19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm mở mắt ra, Tại Trung phát hiện thấy mình đang ngủ trong phòng của mình.

Cậu ngạc nhiên, vội vã ngồi dậy, chăn trên người trượt xuống thắt lưng. Cậu nhớ rõ...

Nhìn cảnh vật xung quanh quen thuộc, cậu dừng tầm mắt trên chiếc áo đang mặc.

Đây là bằng chứng không thể chối cãi.

Không phải là mơ....tối hôm qua cậu thực sự ở cùng Trịnh Duẫn Hạo....Kim Tại Trung nóng bừng mặt. Sao cậu lại về phòng mình được nhỉ? Chắc chắn không phải đi bằng hai chân mình.

Lẽ nào là Trịnh Duẫn Hạo bế cậu?

Thực sự....chỉ cần đoán tại sao cậu lại về phòng được, cậu liền cảm thấy lúng túng.

Ngó đồng hồ, đã 9 giờ, đây là lần đầu tiên cậu ngủ quên.

Kim Tại Trung vội vã vào phòng tắm thay đồ, chỉnh lý xong xuôi, cậu ra khỏi phòng, lúc xuống cầu thang thì gặp lão quản gia.

"Lão quản gia". Cậu lễ phép chào hỏi. "Xin lỗi, cháu ngủ quên. Anh ta....Duẫn Hạo tiên sinh đâu ạ?'.

Nghĩ tới chiếc áo khoác trên móc, cậu lại hồi hộp đổ mồ hôi tay.

Lão quản gia nhìn bộ dạng khẩn trương của cậu, không khỏi mỉm cười. "Đừng lo, thiếu gia tới công ty trước, nói cậu gần đây ngủ không ngon nên không đánh thức cậu. Cậu ăn sáng xong thì hẵng đi làm, đây là thiếu gia ra lệnh". Hài tử này thật khả ái.

Kim Tại Trung sững người nhìn lão quản gia. Tối qua nói ngủ không được, không nghĩ Trịnh Duẫn Hạo còn nhớ, lại quan tâm tới cậu như thế....

Lão quản gia cười. Lão thật vui mừng, thiếu gia lạnh lùng này cuối cùng cũng biết thể hiện lo lắng cho người khác, đây không phải tiến bộ lắm sao?

"Mau xuống đi, nhớ kỹ phải ăn sáng, bằng không không thể đi làm". Lão cười đi lên lầu ba, bộ dạng thập phần hài lòng.

Kim Tại Trung nghe lão quản gia nói có chút cười nhạo, cậu thực sự cảm thấy tò mò lạ.

Cậu không phải không muốn ăn sáng...chỉ là....ăn chậm bao nhiêu tốt bấy nhiêu, cậu không dám tưởng tượng nổi lát nữa tới công ty gặp Trịnh Duẫn Hạo sẽ xấu hổ thế nào, cậu....trước tiên cần chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Trong phòng khách bày trí theo phong cách châu Âu, mọi đồ dùng đều là gam màu ấm, vừa cao quý lại không tầm thường, ngay cả góc nhỏ cũng được bày biện hết sức tinh xảo, đúng là mời thiết kế sư nổi tiếng có khác. Trên chiếc bàn lớn giữa đại sảnh là chiếc TV 40 inch, buổi sáng đều mở lên, để những người hầu và quản gia có thể nghe tin tức.

Kim Tại Trung đi về phía sô pha, trên đó đang chiếu tới một nữ phát thanh viên xinh đẹp đang đọc tin tức mới nhất. Đột nhiên, trong miệng nữ phát thanh bật ra một cái tên quen thuộc.

Kim Tại Trung chậm rãi quay đầu về phía màn hình TV, chỉ thấy từ miệng nữ phát thanh nói ra một tin tức "Tin vui trong giới kinh doanh—-".

"Tổng tài trẻ tuổi của tập đoàn Lam Hải, người đứng đầu thương giới, căn cứ theo nguồn tin thu được hai tuần nữa sẽ kết hôn cùng tiểu thư Phương Tinh Nhã, một người mẫu nổi tiếng. Phương Tinh Nhã là một trong những bạn gái tin đồn của Trịnh Duẫn Hạo, quyết định kết hôn của hai người đều khiến mọi người phỏng đoán có phải Phương Tinh Nhã đang mang thai....".

Keng!

Đĩa bánh trong tay Tại Trung rơi thẳng xuống đất, chiếc đĩa thủy tinh vỡ thành từng mảnh.

Cậu cảm thấy như mình rơi vào địa ngục, một nơi hoàn toàn tối tăm lạnh buốt, sắc mặt trắng bệch. Cậu nhìn chằm chằm dòng tin tức trên TV, cũng không nghe được thanh âm gì khác nữa.

Kết hôn...kết hôn?

Trịnh Duẫn Hạo...muốn kết hôn?

Con?

Một cơn đau chợt trào dâng, trái tim cậu như bị băm vụn, đau đến nỗi không thở nổi, cậu cầm chặt vạt áo, mồ hôi lạnh chảy dọc từ thái dương, vết sẹo trên trán như muốn rách tung.

Tại Trung bất giác run rẩy toàn thân, chỉ cảm nhận được linh hồn mình hoàn toàn trống rỗng.

Kim Tại Trung không biết làm thế nào mình tới được công ty.

Cũng không biết từ lúc cậu tới đã trôi qua bao lâu.

Cậu mất đi khả năng cảm ứng bên ngoài.

Từ giây phút nghe thấy tin Trịnh Duẫn Hạo muốn kết hôn.

Kim Tại Trung đứng trong góc thang máy tối tăm, nhìn bảng điều khiển nhảy từng tầng, trên mặt cậu không có chút biểu tình nào, giống như một con búp bê không có sinh mạng, chỉ có cái vỏ bề ngoài.

Kết hôn, sống chết đều là những chuyện rất bình thường.

Trịnh Duẫn Hạo sự nghiệp thành công, gia thế tốt đẹp, vẻ ngoài lịch lãm, hắn là một nam nhân trưởng thành, cùng kết giao với nữ nhân là điều bình thường, kết hôn cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Chỉ là sớm muộn mà thôi.

Đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Cậu lẽ ra phải vui vẻ đối mặt với tin mừng này, trong lòng phải là lời chúc phúc cho họ, nên lo lắng xem lựa chọn quà tặng nào, nên là, cậu nên....

Trịnh Duẫn Hạo chỉ là sếp của cậu thôi mà?

Đối với chuyện hôn nhân của hắn, cậu nên chúc phúc cho họ mới đúng, nhưng cậu không làm được.

Cậu cư nhiên làm không được.

Trái tim cậu như đã chết, lý trí tan vỡ, cảm xúc trống rỗng, viền mắt đỏ hoe, trong lòng đau đớn không ngừng, cổ họng nóng rực như bị thiêu cháy, cậu...

Chuyện kết hôn là bình thường, còn không bình thường chính là cậu.

Không bình thường....cậu không có cách nào bình tĩnh đối mặt với tin mừng này, trong lòng thực sự rất đau đớn, cậu không thể lừa dối bản thân.

Cậu biết....cậu biết.....tuy rằng từ lúc cậu tỉnh cho tới bây giờ chưa lâu, nhưng cậu hiểu rõ, đối với Trịnh Duẫn Hạo cậu hoàn toàn vượt quá mức bằng hữu, vượt quá ân tình, vượt quá bổn phận sếp và nhân viên, vượt quá cảm giác xa lạ và quen thuộc....Một loại tình cảm...

Tình cảm này không thể thoát khỏi, bao phủ xung quanh cậu, cậu thậm chí không dám suy nghĩ sâu xa, chỉ sợ đụng vào một cái, biểu hiện giả dối bên ngoài sẽ hoàn toàn vỡ tan.

Nhưng hiện tại, cậu vẫn cố giữ cái quỹ đạo sụp đổ ấy.

Cậu không thể lừa mình dối người, cũng không thể tự thuyết phục bản thân, chỉ có thể để linh hồn tan nát chiếm lấy toàn bộ tâm tình.

Cảm giác này gắn liền với Trịnh Duẫn Hạo, nói cũng không nói được, muốn dứt ra thì ngược lại ngày càng bị quấn chặt, tình cảm làm cậu bị hãm sâu bên trong không mệt mỏi là gì?

Nên dùng tên gì?

Cậu từng cho rằng, nhất định sẽ tìm ra đáp án, cậu cũng rất cố gắng cảm nhận. Hôm nay, cậu cảm thấy rung động kỳ quái và xấu hổ, nhưng nghe xong tin tức trên TV lại tan thành tro bụi....Giống như từng lớp bụi chồng chất ven đường, bị bỏ qua một bên, không có ai muốn để ý tới.

Cậu hiện giờ, chỉ muốn chống đỡ lấy bộ dáng bình tĩnh mà cũng phải dùng hết sức lực, không còn khả năng đè xuống cơn đau trong lòng. Đau đớn, vừa mãnh liệt lại vừa đột ngột, làm tan rã tình cảm ẩn giấu, trốn tránh, không dám đối mặt của cậu.

Hoàn toàn tan vỡ.

Cậu nghĩ mình sẽ mất đi một thứ còn quan trọng hơn sinh mệnh mình, hơn nữa cậu cũng không biết nên đi đâu.

Sao lại vậy....tại sao...cậu thực sự không rõ!

Ai có thể nói cho cậu biết, tình cảm làm cậu đau tới tê tâm liệt phế này rốt cuộc là gì?

Trịnh Duẫn Hạo đối với cậu, rốt cuộc có vị trí như nào?

Ai có thể nói cho cậu biết?

Cửa thang máy ting một tiếng, Tại Trung mờ mịt bước ra, linh hồn bị lấy mất chỉ còn lại thân thể, chỉ còn đôi mắt mang theo đau thương và hơi thở đứt quãng, như để chứng minh cậu vẫn tỉnh táo, còn trong lòng là đấu tranh vận lộn cùng trào phúng.

Cậu không thể lún sâu hơn, tình cảm này vốn ngay từ đầu đã không thích hợp! Một lát nữa còn phải đối mặt với Trịnh Duẫn Hạo, không thể để hắn thấy bộ dạng này của cậu. Cậu phải cười.....đúng vậy, cậu phải cười, phải cười chúc phúc cho hắn mới đúng....

Phải cười.....phải cười.

Vành mắt đỏ hoe đau nhức, phiền muộn trong lòng giống như một viên đá lớn, đè nặng khiến cậu không thể đứng vững.

Kim Tại Trung bước đi lảo đảo, cậu bám vào bức tường lạnh lẽo, trong đầu bắt đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh.

Rất loạn, rất nhiều, cậu còn chưa kịp nhìn rõ thì một đoạn ký ức đã bật ra, hình ảnh ký ức thật lớn, cậu không thể tiếp nhận.

Cậu kinh hãi run rẩy. Những hình ảnh dần dần hiện ra....nhưng.....nhưng....cậu không dám nhìn....cậu không dám....

Bây giờ không phải lúc....Trịnh Duẫn Hạo muốn kết hôn. Hình ảnh này xẹt nhanh qua trước mắt làm cậu cực kỳ hoảng hốt.

Không phải như thế....không có khả năng, cậu không thể....không thể nào!

Kim Tại Trung thở hổn hển, nhắm mắt lại, cố đè nén tâm trạng hỗn loạn nhưng không thể được.

Cậu nhìn cánh cửa phòng làm việc cách đó không xa, rồi nhìn về phía phòng tổng tài. Rõ ràng là rất gần, nhưng lúc này lại thật xa. Dù cho cậu có vọng tưởng cỡ nào cũng không thể rút ngắn khoảng cách....Thực sự xa...cậu không thể nào chạm tới được.

Cậu và Trịnh Duẫn Hạo, liên hệ quái dị bất minh này, rốt cuộc....nên cắt đứt.

Phòng khách bên cạnh hành lang bị mở tung, một người bước ra.

Đó là một nữ nhân, tóc dài xinh đẹp, vóc người nàng cao gầy, cả người tỏa ra khí chất trang nhã. Nàng từ phòng khách bước ra, lúc nhìn thấy Tại Trung dựa vào tường, lập tức thay đổi sắc mặt, khuôn mặt nữ nhân tràn ngập kinh ngạc.

Cảm thấy như có một ánh mắt sắc bén chĩa vào, Tại Trung vô thức quay đầu nhìn lại nữ nhân.

Phút chốc, hai mắt cậu mở to, toàn bộ trái tim bị rút chặt, cậu không thở nổi.

Trong đầu, bản năng như mách bảo cho cậu, không nên tới gần nàng, không nên nói gì, trái tim cậu kịch liệt gạt bỏ hình ảnh nàng.

Thật kỳ lạ....cậu không nhận ra nữ nhân này...không nhận ra....nhưng tại sao....trái tim đau quá.....cảm giác đau đớn ăn mòn từng sợi dây thần kinh....

Kim Tại Trung bước lùi lại, bất giác muốn xoay người rời đi.

"Cậu ở đây làm gì?". Phương Tinh Nhã rốt cuộc mở miệng, hai gò má mềm mại vì tức giận mà đỏ ửng. "Cậu không phải....không phải rời xa Duẫn Hạo rồi sao?". Đôi môi khép mở đầy khó chịu, như là đang nhìn vi khuẩn bệnh vậy.

Nàng sáng nay xem tin tức, tuy không biết tại sao lại có tin đồn nàng kết hôn cùng Trịnh Duẫn Hạo, nhưng nàng mang theo hy vọng chạy tới Lam Hải tìm Trịnh Duẫn Hạo để hỏi. Nàng vốn nghĩ, hai tháng nay Trịnh Duẫn Hạo đối với nàng hờ hững bây giờ rốt cuộc cũng có hành động, nhưng sự thật lại không vậy.

Nàng ở trong phòng khách đợi gần hai tiếng, thư ký của Trịnh Duẫn Hạo nói hắn đang họp, không gặp khách được.

Nàng chờ, tính nhẫn nại trước đây gần như cạn kiệt, đang muốn đi tìm thư ký hỏi rõ ràng, lại không ngờ gặp được người này ở đây.

"Không phải tháng trước cậu đi rồi sao? Quay về làm gì?". Phương Tinh Nhã chất vấn, ngữ khí vốn ôn nhu giờ chỉ còn sự đe dọa.

Sau khi ngả bài với Tại Trung lần trước, nàng vì lo lắng, cho nên lại cho người đi điều tra xem cậu ta rốt cuộc rời xa Duẫn Hạo chưa, đạt được kết quả khẳng định cậu ta không xuất hiện bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo. Ở công ty cũng không có hành tung gì, ở Trịnh gia cũng không thấy, nàng còn cho rằng cậu ta nghe lời nàng mà đi rồi!

Hiện giờ sao lại gặp ở đây?

Phương Tinh Nhã cau mày, trong mắt tràn ngập khinh thường. Nàng không biết, thời gian Tại Trung mất tích là lúc cậu đang ở bệnh viện dưỡng thương, đương nhiên nàng cũng không biết Tại Trung bị thương thay Trịnh Duẫn Hạo, tin tức này được phong tỏa, chỉ có những người thân bên Trịnh Duẫn Hạo mới biết, những người hầu bán thời gian ở Trịnh gia không ai biết chuyện hết.

Kim Tại Trung diện vô biểu tình, nhẹ lắc đầu. Cậu không hiểu nữ nhân này nói gì, cậu không nhận ra nàng... không nhận ra....Được rồi, cậu phải đi, cậu phải rời đi, nàng ta nhất định là nhận lầm người.

"Cậu muốn đi đâu? Vì sao không trả lời?". Phương Tinh Nhã thấy cậu muốn xoay người đi, còn chưa có trả lời, nàng tức giận. Nàng chưa từng bị người ta lờ đi như này, nam nhân nào cũng sẽ đem nàng ôm trong tay che chở. Nhưng sau khi gặp Duẫn Hạo, nàng lại bày ra tư thái nhỏ giọng mềm mại, lúc hắn vui vẻ sẽ cùng nàng một chỗ, khi hắn mất hứng sẽ không để ý tới nàng, muốn gặp mặt hắn, còn phải chờ hàng giờ, mà hiện tại, ngay cả trợ lý nhỏ bé bên cạnh hắn cũng không để ý tới sự tồn tại của nàng.

"Không....tôi...". Môi Tại Trung tái nhợt, cậu thấy vết thương trên trán lại nhói đau.....Cậu thực sự không hiểu, nàng ta muốn nói gì?

"Tôi cảnh cáo cậu, đừng có xuất hiện trước mặt Hạo, lần trước tôi nói còn chưa rõ sao, cậu thật không biết xấu hổ, hiện giờ anh ấy ở bên tôi, không cho phép cậu tới gần!". Ngôn từ sắc bén, căm phẫn và trách móc, bộ dáng ôn nhu hoàn toàn biến mất, nàng mượn tin đồn bên ngoài làm Tại Trung biết cậu không thể thắng được nàng. Nhưng hơn phân nửa trong lời nói là tự thuyết phục bản thân, Trịnh Duẫn Hạo sẽ không bỏ nàng để chọn một nam nhân. "Hạo có tôi rồi, không cần cái tên đồng tính luyến ái buồn nôn như cậu!".

Sau khi nghe Phương Tinh Nhã nói xong, sắc mặt Kim Tại Trung phút chốc trắng bệch.

Đồng tính luyến ái!

Không phải...cậu không phải, vì sao nàng lại nói như vậy? Cậu không hiểu tại sao nàng lại nói những lời này....không phải....cậu không phải, không phải!

Thân thể cậu lạnh buốt, ngay cả tay chân cũng cứng ngắc, cậu đứng im tại chỗ, trong đầu trống rỗng, trong lòng cố phủ nhận câu nói của nàng, nhưng không thể mở miệng ra được.

Buồn nôn....đồng tính luyến ái.....Không phải, chắc chắn là nhầm lẫn, cậu không biết lý do Phương Tinh Nhã nói như vậy, cậu không nhận ra nàng? Phương Tinh Nhã....

Phương Tinh Nhã....Phương Tinh Nhã! Nàng ta là Phương Tinh Nhã!

Là nữ nhân sắp kết hôn với Trịnh Duẫn Hạo! Cậu chợt nghĩ ra.

Tựa như sóng thần cuồng bạo, nhớ lại thân phận nữ nhân trước mặt, trong đầu cậu rất nhanh được lấp đầy bởi những mảnh ký ức nhỏ, cũng rất nhanh đánh gục cậu xuống. Ở trong hoa viên đầy lá phong rơi, cậu cũng từng đứng lặng trước mặt nàng như vậy, nàng cũng nói những điều như thế, cảm giảm đau lòng cũng vậy....đều giống nhau.....

Cậu không phải đồng tính luyến ái...cậu chỉ là....chỉ là.....

Chỉ là....yêu một người mà thôi.....cậu yêu một người.....

Cho nên cậu mới đem cơ thể mình cho hắn, để đổi lấy hạnh phúc không thật ngắn ngủi, cho nên cậu mới không thể thu hồi ánh mắt trên người hắn, cho nên mới để những rung động ẩn sâu trong trái tim làm thống khổ, cho nên không thể nói ra tình cảm của mình, cho nên thà hy sinh bản thân cũng không muốn hắn bị thương......

Cậu chỉ là yêu một người thôi mà.

Người đó....tên là....

Trịnh Duẫn Hạo.

Bên tai vang lên thanh âm vỡ vụn, Kim Tại Trung ngừng hô hấp, vết thương trên trán không hề báo trước mà thô bạo mở ra, máu nóng chảy tới tận phần sâu nhất của trái tim, nhiễm đỏ khắp nơi, đau tới mất tri giác.

Giống như sấm nổ, mỗi đoạn ký ức ngắn quy tụ về tại nơi xuất phát, rất nhanh xâu thành chuỗi, tạo thành một đường ký ức hoàn chỉnh, chảy về bộ não cậu. Thân thể lung lay như sắp đổ, hai mắt vô thần không có tiêu cự.

Cảm thấy thần sắc cậu khác thường, Phương Tinh Nhã nhíu mi. Lúc này một thân ảnh lọt vào tầm nhìn của nàng, thoáng chốc, nàng mở to mắt, nắm chặt hai tay.

"Anh....". Nàng mở miệng, muốn giải thích tại sao lại gặp phải người này, nhưng người mới tới dường như không quan tâm tới sự tồn tại của nàng, con ngươi đen nhánh chỉ nhìn tới thân thể nghiêng ngả của Tại Trung, sau đó lập tức bước nhanh về phía cậu.

Không phát hiện có người thứ 3 xuất hiện, Tại Trung không có cảm giác với điều gì, cậu không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì, ký ức chảy về quá mạnh mẽ, sự thật phơi bày làm trái tim cậu như bị xuyên thấu khó mà có thể vá lại.

Toàn thân cậu, dây thần kinh kéo căng như muốn gãy ra, mỗi tế bào đều như bị kim châm, dường như không chịu đựng được nữa, trước mắt cậu tối sầm lại, cả người liền ngất xỉu.

Cậu không biết, chính lúc cậu sắp ngã xuống, cả cơ thể được một đôi tay an toàn ấm áp vững vàng đỡ lấy che chở.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm