Phiên ngoại 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong gian phòng tĩnh lặng, ánh đèn hắt hiu ảm đạm. Giờ vẫn chưa phải mùa cần bật lò sưởi, ngoài cửa sổ mưa rơi nặng hạt, phủ một tầng hơi nước dày. Lâm Gia lờ mờ thấy được người đang nằm trên giường, tư thế ngủ của hắn không ổn cho lắm, chân vẫn để dưới đất, nửa người trên nằm trên giường.

Vương Manh nói Khương Xá đang ngồi thì ngủ gật, giày cũng chưa kịp cởi ra, mọi người không dám chạm vào hắn, sợ hắn đang say giấc nồng thì thức giấc.

Lâm Gia lặng lẽ đến gần, không phát ra tiếng động. Dưới ánh đèn, nét mặt Khương Xá thâm trầm, bảnh bao sáng sủa nhưng thoáng nét mệt mỏi, môi như môi em bé mím chặt, lông mày cũng hơi nhíu lại.

Khương Xá chắc mệt lắm rồi, hơi lạnh đầu xuân lọt qua khung cửa sổ luồn vào phòng. Tay hắn cầm chặt một góc chăn, nhưng chỉ đắp có vẻn vẹn bả vai, hai tay ôm lấy eo, cả người co quắp lại hết cả vì lạnh, mệt tới nỗi quên luôn cả đắp chăn kín người.

Thấy hắn như vậy, Lâm Gia không nhịn được cười. Tay vừa mới chạm vào mép chăn để đắp lại chăn cho hắn, Khương Xá như cảm nhận được khẽ chau mày. Lâm Gia hiểu tại sao hắn lại có phản ứng như vậy. Vài năm qua, sự nghiệp của hắn ngày một phát triển hơn, cũng trải qua rất nhiều chuyện không vui.

Có một năm cũng tổ chức concert ngoài trời thế này, một cô gái không biết làm thế nào mà gây dựng được mối quan hệ với những người bên cạnh hắn. Nhân lúc không ai để ý lẻn vào phòng của hắn, chụp liền tù tì mấy tấm lúc hắn thay đồ. Chụp xong vẫn chưa vừa lòng, mắt thấy rồi nhưng còn muốn sờ, nếu như hắn không đột nhiên thức dậy, không biết được hậu quả sẽ ra sao.

"A Xá..." Lâm Gia thấp giọng gọi một tiếng, lòng bàn tay chạm nhẹ vào gáy hắn, giống như an ủi, vuốt ve vỗ về. Có lẽ Khương Xá biết người đến là ai nên cơ thể của hắn dần thả lỏng, Lâm Gia giúp hắn đắp chăn, cởi giầy, vòng tay qua, cẩn thận bước lên giường hắn.

Anh cầm trong tay một lọ dầu, vừa mở nắp ra đã cảm nhận được một mùi thơm thoang thoảng. Lâm Gia dốc một ít vào tay, xoa bóp dọc gáy từng chút từng chút một. Lúc rảnh anh có học đôi điều về xoa bóp nên biết được làm thế nào mới khiến người ta thoải mái.

Lông mày Khương Xá dần dần dãn ra, rồi như thể cảm nhận được lập tức xoay người lại, ôm lấy Lâm Gia đang ngồi quỳ gối bên cạnh, nũng nịu lẩm bẩm: "Lâm Gia..."

Lâm Gia nở nụ cười, khom người đặt một nụ hôn lên tai hắn.

Khương Xá vòng tay ôm lấy người anh, thì thầm: "Tớ muốn về nhà, tớ nhớ cậu."

Lâm Gia biết hắn vẫn chưa tỉnh, nhưng đôi mắt đã đã giãn ra đôi chút, thấp giọng đáp lại: "Ừm, tớ cũng nhớ cậu, tớ chờ cậu quay về."

Hai người họ đã gần ba tháng không gặp mặt, thời gian dài đằng đẵng, cảm giác như mất đi một nửa linh hồn, cả ngày bồi hồi bất an, chỉ tới khi gặp lại mới có thể hồi phục.

Lâm Gia kiên trì đợi tới nửa đêm muộn mới rời đi, lo rằng Khương Xá sẽ bị phân tâm bởi vậy Lâm Gia không có ý định nói mình tới đây.

Khương Xá hiếm khi có một giấc ngủ ngon như đêm nay.

Hắn thức dậy lúc chín giờ sáng. Ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, không khí phảng phất hơi lạnh. Khương Xá mặc quần áo chỉnh tế chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh, đột nhiên dừng bước chuyển hướng tới chiếc bàn bên cạnh.

Trên bàn đặt một bình nước nóng.

Mở ra ngửi một cái, Khương Xá gãi gãi mớ tóc rối bời, cau mày đầy bối rối. Nhưng hắn rốt cuộc chẳng nói gì, nghĩ cũng phải, có thời gian Lâm Gia sẽ đến đây.

Vương Manh và Triệu Đức đã đứng bên ngoài đợi hắn từ sớm, thấy hắn bước ra, hỏi: "Anh Khương Xá, tối qua anh ngủ có ngon không?"

Khương Xá ném cho hai người một cái nhìn đầy kì quặc: "Sao thế?"

Hai người lập tức bật cười, hỏi vặn lại: "Hôm nay muốn đi hát karaoke không? Hay là đi chỗ nào đó hóng gió?"

Khương Xá rủ mắt, đáy mắt thâm trầm: "Không đi nữa, anh muốn tới một nơi."

Vương Manh liếc nhìn Triệu Đức, mắt đối mắt đầy ngạc nhiên. Theo lý thuyết, đây là lần đầu tiên bọn họ tới thành phố này, đáng lẽ ra không quen ai mới đúng. Lúc bình thường hầu như Khương Xá đều dành thời gian luyện hát và tập luyện, hôm nay là lần đầu tiên đưa ra chủ ý tới một nơi nào đó.

Thật sự không tài nào hiểu nổi.

Nhưng kỳ lạ hơn là, Khương Xá đã xong xuôi chỉnh tề, gần như cả người được bao bọc trong chiếc áo khoác to rộng.Vương Manh và Triệu Đức cũng đi theo. Phía trước là những tòa nhà theo kiểu kiến trúc thấp, đường đi lắt léo, trông nghèo nàn đến thảm hại.

"Anh Khương Xá, chỗ này là...?" Vương Manh mơ hồ không hiểu.

Khương Xá không trả lời, vẻ mặt đầy phức tạp, vành môi tạo thành một đường thẳng, hai hàng lông mày toát ra sự lạnh lùng. Một lát sau, gương mặt của hắn biểu lộ sự mờ mịt không rõ ràng, lắc đầu: "Hai người ở đây đi, không cần vào đâu."

Triệu Đức nhíu mày: "Như vậy không được đâu..."

Khương Xá không nói gì nữa, đi thẳng vào trong. Vương Manh và Triệu Đức thoáng do dự, cuối cùng vẫn đi theo sau. Con đường vô cùng chật hẹp, mỗi một bước đi Khương Xá lại cảm thấy tâm trạng lắng xuống một chút.

Trái tim như có tảng đá lớn đè nén, nặng trĩu, khiến hắn suýt nữa không thở nổi.

Không phải ai cũng có được may mắn giống như Khương Xá, có những người vẫn phải sống trong bóng tối.

Cứ đi như vậy cho tới khi đến một cánh cửa gỗ cũ mới dừng lại.

Hai người Vương Manh và Triệu Đức lập tức nhận ra đây là nơi nào, không đợi hắn phản ứng, họ đã nhanh tay gõ cửa:

"Có ai ở đây không?"

"Xin chào, có ai ở đây không?"

Khương Xá đột nhiên co người lại, nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ kia.

Hồi lâu sau cũng không có người trả lời, Triệu Đức nhíu nhíu mày: "Anh Khương Xá, hình như không có ai..."

"Liệu có phải họ đang ngủ không?" Vương Manh chưa chịu từ bỏ, bước tới, con mắt dán lên khe cửa: "Thật hay đùa vậy? Anh Khương Xá, anh muốn tới chỗ này làm gì thế? Em xem nào..."

Lời còn chưa dứt, tiếng mở cửa ken két một tràng dài, bên trong cánh cửa lờ mờ xuất hiện một gương mặt méo mó, chìm vào trong bóng tối, vừa dữ tợn vừa đáng sợ.

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng hét chói tai đầy sợ hãi. Sắc mặt Vương Manh tái nhợt, liên tiếp lùi về sau, ngã rầm xuống đất bịch một cái. Triệu Đức trong vô thức chạy tới đỡ. Sau khi nhìn thấy gương mặt đó, cậu cũng suýt nữa ngã xuống đất.

Chỉ có Khương Xá còn đứng yên.

Hắn yên lặng nhìn chằm chằm gương mặt gớm ghiếc kia, giống như một cái cung tên được kéo căng, chỉ cần chạm khẽ là có thể đứt gãy.

Thật lâu sau đó, gương mặt cứng đờ kia mới há to miệng, thanh âm khàn khàn, như thể có vô số sỏi cát cọ lạo xạo vào nhau.

"Vào đi..."

Khương Xá nhìn gương mặt kỳ dị của người này, vành mắt thoáng chốc đỏ hoe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro