Chương 89: Con dâu mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì Diệp Lâm Anh có xe nên mỗi lần cần đi đâu đều là Diệp Lâm Anh chở tất cả mọi người đi, Thuỳ Trang buổi sáng được gọi dậy sớm, lục tục thay đồ xong lên xe đánh một giấc tiếp. Lần này Thu Phương ra mắt cha mẹ của Uyên Linh nên có chút lo lắng, cô thức cả đêm để chuẩn bị quà tặng mang về, còn lục lọi trong tủ hết tất cả quần áo xem loại nào phù hợp, không quá khoa trương cũng không quá cứng ngắc. Mất cả đêm không ngủ được, cho đến khi Uyên Linh bế cô lên giường ép buộc cô ngủ mới thôi.

Uyên Linh mang đồ đạc cho vào bên trong cốp xe, vì xe hơi nhỏ nên đồ đạc không nhiều, chỉ mang quà tặng tượng trưng. Trong lòng Uyên Linh cũng âm thầm dự tính sẽ mua xe, đi đi về về chở Thu Phương cho tiện, khỏi phải nhờ Diệp Lâm Anh nữa.

Trên đường đi Thu Phương cứ nói luyên thuyên còn Thuỳ Trang thì ngủ, nói đến thấm mệt Thu Phương mới dựa đầu vào người Uyên Linh nhắm mắt một chút. Đoạn đường đi không quá dài, nhưng cũng khá mỏi mệt với một người con gái như Diệp Lâm Anh, mất khoảng sáu bảy tiếng mới về đến quê của hai người. Đến đoạn qua phà, mọi người đều thức dậy hết, Uyên Linh lấy cho Thu Phương một ổ bánh mì cô chuẩn bị ban sáng ép Thu Phương ăn cho bằng được, Thuỳ Trang thì tự giác uống sữa cho đỡ đói.

"Mệt vãi, về bắt mẹ mày kêu mày học mới được." Diệp Lâm Anh vươn vai để cho xương cốt đỡ mệt mỏi, đoạn đường xa như vậy nam tài xế chạy còn thấy mệt, đừng nói là nữ như nàng. Về đến nhà nhất định phải đốc cho mẹ Uyên Linh cho tiền Uyên Linh đi học lái xe, nhất định!

Uyên Linh cười hi hi trêu Diệp Lâm Anh, cô cũng muốn học, nhưng là học để có thể chở Thu Phương đi khắp mọi nơi. Cô phủi phủi vụn bánh mì trên môi Thu Phương xuống, còn cẩn thận phủi chân Thu Phương không cho bánh mì vụn nằm trên váy. Diệp Lâm Anh quay phắt đầu xuống nhìn, trừng mắt lên như diều hâu nói: "Ê mậy, tiền rửa xe mày trả đó nha."

"Ừ, để tao đích thân rửa luôn cho." Uyên Linh cũng khịt khịt mũi khinh thường.

"Phà sắp tới rồi kìa..." Thuỳ Trang khều khều tay Diệp Lâm Anh.

Phà bắt đầu dần dần cập vào bến, Diệp Lâm Anh khỏi động máy xe rồi theo dòng người đi lên đường lớn. Đến đây rồi chỉ còn tầm một tiếng là đến nhà, Diệp Lâm Anh thấy lưng mình sắp được nghỉ xả hơi, cảm giác chạy xe cũng hưng phấn hơn.

Mất đến nửa tiếng thì Thuỳ Trang thấy cánh đồng lúa trải dài xanh mát đến vô tận, cô hào hứng lôi điện thoại ra chụp vội vài tấm, lâu lắm rồi mới thấy được cảnh tượng xanh mát đến thế.

"Nhìn mà mát con mắt." Thuỳ Trang tựa đầu vào cửa kính nhìn ra bên ngoài như trẻ nhỏ thích thú sự thanh mát của thiên nhiên, đồng xanh như chạy theo các cô bên ngoài cửa kính, trải dài đến vô tận.

Diệp Lâm Anh nhìn lên kính chiếu hậu thì thấy Uyên Linh đang tựa đầu vào người Thu Phương ngủ khò khò rồi, nàng chỉ tay ra bên kia, bảo rằng: "Lấy mốc từ thửa đầu tiên, toàn là của nhà Linh không đấy."

Trong xóm còn có ai giàu hơn ông Hai Nghĩa, người ta kháo nhau chuyện mua xe hơi ngon đi xem ruộng là hoàn toàn có thật, ông Hai Nghĩa đi nào nổi những thửa ruộng trải dài của mình, toàn phải đi con xe bán tải mới cóng để xem ruộng, có đợt còn bị chụp lại lên cả facebook.

"Đến đây không?" Thuỳ Trang chỉ đến cánh đồng lúa hiện tại, từ đầu đường đến đây đã vô cùng dài rồi.

Thu Phương cũng tò mò lắng nghe câu chuyện của hai người nói, cô nhìn ruộng bao la đến vậy cũng thấy hơi sợ, Uyên Linh thường nói với cô rằng Uyên Linh là con nhà nông, cô còn tưởng chỉ có vài ba thửa ruộng dư dả chút tiền... Cô không biết, đến bây giờ mới biết.

Diệp Lâm Anh lắc đầu, còn bật cười: "Tới nhà nó mới là thửa cuối đó."

Nhà Diệp Lâm Anh tuy cũng gọi là có tiền, nhưng đối với cô bạn đơn giản như Uyên Linh thì Diệp Lâm Anh tỏ vẻ giàu có chỉ là trò cười, rich kid còn không nhận mình là rich kid, bình thường như nàng làm sao dám tỏ vẻ? Nên Diệp Lâm Anh thường tỏ vẻ nghèo khổ, chỉ có đợt đòi bao nuôi Thuỳ Trang nàng mới nói ra mấy câu chảnh chọe như lấy tiền chôn bà còn được.

Thuỳ Trang quay đầu xuống thì thấy Uyên Linh đã ngủ rồi, cô nhìn Thu Phương rồi cười hề hề, nói: "Nhà Linh có em trai anh trai gì không chị?"

"Có mỗi Linh thôi."

"Vậy thôi vậy..." Thuỳ Trang tiếc nuối quay đầu lên, còn định lân la qua nhà Uyên Linh làm quen vói anh trai hay em trai Uyên Linh, ai ngờ Uyên Linh chỉ có một mình. Diệp Lâm Anh thấy vậy bèn một tay lái xe, một tay bóp mỏ Thuỳ Trang: "Ai cho chị nghĩ kiếm người khác? Chán sống đúng không? Em lủi xuống ruộng chết chùm hết bây giờ."

"Ê"

Chỉ một tiếng ê của Thu Phương, Diệp Lâm Anh đang nháo lên bỗng ngoan ngoãn lạ kì. Thuỳ Trang âm thầm ra dấu like cho Thu Phương, Thu Phương là nhất.

Về đến nhà của Uyên Linh đã là chuyện của nửa tiếng sau, Thuỳ Trang từ thích thú ruộng lúa của Uyên Linh cho đến mệt mỏi đi mãi không tới. Thả Thu Phương và Uyên Linh xuống nhà Uyên Linh rồi Thuỳ Trang với Diệp Lâm Anh mới quay trở về nhà mình, cũng không cách xa nhau bao nhiêu, nhưng Diệp Lâm Anh đậu xe xong, chào hỏi cha mẹ mình xong mới sang nhà Uyên Linh ăn. Nàng nghe Uyên Linh nói bà Loan giết gà đãi khách, gà thả vườn béo tốt của bà ấy vừa nhìn đã chảy nước miếng rồi, Diệp Lâm Anh thèm muốn chết.

Nếu như bình thường cha mẹ khác sẽ không chấp nhận chuyện con mình yêu con gái, còn yêu cô gái lớn tuổi hơn nhiều đến như vậy, nhưng ba mẹ của Uyên Linh nổi tiếng cưng chiều con gái, chưa kể con gái của hai người lại là con cầu con khẩn, cưng như trứng, hứng như hoa. Đợt trước từ năm 2002 trở về, Uyên Linh giận cha mẹ mình lấp lỗ chó của mình lại nên không nói chuyện với cả hai một thời gian dài, còn nghịch lên, đi làm phục vụ ở quán ăn đông đúc, về đến cơm mẹ nấu cũng không ăn, chỉ pha mì ăn. Ông bà nhờ sự trợ giúp của Diệp Lâm Anh mà nói chuyện với con mình, Uyên Linh nói hết cho cha mẹ mình nghe, cho dù ông bà không tin nhưng ông bà có nói cô ra sao cũng là con gái của ông bà, yêu ai cũng được.

Không phải họ thoáng hơn cha mẹ khác, chỉ là con cầu con khẩn không thể nào không cưng. Nghe con gái bảo cha mẹ giết gà làm thịt, cô dẫn thêm vợ về ra mắt, ông bà cũng nghe vậy đi giết gà, mua heo quay, còn bắt cua đồng, tôm nuôi, một mâm mấy người ăn như ông bà nói tính ra ba ngày sáu người ăn cũng không hết. Ông bà khá lo lắng, nhưng khi thấy mặt Thu Phương, tâm trạng lo lắng cũng giảm bớt phần nào.

Nhìn rất quen, nhưng quen ở đâu ông bà không nói được.

"Ba mẹ nhớ năm ba mẹ lên Sài Gòn thăm bác Thuấn không? Năm 2002, mẹ kêu ba đi mua đồ, ba bế con đi uống cà phê rồi gặp ba người con gái. Có người đẹp ơi là đẹp đặt tên cho con, lấy họ Phạm của ba, họ Lâm của mẹ đặt cho con."

"Ba nhớ chứ, nếu không con tên Chín rồi."

"Đây là cô bé lúc đó cũng có ở đó nè. Cái người giống mẹ ơi là giống, người đó là con."

"Mày xỉn rồi hả mậy?" Bà Loan đương nhiên không tin. Vậy nên Uyên Linh chạy vào bên trong nhà lục lọi tủ đồ của mình tìm album hình, lật tung lên rốt cuộc cũng thấy tấm hình chụp ngày xưa của cô và ba mẹ. Trong ảnh, chị Tâm vẫn đẹp như một giấc mơ, bên cạnh là Thu Phương và cô, hình rõ ràng đến thế! Uyên Linh mang ảnh ra đưa cho mẹ mình xem, chỉ chỉ vào tấm ảnh rồi chỉ vào mặt Thu Phương: "Mẹ nhìn nè, Phương năm mười sáu tuổi, giờ Phương ba mươi hai rồi."

"Còn đây là con, con kể mẹ nghe con chui lỗ chó về 2002, lúc đó gặp cháy nên chân bị thương con quay trở về, nằm bệnh viện mấy ngày mà bị bịt lỗ chó lại rồi."

Đúng thật là người trong ảnh giống Uyên Linh đến mười phần, từ dáng vóc đến nụ cười, vì đều là mới chụp mấy tháng trước nên không có sai biệt gì nhiều.

Ông bà không tin, nhưng dù sao tin hay không con gái của hai người cũng mang con dâu về, vậy nên cũng chẳng quan trọng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro