Chương 63: Vẫn yêu chị như ngày xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong làn nước mát mẻ của bồn tắm, hai người ôm lấy nhau, nhẹ nhàng trao cho nhau một nụ hôn tình tứ. Mười sáu năm Thu Phương đợi Uyên Linh, cô từ cảm giác đau đớn khi bị người mình yêu chia tay không lý do cho đến sự căm ghét, hận thù rồi bình thản. Cô nghĩ rằng một ngày nào đó Uyên Linh sẽ đứng trước mặt cô, gia đình ổn định và nói với cô: "Xin lỗi vì ngày hôm đó chị bỏ đi...". Nhưng ngày gặp lại cô lại thấy Uyên Linh của tuổi mười tám, đứng trước mặt cô vào nói rằng đó chỉ là lỗ hổng thời gian, nói rằng chị ấy yêu cô nhiều hơn mọi thứ trên đời, không bao giờ thay đổi.

Thời điểm đó trong Thu Phương tràn đầy mâu thuẫn, cô vừa cảm thấy phí hoài mười sáu năm của mình, vừa cảm thấy đây là một sự cố. Mười sáu năm dài thật dài cô đã tìm mọi cách để lãng quên, từ cố gắng, đến bất lực buông xuôi, quên đi bóng hình năm nào.

Nhưng cô phát hiện ra người ấy vẫn là người ấy và cô vẫn là cô, vẫn yêu như ngày đầu, vẹn nguyên chưa bao giờ thay đổi. Nhưng nếu bây giờ được chọn lựa một lần nữa, cô vẫn quyết định yêu Uyên Linh.

Vốn dĩ có những người chỉ xuất hiện một thời gian ngắn và làm mình cả đời không quên. Cũng có người ở bên cạnh mình ngày đêm, nhưng mình lại không thể yêu được. Thu Phương yêu và quyết liệt với tình yêu của mình, cô cần ở bên Uyên Linh, hai người là hai mảnh ghép không thể nào tách rời, vốn dĩ sinh ra đã dành cho nhau. Vượt qua không gian để gặp nhau, ngược cả dòng thời gian, cuối cùng lại có thể chạm vào nhau ở cùng một thời điểm.

Bàn tay của Uyên Linh du ngoạn trên cơ thể trơn nhẵn của cô, tình tứ như một bản tình ca, êm đềm còn hơn cả tiếng đàn từ Thiên giới. Đã bao lâu rồi cô mới được đôi môi yêu kiều kia siết lấy môi, đã bao lâu rồi mới nghe được hơi thở của ai đó nặng nề ở bên cạnh mình.

Mái tóc của Thu Phương ướt nước dính lại, tuy có chút loạn nhưng lại càng thêm lả lơi. Rượu càng ủ lâu càng trở nên thơm nồng, càng lúc càng khiến Uyên Linh như say trong men tình. Cô ôm lấy cơ thể người thương bằng hai cánh tay mềm mại của mình, nụ hôn vẫn dây dưa không dứt, cô phát hiện ra không những ngực Thu Phương to hơn, mông còn có phần tròn đầy hơn.

"Em dậy thì thành công rồi nè." Uyên Linh vỗ nhẹ lên mông Thu Phương một cái khiến mông Thu Phương phát ra tiếng kêu nho nhỏ. "Mềm mại dễ cưng."

Thu Phương đưa môi mình xuống bên tai của Uyên Linh, nhỏ nhẹ thì thầm: "Còn chị thì vẫn lép.". 
( nói vậy chứ bên ngoài 2 chị ngang nhau các bác nhỉ 😂)

"Chỉ cần em là đủ rồi..." Uyên Linh gọn gàng bế được Thu Phương ra khỏi bồn nước, cô dùng vòi sen xối sạch xà phòng trên người em ấy rồi mới bế ra khỏi nhà tắm. Tắm mãi không chừng ngày mai sẽ trúng nước mất.

Thu Phương dịu dàng ngả đầu vào người Uyên Linh, để Uyên Linh ôm mình về giường. Thói quen được ôm này đã từ rất lâu rồi cô không có lại, còn nhớ ngày xưa mỗi lần lười biếng cô đều bắt Uyên Linh bế mình từ phòng khách về giường. Chị ấy ốm yếu là thế nhưng lại có thể ôm cô gọn gàng trong vòng tay, cô còn nghĩ chị ấy chính là siêu nhân.

"Đi đâu vậy? Ôm em, ôm em..." Uyên Linh vừa thả Thu Phương xuống giường định đi tắt đèn thì nghe giọng nũng nịu phát ra từ người thương, cô như mềm nhũn chân, cố gắng tắt đèn thật nhanh rồi sà vào lòng người thương cho thỏa nỗi nhớ.

"Chị đi tắt đèn thôi..." Uyên Linh hôn lên đôi má của Thu Phương, khiến em ấy bật cười khúc khích hệt như ngày xưa. Từng làn da, cử chỉ, giọng nói tiếng cười, tất cả đều khiến Uyên Linh chết mê chết mệt. Có thể cả thế giới không ai thấy Thu Phương đáng yêu, nhưng cô thì có, Thu Phương với cô là một điều đáng yêu nhất trần đời.

"Em từng nghĩ chị bỏ mặc em... Tìm kiếm chị ở khắp mọi nơi, em muốn một câu trả lời thỏa đáng từ chị dù có khiến em đau đến chết đi. Nhưng không kiếm được, em dùng mười sáu năm để quên đi, để hận thù... Nhưng một ngày chị lại đứng trước mặt em như chị của trước đây, chị không hề thay đổi..."

Thu Phương ôm lấy đôi gò má xương xương của Uyên Linh, đôi môi siết lấy đôi môi. Cô đã từng tuyệt vọng đến độ không còn sức để tìm kiếm nữa, chỉ cần nghĩ chị ấy bỏ mình, hạnh phúc bên ai đó không phải mình cô đã đau đến tê dại. Thật lòng với cảm xúc của mình mà nói... Cô đã cảm thấy an lòng khi chị ấy vẫn là chị ấy, vẫn yêu cô như ngày nào. Ít nhất... chị ấy chưa từng thay đổi.

"Xin lỗi..." Uyên Linh lẳng lặng rơi nước mắt, cô còn sợ rằng Thu Phương sẽ không thèm cô nữa, Thu Phương sẽ không tha thứ cho cô vì đã biến mất cả mười sáu năm. Không ngờ tình yêu của Thu Phương quảng đại và khoan dung đến thế, chúng làm cô thấy tội lỗi, được yêu mà muôn vàn cảm kích. Cô thật sự biết ơn Thu Phương vẫn còn yêu mình sau chừng ấy năm, nếu có thể ở bên cạnh em ấy một lần nữa, cô sẽ dùng cả một đời để bù đắp.

Trời có sáng hay tối bên trong phòng kín mít cũng không thấy được gì, Uyên Linh còn tắt đi đèn ngủ, cả một khoảng không tối om không có lấy một tia sáng. Đôi mắt không thể hoạt động được khiến xúc cảm trên cơ thể ngày một nhạy cảm hơn. Bàn tay của Uyên Linh du ngoạn lên trên bầu ngực tròn đầy của Thu Phương, nhẹ nhàng sờ soạng.

"Nhớ lắm..." Uyên Linh hôn khắp cơ thể của Thu Phương hệt như một nghi thức tế thần mà Thu Phương là một vật cao quý nhất, từng tấc, từng tấc đều được cô dịu dàng khơi gọi. Thu Phương ban đầu có cố gắng kìm nén không phát ra tiếng, nhưng dần dà không nhịn được nữa, cô để những lời rên rỉ dung tục thoát ra khỏi miệng mình, cô đã nhớ Uyên Linh quá đỗi.

"Đừng..."

Thu Phương cố gắng ngăn Uyên Linh không đánh chiếm cơ thể mình nữa nhưng chiếc lưỡi hư hỏng của Uyên Linh vẫn muốn nếm thử cả cơ thể non mềm của cô, cô không thể nào tránh thoát đành trân người chịu trận. Đôi chân thon thả được cô gác lên lưng Uyên Linh, đôi khi còn hùa theo Uyên Linh làm chuyện hư hỏng. Nếu nói lớn, cô cũng quá lớn đến có thể ngại ngùng chuyện này rồi.

Ngón tay thon dài của Uyên Linh nhẹ nhàng lấn chiếm vào bên trong người Thu Phương, nó được bao bọc ở sự ấm nóng ẩm ướt, mỗi khi ra vào lại lưu không ít ái dịch. Uyên Linh si mê hôn lên nơi đầy đặn vun cao, ngón tay thì không ngừng loạn động khiến Thu Phương như phát cuồng, mạng nhện giăng đầy rốt cuộc cũng được người thương khai phá.

"Sau khi chị biến mất em có người yêu không?" Uyên Linh ngậm lấy một bên ngực của Thu Phương, trong giọng nói thoang thoảng mùi ghen tuông.

Thu Phương mím môi lại, cô cố gắng đưa tay xuống dưới ngăn cản ngón tay ma mãnh của Uyên Linh di chuyển không ngừng kia, nhưng cô bất lực, không hiểu sao Uyên Linh lại nhiều sức hơn cô như vậy.

"Có..." Thu Phương âm a trong miệng, không dùng tay tránh được, cô dùng cách đung đưa eo mình để tránh. Cảm giác thư sướng này thật khiến cô cảm thấy như bị sóng dữ đánh ngã, lênh đênh, chơi vơi nhưng lại đầy vui sướng, thỏa mãn.

"... Vậy có ai hôn ngực của em không?" Uyên Linh cắn nhè nhẹ hồng đậu nhỏ nhắn trước ngực của Thu Phương, ghen tuông càng lúc càng đậm sâu, đây là của cô, từ trên xuống dưới đều là của cô.

"Không... Chị đây không thể kém... a..." Thu Phương đấm vào vai Uyên Linh một cái, đang yên đang lành tự dưng lại tăng tốc độ. "Không thể kém sang! Mười sáu năm nay thủ tiết chờ chồng."

Như hài lòng trước câu trả lời của Thu Phương, Uyên Linh lùi người xuống, càng lúc càng thấp. Cô tự ban thưởng cho mình một bữa ăn ngon lành nhất, Thu Phương năm ba mươi hai tuổi rên rỉ cũng sang chảnh hơn nhiều, tiếng nào cũng kiệm lời, thành ra khi phát ra tiếng khiến Uyên Linh không thể nào không run rẩy. Chỉ cần nghe tiếng âm a nho nhỏ phát ra cô đã thấy thư sướng cả người.

Cả đêm cả hai đúng thật không ngủ, điện thoại vẫn reo trên bàn nhưng không ai chú ý, nó cứ liên tục rung rồi tắt. Cũng may sếp Lý cho phép phòng quảng cáo nghỉ một hôm, đôi chim cu được dịp làm yêu đến tận ba bốn giờ sáng.

Chung quy đồng chí Lý Lập Uy đã bắt cầu cho cặp đôi, tự tay vun đắp cho người mình thương là có thật. Chỉ là hắn không ngờ đến có người có thể khiến Thu Phương trở nên một chú mèo ngoan ngoãn, hắn càng không ngờ người ấy có mặt trong công ty của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro