Chương 28: Uyên ương quấn quýt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tắt vẫn tốt hơn." Uyên Linh định đi lại tủ lấy cái máy quay thì được Thu Phương ôm từ sau lưng, em ấy phụng phịu nói: "Chị sợ cái gì chứ?"

"Ngốc, mấy hôm nay em giấu chị xem sách truyện bậy bạ đúng không." Uyên Linh đưa hai tay bưng má Thu Phương lên, xem xem cái gương mặt phụng phịu ấy, càng xem càng yêu hơn.

"Không có." Thu Phương lại đưa mặt lên muốn hôn Uyên Linh thêm một cái nữa, càng hôn Thu Phương càng thấy nghiện cảm giác hai đôi môi quấn quít nhau.

Hai người đứng hôn nhau một lúc cũng cảm thấy mệt mỏi, mà nụ hôn thường là vật dẫn mở đầu cho mọi chuyện. Khi Thu Phương ngồi xuống giường, dựa sát người vào thành giường đáp lại nụ hôn của Uyên Linh. Cô biết được thời khắc ấy đã đến rồi.

Cô đã đọc một quyển tiểu thuyết không mấy nổi tiếng, nhân vật Bianca tha thiết được hôn John, cầu mong John cũng muốn mình y hệt. Cô cũng vậy, cô muốn được chị ấy hôn cô, cũng hi vọng chị ấy nghĩ giống cô.

Bianca từng nói: "Em muốn là người phụ nữ của anh, John! Em muốn được anh ôm ấp trong lòng, muốn được anh yêu thương, chiều chuộng. Sau này nếu chúng ta có không thành đôi, em cũng sẽ mãi mãi không quên đêm nay chúng mình đã từng yêu nhau thế nào."

John lại hôn lên trán Bianca một cái, bảo rằng: "Em thật ngốc. Phương pháp lấy thân thể của mình đổi lấy nỗi nhớ này là một chuyện cũ xưa rồi."

"Nhưng mà chẳng bao giờ vô dụng, đúng không?" Bianca mỉm cười.

John hôn lên khóe môi Bianca một cái, giọng anh trầm đục: "Nhưng cho dù người vợ sau này anh lấy không phải em, em vẫn là khát vọng của anh cả đời."

Cô ngây ngô cũng muốn trở thành khát vọng của Uyên Linh cả cuộc đời. Hai người chỉ hôn nhau trên giường, Uyên Linh không muốn động thêm một chút nào, chỉ chăm chăm hôn môi cô. Thu Phương không biết phải làm sao để thổi bùng lên ngọn lửa dục vọng của chị ấy, cô cho tay mình vào bên trong áo thun của Uyên Linh, sờ soạng làn da mềm mại bên trong.

"Em làm gì vậy?" Uyên Linh trong cơn mê loạn vẫn giữ lại được một chút tỉnh táo, cô tách ra khỏi môi Thu Phương, hỏi một câu.

Thu Phương hờn giận ngay lập tức, cô bĩu môi: "Em sờ chị không được sao?"

Uyên Linh im lặng không biết nói gì, đôi mắt cô cũng khác lạ hơn mọi ngày, là một chút khao khát, lại là một chút không dám.

"Chị không thích em làm vậy?" Thu Phương nhìn Uyên Linh chăm chăm, cô vịn vào gấu áo bên dưới của mình, run rẩy cỏi đi cái áo thun đang mặc. Chị ấy muốn cô hay không muốn cô, chị ấy có khát khao cô như cô vẫn đang khát khao chị ấy?

Uyên Linh hôn nhẹ lên má Thu Phương một cái, dỗ dành: "Không có, chị đợi em được, đợi em đủ mười tám tuổi đã."

Thu Phương nghe vậy bèn gật đầu, cô để tay dưới sau lưng cởi luôn chiếc bra mỏng của mình ra. ( bạo vậy chị tôi oii 🫣)

Uyên Linh cũng thật đau đầu, nhìn có vẻ như Thu Phương nghe theo lời cô, nhưng sự thật là không. Không bao giờ nghe.

Nếu như Thu Phương chỉ cởi quần áo trước mặt cô, Uyên Linh còn có thể giả vờ không nhìn, không bị tác động. Nhưng Thu Phương cỏi đi quần áo của mình còn cố chấp hôn cô, Uyên Linh tránh đông tránh tây cũng không được. Cô cũng là con người có thất tình lục dục, người mình yêu mời gọi mình, cô cũng không thể kháng cự mê lực ấy.

"Chị tắt máy quay đã." Uyên Linh trong những hơi thở dồn dập cố gắng tách người mình ra khỏi Thu Phương, nhưng Thu Phương không cho phép, cô choàng hai tay lên cổ Uyên Linh kéo rịt Uyên Linh ở chỗ mình, tiếp tục cùng cô hôn.

Ở năm 2002 internet chưa phổ biến rộng, vậy nên Thu Phương không biết được tác hại của việc quay phim lại những chuyện nhạy cảm này. Uyên Linh chỉ muốn quay cảnh chúc mừng sinh nhật Thu Phương, không nghĩ sẽ quay luôn cả lần đầu tiên yêu đương.

Sau bao nhiêu đấu tranh trong đầu, rốt cuộc Uyên Linh cũng quyết định buông giáp xin hàng. Cô cởi đi chiếc áo thun của mình ném xuống đất, cả chiếc áo bra cũng không còn nằm yên trên người. Thu Phương thấy cô cũng cởi đi quần áo liền mỉm cười, nụ cười thường ngày của Thu Phương rất dễ thương nhưng không hiểu sao hôm nay nhìn nụ cười của Thu Phương, cô thấy rất lả lơi khiêu khích. Cô không biết mình có nhìn nhầm hay không, nhưng cô đã thấy như vậy.

"Em yêu chị..." Thu Phương thở càng lúc càng gấp, Uyên Linh nằm trên cô tuy có nặng nhưng cô lại thấy rất thích, không hề có cảm giác nặng trĩu chán ghét. Cô muốn cho chị ấy biết cô cũng yêu chị ấy rất nhiều, ngày nào cũng nói, ngày nào cũng nhắc cho chị ấy nhớ cô yêu chị ấy hơn bất kì mọi thứ.

"Chị cũng yêu em."

Cơ thể của Thu Phương trơn mềm như ngọc thạch cao quý, khi chạm vào khiến Uyên Linh cảm thấy không muốn buông ra. Cả hai người không ai có một tí kinh nghiệm nào, cứ trúc trắc hôn nhau trong căn phòng nhỏ, khám phá mọi thứ bằng sự ngô nghê cố hữu.

"Phương... chị..." Tay của Uyên Linh ngập ngừng ở bên ngoài không dám tiến vào, cô sợ.

Thu Phương nhắm mắt lại thật chặt, tay cô nắm ga giường rồi nói: "Chị vào đi..."

"Nhưng..."

"Đừng nhưng mà gì nữa... Nhanh một chút sẽ hết đau."

Uyên Linh cho một ngón tay của mình thăm dò bên ngoài, cô thấy ẩm ướt, ngón tay run rẩy chạm vào tấm màng mỏng che chắn kia. Cô ngước mắt lên nhìn Thu Phương, Thu Phương hí một mắt ra nhìn cô, trách hờn: "Chị vào liền đi.. aaa"

Thu Phương đang trách đang mắng thì Uyên Linh cho vào, ngay lúc em ấy không để ý mà phá đi lớp màng mỏng manh đó. Không hề có máu rỉ ra giống như trong phim, trong truyện thường tả, chỉ có Thu Phương đang đau đến độ khóc rấm rứt.

"Ngoan... ngoan... chị hôn cho em đỡ đau nhé." Uyên Linh dùng tay vuốt ve nơi bí mật kia, cô dịch người một chút xuống bên dưới, gác hai chân Thu Phương lên vai mình rồi hôn cho em ấy đỡ đau.

Đang cam chịu cảm giác đau thì bị Uyên Linh khiến làm cho nảy người, chiếc lưỡi ấm nóng của chị ấy làm cô run lên dữ dội, cảm giác này còn tuyệt hơn cả hôn. Rốt cuộc chỉ trong một ngày mà Thu Phương cảm thụ được biết bao nhiêu cảm giác tuyệt vời, thì ra người ta yêu nhau còn được hưởng những thứ tuyệt diệu thế này.

"Ưm... Chị... Nhột..." Thu Phương muốn nói một câu nhưng không thể nào nói hoàn chỉnh, chiếc lưỡi ấm ấm nóng nóng ấy khiến cô như muốn phát điên lên, không thể nào không rên rỉ ra miệng. Cô sắp không chịu nổi nữa rồi, cảm giác thích thú này khiến cô như chết ngợp.

Uyên Linh cảm thấy ẩm ướt đã đủ nên cho ngón tay của mình sáp nhập bên trong, tay cô được bao phủ bởi sự ấm nóng co bóp ẩm ướt. Cô cho Thu Phương quen với ngón tay của mình rồi mới từ từ ra vào, khi cô làm giỏi, cô nghe được tiếng phát ra nho nhỏ đáng yêu từ Thu Phương. Thứ tiếng tuyệt đẹp này khiến cô càng hào hứng thể hiện mình hơn nữa.

Ngày sinh nhật của Thu Phương cũng là ngày Thu Phương biến thành người phụ nữ của Uyên Linh. Uyên ương quấn quít không rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro