Chương 1: Đánh nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăng lên cao, thành thị cũng lên đèn, những tia sáng từ đèn đường loe lóe, sáng tối đan xen.

Ở nơi nội thành xưa cũ, các hộ gia đình thưa thớt những ánh đèn sáng. 

Mặt đường thì cổ xưa, trên tường có không ít tranh vẽ mỹ thuật trông thật xấu, nhìn loạn một hồi rồi lại thấy có chút hơi thở của nghệ thuật ở bên trong.

Đường phố dưới chân là gạch đá xanh, ở chỗ ngoặt mỗi góc đường là nơi bán đồ uống lạnh, bán hàng rong, có quán bán đồ uống đang ở pha đồ uống lạnh cho đôi tình nhân trước quán.

Ánh sáng của đèn đường ánh đến cây ngô đồng lờ mờ, xuyên đến quần đùi đen, dép lào của nam sinh vội vàng từ chỗ dân cư chạy ra tới, chạy đến quán bán hàng rong kia nói hai câu rồi đưa tiền, người bán rong múc hai muỗng lớn nước đá cất vào bao nilon đưa cho hắn, nam sinh lại bước nhanh chạy về khu dân cư.

Cửa lầu 3 mở ra, trên sô pha nằm bò một nam sinh tóc đen, mặc áo sơ mi trắng, áo sơ mi dính bùn đất.

"Hạ Tử Thu, đem quần áo cởi ra, tao cho mày đắp đá." Chạy nhanh lên lầu, Lâm Xuyên đem cửa đóng lại, hướng về phía người trên sô pha mà hô.

Thấy cậu ta ngây người không phản ứng, Lâm Xuyên dứt khoát liền trực tiếp đem bàn tay to của mình vỗ phía sau lưng nam sinh một cái.

"Đau, nhẹ thôi!" Hạ Tử Thu phía sau lưng có thương tích, bị Lâm Xuyên vỗ một cái thiếu chút nữa đau đến nhảy dựng lên, Hạ Tử Thu đưa lưng về phía Lâm Xuyên đem áo cởi ra, lộ ra chỗ bị thương phía sau lưng, ghé vào trên sô pha.

Lâm Xuyên dùng khăn lông bao lấy cục nước đá rồi đắp lên lưng Hạ Tử Thu, trên lưng có vết thương, đã sưng đỏ đi lên.

"Mày ngày thường không phải ghê lắm sao? Như thế nào? Bị người ta đánh lén hả?" Lâm Xuyên đem nước đá đắp lên lưng cậu, rồi bưng tô mì gói đối diện lên ăn.

Hạ Tử Thu ghé vào trên sô pha, không nói chuyện, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào ngón áp út của Lâm Xuyên đang mang một chiếc nhẫn, lần trước tới còn không có nhìn thấy.

Lâm Xuyên thấy cậu nhìn chằm chằm vào tay mình rồi sững sờ, liền như sát muối vào vết thương mà khoe khoang, nói: "Thấy rõ không? Nếu không rõ thì ngồi gần một chút?"

"Hai mắt 5.0, cảm ơn." Hạ Tử Thu nhìn mà rất là hâm mộ.

"Haizz, hết cách, người nhà tao một hai đưa tao đeo. Thích thì nói, kêu Ngu thúc thúc mua cho mày không phải được rồi sao, nói không chừng người nhà mày còn mua cho viên kim cương siêu bự, đến lúc đó mày tới khoe khoang, tao tuyệt đối không hó hé."

Lâm Xuyên uống một ngụm nước lèo, uống xong thấy Hạ Tử Thu sắc mặt càng khó xem, trong lòng lộp bộp một chút, liền biết tự mình nói sai cái gì rồi.

"Mày có chuyện gì hả?" Lâm Xuyên thật cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt Hạ Tử Thu, sau đó lo lắng hỏi: "Mày còn chưa nói sao mày bị thương?"

"Không cẩn thận té ngã một cái." Hạ Tử Thu ánh mắt ảm đạm, đem mặt vùi vào sô pha, tỏ vẻ không muốn nói chuyện.

Lâm Xuyên đem mì gói ném vào thùng rác, đem theo túi đựng rác ra cửa, ra cửa trước rồi hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua người trên sô pha, trong lòng thầm than một tiếng, mắng chính mình vừa mới lanh mồm lanh miệng.

Mọi người xung quanh Hạ Tử Thu đều biết, cậu thích một người thật lâu, theo đuổi đến ba năm rồi, Hạ Tử Thu không có nói người kia là ai, hắn cũng chỉ biết họ Ngu, so với Hạ Tử Thu lớn hơn mười tuổi.

Lâm Xuyên nhớ rõ hai tháng trước, Hạ Tử Thu thần thần bí bí tới tìm hắn, trên mặt hưng phấn kích động không kìm chế được, hắn còn tưởng rằng Hạ Tử Thu tranh vẽ của cậu đem trưng bày trên toàn thế giới rồi chứ, kết quả Hạ Tử Thu nói cho hắn, cậu cùng người mình thích kết hôn.

Lâm Xuyên cũng thiệt tình vì cậu cao hứng, bởi vì hắn cùng Hạ Tử Thu giống nhau, hắn biết con đường này có bao nhiêu khó đi, Hạ Tử Thu cao hứng rất nhiều, lại than một câu: "Đáng tiếc không thể cùng càng nhiều người chia sẻ".

Lâm Xuyên rất kinh ngạc, vội hỏi "Sao lại thế ??", Hạ Tử Thu nói cho hắn, người nọ nói kết hôn không muốn công khai, trừ cha mẹ, còn lại đều muốn bảo mật.

Lâm Xuyên thực nghi hoặc, lại không phải nhân vật nổi tiếng, kết hôn liền kết hôn, thân thích bằng hữu đều không thể nói sao? Nhưng nhìn Hạ Tử Thu kìa. Cái đuôi muốn vểnh lên trời cao luôn rồi, vẫn là đem những lời này nuốt xuống, cười chúc phúc hắn.

Lâm Xuyên biết Hạ Tử Thu là nghẹn lâu lắm rồi, cho nên không thể nhịn xuống mà chia sẻ niềm vui sướng này, hắn cũng là bằng hữu duy nhất biết Hạ Tử Thu kết hôn.

Hạ Tử Thu biết Lâm Xuyên xuống lầu vứt rác, vì thế lấy di động từ trong túi ra, nhìn thoáng qua, trên màn hình rỗng tuếch, không có người nào tìm cậu.

Hai cái giờ trước, lúc cậu trên đường về nhà, cậu vô tình nghe thấy được ven đường có người đang mắng Ngu Trạch, mắng thật sự khó nghe, cậu không vui, trực tiếp phản mắng lại, hai bên cuối cùng khẩu chiến dẫn đến đánh nhau, Hạ Tử Thu đem bọn họ đều đánh ngã.

Buông lời tàn nhẫn, nếu còn nói hươu nói vượn thấy một lần đánh một lần.

Nhưng ai biết cậu mới vừa xoay người đi hai ba bước, sau lưng bị gậy gộc đánh trúng, ba người kia ném gậy gộc bỏ chạy, chạy đi còn mắng cậu một câu: "Thằng điên".

Bọn chúng chạy về hướng hẻm nhỏ, Hạ Tử Thu không chịu thua, đuổi theo hai con phố, lại không cam lòng chỉ có thể từ bỏ haiz~

Ai có thể nghĩ đến phút cuối cùng còn ăn một gậy đau như vậy.

Hạ Tử Thu tự nhận xui xẻo, trong lòng nghĩ chờ về đến nhà sẽ nói Ngu Trạch như thế nào, mới có thể làm anh ấy vì mình mà đau lòng.

Bất quá ba người kia có một câu nói không sai, cậu đúng thật là tên điên, một tên điên thuộc về Ngu Trạch, Ngu Trạch là điểm mấu chốt của cậu.

Trong đầu vẫn luôn ảo tưởng lúc về đến nhà, Ngu Trạch sẽ như thế nào đau lòng cậu, mình đều vì anh mà bị thương, tốt xấu cũng nên rung động một chút đi, tốt nhất có thể cho cậu ít thuốc gì đó.

Mà khi cậu mới vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Ngu Trạch cùng thư ký hai người chuẩn bị ra ngoài.

Cậu còn không kịp nói chuyện, cũng chỉ nghe thấy nam nhân kia lạnh nhạt nhíu mày nói một câu: "Hạ Tử Thu, cậu đi đánh nhau?"

Hạ Tử Thu muốn giải thích, thư ký bên cạnh Ngu Trạch đã thúc giục anh rời đi, Ngu Trạch liếc nhìn cậu một cái liền rời đi.

Hạ Tử Thu nhìn xe anh nổ máy rời đi, đến lúc biến mất không thấy nữa, đều chưa từng quay đầu lại xem qua cậu một lần, quản gia nhìn cậu vẫn luôn đứng ở cổng lớn, cũng không nói cái gì, như là không nhìn thấy.

Hạ Tử Thu quay đầu lại nhìn thoáng qua quản gia, quản gia đem thức ăn trên bàn ăn toàn bộ dọn vào phòng bếp, nhìn mặt bàn trống rỗng, cậu xoay người rời biệt thự, trực tiếp tới nhà Lâm Xuyên.

Lâm Xuyên đem rác vứt xong, rồi đến một tiệm cơm bên đường mua cho Hạ Tử Thu một phần cơm chiên, trên đường về thì người nhà hắn gọi tới, hai người nói chuyện điện thoại trong chốc lát, hắn sợ cơm chiên lạnh, liền không như vậy nấu cháo điện thoại nữa.

Lâm Xuyên về nhà thấy Hạ Tử Thu đang xem di động, hắn bưng băng ghế qua trước mặt cậu, đem cơm chiên đặt lên trên, lại rót cho cậu một ly nước đặt ở bên cạnh.

"Ăn cơm." Lâm Xuyên kêu cậu.

Hạ Tử Thu lấy khối đá bọc khăn lông xuống, từ trên sô pha ngồi dậy, đem điện thoại đặt ở một bên, nghiêm túc ăn cơm chiên.

Cậu từ buổi sáng như một thẳng ngốc ở phòng vẽ tranh, vì sợ mất linh cảm, giữa trưa chỉ ăn mấy viên đường, vẽ đến buổi tối mới xong, vốn dĩ nghĩ chờ buổi tối về nhà cùng Ngu Trạch ăn cơm, kết quả đến bây giờ cũng chưa ăn, bụng đã sớm đói đến không chịu được.

Hạ Tử Thu ăn hai phần cơm sau đó hỏi Lâm Xuyên: "Chu Thư không có trở về? Lần này đi công tác sắp đến một tháng đi?"

"Nhanh thôi, mấy ngày nữa liền trở về, hắn còn hạng mục phải ký." Lâm Xuyên nói đến lão công nhà mình, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.

Hạ Tử Thu ánh mắt nhìn chung quanh bốn phía, hai tháng trước cậu dọn đi cùng Ngu Trạch ở chung, liền chưa từng quay lại đây. Khi đó Lâm Xuyên cùng Chu Thư đều thích nhau, bị hai người họ cho ăn cẩu lương, đuổi tới không còn chỗ đi, Chu Thư muốn ở phòng của Lâm Xuyên để sống cùng với nhau. 

Dù sao không cũng là không. 

[(~ ̄▽ ̄)~ Ý là Chu Thư muốn qua ở chung phòng với Lâm Xuyên để hú hí. Làm Tử Thu ăn cơm chó ngập mặt nên quyết định ra đi.]

Ngôi nhà này so với trước khi cậu rời đi, nhiều một phần gia hương vị.

Lâm Xuyên thấy Hạ Tử Thu ăn đến trên trán đầy mồ hôi, liền đem quạt ở phòng khách dọn lại đây, cắm điện, canh hướng gió thổi đến chỗ cậu.

"Buổi tối còn trở về không?" Lâm Xuyên hỏi.

Hạ Tử Thu nhìn thoáng qua di động trên sô pha, vẫn là không có bất kì phản ứng gì, đồng hồ ở phòng khách đã điểm 11 giờ tối, thực chậm.

"Định, nhưng không có xe buýt, gọi xe thì rất đắt, vẫn là không cần lãng phí tiền, tao liền ở lại đây ngủ một đêm đi." Hạ tử Thu nói.

Lâm Xuyên biết cậu là lái xe tới, nếu nói như vậy, Lâm Xuyên cũng sẽ không vạch trần cậu, chỉ là đứng dậy lấy chiếu cho cậu trải lên.

Đây là hai phòng cùng một sảnh, bọn họ vẫn luôn ở phòng cho khách, phòng của Hạ Tử Thu lúc trước vẫn luôn bỏ trống, Lâm Xuyên thường xuyên giúp cậu quét tước một chút.

Thành thị bên kia, đèn đuốc sáng trưng, dòng xe cộ lui tới.

"Ngu tiên sinh, lần này Tưởng lão sẽ mang theo con trai lại đây nghe hội nghị, nội dung tôi đã gửi đến hòm thư của ngài." thư ký vừa lái xe vừa nói, xem kính chiếu hậu, liếc đến ghế sau, nam nhân đang mang biểu tình rất chuyên chú.

Thư ký kỳ thật cũng thực tò mò, tiểu nam sinh kia là ai, thấy rất nhiều lần, là Ngu tiên sinh bao nuôi tiểu sủng vật sao?

Nhìn qua tuổi không lớn, mang theo ngạo khí sáng ngời của tuổi trẻ.

Nhưng có chút không nghe lời.

Ở hội nghị, Ngu Trạch cùng Tưởng lão nói chuyện với nhau thật sự vui vẻ, Tưởng lão hẹn hắn cuối tuần đi uống trà, sau khi hội nghị kết thúc, Ngu Trạch lái xe đưa Tưởng lão về.

Ngu Trạch rảnh rỗi, xem đồng hồ đã 12 giờ tối, Ngu Trạch cùng thư ký nói: "Ngươi đi về trước, buổi tối ta tự lái xe trở về."

Có thể tan tầm sớm, không cần tăng ca, thư ký lui xuống.

Chờ Ngu Trạch xem xong văn kiện, đã là 3 giờ sáng, hắn đem tư liệu đặt xuống, khóa văn phòng, ấn thang máy thẳng xuống nhà xe, chờ đến khi về biệt thự, đã là rạng sáng 4 giờ.

Vào phòng, hắn nhớ tới buổi tối Hạ Tử Thu hình như có lời muốn nói với hắn, nhưng khi đó hắn thật sự không có thời gian nghe.

Ngu Trạch đi đến phòng của Hạ Tử Thu, vặn tay nắm cửa vào phòng, cửa sổ phòng đang mở, gió đêm thổi vào phòng lạnh như cuối thu, dưới ánh trăng hắn thấy trên giường chăn gấp chỉnh tề, không có bóng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro