Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi bị kéo đi, bắt buộc cậu phải kéo căng cơ mặt ra để diển giả tỏ ra không quen biết. Kakucho và Izana yên lặng không nói, cũng chỉ chậm rãi đi theo. Ngược lại thì Ran và Rin lại có chút ồn ào, điều đó khiến Takemichi ngoài ý muốn cảm thấy phiền phức.

Bon hắn kéo cậu đi khắp nơi. Đi khu vui chơi, lại ăn kem, sau lại đi xem đánh nhau giữa mấy băng đảng nhỏ. Kakucho bực tức lải nhải:

-Sao lại đến đây rồi, cái này thì có gì đáng xem chứ?

Ran cười ngả ngớn, đáp lại:

-Không phải vẫn nên xem một chút sao? Lỡ như sau này bọn chúng quật khởi, trở thành đối thủ của chúng ta như đám Toman thì sao?

-Lo chuyện thừa thãi.

-Thả lỏng đi nào, dù sao cũng là xem bọn râu ria đánh nhau. Ngứa tay thì có thể lao xuống cùng hỗn chiến, là một hình thức giải trí không tồi đúng không?

Rindou chỉnh chỉnh găng tay, nhảy xuống dưới hòa cuộc. Izana thấy vậy cũng không ngăn cản, chỉ nói mấy câu như là:

-Sở thích của chúng mày thật quái đản.

Sau rồi yên lặng, không ai nói gì nữa. Takemichi bỗng cảm thấy không khí trở nên ngột ngạt. Lúc đó, Takemichi nghe thấy Kakucho bâng khua lên tiếng hỏi:

-Takemichi, sao cậu lại trở thành hội trưởng hội học sinh?

Tại sao cậu trở thành hội trưởng hội học sinh? Takemichi trầm ngâm.

Cậu đã gia tăng hình phạt rằng sẽ tồn tại thêm một thời gian, tất nhiên cũng sẽ không ngại trả cái giá cao hơn một chút để lấy năng khiếu đánh nhau thiên bẩm và học lực cao. Nếu hỏi rằng tại sao cậu lại trở thành hội trưởng hội học sinh, đó chính là để thao túng...

Thao túng tất cả trong lòng bàn tay, để ý từng nhất cử nhất động của bọn hắn, cho bọn hắn hi vọng rồi dập tắt nó. Chẳng phải điều đó rất thú vị sao?

Takemichi không thấy cậu sai ở đâu. Cậu chỉ biết rằng cậu sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho bọn hắn dễ dàng như vậy. Chẳng phải những kẻ kia luôn từ trên cao nhìn xuống xem cậu là kẻ ngốc sao? Lấy một kẻ mà họ gọi là anh hùng ra để làm lá chắn, rất vui sao? Vậy cậu không ngần ngại ăn miếng trả miếng đối với những kẻ cậu từng thân cận nhất...

Takemichi cố tìm một lí do hợp lý nhưng nhất thời cậu không biết nói như thế nào cho phải.

-Tại sao cậu lại hỏi như vậy?

-Tò mò thôi. Có lí do sâu xa gì đó sao?

-Sau này cậu sẽ biết sớm thôi!

...

Izana trước sau đều không nói, điều đó khiến Takemichi quả thực có chút lo lắng.

Ngay từ đầu Izana đã là một kẻ đáng sợ bởi cái trực giác của hắn. Hắn rất chú ý phân tích mọi thứ xung quanh. Takemichi không chắc rằng mình có thể giữ lớp vỏ bọc này đến bao giờ. Nhưng mà...

Cậu khẽ liếm môi. Nếu hắn phát hiện, chẳng phải sẽ rất thú vị sao?

Cuối cùng anh em nhà Haitani cũng buông tha cho đám chuột nhắt kia, nhảy lên mấy ông sắt to tướng và tiếp tục kéo Takemichi. Địa điểm tiếp theo của họ... là quán ăn Song Ác....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro