Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Cuối cùng cậu lại chẳng xử lý đám học sinh kia hả?

Kim đây đây gọng kính màu đen, quay lại nhìn đám học sinh trốn học trường Waseda., khong mấy thân thiện. Takemichi thấy vậy chỉ uể oải nói:

-À, không sao. Coi như phạm lỗi lần đầu rồi bỏ qua đi! Còn 30' nữa mới đến tiết 2. Trước đó chũng ta về trường trước rồi giải thích cho thầy cô 1 chút! Nhớ đừng gây bất lợi quá cho bọn họ đấy!

-Ờ, tớ biết rồi!

Những người bên dưới vốn là không nghe rõ họ là đang nói gì, mà thực ra họ cũng không để tâm lám! Hiện tại ai cũng nhìn Dan với mong muốn giải thích. Dan nhìn Sanzu đang cõng Mikey và Senju đang kéo Kazutora 1 cách không thương tiếc, thở dài tự hỏi anh em nhà Akashi sao có thể khác nhau đến thế cơ chứ? Nhìn sang cạnh Takeomi cũng bất lực. 2 người em của anh theo 2 phe cánh khác nhau, xem có chán không chứ? Quay lại, Dan nhận ra mọi ánh mặt đang hướng về mình, anh chỉ thở dài nêu khẩu hình miệng: "Sau giờ học,ở biệt thự của tôi"

Lúc này, mọi người mới hướng sự chú ý của mình sang hướng khác, chính xác là của Takemichi. Mỗii người 1 tâm tình, 1 lời khó nói. Hầu hết là hối hận chăng? Riêng đám Thiên Trúc và thành viên băng Hắc Long đời đầu ngoài Shin vốn  là không có cảm giác gì cả! Biết nói gì giờ? Họ cũng đâu tiếp xúc nhiều với cậu đâu, có thể nói gì sao? Mà Izana và Mucho được hồi sinh cũng chỉ im lặng. Họ là thấy biết ơn, ngoài đó cũng không còn gì nữa cả. Biết lỗi sao? Chuyện gì bây giờ? 2 người đó là luôn nghĩ rằng việc cứu họ là do cậu chọn, họ là cảm kích nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi. Cậu chết là do họ sao? Nếu không tại sao họ lại phải biết lỗi chứ? Giờ cậu xuất hiện, họ cũng chỉ thấy ngạc nhiên mà thôi, mà vốn rằng... họ cũng chẳng quan tâm lắm đâu!

Han thấy đằng sau mình có vẻ yên tĩnh. Cậu quay lại và cười:

-Có chuyện gì sao?

Cậu trở lại, ngoài Dan, Kazutora, Senju, Kokonoi,... thì có lẽ phải kể riêng đến Naoto. Naoto lúc nãy giờ chỉ yên lặng, nhưng nếu như nhìn kĩ, sau dưới đáy mắt cậu có 1 niềm vui mừng khó thấy! Tiền bối cậu kính trọng nhất, người cậu yêu nhất trở lại rồi, cậu có thể không vui sao? Sao có thể chứ? Cậu vui lắm đó, vui đến phát điên. Chỉ là cậu đang có kiềm chế mà thôi. Cậu không muốn làm Takemichi kích động đâu! Chí ít cậu muốn giả vờ làm bạch liên hoa thêm 1 chút nữa!

Nghe Takemichi hỏi, còn nở nụ cười lúc xưa. Naoto cũng cười. Mất trí nhớ thì có sao chứ? Anh ấy chưa bao  giờ thay đổi cả, đó là điều quan trọng nhất! Nhưng Naoto cũng chỉ cười trong phút chốc, ngay sau đó cậu lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh của mình:

-Không có gì cả hội trưởng!

Kim lúc nãy giờ cứ luôn có 1 linh cảm khống lành. Cậu không ổn chút nào cả. Nói thẳng ra là cậu ghét cái đám người này thật đấy! Dù họ chưa làm gì cả! Kì lạ, phải nâng cao cảnh giác rồi!- Đó là Kim nghĩ như vậy, còn thực hiện được hay không thì không ai biết cả! Lúc có suy nghĩ đó thì tất cả bọn họ đã đứng trước cổng trường rồi.

-Vào thôi!

Han nhẹ nhàng nói, có lẽ cậu đã nguôi giận rồi. Mọi người vô thức đi vào. Thấy vậy, Han quay lại nhắc nhở An:

-Nhờ cậu xem lại vết thương cho họ nhé!

-Vâng vâng, tiểu tổ tông! Vào lớp đi, tôi xem xem xét 1 chút, nếu không nghiêm trọng sẽ ném vào lớp!

-Ừm, tớ vào lớp trước!

Han chậm rãi bước vào lớp! Lúc đó dang giờ giải lao nên khi An vừa băng bó cho 1 đám người không thân không quen thì cũng vừa vào học. Tất cả đều về của mình trừ Mikey và Kazu gì gì đấy bị ném ở lại phòng y tế vì bất tỉnh nhân sự.

Học sinh lớp A khi vào học chỉ thắc mắc là tại sao lại có 3 kẻ lạ hoắc ở đây! Đương nhiên cũng có vài kẻ thầm khinh bỉ rằng họ thật yếu đuối nga~ Nhất là chàng trai tóc đen kia, thực giống con gái mà! Những tất cả đồng loạt lạnh gáy khi nghe họ giới thiệu...

-Xin chào, tôi là Hiroshi Hiroto, thư kí hội học sinh cũng là lớp phó lớp A, mong được giúp đỡ!

Kim bày ra vẻ mặt khó ở, sao giáo viên lại bắt cậu giới thiệu mấy cái trò như con nít thế này chứ?

An thấy thế thế cười xuề xòa:

-Tôi là Moshiro Ankin, trưởng ban y tế kiêm kỉ luật hội học sinh, nếu bị thương có thẻ nói với tôi nhé!

Đám con gái nghe xong bỗng lăn ra ôm tim. A~ cậu ấy đúng chuẩn nam thần ấm áp luôn! Đám con trai thì nuốt nước miếng ừng ực, mấy đại nhân vật gì vậy chứ? Chỉ là họ càng sốc hơn khi cậu con trai mà họ cho là ẻo lả kia lại mỉm cười tiếp lời:

-Hanagaki Takemichi, tôi là hội trưởng hội học sinh kiêm lớp trưởng lớp A, làm quen nhé!

Lúc ấy hình như cả lớp đều đồng loạt dính thính của cậu bé kia. Izana thầm nghĩ: " Thực ra cậu ta cũng dễ thương đấy chứ?". Kakuchou day trán:

-Takemichi lại đi rắc thính lung tung vô tội vạ rồi!

Dan và Naoto chỉ cười mỉm.

Bằng 1 cách nào đó, buổi học trôi qua 1 cách yên bình! Yên bình 1 cách kì lạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro