tp_c10.c11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10.

Tam Vương gia Huyền Trọng Lệnh cùng đại quân khải hoàn về triều, bách tính dọc theo đường đi đều rất hoan nghênh, chỉ thấy Huyền Trọng Lệnh đầu đội mũ giáp tử kim, thân mặc ô kim chiến bào, uy danh Trấn Viễn tướng quân của Thiên Triệu không ai không biết a.

Huyền Trọng Lệnh trấn thủ biên quan, một năm chỉ trở về một, hai lần, cho nên vương phủ của hắn vẫn trống không. Huyền Trọng Lệnh vóc dáng cao lớn, da ngăm đen, quanh năm ở biên quan nên tất nhiên mang dáng dấp của quân nhân tuy nhiên cũng không ảnh hưởng tới khí chất cao quý, trái lại hắn lại có một loại khí thế khiến cho người khác phải khiếp sợ.

Huyền Trọng Lệnh về triều việc đầu tiên là yết kiến thánh thượng. Huyền Trọng Lệnh toàn thân mặc trường bào màu tím cao quý, đầu buộc kim quan, lập tức có phong thái Vương gia cao quý.

"Tam đệ, ngươi đã trở về a, trẫm thật là cao hứng. Gặp qua mẫu phi của ngươi chưa? Mục thái phi nhất định thập phần vui vẻ khi nhìn thấy ngươi." Huyền Trọng Thiên nhìn thấy tam đệ thật cao hứng. Huynh đệ bọn họ chỉ có ba người, cũng không phải cùng một mẫu thân nhưng tình cảm rất tốt. Bởi vì ba huynh đệ chỉ hơn kém nhau một tuổi nên họ từ nhỏ lớn lên bên nhau.

"Thần đệ trở về đương nhiên là muốn gặp hoàng huynh a. Ngươi cũng biết mẫu phi nhìn thấy thần đệ nhất định sẽ nói rất nhiều." Huyền Trọng Lệnh bĩu môi ra vẻ rất bất đắc dĩ. Ai bảo cả hai ca ca của hắn đều đã yên bề gia thất, mà hắn hiện tại cũng đã hai mươi hai tuổi, còn chưa có thê tử, mẫu phi đương nhiên là sốt ruột. Nhưng mà hắn thực sự đã có a. Chỉ là người kia - ai -

"Trọng Lệnh sang năm là hai mươi ba a? Nam tử Thiên Triệu tuổi đó đã sớm thành thân, huống chi là tam điện hạ Thiên Triệu chúng ta. Có cần trẫm chỉ hôn cho ngươi a." Huyền Trọng Thiên thích thú nhìn tam đệ, thực sự là chuyện khó giải quyết a.

"Hoàng thượng, ngươi biết rõ tâm tư thần đệ, ngươi thực sự là chăm sóc ta a. Nếu như hoàng thượng có thể tác thành cho ta và người kia, thần đệ sẽ vui vẻ tiếp nhận." Huyền Trọng Lệnh mỉm cười nhìn đại ca, thực sự là một người "Hảo" đại ca a.

"Bất quá, ta tại biên cảnh nghe nói, đại ca ngươi, ân -" Huyền Trọng Lệnh không biết nói tiếp như thế nào.

"Nam sủng phải không?" Huyền Trọng Thiên nhìn đệ đệ xấu hổ, chủ động nói ra ý nghĩ trong lòng đệ đệ, tuy rằng đó không phải điều hắn muốn, hơn nữa hắn rất tức giận.

"Ha ha - hoàng huynh - ha ha -" Huyền Trọng Lệnh xấu hổ cười gượng, hắn không biết phải nói gì với hoàng huynh?

"Nếu như, trẫm cũng nói người nào đó của ngươi là nam sủng, ngươi nói sẽ thế nào? Ân?" Huyền Trọng Thiên vui cười nhìn đệ đệ, là huynh đệ đã lâu Huyền Trọng Lệnh biết đại ca đang tức giận. Xem ra người kia trong lòng hắn có địa vị rất cao.

"Hắn là một người thế nào? Không biết thần đệ có may mắn được nhìn thấy nam nhân đã khiến cho quân chủ Thiên Triệu chúng ta say mê a?" Huyền Trọng Lệnh chuyển trọng tâm câu chuyện, hắn hiện tại cảm thấy rất hứng thú đối với người kia.

"Một người khiến cho trẫm không biết nên làm sao - trẫm không biết rốt cuộc phải làm thế nào để có được tâm của hắn -" Huyền Trọng Thiên bất đắc dĩ nói, trước mặt Thiên Chiêu Tễ hắn cảm giác được mình vĩnh viễn đều là vô lực và thất bại. Khi mới bắt đầu, hắn có thể cảm giác được sự ỷ lại của người kia. Hiện tại sự dựa dẫm tuy vẫn còn nhưng không biết từ bao giờ đã thay đổi.

"Hoàng huynh, xem ra ngươi yêu hắn nhiều lắm, chỉ là tình yêu của mỗi người, chỉ có thể do mỗi người tự tạo nên. Ngay cả tình yêu của mình thần đệ cũng không hiểu rõ, bằng không thần đệ nhất định sẽ không có bộ dạng hiên giờ." Huyền Trọng Lệnh cũng nói ra phiền não của bản thân, hắn và người kia vĩnh viễn là một mớ hỗn loạn nan giải, buộc vào một chỗ cũng không được, bởi vì người kia không biết từ lúc nào bắt đầu đóng chặt trái tim đối với hắn.

Chẳng lẽ là do tổn thương quá sâu sao? Sai lầm do vô tình, chung quy cũng là sai lầm, vết thương dù lành cũng sẽ lưu lại vết thương.

"Đúng vậy, hai huynh đệ chúng ta hình như đều là tự mình chuốc lấy cực khổ, vì sao không thể như nhị ca, tìm một nữ nhân mà yêu a?" Nhị vương gia Thiên Triệu Huyền Trọng Tĩnh lại là một người si tình, từ nhỏ cho đến hiện tại chỉ thích một nữ nhân, do Vương phi ốm yếu hay bệnh nên Huyền Trọng Tĩnh vẫn luôn tìm kiếm kỳ dược trong thiên hạ để chữa bệnh cho nàng. Vương phi do thể chất suy nhược đến nay chưa hề mang thai, Huyền Trọng Tĩnh cũng không hề để ý, hắn không muốn có một hài tử tới quấy rối thế giới hai người của hắn và thê tử. Nhưng Vương phi dù sao vẫn muốn có một hài tử, nàng nghĩ do mình liên lụy Huyền Trọng Tĩnh, xem ra con đường tình ái của ba huynh đệ bọn họ đều có khó khăn a.

Khi Huyền Trọng Thiên bận rộn tới mức không thể về tẩm cung nghỉ ban đêm, Thiên Chiêu Tễ thường một mình lang thang trong cung, hắn như một du hồn phiêu đãng trong hoàng cung rộng lớn, không tìm được mục tiêu của mình.

Ban ngày trong hoàng cung là nơi xa hoa, mỹ lệ đến thế, là nơi thể hiện sự hưng thịnh của vương triều Thiên Triệu, nhưng buổi tối trong hoàng cung không khí trầm lặng, chỉ có thị vệ và rất nhiều cung nữ thái giám mà những người này tuyệt đối sẽ không nghênh ngang xuất hiện. Bọn họ luôn luôn ở một nơi bí mật gần đó, nếu như chủ tử không gọi sẽ không đi ra.

Thiên Chiêu Tễ không biết mình đang đi tới đâu, hắn chỉ nghe thấy tiếng khóc của ai đó, tiếng khóc của một nữ nhân, thế nhưng lại không giống tiếng khóc thét tuyệt vọng làm cho hắn khó chịu của phi tử mà là tiếng khóc nức nở làm cho người ta yêu thương.

Thiên Chiêu Tễ theo tiếng khóc đi tới vườn hoa nhỏ trong cung, hắn thấy một đứa nhỏ đang ngồi trên mặt đất khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn vì lạnh mà đỏ bừng lên, nhưng lại không có ai bên cạnh. Nàng cứ một mình ở chỗ này khóc trong đêm.

Thiên Chiêu Tễ đột nhiên rất ước ao có thể như tiểu cô nương này, là hài tử thật tốt, nếu có uỷ khuất gì cũng có thể thoải mái khóc, mặc kệ ánh mắt của người khác, nhưng người lớn lại không thể. Bọn họ đau khổ chỉ có thể để trong lòng.

Tiểu cô nương ngồi cạnh bụi hoa vẫn không ngừng khóc, cho tới khi không còn sức để khóc nữa. Đôi mắt đỏ như thỏ, đúng lúc đó nàng thấy có một người tái nhợt đang nhìn mình chăm chú, nàng cho rằng mình gặp ma, tiếng khóc bỗng nhiên dừng lại. Kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt -

"Ách - "

"Tiểu muội muội, ngươi sao lại ngồi đây khóc một mình?" Thiên Chiêu Tễ nhìn cô nương đáng yêu này, cho rằng nàng là nữ nhi của người hầu nào đó trong cung. Đêm khuya không tìm được nơi người thân trụ (ở).

"Ô ô - ta -, ách, ân, mẫu thân không thích ta." Tiểu cô nương lại khóc thút thít, vô cùng ủy khuất, khiến cho người ta đau lòng.

"Vì sao a? Trên thế giới này làm gì có mẫu thân nào không yêu hài tử?" Thiên Chiêu Tễ an ủi tiểu cô nương, hắn nhìn khuôn mặt xanh xao của tiểu cô nương, tiểu cô nương này chắc đã khóc rất lâu rồi mới trông như vậy.

"Ô ô, bởi vì, ta có bệnh -" tiểu cô nương ủy khuất nói, mẫu thân của nàng nói, là bởi vì nàng có bệnh cho nên phụ thân mới không cần các nàng nữa. Mẫu thân luôn luôn khóc trong cung, sau đó oán giận nàng, đôi khi còn đánh nàng, nàng quá nhỏ không chịu nổi, bởi vì nàng đau quá a.

"Cái gì?" Thiên Chiêu Tễ đặt tay lên cổ tay tiểu cô nương, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm trọng."Sao có thể?" Thiên Chiêu Tễ nhìn tiểu cô nương trước mắt không biết mới mấy tuổi, vì sao lại trúng hàn độc kỳ lạ như thế?

"Ngươi, tiểu muội muội, ngươi mấy tuổi rồi?" Thiên Chiêu Tễ ôn nhu hỏi tiểu cô nương, không biết trong thân thể nàng còn chịu những loại thống khổ gì. Một hài tử nhỏ như vậy, nàng hẳn là mang loại hàn độc này từ trong bụng mẹ.

"Ta, ô ô, bốn tuổi, sau lễ mừng năm mới Diệu Ngữ sẽ năm tuổi, ô ô -" tiểu cô nương nhìn thúc thúc ôn nhu trước mắt, nghĩ mình hảo hạnh phúc a. Tuy hắn không phải mẫu thân, cũng không phải phụ thân, nhưng nàng rất thích người này a.

"Phải? Diệu Ngữ không cần lo lắng, thúc thúc sẽ chữa khỏi bệnh cho Diệu Ngữ." Thiên Chiêu Tễ ôn nhu nói với tiểu cô nương, hắn rốt cục cũng tìm được một chút giá trị cho mình.

"Thật không? Ngươi nói thật không? Nhưng mà Tiểu Châu tỷ tỷ nói cho ta biết, trong cung tkhông thể tuỳ tiện có nam nhân, sao ngươi lại-?" Diệu Ngữ khóc xong, bắt đầu có nghi vấn, đây là có chuyện gì a.

"Ách, ta -" Thiên Chiêu Tễ không biết làm sao để giải thích với tiểu cô nương, hắn trong cung tính là cái gì đây?

"Nương nói, trong cung có một nam nhân xấu xa, hắn làm cho phụ thân không đến xem ta, hắn làm cho phụ thân không đến nương cung gặp nàng, cho nên nương rất thương tâm - ô ô -" tiểu nữ hài nhi nói xong tiếp tục khóc, nhưng trong lòng Thiên Chiêu Tễ lại không thể bình tĩnh được.

"Ngươi nói gì, Diệu Ngữ, ngươi nói cái gì? ! Nương ngươi là ai? Phụ thân ngươi là ai a?" Thiên Chiêu Tễ lần đầu tiên kích động lôi kéo tiểu cô nương vội vã hỏi, hắn không thể tin được, hắn thực sự muốn quay lưng chạy về trong cung điện kia, thế nhưng hắn không thể.

Hắn, Thiên Chiêu Tễ muốn nhìn xem, hắn rốt cuộc đã làm ra chuyện gì đối với người khác, đã làm cho người khác chịu bao nhiều phiền não, thương tâm --

"Ta, ta -" Diệu Ngữ nhìn thúc thúc này đột nhiên trở nên rất quái lạ, sợ tới mức nói năng lộn xộn."Mẫu thân ta, Tiểu Châu tỷ tỷ gọi nàng là Thục phi nương nương, nga, được rồi, Tiểu Châu tỷ tỷ luôn luôn muốn ta gọi nương là mẫu phi, thế nhưng, Tiểu bàn luôn gọi nương hắn là ' nương ' a. Vì sao ta không thể?" Đôi mắt nhỏ bé vẫn đang sưng đỏ của Diệu Ngữ nhìn thúc thúc anh tuấn đối diệtrước mắtn, không giải thích được mà hỏi, ánh mắt hồn nhiên và tin cậy, khiến cho Thiên Chiêu Tễ không chỗ nào ẩn trốn.

Diệu Ngữ không muốn gọi mẫu thân là mẫu phi, gọi phụ thân mình cũng là quân vương Thiên Triệu Huyền Trọng Thiên là phụ hoàng, bởi vì nàng thấy Tiểu Bàn, hài tử của trù nương (nữ đầu bếp) ở trù phòng luôn luôn gọi phụ mẫu của mình là cha và nương, hơn nữa mỗi lần Tiểu Bàn gọi bọn họ, bọn họ đều thật cao hứng. Diệu Ngữ cũng muốn phụ mẫu của chính mình thương yêu nàng, thế nhưng mỗi lần như vậy mẫu phi đều tức giận, nói nàng không hiểu chuyện.

"Ách, Diệu Ngữ, ta -" Thiên Chiêu Tễ không biết mình phải làm sao để an ủi nữ hài tử này bởi vì ... tất cả đều là do hắn gây ra.

"Ô ô, thúc thúc, ngươi giúp Diệu Ngữ đuổi nam nhân kia đi được không? Diệu Ngữ muốn gặp phụ thân. Ô ô -" tiếng khóc của Diệu Ngữ làm Thiên Chiêu Tễ đau lòng. Hắn nghĩ mình thực sự nên biến mất, không đi gặp bất cứ ai - nhìn xem, hắn đã mang đến cho người khác cái gì a?

"Ách, lạnh, thúc thúc, Diệu Ngữ lạnh -" đột nhiên Diệu Ngữ không ngừng run lên, sắc mặt dường như bao phủ bởi một lớp băng, đôi môi dần trở nên xanh tím. Nàng không ngừng kêu lạnh nhưng vẫn không quên cầu xin: "Thúc thúc, ngươi giúp Diệu Ngữ, đuổi nam nhân xấu xa kia đi? Diệu Ngữ, Diệu Ngữ muốn gặp lại cha -" Diệu Ngữ không ngừng run rẩy trong lòng Thiên Chiêu Tễ, thân thể nho nhỏ của nàng sắp không chịu nổi nỗi thống khổ này.

Thiên Chiêu Tễ yêu thương nhìn tiểu hài tử, lẽ nào nàng phải chịu những điều này từ bé sao? Hài tử này rốt cuộc đã trải qua những đau đớn gì a. Thiên Chiêu Tễ bất chấp tất cả, hắn cắn đầu ngón tay, sau đó đưa vào trong miệng Diệu Ngữ, để cho máu của mình chảy vào miệng nàng. Sau khi máu ngừng chảy, lại tiếp tục cắn, cho tới khi Diệu Ngữ ngừng co giật. Thiên Chiêu Tễ từ từ bình tĩnh lại, nhìn Diệu Ngữ đang nằm ngủ yên bình trong lòng, không biết nên nói gì.

"Diệu Ngữ, thúc thúc nhất định sẽ cứu ngươi. Nhất định sẽ -" Thiên Chiêu Tễ không biết giải thích tình cảnh hiện tại của mình Diệu Ngữ thế nào, nếu biết hắn chính là "thúc thúc xấu xa" trong lời nói của Diệu Ngữ, không biết Diệu Ngữ sẽ phản ứng thế nào, về sau liệu có chán ghét hắn hay không? Thiên Chiêu Tễ không dám tưởng tượng kết quả này, vì sao những hài tử này phải đau khổ vì mình?

Đầu tiên là Tỉnh Nhiên, tuy rằng hắn đối với chuyện mẫu hậu - Trinh Đức hoàng hậu bị biếm vào ly cung - không oán giận sư phụ một câu nào, thế nhưng dù sao là một hài tử, đối với mẫu thân cũng sẽ không muốn xa rời. Cho dù hắn là thái tử Thiên Triệu, quốc quân tương lai thì cũng vẫn là một hài tử a.

Hiện tại là Diệu Ngữ, những đứa nhỏ trong cung này, hình như đều bị chính mình làm tổn thương. Thiên Chiêu Tễ còn nhỏ đều chịu những đau khổ này cho nên hắn có thể cảm thấy được, hắn không muốn làm cho những hài tử này cũng thế, sống cuộc sống như hắn trước đây, đi trên con đường như hắn --Tù

11.

Khi Thiên Chiêu Tễ đang ôm Diệu Ngữ không biết nên làm thế nào cho phải, đột nhiên hắn thấy một nữ tử đang hoang mang rối loạn nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó, sau lại liên tục nhìn về phía này, vừa chạy tới vừa kêu "Công chúa, công chúa -" Thiên Chiêu Tễ vốn không muốn tiếp xúc với những người khác trong cung, cho nên hắn nhẹ nhàng thả Diệu Ngữ đang ôm trong lòng xuống mặt đất, xoay người rời đi -

Tiểu Châu sau khi tìm được tiểu chủ tử, thấy công chúa điện hạ đang nằm ngủ gần bụi hoa, yêu thương ôm lấy thân thể nho nhỏ của nàng, nhìn khuôn mặt khiến cho người ta yêu quý mà cảm thán, cho dù sinh ra trong gia đình bình thường so với sinh ra trong hoàng gia cũng thật là tốt a."Cái này, công chúa sao lại ngủ ở chỗ này vậy? Cảm lạnh phải làm sao bây giờ, sẽ phát bệnh đấy ." Tiểu Châu ôm công chúa bé bỏng trong lòng quay trở về tẩm cung của Thục phi.

Diệu Ngữ vẫn không ngừng nói mê: "Thúc thúc, giúp ta, đuổi thúc thúc xấu xa đi, Diệu Ngữ muốn gặp cha -" nguyện vọng của nàng chính là muốn được phụ mẫu quan tâm chẳng lẽ khó vậy sao? Nàng chỉ hy vọng mình có thể giống Tiếu Bàn, có thể có cha nương ở bên, được thấy họ. Thế nhưng, tất cả đều rất khó, đối với nàng - công chúa sinh ra trong hoàng gia - mà nói là quá khó khăn.

Kỳ thực, Huyền Trọng Thiên đối đãi với Thục phi vẫn rất tốt, bởi vì Thục phi là do cứu Huyền Trọng Thiên nên mới trúng hàn độc. Năm đó, Thục phi và hoàng thượng cùng tham gia săn bắn, khi hoàng thượng đang ở bãi săn bắn, bị thích khách tập kích, lúc đó có một mũi tên hướng về phía hắn, Thục phi đang đứng gần hắn nhất đã dùng thân mình chặn mũi tên bay tới.

Khi đó Thục phi đang mang thai nhưng nàng cự tuyệt nạo thai, vì hàn độc rất độc sẽ làm nàng từ nay về sau mất đi khả năng sinh con, cho nên nàng đương nhiên phải liều mạng giữ lấy đứa con hiện tại, mong muốn mình sinh ra một nam tử, nếu như vậy địa vị của nàng trong hoàng cung cũng sẽ tăng lên rất nhiều.

Tuy nàng sau đó sinh một nữ hài Huyền Trọng Thiên đối với nàng vẫn rất ban ơn, nhưng hắn vốn là một người bạc tình, cho nên trên phương diện vật chất luôn thỏa mãn những gì Thục phi cần, còn trên tình cảm hắn đối với mọi nữ nhân trong hậu cung đều như nhau.

Thục phi tự cho là mình đã cứu hoàng thượng nên vẫn muốn được hoàng thượng sủng hạnh nhiều thêm nhưng số lần Huyền Trọng Thiên tới cung của nàng quá ít, mà từ khi Huyền Trọng Thiên có Thiên Chiêu Tễ, hắn căn bản là không đến Trình Tuyên cung nữa. Thục phi đương nhiên nghĩ nam sủng kia đã chiếm lấy hoàng thượng, khiến cho nữ nhân trong hậu cung đều mất đi hoàng thượng.

Sau khi Thiên Chiêu Tễ rời khỏi Diệu Ngữ, chao đảo trở tẩm cung, nhìn tẩm cung to như vậy, hắn đứng ở ngoài cửa bồi hồi, không muốn đi vào. Nơi này thực sự là một cái lồng khổng lồ a, giống như muốn đem mình hút thật sâu vào trong đó, thật đáng sợ.

Thiên Chiêu Tễ nhìn ngọn đèn mờ nhạt bên trong, đứng trước tẩm cung, ôm lấy chính mình mà khóc không lên tiếng. Hắn đã phải chịu nhiều đau khổ, hắn không biết tương lai của mình sẽ thế nào, hắn có chút mờ mịt, hắn muốn tìm kiếm ấm áp, khi được Huyền Trọng Thiên ôm trong lòng như vậy thật ấm áp và thư thái, hiện tại trong ngực Huyền Trọng Thiên vẫn ấm áp như thế nhưng hắn cũng không thể cảm thấy được sự an tâm đặc biệt như trước.

Là chính mình tham luyến ấm áp, mới làm hại người khác thống khổ, chính mình không nên sống trên thế giới này mới là tốt nhất?

Thiên Chiêu Tễ cứ như vậy ngồi trước cửa cung khóc, cho tới khi không còn sức nữa mà ngủ, khuôn mặt tiều tụy tái nhợt còn lưu lại dòng lệ chưa khô khiến cho người khác nhìn thấy mà đau lòng, nhất là Huyền Trọng Thiên, sau khi thấy được lại càng thêm yêu thương.

Rạng sáng, trời còn lạnh, Huyền Trọng Thiên rốt cục cũng xong công vụ, hắn muốn len lén hồi cung nhìn ai đó đang ngủ say, thế nhưng vừa mới đi tới cửa, lại thấy bạch sắc thân ảnh nằm ở cạnh cửa. Lúc đó, trái tim Huyền Trọng Thiên gần như ngừng đập, hắn chạy vội tới bên người Thiên Chiêu Tễ, khi xác định vô số lần Thiên Chiêu Tễ chỉ là đang ngủ, mới an tâm ôm người kia đi vào tẩm cung, cùng đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm ánh dương chiếu vào cung điện qua cửa sổ lớn, cũng chiếu vào sa trướng trắng bạc trong phòng, hai người vẫn đang ôm nhau ngủ. Huyền Trọng Thiên nhìn khuôn mặt Thiên Chiêu Tễ mệt mỏi, hắn vươn tay muốn nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tái nhợt kia nhưng lại sợ Thiên Chiêu Tễ giật mình tỉnh giấc, "vợ" hắn thật vất vả mới đi vào giấc ngủ nên càng sợ hắn sau khi giật mình tỉnh giấc lộ ra khuôn mặt tràn ngập phòng bị.

Huyền Trọng Thiên buông tay, thả lỏng người sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, thu thập quần áo, chuẩn bị vào triều. Đáng lẽ tất cả đều do cung nữ thái giám tới làm nhưng hắn sợ nô tài tiến tiến xuất xuất đánh thức người thật khó có thể ngủ say này, cho nên hắn đều tự mình làm tất cả, sau đó xuất môn cùng với tiểu Đinh tử đang chờ ngoài cửa, đi vào triều.

Thế nhưng hắn cũng không phát hiện, khi hắn vừa mới vừa ra khỏi cửa, người đóng chặt hai mắt như đang ngủ say kia, cũng đã mở mắt, lộ ra đôi mắt mất ngủ lâu ngày, thậm chí đã có cả tơ máu. Trong mắt là thống khổ và mờ mịt.

"Hoàng thượng, chỉ mười ngày nữa là đêm ba mươi, không biết yến hội và pháo hoa trong cung năm nay có cử hành đúng hạn hay không, trước đây đều có hoàng hậu quản lý, nhưng -" tiểu Đinh tử đi theo sau hoàng thượng, yến hội hàng năm đều do hoàng hậu chủ trì, năm nay hoàng hậu không có, không biết làm sao bây giờ?

"Nga, cái này giao cho Lăng phi làm được rồi, năm nay chủ trì do Nhị vương gia đi, trẫm không muốn ở yến hội quá lâu, cho nên -" Huyền Trọng Thiên cũng không quay đầu lại, phân phó tiểu Đinh tử, loại chuyện này cho tới bây giờ cũng không phải do hoàng đế hắn quản.

"Cái này, hoàng thượng, chính là như quốc không thể một ngày vô chủ, hậu cung cũng không thể một ngày không - ách -" tiểu Đinh tử nhìn hoàng thượng đột nhiên quay đầu lại nhìn mình, tiểu nô tài hắn cũng là rất ủy khuất a. Hắn là thích Thiên công tử, nhưng Thiên công tử cũng không thể làm chính cung quốc mẫu không phải sao. Hơn nữa, để Thiên công tử làm, người khác nhất định không đồng ý đâu, chỉ bất quá, hắn không dám nói cùng hoàng đế đại nhân mà thôi.

"Có đúng hay không, có người nói gì đó? Ân?" Huyền Trọng Thiên lạnh lùng nhìn tiểu Đinh tử, thực sự là nô tài không biết sống chết."Nhớ kỹ, ngươi là nô tài của trẫm, không phải của người khác." Huyền Trọng Thiên nói xong, xoay người tiếp tục đi tới đại điện, hắn sẽ sớm bị tên nô tài ngu ngốc này làm cho tức chết mất, nếu không phải hắn từ nhỏ hầu hạ hắn thì hắn thực sự rất muốn giết hắn.

"Nga, nô tài, nhớ kỹ." Tiểu Đinh tử rụt cổ, nghĩ mình sau khi đi một vòng ở quỷ môn quan đã trở về, ha hả, thật là, mình vẫn còn sống. Lần sau nhất định phải nhớ kỹ, thiên hạ lớn nhất chính hoàng đế a, những người khác cũng đừng quản.

Trên đại điện.

"Bẩm hoàng thượng, lần trước sau khi Lục Cam sứ giả quay về triều, đưa tới hai đề nghị hợp tác mới. Lục Cam có ý định cùng chúng ta thành lập quan hệ hợp tác chặt chẽ hơn, giao thương hai nước hẳn là sẽ càng phát triển nhanh hơn. Nhưng mà -" chưởng quản kinh tế Thiên Triệu, Phác đại nhân, khuôn mặt đầy mồ hôi nhìn hoàng thượng.

Thực sự là, không biết Lục Cam này là muốn làm gì đây, dám vuốt râu cọp a. Thực sự là không muốn sống sao?

"Ân? Hai nước tăng mậu dịch qua lại là chuyện tốt a, không biết Phác đại nhân sao lại có vẻ mặt lại như thế, lẽ nào, Lục Cam đưa ra điều kiện gì nữa sao?" Huyền Trọng Tĩnh nhìn Phác đại nhân liên tục lau mồ hôi ở dưới, không giải thích được hắn sao lại có bộ dạng thống khổ như thế. Dung vương hắn là chưởng quản trong cung, là đại thần quản lý các loại sự vụ hành chính tổng hợp a.

"Ách, cái này -" Phác đại nhân hơi liếc mắt nhìn hoàng đế đang ngồi trên cao. Ánh mắt khẩn cầu, như là sợ hoàng thượng sẽ giết hắn.

"Phác đại nhân, cứ nói đi, trẫm sẽ không trách tội. Nghĩ đến Lục Cam lần này vốn có lý do tức giận lại đưa tới nghị thư hai nước hợp tác, hẳn là có điều kiện hà khắc gì đó?" Huyền Trọng Thiên ra lệnh một tiếng, như ân xá cho Phác đại nhân.

"Ách, cái này, Lục Cam sứ giả - Lãnh sứ giả nói muốn mở kỹ viện tại Thiên Triệu chúng ta - ân - mở một chi nhánh -" Phác đại nhân nói xong lời cuối, khuôn mặt vẫn thường nghiêm nghị trong triều bỗng nhiên đỏ lên. Lục Cam sao lại có sứ giả như vậy, có thể đem loại chuyện mở kỹ viện đưa vào hội nghị thảo luận của hai nước a. Hơn nữa, còn làm điều kiện thảo luận nữa.

"Nga, chuyện này hay, ha ha, Lãnh Hương Lăng này thật đúng là một bảo bối a. Hoàng huynh ngươi nói phải không?" Tam Vương gia vừa mới quay về triều không biết trong đó nguyên do, hắn chỉ nghe nói qua ở biên cảnh Lục Cam có một Lãnh Hương Lăng, mở rất nhiều kỹ viện, hơn nữa kinh doanh thập phần thịnh vượng. Thế nhưng sau không biết thế nào lại làm lễ bộ quan viên cho Lục Cam. Huyền Trọng Lệnh thực muốn nhìn một chút mỹ nhân trong truyền thuyết này.

Trước đây, khi Lãnh Hương Lăng mới xuất hiện, tất cả mọi người cho rằng hắn là nữ tử, mà chính hắn cũng không giải thích, lại dùng cái tên như nữ nhân, chạy tới bên cạnh nam tử, vương công quý tộc, bán nghệ không bán thân. Sau đó mới biết, hắn là một nam tử, hơn nữa tên thực sự là Lãnh Hương Lăng. Thực sự là một người kỳ lạ a. Cũng không biết hắn và hoàng thượng Lục Cam trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Thật làm cho người ta chờ mong a.

Lãnh Hương Lăng khôn khéo như vậy, lại sẽ vì một nam nhân mà làm tất cả, toàn tâm toàn ý bang trợ hoàng đế Lục Cam, củng cố đế vị của hắn.

"Hoàng thượng, vấn đề này, nhất định phải suy nghĩ a. Dù sao Lãnh Hương Lăng không chỉ là một nhân vật như vậy, hắn -" Huyền Trọng Tĩnh liếc mắt nhìn tam đệ không hiểu chuyện, sau đó xoay người kiến nghị với hoàng huynh. Lãnh Hương Lăng này tuy là mở kỹ viện nhưng hắn kỳ thực là muốn thám thính tình hình trong nước.

"Trẫm đã biết. Nhị đệ không cần khẩn trương. Phác đại nhân, ngươi chuyển lời với sứ giả Lục Cam, nói cho bọn họ trẫm chuẩn tấu, hơn nữa trẫm nhất định sẽ làm dân chúng Thiên Triệu chúng ta vô cùng ủng hộ kyc viện của Lãnh sứ giả." Huyền Trọng Thiên để Phác đại nhân chuyển lời cho Lục Cam sứ giả, nếu bọn họ muốn tới, cứ tới, hắn còn muốn nhìn xem mục đích thực sự của Lục Cam là gì, xem bọn hắn có thể gây ra chuyện gì?

"Được rồi, năm nay dạ yến, tất cả mọi người tiến cung đi. Trẫm muốn quốc khánh ba ngày. Tất cả do dung Vương gia và lễ bộ chủ trì, chuyện trong cung giao cho Lăng quý phi." Huyền Trọng Thiên phân phó xuống dưới, dù sao cách lễ mừng năm mới chỉ còn vài ngày.

"Hoàng thượng, cái này, thần đệ, cái này -" Huyền Trọng Tĩnh không biết làm sao chối từ, hắn vốn định cùng nương tử thân yêu trải qua năm mới đơn giản, thế nào lại thành chủ trì sự vụ trong cung vậy?"Kỳ thực, tam đệ, hắn vừa mới quay về triều, dù sao cũng không có việc gì, hẳn là có thể -" Huyền Trọng Tĩnh muốn đem tất cả giao cho tam đệ hắn, ai bảo hắn còn cô đơn một mình a.

"A, nhị ca, ta là võ tướng, ngươi bảo ta chủ trì những việc này, ngươi không sợ ta đem yến hội này chỉnh thành đại hội luận võ sao?" Huyền Trọng Lệnh mới không muốn làm những việc này. Hắn tuy rằng có thể làm, thế nhưng hắn nào có chút nào thanh thản mà làm a, hiện tại hắn còn muốn làm sao tìm được hạnh phúc của mình đã.

Vốn dĩ hắn không muốn quay về triều dự lễ mừng năm mới nhưng mẫu phi lại không ngừng viết thư truyền hắn quay về triều, hơn nữa trong cung này một năm xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên hắn mới muốn quay về xem, có phải đại ca không muốn làm hoàng đế nữa, hắn chỉ muốn quay về một lúc, cũng không muốn thu thập cục diện rối rắm cho đại ca a. Cho nên mới chưa lo lắng tìm thời gian trở về bên người kia. Coi như là, cấp hai người chút thời gian và không gian thanh tĩnh để tự suy nghĩ.

"Được rồi, không nên tranh cãi nữa. Cứ quyết định như vậy đi. Nhị đệ, ngươi có thể mang theo nương tử đi, trong cung nhiều dược như vậy, ngươi có thể tùy ý dùng." Huyền Trọng Thiên nhìn vẻ mặt Nhị đệ, biết mình quấy rối thế giới hai người của hắn. Thế nhưng chính mình càng đang loạn a, tình cảm của hắn hiện giờ còn đang hỏng bét đây.

Huyền Trọng Thiên biết đệ đệ vốn hay đem ngự y viện trở thành của nhà hắn, bình thường vẫn tới lấy dược liệu trân quý trong đó, nên mới lợi dụng nhược điểm nho nhỏ của Nhị đệ một chút.

"Là, thần đệ lĩnh chỉ tạ ân." Huyền Trọng Tĩnh tâm không cam lòng không muốn mà tạ ân. Thực sự là một hoàng huynh phiền phức, cảm tình của mình xử lý không tốt, chỉ biết mang phiền phức thần đệ cho bọn họ. Thực sự là, ai, không có biện pháp, ai bảo hắn làm đại ca a. Mình chỉ là tiểu vương gia mà thôi, người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro