể coi như sạch sẽ, góc cửa sổ có vết ố màu vàng nâu. Bên ngoài đang có mưa, hạt mưa nho nhỏ tạo thành vệt nước uốn lượn trên mặt kính thủy tinh, sắc trời u ám, tựa hồ có một trận mưa lớn chuẩn bị ập tới.

Khi nãy quả nhiên chỉ là một cơn ác mộng.

Nhưng... đây là đâu?

Vệ Tuân nhớ rõ một giây trước mình đang ngồi trên sân thượng, hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng của cuộc sống.

Cậu sắp chết, không có khả năng rời khỏi nhà chứ nói chi là xuất hiện trên xe du lịch.

Trong cổ vẫn còn lưu lại mùi máu tanh, Vệ Tuân cắn đầu lưỡi, ngoại trừ mùi tanh nồng trong miệng thì không cảm giác được bất cứ đau đớn nào.

Không có đau đớn, hiện giờ không phải cơn ác mộng kéo dài mà là hiện thực.

Từ nhỏ Vệ Tuân đã không thể cảm nhận được đau, với trình độ chữa bệnh hiện giờ không thể chữa được căn bệnh đột biến gen hiếm thấy này, hơn nữa theo tuổi tác tăng dần, vấn đề của Vệ Tuân cũng ngày càng nhiều hơn.

Cậu không lo lắng, không sợ sệt, gần như không có bất cứ cảm xúc tiêu cực nào. Nhưng cha mẹ thì rất đau lòng về căn bệnh của cậu.

'Tiểu Tuân, cảm thấy đau mới là người bình thường.'

Lúc còn bé, thấy cha mẹ lo lắng cho bệnh tình của mình, bé Vệ Tuân vẫn luôn nói 'con không đau là tốt mà' để an ủi bọn họ, nhưng mẹ chỉ đau lòng ôm lấy cậu òa khóc.

Cảm thấy đau mới là người bình thường.

Cậu không bình thường.

Chẳng biết từ khi nào, theo đuổi bình thường biến thành khát vọng đau đớn mãnh liệt, Vệ Tuân theo đuổi đau đớn, theo đuổi tất cả kích thích, thậm chí theo đuổi bệnh tật. Nhất là sau khi cha mẹ và anh trai mất tích, Vệ Tuân từ chối tiếp nhận điều trị, tình huống cơ thể cũng ngày càng kém hơn.

Tuy Vệ Tuân không giống người bình thường, nhưng nếu không tới bệnh viện kiểm tra, chỉ nhìn diện mạo bên ngoài và cách ăn nói, chắc chắn không có người nào nói cậu là người sắp chết. Nhưng mà, tuy diện mạo của cậu vẫn rất xinh đẹp nhưng các cơ quan trong cơ thể đang không ngừng suy kiệt, đến cuối cùng Vệ Tuân chỉ có thể ở trong nhà chờ đợi cái chết ập tới.

Đối với người theo đuổi kích thích như Vệ Tuân, đây quả thực là chuyện giày vò khó có thể chịu đựng. Lúc Vệ Tuân chuẩn bị làm một điều lớn lao trước khi chết thì bắt đầu từ một tháng trước, cậu không ngừng lặp đi lặp lại một cơn ác mộng.

Cơn ác mộng này thực kích thích, có thể cảm nhận được đau đớn ở trong giấc mơ thật sự tuyệt vời, liên tiếp mơ thấy ác mộng suốt một tháng làm Vệ Tuân bắt đầu nhen nhóm nhiệt tình với cuộc sống, hy vọng giấc mơ này đừng dừng lại!

Hiện giờ giống như ước nguyện của Vệ Tuân, cơn ác mộng đã trở thành sự thật.

[Thời gian tử vong đếm ngược một tiếng đồng hồ]

Dòng chữ lớn màu trắng lơ lửng trước mắt giống như trong giấc mơ, sau đó chuỗi số bắt đầu nảy lên, từ 1 biến thành 00:59:59, còn có hai dòng chữ lớn đỏ rực như máu.

[Khi thời gian tử vong đếm ngược về không, ác mộng sẽ trở thành sự thật]

[Dự báo tử vong của bạn là – đột tử]

Trái tim Vệ Tuân nảy lên thật nhanh, càng lúc càng nhanh hơn, giống như động cơ mất khống chế. Mà bản thân cậu thì bị cố định trên ghế ngồi không thể nhúc nhích! Huyết áp tăng vọt làm Vệ Tuân cảm thấy khó thở, cả người chết lặng, hoàn toàn mất sức, trước mắt chỉ còn con số thời gian tử vong đếm ngược đỏ au.

Không, khó khăn lắm mới tới được nơi kích thích này, cậu chưa muốn chết.

Nhất là không thể nhúc nhích, cả người mất sức bực bội khó chịu chờ chết như vậy.

Ý nghĩ cầu sinh mãnh liệt chiếm cứ toàn bộ ý thức của Vệ Tuân, một thoáng sau, cảm giác hít thở không thông này chậm rãi yếu đi!

Vệ Tuân có thể hít thở, cậu hít lấy từng ngụm không khí lạnh như băng, cùng lúc đó giọng trẻ con máy móc vang lên trong đầu cậu.

[Quý khách tôn kính, chúc mừng bạn thông qua thử thách cầu sinh, thành công gia nhập Trạm Dừng Thế Giới Kinh Hoàng. Tôi là Tủng Tủng, trợ lý hướng dẫn tân thủ và chăm sóc khách hàng]

[Đang thiếp lập thông tin chuyên dụng của bạn, đã tạo xong... thiết lập thông tin hoàn tất, vui lòng kiểm tra]

[Thông tin du khách]

[Họ tên: Vệ Tuân]

[Cấp bậc: sơ cấp]

[Thời gian tử vong đếm ngược: 00:59:23]

[Dự báo tử vong: đột tử]

[Thành tựu danh hiệu: Người Không Biết Đau (danh hiệu màu xanh lá cây): bạn sẽ không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào, cho dù bị cắm sừng cũng vậy]

[Đã đeo danh hiệu]

[Vật phẩm đặc biệt: mảnh bướm Maria (1/4)]

[Loại hình khách hàng: Du khách đặc biệt X]

Kế tiếp là dòng chữ lớn đỏ au như máu: [Mục tiêu của bạn là: sống sót!]

Thu hoạch được càng nhiều thông tin, Vệ Tuân lại càng có thể khống chế nhiều sức mạnh cơ thể hơn, ngoại trừ không thể rời khỏi ghế ngồi, Vệ Tuân đã có thể chuyển động đầu, có thể giơ tay, giống như hoàn toàn khỏe mạnh, thật sự không thể nào tưởng tượng nổi. Điều này làm Vệ Tuân theo bản năng tiếp tục xem những tin tức này.

[Đây là một trạm dừng đặc biệt thần bí, chuyên khám phá những truyền thuyết, phong tục tập quán dân tộc và những địa điểm kỳ lạ, với tư cách là du khách tôn quý, bạn cần phải hưởng thụ hành trình này, check in các địa điểm du lịch, hoàn thành các nhiệm vụ nhỏ ngẫu nhiên đầy bất ngờ.]

[Sau khi trải qua một hành trình, hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên thì bạn sẽ có điểm tích lũy, điểm tích lũy có thể hoàn thành bất cứ tâm nguyện gì]

"Khoan đã."

Sau khi xác nhận có thể giao lưu, Vệ Tuân hít sâu một hơi, lịch sự nói: "Xin chào Túng Túng."

[Tôi là Tủng Tủng, trợ lý hướng dẫn tân thủ của bạn]

Vệ Tuân ngoan ngoãn nghe lời: "Được rồi Tủng Tủng, bạn nói là điểm tích lũy kia có thể thõa mãn bất cứ nguyện vọng gì của tôi à?"

[Đúng vậy! Trạm Dừng Thế Giới Kinh Hoàng, lựa chọn tốt nhất của du khách! Chỉ cần đủ điểm tích lũy, quý khách có cơ hội sở hữu sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổi...]

"Bạn thật tuyệt vời."

Vệ Tuân nhịn không được khen ngợi, giọng điệu thân thiết: "Sống lâu trăm tuổi không quan trọng, điểm tích lũy mà bạn nói ấy có thể làm tôi cảm thấy đau không?"

Trước giờ chưa từng nghe thấy yêu cầu nào kỳ quái như vậy, ngay cả Tủng Tủng cũng phải khựng lại một chốc, sau đó nó ném ra vài phương án. Vệ Tuân liếc nhìn một cái, có đắt đỏ, ví dụ như [chỉnh sửa và tối ưu hóa gen vĩnh viễn], cần phải tiêu hao một triệu điểm tích lũy. Cũng có rẻ, ví dụ như [vé trải nghiệm đau bụng kinh một lần], chỉ cần tốn mười điểm tích lũy.

Vệ Tuân càng xem ánh mắt lại càng sáng ngời, chỉ có điều...

[Thời gian tử vong đếm ngược 00:56:32]

Cậu không có điểm tích lũy, không có thời gian, dự án này mặc dù tốt nhưng cậu không thể nào hưởng thụ.

[Tủng Tủng gợi ý: Hiện giờ thời gian sống sót còn lại của bạn quá thấp, đề nghị bạn lập tức bắt đầu hành trình, hoàn thành nhiệm vụ du khách tân thủ, nhận được điểm tích lũy kéo dài thời gian tử vong đếm ngược]

"Tủng Tủng đúng là tri kỷ!"

Vệ Tuân thầm bật ngón cái với Tủng Tủng ở torng lòng, nhìn nó bày ra vật phẩm.

[Tên: kéo dài thời gian tử vong đếm ngược]

[Thời gian kéo dài: 24 tiếng đồng hồ]

[Giá: 10 điểm tích lũy]

[Ghi chú: Wow, chỉ 10 điểm tích lũy đã có thể đổi được một ngày, đây là phúc lợi dành riêng cho người mới!]

Thoạt nhìn không đắt lắm, bằng giá với vé trải nghiệm đau bụng kinh. Có điều làm Vệ Tuân nghi hoặc là Trạm Dừng Khủng Bố này rốt cuộc là gì.

Thậm chí ngay cả sinh mạng cũng có thể tự do khống chế?

"Vì sao lại chọn tôi?"

Vệ Tuân thử thăm dò: "Bởi vì tôi sắp chết à?"

[Mỗi phút mỗi giây trên thế giới đều có vô số người sắp tử vong, Trạm Dừng chọn lựa bạn, đơn giản vì bạn đặc biệt.]

"Tôi đặc biệt chỗ nào? Sao tôi không biết?"

Vệ Tuân thực phấn khích tra hỏi: "Lẽ nào bởi vì tôi đặc biệt đẹp trai?"

Tủng Tủng không tiếp chuyện, giọng nói máy móc nghiêm nghị nói: [Sau khi hoàn thành tour du lịch đầu tiên, bạn sẽ biết đáp án]

"Sau tour đầu tiên à... được rồi."

Quả thực, chỉ có tự mình trải nghiệm mới có được kết quả chân thật nhất.

Vệ Tuân: "Vậy bắt đầu đi."

Tủng Tủng lập tức gửi thông tin hành trình.

[Thông tin hành trình]

[Tour du lịch Tương Tây say lòng người 6 ngày 5 đêm với các địa điểm: nghĩa trang Tiểu Long + sạn đạo Hung Cốt + khe Tang Hồn + thôn Thiết Bích]

[Cấp bậc: nguy hiểm]

[Loại tour: nhóm nhỏ tám người có xe riêng và hướng dẫn đặc biệt]

[Hướng dẫn viên dẫn tour: Bính 9]

[Nhật trình: xuất phát vào ngày thứ ba 15.8 – trở về vào ngày chủ nhật 20.8]

[Tóm tắt hành trình:]

[Theo truyền thuyết, thôn Thiết Bích ở sâu trong núi Ô Loa thị trấn Ngõa Độ châu Tương Tây, nhiều thế hệ thôn dân ở đây sống bằng nghề dẫn thi. Phương pháp dẫn thi này chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ, nhưng trăm năm trước, trưởng thôn Thiết Bích đã bí mật truyền lại phương pháp này cho Bình Bình, cô con gái độc nhất của mình...]

Điều gì đã làm người trong thôn Thiết Bích chết thảm, không một ai sống sót?

Điều gì đã làm lệ quỷ áo đỏ đêm đêm gào khóc, oán hận ngập trời?

Người tiến tới điều tra suốt trăm năm qua đều mất tích, liệu bọn họ đã bị giết hại hay có ẩn tình nào khác?

Chuyến du lịch tìm hiểu chuyên sâu về phong tục tập quán dân tộc sáu ngày năm đêm ở Tương Tây say lòng người sẽ để chúng ta tiến vào thời điểm người dẫn thi Bình Bình vẫn còn sống, bắt đầu khám phá bí ẩn không muốn để người khác biết ở ngọn núi lớn Tương Tây này]

Mưa rơi bên ngoài cửa sổ ngày càng lớn hơn, sắc trời mờ mịt như ban đêm, đột nhiên Vệ Tuân cảm thấy cửa sổ xe sát bên cạnh bị gõ một cái. Cậu liếc nhìn sang, trong màn mưa không hề có bóng dáng của bất kỳ kẻ nào, chỉ có một dấu bàn tay máu bé xíu như bàn tay trẻ sơ sinh.

Hạt mưa hỗn loạn dội lên vệt máu, làm nó chảy xuôi theo dòng nước, giống như giọt huyết lệ tràn đầy oán hận.

[Tour du lịch bắt đầu bắt đầu, hôm nay là ngày đầu tiên, bạn vui lòng kiên trì chờ đợi các vị du khách khác và hướng dẫn viên tới]

[Chúc bạn có một chuyến đi vui vẻ]

...

Ầm!

Có tiếng vật nặng rớt xuống đột nhiên vang lên trong xe, một chiếc túi du lịch nặng trịch rớt xuống đất, kèm theo đó là mùi bùn đất, vị du khách thứ hai đã lên xe.

Đó là một người đàn ông trung niên gầy yếu dáng người khòm khòm, trên quần áo dính vệt nước bùn.

Vệ Tuân nhìn người nọ một cái, ánh mắt hai người bắt gặp nhau, người đàn ông trung niên giống như bị bỏng lập tức cúi đầu. Nhặt chiếc túi du lịch lên, sau đó hoảng sợ đi tới phần sau xe, cả người tràn ngập hơi thở tự kỷ.

Người này là du khách thật sao? Không phải phạm nhân trốn chạy?

Vệ Tuân vốn định trao đổi với nhóm du khách khác một chút, bởi vì nhiệm vụ tân thủ của cậu có vẻ không đúng lắm!

[Nhiệm vụ của hướng dẫn viên mới]

[Tên nhiệm vụ: làm tinh thần của một du khách tan vỡ]

[Cấp bậc nhiệm vụ: cực kỳ khó khăn]

[Miêu tả nhiệm vụ: run rẩy đi, tan vỡ đi, hãy để đám du khách kia run rẩy vì bạn, thần phục dưới sự hướng dẫn của bạn!]

[Phần thưởng: 10 điểm tích lũy, kích hoạt thân phận đặc biệt, nhận được vật phẩm ẩn giấu]

Rõ ràng cậu là du khách, sao lại nhận được nhiệm vụ của hướng dẫn viên mới? Lại còn là cấp bậc cực khó? ?

Không cần phải nói, chỉ xem phần miêu tả nhiệm vụ [làm tinh thần của một du khách tan vỡ] thôi đã cảm nhận được ác ý nồng đậm, đây thật sự là nhiệm vụ của tân thủ sao?

Ngay cả chăm sóc khách hàng Tủng Tủng cũng không có phản ứng, chẳng lẽ là bug?

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Tích tắc, tích tắc.

[Thời gian tử vong đếm ngược 00:48:30]

Nếu là người bình thường có lẽ sẽ bị tiếng đếm ngược thời gian tử vong này dọa hoảng, nhưng Vệ Tuân không phải người bình thường, cậu không có cảm xúc căng thẳng lo lắng, hiện giờ vẫn rất bình tĩnh.

--- thậm chí còn cảm thấy nhiệm vụ này khá kích thích.

Làm người hướng dẫn ở Trạm Dừng Thế Giới Kinh Hoàng có vẻ kích thích và thú vị hơn làm du khách rất nhiều.

Nhưng so với Trạm Dừng bí ẩn khó lường kia, Vệ Tuân lại càng quý trọng sinh mạng không dễ dàng có được của mình hơn. Cậu muốn chờ xem người khác nhận được nhiệm vụ gì rồi mới quyết định.

Người đàn ông trung niên vừa mới lên xe không giống người mới, tuy dáng vẻ hoảng loạn như sắp tan vỡ nhưng trên người có đầy đủ trang bị, không giống người bị kéo tới mà không có bất cứ sự chuẩn bị gì như Vệ Tuân.

Vệ Tuân tiếp tục chờ đợi, nhưng làm cậu không ngờ tới là không có người nào trong nhóm du khách lên xe tiếp theo trông giống người mới.

Có người trông dữ tợn, có người trầm lặng ít nói, nhưng cho dù là nam hay nữ thì đều có một điểm giống nhau là mang theo chiếc túi du lịch rất chuyên nghiệp, đồng thời đều là tự mình lên xe, không phải đột nhiên xuất hiện trên xe như Vệ Tuân.

Hỏng bét.

Lúc người cuối cùng lên xe, Vệ Tuân liền hiểu được điều này.

Trong chuyến lữ trình này, có khả năng chỉ có mỗi mình cậu là người mới.

Đồng thời thời gian tử vong đếm ngược của cậu chỉ còn không tới phân nửa.

[Thời gian tử vong đếm ngược 00:24:35]

Thời gian còn lại không nhiều lắm, Vệ Tuân vẫn luôn cố liên hệ Tủng Tủng nhưng không hề được đáp lại, cậu chỉ có thể bắt đầu tính toán.

Nếu vẫn không thể liên hệ được với Tủng Tủng thì phải làm sao?

Nếu đến cuối cùng cậu chỉ có mỗi nhiệm vụ này thì thế nào?

Vấn đề này không thể hỏi nhóm du khách khác, từ miêu tả nhiệm vụ thì hướng dẫn viên và du khách giống như kẻ địch của nhau.

Mưa ngoài cửa sổ ngày càng lớn hơn, tiếng lốp bốp như mưa đá, cũng giống như tiếng bàn tay vỗ vào cửa sổ xe, ánh đèn lúc sáng lúc tối. Lúc vị du khách cuối cùng lên xe, chiếc xe buýt du lịch hơi rung nhẹ, tựa hồ chuẩn bị khởi hành.

Tiếng thì thầm u ám đầy khủng bố không biết từ đâu vang lên quanh quẩn trong xe, truyền vào tai mỗi vị du khách.

"Trong chuyến hành trình này, mỗi người đều ẩn giấu bí mật của mình."

"Có người từng giết người, có người từng phạm phải sai lầm không thể cứu vãn, có người từng giết hại người thân quan trọng nhất, có người... đang nuôi dưỡng tội ác đen tối trong lòng."

"Hãy run sợ đi, cầu nguyện đi, sau đó..."

"Làm ra lựa chọn của mình trong tour du lịch này."

Ầm!

Trên mui xe chợt vang lên một âm thanh vang dội, cả chiếc xe chấn động, giống như có thứ gì đó rớt xuống mui xe. Tia chớp trắng xóa chiếu sáng đêm tối, chỉ thấy trên cửa sổ xe buýt du lịch chi chít dấu bàn tay máu!

Vài tiếng kinh hô vang lên, ngay cả nhóm du khách già đời cũng khó kiềm chế sợ hãi trong tình huống này.

Nhưng Vệ Tuân vẫn an tĩnh như cũ.

Tích tắc, tích tắc.

[Thời gian tử vong đếm ngược 00:22:45]

Dưới ánh đèn xe u ám, sự sợ hãi kinh hoàng bắt đầu lên men trong xe, Vệ Tuân làm ra lựa chọn của mình.

[Tích, bạn đã thành công tiếp nhận nhiệm vụ hướng dẫn viên mới]

[Trong vòng mười phút, xin hãy làm tinh thần của một du khách tan vỡ, bằng không coi như nhiệm vụ thất bại]

Đây là nhiệm vụ duy nhất mà cậu có thể nhận được, cũng là khả năng duy nhất để kéo dài sinh mạng.

Vệ Tuân không muốn chết, chỉ cần có cơ hội cầu sinh, cho dù khó khăn hay xa vời cỡ nào, cậu cũng dốc hết sức đánh cược một lần.

Thu hoạch chút hy vọng sống!

[hết 1]

Chương 2: Tương Tây say lòng người (2) Hướng dẫn viên Bính 9

"Phù... mụ nội nó, giật hết cả mình."

Du khách cuối cùng lên xe là một người mập mạp, bị dấu bàn tay máu trên cửa sổ dọa nhảy nhỏm, hoảng sợ mắng một câu. Thế nhưng tố chất thần kinh của người này không tệ, lôi hộp thuốc ra mời Vệ Tuân, trên gương mặt mũm mĩm còn lộ ra ý cười.

"Người anh em, nhường chút."

Những vị trí khác trong xe đều đã ngồi đầy, chỉ còn lại chỗ bên cạnh Vệ Tuân.

Vệ Tuân không nhận thuốc, cậu đứng dậy đi ra ngoài, để người mập mạp này ngồi chỗ bên trong --- sau khi du khách tới đông đủ thì Vệ Tuân đã có thể tự do hành động. Nhân cơ hội này, cậu lia mắt đảo một vòng trong xe.

Bầu không khí trong xe lúc này cực kỳ áp lực, nhóm du khách không dám tới gần cửa sổ, cũng không dám nói chuyện với người khác, trông giống như một đám nhím đang xù lông.

Có đủ ánh mắt cảnh giác dò xét liếc nhìn Vệ Tuân, thế nhưng cậu đang mặc bộ quần áo 'phơi nắng' hằng ngày của mình.

Mũ, kính râm, khẩu trang, áo bành tô mỏng với chiếc cổ áo dựng đứng, nút cài tới chiếc cao nhất, hoàn toàn che kín phần cổ. Thậm chí ngay cả trên tay cũng đeo loại găng màu đen lộ ngón, gần như không có phần da thịt nào lộ ra bên ngoài.

Không ai biết lai lịch của cậu, đây là cơ hội duy nhất của Vệ Tuân.

Nhất định phải thành công.

Bị vây trong hoàn cảnh khá xấu, trong tình huống địch ta không rõ như vậy, chủ động ra mặt là hành động cực kỳ ngu xuẩn.

Vệ Tuân muốn để người khác chủ động, vì thế cậu cẩn thận chọn lựa mục tiêu --- muốn làm tinh thần người ta tan vỡ, như vậy mục tiêu tốt nhất chính là người có cảm xúc không ổn định.

Người đàn ông ngồi phía sau Vệ Tuân có sắc mặt trắng bệch, gầy gò bất thường, ánh mắt không thể nào giấu được sự điên cuồng và sợ hãi, cơ thể không ngừng run rẩy.

Hơn nữa không biết vì sao, từ khi bước lên xe người này đã tỏ ra có ác ý nồng đậm với Vệ Tuân, ánh mắt chán ghét ít nhất cũng dừng lại trên mặt Vệ Tuân ba giây.

Chính là kẻ này.

Vì thế lúc đối phương lên xe đi ngang qua chỗ mình, Vệ Tuân đã kéo một góc khẩu trang, khinh thường nhếch môi với đối phương.

Quả nhiên người đàn ông bị kích động, tuy hắn không lập tức ra tay nhưng đã chủ động ngồi ở phía sau Vệ Tuân, hiện giờ Vệ Tuân vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt ác ý điên cuồng của hắn tựa hồ có thể đâm thủng sau ót mình.

Xin hãy ban phúc cho tôi.

Vệ Tuân cầm lấy mặt dây chuyền thủy tinh trong suốt có một cánh bướm màu tím xanh to bằng móng tay ở bên trong, cúi đầu hôn nhẹ. Đây là món đồ duy nhất mà người nhà lưu lại sau khi mất tích, Vệ Tuân vẫn luôn mang theo bên người, đến nơi này nó vẫn không biến mất.

Vệ Tuân không có tín ngưỡng, cầu nguyện chỉ là thói quen.

Sau đó Vệ Tuân nhất chốt điều chỉnh ghế ngồi, lưng ghế đột nhiên nghiêng về phía sau, người đàn ông phía sau lập tức bị kích động, ánh mắt giống như bôi độc nhìn chằm chằm Vệ Tuân, có chút rục rịch.

Chỉ cần có thêm một chút xíu kích thích nữa thì đối phương sẽ ra tay ngay.

"Người anh em trông lạ mặt thật đấy, chẳng lẽ là người mới?"

Người mập mạp ngồi bên cạnh Vệ Tuân đột nhiên lên tiếng bắt chuyện, hắn cười híp mắt, gương mặt tròn mũm mĩm trông đặc biệt hiền lành: "Ô hô, để tôi nói cho cậu biết, hướng dẫn viên Bính 9 của lữ trình lần này thích chăm sóc người mới lắm."

Gần như vào khoảnh khắc người mập nạp này nói tới 'hướng dẫn viên Bính 9', hô hấp của người đàn ông ngồi sau Vệ Tuân cũng nặng nề hơn, giống như trở thành một con thú dữ. Hiển nhiên mấy từ 'hướng dẫn viên Bính 9' này kích thích gã rất dữ dội.

Vệ Tuân rất kinh ngạc, vì sao người mập mạp lại lên tiếng lúc này?

Cảm nhận được ý đồ của cậu?

Hay muốn xem kịch vui?

Cho dù thế nào thì hành động này cũng giúp đỡ cho kế hoạch của Vệ Tuân.

Vệ Tuân quay đầu nhìn sang người mập mạp, tỏ vẻ hứng thú. Người này quả nhiên lại càng vui vẻ hơn, trên mặt lộ ra ý cười là đàn ông thì đều hiểu, nhỏ giọng nói: "Bính 9 ấy, thích nhất là chăm sóc người trẻ tuổi, nhưng hắn chỉ chọn người đẹp mắt nhất. Về phần những người khác thì, he he."

"Thế mới nói, loại người không dựa vào mặt để kiếm cơm như anh em ta vẫn phải dựa vào bản lĩnh thật sự."

Người mập mạp này không quen biết cậu.

Vệ Tuân xác nhận, người mập mạp này không biết gương mặt thật của cậu, chủ động như vậy cũng không biết có ý tốt hay xúi giục người khác dò xét nội tình Vệ Tuân.

Quả nhiên có người cắn câu.

"Người mới? He he he, ha ha ha, dốt nát, ngu si, lữ trình cấp bậc nguy hiểm sao có thể xuất hiện người mới?"

Tiếng cười khàn đặc điên cuồng sắc bén từ phía sau Vệ Tuân truyền tới, người đàn ông này kỳ thực khá tuấn tú, nhưng gương mặt vì quá vặn vẹo nên trông khá đáng sợ.

Lúc này gã điên cuồng cười phá lên, tùy ý phát tiết áp lực và sợ hãi trong lòng mình: "Làm gì có người mới, tất cả chúng ta đều phải đi chịu chết, là con rệp bị Trạm Dừng đá ra, hiểu chưa?"

Âm thanh của người đàn ông khuấy đảo lên một trận sóng to gió lớn trong xe, tiếng chửi mắng tức tối vang lên ầm ĩ.

"Mẹ nó ngậm mồm mày lại đi thằng ngu!"

"Lâm Hi, ông điên rồi!"

Trong tiếng quát tháo ầm ĩ, Lâm Hi đứng dậy, Vệ Tuân cảm nhận được ánh mắt ác ý không chút che dấu của đối phương từ trên cao nhìn xuống, giọng nói sắc bén chói tai: "Không ai có thể sống sót rời khỏi tuyển tập Tương Tây say lòng người cả, không một ai. Những người gặp phải lữ trình này trước đó đều đã chết, chết hết cả rồi!"

"Bính 9 sẽ tàn sát tất cả mọi người, ha ha ha ha, hắn sẽ giết hết, tất cả bọn mày đều phải chết!"

Lúc cái tên Bính 9 bị Lâm Hi gào lên, không khí trong xe trở nên vắng lặng kỳ lạ, nhóm du khách giống như một đám ngỗng bị bóp chặt cổ.

Bầu không khí nghiêm trọng quanh quẩn trong xe, ngay cả người mập mạp cũng cúi đầu, dáng vẻ buồn chán, lo lắng.

Tất cả mọi người đều rất kiêng kỵ vị hướng dẫn viên Bính 9 này.

"Người mới, hửm? Người mới?"

Lưỡi dao sắc bén rạch đứt khẩu trang của Vệ Tuân, lộ ra làn da tái nhợt gần như trong suốt, bàn tay cầm dao găm của Lâm Hi run rẩy, lúc nhìn thấy làn da tái nhợt của Vệ Tuân, ác ý trong mắt gã lại càng gia tăng. Gương mặt gần như móp méo.

"Anh Chín thích mặt trắng."

Lâm Hi đè thấp giọng nói: "Nhưng tao thì ghét."

Lâm Hi run rẩy, dao găm quơ loạn trước mặt Vệ Tuân, giọng điệu vừa hận lại sợ, còn có chút ghen tị: "Lữ trình cấp bậc nguy hiểm, cho dù anh Chín chỉ có thể bảo vệ một người thì ảnh sẽ chọn tao, ảnh nhất định sẽ chọn tao, chỉ cần mày bị hủy dung thì tao sẽ sống sót, tao..."

Chớp mắt tiếp theo, dao của gã không thể nào quơ được nữa.

Bởi vì Vệ Tuân đã cầm lấy lưỡi dao.

Dao găm cắt đứt găng tay, máu tươi theo đầu ngón tay tái nhợt nhỏ xuống như nụ hoa hồng nở rộ, nhìn rợn người. Thế nhưng Vệ Tuân bình tĩnh dị thường, tâm trạng không hề có chút dao động. Loại an tĩnh này không phải nhịn đau ngụy trang, mà là thật sự không quan tâm.

Nhìn Vệ Tuân như vậy, Lâm Hi chợt rùng mình nhìn chằm chằm ngón tay Vệ Tuân, choáng váng không nhúc nhích, ngay cả khi dao găm bị Vệ Tuân giật đi cũng không có phản ứng, dễ dàng đến mức Vệ Tuân phải kinh ngạc.

Người này thật sự là tay già đời?

Có điều đây đúng là một con dao tốt, hàng quân đội, có rãnh máu, lưỡi dao sắc lạnh. Dao găm thuần thục xoay chuyển giữa các ngón tay, Vệ Tuân trở tay đặt lưỡi dao sắc bén lên phần động mạch cổ của Lâm Hi. Cậu có kinh nghiệm theo đuổi kích thích rất phong phú, biết rõ các bộ phận cơ thể con người.

Muốn mang tới cảm giác áp lực lớn nhất thì phải nhắm vào phần yếu hại nhất.

Sự uy hiếp tử vong sẽ dễ dàng làm con người ta tan vỡ.

Dao găm cứa xuống, Vệ Tuân nhìn chằm chằm hai mắt Lâm Hi, không lên tiếng.

Bất cứ ngôn từ nào cũng không đáng sợ bằng sự chèn ép im lặng tàn độc. Cho dù không có ý định giết gã thật, Vệ Tuân cũng muốn đe dọa gã, uy hiếp gã...

Điều bất ngờ là, tuy Lâm Hi run lẩy bẩy, hai mắt đăm đăm, nhưng sự chú ý của gã không nằm ở dao găm, ngay cả cần cổ bị cứa ra vết máu cũng không thèm để ý.

Ánh mắt kinh hoàng hoảng sợ của Lâm Hi giống như dính vào bàn tay máu me của Vệ Tuân, cơ thể run rẩy ngày càng kịch liệt hơn, giống như liều mạng muốn trốn nhưng lại không dám trốn.

Gã sợ máu sao?

Không, không đúng.

Không chỉ Lâm Hi, ánh mắt của người mập mạp sát bên cạnh cũng thay đổi, Vệ Tuân cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc xen lẫn kiêng kỵ của đối phương dừng lại trên bàn tay bị thương không nhẹ nhưng vẫn vững vàng như cũ của mình.

Thứ bọn họ kiêng kỵ và sợ hãi chính là chuyện không có cảm giác đau mà Vệ Tuân vừa lộ ra.

[Thời gian nhiệm vụ đếm ngược 00:05:15]

Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng mà...

Ngón cái Vệ Tuân di chuyển tới trước, đè lên lưỡi dao rồi đẩy dao tới trước, để nó càng dán sát cổ Lâm Hi hơn nữa. Ngón tay Vệ Tuân bị lưỡi dao cứa đứt, máu tươi chảy xuống nhuộm đỏ làn da tái nhợt của Lâm Hi, nhìn mà kinh hãi.

Vệ Tuân không thấy đau, cậu không hề có chút cảm giác nào, thậm chí còn cười cười. Nửa đoạn khẩu trang bị dao găm cứa đứt lộ ra khóe miệng hơi nhếch lên.

Điều này làm Lâm Hi cuối cùng cũng bị cơn sợ hãi cắn nuốt.

"Cầu xin ngài, cầu xin ngài đừng nóng giận, là tôi có mắt không tròng, là tôi không nhìn thấy thái sơn..."

Lâm Hi quỳ rạp xuống đất chảy nước mắt nước mũi khóc lóc thảm thiết như một con chó bị thương, đồng thời liều mạng dập đầu với Vệ Tuân, cảm xúc đã hoàn toàn tan vỡ.

"Cầu xin ngài tha thứ cho tôi, cầu xin ngài, cầu xin ngài..."

[Tích, nhiệm vụ của hướng dẫn viên mới hoàn thành]

[Đã phát phần thưởng nhiệm vụ...]

[Ngài nhận được 10 điểm tích lũy]

[Ngài đã kích hoạt thân phận du khách đặc biệt loại X: hướng dẫn viên dự bị]

[Chúc mừng ngài nhận được vật phẩm đặc biệt ẩn giấu: Mặt Nạ Hướng Dẫn Viên (Thanh Đồng)]

[Mặt Nạ Hướng Dẫn Viên (Thanh Đồng): hướng dẫn viên là những quý ông tao nhã, thần bí ẩn mình trong bóng tối, mỗi vị hướng dẫn viên đều có một chiếc mặt nạ của riêng mình. Đáng tiếc, mặt nạ hướng dẫn viên chỉ dành cho kẻ mạnh.]

[Khi đeo mặt nạ, ngài có thể ẩn giấu diện mạo và thông tin nhận dạng của mình, không hơn ngài ít nhất hai cấp bậc, tuyệt đối không có quyền tra xét]

Tay có cảm giác mát lạnh, một vật gì đó lạnh như băng lại có sức nặng rơi vào lòng bàn tay, cảm giác kim loại lạnh như băng từ đầu ngón tay truyền tới trong lòng, nhiệm vụ hoàn thành. Vệ Tuân thở phào nhẹ nhõm, vừa dùng điểm tích lũy kéo dài thời gian tử vong vừa tò mò nhìn Lâm Hi khóc lóc nước mắt nước mũi đầy mặt.

Lâm Hi sợ hãi tới tinh thần tan vỡ không phải vì cậu, người mập mạp này kinh ngạc và kiêng kỵ như vậy cũng không phải vì cậu.

Bọn họ nhận nhầm Vệ Tuân thành một người khác, người này cũng không có cảm giác đau, hơn nữa còn để lại bóng ma tâm lý rất sâu trong lòng bọn họ.

Người đó là ai? Có phải hướng dẫn viên điên cuồng thích tàn sát đồng đội Bính 9 không?

Vệ Tuân cảm thấy thực khó hiểu, hướng dẫn viên Bính 9 này rốt cuộc điên cỡ nào... hửm?

Vệ Tuân nhíu mày, cảm xúc thay đổi làm Lâm Hi đang quỳ dưới đất lại run bần bật, nấc nghẹn không dám khóc lớn tiếng, mà Vệ Tuân cũng không thèm để ý tới gã nữa.

[Tích, đợt tấn công Trạm Dừng đã bị giải trừ, nhân viên chăm sóc khách hành mới Tủng Tủng hân hạnh phục vụ ngài]

[Để xin lỗi, xin bồi thường cho ngài gói quà lớn lớn lớn...]

Trạm Dừng đã bị tấn công?

Vệ Tuân kinh ngạc, Trạm Dừng thần bí mạnh mẽ có thể tùy ý khống chế sinh mạng mà cũng bị tấn công?

Đối phương là ai? Đây đúng là, đúng là...

Đúng là quá kích thích!

Trong lòng Vệ Tuân có chút ngứa ngáy khó chịu, đáng tiếc hiện giờ cậu chỉ là người mới, phải dựa vào điểm tích lũy kiếm được từ nhiệm vụ tân thủ để giữ mạng.

[Lớn, lớn lớn, lớn lớn lớn...]

Sao tự dưng Tủng Tủng lại bị cà lăm vậy?

Vệ Tuân lo lắng, không phải Trạm Dừng lại bị tấn công đấy chứ? Cho cậu chút thời gian trao đổi được không vậy?

Oong!

Đột nhiên Vệ Tuân cảm thấy choáng váng, gần như hôn mê, dòng chữ đỏ tươi không ngừng đập vào mặt làm Vệ Tuân bị trói buộc không có cách nào khống chế cơ thể của mình, chỉ có thể nhìn tin tức hệ thống không ngừng nhảy loạn trước mắt.

[Cảnh báo! Cảnh báo! Du khách sơ cấp Vệ Tuân xuất hiện lỗi trong lữ trình cấp bậc nguy hiểm, lữ trình đã khởi động, lỗi sắp bị loại bỏ, thời gian đếm ngược 5, 4, 3...]

[Tích... kiểm tra được thông tin mới nhất, thân phận của du khách sơ cấp Vệ Tuân thay đổi thành hướng dẫn viên dự bị, cảnh báo hủy bỏ]

[Cảnh báo! Cảnh báo! Hướng dẫn viên lữ trình lần này được xác định là Bính 9, lữ trình này không thể tồn tại hai hướng dẫn viên! Hướng dẫn viên dự bị Vệ Tuân sẽ bị loại bỏ, thời gian đếm ngược 5, 4, 3...]

[Cảnh báo! Cảnh báo! Kiểm tra được hướng dẫn viên Bính 9 của lữ trình xảy ra sự cố ngoài ý muốn không thể có mặt, đổi mới kiểm tra... 24%... 47%...]

Ánh sáng đỏ rực chiếu vào mắt Vệ Tuân, cảm giác chết chóc một lần nữa ập tới làm nhịp tim Vệ Tuân đập ngày càng nhanh hơn, gần như không thể nào thở nổi. Thời gian tử vong đếm ngược nhanh chóng giảm bớt, nhưng Vệ Tuân không có cách nào ngăn cản, ngay cả dùng điểm tích lũy vừa kiếm được để đổi thời gian cũng không làm được.

Cậu sắp chết rồi đúng không? Lẽ nào tất cả cố gắng khi nãy chỉ là uổng phí?

Không, cậu không muốn chết, cậu không muốn chết!

Mặc dù cơ thể không thể nhúc nhích, ý thức của Vệ Tuân vẫn đang liều mạng tranh đấu, mãi tới phút cuối cùng cũng không chịu từ bỏ.

Trong bóng tối cận kề cái chết, tiếng cảnh báo chói tai biến thành tạp âm hỗn loạn không có ý nghĩa, tinh thần đông đặc tới cực hạn, Vệ Tuân gần như muốn ngất đi mơ hồ nhìn thấy một luồng ánh sáng màu tím xanh.

Đó là...

Mảnh cánh bướm không hoàn chỉnh...

[Tích, phát hiện mảnh bướm Maria (1/4), *** xin phục vụ ngài]

Thông tin chớp loạn đột nhiên biến thành màu xanh lá cây, Vệ Tuân giống như giật mình tỉnh giấc thoát khỏi cơn ác mộng, há miệng thở hổn hển từng ngụm, một lần nữa trở lại từ bờ vực tử vong, cậu thậm chí đã bắt đầu quen thuộc với cảm giác này.

Vệ Tuân theo phản xạ có điều kiện nhìn thời gian tử vong đếm ngược ở trước mắt.

[Thời gian tử vong đếm ngược 00:02:01]

Phù, may mắn vẫn chưa về không.

Nhưng âm thanh vang lên tiếp sau đó làm cậu sửng sốt.

[Hướng dẫn viên dự bị Vệ Tuân, du khách đặc biệt loại X, sở hữu danh hiệu Người Không Biết Đau màu xanh lá cây và dụng cụ đặc biệt: Mặt Nạ Hướng Dẫn Viên (Thanh Đồng)]

Không phải tiếng trẻ con máy móc của Tủng Tủng, là giọng nam trầm thấp tao nhã nhưng đầy thần bí. Nếu nói giọng của Tủng Tủng giống AI trí năng, vậy giọng nam hiện giờ giống như âm thanh chân thật.

Mạnh mẽ, thần bí, nguy hiểm và một chút lạnh nhạt tự nhiên, giống như một người kiểm soát trời sinh.

[Trải qua so sánh, Vệ Tuân và hướng dẫn viên Bính 9 có độ giống nhau là 51%]

[Lữ trình đã bắt đầu, không thể đình chỉ, để đảm bảo lữ trình tiến hành thuận lợi, tiến hành phương án đặc biệt]

Giọng nam tao nhã mang theo ý cười như lời mời gọi của ác ma vang lên trong lòng Vệ Tuân.

[Hướng dẫn viên Bính 9 là hướng dẫn viên đứng thứ chín ở bậc Bính, có được danh hiệu Kẻ Máu Lạnh màu tím, có đạo cụ đặc biệt: Mặt Nạ Hướng Dẫn Viên (Hắc Thiết)]

[Đeo mặt hạ Hắc Thiết, không có người nào biết được diện mạo thật sự của Bính 9, không ai biết tên thật của Bính 9, là hướng dẫn viên gây ra biết bao nỗi kinh hoàng cho du khách, ai ai cũng vừa căm hận vừa sợ hãi, vô số du khách muốn ám sát Bính 9... mà hiện giờ, Bính 9 đã biến mất]

[Lữ trình đã bắt đầu, Trạm Dừng không cho phép hướng dẫn viên Bính 9 vắng mặt]

[Hướng dẫn viên dự bị Vệ Tuân, Trạm Dừng Thế Giới Kinh Hoàng gửi đến bạn lời mời đặc biệt, bạn có nguyện ý trở thành hướng dẫn viên của tour du lịch này hay không?]

[Bạn sẽ trở thành Bính 9, hưởng thụ đặc quyền thuộc về hướng dẫn viên Bính 9, đồng thời cũng phải gánh vác mọi rủi ro thuộc về Bính 9]

[Đồng Ý/Không Đồng Ý]

[hết 2]

[TKT] Vệ Tuân: Thực muốn xem thử Bính 9 này điên cỡ nào... ôi chao?

Sợ thế! Bính 9 chính là mình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro