TQC 112+113+114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Quán Trung

Tam Quốc Diễn Nghĩa

Hồi 112

Mắc kế Ðinh Phụng, Tôn Lâm thác

Khương Duy so tài cùng Ðặng Ngãi

Nghe tin, Ðặng Ngãi cười bảo : 

- Nó sợ binh Tư Mã tướng quân tới nên rút, chớ rượt theo mà mắc kế nó .

Cho quân đi thám thính, quả nhiên quân Khương Duy có để mai phục thiệt.

Nói về bên Ngô, Tôn Lâm thấy tướng sĩ không tận tình chiến đấu, lại một số đầu hàng Ngụy nên rút về. 

Khi đó, Ngô Chúa là Tôn Lượng còn nhỏ tuổi, mọi việc đều do Tôn Lâm quyết đoán, Tôn Lâm lại tàn bạo nên quân sĩ chán ghét lắm.

Ý Tôn Lâm là muốn soán ngôi nên coi Tôn Lượng chẳng ra gì.

Ngày kia Tôn Lượng khóc với quan Thị Lang là Toàn Kỷ rằng :

- Tôn Lâm nó muốn giết ai thì giết, tác oai tác phúc, làm sao mà trừ đặng cho an xã tắc ? 

Toàn Kỷ vốn là quốc cựu tâu rằng :

- Nếu bệ hạ thấy dùng tôi được tôi xin đem hết gan óc mà báo đáp. 

Tôn Lượng bảo : 

- Khanh với Lưu Thừa hiệp binh lại mà giữ cỗng thành, trẫm thì tự đem quân đi trừ Tôn Lâm. Việc phải giữ kín. Chớ tiết lộ ra ngoài. 

Toàn Kỷ xin Tôn Lượng thảo chiếu để ba quân khỏi xao động.

Toàn Kỷ lãnh chiếu về nói lại với cha là Toàn Thượng, Toàn Thượng lại kể lại với vợ. Người vợ phản bội viết thư báo cho Tôn Lâm.

Tôn Lâm liền cùng bốn em vây chặt Hoàng Cung, bắt hết người nhà Toàn Kỷ và Lưu Thừa.

Lúc đó trời vừa sáng, bốn phía quân la ó vang lừng, Tôn Lượng được tin Tôn Lâm đã vây Hoàng Cung nên chỉ Toàn Hậu nói rằng : 

- Vì cha anh ngươi mà hư việc của ta ! Nói rồi cầm gươm toan chạy ra, các quan và Toàn Hậu níu lại.

Tôn Lâm sai chém hết gia quyến Toàn Kỷ và Lưu Thừa rồi tụ họp hết các quan yêu cầu phế bỏ Tôn Lượng mà lập người khác.

Ai nấy đều sợ tái mặt. Duy có Hườn Y chỉ mặt Tôn Lâm mắng, Tôn Lâm rút gươm chém Hườn Y rơi đầu rồi đi vào cung bảo Ngô Chúa : 

- Tội ngươi đáng tru lục, song ta vị tình cho ngươi làm Cối Kê Vương, nội ngày phải đi lập tức .

Tôn Lượng khóc lớn rồi đi. Tôn Hưu tự Tử Liệt, là con thứ của Tôn Quyền lên kế vị.

Tôn Hưu tánh tình trung hậu ngày kia có sứ thỉnh về Triệu Ðô.

Gần tới nơi lại thấy các quan đón rước quì cả bên đường. Lúc đó Tôn Hưu mới biết chuyện Tôn Lâm thỉnh mình lên ngôi Hoàng đế .

Bá quan tung hô xong, Tôn Hưu giáng chỉ đại xá thiên hạ, cho Tôn Lâm làm thừa tướng, phong cháu Tôn Hạo làm Ô Trình Hầu, các quan đều được thăng thưởng.

Tôn Hưu trong lòng hết sức đề phòng Tôn Lâm. 

Lâm ỷ thế ngày càng ngang ngược. 

Ngày kia Tôn Lâm dùng thịt trâu để chúc thọ Tôn Hưu. 

Tôn Hưu không nhận.

Tôn Lâm giận lắm, bảo Tả Thừa Tướng là Trương Bố rằng : 

- Có người khuyên ta nên làm vua, song ta nghĩ chúa thượng là người hiền hậu nên chưa nhận. Nay xem ra cũng là đứa ngu dốt, nay mai ta sẽ làm cho mọi người coi .

Trương Bố vốn có lòng trung, nói nhỏ với Tôn Hưu, Tôn Hưu lo lắm, Trương Bố tâu nên mời lão tướng Ðinh Phụng vào nghị kế.

Ðinh Phụng vô cung, Tôn Hưu kể hết mọi chuyện, Ðinh Phụng tâu : 

- Mai là ngày lạp nhựt , xin bệ hạ lấy cớ đãi yến tất cả các quan, tôi sẽ có cách trừ y .

Tôn Hưu liền cho triệu tất cả triều thần đến, Ðinh Phụng cử Ngụy Mao, Thi Sóc lo việc bên ngoài, cho Trương Bố lo việc nội ứng, sau đó cử sứ giả đi mời Tôn Lâm phó yến. 

Tôn Lâm vội vã lên xe vào cung.

Ngô chúa thỉnh Tôn Lâm ngồi trên cao. 

Rượu được vài tuần, chợt Trương Bố dẫn một đoàn võ sĩ chạy lên điện mà kêu lớn : 

- Có chiếu dạy bắt lấy phản tặc là Tôn Lâm ! 

Tôn Lâm bị bắt, cúi đầu xin : 

- Xin Bệ hạ cho tôi về Giao Châu cày ruộng .

Tôn Hưu nạt : 

- Tội ngươi không tha thứ được . Rồi truyền đem chém. 

Bọn thủ hạ của Tôn Lâm không dám nhúc nhích gì hết, sau đó tất cả đều được tha, ai về nhà nấy. Duy có mấy người em Tôn Lâm cũng bị đem ra chợ chém.

Sau đó Ðinh Phụng tâu : 

- Thục chúa ngày đêm ham mê tửu sắc, thế nào Tư Mã Chiêu sau khi soán Ngụy sẽ đánh tới Thục, mất Thục thì nguy tới Ngô. Vậy xin bệ hạ phải lo đề phòng mới được . 

Ngô chúa than : 

- Còn Gia Cát Võ Hầu thì đâu đến đổi Thục chúa như vậy ? 

Nói về Khương Duy một lần nữa xin đem binh đi phạt Ngụy. 

Hậu chúa hỏi vì cớ sao thì Khương Duy tâu : 

- Ngụy không đánh ta là vì ta luôn không cho nó ngồi yên. Xin bệ hạ bên trong mau chỉnh đốn việc nước cho dân nhờ, còn đối ngoại xin bệ hạ tin ở nơi tôi .

Hậu chúa chuẩn y.

Khương Duy liền cho Liêu Hóa. Trương Dực đi tiên phong, Vương Hàm, Trương Võ đi tả quân, Hạ Hầu Bá đi trung quân, tất cả ra thẳng Hớn Trung, sau đó nhắm Kỳ San tiến tới.

Binh Ngụy hay tin cấp báo Ðặng Ngãi .

Ðặng Ngãi liền cho sửa soạn ngay tối hôm đó đi cướp trại, kêu con là Ðặng Trung và Sử Ðoán đánh hai bên tả hữu, cử Trình Luân đánh vào trại giữa.

Khương Duy đêm đó lập trại chưa xong, truyền binh lính phải hết sức đề phòng. Khi binh Ngụy vừa đánh vào, Khương Duy hô lên một tiếng tức thì bốn mặt nổi dậy đón đánh binh Ngụy thua chạy, bỏ lại khí giới rất nhiều.

Các tướng Ngụy thua chạy về Ðặng Ngãi than : 

- Còn Khương Duy, còn khó cho ta lắm thay ! 

Hôm sau, Khương Duy kêu Ðặng Ngãi ra đối địch. 

Ðặng Ngãi dàn binh ở chân núi Kỳ San, Khương Duy cũng bày trận xong gọi bảo Ðặng Ngãi : 

- Lần trước, ngươi đã trốn, lần này ta quyết xem tài của ngươi cao thấp ra sao ? 

Ðặng Ngãi đáp : 

- Ngươi chỉ có sức mạnh võ phu, sánh làm sao được với ta ? 

Khương Duy hỏi : 

- Vậy ngươi có tài chi, cho ta biết ?

Ðặng Ngãi nói : 

- Ta sẽ lập trận, người xem mà sợ thì nên rút binh về ngay cho khỏi hại tới binh sĩ .

Ðặng Ngãi lập trận xong, hỏi Khương Duy có biết trận gì. 

Khương Duy đáp : 

- Ðó là Bát Quái trận .

Ðặng Ngãi liền bảo : 

- Hãy xem ta biến trận .

Tức thì trận đạo biến hóa thành sáu mươi bốn cửa.

Ðặng Ngãi hỏi : 

- Ngươi thấy thế nào ? 

Khương Duy đáp : 

- Như vậy có gì là lạ, ngươi hãy xem ta .

Khương Duy bày trận một hồi rồi hỏi Ðặng Ngãi.

Ðặng Ngãi nói : 

- Ngươi bắt chước ta lập trận bát quái .

Khương Duy hỏi : 

- Có dám phá không ? 

Ðặng Ngãi liền khiến quân tiến tới. 

Khương Duy liền phất cờ, biến thành trận Trường xà quyên địa, Ðặng Ngãi không biết đàng nào mà ra, kinh hồn bạt vía. Ðang lúc nguy khốn, may có đạo binh của Tư Mã Vọng kéo tới, cứu được Ðặng Ngãi ra.

Chín trại Ngụy ở Kỳ San đều bị Khương Duy cướp mất.

Tư Mã Vọng nói : 

- Khương Duy học ở Khổng Minh rất nhiều, khó gạt va được .

Ðặng Ngãi lại hỏi Tư Mã Vọng làm sao phá được trận của Khương Duy. 

Tư Mã Vọng kể đã học lại nơi Thạch Quảng Nguyên và Thôi Châu Bình ngày trước. 

Tư Mã Vọng sau đó hứa giúp Ðặng Ngãi lấy lại các trại đã mất.

Ðặng Ngãi nói : 

- Xin ông cứ lo đấu trận với Khương Duy. Tôi sẽ dẫn một đạo binh đánh bọc hậu Kỳ San thì thế nào cũng thẳng . 

Rồi đó hạ chiến thơ cùng Khương Duy.

Khương Duy phê y rồi trả lại chiến thơ. Sau đó họp chư tướng nói : 

- Tôi ngờ bên Ngụy có mưu kế gì đây .

Liêu Hóa nói : 

- Nó muốn gạt ta đâu trận pháp để thừa cơ đánh bọc hậu đó . 

Khương Duy cười đáp : 

- Chính thế . Nói xong sai Liêu Hóa, Trương Dực, đem quân mai phục sau núi.

Ngày hôm sau, Khương Duy, Tư Mã Vọng cùng bày trận xong xuôi .

Khương Duy bảo Tư Mã Vọng hãy bố trận xem. 

Tư Mã Vọng lại bày trận Bát Quái, sau lại biến trận đồ rồi hỏi Khương Duy.

Khương Duy nói : 

- Cách biến có tới ba trăm sáu mươi lăm lần, ta chắc ngươi chẳng biết chổ nhiệm mầu của trận ấy đâu ? 

Tư Mã Vọng không học hết cách biến hóa nên hỏi lại : 

- Ta không tin tài ngươi, vậy chính ngươi hãy biến hóa cho ta xem .

Khương Duy cười bảo : 

- Hãy về kêu Ðặng Ngãi ra xem . 

Tư Mã Vọng nói : 

- Ðặng Tướng quân có chước hay hơn, có đấu trận pháp với ngươi làm gì .

Khương Duy nói : 

- Chước hay là đánh bọc hậu ta chớ gì ?

Tư Mã Vọng thất kinh, vừa muốn rút lui thì Khương Duy cầm roi ra hiệu, quân mai phục ào ra, binh Ngụy dẩm lên nhau chạy.

Còn Ðặng Ngãi cùng Trình Luân đi vòng để đánh phía sau núi, chợt nghe pháo lịnh nổ , binh Thục kéo ùa ra vây bọc, Liêu Hóa xông tới đánh Trình Luân, Luân chống lại bị đâm chết. 

Ðặng Ngãi rán sức phá vòng vây, trên mình bị bốn mũi tên. Chạy được về thành thì Tư Mã Vọng cũng vừa về tới. 

Nhổ tên, băng bó vết thương xong, hai người lại thương nghị.

Tư Mã Vọng nói : 

- Hiện Hậu Chúa Lưu Thiện say mê tửu sắc. Ta phải dùng kế phản gián với bọn hoạn quan là Huỳnh Hạo để triệu Khương Duy về thì giải được mối nguy này . 

Ðặng Ngãi khen kế hay và hỏi ai dám đi việc này ?

Có người bước ra xin đi, nhìn lại là Ðặng Quân.

Ðặng Ngãi liền cho Ðặng Quân mang theo bạc vàng châu báu thật nhiều để kết liên với Huỳnh Hạo phao đồn Khương Duy có ý tạo phản, nay mai sẽ đầu Ngụy.

Kế đó được thi hành, chẳng bao lâu Khương Duy được triệu về.

Ðặng Ngãi toan đuổi theo thì thấy hàng ngũ binh Thục chỉnh tề , không dám đuổi nữa, đành lui binh.

La Quán Trung

Tam Quốc Diễn Nghĩa

Hồi 113

Trừ Tư Mã, Ngụy Chúa bị hại

Bỏ lương thảo, Khương Duy cả thắng

Về đến triều, Khương Duy được Hậu Chúa vời vào bảo : 

- Khanh đi chinh chiến quá lâu, trẫm nhớ nên triệu về chớ không có việc chi .

Khương Duy tâu : 

- Công đã gần thành mà phải bỏ, hẳn là kế phản gián của Ðặng Ngãi đây .

Hậu Chúa lại bảo : 

- Vậy khanh trở lại Hớn Trung, chờ dịp khác, đâu có muộn .

Khương Duy thở dài rồi lui ra.

Nói về bên Ngụy, việc triều chính đều do Tư Mã Chiêu quyết định, Tào Mạo chỉ ngồi bù nhìn mà thôi.

Bữa nọ, Tư Mã Chiêu đem gươm lên điện. 

Tào Mạo lật đật nghinh tiếp. 

Các quan tâu : 

- Ðại Tướng Quân công đức như núi đáng gia phong Tấn Công và ban Cửu Tích. 

Tào Mạo chưa biết nói gì thì Tư Mã Chiêu hỏi : 

- Cha con tôi đều có công lớn với triều đình, phong Tần Công có quá đáng hay sao ? 

Tào Mạo nói : 

- Ðó là việc xứng đáng .

Tư Mã Chiêu cười rồi ra về.

Về cung Tào Mạo gọi Vương Trầm , Vương Kinh và Vương Nghiệp vào khóc mà rằng : 

- Tư Mã Chiêu định soán nghịch. Các khanh có kế gì giúp trẫm không ? 

Vương Kinh khuyên hãy rán nhẫn nhịn chờ cơ hội .

Tào Mạo nói : 

- Nhịn quá rồi. Các khanh không giúp Trẫm thì Trẫm hành động một mình .

Vương Nghiệp và đồng bọn lui ra .

Vương Nghiệp nói : 

- Nhà Vua nhất quyết hành động. Ta nên mau báo cho Tư Mã Công hay kẻo bị vạ lây ? 

Hai người kia không chịu, Vương Nghiệp liền đi báo một mình.

Còn Tào Mạo tức thời sai hộ vệ Quan Tiêu Bá điều động được hai trăm túc vệ binh phất cờ kéo ra khỏi hậu cung. 

Vương Kinh quì tâu : 

- Bệ hạ làm sao mà chống được binh ròng của Tư Mã Chiêu ? Kính xin xét lại .

Tào Mạo không nghe, khiến quân đẩy xe thẳng ra Long Môn thì gặp Giả Sung nai nịt nhung phục , ngồi trên ngựa, một bên có Thành Tế , một bên có Thành Tuy dẫn mấy ngàn binh đi tới.

Tào Mạo chống gươm bảo : 

- Có Thiên tử đây, sao các ngươi dám kinh dộng ? 

Quân sĩ thảy đều yên lặng không dám tiến tới nữa.

Thành Tế hỏi Giả Sung : 

- Giết hay bắt ? 

Giả Sung đáp : 

- Ý Tư Mã Công là giết !

Thành Tế liền hươi kích đâm Tào Mạo chết gục trên xe.

Tiêu Bá cũng bị Thành Tế đâm chết luôn.

Vương Kinh chạy tới mắng Giả Sung liền bị bắt giữ.

Hay tin Tào Mạo đã chết, Tư Mã Chiêu giả bộ ôm thây khóc lóc thảm thiết. 

Các quan vội vã lo an táng Tào Mạo theo lễ nghi nhà vua.

Lúc đó có Trần Thới mặc đồ tang phục tới lạy trước linh sàng .

Tư Mã Chiêu hỏi việc này phải xử như thế nào ?

Trần Thới nói : 

- Xin chém Giả Sung cho yên lòng dân .

Tư Mã Chiêu lại hỏi : 

- Sau đó còn chém ai nữa ? 

Trần Thới đáp : 

- Tôi không biết nữa .

Tư Mã Chiêu nói : 

- Thành Tế đáng giết và tru lục ba họ .

Thành Tế kêu lên : 

- Ðó là Giả Sung truyền lệnh của ngươi cho ta ! 

Tư Mã Chiêu vẫn truyền lệnh cho lôi Thành Tế ra cắt lưỡi và sau đó chém ở chợ.

Cả nhà Vương Kinh cũng bị bắt. 

Thấy mẹ bị trói, Vương Kinh khóc rằng : 

- Tại con bất hiếu mà ra .

Bà mẹ cười mà bảo : 

- Chết như vậy cũng không đáng tiếc đâu .

Tư Mã Chiêu liền cho chém cả nhà Vương Kinh một lượt.

Sau đó Giả Sung nói với Tư Mã Chiêu : 

- Nay nên nắm lấy sự nghiệp nhà Ngụy .

Tư Mã Chiêu cười mà rằng : 

- Văn vương được hai phần thiên hạ còn phụng sự nhà Ân. Ngay Võ Ðế không chịu thọ phục nhà Hớn thì cũng như ta không chịu thọ phục nhà Ngụy .

Bọn Giả Sung biết ý Tư Mã Chiêu muốn để việc ấy cho con nên không nhắc nhở nữa.

Tư Mã Chiêu liền lập Tào Hoàng lên làm Hoàng đế. 

Tào Hoàng lại cải tên là Tào Hoán, lấy niên hiệu là Cảnh Nguyên ngươn niên.

Tào Hoán phong Tư Mã Chiêu làm Thừa Tướng, tan phong tước Công, còn bá quan văn võ đều được thăng thưởng.

Khương Duy bên Thục hay tin thì mừng lắm, nói rằng : 

- Tư Mã Chiêu làm chuyện phế vua, ta có cớ phạt Ngụy rồi. 

Liền viết thư sang Ðông Ngô xin cử binh tiếp ứng. 

Sau đó cho Liêu Hóa , Trương Dực làm tiên phuông, và Khương Duy cũng kéo đại binh theo, chia ba đạo nhắm Kỳ San. .

Ðặng Ngãi đang ở Kỳ San thì được tin binh Thục tới .

Vương Quán ghé tai Ðặng Ngãi nói : 

- Cứ làm . . . như vầy... như vầy . . . thì bắt được Khương Duy .

Ðặng Ngãi nói : 

- Tướng quân nên cẩn thận vì Khương Duy túc trí đa mưu lắm .

Nói rồi cấp cho Vương Quán mấy ngàn quân. 

Vương Quán liền dẫn quân đi thẳng Tà Cốc, tới yết kiến Khương Duy, quì khóc dưới đất mà rằng : 

- Tôi là Vương Quán, con của Vương Kinh. Cha tôi bị Tư Mã Chiêu giết nên tôi xin đầu tướng quân để báo mối phụ thù.

Khương Duy mừng rỡ mà rằng : 

- Ngươi thực tình như vậy, ta xin chấp nhận. Trong quân có lương thảo là trọng vậy ngươi hãy đến Xuyên Khẩu vận lương đến Kỳ San ngay. 

Vương Quán thấy thế tưởng là Khương Duy đã trúng kế của mình.

Hạ Hầu Bá vội nói với Khương Duy : 

- Nó trá hàng thì sao ? 

Khương Duy nói : 

- Ta đã biết rồi. Tư Mã Chiêu giết Vương Kinh thì đâu còn cho con giữ trọng trách trong quân . Vả lại Vương Kinh bị giết cả ba họ nên Vương Quán nhận láo đó thôi. Ta nhân kế nó mà dùng kế ta .

Hạ Hầu Bá khen mãi. 

Cách vài ngày sau, quân Thục lại bắt được người mang thư cho Vương Quán. Trong thư, Vương Quán hẹn Ðặng Ngãi ngày hai mươi tháng tám thì vận lương đến thẳng đại trại, vậy xin Ðặng Ngãi ra tiếp ứng. 

Khương Duy chém người mang thư, rồi cho thủ hạ của mình thay thế đưa thư cho Vương Quán.

Ðặng Ngãi được thư, mừng lắm, trả lời y hẹn, thủ hạ của Khương Duy lại mang về cho Vương Quán.

Khương Duy liền sai quân chất cỏ khô và đồ dẫn hỏa vào mấy trăm xe lương, phủ vải xanh như xe lương thiệt. Rồi sai Hạ Hầu Bá mai phục nơi San Cốc, cho Tưởng Thơ đi ngả Tà Cốc, Liêu Hóa, Trương Dực thì đánh Kỳ San.

Ðúng ngày hẹn, quả nhiên Ðặng Ngãi dẫn binh đến nẻo Ðàm San , thấy núi non hiểm trở, lên cao nhìn quả có binh Ngụy đang áp tải mấy trăm xe lương.

Lại có quân đến báo : 

- Vương tướng quân đã vận lương tới bờ cõi rồi, xin tướng quân mau tiếp ứng .

Ðặng Ngãi liền dẫn quân đi tới, xảy nghe chiêng trống vang trời, tướng Thục là Phó Kiểm dẫn quân ra chặn đường đón đánh. Lúc đó các xe lương đã phát hỏa, cháy bừng bừng, Ðặng Ngãi không biết đường nào mà thoát thân. 

Lại có tiếng hô : 

- Ai bắt được Ðặng Ngãi sẽ được trọng thưởng ! 

Ðặng Ngãi quăng bỏ cả khôi giáp, xuống ngựa mà chạy bộ, lội suối trèo non cố trốn miết.

Khương Duy không tìm ra Ðặng Ngãi cũng thâu binh về. 

Vương Quán biết cơ mưu đã bại lộ cũng đốt đường sạn đạo rồi chạy vào Hớn Trung. 

Binh Thục đuổi theo vây riệt, Vương Quán cùng đường phải nhảy xuống sông tự vận.

Khương Duy cả thắng, nhưng đường sạn đạo bị đốt nên cũng phải đồn quân lại, chờ dịp khác xuất binh.

La Quán Trung

Tam Quốc Diễn Nghĩa

Hồi 114

Triệu Khương Duy , Hậu Chúa cả tin

Xin khẩn điền , Tướng Quân tránh họa

Ðược ít lâu, Khương Duy sửa đường sạn đạo gần xong liền viết biểu xin phạt Ngụy lần nữa. 

Hậu Chúa còn phân vân thì Tiêu Châu thưa : 

- Tôi xem thiên văn thay đất Tây Thục ánh sáng lu mờ, e cất quân sang bất lợi, xin Bệ Hạ không chuẩn y .

Hậu Chúa nghĩ ngợi rồi bảo : 

- Thôi để Khương tướng quân đi chuyến nữa xem sao .

Thế là Khương Duy lại ra binh lần nữa. 

Liêu Hóa bàn : 

- Theo tôi quân sĩ còn mệt mõi, Ðặng Ngãi là kẻ địch không vừa, nên tôi không dám lạm bàn .

Khương Duy không bằng lòng nói rằng : 

- Xưa Thừa Tướng sáu lần ra Kỳ San, nay ta mấy phen phạt Ngụy, tất cả chỉ vì việc nước. Thôi để ta quyết định : hãy lấy Diêu Dương trước, sau sẽ hay . 

Khương Duy để Liệu Hóa giữ Hớn Trung, còn mình đem ba mươi muôn binh đi đánh Diêu Dương.

Tư Mã Vọng bàn với Ðặng Ngãi, Ngãi nói : 

- Phải phân binh làm hai, một đạo đi cứu Diêu Dương. Gần Diêu Dương có thành Hầu Hà vậy ông đem binh đến Diêu Dương mai phục làm... như vậy, như vậy... còn tôi phục sẳn ở Hầu Hà .

Sau đó cho Hạ Hầu Bá đi tiên phuông .

Tới nơi thấy các cửa thành mở rộng, Hạ Hầu Bá e có kế chi. 

Các tướng giục : 

- Thành rõ ràng bỏ trống, bá tánh chắc chạy rồi .

Hạ Hầu Bá liền vô thành, quân sĩ lũ lượt đi theo. Vừa qua cổng thành, bỗng các cầu treo đều rút lên, tiếng quân la ó vang dậy. Vừa muốn lui thì quá muộn, Hạ Hầu Bá cùng mấy trăm quân đều bị tên bắn chết.

Tư Mã Vọng ùa ra đánh, gặp Khương Duy. Hai bên đều cùng lui lại .

Sau khi nghe Hạ Hầu Bá tử trận, Khương Duy đau xót vô cùng.

Ðêm ấy Ðặng Ngãi lén đánh trại Thục. 

Khương Duy chống trả hết sức mới ra khỏi vòng vây, lui binh hai mươi dậm.

Quân Thục có vẻ bị xao động, Khương Duy nói : 

- Ðược thua là sự thường, ai nói lui binh, ta sẽ chém đầu !

Trương Dực bàn : 

- Chắc Kỳ San địch bỏ trống, vậy xin cho tôi đánh Kỳ San, được Kỳ San thì đánh Tràng An như trở bàn tay .

Khương Duy liền ở lại Hầu Hà lo đối địch với Ðặng Ngãi, còn Trương Dực đi đánh Kỳ San.

Hàng ngày Khương Duy cho quân chửi mắng, Ðặng Ngãi không chịu ra binh. 

Ðặng Ngãi Nghĩ thầm : 

- Hàng ngày nó khiêu khích, chắc sau lưng, nó lẻn đi đánh Kỳ San . 

Bèn bảo Ðặng Trung ở lại cố thủ, còn mình đi cứu Kỳ San.

Ðêm ấy, quân Ngụy la ó khiêu chiến. Khương Duy không cho quân ra đánh . (Ðó là Ðặng Ngãi giả ý khiêu chiến, xong kéo rốc đi Kỳ San) .

Nhưng Khương Duy cũng đoán được mưu chước của Ðặng Ngãi bèn kêu Phó Kiểm ở lại giữ trại, còn Khương Duy lập tức mang quân đi cứu Trương Dực.

Nói về Trương Dực đang bị Ðặng Ngãi đánh, quân Thục cả thua, xảy nghe binh kéo tới la ó vang dậy, thì ra đạo quân Khương Duy, vừa kịp tới và xung trận ngay. 

Duy đánh Ngãi thua, rút vào Kỳ San cố thủ. 

Khương Duy cho quân vây kín. 

Hậu chúa lúc này ở Thành Ðô hoang dâm vô độ, việc gì cũng nghe Hoạn quan là Huỳnh Hạo. Các quan ai cũng oán giận. Kẻ quân tử thì lánh xa , kẻ tiểu nhân thì đua nhau nịnh hót. Triều chánh đổ nát.

Lúc đó có Ðiềm Võ chẳng có công chi, chỉ khéo xu phụ Huỳnh Hạo mà được phong Hữu tướng quân. 

Ðiềm Võ tâu với Hậu chúa :

- Khương Duy đánh hoài không thắng, xin cử người khác thay thế .

Hậu chúa hỏi Huỳnh Hạo : 

- Ai thay thế được Khương Duy ? 

Huỳnh Hạo tâu : 

- Ðiềm Võ thay được .

Tức khác, Hậu chúa cho triệu Khương Duy về trào.

Khương Duy đang vây đánh đặng Ngãi thì liên tiếp có tới ba chiếu chỉ triệu về .

Về đến Hớn Trung, Khương Duy cho quân ở lại đó rồi về Thành Ðô ra mắt Hậu Chúa. Nào ngờ chờ mấy ngày liền, Hậu Chúa cũng chẳng lâm trào. 

Gặp Khước Chánh, Khương Duy hỏi thăm sự việc thì Khước Chánh bảo nhỏ : 

- Huỳnh Hao muốn cho Ðiềm Võ thay thế ông .

Khương Duy giận nói : 

- Ta phải triệt tên hoạn quan này mới được .

Khước Chánh nói : 

- Thiên tử sẽ không dung ông đâu. Vả lại ông là rường cột của nước Thục, nên khá mà giữ mình .

Bữa sau, vua và Huỳnh Hạo còn đang yến ẩm trong vườn, Khương Duy đi thẳng vào, quì khóc mà tâu : 

- Tôi đang vây Ðặng Ngãi, công sắp thành thì được triệu về, chẳng hay có việc chi quan hệ lắm vậy ? 

Hậu Chúa không biết nói gì, Khương Duy lại tâu : 

- Huỳnh Hạo chính là bọn Thập thường Thị khi trước đó. Xin Bệ Hạ mau trừ bọn chúng thì mới mong khôi phục được Trung Nguyên.

Hậu Chúa không bằng lòng mà rằng : 

- Hoạn quan thì có quyền chi mà khanh lo. Chẳng lẽ khanh không dung được một tên hoạn quan sao ?

Rồi cho Huỳnh Hạo ra lạy Khương Duy.

Huỳnh Hạo vừa khóc vừa lạy mà nói : 

- Kẻ này chỉ biết ngày đêm hầu hạ Thánh Thượng , xin Tướng quân tha thứ .

Sau đó Khương Duy lui ra, kể chuyện lại với Khước Chánh.

Khước Chánh nói : 

- Tôi e tướng quân sẽ mang họa chẳng lâu.

Khương Duy hỏi : 

- Vậy phải làm thế nào ? 

Khước Chánh nói : 

- Tướng quân phải bắt chước Võ Hầu lui về làm đồn điền thì mới thoát được nạn này. Ở Lũng Tây có đặt Ðạp Trung rất phì nhiêu, Tướng quân nên xin về đó, một là đủ gạo cho quân, hai là trấn giữ ở biên giới nước Thục, như vậy là kế bảo quốc an thân đó .

Khương Duy chắp tay bái tạ.

Hôm sau, Khương Duy xin Vua được ra Ðạp Trung làm đồn điền.

Hậu Chúa chuẩn y.

Quân sĩ được theo Khương Duy về Ðạp Trung nghỉ ngơi làm ruộng , đỡ chinh chiến thì ai cũng mừng.

Khương Duy lại cho Hồ Tề giữ Hớn Thọ, Vương Hàm trấn Nhạc thành. Tưởng Thơ và Phó Kiểm giữ quan ải.

Ðặng Ngãi hay tin Khương Duy về làm đồn điền thì mừng lắm . 

Viết thư dâng Tư Mã Chiêu xin nhân cơ hội mà đánh chiếm Tây Thục .

Giả Sung can : 

- Nên cho người lén đâm chết được Khương Duy rồi hãy đánh. 

Tuấn Mạo nói : 

- Hậu Chúa đam mê tửu sắc , việc triều chính ở trong tay hoạn quan. Dù Khương Duy có tài cũng chẳng cứu nổi. Ðánh

Thục ngay là phải. 

Tư Mã Chiêu cười nói : 

- Ðó cũng là ý ta. Vậy nên cử ai làm tướng ? 

Tuấn Mạo nói : 

- Ðặng Ngãi có tài trí , nay cử thêm Chung Hội làm Phó, tất xong việc. 

Tư Mã Chiêu liền vời Chung Hội tới bàn luận. 

Chung Hội lấy bản đồ nước Thục trình bày cặn kẽ với Tư Mã Chiêu . Chổ nào nên đóng quân, chổ nào nên đồn lương.

Tư Mã Chiêu rất bằng lòng hỏi kế đánh ra sao. 

Chung Hội thưa :

- Tây Thục đất rộng, xin cho Ðặng Ngãi và tôi chia binh hai đạo, mỗi người tiến đánh một ngã mói xong.

Tư Mã Chiêu liền phong Chung Hội làm Trấn Tây Tướng quân, Ðặng Ngãi làm Chinh Tây Tướng quân cùng lo đánh Thục. 

Chung Hội còn e Ðông Ngô thừa cơ đánh Ngụy nên cho người đi sắm sửa chiến thuyền làm cho Ngô phải phòng bị mà không dám cứu Thục. 

Tư Mã Chiêu khen ngợi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro