Chương 17: Thích nhiều hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Diệp Anh ơi, cái cảm giác muốn che chở một người, muốn bảo vệ người đó gọi là gì?"

"Mày có muốn ôm người ta, khát khao hôn người ta một cái không?" Diệp Anh hào hứng tư vấn cho bạn mình, biết Uyên Linh mười tám năm nay, đây là lần đầu tiên Uyên Linh hỏi những chuyện yêu đương như thế này.

Uyên Linh im lặng suy nghĩ một chút, những khi ở gần Thu Phương đúng thật cô có muốn ôm Thu Phương, muốn hôn nhẹ lên má của Thu Phương một cái, đó không phải là chuyện bình thường khi cô thấy thứ gì đó đáng yêu sao?

"Hình như có, tao muốn hôn lên má, hôn lên tóc, hôn lên tay người ta."

"Vậy mày có tình cảm với người ta rồi, gọi là thích đó." Diệp Anh lèm ba lèm bèm về một mớ lý thuyết về tình yêu, khi mà Uyên Linh đã xuất hiện cảm giác muốn che chở một người, muốn hôn một người, đó là cảm giác mà những người thích nhau, yêu nhau có. Với kinh nghiệm chưa yêu một ai của Diệp Anh, cô dám đảm bảo Uyên Linh thật sự thích người ta rồi.

"Mày ơi, nhưng người ta còn trẻ con, tao sợ người ta ngộ nhận." Bé Phương năm nay chỉ mới mười sáu, còn cô thì mới mười tám, nói ra cũng không lớn tuổi hơn ai. Cô sợ Thu Phương còn quá nhỏ để biết thích là thế nào, yêu là thế nào.

Diệp Anh chậc lưỡi, "Tao biết ngay là mày sẽ mê người ta mà. Người ta nhỏ hơn mày hai tuổi chứ có phải hai chục tuổi đâu. Yêu thì triển đi, góp gạo nuôi vợ."

"Tao sợ..."

"Sợ khỉ! Có gì để sợ, ngay cả dũng cảm yêu mày cũng không có, mày định ra đời hô mưa gọi gió cách nào?" Bình thường đánh nhau với trường bên, bày trò chọc ghẹo các bạn thì Uyên Linh giỏi, nhưng mà nói đến yêu lại như mèo sợ nước, một chân cũng không dám nhúng vào. Điều này khiến Diệp Anh thấy ngứa mắt, nếu có cô ở đó cô sẽ đấm cho Uyên Linh một cái.

"Con bé đâu? Có hình không?"

Uyên Linh gật gật đầu, cô tìm kiếm trong xấp ảnh của mình ra vài tấm hình của Thu Phương. Khi cô giơ hình Thu Phương lên cho Diệp Anh xem, Diệp Anh chậc lưỡi bảo, "Gu thời trang độc đáo đó, retro thiệt."

"Ờ."

"Tên gì mậy?"

"Tên Phương, Thu Phương."

Là "hương thơm của mùa thu", là mùi hương làm lòng cô ngất ngây, nguyện mình đắm chìm vào nó mãi mãi.

"Mày nên quyết định đi, một là dứt khoát yêu ngay, hai là không yêu, đừng dây dưa tội con bé nha." Diệp Anh cẩn thận dặn cho Uyên Linh biết tình yêu không phải thứ nên dây dưa, nếu yêu thì dứt khoát yêu ngay, còn không trả dép cho con bé về.

"Tao có hơi nhớ Phương."

"Đấy là dấu hiệu của bệnh yêu rồi đó. Nếu có người con trai khác tỏ tình rồi Phương đồng ý thì sao?"

"Không được!"

"Sao lại không được, trai chưa vợ, gái chưa chồng."

"Diệp Anh ơi... Tao có thể ở bên Phương mãi mãi không?"

"Được, nếu mày quyết thì làm sao mà không được."

"Vậy tao yêu Phương, tao có làm khổ Phương không?"

Diệp Anh bật cười ha hả, "Mày thấy Phương hạnh phúc không? Nếu có là mày yêu đúng cách rồi, cứ làm tới thôi."

Tắt điện thoại, Uyên Linh đi bộ ra khỏi nhà mua một bát hủ tíu gõ ăn. Dì hủ tíu gõ ở ngoài đầu hẻm, bán có vẻ đông nhưng chất lượng thế nào Uyên Linh không biết. Cô ăn một bát hai mươi ngàn, có vẻ cũng khá rẻ, nhưng so với năm 2002 thì chất lượng đương nhiên không bằng.

Cô ăn mà như nhai cao su trong miệng, chỉ mới xa Thu Phương có hai ngày mà tâm trạng của cô chẳng khá lên được, cả người cứ bần thần như nghiện thuốc lâu ngày. Cô nói ba ngày cho Thu Phương câu trả lời, mà bây giờ cô cảm thấy cô sắp chịu không nổi rồi. Cô muốn ngay lập tức bay về với Thu Phương, nỗi nhớ còn cồn cào hơn đói bụng, nó âm ỉ, dai dẳng mãi không hết.

Hình như Thu Phương từ lâu đã hóa thành không khí, chúng bay lượn bên cạnh cô, ẩn ẩn hiện hiện. Sự tồn tại của không khí không quá nổi bật, cũng không quá nhiệt liệt, nhưng nếu vắng đi thì cảm giác không khác gì chết đi sống lại.

Nhớ! Nhớ! Nhớ! Từng tế bào trong người Uyên Linh như kêu gào lên rằng chúng đang nhớ Thu Phương rất nhiều. Chúng muốn cô chui lại cái lỗ chó nho nhỏ trong bếp, chạy thẳng đến trước mặt Thu Phương rồi ôm chầm lấy cô bé. Chúng muốn hai người ở bên cạnh nhau, chúng phản đối hai người cách xa nhau lâu đến vậy.

Uyên Linh buông đũa thẫn thờ, dì bán hủ tíu thấy vậy mới hoảng sợ hỏi, "Con sao vậy con gái, trúng gió hả con?"

"Dạ không, cho con trả tiền." Uyên Linh đem tờ hai chục đưa cho dì bán hủ tíu rồi chạy xộc vào bên trong nhà, cô mở cửa tủ bếp ra, chui lỗ chó đi kiếm Thu Phương.

Được rồi, cô thừa nhận là mình sắp nhớ đến phát điên rồi.

Thu Phương không có ở quầy kem, dì Hường nói với cô rằng Thu Phương đang chơi với Lilac ở nhà cô. Cô gật gù cảm ơn bà, bà còn không quên mượn cô thêm hai trăm làm công việc. Uyên Linh cung kính biếu cho mẹ vợ hẳn năm trăm ngàn, biếu xong mới ra bãi giữ xe lấy xe máy chạy tạch tạch đi kiếm vợ mình.

Bà Hường cầm năm tờ một trăm trong tay nhìn theo bóng dáng của Uyên Linh khuất dần, con bé này rốt cuộc giàu đến độ nào?

Cửa nhà vừa mở cô đã thấy Thu Phương đang ngồi ở sàn nhà xem tivi, bên cạnh là Lilac đang nằm co người. Có vẻ như thiếu cô Thu Phương vẫn vui vẻ xem tivi, cô cồn cào trong lòng, xa Thu Phương cô nhớ đến như vậy. Thu Phương lại bình thản như không có chuyện gì, có phải Thu Phương tỏ tình với cô không? Sao lúc này cô lại cảm thấy chính cô mới là người cầu cạnh tình cảm của Thu Phương.

Để cứu vớt lại cảm giác này, Uyên Linh hắng giọng rồi ra vẻ bề trên, "Chị nghe nói em thích chị hả?"

"Đồ điên. Lilac, cắn chết con mụ đó cho mẹ." Thu Phương đem mèo thả vào chân Uyên Linh, hôm đó Uyên Linh rời khỏi Thu Phương mới tỉnh hồn ra là Uyên Linh cần đến tận ba ngày để suy nghĩ. Người ta nâng giá đến độ đó, còn cô lại hạ giá đến độ đó, Thu Phương thật muốn tự vả mình.

"Phương, em không đợi chị trả lời hả? Chị thích em lắm." Nào còn là Uyên Linh của ngày hôm trước chảnh chọe đòi ba ngày suy nghĩ. Bây giờ Uyên Linh hệt như một con chó con quẩy đuôi liên tục để lấy lòng Thu Phương, cô tỏ tình rồi, sao Thu Phương lại không vui như cô nghĩ?

Thu Phương thì trong lòng đang âm thầm sung sướng, ngoài mặt lại giả vờ điềm tĩnh. Có thứ gì đó như một tép pháo hoa, nở ra rồi bung tỏa trên bầu trời. Không còn gì có thể sung sướng hơn cảm giác yêu một người và người ấy cũng yêu mình, cảm giác yêu và được yêu, thứ cảm giác mới mẻ Thu Phương mới trải nghiệm lần đầu.

"Làm như em thích chị lắm vậy đó." Thu Phương bĩu môi không vừa ý, cô nào có không hài lòng, cô chỉ muốn lấy lại một chút tôn nghiêm mình mất ngày hôm qua.

"Chị thích em lắm."Uyên Linh thành khẩn nói, cô thật sự thích Thu Phương rất nhiều. Không nhận ra thì thôi, khi nhận ra được rồi cô muốn ở bên cạnh Thu Phương, muốn cho Thu Phương biết rằng Thu Phương đối với mình quan trọng đến độ nào.

Thu Phương mím môi mỉm cười, "Suy nghĩ kĩ chưa?"

"Rồi."

Hình như Thu Phương vẫn không thể ngưng tủm tỉm, cô nói, "Vậy chị dính phải em rồi, gặp xui rồi. Cả đời này không buông tha chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro