23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không khí trong nháy mắt ngưng lại. Kim Tại Trung quả thực không tin nổi vào tai mình.

Hắn thừa nhận?

Hắn cư nhiên thừa nhận! Trước mặt bao nhiêu người, lại có thể công khai. Cậu run rẩy, không thể hiểu nổi tại sao Trịnh Duẫn Hạo lại làm vậy.

Trong đám người, phóng viên kinh ngạc, chủ quản còn sợ tới rớt cả cằm. Dù thế nào, bọn họ cũng chưa bao giờ nghĩ tới, lại có người đơn giản thừa nhận như này, nếu không phải quá dũng cảm, thì chính là quá ngu ngốc.

Trịnh Duẫn Hạo không coi ai ra gì, mặc kệ ánh sáng phát ra từ những chiếc máy ảnh hay máy quay, hắn rất nhanh lướt qua đám người tới chỗ Tại Trung.

Chân Tại Trung giống như mọc rễ, chỉ có thể nhìn Trịnh Duẫn Hạo càng ngày càng tới gần.

"Anh rốt cuộc....là nói cái gì.....". Cậu khiếp sợ lẩm bẩm, không hiểu vì cái gì Trịnh Duẫn Hạo tự làm mình rơi vào tình huống khó xử này, cậu thực sự muốn biết hắn đang tính làm gì?

"Đi theo anh!". Trên mặt Trịnh Duẫn Hạo là biểu tình thoải mái hiếm có, sau khi tách khỏi đoàn người, hắn giống như một người ngoài vậy. Hắn nắm tay Tại Trung, kéo cậu đi ra cửa.

Mọi người đều muốn đuổi theo, biết được tổng tài của tập đoàn Lam Hải có hứng thú với nam nhân, lại còn thấy hắn dắt theo một cậu thanh niên trẻ tuổi rời đi, tất cả đều muốn đưa tin về đôi tình nhân này.

Các phóng viên mới đuổi theo được mấy bước, một người trang phục quái dị, trên mặt còn bịt một chiếc khăn lụa của nữ nhân đứng ra, đi sau còn có rất nhiều bảo vệ.

"Rất xin lỗi, kế tiếp là khu vực tư nhân, các vị không thể vào". Giang Dĩ đè thấp thanh âm, trong lòng cầu khẩn Trịnh Duẫn Hạo nghìn vạn lần đừng nhận ra nàng.

Thực đúng là bị Phác Hữu Thiên hại chết, cái gì mà thể hiện tình bạn? Không dưng đòi giúp đỡ, đúng là giấu đầu hở đuôi. Trịnh Duẫn Hạo sẽ không cảm kích hắn, ngược lại còn thêm khẳng định hắn là đạo diễn đứng sau. Phác Hữu Thiên đúng là một tên đần độn!

Đi qua cửa hông, hai bên đều có bảo vệ, tiếp đó, là một bãi đỗ xe tư nhân.

Trên đường bị Trịnh Duẫn Hạo kéo đi, Tại Trung trong đầu đều trống rỗng. Cậu nhất định là đang nằm mơ....Thật vô lý! Hoàn toàn rối loạn.

"Điên rồi....anh điên rồi!". Cậu tức giận. Trịnh Duẫn Hạo đang đùa sao? Hắn cũng biết hắn gây ra chuyện gì, e rằng vô pháp vãn hồi?

Điên?

"....Cũng có thể". Trịnh Duẫn Hạo cong khóe môi, hắn nghĩ tới những gì đã nói, cả người thả lỏng không ít.

"Anh sao lại làm vậy? Đây không phải trò đùa!". Cậu lo lắng cho hắn như vậy, cẩn thận sợ tình cảm của mình làm hắn bị tổn thương, vậy mà hắn không coi ra gì, không thèm quan tâm nỗi đau thầm kín của cậu.

Cậu là vì cái gì mà phải rời đi? Hiện giờ lại thành việc vô nghĩa.

Trịnh Duẫn Hạo không trả lời, không nhìn hành động muốn tránh thoát của Tại Trung, hắn kéo cậu thẳng ra bãi xe.

Phác Hữu Thiên đã sớm đứng thẳng ở trước một chiếc xe đen có rèm che đã được khởi động sẵn. "Ha ha, tôi chờ cậu rất lâu". Chậc chậc. Trịnh Duẫn Hạo thực sự là mạnh mẽ a! Cư nhiên lại nói ra chuyện này được. Ha ha....

Nhưng cho tới giờ, kế hoạch vẫn tiến hành thuận lợi.

Chọn khách sạn này, cũng vì Phác Hữu Thiên hắn là cổ đông lớn nhất, nói cách khác, hắn chính là ông chủ của khách sạn đó. Đương nhiên nếu không Trịnh Duẫn Hạo cũng không thể biết được bãi đỗ xe tư nhân, hắn để Trịnh Duẫn Hạo sử dụng nhiều lần rồi, cho nên biết chắc hắn sẽ qua đây. Phác Hữu Thiên bắt đầu tự bội phục mình thật đúng là thần cơ diệu toán.

Trịnh Duẫn Hạo nheo mắt lại, đi lên trước, không chút do dự mở cửa xe, đem Tại Trung còn chưa hiểu gì nhét vào trong.

Phác Hữu Thiên bày ra bộ dáng tươi cười tràn ngập tình bằng hữu với Trịnh Duẫn Hạo. "Cậu không cần lo lắng, chuyện tiếp theo tôi sẽ xử lý, bằng hữu mà, không cần khách khí". A! Lời hắn nói thật là cảm động lòng người, Duẫn Hạo nhất định sẽ cảm thấy hắn là một bằng hữu tốt cần coi trọng, Duẫn Hạo nhất định sẽ cảm kích mà cười với hắn.....

Trịnh Duẫn Hạo đúng là có cười, nhưng lạnh tới cực điểm, nụ cười làm người ta run rẩy.

"Tôi đương nhiên sẽ không khách khí với cậu, tôi thấy, cậu lên mời người xem phong thủy nhanh lên". Hắn âm trầm mở miệng, ngữ khí lạnh buốt.

Nghĩa khí của Phác Hữu Thiên trong nháy mắt tan thành mây khói, da đầu hắn tê dại. "Để làm gì.....muốn xem phong thủy?". Không thể nào? Lẽ nào Duẫn Hạo hắn.....

"Tìm một nơi phong thủy tốt xây mộ, miễn cho cậu không được an giấc". Hắn trầm giọng, trong mắt hiện lên sát khí. Sau khi nói xong, hắn không hề dừng lại, nghiêng người ngồi vào xe.

Tìm, tìm.....tìm chỗ xây mộ? Trời ơi! Hắn đã biết?

Phác Hữu Thiên hít một hơi, suýt nữa thì sặc chết, nhìn cát bụi mù mịt dưới bánh xe rời đi, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ....

Tìm Phương Lương đòi tiền, mua tàu vũ trụ!

"Anh muốn mang tôi đi đâu?".

Bên trong xe, bầu không khí ngột ngạt khó thở. Kim Tại Trung nhìn túi hành lý nắm chặt trong tay, đã không còn sức lực cùng hắn chơi đùa.

Hắn nhất định rất muốn nhìn thẩy vẻ mặt hoảng hốt lo sợ của cậu, nhưng, cậu thực sự không biết nên làm gì bây giờ?

Ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo tối sầm. Hắn ấn nút bên cạnh cửa sổ, một tấm kính đen được mở lên ngăn giữa tài xế và ghế sau, ngăn trở tầm nhìn của người ngồi trước.

"Lại đây". Sau khi tấm kính hoàn toàn được bịt kín, Duẫn Hạo vươn tay về phía Tại Trung.

"Anh rốt cuộc....đang nghĩ gì?". Cậu không hiểu, Trịnh Duẫn Hạo không quan tâm sao? Hắn có biết bên ngoài sẽ nói khó nghe thế nào không? Hắn có biết sự nghiệp sẽ bị ảnh hưởng không? Hắn có biết người ta sẽ dùng ánh mắt gì nhìn hắn không? Trò chơi này, cái giá phải trả không nhỏ hắn biết không!

"Lại đây". Trịnh Duẫn Hạo lặp lại, Kim Tại Trung vẫn không động đậy, hắn chộp lấy cậu, kéo cậu vào lòng.

Kim Tại Trung chưa kịp phản ứng lại. "Anh làm cái gì....Ngô!". Đôi môi ướt át ma mị đã cắt đứt kháng nghị của cậu, xâm lược khoang miệng ôn nhuyễn.

Trịnh Duẫn Hạo hôn thật sâu, ngay cả linh hồn cậu cũng muốn đoạt lấy, đầu lưỡi quấn quít, giao triền, liếm mút, phong tỏa toàn bộ lý trí cậu.

"Anh cái gì cũng không cần....chỉ cần em ở lại bên anh". Hắn liếm lên môi cậu nói nhỏ.

"Anh muốn em....gả cho anh". Hằn tà mị cười nhẹ, như là rất thỏa mãn với đề nghị này.

So với lời nói của đám phóng viên lúc nãy còn kích động hơn, suy nghĩ của Tại Trung bị lời hắn nói làm cho trống không.

Hắn đang nói cái gì? Gả cho hắn?

Gả cho....cậu và Trịnh Duẫn Hạo kết hôn?

Kim Tại Trung vô thức lắc đầu, chỉ cảm thấy dù Trịnh Duẫn Hạo nói những từ cậu đều quen thuộc, nhưng một chữ cậu cũng nghe không hiểu. Vừa mới bị hôn xong đầu óc còn mờ mịt, nhất định là đầu cậu đang váng rồi.....

"Chúng ta đi Mỹ, anh muốn em chính thức trở thành người của anh". Trịnh Duẫn Hạo lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ngón tay thon dài nhẹ vỗ về khuôn mặt ửng hồng của Tại Trung. "Sau đó đi Thụy Sĩ......cha anh ở đó, chờ xử lý êm xuôi rồi trở về". Kỳ thực Lam Hải có rất nhiều chi nhánh, chỉ cần có máy tính và mạng, tùy thời đều có thể bàn việc mà quyết định giao dịch, nhưng hắn không muốn làm vậy.

Hắn muốn....ở cùng Kim Tại Trung.

Kim Tại Trung thấy nụ cười của hắn, thật....đẹp. Cậu vẫn biết Trịnh Duẫn Hạo là một người rất anh tuấn, nhưng lúc cười rộ lên thật sự rất đẹp.

"Sao lại muốn làm vậy?". Cậu hỏi, tim đập nhanh hơn.

Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày. "Anh làm tới nước này, em còn không biết tại sao?".

Tại Trung ngay cả ngực cũng phát nhiệt. Này...là thật sao? Cậu còn có thể tưởng tượng sao?. "Không phải đang đùa?". Cậu tuyệt đối không muốn chịu một đả kích nữa, nếu như không thật tâm, vậy....

Trịnh Duẫn Hạo nổi giận hôn lên môi cậu. "Anh nói không rõ sao, em không thể tin anh một lần?". Hắn nhìn sâu vào mắt cậu, rất chân thực....hoàn toàn không có lừa gạt....

Kim Tại Trung thở gấp nghe lời hắn nói, nội tâm như muốn tan chảy. Cậu thực sự có thể sao? Dáng vẻ của một nam nhân....đợi lâu như vậy, nỗ lực nhiều như vậy. Tình cảm của cậu thực sự được báo đáp?

"Nhưng....Phác Hữu Thiên....còn.....Ách! Còn có.....con.....". Cậu cố nói giữa những nụ hôn.

Trịnh Duẫn Hạo nhăn mày, hắn nhìn chằm chằm Tại Trung suy nghĩ một lát, thật muốn đem bắt lại hết mấy suy nghĩ lung tung trong đầu cậu.

Mà hắn thực sự làm, không hề báo trước, kéo cậu ngồi lên đùi mình.

"Anh....". Kim Tại Trung bị hành động đột ngột của hắn làm giật mình, ngồi trên đùi hắn không quen...còn có....hô hấp rất nhanh.

"Không có Phương Tinh Nhã, không có con, từ đầu tới cuối chỉ có một mình em mà thôi". Trịnh Duẫn Hạo nắm tay cậu, hôn vào lòng bàn tay giống như in dấu lời thề. "Là em nói yêu anh trước, cho nên không được tự ý chạy trốn". Hắn nhìn cậu, triệt để muốn Tại Trung hứa với hắn.

Viền mắt Tại Trung ẩm ướt, trong lòng không còn thấy đau nữa. Cậu thực sự.....có được nam nhân này sao? Sẽ không còn nghi ngờ vô căn cứ làm bất an, không có lo lắng, không có tổn thương.....Cậu có thể tin được không?

Nhìn ra nghi ngờ của cậu, Trịnh Duẫn Hạo đưa tay tới cổ cậu, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa.

"Tin anh, Tại". Hắn hôn lên môi Tại Trung. "Từ giờ trở đi, vĩnh viễn chỉ có một mình em". Hắn có chút tức giận, ngữ khí nói cũng rất nặng.

Đây là lần đầu tiên hắn thổ lộ với một người, không biết nên nói thế nào để người đó tín nhiệm, hắn cảm thấy không vui.

Kim Tại Trung nở nụ cười, từng ấy năm, đây là lần đầu tiên cậu cười để lộ ra tâm trạng thật của mình, không có áp lực hay trách nhiệm. Cậu biết, muốn Trịnh Duẫn Hạo nam nhân cao ngạo này nói ra thật đúng là trắc trở, nhưng hắn nói, thể hiện hắn sẽ làm được, vì Trịnh Duẫn Hạo là một người tuyệt đối tuân thủ lời hứa.

Khóe mắt Trịnh Duẫn Hạo liếc tới túi hành lý bên cạnh Tại Trung, khó chịu mở miệng. "Không được phép rời xa anh, biết chưa?". Mặc dù có lão quản gia mật báo, nhưng hắn không biết được lúc nào Tại Trung sẽ lén trốn đi, thực sự rất lo cậu cứ bỏ chạy như vậy, sợ sẽ không tìm được.

"Ân". Kim Tại Trung đáp nhẹ, đột nhiên nhận ra....hai người lúc đó, là ai kiềm chế ai?

Thấy Duẫn Hạo hận không thể đem túi hành lý cắt ra làm 8 mảnh, trong mắt cậu tiếu ý càng nhiều.

"Anh thích em cười". Cười rộ lên rất đẹp. Trịnh Duẫn Hạo ôm cậu, đầu lưỡi tham nhập trong khoang miệng ấm áp.

Kim Tại Trung nắm lấy bờ vai Trịnh Duẫn Hạo, cậu cảm giác được đây là sự thực, không còn chỉ là một giấc mơ đẹp nữa. Một khắc trước, cậu còn rất thương tâm cho rằng mình không nên gặp lại nam nhân này; nhưng giờ, chính mồm nam nhân này thề sẽ vĩnh viễn bên cậu. Cậu thực sự cao hứng....có thể ở cùng người mình yêu, cậu không cầu gì hơn.

Nụ hôn ngày càng nồng nhiệt, bầu không khí trong xe nóng bừng cả lên, đốt cháy hai người.

"Chờ....chờ, chờ chút, anh làm gì?". Kim Tại Trung không ngừng thở dốc, bắt lấy cái tay của Trịnh Duẫn Hạo không biết từ lúc nào đã tàn sát bừa bãi trong quần áo cậu, cậu nâng đôi mắt ngập sương mù lên nhìn hắn, đôi mắt hắn không một chút che giấu dục vọng. "Nơi này là trên xe....Ách!". Đầu lưỡi lại một lần nữa bị quấn lấy, cũng không nói ra lời.

"Anh mặc kệ đây là đâu". Thanh âm khàn khàn nam tính vang lên, mang theo mệnh lệnh, cũng mạnh mẽ như chủ nhân nó vậy.

Không khí bùng cháy, yêu thương nồng nhiệt, giống như một ngọn lửa cố chấp.

Tại Trung bị Trịnh Duẫn Hạo ôm trong lòng, cậu phảng phất thấy nam nhân nhẹ giọng ngọt ngào nói bên tai cậu ba chữ.

"Anh yêu em....".

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm