Chương 5: Nét đẹp xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn nhà nhỏ của Uyên Linh dần dần cũng quen với tiếng nhạc phát ra từ lỗ chó trong tủ bếp, mà Uyên Linh cảm thấy tiếng nhạc này chỉ có mỗi nhà cô nghe được, các nhà khác đều không nghe thấy gì. Hôm nay Uyên Linh không đến bên ấy chơi nữa, cô ôm lấy điện thoại ngã xuống giường, bên trên màn hình vẫn hiện thị gương mặt đanh đá của Diệp Lâm Anh.

"Mày mất đâu mất ngày vậy? Tao gọi miết không được." Diệp Anh vừa lèm bèm Uyên Linh vừa ăn tối, mấy hôm nay gọi thế nào cũng không nghe, bình thường Uyên Linh tuyệt đối không phải dạng người rời điện thoại nửa bước.

"Tao đi chơi, dạo này đang cố gắng tiếp xúc với môi trường mới."

"Mày đó, mày đó, có bạn mới là quên tao ngay." Diệp Anh chỉ tay vào màn hình, nếu như bây giờ có mặt Uyên Linh ở đây cô sẽ xỉa vào trán cậu ấy, cho chừa cái tội bỏ bê cô.

Uyên Linh cười hì hì, nói, "Sao mà quên Diệp Anh xinh đẹp được."

"Sủa! Người kia ở đâu? Tuổi tác bao lớn sang hèn thế nào?" Diệp Anh nhíu mày lại thành một đường, trông thế nào cũng thấy buồn cười.

"Nhà ở gần đây thôi, mười sáu tuổi, gia cảnh tầm trung." Uyên Linh cẩn thận nhớ lại bé Phương, gia cảnh của cô bé đúng thật là tầm trung, gương mặt cũng tầm trung, tính cách cũng tầm trung. Nhưng từng nét hòa quyện với nhau tạo ra một Thu Phương rất khác, một người mà cô thấy thoải mái khi tiếp cận.

Diệp Anh bất chợt nói to giọng, "Đừng nói với tao mày làm máy bay nha? Thằng nhóc còn chưa học hết cấp ba đó!"

"Không phải thằng nhóc, con bé mà, con bé là bạn tao mới quen." Uyên Linh ngay lập tức giải thích, máy bay gì chứ, cô không hề có ý thích những người kém tuổi mình. Bình thường mẫu người lí tưởng của Uyên Linh chính là những anh chàng lịch lãm có học thức cư xử lãng mạn, cô không phải người thích làm máy bay.

"Làm tao hết hồn, mười sáu bây giờ cũng lớn lắm rồi, được thì gom gạo nuôi vợ đi." ( Chị dieplamanh nói đúng quá còn gì nữa góp từ giờ trước đi 🤣)

"Mày nói sảng quá à, tao không thích con gái."

Diệp Anh nhìn Uyên Linh qua màn hình điện thoại, ánh nhìn nghi ngờ, "Mày dám chắc không?"

"Dám!" Uyên Linh gật đầu.

"Thề đi."

"Tao không thề."

Diệp Anh bĩu môi, "Kệ mày vậy, mày không nuôi vợ thì thằng khác nuôi, đến lúc ế chỏng mông ra rồi than."

"Mày điên quá Diệp Anh ơi." Uyên Linh trừng mắt lên với Diệp Anh, mắng hai ba câu nữa rồi tắt máy.

Cô nằm trên giường vắt tay lên trán nghĩ về bé Phương đanh đá, nếu nói về bạn, Uyên Linh cũng chỉ có mỗi mình Diệp Anh là bạn. Vấn đề kết nạp thêm một người bạn tên Thu Phương chẳng phải khó, nhưng mà Uyên Linh cứ có cảm giác bất thường lởn vởn trong đầu, cô có cảm giác mà mọi người thường gọi là "không lành". Mỗi khi càng tiếp xúc gần với Thu Phương cô càng cảm thấy bất an, chuyện tình bạn với Thu Phương tương đối êm đềm nhưng ẩn bên trong là sóng gió, tuy cô không biết sóng từ đâu đến, gió từ đâu ra, nhưng cảm giác của cô tương đối chân thật.

Thu Phương như một cây kẹo bông gòn mềm mượt ngọt thơm, vẻ thánh thiện của em khiến cho Uyên Linh cảm thấy lòng nhẹ nhàng, nụ cười của em khiến Uyên Linh cảm thấy lòng vui phơi phới. Nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở mức tình bạn, cô không muốn vượt quá hai chữ này giống như Diệp Anh vừa nói. Đối với Thu Phương, hai người chính là tình bạn trong sáng nhất thế kỉ.

Sáng hôm sau Uyên Linh lại chui lỗ chó sang 2002 tìm kiếm Thu Phương, cô đến quán kem nhưng không thấy cô bé mà chỉ thấy mẹ Thu Phương. Thấy cô bà cười xởi lởi, nói: "Hôm nay con Ngọc nó đi phụ đám giỗ bên nội rồi, chiều chiều nó mới về."

"Hôm nay dì làm một mình hả? Cần con phụ dì không?" Uyên Linh nhìn vào quầy xem có chuyện gì cô có thể giúp không nhưng bà Hương ái ngại từ chối, ngày nào cũng bắt hai con bé làm việc, hôm nay chỉ còn mỗi Uyên Linh, còn bắt Uyên Linh làm thì thật không đúng.

Uyên Linh muốn phụ giúp nhưng bà Hường không cho cô phụ, cô đành nhìn đồng hồ, vẫn sớm. Vì là sáng chủ nhật nên cô quyết định đi xích lô ra nhà thờ đi lễ sáng, chiều khỏi phải đi. Đi xích lô từ quận nhất qua quận năm vậy mà chú xích lô chỉ lấy của cô có bảy ngàn, mua cây kem lại mất hai ngàn, đúng là kem cắt cổ, đã thế ngày nào cô cũng phải ăn! Uyên Linh âm thầm bĩu môi.

Nhà thờ này không đông nhưng rất tươm tất, bên trên là quạt trần – thứ mà Uyên Linh sợ nhất, cái thứ xoay tròn trên đầu cô, không biết sẽ trảm bay đầu cô lúc nào. Nhưng thời này người ta dùng quạt như thế cô cũng không dám có ý kiến, cây quạt như thế cũng không đủ làm mát cho mọi người, vậy nên ai cũng trang bị một cây quạt giấy để tự quạt.

Lễ bắt đầu từ bảy giờ, kết thúc lúc chín giờ. Mọi người đi lễ xong liền túa ra mỗi người một ngã, Uyên Linh vừa thả bước vừa suy nghĩ linh tinh, vô tình đụng trúng một người đi trước cô. Vốn dĩ chị ấy đang đi bình thường tự nhiên lại dừng lại kiểm tra túi xách, vậy nên Uyên Linh đi từ sau mới không phản ứng kịp, đụng vào chị ấy.

Chị ấy quay mặt lại nhìn cô, gương mặt không phải vline, đôi môi không phải môi trái tim, mũi không phải mũi sline. Nhưng đường nét của chị ấy Uyên Linh không biết làm sao diễn tả, gương mặt thanh tú với đôi mắt bồ câu to tròn, hàng mi rậm khiến đôi mắt càng thêm có hồn, chiếc mũi tuy không cao như các cô gái thời Uyên Linh sống, nhưng lại thon thả đủ xài, đôi môi tuy không trái tim nhưng lại căng mọng, màu hồng của môi Uyên Linh không biết là do son, hay là do môi chị ấy vốn dĩ đã hồng như thế.

"Em xin lỗi, chị có sao không?" Uyên Linh đứng hình một lúc mới biết mình đang thất lễ, vậy nên cô lật đật hỏi chị ấy.

Chị ấy thong thả phe phẩy quạt, gió từ cây quạt con phả vào mặt, làm bay sợi tóc mai con con.

"Không sao đâu em." Nói rồi chị ấy mỉm cười đi ra khỏi nhà thờ, Uyên Linh thơ thẩn nhìn theo, nhìn thấy chị ấy leo lên con Dream của ai đó, hai người rời khỏi nhà thờ.

Uyên Linh đi ra khỏi nhà thờ thì thấy vài chú xích lô đang đợi mình, cô chọn một chú, leo lên xe đi về quận nhất. Đúng thật là các cô gái của những năm trước có nét đẹp riêng biệt hơn hẳn, không theo trào lưu như năm 20xx, nhưng lại càng thêm phần cá biệt. Mỗi người một nét đẹp riêng không giống ai.

"Nãy em nói chuyện với ai vậy?" Phước vừa chạy xe vừa hỏi, ban nãy ngồi bên ngoài đợi vợ về thì thấy em ấy đứng nói chuyện với ai đó, với bản tính tò mò của mình, Phước không thể không hỏi.

Tâm vòng tay ôm nhẹ eo Phước, chỉ trả lời nhàn nhạt, "Em không quen, con bé vô tình đụng phải em thôi."

"Vậy sao?"

"Phải."

"Anh chuẩn bị đi tàu ba tháng, lại phải để em ở nhà rồi..."

Tâm mỉm cười, "Không sao."

"Em muốn anh mua cái gì về? Để anh mua về cho em nha. Anh thấy thằng Toản nó có cái cát-xét xài đĩa được, để anh kiếm mua cho em." Phước ra sức lấy lòng vợ mình, nhưng hắn cảm thấy càng cố lay động cô càng không có được tâm của cô, càng ra sức ép buộc cô ở bên mình, hắn càng không thể có cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro