TQC 76+77+78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Quán Trung

Tam Quốc Diễn Nghĩa

Hồi 76

Từ Quáng đại chiến Miên Thủy

Vân Trường bại tẩu Mạch Thành

Mê Phương nghe Kinh Châu đã mất, còn đang suy tính thì được tin PhóSĩ Nhơn đến. 

Sĩ Nhơn đem chuyện đầu Ngô để chiêu dụ Mê Phương. 

Mê Phương nói : 

- Chúng ta mang ơn Hớn Trung Vương rất hậu, nỡ nào lại bội phản ! 

Phó Sĩ Nhơn lại dụ : 

- Vân Trường lúc ra đi có quở hai ta,nếu y thắng phen này ắt ta không khỏi tội, chi bằng đầu phứtlà hơn .

Ðang bàn luận, bỗng có sứ của VânTrường từ Phàn Thành đến cho biết, Vân Trường cần gấpmột ngàn

hộc lương . Ðến truyền hai nơi Công An và Nam Quận phải áp tải đến cho kịp nội đêm nay.

Còn đang phân vân, bỗng có tin báo ngoài thành Lữ Mông đem binh đến vây kín .

Mê Phương thở dài, nói với Sĩ Nhơn : 

- Thôi ! Ta đầu hàng quách cho xong .

Phó Sĩ Nhơn bèn mở cửa thành dẫn Mê Phương ra mắt Tôn Quyền.

Quyền mừng rỡ, kéo quân vào thành chiêu an dân chúng.

Lúc ấy, Tào Tháo đang ở Hứa Ðô, bỗng có sứ Ðông Ngô đến báo Kinh Châu đã lấy xong. Xin quân đánh

Phàn Thành để tiêu diệt Vân Trường. 

Tào Tháo mừng lắm, bèn sai Từ Quáng phải đánh gấp, còn phía khác kéo đại binh qua Nam Thành Lạc

Dương, đồn trú tại Dương Lục Ba, để tiếp cứu Tào Nhơn. 

Từ Quáng tuân lệnh.

Quan Bình thấy Từ Quáng đến bèn dẫn binh ra cự. Ðánh chưa đầy ba hiệp, Bình giả thua bỏ chạy, Từ

Quáng rượt theo, cách ít dặm, bỗng phía sau lửa bốc cháy, Bình biết trại mình bị phá, thu quân về tiếp cứu,

nhưng gặp quân Lữ Kiền chân đánh, khiến Quan Bình phải bỏ chạy về trại trung. Còn Liêu Hóa hay tin Lữ

Mông đã chiếm được Kinh Châu thì cả kinh, bèn chạy về báo Vân Trường. 

Vân Trường cả giận nói : 

- Ấy là quỷ kế của chúng. Lữ Mông hiện đang đau nặng, còn Lục Tốn là thằng con nít, có chi mà ngại .

Vừa dứt lời, bỗng có tin báo Từ Quáng đã kéo binh đến. 

Vân Trường bèn đích thân ra trận, mặc dầu còn đang đau. Quan Bình cản ngăn không được.

Từ Quáng thấy Vân Trường bèn la lớn :

- Từ Ngày xa cách, không ngờ Quan Hầu đã tóc bạc hoa râm. Tôi vẫn nhớ, lúc còn ở với nhau, Quan Hầu

đã dạy dỗ rất nhiều , ơn hay sao quên cho được .

Vận Trường đáp : 

- Ta với Công Minh là bạn chí thân. Sao hôm nay lại đến đây tranh hùng ? 

Từ Quáng không trả lời, hét lớn : 

- Ai dám ra bắt sống Vân Trường ?

Vân Trường ngạc nhiên hỏi : 

- Sao Công Minh lại nói như vậy ?

Từ Quáng đáp : 

- Hôm nay là việc quốc gia . Nói rồi,liền bươi búa đến đánh .

Quan Bình sợ Quan Công còn yếu sức nên truyền gióng trống thâu quân.

Về đến trại, nghe tin Lữ Mông đã chiếm được Kinh Châu, còn Công An, Nam Quận thì Mê Phương và Sĩ

Nhơn đã dâng thành đầu hàng rồi .

Vân Trường thất kinh, hét một tiếng thật to nhào xuống bất tỉnh. 

Một lát Sau tỉnh dậy, Vân Trường than : 

- Phải ta nghe lời Vương Phủ thì đâu đến nỗinày .

Rồi lại hỏi : 

- Tại sao các đồn mé sông khôngnổi lửa ra hiệu ?

Quân sĩ thưa : 

- Lữ Mông giả thuyền buôn, bắt hết quânsĩ nên không còn ai nổi lửa . 

Lúc ấy, Quan Ðốc Lương là Triệu Lụy thưa : 

- Xin ngài sai người về Tây Thục, tin cho Hớn Trung Vương xin viện binh quyết lấy lại Kinh Châu. 

Quan Công trả lời : 

- Anh ta đã giao Kinh Châu cho ta. Nay cơ sựthế này, còn mặt mũi nào nữa . Nói đoạn một mặtsai Mã

Lương, Y Tịch trở về Thành Ðô cầu cứu ; mặt khác truyền quân nhổ trại trở về Kinh Châu. 

Từ Quáng nghe tin mai phục suốt đêm. 

Vân Trường không dám đánh cứ thẳng đường về Kinh Châu. 

Khi đó Phàn Thành đã giải vây rồi, Tào Tháo phong cho Từ Quáng làm Bình Nam tướng quân, ở lại giữ

Tương Dương với Hạ Hầu Thượng để ngừa binh của Vân Trường, còn Tào thì đóng tại Mã Ba để nghe tin

tức Kinh Châu.

Quan Công khi ấy trên đường về Kinh Châu, tiến thoái lưỡng nan, vì phía trước là quân Ngô, sau là quân

Ngụy, bèn hỏi Triệu Lụy :

- Binh cứu viện chưa đến, vây phải làmsao ? 

Triệu Lụy thưa : 

- Phải liều đánh ! 

Quan Công bèn khiến tấn binh , nhưng lúc này quân sĩ mất hết tinh thần, vì Kinh Châu thất thủ, lại nghe tin

Lữ Mông trọng đải bá tánh trong thành. Vì thế phần đông trốn về đầu hàng hết.

Khi về đến Kinh Châu thì quân sĩ chỉ còn hơn 300 người, Quan Công cả giận hét lớn. 

Triệu Lụy thưa : 

- Lữ Mông đã lập kế mua lòng quân sĩ , thật khó mà đánh, chi bằng tìm nơi đồn binh để ổn định lòng quân

trước khi ra trận .

Quan Công nói : 

- Kinh Châu mất, còn Công An vàNam Quận thì quân sĩ đầu giặc. Vậy đóng quân nơinào ?

Triệu Lụy thưa :

- Ðóng nơi Mạch Thành ! 

Quan Công y lời. 

Trong lúc Quan Công bàn luận cùng chư tướng, Triệu Lụy thưa : 

- Chỗ này gần Thượng Dung có Lưu Phong, Mạnh Ðạt phòng thủ . Theo tôi, nên cầu viện hai nơi đó trong

lúc chờ binh Tây Xuyên đến tiếp cứu . 

Trong lúc bàn luận, bỗng có tin cấp báo binh Ngô kéo đến vây thành rồi .

Quan Công hỏi : 

- Ai dám phá vòng vây đi đến Thượng Dung cầu cứu ?

Liêu Hóa tình nguyện ra đi.

Vừa ra khỏi thành, Liêu Hóa bị Ðinh Phụng chân lại, Quan Bình xông vào đánh, Ðinh Phụng bỏ chạy.

Liêu Hóa xông ra khỏi vòng vây, thẳng tới Thượng Dung.

Nghe tin Quan Công bại binh, Lưu Phong và Mạnh Ðạt đang bàn luận thì Liêu Hóa đến. 

Liêu Hóa thưa : 

- Quan Công bị bại , hiện đang bị vây tại Mạch Thành, mà binh Tây Xuyên thì đến chưa kịp, nên khiến tôi

đến xin cầu cứu .

Lưu Phong nói :

- Xin tướng công hãy tạm nghỉ, để tôi nghĩ kế đã . 

Lưu Phong hỏi Mạnh Ðạt.: 

- Nay chú tôi bị vây, ngài tính sao ?

Mạnh Ðạt nói : 

- Binh Ngô đang thế mạnh, chín quận Kinh Châu nay đã về tay họ rồi. Duy có Mạch Thành là cho hiểm yếu

lại thêm

Tào Tháo đóng nơi Mã Ba. Giả như số binh của ta ở San Thành mà có đến cũng không cự nổi. Vậy chớ nên

kinh động !

Lưu Phong nói : 

- Tôi biết vậy, song Quan Công là chú tôi, lẽ nào ngồi yên mà khôngđi cứu .

Mạnh Ðạt cười :

- Tướng quân đừng tưởng Quan Công là chú. Tôi nghĩ chưa chắc Quan Công đã coi ngài là cháu. Ngài chỉ

là con nuôi mà thôi. LúcHớn Trung vương lập thái tử có hỏi ý Khổng Minh nên lập ai, Khổng Minh cho biết

nên hỏi Vân Trường và Trương Phi. Cả Vân Trường, Trương Phi đều cho là không nên lập con nuôi. Sau

đó, lại có ý đưa ngài ra gửi nơi San Thành này. Bộ ngài không biết hay sao mà còn nghĩ tình chú cháu ?

Lưu Phong nói : 

- Rất phải , nhưng nên liệu cách nào từ chối ?

Mạnh Ðạt thưa : 

- Cứ nói là thành này mới chiếm, lòng dân chưa an, nếu kéo binh đi, e thất thủ . 

Lưu Phong nghe lời, rồi kêu Liêu Hóa lại mà trình tự sự .

Liêu Hóa thất kinh la lớn :

- Nếu thế thà giết Quan Công còn hơn ! Nói rồi khóc lóc van xin.

Lưu Phong và Mạnh Ðạt khoác tay áo, đi vào trong.

Thấy việc không xong, Liêu Hóa lên ngựa mắng nhiếc hai người rồi tiến thẳng về Thành Ðô mà cầu cứu Hớn

Trung vương.

Trong khi đó Quan Công ở Mạch Thành cứ trông binh Thượng Dung đến tiếp cứu mà không thấy, quân sĩ

còn ít, lại bị thương nhiều, lương thực cạnsạch, nên rất bối rối. Bỗng có tin Gia Cát Cẩn tới xinra mắt . 

Sau hồi trà nước, Gia Cát Cẩn thưa : 

- Tôi vâng lệnh Ngô hầu đen đây khuyến dụ ngài. Bấy lâu Ngô hầu nghe danh Ngài nên rất ngưỡng mộ. Nay

chín quận Kinh Châu đã mất, chỉ còn thành này, Ngài giữ làm chi cho mệt trí. Nếu Ngài nghe tôi, về với Ngô

hầu thì Ngô hầu sẽ giao đạt Kinh Châu cho Ngài để bảo tồn gia quyến.

Gia Cát Cẩn chưa dứt lời, Quan Công đã nghiêm sắc mặt nói :

- Vì chúa công, ta lấy tình thủ túc mà đền đáp. Lẽ nào ta bội nghĩa mà đầu giặc. Ngọc dầu có nát, chứ cái

sắc không phai ; tre dầu có cháy cũngkhông hư cái tiết. Thân ta dù thác, danhtiết cũng không nhơ. Ông chớ

nói nhiều lời .

Gia Cát Cẩn thưa : 

- Ngô Hầu chỉ muốn kết nghĩa với ngài để đánh Tào Tháo, chớ nào có ý chi .

Nói vừa dứt, Quan Bình đứng bên muốn rút gươm chém đầu Cẩn.

Nhưng Vân Trường can ngăn : 

- Em của va đang giúp bác con ở Tây Thục. Con đừng nóng giận làm hại đến tình cốt nhục của người .

Nói xong, đuổi Cẩn ra ngoài.

Gia Cát Cẩn hổ thẹn về thưa với Tôn Quyền :

- Lòng Quan Công như sắt đá, khó mà dụ được . 

Tôn Quyền khen : 

- Thực là bậc trung thần !

Lữ Mông thưa : 

- Nếu y không chịu đầu mà cố thủ ở Mạch Thành thì ắt không bao lâu lương sẽ cạn, sớm muộn cũng phải bỏ thành về Tây Thục. Tôi có một kế dầu y có tài giỏi cũng khó mà thoát được

La Quán Trung

Tam Quốc Diễn Nghĩa

Hồi 77

Núi Ngọc Tuyền , QuanCông hiển thánh

Lạc Dương thành , Tào Tháo cảm thần

Tôn Quyền nghe Lữ Mông nói thì cả mừng bèn hỏi kế gì ?

Lữ Mông thưa : 

- Phía bắc Mạch Thành có con đường nhỏ hiểm trở, nếu Vân Trường bỏ thành thì tất phải đi ngả ấy. Ta nên

sai Châu Nhiên đem quân mai phục ở phía Bắc, đợi Vân Trường đến thì rượt cho y qua ngả Lâm Thơ. Rồi

sai Phan Chương đến mai phục tại Lâm Thơ là nơi hiểm trở thì Vân Trường sẽ bị bắt sống .

Quyền bèn sai đánh phá mấy cửa rất ngặt, chỉ chừa cửa phía Bắc thôi, rồi khiến Châu Nhiên và Phan

Chương thi hành kế ấy.

Vân Trường ở Mạch Thành, quân ít, lương cạn, lại bị quân Ngô vây chặt mà binh cứuthì không đến. 

Quan Công bèn nói với Vương Phủ : 

- Bây giờ phải liệu sao ? 

Vương Phủ khóc mà nói : 

- Tình thế đã nguy, dẫu cho Khương Tử Nha có sống lại cũng hết kế .

Triệu Lụy nói : 

- Binh cứu ở Thượng Dung không đến, vì Lưu Phong và Mạnh Ðạt không chịu phát binh. Vậy nên bỏ đây

mà rút về Kinh Châu .

Quan Công thấy có lý bèn kéo binh vượt vòng vây trở về Tây Xuyên. 

Vương Phủ khóc mà nói :

- Quan Hầu phải thận trọng vì phía Bắc chậthẹp, sẽ có binh phục, nên theo đường lớn thì hơn .

Quan Công cũng khóc, nói với Vương Phủ : 

- Hai người hãy ở lại thủ thành, đợi tin ta. Nói rồi sai Quan Bình và Triệu Lụy theo mình.

Quan Công đi trước, đi được vài chục dặm thì một đạo binh của Châu Nhiên ra chặn đường. 

Châu Nhiên thét lớn : 

- Vân Trường hãy đầu đi cho sớm .

Quan Công cả giận, giục ngựa tới chém Châu Nhiên. 

Châu Nhiên thua chạy dài. 

Quan Công rượt theo. Bỗng bên phía binh phục đều nổi dậy. 

Quan Công không dám đánh, nhắm đường Lâm Thơ mà chạy.

Chạy được mấy dặm thì gặp Phan Chương xông tới. 

Quan Công hươi thương tới đánh. Chương thua bỏ chạy. Quan Công không dám rượt theo, cứ đường núi

mà chạy. 

Phía sau Quan Bình chạy tới thưa : 

- Triệu Lụy đã bỏ mình ! 

Quan Công thương xót vô cùng. Ði đến Quyết Thạch, hai bên đều là núi, cây cối rậm rạp, Quan Công

đương chạy, bỗng có tiếng la hét, hai bên binh phục ào ra, lấy câu móc giật mạnh, khiến ngựa vấp chân té

xuống, Quan Công ngã theo. Quan Bình thấy cha mình bị bắt, nhào tới cứu, nhưng rốt cuộc cũng bị bắt

theo.

Trời vừa sáng, Tôn Quyền nghe cha con Quan Công bị bắt, liền nhóm hết chư tướng lại bàn luận, khiến Mã

Trung dẫn Quan Công đến.

Tôn Quyền nói : 

- Ta mến tài đức Quan Hầu đã lâu, muốn kết thân, sao lại khi ta quá vậy ?

Quan Công nạt lớn : 

- Ta với Lưu Hoàng Thúc đã kết nghĩavới nhau, quyết khôi phục nhà Hớn. Nay chí chưa toạimà lại bị gian

kế này thì có chết cũng chẳng cần. Bây đừng nhiều lời .

Tôn Quyền hỏi các quan : 

- Vân Trường là người hào kiệt trong đời Ta rất mến. Vậy có nên trọng đãi để dụ y đầu hàng .

Tử Hàm thưa : 

- Thuở trước Tào Tháo vừa được y đã phong Hàm tử tước , tam nhựt tiểu yến , thất nhựt đại yến, mà còn

giử y không được. Nay, nếu không trừ đi e sẽ sinh hậu họa . 

Tôn Quyền làm thinh một lát, rồi sai dẫn cha con Quan Công ra pháp trường hành quyết. 

Lúc ấy Quan Công được 58 tuổi . Ít lâu sau, con ngựa Xích Thố của Vân Trường cũng bỏ ăn mà chết theo.

Còn Vương Phủ ở Mạch Thành, Ngày kianói với Châu Thương rằng : đêm hôm tôi thấyQuan Công mình

vay đầy máu

về đây, tôi muốn hỏi liền biến mất. Giật mình thức dậy mới hay là chiêm bao . Ðang chuyện trò thì được tin

báo binh Ngô đem thủ cấp của cha con Quan Công đến bên thành mà chiêu an. Vương Phủ lênthành nhìn

thấy nhào xuống mà chết. Châu Thương cũng tự vận theo.

Khi ấy linh hồn Quan Công chưa tan. Ðến một nơitên Kinh Môn Châu, Hướng Dương huyện có hònnúi tên

Ngọc Tuyền . Ở trên có nhà sư Phổ Tịnh.

Ðêm ấy bỗng có liếng la lớn : 

- Trả đầu cho ta .

Phổ Tịch nhìn lên thấy có ngườl cỡi con Xích Thố , tay cầm thanh long đao, ta hữu hai tướng. Ba người ở

trên không sa xuống núi Ngọc Tuyền. 

Phổ Tịnh hỏi ở đâu ? 

Hồn Vân Trường bèn thưa : 

- Bạch sư cụ đây là đâu ? Xin cho biếtpháp danh ? 

Phổ Tịnh nói : 

- Lão tăng tên Phổ Tịnh , khi trước tại ải Dịch Thủy đã gặp Quan Hầu nay quên rồi sao ? 

Quan Công nói :

- Trước kia nhờ ngài cứu, tôi vẫn ghi ơn, nay tôi đã chết. Xin ngài chỉ dẫn đường mê muội cho tôi . 

Phổ Tịnh nói :

- Xưa trái nay phải, nhất thiết không bàn, nhân trước quả sau. Nay tướng công bị Lữ Mông làm hại đòi trả

đầu ra đây , thế thì trước kia Nhan Lương, Văn Xú và sáu tướng trong 5 ải và biết bao đầu quân lính, thì đòi

vào đâu ?

Quan Công tỉnh ra, biến mất. 

Phổ Tịnh biết Quan Công đã hiển thánhvà chịu phép qui y.

Tôn Quyền giết được Quan Công, lấy được Kinh:Châu bèn khao thưởng ba quân và nói : 

- Ý ta muốn đoạt Kinh Châu đã lâu, nhưng chưa làm được nay Tử Minh bàn kế giết được VânTrường, lấy

được Kinh Châu , công ấy rất lớn . Nóixong, rót rượu thưởng cho Lữ Mông.

Lữ Mông tiếp chén rượu, vừa định uống bỗng quăng chén xuống đất, Nhảy tới thộp ngực Tôn Quyền, mắng

lớn : 

- Thằng mặt xanh râu đỏ, vừa bọn chuột kia mi biết ta chăng ?

Ai nay đều thất kinh. Lữ Mông bèn xô Tôn Quyền xuống đất, nhảy lên chổ của Quyền mà hét lớn :

- Hớn Thọ Ðình Hầu Vân Trường là ta đây .

Tôn Quyền cả kinh, quì, lạy.

Lữ Mông liền té xuống đất, hộc máu mà chết. 

Sau đó, Tôn Quyền truyền chôn cất Lữ Mông tử tế và cho con là Lữ Bá nối tước cha .

Từ ngày ấy, Tôn Quyền hồi hộp, ăn ngủ không yên, bèn kể đầu đuôi câu chuyện cho Trương Chiêu. 

Chiêu thưa : 

- Nay chúa công hại cha con Quan Công thì Giang Ðông ắt không khỏi họa. Huyền Ðức và Vân Trường kết

nghĩa, thề sống chết. Nay Ðức đã lấy hết Tây Thục. Lại có nhiều tướng tài như Trương Triệu, Mã, Huỳnh

phò tá. Nếu Huyền Ðức hay tin VânTrường bị giết, ắt kéo binh báo thù. Tôi e đất Giang Ðông sẽ ra tro bụi

Tôn Quyền cả sợ, nói : 

- Vậy phải làm sao ?

Trương Chiêu thưa : 

- Việc đã lỡ, nay phải làm như vầy ! Ngưng một lát, nói tiếp : 

- Nay Tào Tháo ứng 50 vạn, Huyền Ðức muốn báo thù Ðông Ngô thì phải hòa với Tào. Vậy, nên đem đầu

Vân Trường gởi cho Tào; khiến Huyền Ðức hiểu lầm đó là kế của Tào, làm cho y khởi binh đánh Ngụy thì

mới thoát được họa cho Ðông Ngô .

Tôn Quyền nghe theo, sai đem thủ cấp Vân Trường dâng cho Tào Tháo. 

Thấy đầu Quan Công, Tào cả mừng, nói : 

- Vân Trường đã chết ta còn ngại gì nữa . 

Tư Mã ý thưa : 

- Ðó là kế của Ðông Ngô, chớ vội mừng. 

Tào Tháo ngạc nhiên .

Tư Mã Ý tiếp : 

- Quan Công và Huyền Ðức kết nghĩa anh em. Nay Quan Công chết, chắc chắn Huyền Ðức sẽ báo thù.

Ðông Ngô sợ họa ấy, nên gieo họa cho ta . 

Tào Tháo nói :

- Vậy phải làm sao ?

Tư Mã Ý thưa :

- Ðại Vương nên sai tiện một cái thân người bàng cây hương mộc, tẩn liệm tử tế, Huyền Ðức biết, ắt cho

ngài là ân nhân còn Ðông Ngô mới là kẻ thù .

Tào Tháo cười, nói đùa : 

- Vân Trường vẫn mạnh chớ ! Bỗng đầu Vân Trường trợn tròn mắt, tóc râu dựng lên. 

Tào Tháo thất kinh té nhào. 

Ðông Ngô lại thuật chuyện Lữ Mông .Tào nghe , Tào cả sợ, sai làm hình nhân,rồi theo nghi lễ chôn cất, lại

bản thân quì lạy, đặt quan giữ mộ, cho sứ vềGiang Ðông.

Huyền Ðức từ ngày lên ngôi thì dân an, nước thịnh.

Ngày kia, Pháp Chánh thưa : 

- Nay lịnh phu nhân trước đã mất, Tôn phu nhân về Ngô, xin Chúa Thuợng hãy lập em Ngô Ý là Ngô Thị

làm Vương Phi. Nàng vốn xinh lại nết na. Trước Ý đã gả cho con trai Lưu Yên là Lưu Mạo, nhưng chưa

cưới thì Lưu Mạo chết . Vì thế nàng vốn ở góa . 

Huyền Ðức suy nghĩ một lát rồi ưng thuận , đặtNgô Thị làm Vương Phi. Sau sinh được 2 con trai tên Lưu

Vĩnh và Lưu Lý.

Ngày kia được tin từ Kinh Châu, Vân Trường đã bắt Vu Cấm, chém Bàng Ðức, đắp các phong hỏa đài

phòng giặc thì Huyền Ðức hết lo chuyện Kinh Châu.

Nhưng một hôm Huyền Ðức nằm thấy thịt giật hoài, đứng ngồi không yên , bèn dậy thắp đèn xem sách.

Một lát, mỏi mệt thiếp đi, bỗng có luồng gió thổi đến lạnh mình, sực ngó ra thấy một người đứng dưới bóng

đèn nhìn kỹ thì thấy Vân Trường đang núp ở đó. Huyền Ðức hỏi : 

- Em ở Kinh Châu, nay về đây ắt có chuyện gì ? 

Trường đáp :

- Anh hãy dấy binh trả thù cho em ! Nói đoạn, biến đi mất. 

Ðức giật mình dậy mới hay đó là giấc mơ, bèn đem chuyện hỏi Khổng Minh.

Khổng Minh thưa : 

- Vì xa cách nhớ nhung nên chúa Công nằm mơ đấy thôi .

Huyền Ðức trong lòng nghi hoặc. 

Khổng Minh cố lấy lời mà khuyên. 

Bước ra ngoài, Khổng Minh gặp Hứa Tịnh, Tịnh kễ chuyện Quan Công bị hại . 

Khổng Minh nói nhỏ : 

- Tôi đã biết Vân Trường bị giết, Lữ Mông lấy được Kinh Châu , nhưng không dám nói sợ chúa công buồn

Hai người đang chuyện trò, thì Huyền Ðức đến nắm áo Khổng Minh mà khóc : 

- Việc như vậy mà quân sư nỡ giấu ta ! 

Khổng Minh vội quì xuống thưa : 

- Ấy là lời đồn đại, xin chúa thượng chớ lo. 

Huyên Ðức nói : 

- Ta với Vân Trường thề sống thác bên nhau, nếu xảy ra như vậy thì ta sống một mình sao được . 

Ðang khuyên giải Huyền Ðức thì Y Tịch và Mã Lương vào tâu : 

- Kinh Châu đã thất thủ, Quan Công đã bại binh, sai tôi về cầu cứu. 

Huyền Ðức định phát binh thì LiêuHóa về tâu : 

- Lưu Phong, Mạnh Ðạt không chịu phát binh, mà Quan Công đang bị bao vây ngặt . 

Huyền Ðức khóc lớn : 

- Nếu vậy thì em ta còn gì ?

Khổng Minh thưa : 

- Lưu Phong và Mạnh Ðạt vô lễ, tội đáng giết . Chúa thượng an tâm, mai tôi dấy binh lấy Kinh Châu .

Hôm sau, lại có tin báo : 

- Quan Công nữa đêm chạy đến Lâm Thơ, bị tướng Ngô bắt, vì nghĩa chẳng chịu khuất phục nên chacon

đã bị giết .

Huyền Ðức nghe nói vừa dứt thì rống lên một tràng rồi té xỉu.

La Quán Trung

Tam Quốc Diễn Nghĩa

Hồi 78

Chữa chứng đầu nhức, Hoa Ðà uổng đời

Trăn trối việc sau, Tào Tháo hết kiếp

Huyền Ðức được tin cha con Vân Trường chết thì khóc đến chảy

máu mắt. Khổng Minh khuyên giải : 

- Tôi xem thiên văn thấy tướng tinh của Vân Trường bị sa nơi miền Kinh Sở nên tôi biết số trời đãđịnh.

Nhưng sợ chúa công buồn nên không dám tâu . 

Lúc ấy, Quan Hưng bước tới khóc lóc.

Huyền Ðức thấy thế càng khóc to hơn rồinói : 

- Ta quyết đánh Ðông Ngô báo thù cho Vân Trường . 

Khổng Minh can : 

- Không nên . Nay Ngô muốn ta đánh Ngụy mà Ngụy cũng muốn ta đánh Ngô. Vậy xin chúa công hãy án

binh bất động lo việc cử tang, chờ Ngô Ngụy bất hòa, nhân đó mà tính mới được Các quan nhấtloạt can

gián, Huyền Ðức mới chịu ăn uống. Rồi truyền tướng sĩ đồng để tang.

Còn Tào Tháo, từ ngày chôn cất Quan Công rồi trong lòng sợ sệt, ăn ngủ không yên, bèn nói với chư tướng

:

- Ta cầm quân đã nữa đời người, chưa hề biếtsợ sệt, nay sao trong người ta lại sinh sợ hãi như vậy ? 

Các quan thưa : 

- Thành cung này lâu ngày nhiều ma quái. Ðại vương nên cất cung mới .

Tào Tháo nói :

- Ta muộn lập cái đền kêu Kiến Thủy điện, ngặt chưa có thợ khéo . 

Giả Hủ thưa :

- Tại Lạc Dương có người thợ khéo, tên Tô Việt . 

Tào nghe lời, khiến đòi Tô Việt đến. 

Tô Việt dâng bản họa đồ. Tào Tháo lấy làm đắc chí. 

Tô Việt lại xin một thứ cây thật tốt để làm. 

Giả Hủ thưa với Tào : 

- Trước đây có cái làm gọi là Dượt Long Ðầm, ở đó có một cây cho thụ. Xin đốn về dùng thì tốt lắm .

Tào Tháo cả mừng, cho quân đi đốn. Quân đi rồi về thưa : 

- Cây ấy cứng lắm, búa cưa gì cũng không được . 

Tào cả giận : 

- Cây gì mà kỳ thế ! Bènđích thân đến, lấy báu kiếm ra chặt, thì câyấy phun máu ướt hết mình. 

Tào thất kinh lên ngựa trở về .

Về đến dinh, đêm ấy Tào ngủ không được, lại thấy một người đầu bỏ tóc xõa, mặc áo đen đếnnói : ta là

thần cây lê đây. Sao mi dám phạmđến Thần Mộc của ta. Nay ta biết số mi đã mãn, nên đếngiết mi . Nói

rồi, cầm gươm chém xuống.

Tào giật mình thức giấc mới hay là chiêm bao. 

Tháo bị đau nhức mấy ngày. 

Trong số các quan đến thăm có Hoa Hâmthưa :

- Ðại vương có nghe danh thần y Hoa đà ?

Tào đáp :

- Ta cũng nghe danh . Nói xong cho người đi tìm. 

Vài ngày sau, Hoa Ðà tới. Xem mạch xong nói với Tào : 

- Ðại vương bị chứng phong. Phong nó dồn lên óc phải bửa óc ra mà nạo thì mới lành.

Tào nghe nói thất kinh, bèn hỏi :

- Ngươi muốn hại ta sao ? 

Hoa Ðà cười, nói :

- Xưa Vân Trường bị mũi tên ở cánh tay, tôi phải mổ xương mà nạo, Vân Trường không sợ gì hết .

Tào Tháo nói : 

- Cánh tay khác, óc khác. Bộ ngươi là kẻ thân của Vân Trường đến hại ta sao ?

Nói xong truyền giam Hoa Ðà vào ngục, các quan can ngăn không được

Lúc ấy có viên cai ngục tên Ngô Áp Ngục, thấy Hoa Ðà thì thương .

Hoa Ðà cảm nghĩa ấy, tặng Áp Ngục cuốn sách gọi là Thần Y Thơ.

Ngô Áp Ngục cả mừng, lãnh về giấu đi.Cách ít ngày Hoa Ðà chết trong ngục, ÁpNgục lo an táng tử tế rồi

về nhà lấy sách ra đọc.

Không ngờ vợ Ngô Áp Ngục đã đốtmất chỉ còn lại vài tờ. 

Áp Ngục quở trách thì vợ nói : 

- Có tài giỏi như Hoa Ðà cũng chỉ đến chết trong ngục. Học làm chi cho mệt ?

Còn Tào Tháo bệnh tình ngày càng nặng. Một đêm, Tào mơ thấy ba con ngựa cùng ăn một tàu, sáng ra hỏi

Giả Hủ :

- Ta nằm mơ thấy ba con ngựa cùng ăn một tàu, nghi cha con Mã càng làm hại. Nay Mã Ðằng đã chết, đêm

hôm lại mơ thấy thế. Lành dữ ra sao ? 

Giả Hủ thưa : 

- Ngựa cùng ăn một tàu là lộc trời về Tào. Xin ngài chớ lo.

Nghe xong, Tháo thấy lòng thơ thới. Lại mộtđêm, Tào bỗng vùng dậy. Xảy nghe có tiếng kêunhư xé lụa.

Tào ngó thấy Phục Hoàng:Hậu, Ðổng Thừa, Phục Hườn , Ðông quí Phi, Hoàng tử đứng trong đám mây, lại

nghe tiếng kêu đòi mạng. Tào thất kinh, rút gươm chém, bỗng có tiếng vang làm sập góc dinh. Tào cả sợ té

nhào xuống.

Sáng sau các quan đến thăm, Tào nói : 

- Chắc là ta đến số rồi !

Nói xong nộ khí xung thiên làmcho hai mắt Tào không thấy đường nữa. Tào liền cho mờiHạ Hầu Ðôn vào,

Ðôn cũng nhìn thấy Phục hoàng hậu, Ðổng Thừa . . . hiện ra trong đám mây. Ðôn cảsợ té nhào, rồi cũng bị

đau luôn. Tào bèn cho thỉnh các quan văn võ đến mà nói :

- Ta bình sanh đánh dư trăm trận đều cả thoáng duy chỉ còn Ðông Ngô và Tây Thục chưa trừ được mà thôi.

Nay con lớn ta là Tào Ngang đãthác. Biện Thị sinh được Tào Phi, Tào Chương, TàoThực và Tào Hưng.

Ta đã lập Tào Phi làm thế tử. Vậy các khanh cố phò tá hết lòng .

Tào Tháo lại sai mang đồ quí ra phân phát cho bọn thị thiếp mà dặn : 

- Nếu ta chết, các ngươi hãy ở Ðồng Tước Ðài ngày đêm dâng hương, ca hát chođông . 

Lại dặn Tào Phi : 

- Ta chết rồi nhớ làm cho 72 cái mả giống nhau, để người sau không biết mả nào mà khuấy phá .Trối trăn

xong liền buông tiếng thở dài, nước mắt chảyròng rồi tắt thở. 

Năm ấy Tào thọ 66 tuổi. 

Tào Phi nghe tin cha chết thì dẫn quân ra khỏi thành nằm mọp dưới đất khóc lóc rồi nghinh linh cửu vào đặt

nơi thiên điện. Các quan thảy đều để tang. Bỗng có tiếng nói lớn : 

- Ngụy vương đã thác rồi , thì phải lập thế tử lên cho an lòng thiên hạ đi chứ ngồi đókhóc được ích gì ?

Rồi các quan đưa Tào Phi lên tức vị. Tất cả đều lạy mừng. 

Tào Phi truyền bày diên yến ra tiếp đãi. 

Ðang ăn uống bỗng có tin Tào Chương dẫnquân đến bên thành. 

Tào Phi cả sợ nói : 

- Cái tháng em râu vàng của taý chừng dẫn binh về sinh sự chẳng sai . Bỗng có người xin đứng phân giải thiệt hơn. Xem lại thì ra Giả Quì. 

Tào Phi cả mừng khiến Giả Quì ra tiếp đón.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro