TQC 100+101+102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Quán Trung

Tam Quốc Diễn Nghĩa

Hồi 100

Khổng Minh ngũ xuất Kỳ Sơn

Trương Hấp lâm nơi Kiếm Các

Khổng Minh đi thẳng về Thành Ðô ra mắt Hậu Chúa, tâu rằng :

- Tôi đang đại thắng quân Ngụy, cố chiếm Trường An , nay bệ hạ đòi tôi về triều có việc chi ?

Hậu Chúa nói : 

- Lâu ngày tướng phụ xa cách, ta nhớ nên thành về đây thăm hỏi .

Khổng Minh tâu : 

- Việc này ắt có gian thần dèm pha mà sanh biến, chớ chẳng phải do bệ hạ ? 

Hậu Chúa nghe nói làm thinh. 

Khổng Minh tâu tiếp : 

- Tôi mang lời Tiên đế phú thác rất trọng. Nếu nay trong triều có gian thần thì làm sao dẹp giặc cho được. 

Hậu Chúa nói : 

- Trẫm nghe lời hoạn quan, nay ăn năn đã muộn !

Khổng Minh bèn tra hỏi hoạn quan, mới hay Cẩn An đã phản phúc, rồi bỏ trốn đầu Ngụy .

Khổng Minh cả giận đuổi hết bọn hoạn quan, rồi kêu Trương Huyện và Phí Vĩ mà trách : 

- Các ông ở lại triều mà không can gián bệ hạ để hư cả việc lớn ?

Sau đó, Khổng Minh bái biệt Hậu chúa, trở lại Hớn Trung lo việc phạt Ngụy. 

Về đến nơi Khổng Minh bèn chia quân thành hai đạo, một đạo nơi Hớn Trung, một đạo kéo đi. .

Cứ ba tháng đổi binh một lần .

Nói về Ngụy chúa được tin Khổng Minh lại kéo ra Kỳ Sơn thì cả sợ bèn kêu Tư Mã Ý mà nói : 

- Tào Chơn đã chết, Khổng Minh lại kéo binh ra Kỳ Sơn ; vậy khanh phải thống lãnh đại binh cự địch .

Tư Mã Ý vâng lệnh, dẫn đại binh ra đi. 

Ðến Trường An thì có tin báo, Khổng Minh xuất binh nhắm Kỳ Sơn tấn phát. Tiền bộ tiên phong là Vương Bình, Trương Ngưng tới ngả Trần Thương kéo đến Tà Cốc.

Tư Mã Ý nói với Trương Hấp : 

- Khổng Minh kéo tới Lũng Tây để cắt lúa đang chín. Vậy ngươi phải đến Kỳ Sơn, còn ta và Quách Hoài đến Thiên Thủy đề phòng binh Thục cắt lúa.

Trương Hấp tuân lệnh đến Kỳ Sơn, Tư Mã Ý đến Lũng Tây. 

Còn Khổng Minh đến Kỳ Sơn, bèn họp chư tướng nói riêng : 

- Ta phải chiếm được Lũng Tây, hiện lúa mạch đang chín, thu gặt để chuẩn bị lương thảo. 

Nói xong, truyền Ngô Bang, Ngô Ý , Vương Bình, Trương Ngưng ở lại Kỳ Sơn giữ trại, còn Khương Duy, Ngụy Diên đến Lỗ Thành. 

Khi đến nơi bèn để Mã Trung và Trương Dực giữ Lỗ Thành, còn bao nhiêu kéo đến Lũng Tây. 

Xảy có quân báo Tư Mã Ý đã đem quân đóng nơi đó. 

Khổng Minh thất kinh nói : 

- Té ra thằng này cũng biết kế của ta ? 

Nói rồi, sai đóng bốn cỗ xe giống nhau và khiến Khương Duy bảo vệ xe ấy. 

Lại khiến Ngụy Diên dẫn một cỗ xe đi phía tả , Mã Trung dẫn một cỗ đi phía hữu. Mỗi xe đều có cờ trống, lại có ba mươi tên quân bỏ tóc xoã, tay cầm gươm, tay cầm cờ thất tinh màu đen mà đi tới .

Lại khiến ba vạn quân đều cầm hái mà gặt lúa. Khiến Quan Hưng nai nịt giống một đạo hữu tay cầm gươm đi bộ trước xe. 

Quân thám thính thấy vậy về phi báo.

Tư Mã Ý nói :

- Ðó là Khổng Minh tác quái đó . 

Nói rồi liền sai một ngàn binh ra bắt hết đạo binh ấy.

Quân sĩ ra thấy Khổng Minh bỏ tóc xõa, tây cầm quạt ngồi trên xe còn xung quanh quân lương đều mặc áo đen, cầm cờ đen mang gươm.

Binh Ngụy rượt theo. Khổng Minh bèn cho xe quay lại nhắm trại Thục mà đi chậm chậm. 

Binh Ngụy rượt theo mãi không kịp, bèn nói với nhau : 

- Thiệt là kỳ quái ? Binh Ngụy còn đang lưỡng lự thì ở phía sau Tư Mã Ý đến kêu rằng : 

- Khổng Minh dùng phép thâu đường mà khiến những Thần Lục minh Lục Giáp đó. Ðó là cách lấy theo Lục Giáp Thiên Thơ, chúng bay chớ theo nữa !

Quân sĩ định quay trở lại, thì thấy phía sau một đạo binh chiêng trống ầm vang, rồi một đạo binh khác bỏ tóc xõa, tay cam cờ đen, chính giữa có Khổng Minh ngồi trên xe. 

Tư Mã Ý hỏi : 

- Khi nãy cũng thấy Khổng Minh, bây giờ cũng lại Khổng Minh là thế nào ? 

Nói vừa dứt lời thì từ phía hữu xuất hiện một đạo binh như thế, cũng có Khổng Minh nữa. 

Tư Mã Ý nói : 

- Ấy là thần binh đó . Quân sĩ nghe nói cả kinh đạp nhau mà chạy. 

Ý cũng sợ chạy đến vỡ mật về phía Thương Khê mà đóng trại. 

Khổng Minh bèn khiến ba quân tràn tới gặt lúa 

Tư Mã Ý ở lì trong thành ba ngày không dám ra. Sau thấy binh Thục lui hết mới cho quân đi thám thính, dọc đường bắt được một tên lính Thục. 

Ý hỏi : 

- Ngươi đi đâu ? 

Hắn thưa : 

- Ði tìm ngựa lạc.

Ý lại hỏi : 

- Hôm trước đạo binh thần nào đó ? 

Hắn thưa : 

- Không phải thần thánh gì hết. Ðó là Khương Duy, Mã Ðại, Nguỵ Diên đó . Chỉ có xe đi trước là Khổng Minh.

Ý than : 

- Thật là quỉ kế . Ai mà đoán nổi !

Bỗng có tin Quách Hoài xin ra mắt.

Quách Hoài thưa : 

- Binh Thục chẳng có bao nhiêu, nay lại lo việc đập lúa, vậy xin cho một đạo binh đi đánh phía trước, còn tôi đánh ngã sau, ắt bắt được Khổng Minh.

Ý bèn phân binh thành hai đạo đánh tới.

Khổng Minh đang ngồi coi quân sĩ đập lúa, bỗng một luồng gió mạnh thổi tới, bèn nói : 

- Ðêm nay nó lại đến cướp thành không sai.

Nói đoạn, hỏi chư tướng ai dám đem quân phục bốn phía thành.

Khương Duy, Mã Ðại, Mã Trung, Ngụy Diên đều bước ra xin đi. 

Khổng Minh bèn phân thành hai đạo. Một đạo phục nơi phía Bắc. Một đạo phía Tây Nam, còn mình dẫn một đạo phục nơi trước thành.

Ðêm ấy, binh Ngụy rần rần kéo đến, thấy Lỗ thành im lìm thì chắc Khổng Minh không đề phòng, bèn khiến quân vây chặt tứ phía.

Trên thành, quân Thục nổi lửa, bắn xuống như mưa, binh Ngụy không sao tiến nổi. Ðàng sau, ba đạo quân Thục nổi lên một lượt đánh vào.

Tư Mã Ý và Quách Hoài thất kinh, chia quân chống cự. Bỗng bốn cửa thành mở tung, quân Thục ào vào, trong ứng ngoài hiệp, quân Ngụy chết tơi bời, tìm lối chạy.

Khổng Minh cả thắng về thành. Còn Tư Mã Ý nói với Quách Hoài :

- Khổng Minh đa mưu nay phải khiến Tôn Lễ đem binh Ung Châu và Lương Châu mà chận đường lương của chúng nơi Kiếm Các, rồi ta cố thủ chờ chúng hết lương mà đánh mới thắng được . 

Quách Hoài y lệnh.

Tại Lỗ thành Khổng Minh hàng ngày đến khiêu chiến ý nhưng Ý không ra thì biết chắc y muốn chận đường lương nơi Kiếm Các bèn sai Khương Duy, Mã Ðại đem binh đến giữ chặt nơi ấy, rồi sau đó bố trí binh mã đánh với Tư Mã Ý.

Lúc ấy, Dương Nghi bước lên tâu : 

- Thừa Tướng đã truyền lệnh chia làm hai đạo, mỗi đạo đi trận ba tháng rồi đổi đạo mới. Nay đã đúng ba tháng. Binh Hớn Trung sửa soạn kéo đến. Vậy cũng nên cho đạo này trở về nghỉ dưỡng sức . 

Các tướng lại thưa : 

- Tư Mã Ý đã dồn hết binh Ung Châu và Lương Châu đến đây quyết chiến. Còn Quách Hoài và Tôn Lễ chận đường lương Kiếm Các. Nay nếu đổi quân e trở ngại việc chống giữ binh Ngụy chăng ?

Khổng Minh không chịu, cứ truyền cho quân sĩ sửa soạn mà về .

Quân sĩ cảm động, đồng thanh hô lên :

- Chúng tôi xin nguyện ở lại chống quân Ngụy !

Khổng Minh thấy vậy thì cảm kích vô cùng, bèn lui vào nghĩ kế tấn binh.

Bỗng có thư của Lý Nghiêm từ Vĩnh An đưa tới: 

- Khổng Minh mở ra xem thì thay thư rằng : Mới đây Ðông Ngô kết liên với Ngụy sai Lục Tốn đến đánh Thục, nhưng Ðông Ngô chưa dấy binh. Vậy xin tin để Thừa Tướng đề phòng. 

Khổng Minh xem thư xong bèn họp chư tướng mà luận bàn rằng : 

- Nếu quả Binh Ngô định đánh Thục thì ta phải về sớm. Vậy phải tuyển quân sĩ tại Kỳ Sơn lui trước về Hớn Trung đi. Ðạo binh ta còn đóng đây, Ý sẽ không dám theo. Ba quân y lệnh. 

Lúc ấy Trương Hấp đóng lại Kỳ Sơn thấy binh Thục rút lui, nhưng không dám rượt, bèn ra mắt Tư Mã Ý. 

Tư Mã Ý nói : 

- Chớ có rượt. Khổng Minh đa mưu lắm ! 

Khi thấy binh Kỳ Sơn đã lui hết, Khổng Minh kêu Mã Trung, Dương Nghi đến trao mật kế, rồi khiến một đạo binh cung tên sẳn sàng kéo đến Kiếm Các mà mai phục, nếu binh Ngụy tới thì phải lăn đá lắp đường lại. Rồi sai Ngụy Diên đi bọc hậu. Trên thành cờ xí vẫn nghiêm chỉnh.

Quân nhám thính về báo với Tư Mã Ý rằng binh Thục đã điều động rát nhiều, trên thành cờ xí vẫn nghiêm chỉnh. 

Tư Mã Ý cười :

- Như vậy là thành bỏ không đó .

Nói xong, Ý hỏi Hấp : 

- Nay binh Thục quả đã lui hết. Vậy dám rượt đánh chăng ? 

Hấp nói : 

- Ðể tôi đi cho .

Ý nói :

- Ngươi đi trước Ta đi sau tiếp ứng.

Trương Hấp rượt binh Thục chừng mươi dặm mới thay đạo binh hậu của Khổng Minh. 

Hấp vội đuổi theo .

Ngụy Diên quay ngựa lại đánh .

Ngụy Diên đánh mươi hiệp lại bỏ chạy . Hấp rượt theo . Quan Hưng lại xông ra đánh, chừng mươi hiệp lại chạy . Cứ như vậy đánh hoài .

Trương Hấp giục quân đuổi theo quyết bắt Ngụy Diên. 

Ngụy Diên thấy vậy càng trêu tức. 

Lúc ấy, Khổng Minh ở trên núi thấy Trương Hấp đến chổ hiểm địa bèn ra hiệu lịnh. Hai đạo quân phục lăn cây, xô đá lấp đường, bắn tên xuống như mưa .

Trương Hấp túng thế ngữa mặt lên than, rồi chết dưới làn mưa tên của binh Thục. 

Ba ngàn quân của Hấp không còn sống sót lấy một người . 

Tư Mã Ý đem quân đến thấy đường bị chặn, Hấp bị chết bèn lui binh. 

Ði được một quãng thì gặp Khổng Minh ở trên núi kêu tên mà nói : 

- Hôm nay ta đi săn, ý bắt con ngựa (Tư Mã Ý), ai ngờ bắt làm con cheo (Trương Hấp). Vậy ta dung cho ngươi ít bữa rồi hãy đến cho ta bắt. Hỡi con ngựa kia ! 

Tư Mã Ý giận tím gan, cứ cắm đầu thâu binh về thẳng Lạc Dương.

Còn Khổng Minh thì về Hớn Trung cho quân sĩ nghỉ ngơi, vui vẻ .

Sau đó, Khổng Minh muốn về Thành Ðô ra mắt Hậu chúa .

Bỗng có Phí Vĩ đến hỏi : 

- Tôi vâng lệnh Hậu chúa đến hỏi Thừa Tướng, tại sao đang thắng lại lui binh ? 

Khổng Minh hỏi lại : 

- Bệ hạ không hay việc Ðông Ngô sao ? 

Khổng Minh lại hỏi :

- Có Lý Nghiêm về Thành Ðô chăng ? 

Phí Vĩ nói : 

- Có , y tâu với Hậu chúa là lương thảo còn đủ mà không hiễu sao Thừa Tướng lại lui binh ? 

Khổng Minh cả giận : 

- Chắc Lý Nghiêm lo lương không kịp nên đặt điều như vậy để ta rút binh .

Nói xong, thẳng về Thành Ðô tâu với Hậu Chúa .

Hậu Chúa lôi Lý Nghiêm ra hỏi .

Nghiêm cúi đầu lặng thinh. 

Hậu Chúa truyền đem chém. 

Khổng Minh tâu : 

- Lý Nghiêm là tôi thác cô của Tiên đế . Xin Bệ Hạ hãy dung thứ !

Hậ Chúa truyền tước hết chức tước, đuổi về làm thứ dân. 

Sau đó, Khổng Minh dùng con Lý Nghiêm là Lý Phong làm Trưởng Sử.

Ðến năm Kiến Hưng thứ mười ba, Khổng Minh tâu với Hậu Chúa xin đem binh phạt Ngụy .

Hậu Chúa nói : 

- Nay thế trận đã thành chân vạc. Ta đã hùng cường, Ngô, Ngụy cũng chẳng dám đến. Còn Tướng Phụ đã già, lẽ phải nghỉ ngơi, sao cứ đi chinh chiến mãi thế ?

Khổng Minh tâu : 

- Tôi vâng lời Tiên đế . Chưa làm được việc này lòng tôi sao yên. Tôi mã đem binh ra Kỳ Sơn năm phen mà vẫn chưa được như ý, nay dẫu có thác cũng đem thân đền đáp ơn Tiên đế trước kia ba lần đến Mao Lư .

Khổng Minh vừa dứt lời, có người bước ra tâu : 

- Thừa Tướng chưa nên tấn binh. Tôi làm Tư Thiên Tài, hễ thấy gì phải nói. Mới đây có bầy chim hàng vạn con từ phía Nam bay đến, rồi nhào xuống Hớn Thủy chết hết. Ðó là điềm chẳng lành. Tôi lại xem thấy Sao Khuê và Sao Thái Bạch, thạnh khí dương hưng ở phía Bắc . Nhân dân Thành Ðô đều nghe cây Bá mỗi đêm mỗi khóc. Ðó là những điềm không lành. Thừa Tướng nên cẩn thận thì hơn.

La Quán Trung

Tam Quốc Diễn Nghĩa

Hồi 101

Khổng Minh sáu lần ra Kỳ Sơn

Tư Mã Ý đại chiến nơi Vị Kiều

Khổng Minh nghe như vậy xem lại người ấy là Tiều Châu, bèn nói : 

- Há vì nhưng điềm bất thường đó mà khoanh tay sao ?

Nói đoạn, sai làm thịt trâu heo đến miếu Chiêu Liệt Hoàng đế mà khấn. 

Khổng Minh khóc : 

- Tôi thọ ơn Tiên chưa rất nặng, đã năm phen ra khỏi Kỳ Sơn mà chưa toại lòng. Lần này tôi nguyện tiêu diệt phản tặc khôi phục Trung Nguyên về cho Hớn đế .

Tế xong bèn bái tạ Hậu chúa, suốt đêm thẳng đến Hớn Trung để tính việc xuất chinh. 

Ðang thương nghị , bỗng có tin Quan Hưng đau nặng đã qua đời. 

Khổng Minh nghe nói vùng khóc ròng, rồi té xuống đất . 

Một lát sau khi tỉnh, Khổng Minh phân binh thành năm đạo kéo tới sai Khương Duy, Ngụy Diên làm Tiên phong, họp tại Kỳ Sơn, sai Lý Khôi vận lương thảo đến Tà Cốc chờ ở đó .

Nói về Tào Tuấn , nghe núi Mã Ba xuất biện rồng xanh nên cải niên hiệu là Thanh Long Nguyên niên.

Khi đang lâm trào, Tào Tuấn được tin Khổng Minh đã đem đại binh đến Kỳ Sơn, bèn hỏi Tư Mã Ý : 

- Ðã ba năm này binh Thục không xâm lấn, nay lại đến Kỳ Sơn . Vậy phải liệu sao ?

Ý tâu :

- Khổng Minh kiêu căng chẳng kể mạng trời, coi thường thạnh khí dâng về phía Bắc. Ðó là điềm thất lợi cho Thục. Tôi xin đến Kỳ Sơn mà ngăn chúng nó .

Tào Tuấn bèn cử Tư Mã Ý thống lãnh binh mã đánh Thục. 

Ý xin tiến cử Hạ Hầu Bá, Hạ Hầu Oai, Hạ Hầu Huệ, Hạ Hầu Hoa (bốn con của Hạ Hầu Uyên). 

Tuấn hỏi : 

- Năm trước Hạ Hầu Mậu làm chẳng nên việc bỏ trốn lên Xứ Mọi. Chẳng hay những người này có giống y. 

Tư Mã Ý thưa : 

- Bốn người này gồm đủ thao lược. Bệ hạ chẳng nên lo.

Sau đó, Ý cùng các tướng kéo quân ra Vị Tân hạ trại ; khiế Hạ Hầu Bá làm tiên phong, Hầu Oai đem binh qua sông Vị Thủy mà đóng quân. 

Lúc đó, Tôn Lễ, Quách Hoài cũng ra mắt Tư Mã Ý. 

Hoài nói :

- Nếu binh Thục ở Kỳ Sơn qua được sông Vị, kéo đến Bắc San chận đường Lũng Ðạo thì nguy cho ta lắm .

Ý khen phải, bèn sai Hoài và Lễ đến Lũng Tây đóng trại, chờ binh Thục hết lương mới ra đánh. 

Lễ, Hoài tuân lệnh ra đi.

Còn Khổng Minh ra khỏi Kỳ Sơn rồi, bèn đóng năm khu trại, từ Tà Cốc đến Kiếm Các. Lại lập thêm mười bốn khu trại lớn, phân binh mã cho các trại mà tính kế lâu dài. 

Ngày kia có quân về báo Quách Hoài, Tôn Lễ đem quân từ Lũng Tây về đóng nơi Bắc San. 

Khổng Minh nói : 

- Binh Ngụy mà dời đến Bắc San là vì nó sợ ta lấy đường đó mà chận ngã Lũng Ðạo. Nay ta tính giả đánh Bắc San, các ngươi hãy làm một trăm bè tre, chất bồi trên đó, chọn quân thủy chiến quen giữ bè. Còn ta thừa lúc trời tối sẽ đánh Bắc San. Tư Mã Ý thấy động nơi Bắc San ắt đem binh cứu ứng. Nếu Ngụy bại, ta sẽ cho binh sau qua sông trước, còn binh trước xuống mấy cái bè, thả trôi trên giòng nước, nổi lửa để chận hậu binh địch. Sau đó, ta chiếm dinh địch. Nếu lấy được mé kia sông Vị Thủy thì tấn binh dễ lắm. 

Lúc ấy bên dinh Ngụy, Tư Mã Ý được tin Khổng Minh kết bè, bèn nói : 

- Khổng Minh sai kết bè ắt có mưu gì đây. Nếu y xua quân đánh Bắc San là ý muốn thả bè theo giòng nước để chiếm mấy cầu ấy và làm loạn hậu quân, đặng dễ bề lấy cửa trước của ta .

Bèn hạ lệnh cho Hạ Hầu Bá, Hầu Oai : 

- Nếu nghe tiếng la ó nơi Bắc San thì phục binh nơi Vị Thủy mà đánh. 

Lại gọi Trương Hổ và Nhạc Lâm dặn : 

- Nếu quân Thục thả bè theo giòng nước thì phải bắn một lượt chận lại, không cho đến gần cầu. 

Lại kêu Tôn Lễ, Quách Hoài dặn :

- Hãy đem binh phục ở giữa đàng , rồi trá bại mà chạy thì binh Thục sẽ lui, chừng ấy bắn ra một lượt. Nếu binh Thục áp đến, hãy coi cây cờ của ta mà đánh.

Nói về Khổng Minh sai Ngụy Diên và Mã Ðại đem binh qua sông Vị đánh Bắc San, sai Ngô Bang, Ngô Ý thả bè, Vương Bình, Trương Ngưng làm tiền đội, Khương Duy, Mã Trung làm trung đội, Liêu Hóa, Trương Dực đi hậu đội, kéo đến đánh thủy bộ một lượt.

Hôm ấy, vừa xế tà, binh mã đều ra khỏi trại, trực chỉ Vị Thủy mà đi chậm chậm. 

Ngụy Diên và Mã Ðại đi gần tới Bắc San thì đã hoàng hôn, Tôn Lễ thấy thế bèn bỏ dinh mà chạy. 

Ngụy Diên biết có binh phòng thủ bèn lui lại. 

Quân vừa lui, bỗng bên tả có Tư Mã Ý , bên hữu có Quách Hoài kéo tới, Diên và Ðại rán cự. 

Binh rớt xuống sông hết phân nữa . May nhờ có Ngô Ý đến cứu mới qua sông được.

Còn Ngô Bang đem quân chống bè thả trôi mà đốt cầu nổi, bị Trương Hổ và Nhạc Lâm bắn xuống như mưa. 

Ngô Bang bị té xuống sông mà chết, mấy cái bè bị Ngụy đoạt hết. 

Lúc ấy Vương Bình, Trương Ngưng kéo binh thẳng tới dinh Ngụy.

Vương Bình nói với Trương Ngưng : 

- Hãy đợi cầu nổi có lửa cháy rồi hảy tấn binh. Bèn ra lịnh dừng binh. 

Bỗng có tin báo Thừa Tướng khiến tướng quân mau mau trở lại. 

Binh đánh Bắc San và binh đốt cầu nổi đều bị bại cả rồi.

Vừa lui binh thì bị binh Ngụy ở sau đánh tới. Bình và Ngưng ra sức hỗn chiến mới thoát thân.

Khổng Minh về đến Kỳ San thì binh hao hơn nữa. 

Khổng Minh rất buồn rầu, bỗng có tin báo Phí Vĩ ở Thành Ðô đến xin ra mắt .

Khổng Minh cho vào và nói : 

- Tôi cậy ông đem phong thư này sang Ðông Ngô. Không biết ý thế nào ? 

Phí Vĩ nói :

- Thừa Tướng sai, tôi dâu dám từ chối. 

Phí Vĩ bèn tức tốc sang Ðông Ngô dâng thư cho Tôn Quyền. 

Tôn. Quyền mở ra xem. 

Thư rằng : 

Từ khi Tào tặc soán ngôi nhà Hớn, Lượng đã đem binh chinh phạt nhiều lần. Nay đại binh tôi đã đóng nơi Kỳ San. Vậy xin bệ hạ hãy tưởng nghĩ đồng minh mà khiển tướng qua phía Bắc, đánh lấy Trung Nguyên để chia hai thiên hạ. 

Tôn Quyền cả mừng, nói với Phí Vĩ : 

- Trẫm muốn xuất binh từ lâu, nay có dịp được thư Thừa Tướng, trẫm nguyện sẽ hết lòng phạt Ngụy. 

Nói đoạn, chia binh làm ba đạo kéo tới một lượt. 

Lục Tốn đánh chiếm Tương Dương. Tôn Thiếu và Thừa Tướng đánh Quảng Lăng , Hoài Dương. 

Còn Tôn Quyền bổn thân đi đánh Tây thành. Ba đạo binh cả thảy hơn ba mươi vạn chọn ngày hưng binh. 

Còn Khổng Minh tại Kỳ Sơn được Phí Vĩ về thưa : 

- Tôn Quyền đã phân binh thành ba đạo, chọn ngày kéo binh phạt Ngụy . 

Khổng Minh cả mừng, bèn nghĩ kế tấn binh. 

Bỗng có một tướng Ngụy đến xin đầu . 

Khổng Minh hỏi : 

- Ngươi làm chức gì bên Ngụy, tại sao đầu hàng ?

Tướng ấy thưa : 

- Tôi là Trịnh Văn, đang giũ chức Thiên tướng nhưng vì Tư Mã Ý bất công coi tôi như cỏ rác, nên tôi buồn đến đây xin đầu . 

Khổng Minh nói : 

- Thế nào mà lại bất công ? 

Trịnh Văn thưa : 

- Tôi với Trần Lăng cùng đồng cam công khổ, mà Ý phong cho Lăng làm tiền tướng quân, còn tôi chẳng được gì hết . Nói vừa dứt , có tin báo Trần Lăng đem binh đến kêu Trịnh Văn ra đấu chiến.

Khổng Minh hỏi : 

- Võ nghệ của ngươi sánh với y ra sao ?

Trịnh Văn thưa : 

- Tôi chém nó liền bây giờ. 

Khổng Minh nói : 

- Nếu chém được Trần Lăng thì ta mới tin .

Rồi đích thân Khổng Minh ra thành xem. 

Còn Trịnh Văn hớn hở lên ngựa ra đánh Trần Lăng.

Trần Lăng chỉ. mặt Trịnh Văn mà nói : 

- Ngươi cướp ngựa của ta rồi trốn đi. Phải trả cho mau ! 

Nói xong, xóc ngựa tới đánh. Ðánh chưa đầy một hiệp, Trịnh Văn dã chém Trần Lăng té nhào. 

Binh Ngụy vỡ chạy như ong. 

Trịnh Văn xách thủ cấp Trần Lăng về dâng nạp.

Khổng Minh vỗ trướng nạt lớn : 

- Quân bây dẫn tên này ra chém cho mau . 

Trịnh Văn thưa :

- Tôi thật vô tội ? 

Khổng Minh nói : 

- Ta biết mặt Trần Lăng. Thủ cấp đó đâu phải Trần Lăng . 

Trịnh Văn tái mặt thưa : 

- Ðó là em của Trần Lăng, tên Trần Minh. 

Khổng Minh cười :

- Ý sai mi đến trá hàng. Nhưng đâu dễ gì gạt được ta .

Trịnh Văn biết giấu không được bèn tố thiệt là Tư Mã Ý bảo đến trá hàng, rồi khóc lóc xin tha.

Khổng Minh nói : 

- Nếu muốn sống phải viết thư cho Tư Mã Ý đến mà cướp trại ta sẽ tha cho. 

Trịnh Văn bất đắc dĩ phải viết. 

Chư tướng hỏi Khổng Minh : 

- Sao Thừa Tướng biết Trịnh Văn trá hàng ?

Khổng Minh nói : 

- Ta thấy nó đánh với Trần Lăng có một hiệp mà chém được liền thì đâu phải Trần Lăng .

Sau đó, Khổng Minh chọn một tên quân thật lanh lẹ và dặn làm như vầy . . . như vầy . . . 

Người ấy lãnh thư rồi chạy tuốt qua Tư Mã Ý. 

Tư Mã Ý xem xong hỏi :

- Ngươi là gì ?

Người ấy thưa : 

- Tôi người Trung Nguyên lưu lạc đến đất Thục . Tôi và Trịnh Văn cùng quê. Nay Khổng Minh thấy Trịnh Văn có công nên dùng làm Tiên phong. Văn lại cậy tôi qua dâng thư hẹn tối mai sẽ nổi lửa làm hiệu. Xin Ðô Ðốc dẫn binh đến cướp trại, Trịnh Văn sẽ làm nội ứng.

Tư Mã Ý cật hỏi vài lần, rồi mở phong thư ra coi thật kỹ, quả nhiên việc thật, bèn truyền lệnh : 

- Ðêm nay phải đến mà cướp trại Thục. 

Sau đó, dặn nội đêm nay phải dẫn quân đến đó mà đoạt trại. Nếu việc nên sẽ trọng thưởng. Tên quân bái biệt ra về thưa với Khổng Minh. 

Khổng Minh bèn kêu Trương Ngưng, Vương Bình bảo phải làm như vầy... như vầy... 

Lại kêu Mã Trung, Mã Ðại, Ngụy Diên bảo phải làtq như vầy.., như vầy... 

Cất đặt xong, Khổng Minh lên núi mà chỉ huy.

Còn Tư Mã Ý được thư của Trịnh Văn thì muốn đem hai đứa con cùng mình đến cướp trại. 

Tư Mã Sư can :

- Sao phụ thân lại tin mảnh giấy như vậy , nhỡ có sơ thất thì sao ? Chi bằng sai tướng khác đi có hơn không .

Tư Mã Ý nghe theo bèn khiến Trần Lăng đi trước.

Ðêm ấy, trời bỗng âm u, Tư Mã Ý cả mừng nói : 

- Ðó là trời giúp ta đấy . Còn Trần Lăng dẫn binh tới trại Thục, không thấy một bóng người, biết đã trúng kế vội lui binh . Nhưng vừa ra khỏi trại thì bị Vương Bình và Trương Ngưng đến vây phủ.

Trần Lăng đánh hết sức mà không ra nổi . Ðàng sau Ý thấy trại Thục lửa dậy, chẳng biết sao cứ đốc binh tới. 

Ngụy Diên và Khương Duy bèn đổ phục binh xông ra chặn đánh. 

Ý cả kinh kéo quân chạy về trại. Còn Trần Lăng và trên hai vạn quân đều chết vùi.

Khổng Minh cả thắng rồi bèn truyền đem Trịnh Văn ra chém. Ngày ngày lại đến khêu chiến. Nhưng Ý cố thủ không ra. Khổng Minh bèn dắt vài trăm quân đi dò xét địa thế khắp nơi. 

Khi đến Hồ Lô Cốc, Khổng Minh thấy hai bên là thành đá cao, chính giữa lại có cái hang thật rộng. Phía sau lại có một hang chỉ vừa đi một người.

Xem xong Khổng Minh về kêu hai tùy tướng là Ðỗ Hiện và Hồ Trung lại dặn : 

- Hai người hãy chọn thợ mộc đến Hồ Lô Cốc làm Mộc Ngưu và Lưu Mã để dùng trong việc chuyển lương. Việc làm phải thật cẩn mật .

Hai người lãnh mạng ra đi. 

Lại sai Mã Ðại đến đóng nơi Cốc Khẫu, ngăn đón binh Ngụy. 

Chư tướng hỏi : 

- Mộc Ngưu và Lưu Mã, Thừa Tướng cho làm để làm gì ?

Khổng Minh đáp : 

- Ðó là trâu gỗ và ngựa gỗ có thể chở lương được mà khỏi cần phải cho ăn đong.

Chư tướng nghe nói rất ngạc nhiên. 

Cách chừng may tháng sau, có chừng vài ngàn Mộc Ngưu và Lưu Mã chở lương thực lên xuống núi rất tiện. 

Ai nấy trông thấy đều phục.

Việc ấy đến tai Tư Mã Ý. 

Ý không tin, bèn khiến quân đến do thám, thì quả thật như vậy. 

Ý thất kinh nói : 

- Sở dĩ ta cố thủ không đánh là chờ binh Thục hết lương mà phải trở về, nay nó lại chế được thú này thì biết bao giờ nó hết lương. Bèn sai quân chặn đường lương, cướp vài con trâu, ngựa gỗ về xem thử . 

Trương Hổ và Nhạc Lâm lãnh mạng ra đi. 

Ngày đó, hai tướng thấy binh Thục dẫn đoàn ngựa, trâu gỗ chở đầy lương nơi Cốc Trung nên vội xua binh cướp giật. Nhưng chỉ được vài con về dâng Tư Mã Ý.

Tư Mã Ý xem rồi nói : 

- Khổng Minh chế tạo theo cách Lục Giáp Thiên thư. Vậy ta cũng phải đo theo mà chế.

Nói rồi liền truyền đóng vài nghìn con mà dùng vào việc chuyển vận. 

Quân thám thính vội báo cho Khổng Minh. 

Minh cười : 

- Ðó là nó làm dùm cho ta đó ! 

Nói đoạn, kêu Vương Bình dặn : 

- Ngươi hãy giả dạng làm binh Ngụy nơi Bắc Nguyên, rồi thừa cơ cướp các con Mộc Ngưu và Lưu Mã nầy về cho ta. Khi về đến Vị Tân ắt sẽ có quân chận đánh. Lúc ấy ngươi hãy tháo hết lưỡi trong miệng nó ra thì dù có đầy cũng chẳng đi được.

Khi binh Ngụy bị quân ta tiếp đánh tan, ngươi lắp lưỡi vào thì nó lại như cũ . 

Vương Bình y kế ra đi. 

Khổng Minh lại kêu Khương Duy, Ngụy Diên đến dặn : 

- Hãy đế Vị Tân mà đoạt Lưu Mã , Mộc Ngưu ! 

Lại kêu Liêu Hóa, Trương Dực dẫn quân chận Tư Mã Ý đừng cho đến !

Lại kêu Mã Trung, Mã Ðại tới Vị Nam khiêu chiến.

Nói về Vương Bình, trà trộn vào binh Ngụy được rồi thì cả mừng .

Khi đến bờ sông Vị Tân, Bình hô quân cùng hét to rồi vung đao cướp giật Mộc Ngưu, Lưu Mã, binh Ngụy thất kinh bỏ chạy. 

Bình sai quân đẩy tới .

Quách Hoài được tin dẫn quân đến tiếp ứng. 

Vương Bình thấy binh Ngụy tới bèn tháo hết lưỡi của Mộc Ngưu, Lưu Mã ra rồi bỏ chạy. 

Quách Hoài đến truyền quân đẩy về, nhưng con nào cũng nặng ỳ đứng lặng, Hoài không biết làm sao, còn đang suy nghĩ thì bỗng có tiếng quân la ó, rồi Ngụy Diên và Khương Duy ào ra đánh ép lại, Vương Bình cũng quay lại đánh, Quách Hoài đại bại, cuốn gươm chạy dài. 

Vương Bình thấy binh Ngụy chạy hết, bèn lấy lưỡi lấp vào miệng Mộc Ngưu và Lưu Mã, các con này lại đi như thường. Quách Hoài thấy vậy thất kinh không dám rượt theo.

Tư Mã Ý thay Hoài đại bại liền đem binh đến tiếp ứng. 

Ði dọc đường bỗng Trương Dực và Liêu Hóa xông ra. 

Ý thất kinh bỏ chạy. Khi đến mé sông, Ý cùng đường phải nấp ở sau cây đại thọ. 

Liêu Hóa rút đao chưa kịp chém thì Ý đã thoát rồi và bỏ lại chiếc mũ kim khôi .

Liêu Hóa lượm rồi rượt theo, chẳng ngờ Ý bỏ mũ phía Ðông mà thoát thân hướng Tây.

Tìm không thấy Tư Mã Ý, Liêu Hóa bèn thâu binh trở về. 

Còn Trương Ngưng lúc ấy lùa hết Mộc Ngưu và Lưu Mã chở đầy lương thực trở về.

La Quán Trung

Tam Quốc Diễn Nghĩa

Hồi 102

Tư Mã Ý bị khốn Hồ Lô Cốc

Khổng Minh cầu sao Ngũ Thượng Nguyên

Tư Mã Ý bị đại bại nhiều phen nên rất buồn rầu, cứ cố thủ không dám ra đánh. 

Còn Khổng Minh hàng ngày sai mang mũ Kim Khôi của Ý ra trước trận mà nguyền rủa.

Bỗng Ngụy sứ đến cho hay Ðông Ngô khởi binh xâm lăng, triều đình truyền cho Ý cứ cố thủ chớ ra đánh. 

Lãnh chiếu xong, Ý ra lệnh cố thủ triệt để .

Riêng Tào Tuấn nghe Tôn Quvền phân binh tình ba đạo bèn cũng chia binh thành ba đạo mà cự. 

Sai Lưu Thiệu đi cầu Giang Hạ , Ðiền Du cứu Tương Dương, còn bổn thân đi cứu Hiệp Phì , Mãng Lũng thẳng đến Sào Hồ Khẩu, thấy binh Ngô chiến thuyền rút nhiều, binh khí rợp trời, bèn về tâu với Tào Tuấn : 

- Binh Ngô mới đến chắc còn mệt mõi, vậy ta đến cướp trại đêm nay ắt trọn thắng .

Tào Tuấn y kế, bèn sai Trương Cứu đem binh với hỏa cụ theo mình tới Hồ Khẩu đánh vào, Mãng Lũng từ phía Ðông đánh lên.

Hai đạo binh ép lại, binh Ngô không đề phòng bị binh Ngụy đốt hết thủy trại .

Binh tướng bỏ chạy, Gia cát Cẩn thâu binh chạy về Miên Khẩu .

Bữa sau, Lục Tốn được tin bèn truyền rút đạo binh đến Tân Thành trở về , để dùng đạo binh ấy chặn đường về của Ngụy, rồi đánh phía trước. Như vậy đầu đuôi không cứu nhau được.

Lục Tốn bèn viết một biểu văn sai quân đem đến Tân Thành.

Nhưng giữa đường tên quân bị binh Ngụy bắt, giải về cho Tào Tuấn.

Tuấn xem biểu văn thì thất kinh mà rằng : 

- Nếu cơ mưu của Ngô không lậu thì ắt binh ta bị hại rồi ! 

Còn Gia Cát Cẩn sau khi thua trận, thu binh về Miên Khẩu, gặp lúc khí trời oi bức, binh sĩ sinh bệnh rất nhiều bèn bàn với Lục Tốn , ý muốn lui binh. 

Lục Tốn đồng ý, nhưng lại hoãn hoãn để tránh sự dòm ngó của Ngụy, bèn khiến Gia Cát Cẩn trở về đốc xuất các chiến

thuyền làm như tấn binh vậy để cho binh Ngụy không biết kế hoạch lui binh, trong lúc đó truyền các trại phân làm nhiều đạo mà rút.

Gia Cát Cẩn trở về làm theo kế ấy .

Cách năm ngày sau binh Ngô lui hết mà binh Ngụy không hay .

Quân về báo với Tào Tuấn là binh Ngô đã lui hết. 

Lúc đó Tào Tuấn mới thâu binh về Lạc Dương.

Khổng Minh ở tại Kỳ Sơn, muốn tính kế lâu dài, truyền binh sĩ ở lại làm ruộng với dân. 

Dân thấy vậy thì vui mừng lắm.

Tư Mã Sư được tin, thưa với Tư Mã Ý rằng : 

- Khổng Minh cho binh sĩ làm ruộng chung với dân là muốn tính chuyện lâu dài . Vậy sao cha không trừ cái họa đó đi ? Ý trả lời : 

- Ðã có chiếu truyền kiên thủ chớ nên đánh thì phải vâng lời . 

Lại có tin, quân Thục hàng ngày mang Kim Khôi của Ðô Ðốc ra mắng chửi, xin hãy đánh cho chúng một trận. 

Ý cười : 

- Lời thánh nhơn nói : Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu . Hãy cứ kiên thủ thì hay hơn . 

Khổng Minh thấy Ý không chịu ra bèn khiến Mã Ðại chất bồi khô cùng đồ dẫn hỏa, đặt hỏa pháo, địa lôi trong ngoài rất cẩn mật. 

Rồi kêu Mã Ðại dặn : 

- Hãy lấp kín đường phía sau Hồ Lô Cốc, phục binh hai bên, hễ Tư Mã Ý đến thì nổi lửa mà đốt . 

Lại kêu Ngụy Diên dặn :

- Hãy dẫn binh đến trại Tư Mã Ý chửi mắng thế nào cho nó ra đánh ; nhưng chớ đánh nó . Hãy dụ nó rượt theo .

Lại kêu Cao Tường dặn : 

- Hãy dẫn Mộc Ngưu, Lưu Mã mà vận lương nhưng phải làm cho binh Ngụy đoạt được các thứ ấy. Hễ binh Ngụy đoạt được bao nhiêu thì công ngươi lớn bấy nhiêu .

Sau đó, Khổng Minh đem hết binh tại Kỳ Sơn ra đi, giả đi làm đồn điền rồi dặn các tướng : 

- Hễ quân Ngụy đến thì phải chạy chớ đánh. Chờ Tư Mã Ý đến thì hãy đánh phía sau, chận đường về của nó .

Sắp đặt xong Khổng Minh lên núi đứng xem. 

Lúc ấy Hạ Hầu Bá vào thưa với Tư Mã Ý : 

- Nay Khổng Minh đã phân binh đi làm đồn điền. Vậy nên nhân cơ hội này mà dẹp đi . 

Tư Mã Ý nói : 

- Coi chừng đó là kế của Khổng Minh .

Hạ Hầu Bá thấy Ý nghi sợ thì xin dẫn binh ra đi. Ý chấp thuận .

Thấy binh Thục đang vận chuyển lương, Bá liền xua binh cướp giật.

Binh Thục bỏ chạy. 

Bá khiến quân dẫn Mộc Ngưu và Lưu Mã về dâng Ý .

Từ đó, Ngày nào Bá cũng dẫn binh cướp được lương thảo của binh Thục. 

Tư Mã Ý thấy vậy cả mừng. 

Một hôm Bá bắt được mấy tên quân Thục. 

Tư Mã Ý truyền dẫn vào và hỏi : 

- Khổng Minh hiện ở đâu ?

Chúng thưa : 

- Tại nơi Thượng Phương để sai quân đi làm đồn điền . 

Hỏi xong, Ý thả chúng về

Sau đó kêu chư tướng lại nói : 

- Khổng Minh không ở Kỳ Sơn. Vậy nhân cơ hội này ta đánh vào đó một trận . Cắt đặt xong xuôi, Ý bèn khiến Trương Hổ và Nhạc Lâm mỗi người đem một đạo binh theo sau phòng hậu ứng.

Còn Khổng Minh đang ở trên núi Kỳ Sơn thấy binh Ngụy lũ lượt kéo đến, bèn mật truyền cho các tướng phải lập tức kéo binh tới cướp trại của Ý rồi đoạt lấy Vị Nam.

Chư tướng y kế, khi quân Ngụy kéo đến Kỳ Sơn, binh Thục lao xao kéo qua kéo lại như thể muốn đi tiếp cứu cho Kỳ Sơn. 

Còn Tư Mã Ý thì nói với hai con rằng : 

- Nay binh Thục thế nào cũng về cứu Kỳ Sơn. Vậy cha con ta hãy đi lấy Thượng Phương Cốc . 

Tư Mã Sư hỏi : 

- Tại sao cha không lấy Kỳ Sơn ? 

Ý đáp : 

- Ta đem binh đánh Kỳ Sơn nhưng thực sự là đánh Thượng Phương Cốc. Nói xong ba cha con đốc binh tới.

Về phần Ngụy Diên, từ ngày được lịnh đến dụ cho Tư Mã Ý ra đánh, nhưng chẳng thấy động tĩnh. 

Bỗng một đêm, thấy đạo binh của Ý kéo ra, Diên cả mừng, bèn giục ngựa tới vừa mắng nhiếc thậm tệ, vừa hươi đao xốc tới. 

Ý cũng rước đánh. Ðánh được vài hiệp, Diên giả thua bỏ chạy. Cha con Ý giục ngựa đuổi theo. 

Diên cứ nhắm nơi ám hiệu mà chạy. 

Ý càng rượt theo riết cho đến Hồ Lô Cốc, Ý thấy địa thế rậm rạp, bèn sai qua đi do thám. 

Quân về báo : 

- Không thấy chi hết, chỉ thấy khu trại chứa nay lương thảo . 

Ý nói : 

- Ðây đúng là nơi chúng chứa lương để phân phất cho lính đi làm đồn điền . 

Nói xong, lại đốc binh rượt tới. 

Khi tới nơi Ý thấy các trại không chứa lương mà chứa toàn cỏ khô. 

Ý cả sợ bèn lui binh trở lại. 

Bỗng một trọng pháo nổ , quân Thục ùa ra, lấp hang nổi lửa. Ngọn lửa cháy cao ngất trời. 

Ý hết đường chạy. bèn xuống ngựa ôm hai con mà nói : 

- Ba cha con ta phải chết nơi đây rồi ! Hai con cũng khóc rống lên.

Ðang lúc ba cha con ôm nhau khóc thì có một trận mưa lớn khiến lửa tứ phía tắt hết.

Ý cả mừng nói : 

- Thật là trời đã cứu cha con ta !

Ba cha con ùa chạy, ra ngoài may gặp Trương Hổ và Nhạc Lâm đến ứng cứu, tất cả thoát về Vị Nam. 

Nhưng không dè về đến nơi dinh trại đã bị binh Thục chiếm cả rồi.

Trong khi đó, Quách Hoài và Tôn Lễ đang giao chiến với binh Thục bỗng được tin Vị Nam đã mất thì chán nản vô cùng, ai nấy theo nhau bõ chạy. 

Binh Thục rượt theo cướp khí giới và lương thảo vô số kể .

Còn binh Ngụy đạp nhau chạy chết như rạ.

Về phía Khổng Minh đứng trên núi Kỳ Sơn chỉ huy, thấy Tư Mã Ý đã vào trong Hồ Lô Cốc thì khiến quân nổi lửa, những tưởng cha con Ý đã bị chết thiêu, chẳng ngờ trời nổi cơn mưa làm tắt lửa, Khổng Minh than : 

- Mưu sự tại nhơn, thành sự tại thiên . 

Nói rồi thâu quân về trại thì thấy quân mình toàn thắng, cướp được nhiều lương thảo, bèn dời trại về Ngũ Thượng Nguyên. 

Sau đó khiến Ngụy Diên ngày ngày đến khiêu chiến. 

Còn Quách Hoài, Tôn Lễ về gặp Tư Mã Ý . 

Ý nói : 

- Vị Nam đã mất. Vậy hãy đóng quân nơi Vị Bắc mà cố thủ . Tất cả chư tướng thu binh qua Vị Bắc, cả ngày phòng thủ không chịu ra.

Còn Ngụy Diên ngày ngày đến chửi bới mà binh Ngụy không ra nghênh chiến, bèn về thưa với Khổng Minh rằng : 

- Tôi nó quen mặt tôi rồi nên không ra. Vậy xin Thừa Tướng hãy sai tướng khác đến chửi một vài ngày xem sao ? Khổng Minh cười : 

- Nó hết muốn đánh rồi !

Bèn viết một phong thư sai sứ xem tới cho Tư Mã Ý.

Sứ giả tới dâng thư và một cái hộp rồi nói : 

- Thừa Tướng tôi gửi tới Ðô Ðốc . 

Tư Mã Ý mở hộp ra thì thấy toàn khăn yếm và đồ đàn bà để tang , lại xé thư ra xem. 

Thư rằng : Ðã là đại tướng tại sao không cầm quân mà lại trốn trong hang. Như thế còn thua đàn bà con gái. Nay ta gởi cho người khăn yếm và đồ đàn bà để tang, nếu ngươi không dám ra, hãy lãnh đồ này trước ba quân để nhận làm một đàn bà góa .

Tư Mã Ý xem thư xong cả giận , nhưng vẫn trọng đãi sứ giả và cho về.

Sứ giả về thưa với Khổng Minh : 

- Tư Mã Ý thọ lãnh khăn yếm mà vẫn bình thản ? 

Khổng Minh cười : 

- Ðó là kế làm an lòng quân đó .

Rồi Khổng Minh vào trướng mà nghĩ kế khác. 

Trong lúc đó Trương Ngưng thấy ngày đêm Khổng Minh lo lắng thì thưa rằng :

- Thừa Tướng thống lãnh ba quân, cần dưỡng sức để mưu đồ việc lớn. Sao Thừa Tướng lo lắng quá vậy ?

Khổng Minh khóc mà rằng : 

- Ta chẳng phải không biết, ngặt vì lời thác cô của Tiên đế rất trọng, dẫu cho phanh gan xẻ ruột cũng chưa đền đáp được. 

Chư tướng nghe nói thảy đều ứa lệ .

Ngày kia, Khổng Minh thấy trong mình chẳng an, biết sẽ chẳng còn đảm đang được việc lớn, nên chưa tính việc tấn binh.

Còn binh Ngụy biết việc Khổng Minh đem yếm làm nhục Tư Mã Ý mà Ý vẫn không ra đánh, bèn vào thưa : 

- Chúng ta đều là danh tướng của Ngụy, há để bọn Thục làm nhục sao !

Xin Ðô Ðốc cho chúng tôi ra sức đánh chúng một phen .

Tư Mã Ý nói : 

- Chẳng phải ta chịu nhục mà không ra đánh, ngặt vì lệnh của thiên tử truyền bảo thủ mà ta đánh thì mang tội khi quân. Nếu chư tướng muốn đánh, hãy để ta tâu với thiên tử đã .

Tư Mã Ý bèn thảo biểu sai người về Hiệp Phì mà dâng cho Ngụy chúa .

Biểu rằng : 

Từ ngày vâng lệnh thiên tử bảo thủ chờ binh Thục sanh biến. Ngặt vì Gia Cát Lượng sai người đem thư qua cùng mảnh yếm đàn bà để hạ nhục tôi, nên tôi xin bệ hạ trước sau cho tôi tử chiến với nó để rửa hận .

Tào Tuấn nói :

- Cớ gì Tư Mã Ý xin đánh ? 

Tân Tỳ tâu : 

- Nay vì Gia Cát Lượng làm nhục, Ai nấy đều giận xin đánh . 

Tào Tuấn bèn xuống chỉ không cho ra đánh. 

Bên dinh Thục Khổng Minh hay chuyện đó bèn cười và nói :

- Ấy là kế an lòng quân sĩ của Tư Mã Ý đó .

Khương Duy hỏi :

- Sao Thừa Tướng biết ?

Khổng Minh đáp :

- Ý của y không muốn đánh mà xin đánh là làm cho yên lòng quân sĩ , và tõ ra là mình không sợ địch . 

Ðang bàn luận thì Phí Vĩ đến thưa :

- Từ khi Thừa Tướng gởi thơ sang Ngô thì Tôn Quyền đã lãnh đại binh đi phạt Ngụy , nhưng không may mưu kế của Lục Tốn đã bị lộ nên quân Ngụy đốt hết thuyền bè nên buộc phải lui về .

Khổng Minh nghe nói than dài rồi té xỉu .

Khi tĩnh dậy nói :

- Tinh thần ta hổn loạn . Bịnh cũ trở lại e khó sống .

Ðêm ấy Khổng Minh xem thiên văn kêu Khương Duy mà nói :

- Mạng ta nội trong sớm tối nay mà thôi .

Khương Duy thất kinh .

Khổng Minh lại nói :

- Ta xem thiên văn thấy sao chủ u ám , sao khách sáng lạn , các chòm sao chủ u buồn . Ðó là hiện tượng ứng vào mạng ta 

Khương Duy thưa :

- Vậy Thừa Tướng nên dùng phép mà cầu . 

Khổng Minh đáp : 

- Ta muốn cầu, ngặt chưa rõ ý trời. Vậy hãy dẫn Giáp sĩ 49 người cầm cờ đen, áo đen, đứng ngoài trướng, để ta ở trong nguyện cầu. Nếu trong bảy ngày mà ngọn đèn chủ không tắt, ắt ta song thêm một kỷ nữa . 

Khương Duy vâng lời ra ngoài lo sắm sửa. 

Lúc ấy nhằm tiết Trung Thu, Khổng Minh bày đủ lễ vật. Trên mặt đất thắp bảy ngọn đèn to, dưới thắp bốn mươi chín ngọn đèn nhỏ, phía trong để một cái đèn bổn mạng. 

Sau đó lấy vái rằng : 

- Lượng sanh nhằm thời loạn, ngặt vì mang ơn tri ngộ của Tiên đế rất nặng nên không thể không ra công khuyển mã đền đáp. Nay tướng tinh gần rụng, đường thọ gần hết, nên tôi kính dâng bổn sớ mà cáo với Hoàng cung, phục vong thiên tử , phù thủy chiếu giám, cho tôi sống thêm một kỷ nữa, để khôi phục nhà Hớn, thật chẳng dám vọng cầu, lòng mong thống thiết . 

Qua bữa sau , cứ ban ngày luận việc hình cơ , ban đêm van xin cầu đạo .

Còn Tư Mã Ý, ban đêm xem tướng tinh của Khổng Minh bị thất vị thì cả mừng, bèn nói với Hạ Hầu Bá : 

- Hãy dẫn một đạo binh qua Ngũ Thượng Nguyên. Nếu binh Thục lộn xộn không rược đánh ấy là Khổng Minh đau thiệt, ta sẽ tấn công một trận .

Về phần Khổng Minh qua 7 ngày rồi mà ngọn đèn bổn mạng vẫn tỏ rạng thì cả mừng. 

Bỗng nghe bên ngoài có tiếng la ó. 

Xảy có Ngụy Diên chạy vào báo có binh Ngụy kéo đến , chẳng may Ngụy Diên lật đật làm đổ ngọn đèn chủ tắt đi. Khỗng Minh bèn quăng gươm xuống đất mà than : 

- Chết sống có mạng không sao cầu được ! 

Khương Duy tức giận rút gươm muốn chém Ngụy Diên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro