41%

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

amai tỉnh lại chính là chuyện của hai tiếng sau, bởi cái bụng đói meo của mình.

nơi mình nằm không còn có cái nắng làm cháy da cháy thịt, chỉ có ánh nắng nhẹ nhàng khiến người ta dễ chịu. tiếng sóng rì rào cùng tiếng nô đùa của mọi người cũng biến mất, chỉ có tiếng lá cây xào xạc.

"...."

hình như có gì đó sai sai ở đây thì phải....?

.

.

.

.

.

.

con mẹ nó sao mình lại bị chôn dưới đất thế này??!! lú mỗi cái đầu lên nhìn chả khác gì mấy con xác sống đội mồ sống lại!!

trò này chỉ có thằng ranh con takemichi mới nghĩ ra thôi!!

"hanagaki takemichi!!!!!!!!!!"

ở bụi lùm gần đấy, nói chung là tất cả các bụi lùm gần đấy mới đúng. mấy chục con người ngồi cười muốn chết đến nơi vì bà chị của mình.

có mỗi cái đầu ngoe nguẩy trên đất, hề hước thật sự!

"chúng mi đang trốn ở đây đúng không? lăn ra đây đào chị mày lên coi!"

"há há ặc ặc!! chị dùng từ cũng đỉnh quá rồi đấy!! đào lên???"

"đào lên?? há há, đào lên...."

biết cô đã phát hiện ra mình, cả bọn cũng không thèm che giấu gì, không ngại ngùng ngã lăn ra đất cười nghiêng cười ngã, amai mặt càng đen.

".....thế bây giờ có đào lên không?"

mucho, kisaki, kokonoi, akane và kakucho là những đứa duy nhất nhận ra cô đã căng. mím mím môi nhịn cười lôi đâu đó ra vài cái xẻng đào lên.

"từ từ cẩn thận thôi! trúng amai là bị thương đấy!"

akane nhìn cách mucho xiên mạnh cái xẻng xuống đất mà hoảng hồn ngăn lại, mạnh như thế là muốn cắt chị bé của em làm đôi đấy à??

mucho gãi gãi đầu, lóng nga lóng ngóng:

"à thế à? em xin lỗi, để em nhẹ tay lại!"

"ê để thêm xíu nữa đi, nhìn chị mắc cười quá!!"

"đúng đúng!"

á à shion và mocchi, hai đứa mày tí nữa chị tính sổ đầu tiên! chờ đó!

kakucho sau khi thấy người amai đã lộ ra một nữa, bèn kêu cô rút hai tay đưa cho mình. 

"chị rút tay ra đưa cho em đi! em kéo chị lên nè!"

amai ngoan ngoãn đưa hai tay lên, cậu ngồi xổm xuống nắm lấy cánh tay nhỏ nhỏ của cô. từ từ đứng lên rồi kéo cô lên theo.

trông amai như con mèo ấy, bị kakucho nắm lấy hai tay kéo lên cao mà treo lủng lẳng.

ở đây không còn là cát, mà là bùn đất. thêm việc áo cô còn ướt, mặt lẫn người cô bây giờ bẩn vô cùng.

nhìn tới đám nhóc con đã thay đồ sạch sẽ, cảm thấy tủi thân.

này là đang bắt nạt chị mày đấy à....? chị chiều chúng mày quá chúng mày hư rồi!

được kakucho bỏ xuống, amai lắc lắc người, quay sang điểm tên hai đứa mà cô ghim.

"shion!!! mochi!!!!! hai đứa mày chết với chị!!"

cô bắt đà phóng vào ôm chúng nó cứng ngắt.

shion cùng mocchi rủ nhau mặc áo trắng, giờ nhìn cái đám hoa văn màu nâu trên áo mà đen mặt.

"...."mấy đứa sạch sẽ còn lại: có điềm!!!!!

"lại đây chơi với chị nè!!"

mấy đứa ở gần chưa kịp chạy đã bị cô bắt trúng, chịu chung số phận với shion và mocchi.

"hộc hộc!...mệt quá! chúng mày ăn gì....mà chạy lẹ vậy??!"

"buông tao ra!! kenchin!!!! mày phản bạn!!"

"tao bị là mày cũng phải bị!! bạn bè là phải như thế!!!"

draken người đầy bùn, vác mikey trên vai đi về phía amai, cô sáng mắt.

"manjiro cưng!!"

ôm thằng nhóc vào lòng, trời ơi ta nói nó đã!!!!!!!!!

bây giờ đồng bọn của cô là những đứa bị cô lây bùn cho. chúng nó dính bùn đầy người nên buông xuôi, bắt mấy đứa kia giao nộp cho cô.

anh em có phước cùng hưởng có họa cùng chia thôi mà!

cuối cùng cả băng kéo về biệt thự. trên đường đi về ai cũng nhìn bọn họ.

một đám người đầy bùn đất, nhưng miệng lại cười không ngớt.

______________________

24/25 chap

kết thúc chuyến đi biển này hoiiii, tôi kéo dài vl, tận hai mươi mấy chap=))))

cảnh đi về tôi sẽ không đem vào đâu, chap sau là nói về cuộc sống đời thường của mọi người tiếp rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro