chương mười (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Meow

_________________

Sau khi hai người đã chính thức hẹn hò rồi, thì mọi thứ chẳng có gì thay đổi ngoại trừ việc Ran hay dở chứng đòi ôm và hôn Mitsuya nhiều hơn, nhưng chung quy thì cả hai vẫn chưa va chạm da thịt lần nào. Lâu lâu hắn còn đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn bạc được xỏ vào sợi dây chuyền đeo trên cổ cậu, cầm lấy nó hơi vân vê vài lần rồi nhẹ hôn lên đó. Đây là cái nhẫn mà hôm giáng sinh hắn cầu hôn cậu nhưng cậu từ chối đeo, lần này thì hay rồi hắn đem nhẫn bỏ vào dây chuyền bắt cậu đeo mọi lúc còn nhẫn của hắn thì đeo hẳn vào tay luôn. Mà mỗi lần làm nhiệm vụ hắn đều tháo ra cất kĩ vào hộp, dường như không muốn nó bị bẩn lại không muốn kẻ khác biết chuyện gì đó về bản thân.

Mà Mitsuya vẫn luôn có điều thắc mắc, làm sao hắn biết số ni ngón tay cậu mà đặt làm một cái vừa như in. Làm sao cậu biết được thì, có lúc cậu tò mò muốn thử xem cái nhẫn đang đeo trên cổ có vừa tay không, liền thử đeo vào ngón áp út kết quả là vừa như in như thể cậu tự đi đến tiệm đo ni tay để họ làm vậy. Có lần cậu thử hỏi Ran nhưng đáp lại cậu là hai từ "bí mật", nhìn hắn cười như thế lại làm cậu tò mò thêm.

.

.

.

Giữa tháng ba mùa xuân đêm nọ.

Đêm nay Mitsuya có nhắn với Ran là cậu về trễ vì phải dự tiệc, còn bảo hắn muốn ở thì ở muốn về thì về không cần đợi cậu. Tuy là nhắn vậy đó nhưng cậu không muốn đoán hắn định làm gì, vì thật ra dù làm người yêu nhau hẹn hò đủ kiểu nhưng mạch não cậu với hắn như không cùng tần số vậy.

Thành thật mà nói thì bảo là tiệc cho sang mồm thế thôi, thực chất nó chỉ là một buổi nhậu giữa các nhà đầu tư và nhà thiết kế với nhau thôi. Cơ mà lần này không biết là cậu uống có hơi quá chén hay là do rượu mạnh nữa, mới bắt đầu uống đến giữa tiệc mặt mũi cậu bắt đầu đỏ bừng lên, đầu óc lờ mờ tầm nhìn cũng theo đó mờ nhoè đi chẳng thấy gì cả. Bên cạnh cậu trợ lý của Mitsuya thấy cậu lắc lư cơ thể trông muốn gục tới nơi, liền vội móc điện thoại ra lướt một dãy tên vừa thấy tên Ran nhanh chóng bấm vào, gõ vài cái lên màn hình rồi bấm gửi đi một tin nhắn văn bản. Trong khi chờ Ran đến cậu trợ lý sẽ dốc toàn lực bảo vệ ông chủ khỏi mấy nhà đầu tư này, đừng nghĩ cậu không biết mấy người này vì lý do gì đầu tư lên người ông chủ. Một phần là vì tài năng, phần còn lại là nhanh sắc của cậu. Ai mà biết được trong đây ai có ý tứ với cậu, ai không cơ chứ.

Lý do trợ lý Mitsuya có số của Ran, thì đương nhiên là do hắn đưa cho rồi. Dường như cậu chàng ngày nào đi làm cũng được thồn cơm chó vào họng, biết mối quan hệ giữa hai người nhìn không hề kì thị hay gì cả lại mang vẻ thành thật, nên Ran cũng an tâm khi giao Mitsuya cho cậu chàng chăm khi không có hắn.

Đối diện với hai người là đám nhà đầu tư, vài người trong đó thấy Mitsuya ngồi dựa lưng ra sau nhắm mắt lại, liền rục rịch mở miệng ngỏ lời muốn chở cậu về. Nhưng ý định không thành vì ngay khi hai bên vừa đối đáp chưa quá mười câu, thì đột nhiên có người gõ cửa phòng nghiêng mặt nhìn vào trong. Trợ lý vừa thấy Ran hai mắt liền sáng quắc lên, vội mở miệng lên tiếng nói ở đây. Tính ra từ lúc nhắn tin đến lúc hắn xuất hiện ở đây, còn chưa đến ba mươi phút. Nếu như cậu chàng không lầm thì từ nhà ông chủ đến quán, cũng phải mất gần hơn ba mươi phút đi đường mà nhỉ.

Lúc thấy tin nhắn từ trợ lý của Mitsuya bảo cậu say rồi, Ran còn đang ngồi nhà cậu ôm điện thoại nhắn tin chọc điên Sanzu cũng phải ngưng lại, vội mặc áo vào đi nhanh ra bãi đổ xe mở cửa lái đi nên mới có thể đến nhanh như vậy.

Ran đi vào gật đầu nói chào với mọi người bên trong như phép lịch sự tối thiểu, rồi cúi xuống bế Mitsuya đang say đến chẳng biết gì lên nhìn gương mặt cậu đỏ lên do bia làm hắn hơi không vui. Toan xoay người bước ra ngoài thì bị một người gọi lại hỏi:

"Mày là ai? Sao dám tự tiện đem người đi như thế chứ? Còn trợ lý kia thấy người lạ đem chủ đi còn không ngăn, để tôi đưa về có phải tốt hơn không?" Ông ta nói một lèo rồi quay sang mắng trợ lý.

Ran chẳng buồn để người ta vào mắt, sự chú ý đều đặt hết vào người trong lòng. Ông ta thấy Ran hoàn toàn ngó lơ mình, thì thẹn đi tới muốn kéo cậu xuống khỏi hắn. Thấy thế Ran lúc này mới chịu để ý người kia, nhíu mày bước sang nghiêng người qua một bên tránh khỏi bàn tay người kia. Cũng may khi say Mitsuya vô cùng ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn mà ngủ, tuy có di chuyển một chút nhưng cậu chỉ "ưm" một tiếng nhỏ rồi cũng chẳng có gì xảy ra.

Nhìn Mitsuya rên lên rồi tiếp tục dựa đầu vào ngực Ran thở đều đều, khiến tim hắn vừa treo lên trời lại về lại với cơ thể lạnh lẽo nhìn người kia chất giong bình thản nói:

"Tao là ai ấy hả? Hiện là bạn trai của Mitsuya, sau này là chồng em ấy."

Vừa nói đến đó Ran cúi xuống hôn lên môi Mitsuya trước toàn bộ người trong phòng, ngước lên nhìn gương mặt hoang mang của bọn họ lại nói tiếp:

"Sao nào? Ý kiến gì không?"

Ran nói như thể không sợ cậu mất nhà đầu tư mất luôn nghề nghiệp vậy, cơ mà nếu có mất thật thì về nhà hắn nuôi cũng đủ sống hết đời không sợ thiếu thốn.

Bỏ lại đám người đang hoang mang đến ngỡ ngàng ngơ ngác, hắn tiếp tục ôm Mitsuya ra xe theo sau hắn là chàng trợ lý đang cầm áo vest của cậu. Đặt người ra hàng ghế sau, Ran đi lên trước ngồi vào ghế lái trước khi chạy đi thì hắn có cảm ơn trợ lý một tiếng, sau đó cũng ấn ga chạy đi mất. Hắn cảm thấy mình may thật khi nhìn vào kính chiếu hậu thấy cậu vẫn nằm đó, nghiêng người ngoan ngoãn ngủ cổ áo sơmi xộc xệch của cậu không biết là do tự bung hay do nóng quá mà cậu tự cởi ra, từ kính phản chiếu đến hắn có thể thấy được yết hầu của cậu cùng xương quai xanh.

Ran giờ cảm thấy Mitsuya hết ngoan rồi, người chở người ngủ mà người ngủ cứ thế vô tình bắt lửa mời gọi, nhưng hắn phải cố gắng nhịn xuống để chở cậu về nhà. Lúc dừng xe ở bãi đậu, Ran hơi cúi người cố kéo Mitsuya đang say chẳng biết trời trăng mây gió gì ra, hắn cứ thế ôm ngang người cậu lên đi về nhà cả đoạn đường.

Vừa dìu người vào phòng, người kia như biết đã được về nhà, cứ thế buông lỏng người hơi nghiêng về phía giường ngả xuống làm Ran một phen hoảng hồn. Mitsuya sau khi tự ngả xuống giường cứ thế vùi mặt vào trong chăn, như con mèo lười thở ra một tiếng đầy thoả mãn rồi tiếp tục thở đều đều ngủ. Hắn đứng bên cạnh giường nhìn cậu quậy trên giường một hồi rồi nằm im luôn, hoàn toàn bỏ quên luôn người bạn trai này người đã đem cậu về. Tổn thương sâu sắc! Vì thế Ran muốn đòi lại công bằng cho chính mình.

Lật người Mitsuya lại nhìn gương mặt đỏ lên vì say của cậu hết nhìn cánh môi đang hé mở kia, Ran lại hạ mi mắt xuống nhìn áo sơmi sớm đã nhàu đi lộ ra phần bụng nhẵn nhụi cùng cần cổ đỏ lên do cồn. Ánh mắt hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào cần cổ cậu, nhìn khoảng một phút hơn đáy mắt Ran loé lên tia gì đó rồi hắn nở nụ cười quen thuộc kia. Cúi người xuống leo lên giường với cậu, nằm đè lên người cậu hoàn toàn khoá Mitsuya dưới thân mình. Miết nhẹ lên cánh môi cậu ánh mắt một lời khó nói hết, hắn cúi người xuống liếm nhẹ môi dưới của cậu rồi sau đó mới hôn, nhẹ nhàng cạy mở miệng cậu ra hắn đưa lưỡi vào trong trêu đùa với cái lưỡi bên trong khoang miệng cậu. Mùi của bia xộc thẳng vào mũi Ran hoà cùng hương vị của cậu, khi hắn nuốt lấy nước bọt do cậu tiết ra.

Mitsuya khi bị Ran hôn đến khó thở, cậu "ưm" lên một tiếng nơi cổ họng ánh mắt mờ nhoè hơi hé ra nhìn. Thấy có ai đó đang đè lên người mình, cậu cố gắng chớp chớp mắt để nhìn rõ hơn khi đã nhìn rõ rồi đập vào mắt cậu là gương mặt phóng to của hắn. Hắn đang nhắm mắt lại hôn cậu, Mitsuya hơi nhíu mày lại cố gắng đẩy người đang đè trên người mình ra. Mà hắn thấy người dưới thân có ý định muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn không hề nhúc nhích dù chỉ một tẹo lại còn có xu hướng hôn sâu hơn nữa. Môi lưỡi hai người cứ thế giao nhau, nước bọt men theo khoé miệng cậu chảy ra xuống đến mang tai. Ran cứ thế ép cậu nhắm mắt lại, bắt cậu hưởng thụ nụ hôn cùng hắn. Đến khi Mitsuya sắp hết không khí mặt mũi đỏ bừng hơn trước, thì lúc này hắn mới chịu nhả môi cậu ra kéo ra sợi chỉ bạc.

Chăn gối trên giường sớm đã lộn xộn lên hết, mà người trên giường quần áo cũng không chỉnh tề là bao. Tính ra trên người Ran vẫn còn chỉnh tề chán vì hắn chỉ bỏ áo ra ngoài thôi, còn Mitsuya thì trong lúc cậu bị hắn hôn lợi dụng lúc cậu còn chưa tỉnh hắn đưa tay mở từng cúc áo ra vuốt ve lấy da thịt nhẵn nhụi của cậu, có thể nói là áo cậu đã bị hắn cởi ra. Nhìn gương mặt cậu đỏ bừng lên vừa do cồn vừa do tình, hắn nứng lắm rồi nhưng hắn muốn cậu nguyện ý trao thân chứ không phải là ép buộc. Cúi xuống một lần nữa Ran hôn lên cánh môi hơi sưng lên của Mitsuya, bàn tay không yên phận mò phủ lên đầu ngực cậu di chuyển ngón cái di qua di lại trên ti cậu, chọc cho nó cứng lên rồi lại gẩy gẩy vài cái. Cậu bị hắn hôn lưỡi hai người trêu đùa đầu ngực cũng bị hắn đốt lửa, bàn tay hắn nóng như có lửa mỗi nơi nó đi qua trên người làm cậu cảm giác như da thịt chỗ đó sắp bị thiêu cháy đến nơi.

Bị Ran hôn lâu đến mức đầu óc chưa tỉnh táo được bao của Mitsuya, nhanh chóng bị nụ hôn của hắn làm cho lu mờ đi. Lúc này cậu chỉ còn cách thuận theo ý hắn, vắt tay lên cổ hắn ưỡn ngực lên nơi cổ họng rên nhẹ vì kích thích hắn đem lại cho cậu. Ran một lần nữa nhả môi cậu ra, nhấc mi mắt lên nhìn người dưới thân bàn tay vẫn đặt ngay ngực cậu, ngón tay vẫn như cũ trêu chọc đầu ti. Hắn kề môi bên tai Mitsuya hơi thở nặng nề giọng nói hơi khàn đi vì dục vọng, bên tai cậu thì thầm hỏi:

"Takashi, tao làm được chứ?"

Lời nói trầm khàn của Ran lọt vào tai cậu, làm cậu cảm giác như lỗ tai cậu sắp đỏ đến mức muốn bốc khói tới nơi. Mitsuya cảm thấy nó như một câu hỏi nếu cậu nói không thì hắn sẽ ngưng, nhưng cũng cảm thấy đó là một câu báo trước của Ran và hắn không cho cậu từ chối nó. Mà chọn kiểu nào cũng thấy không ổn, vì cậu bây giờ bị hắn chọc cho nổi lửa trong người rồi nếu từ chối thì không được mà đồng ý cũng không xong. Hơi chần chừ trong lòng nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cậu cũng gật đầu lí nhí ừ một tiếng. Hắn thấy cậu gật đầu đồng ý, thì gương mặt lại vương ý cười nhiều hơn. Vốn hắn đã chuẩn bị tinh thần bị cậu từ chối và tự đi xử lý một mình rồi, nào ngờ Mitsuya lại đồng ý gật đầu cho phép hắn làm.

Hôn nhẹ lên vành tai Mitsuya ngậm lấy dái tai của cậu, bàn tay Ran trườn mò xuống phía dưới cởi bỏ quần của cậu đi cầm lấy cự vật cậu vuốt nó. Bị hắn nắm lấy cự vật mình cảm giác lạ lẫm đánh thẳng vào đại não cậu, tuy lạ nhưng cậu không hề ghét nó tí nào thậm chí còn rên lên hưởng ứng theo hắn. Thấy cậu rên lên một tiếng nhỏ nhưng rất ngọt như mật rót vào tai, làm thứ bên dưới đũng quần hắn cũng cương lên cạ vào bụng dưới cậu. Bật người ngồi thẳng dậy Ran tạm thời không trêu chọc cậu nữa, hắn vội vàng cởi đồ trên người ra làm lộ ra cơ bụng săn chắc cùng nửa hình xăm lớn bên tay và ngực trái, và thứ kia của hắn cũng đang cương cứng lên.

Mitsuya thấy hắn lột đồ trước mặt mình, vừa nóng mặt vừa xấu hổ cậu lập tức quay mặt qua chỗ khác nhắm mắt lại. Ran thấy vậy cười một tiếng trong cổ họng, lại nằm đè lên người cậu hôn lên cần cổ cùng xương quai xanh cậu những dấu hôn đỏ như đánh dấu chủ quyền, bàn tay hắn vẫn chung thủy trêu chọc đầu ti khiến cậu bị kích thích rên ư ử lên. Phía dưới cự vật hắn và cậu như có như không cạ vào nhau, khoái cảm như thủy triều ập đến làm Mitsuya không kịp thích ứng hai tay bấu chặt lấy tay hắn không buông.

Lúc này những ngón tay của Ran lần mò đến nơi nãy giờ vẫn chưa được khai phá, chỉ mới vuốt nhẹ bên ngoài mà người cậu đã run lên rồi. Hắn chồm người lên ấn lên môi Mitsuya nụ hôn sâu, bàn tay cố gắng giày vò đầu ti cậu để chuyển dời lực chú ý bên dưới. Trong lúc cậu thật sự bị hắn trêu chọc đầu ti không để ý đến cái tay bên dưới miệng huyệt mình, hắn nhân lúc đó nhanh chóng từ từ cho một ngón vào. Dù đã cật lực dời đi sự chú ý, nhưng khi Ran vừa cho một tay vào thì cậu bị ăn đau ưm lên một tiếng, hậu huyệt co bóp lấy dị vật không ngừng như muốn đẩy nó ra. Thấy gương mặt Mitsuya nhăn nhó vì đau cả người cậu đều cứng đờ, hắn cắn răng chịu đựng vách thịt chật hẹp của cậu chồm người lên hôn bên khoé mắt chóp mũi đến khóe môi cậu. Mỗi nụ hôn thả xuống đều mang theo sự yêu chiều vô hạn, hắn cố gắng dỗ cậu thả lỏng ra nói:

"Takashi-chan ngoan. Cố gắng thả lỏng ra nào, để một chút nữa là hết đau ngay thôi."

"Ưm..."

May là Mitsuya nghe lời Ran cố gắng hít thở sâu thả lỏng ra, bên dưới vách thịt cũng bớt thít chặt lấy tay hắn hơn hẳn. Sau khi cậu đã hoàn toàn thích ứng rồi bên dưới bắt đầu ngứa ngáy, hắn lúc này mới bắt đầu động tay ra vào từ chậm đến nhanh. Bên dưới vẫn miệt mài ra vào từ một ngón chuyển thành ba ngón, không đau nhưng lại mang đến cho cậu cảm giác sướng run người, bên trên hắn thả những nụ hôn vụn vặt lên cơ thể người thương. Đột nhiên cậu giật mình "ưm" lớn một tiếng, hắn liền biết mình tìm đúng chỗ ba ngón tay cứ chà qua tuyến tiền liệt của cậu, ép cậu rên lớn một tiếng lên đỉnh bắn ra. Nhìn số tinh dịch dính trên bụng hắn và cậu, Ran đưa tay quẹt một ít đưa lên môi liếm sạch lại khen ngon làm cậu đỏ mặt vội cầm lấy tay hắn nói:

"Ran đ-đừng có liếm nữa."

"Vậy Takashi-chan có muốn thử liếm một ít không?"

Nói rồi Ran đưa tay quệt lấy một ít đưa đến trước miệng Mitsuya, thấy vậy mặt cậu sớm đã đỏ lại đỏ hơn chần chừ thè lưỡi ra liếm thử. Cái lưỡi đỏ hỏn của cậu lướt nhẹ qua đầu ngón tay hắn, như có luồng điện chạy qua người làm hắn nứng hơn bao giờ hết. Liếm thử xong cậu nhăn mặt vì mùi vị của nó, từ trên cao nhìn xuống thấy biểu cảm của cậu như thế hắn bật cười một tiếng, đưa tay lên miệng liếm sạch rồi áp lên môi cậu hôn lấy hôn để.

Lần nữa tách môi ra khỏi nhau, đôi mắt tím của Ran cứ nhìn chằm chằm Mitsuya làm cậu như bị hút vào đôi mắt tím ấy. Rồi hắn chồm người lên lấy từ dưới giường một hộp ba con sói, cậu hết nhìn hắn lại nhìn hộp trong tay hắn tự hỏi từ khi nào trong căn nhà cậu sống lại có thứ đồ chơi đen tối này. Không cần hỏi cũng biết thủ phạm đem vào là ai, nhưng cậu không biết hắn mua và giấu ở phòng cậu lúc nào hết. Tự nhiên Mitsuya cảm thấy hối hận khi nhìn hắn như con sói đói, lúc nào cũng chực chờ muốn nuốt cậu vào bụng.

Giờ chia tay kịp không nhỉ?

Ran như biết được Mitsuya nghĩ gì, liền lên tiếng nói: "Tao sẽ không cho phép đâu! Bắt mất trái tim của tao đi rồi còn muốn chia tay, Takashi-chan tồi quá!"

Mitsuya nghe xong hắc tuyến rơi đầy đâu, hắn nói ai tồi cơ? Cậu á? Cậu còn chưa làm gì mà đã bị bảo tồi rồi đó à? Ảo thật đấy!

Trong lúc Mitsuya không hề để ý, thì Ran sớm đã đeo bao xong cầm cự vật đặt ngay trước cửa huyệt không nhiều lời đâm vào lút cán. Bị đâm bất ngờ cậu rên lên một tiếng cong người lên, bấu chặt hai cánh tay hắn tự nhiên trong một khoảnh khắc cậu quên mất hiện cả hai đang làm gì. Bên dưới hắn khó khăn di chuyển bên trong vách thịt cậu, dù đã được nới lỏng ra nhưng vẫn chặt đến mức khiến hắn hai tay siết chặt eo cậu. Đưa hai chân Mitsuya gác lên vai mình, Ran luồn tay xuống dưới nâng mông cậu lên rồi vỗ hai cái lên cánh mông cậu nhấp hông nhẹ, nói:

"Takashi thả lỏng ra nào! Siết chặt quá đứt mất của tao thì sau này mày lấy gì xài?"

"Hưm... ưm..."

Nghe hắn nói vậy mặt Mitsuya đỏ lên bấu chặt cánh tay hắn, cố gắng thả lỏng ra. Khi vừa thả lỏng Ran ngay lập tức luân động, tiếng "bạch bạch" da thịt va chạm cùng tiếng rên hoà vào nhau làm người nghe phải đỏ hết cả mặt. Trong lúc làm Mitsuya bị hắn xốc lên, khiến cự vật chôn sâu vào bên trong vách thịt cậu hơn. Cậu cong người rên lên một tiếng gục xuống hõm vai Ran, rồi quay đầu qua cắn lên yết hầu xăm hình Phạm Thiên của hắn một cái thật đau, làm hắn hít một hơi vì đau cũng như vì nứng.

Ran hai tay nhào nặn banh cánh cậu vỗ lên mông hai cái chan chát rõ to, sau đó thúc mạnh hơn khiến Mitsuya rên không kịp thở. Cứ thế bắn cùng cậu làm đến nửa đêm, bao làm xong hắn vứt bừa xuống dưới.

Đến khi cả người cậu xụi lơ nước mắt sinh lý trào ra khàn giọng xin tha trông tội nghiệp hết sức, thì hắn mới chịu tha cho cậu không làm nữa mà ẵm người đi tắm. Trước khi tắm hắn gom đống kết quả của mình, bỏ vào thùng rác trong phòng.

Bên trong phòng tắm bên dưới vòi sen đang xả nước ấm, Ran bắt đầu tẩy rửa cơ thể cho cả hai. Lúc tạo bọt xoa sữa tắm lên người Mitsuya, hắn cố tình xoa thật nhiều lên trước hai bên ngực sớm bị hắn làm cho sưng đỏ lên. Cậu bị hắn chọc như thế mím môi kìm nén tiếng rên lại, cố gắng giữ tay không cho hắn chọc nữa. Cũng may là hắn giữ lời hứa, chỉ chọc vậy thôi không làm cậu thêm lần nào nữa. Tắm xong hắn ôm cậu đi ra ngoài giường sớm được thay drap mới, cả hai chẳng thèm mặc đồ vào cứ thế hắn ôm cậu vào lòng đắp chăn thật kỹ cho cả hai rồi đi ngủ.

Sau ngày hôm đó, cậu trợ lý thường xuyên thấy ông chủ của mình đi hai hàng, gương mặt thiếu ngủ lâu lâu trên cổ xuất hiện mấy vết đỏ mờ nhạt.

Hơn một tháng sau đó, Mitsuya chấp nhận lời cầu hôn của Ran làm hắn sướng như điên, cả đêm đó hắn hành cậu liệt giường gần một ngày trời. Những ngày sau đó Ran bị Mitsuya cấm đụng vào người, đụng vào cậu là nằm ghế sofa hoặc là chim cút về tổ chức.

Đến cuối tháng năm, Ran cùng Mitsuya sắp xếp lịch trống để bay sang Los Angeles để đăng ký giấy kết hôn. Cả hai không định tổ chức hôn lễ, nhưng tiệc đãi thì chắc là sẽ có. Cái nhẫn năm ngoái hắn dùng để cầu hôn cậu, hắn không dùng đến nó nữa mà đặt làm cái khác cho cả hai. Đến khi cậu hỏi thì hắn thành thật nói:

"Nhẫn đó là minh chứng chúng ta hẹn hò, còn đây là nhẫn kết hôn nên nó phải khác!"

Tuy đã kết hôn nhưng Ran vẫn ở nhà cậu, Mitsuya lúc đầu nghe ngạc nhiên lắm cũng hỏi thì hắn bảo là "Tại nơi đây chứa nhiều kỉ niệm của anh và em, nên không muốn đổi chỗ ở." nghe lãng mạn thật.

Rồi mãi đến sau này Mitsuya mới biết mùi hương mà Ran luôn có trên người, là do năm đó vô tình ngửi thấy nó trên người cậu nên nhớ mãi rồi thành mùi hương yêu thích của hắn luôn.

Sau khi nghe xong Mitsuya có một nhận định rằng, Ran hắn chắc chắn là chó cậu khẳng định luôn.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro