CHƯƠNG 36 - 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warrning 18+

CHƯƠNG 36

Ngươi đối với ta, là cảm giác gì?

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Hứa Diệp nguyên bản không thích trường hợp có nhiều người, lại càng không nói đến lấy thân phận nô lệ, dưới tầm mắt nhiều người chăm chú nhìn như vậy nhận trừng phạt.

Cậu cương ngạnh quỳ, chỉ cảm thấy nhiệt độ của ngọn đèn tụ quang muốn đem thân mình nướng chín, trái tim trong lồng ngực cậu sắp nhảy ra ngoài, khẩn trương đến mức không thở nổi.

"Chủ nhân......" Một tiếng kêu này cất lên như đang bất lực cầu xin. Cậu nhìn Sở Dục đứng trước mặt, trong đôi mắt đen láy là lo âu cùng kinh hãi, bức ra một tầng hơi nước.

"Kinh hoảng?" Ngón tay thon dài khẽ vuốt tóc cậu, như đang an ủi.

Tầm mắt Hứa Diệp đảo qua đám người dưới sân khấu, cắn môi gật gật đầu.

"Nhìn ta." Sở Dục nâng cằm cậu lên: "Từ giờ trở đi, không cho người dời tầm mắt đi, trong mắt ngươi chỉ có thể có ta."

Bốn mắt nhìn nhau.

Trên mặt cậu còn lưu lại sự ấm áp nơi tiếp xúc ngón tay anh, hơi thở của cậu tràn ngập hương khí nhàn nhạt mà nhẹ nhàng khoan khoái trên người chủ nhân, trong ánh mắt cậu là khuôn mặt ôn nhu quen thuộc. Thoát khỏi ảnh hưởng xung quanh, Hứa Diệp rốt cuộc dần dần trấn định lại.

"Sử dụng nhuyễn tiên sẽ có nguy hiểm nhất định, ta sẽ tận lực khống chế tất cả, bảo đảm ngươi không chịu bất cứ thương tổn ngoài dự liệu nào cả." Thanh âm trầm thấp nói những lời này vô cùng trịnh trọng, phảng phất như mỗi một câu là một lời thề. Nam nhân dừng một chút: "Ta từng dùng nhuyễn tiên với ngươi, ngươi hẳn đã biết ta có năng lực làm được điều này."

"Đúng vậy, chủ nhân." Lông mi Hứa Diệp run rẩy, giống như đồng tử của nai nhỏ, bên trong đã không còn kinh hoảng vô thố vừa rồi. Cậu biết kỹ thuật của Sở Dục hoàn toàn có thể chưởng khống hết thảy, trong quá trình này nguy hiểm lớn nhất đến từ chính cậu. Nếu vì cậu nhất thời kinh hoảng đột nhiên tránh né hoặc di động, đối phương không có biện pháp hoàn toàn khống chế hướng đi của roi, sẽ phát sinh thương tổn không thể đoán trước. Điều duy nhất cậu có thể làm, chính là khống chế được bản thân.

Cán roi màu vàng, từ đuôi đến đầu xẹt qua trước ngực Hứa Diệp, đẩy cao cằm, bắt buộc cậu ưỡn ngực: "Bảo trì tư thế này, trước khi ta cho phép, không được nhúc nhích."

Quân phục màu đen vốn có cảm giác nghiêm khắc mà sắc bén, mặc trên người Sở Dục thân là DOM lại càng có một loại khí thế khiến người ta kính sợ, nhuyễn tiên màu vàng trong tay như con rắn gợi lên dục vọng của con người giữa vườn địa đàng, tràn ngập lạc thú mê hoặc.

Hứa Diệp im lặng quỳ tại chỗ, ánh mắt vẫn dừng trên nam nhân luôn chi phối bản thân mình, không hề dao động. Giờ phút này mọi thứ chung quanh đều đã thành hư ảo, hút ra ngoài thế giới của cậu, chỉ còn lại duy nhất nam nhân trước mắt, trong lòng cậu cảm thấy điềm tĩnh an ổn.

Một lát sau, khi Bá Tước giơ tay đem roi quất xuống, trong lòng mọi người đều căng thẳng.

Người chơi trong giới đều vô cùng rõ ràng, anh hiện tại sử dụng nô lệ có trạng thái không ổn định. Hơn nữa, một roi rất có lực uy hiếp vừa rồi sẽ có khả năng sẽ tạo thành áp lực tâm lý quá lớn cho nô lệ, tình huống như vậy vô cùng nguy hiểm.

Nhưng làm cho bọn họ ngoài ý muốn là, hết thảy nguy hiểm trong dự đoán không xuất hiện. Hứa Diệp trúng một roi, chỉ kêu rên một tiếng, thanh âm run rẩy lập tức điểm danh: "Một. Chủ nhân, tôi đã sai."

"Khi quất roi chính diện, tất yếu phải tránh đi bộ vị yếu hại. DOM cần dùng khống chế lực của mình đồng thời nắm chắc độ mạnh yếu, tốc độ cùng độ chính xác." Nam nhân một mặt thong dong giải thích, một mặt lại linh hoạt giơ tay.

"...... Hai. Chủ nhân, ta đã sai." Hứa Diệp nhịn mấy tiếng rên rỉ, bắt buộc mình phải thẳng lưng căng chặt eo. Cậu vẫn chuyên chú nhìn nam nhân cho cậu trừng phạt. Tựa hồ thời điểm nhìn người kia, hết thảy mọi thứ chung quanh đều trở thành bối cảnh hư vô, có cũng được mà không có cũng không sao. Tín nhiệm chính là một điều mạc danh kỳ diệu (không giải thích được) như vậy. Sở Dục lấy thân phận chủ nhân che chở cho cậu. Giờ phút này, cậu cam tâm tình nguyện đem thân thể hoàn toàn giao phó cho đối phương.

Roi thứ sáu hạ xuống, Hứa Diệp nhè nhẹ thở gấp điểm danh nhận sai, sau đó nghe được mệnh lệnh mới.

"Cởi sơ mi ra."

Cậu hơi mím môi, bắt đầu từ cổ áo cởi bỏ từng khuy áo, sau đó đem sơmi trắng bao bọc mình cởi xuống. Làn da trắng nõn trần trụi trong không khí, từ mỗi bên trái phải của cơ ngực có ba vết roi nghiễm nhiên hình thành, đan chéo vào nhau. Trên mỗi phương, các ấn ký được xếp ngay ngắn song song, mỗi đạo hồng ngân này giống nhau y hệt, và không có một chỗ rách da thấy máu.

Đó là những đường nét xinh đẹp, sắc màu diễm lệ, phân bố rất đều, hơn nữa Bá Tước tiên sinh hà khắc tạo hình đối xứng, nên rất có tính thẩm mỹ, khiến Hứa Diệp giống như một tác phẩm bị tiêm nhiễm giữa bạo quyền và nghệ thuật, tản ra mỹ cảm khiến người ta động tâm. Ánh sáng tập trung trên làn da trần trụi, hình thành những vầng sáng lấp lánh rực rỡ, Hứa Diệp bởi vì xấu hổ mà cắn chặt môi run nhè nhẹ, không muốn xa rời nhìn chủ nhân của cậu.

Biểu tình yếu ớt mà nhẫn nại như vậy, trong nháy mắt châm ngòi dục vọng chinh phục của toàn bộ DOM ở đây. Giờ phút này, bọn họ rốt cuộc đã minh bạch lý do mà Bá Tước luôn kén chọn lại nhận cậu. Hứa Diệp tựa như một khối ngọc thô chưa mài dũa, có sắc màu nội liễm mà mộc mạc. Nhìn qua tưởng như tư chất bình thường nhưng chỉ có quá trình mài dũa phi thường kiên nhẫn, mới tạo ra thành tựu xuất sắc như vậy.

"Tiểu tử này cư nhiên đã đâm xuyên." Bên cạnh sân khấu, Sư Tử nhìn nhũ hoàn trên ngực trái của Hứa Diệp phiếm lãnh quang, mở miệng.

"Lần trước, Bá Tước đặt ta làm một bộ, kết quả chỉ dùng một cái." Ngồi chung cùng anh trong khu vực hội viên cao cấp, Jerry bĩu môi: "Thật sự lãng phí."

"Không phải là cậu làm không đủ tinh xảo, người ta chẳng qua là không muốn dùng đi." Sư Tử cố ý trêu chọc.

"Cút xéo." Jerry nhướn mày: "Khẳng định là Bá Tước mềm lòng. Lần trước cũng thế, chỉ cần nước mắt của Hứa Diệp bị bức ra, anh ta liền dừng tay."

Pharaoh nhìn sân khấu, lắc lắc rượu trong ly: "Các ngươi không phát hiện sao, ánh mắt của Bá Tước bất đồng so với trước kia."

Tom cười cười: "Những người Bá Tước đã từng điều giáo cuối cùng đều yêu anh ta, Hứa Diệp cũng bị hãm vào, tuyệt không kỳ quái."

Pharaoh thản nhiên cười: "Ý tôi là nói đến Bá Tước."

Ba người còn lại đều ngẩn ra. Đúng lúc này, người trên sân khấu lại mở miệng lần nữa.

"Roi quất chia làm hai loại. Roi quất có tính trừng phạt, mục đích ở chỗ khiến SUB nếm được giáo huấn, mà roi quất có tính tình thú, mục đích là ở chỗ khiến SUB đạt được khoái cảm. Ngoại lực thích hợp cùng cảm giác đau đớn sẽ khiến bộ vị mẫn cảm nào đó trên người bị kích thích, sinh ra phản ứng đặc biệt, tỷ như......" Nói xong lời này, roi trong tay Sở Dục phảng phất như một con rắn có sinh mệnh, thật nhanh lướt về hướng Hứa Diệp. Mà nó phun ra lưỡi rắn kim sắc, chuẩn xác xẹt qua điểm nhỏ lộ ra trên ngực trái của cậu.

"A –" Trong nháy mắt đau đớn qua đi, cảm giác tê dại trống rỗng dâng lên, từ đầu vú bị bắt đứng thẳng, dần lan tràn đến địa phương khác trên thân thể. Mặc dù cực lực khống chế, thanh âm của Hứa Diệp vẫn có chút run rẩy: "Bảy. Chủ nhân, ta đã sai."

Rất nhanh, roi trước mắt xẹt qua đầu vú còn lại của cậu, khiến nó cũng đứng thẳng lên, hiển hiện ra nhan sắc càng diễm lệ. Cả thân thể nổi lên một tầng hồng hồng nhàn nhạt, tiếng thở dốc cố đè nén của Hứa Diệp vang vọng trong toàn hội trường, càng có thêm vài phần tình sắc ái muội. Một đôi mắt hắc bạch phân minh trong giờ phút này dĩ nhiên có chút ẩm ướt, xin giúp đỡ nhìn chủ nhân của cậu: "Tám...... Chủ nhân, ta đã sai......"

Thời gian thành thuốc lên men, khiến mọi thứ đi theo phương hướng không thể khống chế. Nguyên bản lồng ngực đau đớn nóng bỏng tựa hồ dần dần nhạt nhòa, toàn bộ cảm giác trong thân thể dần dần bị tình dục đã thức tỉnh chiếm cứ, biến hóa bại lộ dưới tầm mắt của mọi người khiến cảm giác xấu hổ tăng lên, Hứa Diệp nhịn không được cúi đầu.

"Nhìn ta." Thanh âm nam nhân phảng phất như cổ trùng, khống chế mỗi một bộ phận trên thân thể cậu. Lông mi rung động, tầm mắt giao triền một chỗ, như hình thành sợi tơ vô hình, trói buộc thắt chặt, không thể tháo rời.

Đột nhiên, roi đảo qua mặt đùi trong, lấy góc độ xảo quyệt cố ý đụng chạm khí quan mẫn cảm giữa hai chân. Hứa Diệp rốt cuộc nhịn không được kinh suyễn lên tiếng, đứt quãng nói: "Chín...... Chủ nhân, ô...... Ta đã sai......" Cảm giác đau đớn đúng lúc kích khởi dục vọng, gợn sóng trong cơ thể phập phồng bất định. Một roi này tựa như khiêu khích cậu một lần nữa trước mặt nhiều người, không hề cố kỵ, đem dục vọng Hứa Diệp đau khổ đè nén triệt để đánh thức. Một roi cuối cùng hạ xuống, cậu cơ hồ sắp quỳ không nổi, toàn bộ thân thể đều căng thẳng, run rẩy, thở hổn hển. Tính khí giữa hai chân dần dần đứng thẳng, bị quần chặt chẽ bao bọc, không thể che giấu trước mắt bao người. Cậu quẫn bách thẹn thùng nhìn chủ nhân của cậu, thanh âm khô khốc mang theo tiếng khóc nức nở nói ra con số cuối cùng: "Mười...... Chủ nhân, ta đã sai......"

Sở Dục buông roi trong tay, chậm rãi đến gần, cởi áo khoác quân phục trên người bao lấy tiểu nô lệ, nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu, nói: "Làm rất tốt, ta tha thứ cho ngươi."

Hứa Diệp khẽ thở gấp nhắm mắt lại, dùng gò má nhẹ nhàng cọ lòng bàn tay của chủ nhân, giống như tiểu động vật ăn cỏ chấn kinh chạy hết tốc lực rốt cuộc tìm được nơi trú ẩn an toàn và ấm áp, nó có thể an tâm trầm tĩnh lại.

Sư tử huýt sáo, trong hội trường có người vỗ tay. Sở Dục cười nhẹ, nói: "Biểu diễn dừng ở đây, hi vọng đêm nay các vị sẽ vui vẻ."

Nhóm DOM ở đây minh bạch, nếu như nói sáu roi đầu thể hiện kỹ xảo xuất sắc của đệ nhất DOM – Bá Tước, như vậy bốn roi sau được biểu diễn, là thể hiện Sở Dục làm chủ nhân hoàn toàn có thể khống chế cơ thể của nô lệ. Lý giải, tín nhiệm, phối hợp, loại mức độ bồi dưỡng dạy dỗ này cần rất nhiều kiên nhẫn và tâm huyết, đặc biệt đối với trạng thái tâm lý không ổn định của nô lệ mới.

Chờ Hứa Diệp hơi bình ổn lại, Sở Dục một lần nữa đem đây thừng cài vào vòng cổ của cậu, dắt cậu xuống sân khấu, đứng trước mặt An Hạ: "An tiên sinh, tôi trừng phạt cậu ta khiến ngài vừa lòng không?"

An Hạ bị con ngươi thâm thúy của y nhìn, trong lòng có chút hoảng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Vừa rồi, tôi chỉ là có chút tức giận, thuận miệng nói mà thôi......"

"Ngài rất rõ ràng, tôi là một người phi thường nghiêm túc. Tôi trừng phạt cậu ta là vì ngài nói rằng bị mạo phạm vô cớ. Tôi sẽ bảo những người khác điều tra cụ thể chi tiết chuyện vừa rồi, nếu sự thật không giống như lời ngài nói......" Ánh mắt của Bá Tước lạnh đến mức sông có thể đóng băng, ngữ điệu chậm lại, từng câu từng từ nói: "Tôi cam đoan, ngài sẽ đau hơn cậu ta hôm nay rất nhiều lần."

Thân mình An Hạ run lên, không khỏi lui về phía sau nửa bước, sắc mặt trắng bệch kêu: "Tiên sinh, tôi......"

Sở Dục không cho hắn cơ hội giải thích, trực tiếp đi qua, mang theo Hứa Diệp ngắn gọn nói lời từ biệt với bọn Sư Tử, ly khai hội trường.

Trên ghế sau xe hơi màu đen có rèm che, Hứa Diệp đem bản thân bọc trong áo khoác màu đen, thỉnh thoảng nghiêng mặt, trộm liếc nam nhân bên cạnh, đầy mặt muốn nói lại thôi.

"Muốn nói cái gì?" Sở Dục bắt được tầm mắt của cậu, hỏi.

Hứa Diệp mím môi, dùng ánh mắt đen láy nhìn anh, nghiêm túc nói: "Chủ nhân, tôi không nói dối."

Nam nhân cười khẽ lên tiếng: "Ta biết."

"...... Kia ngài còn phạt tôi!" Cậu trợn tròn mắt, ủy khuất đầy mặt.

"Không tập trung lực chú ý nên đụng phải lưng ta, chưa có sự cho phép mà tự tiện mở miệng, khống chế không được cảm xúc của mình, khiến chủ nhân của ngươi hai lần giải thích với người khác." Sở Dục tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu, hỏi: "Ngươi cảm thấy mình có nên bị phạt hay không?"

Hứa Diệp cứng đờ, từ trong cổ họng giọng nghẹn ra một chữ: "Nên......"

"Vì sao không nhịn được?" Nam nhân đột nhiên hỏi.

Hứa Diệp nhất thời không biết nên trả lời thế nào, bên trong ánh mắt có chút cô đơn, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Những lời hắn nói khiến tôi cảm thấy khó chịu. Hiện tại ngẫm lại, dễ dàng bị chọc giận là vì tôi không đủ tự tin với bản thân. Ngài đối với tôi rất tốt, nhưng tôi...... Nhưng tôi không xác định được ngài đối với tôi, có phải là cảm giác...... có phải là cảm giác giống như tôi đối với ngài hay không." Cậu ấp a ấp úng nói xong, có chút chán nản tự giễu: "Giống như bị líu lưỡi vậy, ngay cả chính tôi cũng không biết tôi nói cái gì, ngài nhất định càng không hiểu rõ......"

"Ngươi đối với ta, là cảm giác gì?"

Cậu ngẩn ra, nhìn người đặt câu hỏi. Ngọn đèn xẹt qua ngoài cửa sổ xe, lúc sáng lúc tối, mi mục của Sở Dục có một loại ôn nhu cùng chuyên chú khiến người ta mặt đỏ tim đập, phảng phất như ánh trăng chiếu sáng ao sâu, như gió đêm thổi mát lạnh.

Dưới cái nhìn chăm chú như vậy, đầu Hứa Diệp như bị mê muội trống rỗng, sau khi môi mấp máy nói ra bốn chữ "Tôi đối với ngài......" liền không tiếng động. Tiếp theo, cậu bỗng nhiên nghiêng cơ thể, đem đầu ghé qua, trực tiếp hôn lên môi đối phương.

Như con thiêu thân cố lấy dũng khí lao đầu vào lửa, nóng lòng muốn làm hành động càn rỡ quen thuộc.

—–

Đôi lời: ta thực thích Pharaoh, trời ơi ta muốn một bộ về anhhhh, bây giờ anh vẫn cấm dục đó, chưa có đôi có cặp đâu...

warning 16+

CHƯƠNG 37

Thích

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Khí tức ướt sũng ấm áp dán lên môi, chỉ trong chớp mắt, Sở Dục liền há miệng bắt lấy đầu lưỡi gây rối kia, một tay ôm chặt eo cậu để cậu càng gần sát mình, một tay còn lại thong dong ấn xuống cái nút khiến tấm kính đen được nâng lên, ngăn cách tầm mắt từ ghế trước.

Nam nhân tựa hồ cũng không nóng lòng thu hồi quyền chủ động, anh nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn có chút ngại ngùng ngây ngô lại dị thường nóng bỏng của Hứa Diệp, thỉnh thoảng cũng thích hợp đáp lại, mặc cho cái lưỡi mềm mại kia vừa lỗ mãng vừa thẹn thùng du tẩu trong miệng anh. Đợi đến khi nô lệ của anh khẽ thở gấp, hơi tách ra để thở, anh mới một phen chế trụ gáy của đối phương, toàn diện xâm nhập khoang miệng ấm áp ướt át kia.

"Ân......" Miệng lưỡi hết thảy bị chưởng khống khiến Hứa Diệp phát ra một tiếng giọng mũi mơ hồ, chuyển động của nam nhân khiến thân thể cậu dần dần khô nóng lên, đến khi mất trọng tâm mà cả người mềm nhũn, áo khoác màu đen từ đầu vai trượt xuống, lộ ra nửa người trên trần trụi. Sở Dục rốt cuộc buông tha môi cậu từ giữa nụ hôn sâu, Hứa Diệp há miệng thở hổn hển bị đặt trên ghế sau.

Khí tức ấm áp của nam nhân từ phía trên bao phủ cậu, dây dưa nhỏ vụn từ môi dần đi xuống, Hứa Diệp ngoan ngoãn ngửa cổ ra phía sau, tùy ý để đối phương liếm lộng hầu kết của cậu. Khi đầu lưỡi nóng ướt chậm rãi lướt qua núm vú bên phải, cậu không áp chế được tiếng rên rỉ thoát ra từ miệng: "Chủ nhân......"

Ngón tay của Sở Dục mơn trớn lồng ngực còn chưa tiêu tán hồng ngân của cậu, cảm thụ được làn da run rẩy phập phồng, trong thanh âm đè thấp chứa đựng ái muội: "Nô lệ, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta."

"Tôi...... Không biết......" Dục vọng xông lên đầu óc, sớm đã mất đi năng lực suy nghĩ: "Ô...ô..." Liếm lộng biến thành cắn nuốt, nhũ thủ đau đớn khiến cả người cậu run lên, rốt cuộc nhớ lại cái vấn đề bị vứt ra sau đầu kia. Thanh âm nhiễm tình có chút mất tiếng, cậu run rẩy mở miệng: "Tôi... em thích ở cùng một chỗ với ngài......" Cậu dừng một chút, phảng phất như không còn gì để mất khép lại ánh mắt, nói: "Không chỉ thích ở cùng một chỗ, em... em thích ngài......"

Đối với loại người này chậm nhiệt lại bị động như Hứa Diệp, lời thổ lộ đơn giản này đã chạm đến cực hạn của cậu. Sau khi khanh khanh ba ba nói xong, cậu không dám nhìn biểu tình đối phương, dùng mu bàn tay che khuất ánh mắt, giống như con đà điểu tự lừa mình dối người.

Bên trong xe yên lặng không một tiếng động.

Cánh tay che mặt bị người bắt lấy, Hứa Diệp đỏ mặt xấu hổ mở mắt, lọt vào tầm mắt cậu là ánh mắt mang theo tiếu ý của nam nhân.

"Em làm sao biết, ta không thích em như em thích ta?"

Hứa Diệp cảm thấy mình triệt để luân hãm .

Cậu đem thân mình ngâm trong bồn tắm đổ đầy nước ấm trong phòng cậu, trong đầu toàn là bộ dáng nam nhân đem cậu đặt dưới thân. Cậu đem mỗi một từ của câu nói kia lẩm nhẩm lại một lần, như đang trong độ tuổi học sinh không ngừng nghiền ngẫm lý giải ý nghĩa của chúng nó.

Thích.

Hương v cà phê thun khiết, nng m trong mùa đông, trò chơi thú v, thành tu ca snghip...... Nếu mun, nhng vic đã tri qua hay tt c nhng th tt đp nht mà tôi cóđược, đu có th dùng my ch 'qua loa', 'mơ h' này đ ám ch.

anh li bt đng.

Thi đim nói ra khi ming, tôi như đang vng trm tiếp cn thn thánh linh thiêng, kinh s, tht cn thn. Ch có th ly toàn b dũng khí, tôi mi dám bước mt bước nh v phía trước.

— Em làm sao biết, ta không thích em như em thích ta?

Ánh mt ôn nhu khc ct có th hòa tan bóng đêm, cũng đã hòa tan tâm ca ta.

Chiếc gương bị hơi nước bám vào, Hứa Diệp thấy khuôn mặt mơ hồ của chính mình.

Nguyên lai, thi đim nghĩ đến anh, biu tình ca tôi là như vy.

Mm cười, coi như đó là gic mng đp đ nht, hnh phúc nht ca tôi.

Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi đem chính mình chìm vào trong nước, phun ra một chuỗi bọt khí.

Nửa giờ sau, Hứa Diệp đã tắm rửa sạch sẽ, dựa theo yêu cầu của chủ nhân mà xuất hiện trong Lồng Sắt.

Ngọn đèn tụ lại trên ghế sô pha bằng da dành cho một người đặt ở trung tâm gian phòng.

Sở Dục đứng bên cửa sổ, trong tay cầm một chiếc thước bản bằng kim loại màu bạc, trên người chỉ mặc một kiện dục bào, hiển nhiên cũng vừa tắm rửa. Hứa Diệp im lặng quỳ xuống, chờ đợi chủ nhân của cậu đưa ra mệnh lệnh.

"Ngồi xuống." Nam nhân gõ gõ thước bản trong tay trên sô pha dành cho một người.

Đó là chỗ ngồi chuyên chúc của chủ nhân.

Hứa Diệp chần chờ một chút, đứng dậy phục tùng mệnh lệnh.

"Hai chân tách ra, gác lên trên tay vịn."

Trong chớp mắt nghe thấy mệnh lệnh này, mặt cậu nhanh chóng đỏ bừng.

warning 18+

CHƯƠNG 38

Tiền hí

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Sô pha dành cho một người cũng không nhỏ hẹp, thời điểm đầu gối cong lên, gác chân sang hai bên tay vịn bằng da, hai chân mở ra góc độ đủ lớn để bộ vị yếu ớt hoàn toàn lộ rõ. Hai chân nâng lên khiến kẽ mông cũng hơi bị tách ra một chút. Thân thể trắng nõn của Hứa Diệp bởi vì xấu hổ mà ửng hồng. Cậu quẫn bách nghiêng mặt đi, lấy tư thế khuất nhục phơi bày thân thể trước mặt chủ nhân của mình.

Thước bản thong thả xẹt qua thân thể, lưu lại một tia xúc cảm lành lạnh. Khi nó không kiêng nể gì đi đến giữa hai chân, gây xích mích với ngọc hành bán cương kia, Hứa Diệp theo bản năng rụt lui thân mình về phía sau. Chỉ chớp mắt cậu liền biết mình phạm vào sai lầm gì, thanh âm "Chủ nhân......" kia còn chưa thoát ra khỏi miệng, mặt đùi trong dĩ nhiên trúng một roi không nhẹ.

"Nếu em thích động đậy như vậy, ta thành toàn cho em." Khóe mắt Sở Dục hơi rũ xuống, dùng thước bản lạnh lẽo đặt ở phía sau hậu huyệt, trầm giọng nói: "Lấy ngón tay tự khuếch trương cho ta xem."

Nghe vậy, Hứa Diệp không thể tin mở to hai mắt.

"Cho em mười phút, sau mười phút ta sẽ đem món đồ chơi trên bàn kia cắm vào. Nếu trình độ khuếch trương của em chưa đủ......" Nam nhân chậm rãi nhếch môi, lộ ra một nụ cười trêu tức lại mang theo cảm giác áp bách: "Em có thể thử nghĩ một chút liền biết kết quả."

Sở Dục luôn nói là làm, sau khi hạ mệnh lệnh tuyệt đối sẽ không thay đổi, ngoan ngoãn vâng lời mới là đường sống duy nhất. Hứa Diệp quay đầu thoáng nhìn mát xa bổng bằng cao su to bằng cánh tay trẻ con trên bàn, sắc mặt trắng bệch. Kích thước kia dù cho làm tốt khuếch trương, cắm vào cũng sẽ thập phần gian nan, mà dưới tình huống không chuẩn bị tốt...... Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy cả người phát đau.

Từ vài lần trước nam nhân trêu chọc, Hứa Diệp mơ hồ đã biết quá trình khuếch trương là như thế nào. Nhưng mà biết là một chuyện, thực tế thao tác lại là một chuyện khác. Giờ phút này, phải mở rộng hai chân trước mắt nam nhân, lấy ngón tay đùa bỡn hậu huyệt của chính mình, thật sự là khiến cậu xấu hổ không biết làm thế nào cho phải.

Hứa Diệp chân tay luống cuống nhìn chủ nhân của cậu, trong mắt có vài phần ý vị cầu xin. Mà nam nhân lại chỉ vừa ôm cánh tay tựa vào sô pha đối diện cửa sổ sát đất vừa nhìn cậu, ngẩng đầu liếc qua đồng hồ treo trên tường, mặt không chút thay đổi báo giờ: "Em còn chín phút."

Nôn nóng cùng quẫn bách xen lẫn một chỗ, Hứa Diệp không hề có đường lui nhận mệnh nhắm mắt lại, đem ngón tay giữa của tay phải đâm vào hậu huyệt. Trong nháy mắt, đốt ngón tay bị dũng đạo ấm áp căng chặt vây quanh, bởi vì bị dị vật đột nhập nên hậu huyệt theo bản năng chống cự co rút lại, đè ép ngón tay. Ngón tay của chính mình khuấy động trong thân thể, cảm giác xấu hổ ấy không cách nào hình dung được, mặt Hứa Diệp nóng bừng như muốn thiêu đốt, tầm mắt vẫn không dám nhìn đối phương. Cậu chậm rãi rút ngón giữa chưa vào đến tận gốc, muốn thử gia nhập ngón trỏ.

Mặt đùi trong trúng một phát thước bản. Hứa Diệp hốt hoảng ngẩng đầu, tầm mắt mờ mịt nhìn sang bên cạnh chủ nhân của cậu, thấy mấy bình bôi trơn đã sớm được chuẩn bị tốt trên bàn, mới hiểu được anh vì sao cắt ngang hành động của mình.

Trực tràng sẽ không phân bố dịch thể để làm trơn, dưới trạng thái bên trong khô ráo như vậy mà ma sát và va chạm sẽ rất dễ dàng thụ thương. Trong quá trình điều giáo của Sở Dục, sau khi thanh tẩy xong, Hứa Diệp có thói quen làm bôi trơn đơn giản, mức độ để một ngón tay đi vào cũng không khó khăn, nhưng lại không đủ ướt át đến mức có thể hoàn thành toàn bộ công tác khuếch trương. Mà vừa rồi một mực khẩn trương và thẹn thùng khiến cậu căn bản ngay cả trình tự này cũng quên, giờ phút này vội vàng đỏ mặt bổ sung.

Hai căn ngón tay thong thả tạo thành hình vòng cung, trơn dịch hơi lạnh tiến vào cơ thể cực nóng khiến cậu run rẩy. Thở dốc càng thêm nặng nhọc, Hứa Diệp muốn thử thả lỏng phần bụng và bắp đùi buộc chặt của mình, thích ứng với cảm giác niêm màng chống cự: "Ngô......" Ngón tay chuyển động đè ép đến một chỗ nào đó, thân mình cậu run lên, phát ra một tiếng than nhẹ, lại xấu hổ mà gắt gao cắn chặt môi.

Trên sô pha bằng da màu đen, da thịt trắng nõn óng ánh ửng đỏ dưới ánh đèn. Giữa hai chân mở rộng, bị mệnh lệnh cắm ngón tay đùa bỡn chính hậu huyệt của mình. Càng lúc tiếng thở dốc càng nặng nề hơn, lồng ngực phập phồng trong bóng đêm yên tĩnh nhuộm khí tức ái muội, thỉnh thoảng còn có âm thanh giọng mũi hỗn loạn ngắn ngủi cố đè nén.

"Cảm giác dùng ngón tay cắm vào chính bản thân mình, rất thoải mái sao?" Thước bản lạnh lẽo bóng loáng cố ý ma sát đỉnh ngọc hành cương cứng, nam nhân nghiền ngẫm nhìn cậu, nói: "Cứng rắn thành như vậy ."

"Chủ nhân......" Khiêu khích tình sắc trắng trợn như vậy khiến Hứa Diệp xấu hổ hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào, thanh âm mang theo một tia nức nở, hết sức nhuyễn mị sinh hương. Giờ phút này, tràng bích bị dung nạp ba ngón tay, vì cảm giác xấu hổ mà kịch liệt co rút lại, cả thân thể cậu đều run lên. Lồng ngực phập phồng, đầu vú hồng hồng nộn nộn đã sớm đứng thẳng.

"Còn một phút đồng hồ." Sở Dục dùng thanh âm trầm thấp tuyên cáo hiện thực tàn khốc càng ngày càng tới gần.

Hứa Diệp hốt hoảng gia tăng một ngón tay, thân thể theo bản năng lại kháng cự. Hậu huyệt bài xích dị vật thô to xâm nhập, toàn bộ các cơ dưới bụng đều buộc chặt. Cậu khó chịu thở hổn hển, ngửa cổ ra sau, khóe mắt có dấu vết ẩm ướt: "Chủ nhân...... Ô...ô..."

"Thả lỏng." Tay của nam nhân hướng về phía mặt đùi trong của cậu, nhẹ nhàng nhu ấn xung quanh huyệt khẩu. Một tay còn lại chậm rãi đem bốn căn ngón tay kia rút ra, sau đó thuận lý thành chương tiếp quản toàn bộ lãnh thổ: "Đem chân mở lớn."

"Ngô ân....ư..ư.." Hứa Diệp cảm nhận được ngón tay mang theo trơn dịch tiến vào cơ thể mình, phát ra tiếng trơn dịch khuấy động. Khi ngón tay dần dần căng ra, ấn ấn đến một chỗ nào đó, một cỗ kích thích cường liệt nổ tung xông thẳng lên đại não: "A –" Cậu kêu khóc giật nảy thân mình, muốn bắn ra lại bị người gắt gao nắm chặt phần gốc, đem tất cả dục vọng gắt gao ngăn chặn: "Chủ nhân...... A a...... Cầu ngài, để em bắn......"

"Xuỵt." Sở Dục cúi người ghé vào lỗ tai cậu, nhẹ giọng nói: "Nhìn ta, nô lệ."

Trong mắt Hứa Diệp tràn ngập hơi nước, thê lương nhìn anh: "Chủ nhân...... Thật khó chịu......"

"Ngoan, nhẫn nại một lát. Đêm còn rất dài, chúng ta từ từ đến." Nam nhân trấn an hôn hôn trán cậu, ngón tay dần dần lui ra, ngay sau đó, căn mát xa bổng thô to kia đặt trước huyệt khẩu đã được khuếch trương. Trước khi Hứa Diệp còn chưa kịp phản ứng, đẩy vào trong.

Hứa Diệp hít mạnh một hơi, thân thể liều mạng lui về phía sau. Nhưng mà bộ phận yếu ớt nhất còn bị Sở Dục nắm trong tay, vừa lui một chút đã bị kéo đến phát đau, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Lúc này không dám động nữa, chỉ liên tục lộn xộn cầu xin: "Chủ nhân, rất thô ...... Cầu ngài...... Em không cần......"

"Lại lộn xộn lần nữa, ta sẽ đổi cái càng to hơn." Sở Dục trầm giọng cảnh cáo như tối hậu thư, đánh tan cầu xin của Hứa Diệp.

Không có đường để trốn.

Dị vật thong thả tiến vào khiến cơ vòng của Hứa Diệp triệt để chống cự, mỗi một tấc một tấc ma sát tràng bích. Trong mắt cậu tràn đầy hơi nước, vô lực dựa vào sô pha, bắt buộc mình thả lỏng cơ thể, thừa nhận xâm nhập rõ ràng như vậy.

Mặc dù là bị đối đãi thô bạo, nhưng vẫn có khoái cảm. Mỗi lần đụng tới chỗ kia, tình dục tán loạn trong thân thể không thể khống chế khiến cậu mất phương hướng. Tiếng rên rỉ mang theo giọng mũi như tiểu thú nức nở, biểu tình cố nén tình dục phân không rõ là thống khổ hay là khoái hoạt. Khóe mắt ngân ngấn lệ càng ngày càng ẩm ướt, thân thể trắng nõn nhuộm những đạo hồng ngân đỏ sẫm ngang dọc, cậu run rẩy, như một món đồ ngọt tản mát hương vị tình dục mê người.

Giờ phút này cậu vô pháp chú ý tới, trong mắt nam nhân vẫn nhìn cậu kia, vài ánh sáng tối đen dần dần tụ lại một chỗ, như biển cả thâm trầm vô biên.

Thanh âm trầm thấp, hơi khàn khàn vang lên bên tai cậu.

"Nô lệ, ta muốn sử dụng em."

——

Đôi lời: nhìn thấy cái tên 'Bữa ăn chính' của chương sau không????? Chương sau sẽ có HHHHHHHHH hôhô

Warning 18+

CHƯƠNG 39

Bữa ăn chính

Edit: Tử Linh Lan
Beta: Mộc

Hứa Diệp tỉnh tỉnh mê mê nhìn Sở Dục, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị ôm ngang lên. Tư thế biến hóa khiến dị vật cắm trong cơ thể càng xâm nhập sâu hơn, cậu hừ nhẹ một tiếng, thở hổn hển đưa tay ôm lấy cổ nam nhân để dựa vào.

Thân thể ôn nhuyễn trong lòng, khuôn mặt lã chã chực khóc, cậu ngoan ngoãn phục tùng không chút phản kháng, nhất thời khiến dục vọng luôn đè nén trong mắt nam nhân triệt để bùng cháy, nháy mắt lan tràn thành biển lửa thiêu đốt cuồn cuộn. Một đường đem Hứa Diệp ôm vào phòng ngủ tầng hai, sau đó cúi người đem cậu đặt trên chiếc giường mềm mại. Phảng phất như dã thú đói khát đã lâu, nay bắt được một con mồi, vội vã muốn ăn nhưng lại luyến tiếc. Những nụ hôn nhỏ vụn từ môi di chuyển xuống phía dưới, liếm láp, khẽ cắn, lưu luyến khiêu khích trên những khu vực mẫn cảm khiến Hứa Diệp run rẩy, xẹt qua vài vết roi đỏ tươi còn chưa kịp tiêu tan, như đang dấu hiệu lãnh thổ trên thân thể bạch ngọc kia, lưu lại ấn ký thuộc về riêng mình.

"Ân......" Hứa Diệp động tình, toàn bộ thân thể đều mềm nhũn, vô lực nằm ngửa, tùy ý để nam nhân chủ động chi phối hết thảy. Mặt đùi trong bị môi răng tra tấn, chốc chốc kéo căng, chốc chốc lại run rẩy. Gối đầu được lót dưới thắt lưng, đầu gối bị nâng lên, kéo ra hai bên, mát xa bổng thô to cắm trong hậu huyệt e lệ hiện ra trước mắt đối phương: "Không nên nhìn......" Cậu xấu hổ run rẩy, muốn đem hai chân khép lại, nhưng căn bản vô lực chống cự, bị mở ra đến góc độ lớn hơn.

"Không cho phép nhúc nhích." Nam nhân cởi dục bào trên người, tùy tiện vứt trên mặt đất.

Thân hình trần trụi.

Cơ nhục sạch sẽ đường cong xinh đẹp.

Như dục vọng đầy nguy hiểm của dã thú.

Đối mặt với Sở Dục như vậy, Hứa Diệp chỉ cảm thấy ngay cả không khí cũng nóng lên, khát vọng xao động trong cơ thể càng ngày càng nghiêm trọng. Nhưng khi tầm mắt cậu dừng ở kích thước kinh người của hung khí trên khố hạ đối phương, sắc mặt trắng bệch, bất an run run.

Nam nhân an ủi vỗ nhẹ mông cậu, rút mát xa bổng đang khuấy động trong hậu huyệt ra, thanh âm trầm thấp dịu dàng có thể khiến người ta động tâm: "Nô lệ, ta sẽ không thương tổn em." Anh nhẹ giọng nói: "Vĩnh viễn sẽ không."

Nghe được bốn chữ này, mũi Hứa Diệp bỗng nhiên có chút chua chua. Tính khí nơi khố hạ của Sở Dục đã sưng đến tình cảnh như vậy, đều là nam nhân, cậu biết nhẫn nại có bao nhiêu khó chịu. Vì muốn đem tất cả khả năng phát sinh thương tổn và cảm giác đau đớn hạ đến mức thấp nhất, chủ nhân dùng phương thức gần như biến thái để áp chế dục vọng của mình, dùng khúc dạo đầu dài dòng kiên nhẫn đợi cậu từng bước thích ứng.

— Em làm sao biết, ta không thích em như em thích ta?

Trong lúc hoảng hốt, Hứa Diệp bỗng nhiên nhớ tới câu nói kia của anh, trong lòng như được thứ gì đó lấp đầy, ôn nhu mà ấm áp.

Mát xa bổng triệt để rời khỏi thân thể, đỉnh tính khí cứng rắn mà cực nóng đặt sau huyệt khẩu. Hứa Diệp cố nén bản năng muốn lui về phía sau, run run rẩy rẩy mở miệng: "Chủ nhân...... Mọi thứ của em đều thuộc về ngài...... Thỉnh ngài......" Nói tới đây lại không nói được nữa, trên mặt ửng lên hai vầng mây hồng. Dùng con ngươi ầng ậng nước nhìn đối phương, e lệ thoáng nâng hạ thân lên, phối hợp mở ra góc độ lớn để đối phương tiến vào. Tựa như cống phẩm hiến tế, thành kính đem chính mình giao cho thần linh.

Lý trí liền đứt đoạn. Sở Dục nhịn không được, động thân đem tính khí chen vào u huyệt bí ẩn kia.

"Ô ân......" Ái muội rên rỉ trầm bổng trong phòng ngủ. Tính khí cực đại so với mát xa bổng còn lớn hơn, đem cơ vòng mở ra đến cực hạn, Hứa Diệp cả người run lập cập, từ từ nhắm lại hai mắt, lấy tay nắm chặt ga giường.

Hô hấp của nam nhân cũng nặng nhọc. Bị niêm màng nóng ướt chặt chẽ vây quanh, khoái cảm cực hạn từ một chỗ kia truyền khắp cơ thể: "Mở to mắt." Sở Dục đem hai chân vô lực rũ xuống bên người của Hứa Diệp mở ra góc độ lớn hơn, dùng bàn tay nâng cái mông cậu lên, khiến cho phần dưới bụng của cậu cũng bị nâng lên.

Dưới góc độ như vậy, tiểu nô lệ có thể rành mạch nhìn thấy mỗi một chi tiết mình bị chủ nhân tiến vào. Giống như là một hồi nghi thức đơn giản mà thô bạo, tỏ rõ chủ nhân triệt để chiếm giữ nô lệ.

Dưới mệnh lệnh của chủ nhân, Hứa Diệp run rẩy nhìn hung khí dữ tợn kia thong thả lại cương quyết từng tấc từng tấc xâm nhập mình, dũng đạo bị dị vật thô to xâm nhập, tạo ra cảm giác cực hạn khiến cậu không thở nổi. Mỗi một phân côn thịt tiến nhập, trơn dịch tràn đầy trong cơ thể liền bị bài trừ một ít, theo kẽ mông chảy xuống, ướt nhẹp ga giường.

"Ngoan, thả lỏng." Thanh âm Sở Dục có chút mất tiếng, kiên nhẫn nhẹ nhàng xoa xoa huyệt khẩu. Trong chớp mắt người dưới thân dần dần vô lực hạ eo, anh động thân một cái, đem cả căn khí quan kia triệt để đi vào.

"A~~~" Đột nhập như vậy khiến Hứa Diệp bất ngờ không kịp đề phòng, cậu như bị điện giật mà cong thân thể lên, thở dồn dập lên tiếng. Dũng đạo co rút lại, đem cái vật cực nóng nằm ngang trong cơ thể gắt gao bọc lấy. Nam nhân thét lớn một tiếng, cười khổ: "Thả lỏng một chút, tiểu nô lệ của ta, em kẹp quá chặt."

Cự thú nằm trong u huyệt vẫn không nhúc nhích như đang ngủ đông, có lẽ là để đối phương có đủ thời gian để thích ứng. Sở Dục cúi người, không ngại dùng những nụ hôn nhỏ vụn trấn an cảm xúc của cậu. Đầu lưỡi nóng ướt của nam nhân cuốn lấy nụ hoa nộn nộn trên ngực, đem nó ngậm vào miệng, điên cuồng cắn nuốt. Đau đớn cùng tê dại rất nhỏ xen lẫn một chỗ, khiến nhân nhi dưới thân bởi vì khó chịu mà tình dục tiêu tán lại bị khơi mào lần nữa.

"Chủ nhân...... Ân~~~" Trong mắt Hứa Diệp tràn ngập sương mù ẩm ướt, thở hổn hển, thân thể buộc chặt dần thả lỏng, cảm giác hậu huyệt ê ẩm căng phồng trướng trướng khiến cậu sắp nổi điên, không quan tâm phun ra hai chữ: "Ôm em......"

Phía trên truyền đến một tiếng cười nhẹ ái muội: "Lá gan em càng lúc càng lớn, hiện tại dám ra lệnh cho ta, ân~?" Lời nói mang theo giọng mũi, nam nhân đem hung khí chậm rãi rút ra ngoài, rồi lại mạnh mẽ tiến vào, Hứa Diệp sợ hãi kêu một tiếng, thở gấp bắt được hai tay Sở Dục chống hai bên thân thể cậu.

Nam nhân nắm lấy cổ tay cậu, đặt trên đỉnh đầu, bắt đầu thong thả trừu sáp. Mỗi một lần đều nhẹ nhàng chậm rãi rút ra, sau đó hung mãnh đâm vào chỗ sâu nhất. Cắm thẳng vào tới tận gốc, tiếng vang tinh hoàn phát vào mông thịt như âm hưởng vỗ tay hoan nghênh, cùng thanh âm trơn dịch bị khuấy động khi ma sát, hình thành bản hoà tấu tình sắc mà dâm mỹ. Cường thế mà hữu lực xâm chiếm như vậy khiến Hứa Diệp hoàn toàn bại trận, đứt quãng rên rỉ: "Ô...ô... Chủ nhân, em biết sai...... A, em biết sai......"

Tần suất trừu sáp không ngừng nhanh hơn, Hứa Diệp giống như một con thiên nga gần chết, ngửa cái cổ thon dài ra sau, mang theo thanh âm nức nở rên rỉ vang vọng trong phòng. Thời điểm đỉnh dương vật cực nóng đụng phải một chỗ nào đó, tuyến thể bị đè ép mang đến khoái cảm cực hạn khiến trước mắt cậu tối đen một trận, suýt ngất xỉu. Tính khí thanh tú giữa hai chân cậu tràn ra giọt lệ trong suốt. Hứa Diệp run rẩy, run giọng hô: "A — chỗ đó, không cần...... Chủ nhân......"

"Không cần?" Giọng nói nhiễm tình dục của Sở Dục nghe vào tai như thuốc phiện khiến người ta trầm mê: "Lại để ta nghe thấy hai chữ này, ta liền chặn miệng em, sẽ làm em đến mức khóc không được mới thôi." Kế tiếp mỗi một lần va chạm đều đâm thẳng đến điểm cực độ mẫn cảm kia. Bị đâm đến thất điên bát đảo, Hứa Diệp đã sớm mất đi năng lực suy nghĩ, khóe mắt không ngừng ngưng tụ nước mắt, đọng lại trên lông mi, khàn giọng hô: "A — em chịu không nổi ...... Chủ nhân, cầu ngài......" Cả người ửng hồng khiến cậu thoạt nhìn thập phần mê người, hai tròng mắt mất tiêu cự, chỉ còn một mảnh mê ly. Tất cả giác quan đều mất, chỉ cảm thấy thứ kia liên tục xâm chiếm mang đến tầng tầng kích thích, xao động phập phồng, khoái cảm cực hạn muốn được phóng xuất.

"Trước khi ta cho phép, không được bắn." Mệnh lệnh của nam nhân lượn lờ bên tai, mà giờ phút này Hứa Diệp sớm đã mê thất trong bể tình dục mãnh liệt. Dưới tầng tầng xâm nhập nào đó, cậu rất khó tự kiềm chế, khóc nức nở, uốn cong thân thể như con cá nhỏ mắc cạn. Bạch trọc dưới khố hạ phun ra, cùng lúc dũng đạo phía sau gắt gao co rút lại, phảng phất như cái miệng nóng ướt hung hăng hấp thụ côn thịt cắm trong đó.

Dục vọng sôi trào của Sở Dục bị cậu cố sức ép khô, suýt chút nữa phun ra, anh thở hổn hển nhìn bộ dáng run rẩy vô thần sau cao trào của tiểu nô lệ dưới thân, nhếch môi cười: "Xem ra hôm nay ta phải hảo hảo giáo huấn quy củ trên giường của em."

Còn không chờ Hứa Diệp hoàn hồn, bộ phận giao hợp đã bị đảo lộn, biến trở thành tư thế quỳ sấp. Xâm nhập từ phía sau khiến hung khí đâm càng sâu, mà loại tư thế quỳ sấp của động vật khi giao phối này sẽ khiến tâm lý có cảm giác khuất nhục. Chân Hứa Diệp có chút nhuyễn, vừa giật giật, trên mông trúng một cái tát.

"Quỳ cho tốt." Nam nhân trầm giọng ra lệnh.

Hứa Diệp không dám động, cương ngạnh duy trì tư thế hạ cái eo mềm mềm, nâng cái mông nộn nộn vểnh vểnh. Hoàn toàn không nhìn được đối phương, cảm giác này khiến cậu có chút lo sợ không yên, quay đầu về phía sau nhìn lại, cùng lúc đó Sở Dục nặng nề tiến sâu vào, khiến cậu cơ hồ quỳ không nổi.

"A — chủ nhân......"

"Ai cho phép em quay đầu nhìn?"

Nam nhân một chút lại một chút va chạm hung mãnh khiến Hứa Diệp có một loại ảo giác thân thể sắp bị chọc thủng, hai tay chủ nhân chặt chẽ giam cầm phần eo khiến cậu không chỗ có thể trốn. Cậu gắt gao nắm ga giường, giọng nói mềm mềm cầu xin tha thứ: "Chủ nhân...... Đau...... A..a...... Em biết sai rồi, cầu ngài......"

"Còn nhớ rõ ta là chủ nhân của em?" Xâm nhập có tính trừng phạt, nên có vài phần thô bạo hơn so với vừa rồi. Đâm vào chỗ sâu nhất, mỗi lần côn thịt nhanh chóng rút ra đều thấy được huyệt khẩu hồng hồng nộn nộn, sau đó vang lên tiếng nước đụng chạm nặng nề, Sở Dục trầm giọng nói: "Cẩn thận nghĩ lại xem em vừa làm sai cái gì."

Thống khổ cùng vui thích hỗn tạp cũng một chỗ, khó có thể diễn tả được, luân hãm tại mật huyệt sau người. Tính khí cực nóng kịch liệt ra vào giữa hai cánh mông, khiến Hứa Diệp đã vô lực phản kháng, run lên không ngừng. Cậu khóc nức nở, đứt quãng nói tội trạng của mình: "Em vừa rồi ra lệnh cho ngài...... Ô~~ mạo phạm ngài...... Em không nên nói 'không cần' với ngài...... A, đau...... Em không nên, ân...... Tại thời điểm ngài không cho phép mà dám bắn ra...... Em biết sai, chủ nhân...... Ân a, Em không nên quay đầu nhìn...... Em không dám nữa...... Tha, tha em......"

Bộ dáng nhu thuận quỳ sấp, run rẩy cầu xin tha thứ của nhân nhi dưới sự chưởng khống của mình, càng dễ dàng kích khởi dục vọng lăng ngược dưới đáy lòng nam nhân. Sở Dục có rất nhiều thủ đoạn để trừng phạt nô lệ không nghe lời, nhưng lại không dùng vài món đồ chơi đã chuẩn bị tốt. Một mặt, bởi vì đây là đêm đầu tiên của Hứa Diệp, anh cần khống chế toàn bộ quá trình, không nên quá mức kịch liệt. Mặt khác, anh hi vọng có thể cùng Hứa Diệp hưởng thụ một hồi tình ái thuần túy. Không có bất cứ cách trở nào khác, chỉ có anh và cậu.

Khiến Sở Dục ngoài ý muốn là, độ phù hợp thân thể của bọn họ rất cao. Ngoại trừ độ kiềm chế bắn tinh của Hứa Diệp cần phải điều giáo thêm, quá trình giao hợp cơ hồ là nước sữa hòa nhau. Hứa Diệp cũng không kháng cự bị cắm vào, hơn nữa có thể hưởng thụ khoái cảm. Có lẽ ngay cả chính cậu cũng không phát giác, khi điểm mẫn cảm bị va chạm, cậu sẽ vô thức buộc chặt hậu huyệt, phảng phất muốn giữ lại vị khách xâm nhập không mời mà đến kia, loại cảm giác này khiến Sở Dục thập phần sung sướng.

Dưới sự va chạm liên tục, ngọc hành giữa hai chân Hứa Diệp lặng lẽ ngẩng đầu lên. Sở Dục rút ra tính khí vẫn cứng rắn như trước, khiến cậu xoay người, nằm ngửa mặt: "Muốn ta tha thứ cho em?"

Lông mi đã sớm bị nước mắt thấm ướt . Hứa Diệp run run rẩy rẩy gật đầu.

"Tốt." Bên môi Sở Dục có tiếu ý trêu tức: "Hai tay phân biệt ôm lấy đầu gối, đem chân mở thật lớn. Sau đó biểu đạt thành ý của em với ta."

Hứa Diệp dựa theo mệnh lệnh mà mở thân thể, dũng đạo bị vứt bỏ có chút trống rỗng không rõ. Loại tư thế mời gọi này khiến cậu xấu hổ không biết làm sao, run run nhìn nam nhân, nhẹ giọng kêu: "Chủ nhân......"

Sở Dục híp mắt không nhúc nhích.

"Cầu ngài......" Hứa Diệp lắp ba lắp bắp phun ra vài chữ kia: "Ân...... Chủ nhân, cầu ngài tiến vào......" Thấy đối phương vẫn không phản ứng, mặt nghẹn đến mức huyết hồng, khóc nói: "Cầu ngài cắm vào......"

Nam nhân khẽ cười một tiếng, tính khí cực nóng lại tiến vào nhưng ôn nhu hơn rất nhiều, từng chút từng chút chen lấn trong mật đạo hư không. Hứa Diệp phát ra một thanh âm mơ hồ, thân thể bắt đầu ngoan ngoãn trầm tĩnh lại. Thời điểm bị tiến vào, cậu hoảng hốt, có một loại cảm giác chưa bao giờ có, cảm giác linh hồn bị lấp đầy, đem bóng hình cô đơn tịch mịch nhiều năm như vậy đuổi đi rất xa.

Cắm vào. Rút ra. Hết thảy dục vọng đều đến từ một nam nhân khác. Khiến cậu muốn ỷ lại, muốn cứ như vậy đắm chìm lún sâu vào.

Trên tay chủ nhân của cậu, độ mẫn cảm của Hứa Diệp quả thực cao đến kỳ cục, liên tục đè ép điểm G sẽ dễ dàng khiến cậu bắn tinh. Nhưng đồng dạng độ kéo dài của Sở Dục cũng cao kinh người. Lần đầu tiên Hứa Diệp không nghe lời tự tiện phóng thích, anh liền không cho phép cậu bắn tinh. Đáng thương tiểu nô lệ bị người gắt gao nắm chặt tính khí, cả người run rẩy thừa nhận tình triều hết đợt này đến đợt khác, dưới sự trêu đùa của nam nhân, rất nhiều lần ý loạn tình mê xấu hổ cầu xin tha thứ. Thời điểm được cho phép bắn ra cùng đối phương, cậu đã khóc đến mức cổ họng khàn đặc.

Dư vị cao trào qua đi, Sở Dục ôm cậu, để cậu nằm trong tay mình, ngón tay y mơn trớn cơ thể đã sớm ướt đẫm mồ hôi của cậu: "Khó chịu?"

Hứa Diệp tựa đầu vào vai anh,có thể cảm nhận được nhịp hô hấp phập phồng của đối phương. Cậu lắc đầu, do dự một chút, hỏi: "Vừa rồi...... Em, khiến ngài vui sướng sao?"

"Em càng để ý cảm thụ của ta?"

"Em muốn biết, so sánh với những nô lệ trước kia của ngài......" Cậu nhìn thoáng qua biểu tình của nam nhân, không dám nói tiếp, hối hận trong lòng, thấp giọng xin lỗi: "Thực xin lỗi, chủ nhân."

Sở Dục không nói gì.

Nguyên bản không khí lãng mạn ấm áp trở nên có chút cứng nhắc. Hứa Diệp cuộn tròn thân mình, một cử động cũng không dám.

"Nếu ta nói, những nô lệ trước kia ta thu nhận có thể phối hợp với ta làm một số sự tình có mức độ nguy hiểm khá lớn." Nam nhân nhìn cậu hỏi: "Em định làm như thế nào?"

Hứa Diệp ngẩn ra.

"Một số trong bọn họ có thể cho ta làm các loại đâm xuyên trên người bọn họ, bao gồm hạ thể, em có thể sao?"

"Chủ nhân......"

"Có mấy người có thể dưới mệnh lệnh của ta, triệt để mất đi bản thân, nghĩ mình là động vật. Em cũng muốn thử sao?"

Dưới tình thế cấp bách, hốc mắt Hứa Diệp đã phiếm hồng: "Chủ nhân, em biết sai, tha thứ cho em......"

"Hứa Diệp." Sở Dục nâng tay xoa xoa mái tóc của cậu: "Mỗi thời điểm DOM lựa chọn SUB đều có tiêu chuẩn bất đồng. Ta sở dĩ lựa chọn em, cũng không phải muốn tùy tiện tìm SUB đến tiêu khiển giải sầu, cũng không phải vì em xuất sắc hơn tất cả các nô lệ khác." Anh dừng một chút: "Đối với ta mà nói, em rất đặc biệt. Trong ánh mắt của em có một thứ gì đó vô cùng thuần khiết xinh đẹp, hấp dẫn ta tới gần em. Ta thích cảm giác em từng chút từng chút tín nhiệm và ỷ lại vào ta, rất tốt đẹp. Cho nên, không cần để ý đến những chuyện em không thể chi phối và không thể làm được, em chỉ cần làm chính em."

Hứa Diệp đưa tay ôm eo nam nhân, đem mặt dán vào lồng ngực của y, nhẹ giọng nói: "Vâng."

"Đứng lên, đi tắm rửa." Sở Dục vỗ mông cậu.

Chân Hứa Diệp đã sớm nhuyễn, muốn mạnh mẽ đứng dậy, thoáng cái đã bị nam nhân ôm ngang vào phòng tắm.

——-

Đôi lời: Trời ơi, chả bù với 2 chương trước, chương này dài thấy mồ, ngồi lóc cóc gõ gõ mà toát mồ hôi T.T thật vất vả.... Dù sao cũng chúc mừng cho chương H đầu tiên ^^ từ nay Dục ca cứ hứng lên là lôi Tiểu Diệp ra làm thịt, bất kể lúc nào, bất cứ nơi đâu >"<

CHƯƠNG 40

Trúng một cái tát

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Hứa Diệp ngủ thẳng đến hơn 10h ngày hôm sau mới tỉnh lại. Trong phòng ngủ tầng ba, bên cạnh giường lớn trống rỗng, Sở Dục không có ở đây.

Cậu giật giật, chỉ cảm thấy cơ thể như bị xé nát, rồi chắp vá lại, cả người đau mỏi. Nhất là đùi và eo, dứt khoát muốn rụng rời. Hậu huyệt còn lưu lại cảm giác bị dị vật xâm nhập. Trong dũng đạo có một tia mát lạnh, hẳn là được bôi thuốc cao linh tinh gì đó. Trên người lưu lại dấu vết rõ ràng của người nọ, nhớ tới ngày hôm qua mình bị làm đến mức khóc nức nở cầu xin tha thứ, sau đó thể lực chống đỡ không nổi mà ngủ luôn trong bồn tắm, Hứa Diệp nhất thời xấu hổ đến mức toàn thân hồng hồng như tôm luộc.

Nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác kiên định. Cậu cũng không phải là một người đặc biệt tự tin, cho nên khi làm việc thường quen đặt cho mình áp lực rất lớn, cái gì cũng cẩn thận làm, muốn mọi thứ thật hoàn mỹ. Khi ở chung với Sở Dục, trong lòng cậu luôn luôn có một nghi vấn. Nan đề "Vì sao anh lại chọn mình?" này thường xuyên không tự chủ mà cứ lượn lờ luẩn quẩn trong đầu cậu. Tối hôm qua Sở Dục lần đầu tiên cho cậu đáp án rõ ràng, triệt để xua tan những ý niệm loạn thất bát tao kia trong đầu cậu.

Khó khăn lắm mới lấy dũng khí chống lại một thân đau mỏi để bò xuống giường. Tiêu Tuần đang trong phòng bếp nói cái gì với bác Diệp, thấy cậu xuống lầu, liền mỉm cười mở miệng: "Hứa thiếu, hiện tại muốn dùng bữa sáng phải không?"

"Vâng, phiền bác ạ ." Hứa Diệp đi đến bên cạnh bàn ăn, quản gia thập nhiên giúp cậu kéo cái ghế ra. Nhìn ghế da đột ngột xuất hiện tấm đệm thực dày thực mềm, mặt Hứa Diệp nhất thời nóng lên, không yên lòng ngồi xuống, lật tờ báo tài chính trong tay.

"Cháo cá là Nhị Thiếu đặc biệt phân phó chuẩn bị cho ngài." Tiêu Tuần đem bát sứ trắng đoan đoan chính chính đặt trước mặt cậu, cũng mang lên mấy đĩa đồ ăn thanh đạm để lót dạ: "Nhị Thiếu bảo tôi chuyển lời cho ngài, trước 5h tối sẽ trở về. Nếu ngài muốn ra ngoài, để Báo tử đi cùng. Vì thân thể ngài, Nhị Thiếu không hi vọng ngài dùng cơm bên ngoài. Tôi cũng đã giúp ngài chuẩn bị mấy bộ quần áo để ra ngoài, kiểu dáng khác nhau, đặt trong phòng ngài."

"Cháu đã biết, cám ơn bác."

Đợi đến khi Hứa Diệp nhìn thấy vài bộ quần áo kia, mới hiểu được Tiêu Tuần rất cẩn thận. Kiểu dáng quần áo tuy khác nhau, nhưng có một điểm giống nhau, đều là áo cao cổ. Cậu đỏ mặt kéo cao cổ áo trước gương, đem vài vết hôn ngân đỏ hồng trên cổ mình che khuất. Sau đó bảo Báo tử lái xe đến công ty. Lily gửi bưu kiện tới, mức tiêu thụ của mấy chi nhánh có chút giảm, cậu muốn đi điều tra tình huống cụ thể.

Vừa mới đến văn phòng, còn chưa ngồi vững, Hứa Đình đã nhanh bước vào, trầm giọng quát Lily đang báo cáo: "Đi ra ngoài!"

Nữ thư ký bị sắc mặt âm trầm của ba cậu hù dọa, lập tức đi ra ngoài, đóng cửa lại.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Hứa Đình nhìn con trai của mình, hỏi: "Con và nhị thiếu gia nhà họ Sở đến cùng là như thế nào? Phải chăng anh ta bắt buộc con......"

"Không có." Hứa Diệp cắt lời cậu: "Quan hệ giữa tôi và anh ta là việc riêng của tôi, không cần giải thích với ông."

"Việc riêng của con?" Hứa Đình cười nhạo: "Con có biết con ở cùng anh ta, người khác sẽ nói cái gì sau lưng hay không? Nói Hứa Đình ta dạy con chỉ vì một mảnh đất mà trèo lên giường Sở Nhị thiếu gia, dâng lên tận cửa, làm ấm giường cho nam nhân ngủ!"

Ánh mắt Hứa Diệp lạnh xuống một phần, như đang nhìn một người xa lạ. Cậu nhẹ nhàng cười một tiếng, đầy châm chọc: "Nguyên lai là sợ người khác nói xấu chê cười. Thời điểm ông vì mảnh đất kia mà mượn sức Tống Vạn Hoa, thời điểm ông lao lực suy tính tác hợp tôi và Tống Duyệt Nhiên, thời điểm ông đổi phụ nữ như thay áo mang về nhà ngủ, như thế nào không sợ người khác nói xấu chê cười......"

'Ba' một tiếng giòn vang khiến thanh âm ngưng bặt.

Hứa Diệp bị đánh đến mức nghiêng mặt qua một bên, gò má dần dần hồng lên.

"Mày......" Hứa Đình vô cùng tức giận, cả người phát run: "Tao như thế nào lại sinh một đứa con trai như mày......"

"Thật đáng tiếc." Trong đôi mắt đen bóng của Hứa Diệp hiện lên vài tia sáng u ám thanh lãnh: "Ông không có cách nào đem tác phẩm thất bại như tôi đây xóa bỏ."

Hứa Đình cắn răng: "Mày cho rằng người Sở gia lương thiện sao? Mày có biết bọn họ vì muốn có được các mối làm ăn hai phe hắc bạch mà dùng đến những thủ đoạn gì hay không? Chọc đến bọn họ, đừng nói đến công ty này, ngay cả mạng nhỏ của mày cũng nhất định khó có thể giữ được. Mày đem bản thân mình nhốt cùng dã thú, còn muốn có thể toàn thân trở ra hay sao?"

"Tôi không nghĩ sẽ toàn thân trở ra." Hứa Diệp buông mi, nói thập phần thản nhiên: "Nếu anh ta nguyện ý, tôi vẫn sẽ ở bên cạnh anh ấy."

Hứa Đình triệt để giật mình, sau một lúc lâu, mặt như màu đất, lắc đầu nói: "Mày quả thực...... bất trị!" Nói xong đóng sầm cửa đi ra.

Một cái tát kia dùng toàn lực, dấu vết hồng hồng trên mặt khẳng định nửa ngày không hết. Chờ Hứa Diệp xử lý tốt chuyện làm ăn, thời điểm từ văn phòng đi ra, Báo tử nhìn chằm chằm mặt cậu, cả người đột nhiên tản ra lệ khí, thấp giọng hỏi: "Ai đánh?"

Hứa Diệp bất đắc dĩ cười cười: "Ba tôi."

Báo tử nhíu nhíu mi, biểu tình hơi thả lỏng một chút, lái xe đi.

Trở lại số 8 Hàm Quán, Hứa Diệp lấy túi chườm nước đá đắp nửa ngày mà gò má vẫn có chút hồng. Cậu ảo não nói thầm trước gương: "Lão hồ ly này đến kỳ mãn kinh sao, khí lực lớn như vậy......"

Buổi chiều Hứa Diệp vẫn oa trên ghế dài cạnh cửa sổ sát đất xem bản báo cáo công ty, ánh nắng ấm áp, bất tri bất giác liền thiếp đi. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh cảm thấy gò má có chút nhột nhột ngứa ngứa, cậu mở mắt ra, thấy nam nhân ngồi bên cạnh đang im lặng nhìn cậu, ngón tay ấm áp vuốt ve vết hồng ngân mờ nhạt trên má cậu.

"...... Ngài đã trở về." Cậu ngồi dậy.

"Hứa Đình đánh?" Sở Dục hỏi thực trực tiếp, xem ra đã sớm có được tin tức từ Báo tử.

"Thời điểm buổi sáng hôm nay đến công ty, chống đối ông ấy vài câu, kết quả trúng một cái tát."

"Nói về vấn đề gì, tức giận đến mức ra tay đến nông nỗi này?" Nam nhân nhẹ nhàng niết cằm cậu, điều chỉnh góc độ, nhìn kỹ dấu vết trên mặt cậu.

Hứa Diệp hơi mím môi, biểu tình có chút xấu hổ và khó xử.

"Không muốn nói?" Sở Dục cười cười: "Đươc. Ta sẽ không hỏi lại."

"Chủ nhân......" Trong lòng Hứa Diệp nhất thời có chút hoảng.

"Không cần khẩn trương, ta sẽ không vì vậy mà tức giận." Nam nhân nâng tay đem túi chườm nước đá đặt trên bàn dán lên má cậu, thần sắc ôn hòa: "Hứa Diệp, ta tôn trọng riêng tư của em, cũng tin tưởng em có năng lực xử lý vấn đề. Thế nhưng khi em gặp khó khăn, lại không thể giải quyết bằng năng lực cá nhân, ta hi vọng có thể trở thành người đầu tiên em muốn xin giúp đỡ. Vô luận lúc nào, ta đều nguyện ý đứng phía sau em, trở thành chỗ dựa của em."

Ánh mắt Hứa Diệp run rẩy, bên trong con ngươi hắc bạch phân minh có cảm kích vô thanh. Cậu nghiêng mình về phía trước, đầu tựa vào vai đối phương.

Giọng điệu của Sở Dục dán vào tai cậu, cố ý đè thấp thanh âm, có thêm vài phần ái muội: "Sớm biết thả em ra ngoài sẽ mang loại dấu vết này trở về, tối hôm qua liền khiến em không xuống giường được mới thôi." Bàn tay xoa thắt lưng, hơi tăng lực độ mà đè một cái, khiến Hứa Diệp không tự giác run rẩy. Đầu lưỡi mang theo khí tức nóng ướt liếm lộng vành tai, khiến run rẩy kia càng thêm kịch liệt: "Em biết dục vọng khống chế của các DOM đều rất mạnh, thấy trên người SUB có dấu vết không thuộc về mình, liền muốn đem cậu ta trói lại, hung hăng trừng phạt, khiến cậu ta dùng thân thể nhớ kỹ mình thuộc về ai." Ngón tay thò vào quần, xâm nhập kẽ mông, trêu đùa huyệt khẩu đáng thương bị tiến nhập không ngừng tối qua: "Em cảm thấy, ta nên phạt em như thế nào mới tốt, ân?"

"Ô ân...... Chủ nhân......" Hứa Diệp thở hổn hển, hạ thấp thân thể mềm mềm, hoàn toàn dựa vào lòng đối phương.

Phản ứng như vậy là do quá trình điều giáo của Sở Dục hình thành, từ căng thẳng cứng nhắc ban đầu đến dựa dẫm tự nhiên như bây giờ, không có một tia kháng cự hay ngăn cách.

"Cho em một cơ hội." Đôi mắt đen nhánh của nam nhân lấp lánh như sao đêm: "Hiện tại hôn ta, lần này ta sẽ làm bộ như cái gì cũng chưa thấy."

Lời còn chưa dứt, Hứa Diệp nâng cằm lên, nhắm mắt dán lên đôi môi đang cười kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro