Chương 1 Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn là nhi tử duy nhất của người giàu có nhất trong thành, tổ tiên phù hộ, sau ba đời tích lũy, đến đời của hắn là có phú quý vinh hoa đếm không hết.

Phú gia tử đệ ăn ngon mặc đẹp! Huống hồ chi trên đã có phụ thân thúc bá quản lý gia đình, không đến lượt hắn phí tâm lao lực. Vì thế mà thanh lâu mộng oanh, tiểu hạng phiêu hương, túy nhãn mê ly, tiêu dao khoái hoạt.

Phụ thân vốn không ngăn cản, chỉ cần sau này hắn làm tròn bổn phận, cưới vợ sinh con, kế thừa gia nghiệp, mấy trò vui bây giờ thì đã thấm vào đâu. Tuổi trẻ phong lưu, ai mà không có chút chuyện hoang đường?

Hắn vui vẻ tự tại, thật sự hưởng thụ tất cả những thứ này. Nhưng bách hoa tận thưởng, mỹ cảnh ngắm khắp, người có đẹp hơn đi chăng nữa cũng thành dung chi tục phấn mà thôi.

Lại là một buổi sáng sương đọng, tỉnh dậy trong ôn nhu hương, hắn mông mông lung lung cả người tỏa ra mùi son phấn, mơ hồ đi khỏi yên hoa hạng. [1]

Cơn mưa phùn từ đêm qua đến giờ chưa dứt, trên mặt đất đã là một mảng ướt đẫm, mang theo chút hơi đất đặc trưng.
Có lẽ là thức hơi sớm, trên con đường vắng vẻ không người qua lại, ngay cả tửu gia khách điếm cũng vẫn cửa đóng im ỉm, thật là một bức tranh ảm đạm.

Từng giọt mưa như những cây kim tuy không thể chống lại chiếc ô giấy kia, nhưng cũng đâm vào làm người ta khó chịu, khiến người ta phiền lòng.

Chợt nhìn thấy quán trà nhỏ bên đường, dường như có thân ảnh cần cù nhanh nhẹn đang lau bàn quét nhà, hắn thở ra mang theo hơi rượu, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào trong.

Êm dịu ấm áp, hương thơm dai dẳng, hắn tựa vào cái bàn gỗ sơ xài nhưng sạch sẽ kia, thật sự rất thoải mái ấm cúng. Phảng phất bên tai tựa hồ có thứ âm thanh dịu êm nào đó, hắn ngẩng đầu muốn nhìn xem, nhưng mí mắt cứ khép lại.

Giấc ngủ này thật sự dài và sâu, khi lần nữa tỉnh lại, trên đường đã là người qua kẻ lại, mưa cũng sắp tạnh. Không biết từ khi nào mà trên người đã được đắp lên một chiếc áo bông, tuy chất liệu không phải loại tốt, nhưng cũng mềm mại thoải mái.

” Công tử tỉnh rồi? “

Giọng nói trong trẻo gợi dậy kí ức trước khi chìm vào giấc ngủ của hắn, hắn nhìn vị tiểu nhị phụng trà trước mắt, hắn hơi híp mắt lại.

” Khi nãy công tử bước vào rồi nằm gục trên bàn không hề động đậy, khiến cho ta và phụ thân một phen khiếp vía ” Vị tiểu nhị kia mím môi, khóe miệng tự nhiên hơi cong lên, ” Ta đánh liều lại gần coi thử, mới biết hóa ra là công tử đang ngủ. “

Hắn nhìn xuyên vai vị tiểu thị kia, quả nhiên nhìn thấy một vị lão bá vẻ mặt hiền từ đang đứng phía trước quầy dọn dẹp bao trà, thấy mình đang nhìn lão, lão mỉm cười phúc hậu. Là nụ cười xã giao đáp lại, hắn lại dời ánh mắt lên người vị tiểu nhị này.

” Tấm áo bông này là ngươi đắp lên cho ta sao? “

” Sáng sớm khí ẩm dày, công tử lại dầm mưa đến ” Tiểu nhị kia mỉm cười ngại ngùng, ” Công tử không chê là tốt rồi. “

"Sao lại có thể chứ? "Hắn nở một nụ cười, ” Ngủ lâu như vậy, giờ thấy có chút khát, lấy ấm Tước Thiệt đi. “

Trời cũng sắp trưa, việc buôn bán của quán trà này vẫn ảm đạm đến đáng thương, vài cái bàn gỗ ghế gỗ, ngói đất nung tường đá, cho dù là người bình thường thì cũng sẽ không chịu bước vào.

Chỉ có điều trà nơi đây đặc biệt ngon, nước trà trong xanh ánh vàng, hương thơm thanh khiết bay cao, vị trà dịu ngọt, không khác gì tế phẩm cả, lại còn có chút hồi vị.

Thấy hắn phẩm xong một tách trà, những ngón tay thon thả trắng muốt cầm lấy ấm trà, lại lần nữa uyển chuyển chăm chú đem nước trà rót vào tách, trong làn hơi nước bốc lên dày đặc, phảng phất lộ ra một khuôn mặt thanh tú nhưng không mấy xuất chúng.

” Trà ngon. ” Hắn nhìn chằm chằm vào làn hương khí phiêu tán, hạ giọng cười nói.

Những cơn mưa qua mấy ngày thì đã không thấy đâu nữa, khí trời vẫn trong xanh như thế. Khắp vườn hoa nở rộ, thảo mộc xanh tươi. Nghiêng người dựa vào cái ghế mây trong vườn, hắn cầm lấy cái tách nhỏ màu nâu đỏ, thổi tan làn hơi nóng, khẽ húp một ngụm.

Ông lão quỳ trên mặt đất run cầm cập, mặt sớm đã đẫm lệ.

Hắn than nhẹ một tiếng, thị ý hạ nhân dìu lão đứng dậy. ” Để lão ngồi thì lão khăng khăng không chịu ngồi, quỳ ở nơi đây làm cái gì chứ? “

Ông lão vẫn quỳ không chịu đứng dậy, nhưng đã khóc đến nói không thành tiếng: ” Tiểu nhân hiếm muộn, nội tử cũng đã không còn trên nhân thế, cực cực khổ khổ mới nuôi nấng tiểu nhi thành người, giờ đây chỉ còn phụ tử hai người nương tựa vào nhau mà sống, khẩn xin công tử hãy đại phát từ bi, buông tha cho tiểu nhi. “

Hắn hơi cau mày, nhưng lập tức lại mỉm cười: ” Lão bá nặng lời rồi. Nói cho cùng thì đây cũng là một chuyện tốt, sao lão lại nói khó nghe như vậy. Lão cầm lấy một trăm lạng bạc này về quê, trồng ruộng cũng được mà buôn bán nhỏ cũng được, dù sao cũng tốt hơn là ở nơi này chịu khổ chịu lạnh với lệnh lang, bổn công tử sẽ tự biết chăm sóc y cho thật tốt, lão cứ yên tâm đi. “

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro