Chương 1: HOÀN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Xin lỗi, vì ta cho nên ngươi kế hoạch của ngươi bị chậm trễ ngươi hận ta lắm đi, cứ coi như những ngày tháng chúng ta ở bên nhau là ta trộm lấy đi " - Tướng quân Chu Tính thân đang trọng thương vì bị một thanh kiếm đâm xuyên người, tướng quân vừa cười vừa nói với người trước mắt có lẽ giờ đây vết thương thân xác này chẳng bằng vết thương lòng tí nào. Bởi người đâm cho ngài nhát này là Lục hoàng tử Kỳ Nhu là phu quân là người mà y yêu nhất. Lục hoàng tử không không nói chỉ nhìn y đầy lạnh lùng. Trước khi ngã xuống Chu Tính cười thật tươi với Kỳ Nhu nói" Thứ ta nợ ngươi ta đã trả xong. Kiếp sau chúng ta đừng gặp lại nữa nhé " Chu Tính ngã xuống nền tuyết lạnh lẽo máu hòa theo tuyết chẳng mấy chốc máu đã lan dần thành một sắc đỏ chói mắt . Kỳ Nhu lặng lẽ đứng yên một lát không thấy động tĩnh gì, hắn bước đến vài bước giương mắt nhìn hắn chỉ nở nụ cười đầy nhạt nhẽo " Ngất xỉu ? Muốn lợi dụng vết thương này lấy chút thương hại từ ta ? Ha, nằm mơ sao. Âm Tung gọi thái y đến, ta muốn xem hắn chết thật hay giả chết " Sau bóng cây Âm Tung xuất hiện nhận lệnh " Vâng, chủ nhân", Kỳ Nhu đột nhiên hỏi " Tình hình chiến sự sao rồi", Âm Tung đáp " Mọi thứ đều thuận lợi, trở ngại lớn đều đã bị giết sạch giờ chỉ còn tàn dư, người của chúng ta đang dọn dẹp tàn cuộc và đợi người chọn ngày lành đăng cơ thôi ạ ", Kỳ Nhu " Ừ, vậy ta qua hoàng thành xử lý mọi chuyện ".

Hôm đó là một ngày lạnh lẽo tuyết phủ đầy trời, Kỳ Nhu phê duyệt tấu chương thì nghe Âm Tung báo tướng quân không qua khỏi vì vết thương đâm quá sâu, không cầm máu được. Kỳ Nhu chẳng nói gì đi theo Âm Tung đến thái y viện nghe thái y nói trình bày nguyên nhân cặn kẽ, nghe xong hắn cho tất cả lui. Âm Tung liếc khẽ Kỳ Nhu, trong lòng thầm thương cho Chu Tính, y cứ nghĩ khi nghe tin tướng quân mất ít nhất Kỳ Nhu sẽ đau lòng một chút bởi vì dù sao Chu Tính là người đối xử với Kỳ Nhu thật lòng cho dù Kỳ Nhu không động tâm đi nữa thì cũng không nên lạnh lùng như thế. Trong không gian yên ắng Kỳ Nhu nhìn thẳng vào thân xác đang lạnh dần của người trên giường kia. Thật sự lúc hắn đâm một kiếm kia là hận nhưng khi kiếm thật sự đâm tới hắn có ý định rút lại nhưng không kịp rồi... sau đó Kỳ Nhu trấn tĩnh lại nghĩ Chu Tính nhất định sẽ không chết được đâu. Bởi vì y đã chinh qua bao trận chiến khốc liệt kia mà ? Lần nào trở về trên người y không có vết thương chí mạng đâu, chẳng phải y đều sống sao ? Nhưng Kỳ Nhu hắn quên rằng tướng quân cũng chỉ là một con người, trong suốt quá trình nổi loạn ấy đã có bao nhiêu cuộc chiến to to nhỏ nhỏ khác nhau liên tục kéo đến, vết thương cũ chưa lành thì đã có vết thương mới sau đó lại thêm một nhát chí mạng của hắn làm sao Chu Tính có thể chịu nỗi đây ? Kỳ Nhu cảm thấy một nỗi căm phẫn nỗi lên đáy lòng mình" Ngươi nợ ta nhiều như vậy, ngươi nghĩ chỉ hỗ trợ ta lên ngôi vị hoàng đế này là xong ư ? Nợ ta ngươi trả cho ta chưa xong làm gì có chuyện kiếp sau không gặp ". Kỳ Nhu nói xong quay người bỏ đi

Tháng 3 các ngoại tộc cấu kết với quân Mông Cổ nhằm chiếm lấy ngôi vị hoàng đế với ý nghĩ tân đế mới đăng cơ nhân lúc mọi thứ trong triều còn chưa ổn định chớp lấy thời cơ cướp vương quyền nào ngờ Kỳ Nhu đã lường trước kế hoạch của bọn chúng đi trước một bước và phản kích thành công. Bọn chúng thua ê chề nhằm để cầu hòa đành nộp cho Kỳ Nhu công chúa của tộc mình, nàng được sắc phong chức vị tần. Trong một lần hầu Kỳ Nhu mài mực nàng bất cẩn làm rơi khiến mực văng tung tóe dính lên túi hương đeo bên hông của Kỳ Nhu, nàng sợ hãi bảo Kỳ Nhu chiếc túi này đã thần thiếp thấy người đeo đã lâu nay bị phai màu nay còn bị thiếp làm bẩn không bằng để thiếp làm cái mới cho người. Nàng cứ nghĩ đây là chuyện nhỏ chỉ bị trách phạt nhẹ thôi nhưng không ngờ hắn nhìn nàng đầy sự lạnh lẽo như thể nàng là sinh vật đã chết vậy, Kỳ Nhu cho người đánh nàng ta năm mươi trượng cả đời sau này tự ở trong cung của mình không có lệnh không được phép ra ngoài, sau khi nàng bị kéo ra ngoài trong phòng hết sức yên tĩnh.

Hắn thất thần nhìn túi thơm, trong đầu chợt hiện ra một đoạn ký ức hắn vốn tưởng mình đã lãng quên, hôm đó là ngày đẹp trời, hắn ngồi ở ngự hoa viên đọc sách Chu Tính tìm được hắn liền ngồi ở phía đối diện nhìn hắn chăm chăm đọc sách mà không nói gì, Kỳ Nhu vẫn cứ đọc sách lờ đi sự hiện diện của Chu Tính. Cả hai cứ yên lặng, một người thì đọc sách người còn lại thì ngắm nhìn người kia. Cho đến khi Kỳ Nhu đọc xong hết quyển sách, hắn buông xuống liếc nhìn Chu Tính, Chu Tính cười với hắn móc trong người ra một túi hương đưa Kỳ Nhu nói " Hôm trước ta vừa đi tuần tra ngoài biên cương, ở đó có vài sạp buôn ta thấy thứ này đẹp mắt liền mua về cho ngươi " Chu Tính đưa đến trước mặt hắn, hắn từ chối " Ta không thích đeo những thứ này, là vật ngươi mua ngươi nên giữ thì hơn ". Chu Tính lại lần nữa đẩy đến trước mặt hắn " Coi như là vật ta bồi thường cho người, lúc trước ta làm bể cây sáo ngọc của ngươi sao. Có thể ngươi thấy túi hương này vô dụng nhưng nó có tác dụng giúp ngươi ngủ ngon nè, cái gì mà mang lâu giúp ngươi trẻ khỏe gì gì đó ta nghe dì bán sạp nói như vậy đó". Kỳ Nhu ghét nghe Chu Tính lải nhải nên nhận lấy cho hắn ngừng nói, Chu Tính là vậy đó mỗi lần hắn nói là nói thật nhiều làm cho người thích yên tĩnh là Kỳ Nhu thấy phiền.

Hắn biết Chu Tính thích mình bởi vốn dĩ y không hề che giấu sự yêu thích đó, Chu Tính là con tướng quân, từ nhỏ đã lớn lên ở nơi biên cương, là một người thích sự tự do tự tại tính cách phóng khoáng, lớn lên ở một nơi khắc nghiệt như vậy thân thể của hắn khỏe mạnh và rắn chắc. Đất nước cũng không kì thị chuyện đồng tính bởi vì trong lịch sử cũng đã có không ít các vị vua sau khi lên ngôi đã lập nam hậu và các quan lại cũng lấy chính thất là nam nhân. Tuy Chu Tính sau này kế nghiệp cha làm tướng quân nhưng đối với Kỳ Nhu việc lấy Chu Tính hại nhiều hơn lợi, nhìn bề nổi thì có lẽ hắn có lợi khi lấy Chu Tính sau này y sẽ trợ lực cho hắn lên ngôi nhưng đất nước lại có điều lệ một khi ngươi chọn lấy nam nhân cũng đồng nghĩa ngươi chọn từ bỏ một đời quyền lực. Các tiên đế cho rằng khi ngươi tình nguyện lấy nam nhân làm phu của mình thì ngươi và hắn chỉ mong một đời an yên cùng nhau nắm tay di hết quãng đời còn lại nào còn mong vinh hoa phú quý đâu. Nói hoa mỹ với thiên hạ thì là vậy còn một phần sự thật có lẽ là khi hai nam nhân lấy nhau nếu là người bình thường thì không sao nhưng nếu là hai người cùng có quyền lực lớn trong triều thì sao ? Nếu cả hai không có dã tâm thì tốt nhưng giả sử cả hai có dã tâm muốn cướp ngôi như vậy sẽ gây bất lợi cho hoàng đế bấy giờ điều này đã làm hoàng đế kiên kị không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất mà thôi nhằm để chuyện này không xảy ra nên các tiên đế đã cho ban hành luật " lấy nam nhân thì ngươi phải từ bỏ binh quyền, quyền lực mà ngươi đang có " cho nên hầu như các vị vua chọn lập nam hậu cũng trị vì không lâu liền nhường ngôi, các quan lại lập nam nhân làm chính thất xong cũng liền ở ẩn. Có người tự hỏi rõ chẳng phải họ đang ở vị trí cao sao, sao lại tự nhiên chỉ vì một người nam nhân mà từ bỏ quyền lực trong tay ? Nếu thích hắn như vậy thì nạp lấy làm thiếp chẳng phải vừa có người mình thương vừa có quyền lực sao ? Thế nhưng kẻ đó không biết một khi đã yêu thật lòng sao ngươi cam tâm nhìn người mình yêu không danh không phận, sau này có chết cũng không được chôn cùng huyệt. Họ thà mất đi quyền lực đổi lấy cho người mình yêu một danh phận chứ không để cho người thương phải chịu uất ức, danh chính ngôn thuận mà ở bên nhau đến già.

Kỳ Nhu tuy là hoàng tử nhưng không được sủng bởi mẹ của hắn chỉ là một vũ cơ, hắn sinh ra và lớn lên ở trong thâm cung từ nhỏ nên sớm đã hiểu sự ấm lạnh của lòng người cho nên hắn khát khao làm hoàng đế, những chuyện không mang lại lợi ích sẽ bị hắn gạt bỏ giống như tình cảm của Chu Tính đối với hắn vậy... Khi Kỳ Nhu dần dần bộc lộ tài năng của mình và được hoàng đế để ý cân nhắc trong việc chọn thái tử, thì năm đó Chu Tính lập được chiến công lớn nơi sa trường đánh đuổi quân giặc bảo vệ bờ cõi thậm chí là mở rộng lãnh thổ, hoàng đế mở tiệc lớn và ban thưởng thật nhiều vàng bạc, tước vị cho y, nhưng y chỉ cầu một đạo thánh chỉ ban hôn hoàng đế vui mừng nói được là con cái nhà ai, trẫm sẽ cho người tổ chức thật linh đình. Chu Tính nhìn thẳng vào Kỳ Nhu nói " Thần xin bệ hạ ban hôn cho thần và Lục Hoàng tử Kỳ Nhu ". Yến tiệc lúc ấy bỗng im lặng như tờ, hoàng đế cứ ngỡ y sẽ lấy một công chúa hoặc ít nhất là một nữ nhân nơi biên cương nào đó mà y cứu được, không phải hoàng đế không biết Chu Tính theo đuổi Kỳ Nhu mấy năm nay nhưng chỉ cho rằng là nhất thời mà thôi, ai mà không có tuổi trẻ dại khờ đâu ?. Nhưng hoàng đế đã đồng ý việc ban hôn này trước mặt các quan thần không thể nuốt lời nhưng nếu đồng ý thì lại mất đi một người thừa kế tốt, việc này làm cho ngài tiến thoái lưỡng nan nhưng cuối cùng ngài vẫn phải ban hôn và chọn một vị hoàng tử khác lập làm thái tử. Kỳ Nhu tuy vẻ ngoài tỏ ra lạnh nhạt chuyện này nhưng trong tâm đã hận Chu Tính. Vì y mà bao kế hoạch sự nỗ lực của hắn thành công cốc thế nhưng ván đã đóng thuyền rồi...

Vào ngày đại hôn, hôn lễ được hoàng đế chủ trì tổ chức long trọng và xa hoa người người nhà nhà vui mừng chúc phúc cho đôi phu phu trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão nhưng chỉ có Kỳ Nhu lòng đầy lạnh lẽo ngồi trong hôn phòng. Hôm đó có lẽ là ngày Chu Tính vui nhất vì người y tâm tâm niệm niệm giờ đây đã là phu của y nhưng đồng thời cũng là ngày Kỳ Nhu muốn quên lãng nhất mọi quyền lực của hắn nay đã tan theo gió mây.

Cả hai thoáng chốc bên nhau đã năm năm, Chu Tính không hề nạp thiếp trong phủ chỉ có duy nhất Kỳ Nhu, mỗi khi chinh chiến sa trường trở về y luôn mua cho Kỳ Nhu những món quà xinh đẹp chỉ bán ở biên cương, hắn chỉ bảo y để đó theo năm tháng những món quà nho nhỏ ấy cứ chất chồng, hắn chỉ nhận mà không dùng. Mỗi khi Chu Tính được nghỉ việc y thích làm nhất đó chính là ngắm nhìn Kỳ Nhu, Kỳ Nhu lớn lên thật đẹp, hắn có gương mặt diễm lệ mà không dung tục có lẽ là được thừa hưởng từ mẹ hắn đi.

Hai năm sau khi hai người kết hôn thân thể hoàng đế suy yếu liền lập đại hoàng tử Kỳ Hiến làm thái tử và cho thái tử tập dần việc xử lí triều chính và trong những năm kế tiếp để bành trướng thế lực thái tử thành lập phe cánh cho mình , để hoàng vị chắc chắn hơn Kỳ Hiến lập mưu ám hại các hoàng tử khác, kẻ thì bị lưu đày người thì bị xử trảm và Kỳ Nhu cũng không thoát khỏi tầm nhắm của thái tử. Kỳ Hiến chọn lúc Chu Tính chẳng ở trong thành đang ở nơi biên cương xa xôi chẳng thể bảo vệ được Kỳ Nhu liền lấy lý do mâu thuẫn giữa đất nước với Mông Cổ sai hắn sang đó để đàm phán hòng sắp đặt cho Kỳ Nhu cái chết " bất đắc kỳ tử " giữa đường nhưng Kỳ Nhu nào đâu có khờ tuy binh lực không còn nhưng trong âm thầm hắn cũng đã chuẩn bị mọi thứ chu toàn. Trong đêm hôm đó trước khi lên khởi hành đến Mông cổ, Kỳ Nhu đang cùng các thế lực của mình bàn bạc thì nghe được thị vệ cấp báo tướng quân Chu Tính không biết đã trở về khi nào nhưng đã đem quân đánh thẳng vào hoàng thành với ý đồ ám sát thái tử, mọi thứ trong cung đang hết sức hỗn loạn. Kỳ Nhu nghe vậy liền tập hợp các lực lượng đã ẩn nấp bấy lâu nay chuẩn bị hội họp với quân của Chu Tính làm một cuộc cướp ngôi, hắn biết đây là canh bạc hắn phải đánh nếu thắng sử sách ghi lại hắn là người diệt bạo quân mang lại sự an yên cho đất nước còn nếu thua thì hắn là kẻ phản bội âm mưu mưu sát hoàng huynh cướp ngôi

Cuộc chiến giữa hai bên ác liệt giằng co từ đầu thu cho đến cuối đông, tháng 12 năm đó, Kỳ Nhu cùng Chu Tính thành công tiêu diệt Kỳ Hiên và vây cánh của hắn. Khi trận chiến kết thúc tướng quân tuy trên người có vết thương to nhỏ khác nhau nhưng người vẫn vui vẻ tiếp đến chỗ Kỳ Nhu, Kỳ Nhu dưới sự bảo vệ của Chu Tính tuy hắn có bị thương nhưng vết thương không nguy hiểm.

" Chúng ta thắng rồi A Nhu... Ưm ??? " - Tướng quân kinh ngạc nhìn một thanh kiếm bén nhọn xuyên qua người của mình, máu tươi từ miệng chảy dọc xuống cằm, Chu Tính ngơ ngác nhìn Kỳ Nhu. Hắn thanh lãnh nhìn y " Một kiếm này sự nhẫn nhịn và chán ghét của ta bao năm qua dành cho ngươi " Chu Tính " Ha, được nếu một kiếm này có thể làm ngươi hả giận vậy ta nhận. Kỳ Nhu là ta ích kỷ ép ngươi gả cho ta làm ngươi đánh mất ngôi thái tử rồi lại phải tiêu hao bao nhiêu tâm huyết để giành lại được, nếu không có ta con đường của ngươi sẽ bằng phẳng hơn nhiều. Từ đầu là ta sai với ngươi nhưng giờ ta đã dùng mạng mình đổi lấy cho ngươi sự thống khoái của giải thoát, chúng ta huề nhau rồi nhé, mong cho chúng ta đời đời không gặp " Rõ ràng Chu Tính đang cười, cười thật tươi khi nói lời này thế nhưng sao nước mắt y lại rơi ? Nhưng Chu Tính không hề biết rằng khi kiếm kia xuyên qua y người cầm kiếm tay đã khẽ run.

Ngày 25 / 12 năm đó tân đế Kỳ Nhu đăng cơ chiếu cáo thiên hạ " Thái tử Kỳ Hiến dã tâm ác độc, hại huynh đệ mất mạng để giữ ngôi báu làm nhiều chuyện thương thiên hại lí không xứng đáng đăng cơ, trẫm cùng với bá quan, dân chúng đồng tâm hợp lực lật đổ. Nay trẫm đăng cơ thưởng cho những công thần chức vị xứng đáng, người dân được miễn thuế 1 năm ". Sau này lịch sử đã ghi lại tân đế lên ngôi trị vì đất nước an yên, người dân ấm no, cướp bóc ít xảy ra. Nhưng ngặc nỗi hậu cung không nhiều cũng không có người truyền tự sau này truyền ngôi cho Kỳ Ninh là cháu của mình. Nhưng mấy ai biết rằng sự thật là như thế nào...

Mãi về sau này các nhà khảo cổ khai quật ngôi mộ lên, mở trong lăng ra lại thấy có hai bộ xương được chôn cùng với nhau. Mọi người đều ngạc nhiên chẳng phải trong sử sách ghi khi lâm chung Đế vương Kỳ Nhu mất chẳng ai tuẫn táng theo hắn vậy bộ hài cốt còn lại là của ai ?


Đôi lời : Ban đầu mình đã định vt kết HE thiệt nhưng mà sau này nghĩ lại mình cũng muốn có thêm 1 bộ truyện kết SE để mình và người đọc có thêm nhiều lựa chọn để đọc khi buồn :))) ( nhưng mà như dầy cũng được tính là kết HE đúng hong 🥲)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro