[TR/Kokoinui] The Devil Whose Priest Has A Scar

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một thị trấn nhỏ nơi thung lũng xa xăm, có một cậu linh mục mới đến. Mái tóc vàng hoe như màu nắng hạ và đôi mắt như ngọc thạch. Những cô thiếu nữ ở gần nhà thờ thường dùng đến đó hái hoa để nhìn cậu cầu nguyện mỗi buổi chiều. Đó là Inui Seishu, một chàng linh mục trẻ tuổi vừa mới chuyển đến đây không lâu. Trên mặt cậu có một vết sẹo lớn, một vết sẹo bỏng.

Có lần, một cô gái hỏi vì sao cậu lại có vết sẹo như vậy, Seishu chỉ cười

"Nhờ chúa đã cứu tôi khỏi trận hỏa hoạn"

"Chúa ơi, em rất xin lỗi vì câu hỏi đó"

"Không sao đâu, dù gì thì nhờ có nó tôi mới hiểu được rằng chúa luôn dìu dắt tôi"

Seishu trong bộ đồ linh mục màu trắng mỉm cười nhẹ nhàng như câu chuyện đó không có gì đáng nói. Cậu chỉ nhìn về phía xa, một người đàn ông đang đứng dựa vào thân cây và cười một cách mỉa mai.

Tối đến, Seishu về căn nhà của cậu, dù là linh mục nhưng cậu không ở trong kí túc xá của nhà thờ, dù sao đó cũng không phải chỗ cho cậu. Bước vào căn nhà nhỏ, một người đã ngồi sẵn trong phòng.

"Koko, em về rồi..."

"Ta biết, nói chuyện với mấy đứa con gái vui chứ?"

"Chỉ là hỏi chuyện thôi mà, ngài không cần phải phóng đại lên như vậy."

Seishu đáp một cách bình thản, cậu hiểu người trước mặt cậu là loại gì. Đôi mắt đen ánh lên chút đỏ trừng cậu, nhưng cậu chỉ đi làm đồ ăn mặc kệ kẻ tóc đen ngồi ở phòng khách.

"Em đang phớt lờ ta?"

"Em không. Ngài đang quát em à?"

Seishu quay ngoắt lại, nhìn vào Kokonoi đang ngồi. Hắn im miệng, Seishu không thích bị chọc tức.
Bỗng, hắn xuất hiện bên cạnh Seishu và ôm cậu vào lòng. Seishu cũng không phản kháng mà quay ra hôn một cái vào má hắn

"Chúa của em..."

"Ta đây."

"Để em làm đồ ăn đã, chuyện gì để sau nói. "

Câu trả lời của cậu khiến hắn tụt hứng, cái răng nanh gặm nhẹ xát tai mẫn cảm của cậu làm nó đỏ lên. Hắn chỉ muốn gặm cắn cậu, nhưng tiếc là giờ chưa phải lúc. Quanh cậu vẫn tràn ngập khí tức của thánh thần, cái thứ của nhà thờ khiến hắn khó chịu, hắn chỉ muốn xâu xé cậu ra để cậu lại chìm trong sự quyến rũ của hắn, để cậu biết ai mới thực sự là chúa của cậu.

Kokonoi là kẻ ăn nhiều, chắc chắn là vậy. Dù không cần ăn để sống nhưng có vẻ hắn rất hưởng thụ việc ăn uống, và theo lời của con quỷ thì dưới địa ngục chả có gì ngon cả, nên hắn muốn tận hưởng khi còn có thể. Seishu cũng chiều theo ý hắn, bình thường cậu ăn rất ít nên đồ ăn vào bụng Kokonoi phải gấp 3,4 lần Seishu, nhưng dù sao tiền cũng không phải cậu mất nên chẳng lo.

Xong bữa tối, hai người đi dạo quanh thị trấn. Nơi này vốn dĩ chỉ là một thị trấn nhỏ ở tận trên thảo nguyên, tài nguyên không có mà người cũng chả có mấy mống. Kokonoi không hiểu sao Seishu lại muốn đến nơi khỉ ho cò gáy này làm linh mục trong khi với khả năng của cậu, được vào trong tu viện ở thủ đô cũng không phải vấn đề nhưng cậu lại quyết định chui rúc đến cái chốn xó xỉn này. Kokonoi vẫn hay hỏi cậu "Vì sao em lại chọn đến cái nơi này? Chẳng phải ở thủ đô sẽ tốt hơn sao?"

"Vì em thích cuộc sống yên bình thôi..."

Seishu thường sẽ trả lời như vậy, nhưng Kokonoi biết còn lí do khác, chỉ là hắn muốn để cậu tự nói ra.

Cả hai dành cả buổi đêm để làm trò, và dù có muốn ngủ thêm thì cậu vẫn luôn dạy vào sáng sớm, có lẽ là do đồng hồ sinh học. Cậu đưa tay ra nghịch những lọn tóc đen tuyền của Kokonoi rồi thì thầm "Em thích ngài lắm đó"

"Ta cũng thích em..."

Giọng khàn khàn vang lên làm Seishu giật mình, quê quá. Kokonoi hé mắt ra cười tươi rồi vươn tay ôm cậu vào lòng, cậu linh mục của hắn xấu hổ rồi, nên phải ôm vào lòng cho cậu đỡ quê. Hắn vuốt nhẹ lưng cậu rồi vòng tay lấy cái dây chuyền thánh giá úp ngược xuống cười cười "Chào buổi sáng, Seishu thân mến"

Và đó là cách hai người bắt đầu một buổi sáng. Sau đó, Seishu sẽ đến nhà thờ còn Kokonoi thì đi làm việc của mình, hắn sống dưới lót là một nam tước nhỏ thích kinh doanh, dù sao cũng hợp với tính cách tham tiền của hắn, và hắn làm rất tốt chuyện đó.
Trong lúc cầu nguyện, một vị nữ tu đến thì thầm với cậu "Inupee, thánh giá của cậu bị ngược."

Seishu giật mình nhìn xuống dưới cổ, quả nhiên nó bị ngược, chắc chắn là Kokonoi làm "Vâng, sáng nay tôi gấp quá nên bị ngược, cảm ơn vì cô đã nhắc."

"Không có gì, chỉ là cậu nên cẩn thận hơn, thánh giá ngược không phải chuyện hay ho. Nhất là ở chốn thiêng liêng này."

"Vâng, tôi biết."

Cậu chỉ biết cười ậm ừ cho qua, tên quỷ đểu giả kia còn muốn thể hiện quyền sở hữu như vậy... Haizz, nhưng cậu làm gì được đây, một kẻ sa ngã như cậu thì kêu ca gì với con quỷ chứ.
Hết một ngày, Seishu đi một cách vô định. Cậu bất giác chạm lên vết bỏng trên mặt mình, dấu ấn thể hiện cậu là của Kokonoi - con quỷ bước ra từ địa ngục.

Seishu nhớ về cách bọn họ gặp nhau trong vô thức. Chị của Seishu, Akane là một cô gái xinh đẹp, cô có mái tóc dài màu vàng hoe, điều khiến cho một vị quý tộc giàu có trong vùng muốn cưới cô làm vợ. Nhưng cô nào đồng ý, cô không muốn chôn chân trong cái chốn ngục tù ấy nên đã từ chối. Vị quý tộc kia có một hôn thê, cô ta vì hổ thẹn do chồng mình đem lòng thích một dân thường mà nói rằng cô là một phù thủy, những kẻ làm phép mà ai cũng sợ, phải hỏa thiêu cô thì mới tiêu diệt được tai họa. Những người dân ngu muội kia thì quan tâm gì, kẻ lo sợ, kẻ ghen tị mà ra lệnh hoat thiêu Akane và cả căn nhà của 2 chị em.

Seishu khi ấy còn bé biết chị mình sắp bị hỏa thiêu thì lao vào đó để cứu chị mình, cậu sốc nặng khi dân chúng bảo rằng chúa đã tiên tri rằng chị cậu là phù thủy, nhưng cậu biết phù thủy duy nhất đó chính là vị hôn thê kia.

Trong sự đau đớn vì sức nóng của ngọn lửa, Seishu đã triệu hồi được Kokonoi lên, cậu vẫn nhớ rõ dáng vẻ bình thản xuất hiện từ ngọn lửa ấy, thật đẹp...

"Ngươi muốn gì nào cậu bé?"

"Cứu tôi và chị tôi khỏi đống lửa, lấy linh hồn tôi làm cái giá phải trả để lập giao ước... " cậu nói trong sự mệt mỏi, ngọn lửa sắp nuốt lấy cậu rồi.

"Đồng ý, giao ước được thiết lập" con quỷ nhoẻn miệng cười rồi ngọn lửa bốc cháy dữ dội hơn, bao trùm lên tất cả.

Đến khi tỉnh lại thì thứ Seishu thấy đầu tiên là con mắt xếch đen tuyền đang chăm chú nhìn cậu, cậu giật mình lùi ra sau. Seishu nhớ rằng mình đã gọi ra một con quỷ, một con quỷ với đôi cánh màu đen. Và giờ nó đang đứng trước mặt cậu và xăm soi cậu như sinh vật lạ. Nó mở miệng nói

"Này, ngươi lập giao ước với ta chỉ để nhìn ta với ánh mắt đấy à? Móc mắt giờ!"

Cậu vẫn chỉ nhìn chằm chằm, không tin là bản thân đã thực sự gọi ra một con quỷ, cậu há hốc mồm nhìn rồi chạm tay vào mặt, cảm giác đau và rát đã thể hiện tình trạng bây giờ của cậu. Nhưng ít nhất Akane còn ở bên cạnh cậu, chị vẫn sống, thật tốt quá.

Quay sang chỗ Kokonoi đang đứng, Seishu hỏi một cách ngờ vực "Ngươi thực sự là quỷ à?"

"Tất nhiên rồi ranh con, ngươi nghĩ vị chúa nào đó sẽ cử thiên thần xuống giúp đỡ cái đứa đi gọi quỷ à? Ông ta không tốt tính đến thế đâu!"

"Vậy ta là chủ nhân của ngươi?"

"Không, ngươi chỉ là thức ăn dự phòng trong thời gian ta ở đây."

Đó là cách mối quan hệ của họ bắt đầu. Seishu luôn biết ơn và kính nể Kokonoi, cậu coi đó là vụ chúa của cậu, người sẵn sàng giúp cậu dù có chuyện gì, nhờ Kokonoi mà Akane mới được sống, chị đã đi đến một nơi bình yên tránh xa những thứ phù du kia rồi, Seishu mừng cho chị.

Từ Một mối quan hệ vụ lợi từ cả hai bên, không biết từ lúc nào mà cậu đã phải lòng con quỷ ấy rồi.

Thật tệ.

Seishu thường hay nghĩ vu vơ rằng Kokonoi chỉ coi cậu là một thứ tiêu khiển cũng như là con tốt thí để hắn có thể làm trò mà không sợ ai cả. Cậu chỉ để lại trong lòng, để cho những suy nghĩ của cậu tự gặm nhấm cái linh hồn dơ bẩn của mình. Một linh mục, tay sai của chúa lại là người bên cạnh một con quỷ, trớ trêu làm sao...

Một ngày của Seishu thật bình thường, chỉ ở nhà thờ rồi về nhà, chơi cùng Kokonoi và kết thúc một ngày.

'Đến bao giờ thì mình sẽ chết?'

Seishu vẫn luôn thơ thẩn nghĩ về câu hỏi đó, Kokonoi thì không chút đành lòng nhìn cậu cứ ngẩn ngơ cả ngày. Hắn muốn cậu phấn chấn lên mà sống, dẫu sao cũng chỉ được sống 1 lần.

Hắn thường tìm kiếm những thứ lạ lùng trong khi đi công tác, hay dùng ma thuật tạo ra những thứ hay ho để làm hài lòng Seishu. Chẳng biết từ bao giờ hắn phải lòng cậu con trai với đôi mắt xanh kia rồi, một tình yêu vượt qua cả giới hạn mà chính hắn đặt ra.
Kokonoi ở bên Seishu gần như mọi lúc, dưới nhiều hình thức khác nhau. Có khi là vị nam tước, khi là một cậu bé, khi lại biến thành một con chim. Seishu luôn nhận ra, vì đó là chúa của cậu mà...

Hai người bên nhau suốt bao tháng năm, nhưng cả hai đều không nói ra tình cảm của mình. Seishu cho rằng Kokonoi coi cậu là một thứ tiêu khiển của hắn, Kokonoi lại nghĩ rằng Seishu không hề thích mình.

Tuổi thọ của con người có hạn, cũng đã đến lúc bản giao ước hết hạn rồi. Seishu nằm trên giường, cậu đã làm được tất cả những gì mình muốn, giờ thì phải thực hiện đúng giao kèo của mình thôi. Cậu kéo Kokonoi đang ngồi bên cạnh lại gần mình rồi nói

"Kokonoi, em vẫn luôn yêu ngài, yêu ngài chết đi được. Nên sau khi chết đi, hãy ăn linh của em, em không muốn phải quên đi những kí ức tươi đẹp của chúng ta. Được không?"

Vừa nói, cậu vừa đưa tay niết mặt của Kokonoi, hắn gật đầu "Ừm"

Sau đó, cánh tay của cậu buông thõng, đôi mắt nhắm lại.

Vị thiên thần nhỏ bé của ác quỷ đã chìm vào giấc mộng của mình rồi.

Khi Seishu mở mắt ra thì cậu nhận ra mình nằm trong một căn phòng xa hoa. Rèm giường buông thõng xuống được thêu tỉ mỉ bằng chỉ vàng trên nền xanh đậm. Thật xa hoa, nhưng cậu đã chết rồi cơ mà... Đáng lẽ bây giờ cậu nên biến mất rồi chứ.

"Em tỉnh rồi sao?"

Seishu giật mình nhìn theo tiếng nói quen thuộc, Kokonoi với mái tóc bạc đang đứng góc phòng nhìn cậu. Rồi ngay tức khắc, hắn lại xuất hiện bên giường cậu. Hắn véo má cậu thật đau rồi ngả người vào cậu, đầu thì dụi vào hõm cổ, miệng lầm bầm

"Em là đồ thất hứa..."

Seishu vẫn chưa hiểu gì cả, não cậu vẫn đang cố xử lí thông tin, Kokonoi nói tiếp

"Tôi yêu em."

"Cái... Cái gì cơ?"

"Tôi yêu em!"

Seishu không dám tin vào tai mình, Kokonoi nói yêu cậu. Liệu rằng đây có phải một trò lừa để rồi cậu sẽ bị nuốt chửng, hay là một mánh khóe để cậu phải chịu phạt?

"Ngài đừng đùa, không vui đâu!"
Kokonoi gắt lên khi cậu nói "Ta nghiêm túc, ta đã chịu khó suốt mấy chục năm để chờ đến ngày này..." hắn lại dụi đầu tiếp " Ta sợ em không yêu ta..."

"Em vẫn luôn yêu ngài mà. Chúa của em"

"Ta cũng yêu em linh mục thân ái à. Và giờ thì như giao ước, em thuộc về ta, Kokonoi, công tước của địa ngục vĩnh viễn "

Hai người ôm chầm lấy nhau rồi cùng ngã xuống giường, bây giờ chỉ mới là bắt đầu của câu chuyện tình yêu của con quỷ và "linh mục" của hắn mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro