Chương 65: Chưa đủ tủi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng Thu Phương lại là người dậy sớm hơn Uyên Linh, khi cô ở một mình đã tự tạo cho mình một nếp sống độc lập, sáng dậy sớm tự chuẩn bị đồ đi làm, trưa tự đi ăn một mình. Từ sau khi Uyên Linh rời khỏi cô cũng không muốn tiếp xúc với ai nữa, cô tự tách mình ra riêng xã hội sống một cuộc sống nhàn nhã tự yêu bản thân mình.

Bây giờ vẫn thế, Thu Phương mang quần áo đi ủi, sẵn tiện đem luôn cả đồ đạc của Uyên Linh  ủi thẳng một lượt rồi móc lên lại chỗ cũ. Buổi sáng không tiện nấu ăn gì nhiều nên Thu Phương chỉ chiên trứng ốp la cho hai người, cô để trứng ra dĩa rồi ngồi ở bàn chờ đợi, đúng bảy giờ mười lăm liền có tiếng rao thân thương.

"Bánh mì Sài Gòn, đặc ruột thơm ngon, năm ngàn một ổ đây~"

Thu Phương ló đầu ra cửa gọi: "Cho con hai ổ bánh mì đi chú ơi."

Chú bánh mì dừng xe lại, lấy trong rổ ra hai ổ bánh mì nóng hổi cho vào bao đưa cho Thu Phương. Thu Phương từ chối lấy bao, cô trả tiền rồi ôm hai cái bánh mì bằng tay đem vào trong. Mua có một chút lại thả túi ni lông ra môi trường thì không nên. Chuẩn bị xong bữa sáng cô mới đi cho Lilac ăn, Lilac đang nằm chẳng buồn ngồi dậy, cô cho ăn hay không cũng không bận tâm.

Cô đang đứng thì có một bàn tay ma mãnh kéo mái tóc của cô sang một bên để lộ ra cần cổ trắng mịn, người kia áp mặt vào cổ cô hít một hơi thật sâu, hơi thở từ mũi của người kia làm cổ của cô nhột, trong lòng âm thầm nhũn ra.

"Vợ nhà ai vừa thơm lại vừa ngon." Bàn tay hư hỏng của Uyên Linh  lại được dịp chạy loạn lên trước ngực của Thu Phương, tại sao cô càng lúc càng thấy Uyên Linh  hệt như chú sói con ranh mãnh, ngày xưa muốn gì đều là cô chủ động, bây giờ lại lật người tình thế, muốn gì đều là Uyên Linh  chủ động.

Chỉ có Uyên Linh  biết ngày xưa cô e ngại Thu Phương vẫn còn là trẻ con chưa đủ tuổi còn cô thì đủ, với tư tưởng của người năm 20xx, cô không thể nào làm chuyện ấy với trẻ con được. Nhưng bây giờ lại khác hoàn toàn, Thu Phương bây giờ đã là phụ nữ chạm ngõ ba mươi, về sắc về hương đều khiến cho người khác say túy lúy.

Ngày xưa phải đấu tranh tâm lý biết bao nhiêu, chịu đựng cám dỗ lẫn thèm khát bao nhiêu, bây giờ đem đó trả hết lại cho Thu Phương. "Ăn sáng đi, em chiên trứng ăn với bánh mì thôi."

Uyên Linh gật đầu, trong lòng âm thầm suy tính ngày mai sẽ dậy sớm hơn để chuẩn bị đồ ăn sáng cho Thu Phương. Nếu như em ấy cho cô cơ hội được ở lì ở đây, nhất định cô ngày ngày sẽ dậy sớm chuẩn bị hết thảy.

Bữa sáng thanh đạm trôi qua, hai người ngồi ăn đối diện nhau có chút ngượng ngùng, cũng có chút thân thuộc. Đôi khi Uyên Linh  sẽ hỏi về Thu Phương chuyện học đại học diễn ra thế nào, rồi bắt đầu công tác ra sao, cô muốn xâm nhập vào kí ức của Thu Phương để tìm hiểu những gì Thu Phương đã từng phải trải qua một mình. Cô cảm thấy may mắn vì mình có thể gặp Thu Phương ở 2002 và yêu em ấy vào lúc đó, nếu không gặp, ắt hẳn cô đã bỏ lỡ một viên ngọc quý của chính mình.

"Mẹ đi Mỹ sống rồi, mẹ cứ nhắc chị suốt, bảo là thương chị, không biết chị sao rồi." Thu Phương xắn một miếng trứng cho vào bên trong bánh mì rồi cho tất cả vào miệng. Mẹ cô nhớ Uyên Linh, cứ nhắc đến ân nhân của mình trong sự nghẹn ngào, bà ắt hẳn nghĩ Uyên Linh  đã có chuyện mới bỏ cô mà đi.

Mà Uyên Linh  cũng nhớ bà Hường, nghe rằng bà sống tốt sống vui mới đỡ áy náy phần nào. Những năm tháng cô không có ở đây chắc hẳn có mình bà chăm sóc Thu Phương của cô, cũng may bà Hường không giống ba Thu Phương, cũng may bà đã thay cô bảo ban Thu Phương.

"Còn ba em?"

"Ba em? Ra tù rồi, đang sống với bà bán nước nào đấy, nghe đâu có thêm thằng con trai." Thu Phương không lạnh không nóng nói, đối với ba cô bây giờ chỉ còn lại chút ân nghĩa dính líu máu mủ, đối với ông từ lâu cô cũng không còn nhiều tình thương.

Thu Phương mang miếng trứng ăn không hết của mình cho vào dĩa của Uyên Linh, sắp đến giờ làm mà vẫn thong dong ngồi tám chuyện quần áo còn chưa chịu thay, vậy nên cô mới nhắc: "Lẹ lên còn đi làm."

Uyên Linh gật đầu, nhanh chóng ăn luôn phần mà Thu Phương bỏ mứa lại. Hai người một người đi xe một người đi Grab, mặc dù đi cùng một hướng nhưng Thu Phương không cho Uyên Linh chở mình tới chỗ làm mặc dù Uyên Linh năn nỉ để được làm điều đó. Nếu hai người đi cùng nhau vào công ty, đương nhiên Thu Phương không sợ ai đàm tiếu mình, chỉ sợ cấp trên ngửi thấy gian tình rồi đì Uyên Linh.

Khi Lập Uy biết được người mà Thu Phương đang yêu là ai, hắn sẽ tìm cách hạ bệ người đó, nếu biết là cấp dưới của hắn, hắn sẽ không kiếm cách đuổi người đó mà giữ người đó lại công ty, tìm cách hành hạ người ấy sống dở chết dở. Thu Phương biết điều này không phải vì cô từng trải qua, mà là vì có một bạn gái yêu cô trong công ty mẹ bên Sing, hắn đã nghĩ rằng cô cũng có tình ý với người ấy, vậy nên số phận của người bạn gái ấy vô cùng thảm. Cho đến khi hắn biết rằng bạn gái ấy và Thu Phương không quen nhau, hắn thẳng tay đuổi bạn gái kia ra khỏi công ty, sẵn sàng đền hợp đồng, kiếm nhân lực mới.

Lập Uy hắn là một kẻ điên khi yêu, điều này Thu Phương biết.

Công việc ở đây rất tốt để Uyên Linh phát triển, Uyên Linh chỉ là một cô nàng đang học đại học chẳng có gì trong tay lại có thể làm nhân viên tập sự ở đây, thậm chí còn có khả năng làm nhân viên chính thức. Sau này khi ra trường sẽ rất có lợi cho Uyên Linh. Thu Phương muốn thêm được tháng nào thì hay tháng đó, bề dày kinh nghiệm càng dày càng tốt.

Công ty hôm nay người nào người nấy cũng uể oải do dư chấn của bia rượu hôm trước, mặc dù đã nghỉ một ngày nhưng không ai được nạp đủ năng lượng. Uyên Linh bật máy tính lên bắt đầu làm việc, những tồn đọng của ngày hôm qua được cô đem ra xử lí ổn thỏa lần lượt từng cái.

Đang ngồi thì có điện thoại reo, Uyên Linh đem điện thoại đi ra ngoài nghe máy. Diệp Lâm Anh ở trong điện thoại cười hi ha hi hô nói:

"Mày muốn lái máy bay mà chưa có đủ tủi hả?"

"Mới sáng mày bị bệnh hả con quỷ?" Uyên Linh cười cười, tự nhiên mới sáng sớm lại nói khùng nói điên.

"Mày post status mà?"

"Làm gì? Tao làm gì post status nào?"

"Coi lại đi. Haha."

Uyên Linh vừa đi vào trong phòng làm việc vào xem trang cá nhân của mình, đúng thật là có dòng status mới post lúc 5g sáng:

"Chào mọi người, mình là Uyên Linh. Uyên Linh muốn lái máy bay nhưng chưa có đủ tủi."

Cô giật mình nhìn số người comment bên dưới, lần này chết cô chắc rồi! Cô nhanh nhẩu nhắn tin từng người mượn tiền nạp card điện thoại, làm sao cho giống như bị hack nick. Gửi xong ngước mặt lên thì thấy Thu Phương đang đứng chỉ việc cho chị Bình, thấy cô nhìn, chị ấy nhoẻn miệng cười nhẹ nhàng rồi thu lại nụ cười đó.

Cô thề là cô thấy nụ cười ấy gian manh chứ không hề thanh lịch!

Là Thu Phương làm chứ không ai! Có thể mọi người không biết là sau vẻ ngoại đạo mạo và không dùng facebook của Thu Phương là một vài nick ảo để thoải mái bình luận, xem những thứ hay ho mới nổi trên mạng. Uyên Linh về sau dám chắc, ai có thể không bắt kịp trend nhưng Thu Phương thì không, Thu Phương luôn bắt kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro