Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta, ngươi đời này, kiếp này....mãi mãi tương khắc, tương diệt....."

Quyền Nhất Chân trước nay tính tình đơn thuần, ngay thẳng nghe lời này của y có chút ghét bỏ cùng khó chịu.
"Cái gì mà tương khắc, tương diệt? Ta không tin, không thể tồn tại loại chuyện ngu ngốc này. Sư huynh chính là người ta kính trọng nhất. Không có huynh chẳng phải ta sẽ rất cô đơn sao?".

"Nhất Chân, ngươi cứ như vậy ta sẽ hết hận ngươi ??? Ta thực sự...không thể".

Y hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận đến chân tình thực cảm, hận đến rơi lệ. Nhưng mà, cõi đời này rất nhiều chuyện, vốn cũng không phải chỉ gắng sức là hữu dụng.

Có lẽ trong lòng y biết, nhưng y chính là không cam lòng, vô luận như thế nào đều nuốt không trôi khẩu khí này.

Dẫn Ngọc cười khổ một tiếng, lạnh lùng nói:" Ta lúc này chỉ là phàm nhân yếu ớt, không xứng với Phương Tây võ thần hiện giờ là ngươi, ngươi lại muốn cùng ta huynh đệ hoà thuận, thật sự đáng sao?".

Quyền Nhất Chân trả lời không chút do dự:" Ta không làm Phương Tây võ thần, ta chán ghét Thượng Thiên Đình, chỉ cần Sư huynh trở về, ta thế nào đều cam tâm tình nguyện".

"Ngươi...ngươi nói những lời này chỉ khiến ta hận chết ngươi!!!"
Dẫn Ngọc thực sự khiến Quyền Nhất Chân tổn thương, y hết lần này tới lần khác đều tránh né, xua đuổi hắn đến vô tình.
Hắn từ đầu đến cuối một mực chấp niệm, kính trọng Sư huynh, sau bao nhiêu hiểu lầm cũng không sinh nửa điểm oán trách.
Là y cố chấp!! Cố chấp đến đau thương.

Lúc này Dẫn Ngọc khàn cả giọng, nói: "Tại sao! Tại sao ngươi vẫn không chịu hiểu!...Số mệnh này vốn là định sẵn 'ngươi sống ta chết'....đến cùng là không có biện pháp, càng không thể thay đổi".

"Vậy ta sẽ chết, chết rồi sư huynh sẽ không hận ta nữa. Là ta vô dụng không bảo vệ được sư huynh. Chỉ cần, là sư huynh hạnh phúc ta chết cũng đáng".

Y đem mặt chôn trong tay, rít gào lên: “Đủ rồi! Đừng nói nữa!!!”
 
"Ta tầm thường! Cùng lắm là chết đi....Chết rồi cũng không đáng tiếc".

Nghe những lời này, Quyền Nhất Chân thực sự đôi mắt cơ hồ đã tràn đầy lệ thủy đến ướt cả hai má, hắn biết sư huynh là muốn cùng hắn phân rõ giới hạn. Trong lòng dâng lên một cỗ tê tâm liệt phế đến đau nhói.

"Cầu xin huynh, xin huynh đừng nói như vậy. Ta thực sự rất đau lòng".

"Nhất Chân, ta có chết đi cũng không ai bận tâm!!!...Ta, gương mặt sinh ra đã vậy cũng là rất tầm thường, có bị ném vào giữa đám người lập tức tìm không ra, tất nhiên là mặt giả rồi. Một gương mặt "người qua đường" trời sinh không có gì đặc biệt. Như thế cũng đủ rõ ta đây quá tầm thường đi".

Quyền Nhất Chân trong lòng cả kinh, vô cùng tức giận nắm tay thành quyền muốn lao đi đánh giết đám người ngu dốt đã nói những lời tổn hại sư huynh hắn.
"Là dám ngu ngốc nào dám nói như vậy!!! Ta liền đánh, đánh đến khi nào họ quỳ gối xin lỗi Sư huynh".

Dãn Ngọc chính là rất giỏi cam chịu. Đám người đó coi y là vô hình, "người qua đường" trời sinh, y cũng không oán, không hận chỉ xấu hổ vì bản thân sinh ra đã mang khuôn mặt tầm thường, đành ngậm ngùi khoát tay nói không sao, đối với y loại chuyện này sớm đã quen rồi.

"Họ nói ta như vậy quả thật cũng không sai. Ta biết....".

Kỳ thật Quyền Nhất Chân chính là nghiện sư huynh, sư huynh như tinh điêu ngọc trác thanh tuấn, thế nhưng hắn không nghĩ tới có người đem lời nói hạ thấp hướng sư huynh hắn.

Dẫn Ngọc lạnh lùng tránh né Quyền Nhất Chân, lại nghe hắn tiếp tục nói:
"Bất luận huynh như nào ta nhất định sẽ nhận ra huynh,Ta tuyệt đối không có khả năng quên được huynh. Đối với ta sư huynh đẹp nhất cũng là người duy nhất dịu dàng, ôn nhu với ta".

Dẫn Ngọc có chút kinh ngạc. "Ngươi tính tình đơn thuần, tất nhiên không hiểu. Ta trước kia là thần, còn bây giờ thực sự chỉ là "người qua đường".

Quyền Nhất Chân cắn răng, bỗng nhiên hung hăng hôn lên môi mỏng khép hờ kia, hắn trong lòng khó chịu, theo bản năng ngậm lấy cánh môi Dẫn Ngọc mềm mại, lực độ có chút gấp gáp. Y kinh ngạc đến sợ hãi, kịch liệt phản kháng nhưng đều vô tác dụng, Dẫn Ngọc là phàm nhân so với hắn - võ thần Phương Tây hùng mạnh chẳng phải là quá yếu ớt đi!

Quyền Nhất Chân hôn đến càng sâu. Đôi tay tự phát đem y ôm trong lồng ngực sau một lúc lâu lưu luyến không rời mới chịu tách ra, chỉ cảm thấy trong lòng tích tụ tựa hồ đã tan đi không ít. Giống như thực thích, cùng sư huynh làm chuyện như vậy.

Dẫn Ngọc ánh mắt tan rã, tựa hồ như không thể hồi phục lại tinh thần. Quyền Nhất Chân giống như chó con ôm y, nhìn y bị hôn đến mê mang thần sắc phiếm hồng hai má.

Bị ánh nhìn chằm chằm đến nóng bỏng của hắn làm bừng tỉnh, sắc mặt khó chịu, lắp bắt nói"

"Ngươi ngươi ngươi đang làm cái gì, Quyền Nhất Chân, ngươi điên rồi...... Ngươi hiện tại cút xa ta ra lập tức, lập tức!"

Quyền Nhất Chân lớn mật lần nữa hôn lên khóe môi y, nỉ non nói: " Sư huynh, ta chính là rất muốn làm như vậy, ta thích sư huynh. Huynh đừng tránh né ta nữa có được không?"

Dẫn ngọc cả giận: "Này không phải cùng loại thích, chỉ có đối nữ hài tử mới có thể như vậy."

Quyền Nhất Chân nói: "Ta không cần cùng nữ hài tử như vậy, ta thích đối sư huynh làm loại sự tình này."

Dẫn Ngọc vô tình một bạt tai đánh lên mặt hắn, lực đạo cánh tay lớn thậm chí đem đầu hắn đánh lệch về một bên.

"Ngươi hồ đồ, ngu ngốc! "

Quyền Nhất Chân hoàn toàn không có phòng bị, hắn mơ hồ cảm giác được loại chuyện này y tựa hồ thực cảm thấy thẹn, nhưng là nhìn Dẫn Ngọc như vậy mặt phiếm đào hoa bộ dáng, nghĩ đến chuyện là bởi vì chính mình, đáy lòng có một loại bí ẩn vui mừng.

"Sư huynh, đừng giận. Ta..."

Dẫn ngọc hồng con mắt, còn muốn lại đánh, bị Quyền Nhất Chân gắt gao chế trụ tay để ở trên tường.

Thanh âm nóng bỏng ở bên tai vang lên, hắn một lần lại một lần thì thầm: "Sư huynh, ta thích ngươi, ta rất thích ngươi, thích ngươi.... Sư huynh, đừng rời khỏi ta, cầu xin ngươi, sư huynh, sư huynh......"

Dẫn ngọc tim nhói lên một nhịp quay đầu đi, không hề xem hắn tồn tại.

"Câm miệng!!!"

Quyền Nhất Chân giữ chặt cằm hướng y nhìn thẳng mắt mình.
"Sư huynh, nói cho ta, đừng rời khỏi được không, được không?"

Dẫn ngọc không có trả lời, kháng cự muốn trốn thoát khỏi hắn.

"Sư huynh, không có huynh ta thật sự rất tịch mịch. Huynh cùng ta ở đây chung sống có được không?".

Dẫn Ngọc lúc này như người mất hồn, hắn là đang nói chuyện gì thế này?

"Huynh còn hận ta ?" Quyền Nhất Chân ngây thơ hỏi y.

Dẫn Ngọc thở dài phiền muộn, nói:
"Nhất Chân, ngươi có biết chữ "hận" là có ý nghĩa gì không?"
"Hận....chính là oán trách tận xương, tận tủy, nhưng,,,nhưng cũng là yêu đến đau thấu tâm can. Vì chữ yêu này mà ta khó lòng sinh oán hận với ngươi. Ngươi có hiểu không???".

"Vậy, vậy trong lòng Sư huynh luôn có ta?? Sư huynh, Ta, ta cũng thích huynh, rất thích, rất thích huynh".

Quyền Nhất Chân thống khổ, ánh mắt ướt lệ nhìn y, Dẫn Ngọc gò má phiếm hồng, cảm thấy thẹn không dám nhìn tới hắn. Y tuy sống mấy trăm năm ,nhưng đối với tình yêu một chút cũng chưa từng nếm trải.

"Ta cố chấp tránh né ngươi, hận ngươi cũng vì muốn ngươi quên ta đi. Ngươi
sinh ra sẽ làm thần, ta là phàm nhân thật sự không xứng cùng ngươi. Nếu để ngươi biết ta có loại tình cảm này với ngươi, chẳng phải sẽ rất rắc rối sao?".

"Ta chỉ cần sư huynh là đủ rồi, không có sư huynh, ta có làm thần cũng không hạnh phúc. Từ giờ ta sẽ bảo vệ sư huynh, yêu thương sư huynh nhất trên đời".

"Đồ ngốc. Ta như vậy ngươi vẫn muốn bảo vệ sao?".

"Muốn!!!"

Trong ngôi nhà nhỏ ánh lửa vẫn cứ lay động, chiếu ra trong đó lưỡng đạo đan chéo thân ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro