Thế giới thứ bảy (phần hai)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 64:

Gian nhà của Anaren khó có thể hình dung đơn giản và sạch sẽ, mặc dù đây không phải là căn phòng nhỏ, mà cũng chỉ có một cái giường, một bộ bàn ghế, với lại nhìn qua trong phòng lúc đầu có một ít tranh treo trên tường.

Hắn giống như không cần sinh sống ở nơi này, đừng nói đến đồ vật mang phong cách của bản thân, ngay cả vật dụng cần thiết cho cuộc sống --- tỷ như cốc trà, bát đũa những thứ thứ đồ này dường như đều không cần.

Chu Dung Cẩn nhìn một vòng trang trí chung quanh phòng Anaren , không khỏi nhíu mày, hắn vốn định từ trong vết tích sinh hoạt củaAnaren mà tra xét mục đích thiếu niên tiếp cận hắn.

Mà sau một khắc, Chu Dung Cẩn lại có chút bỗng dưng tỉnh ngộ: kỳ thực không có vết tích chính là vết tích lớn nhất sao?

Chính mình đoán không sai, chỉ sợ thiếu niên này cũng không xem đây là nhà của chính mình, bất quá hắn chỉ coi chỗ này là một điểm dừng chân tạm thời.

Nói như vậy, tất cả mục đích của An Luân chính là tiếp cận chính mình, đến sống trên thuyền.

Chu Dung Cẩn nhớ lại tình huống của mấy thế giới trước, quả thật là có một số người tương tự nhau bởi vì các loại lý do mà tiếp cận mình, mà một số lúc lý do tiếp cận hắn cũng không phù hợp với thân phận, địa vị hay học thức của bọn họ, thậm chí nghe ra có chút buồn cười.

Chu Dung Cẩn lúc đó không suy nghĩ nhiều về nó, tưởng chính mình mong nhớ quá mức sinh ra ảo giác, dù sao đối với bọn họ cũng không phải đặc biệt quan tâm.

Nhưng hiện tại xem ra , bọn họ là hoàn toàn vì mình mà tồn tại. Chu Dung Cẩn quả thật có chút hối hận, nếu lúc đó thu thập ít nhiều tài liệu là tốt rồi.

Quan trọng nhất là... Bọn họ tiếp cận chính mình là vì cái gì?

Chờ những việc này được làm rõ, cõ lẽ có thể mở ra một bí mật to lớn...

Chu Dung Cẩn nghĩ như vậy, liền kéo ghế qua ngồi xuống. Hắn nhìn Anaren một cách ôn nhu, nhẹ giọng hỏi: " Trong nhà chỉ có một mình ngươi ở sao?"

Anaren đỏ mặt, gật đầu nói một cái: " Đúng, chỉ có một mình ta."

Chu Dung Cẩn cười cười, nói: "Vậy ngươi bây giờ có thể cùng ta nói chuyện phiếm không?"

Anaren gật đầu không ngừng, quả thật mừng rỡ như điên, nói: "Đương nhiên!"

...

Chu Dung Cẩn như vậy cố ý thân cận, tự nhiên vì Anaren nói, hắn đối phó với loại thiếu niên đơn thuần này dễ như trở bàn tay. Hơn nữaAnaren đối Chu Dung Cẩn đáp ứng tất cả yêu cầu, hỏi gì đáp nấy. Sau khi Chu Dung Cẩn hỏi một vài câu hỏi nhẹ nhàng và khéo léo, Anaren trên căn bản thông tin có thể nói đều nói ra.

Anaren trên thực tế cùng Chu Dung Cẩn nam chủ thân phận khá giống, hắn tại thế giới này có ký ức cùng thân phận của chính mình, mà bất đồng là hắn không có mục tiêu phấn đấu.

Không, nói như vậy không đúng, Anaren ý nghĩa tồn tại duy nhất là vì tiếp xúc Chu Dung Cẩn.

Khi Chu Dung Cẩn không đến thế giới này, Anaren cũng không có ý muốn làm hải tặc, trải qua cuộc sống của người bình thường. Mà Chu Dung Cẩn lại trở thành nam chủ, Anaren giống như đột nhiên ngưỡng mộ thuyền trưởng chiếc thuyền nầy, cố gắng hết sức để lên thuyền của hắn.

Chu Dung Cẩn liếc nhìn nhìn hắn, cũng không ngạc nhiên trước sự thay đổi của hắn, trái lại dẫn dắt hỏi; " Ha, lên thuyền sau đó đâu? Có chuyện cần làm hay không?"

"Ta, ta thực ra cũng không có ý tưởng gì, lại giống như gần gũi ngươi,  gần hơn một chút..." Anaren ngượng ngùng ngẩn đầu lên, nói: "Liền giống như bây giờ cũng rất tốt."

Chu Dung Cẩn suy nghĩ một chút, đặt ra giả thuyết, nói: "Vậy nếu là ta không làm hải tặc nữa? Ví dụ như, ta ở lại An gia tại trấn nhỏ này, ngươi vẫn muốn lên thuyền sao?"

Anaren dừng một chút, ngẹn nửa ngày mới lên tiếng nói: " Tại sao không làm hải tặc? Ngươi... ngươi nên là một cướp biển a?!"

Anaren· Asia có chút khổ não, Chu Dung Cẩn làm  như vậy là trái với logic, hắn không biết đáp lại như thế nào.

Trong đầu hắn có vẻ như có một vài điều kiện trong tâm trí phải được thực hiện, ví dụ, phải ở trên tàu và phải cố gắng tiếp xúc với Chu Dung Cẩn.

Sau khi hai mệnh lệnh hành động của mình xảy ra  mâu thuẫn, Anaren · Asia dùng thời gian nửa ngày mới xác định được cái nào là quan trọng nhất.

Anaren cuối cùng nói: "Kia... Ta cũng không lên thuyền, vẫn là ở với ngươi tốt hơn."

Chu Dung Cẩn "Ừ" một tiếng, nhờ câu trả lời của Anaren tâm lý y liền thả xuống một ít gánh nặng.

Chu Dung Cẩn phát hiện Anaren cùng Ôn Lâm  không giống nhau đến vậy, ít nhất Anaren sẽ không chấp nhất với "nội dung vở kịch" và cái người là "nữ chủ". Chu Dung Cẩn vì tỉnh lại ở trên biển, trong đầu hầu hết là kinh nghiệm sống của hải tặc, nội dung vở kịch  tự nhiên khiến hắn không thể trở về trấn nhỏ an hưởng một đời.

Anaren tự nhiên không ngại chuyện này, vậy nên hoàn toàn hướng về phía hắn.

Anaren tựa hồ cũng cảm thấy mình quá háo hức, vội vàng hướng  Chu Dung Cẩn giải thích: "Kỳ thực, ngươi theo sống cùng ta thực sự rất tốt, ngươi sẽ rất thoải mái!"

"Thoải mái?" Chu Dung Cẩn dừng một chút, hắn cảm thấy được Anaren nói "thoải mái" có ý nghĩa khác, không có nghĩa "thoải mái" với những người muốn nói chuyện với nhau trong trường hợp bình thường.

Anaren gật đầu, đứng lên tựa hồ muốn ôm Chu Dung Cẩn. Chu Dung Cẩn kinh ngạc vội vã né tránh, hành động nhanh chóng khiến thiếu niên vồ hụt.

Chu Dung Cẩn tránh xa đứng ở một bên, hắn không khỏi nhíu mày,trong lòng có chút e ngại nói: "Ngươi làm cái gì vậy?"

Anaren thấy Chu Dung Cẩn sắc mặt biến xấu, sợ đến vội vã giải thích: "Ta, ta chỉ muốn cho ngươi thử một lần! Chúng ta tiếp xúc nhiều một chút, ngươi có thể nhớ ra nhiều một chút!"

Nhớ lại?

Chu Dung Cẩn quyết đoán mà bắt lấy từ này, hơi kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn Anaren --- lẽ nào Anaren biết mình mất trí nhớ?!

Chu Dung Cẩn mỉm cười ấn lại bả vai của thiếu niên, làm cho hắn ngồi lại trên giường, chậm rãi nói: "Ta mới vừa quen ngươi, có một số việc quá thân mật khiến ta không thoải mái. Chúng ta không nên gấp, ngươi trước tiên từ từ nói có được hay không?"

*****

Bên kia, Ôn Lâm thì lại tại trên chợ ở trấn nhỏ lặng lẽ đi theo hai người Nina cùng Kate, nguyên bản hắn cho là Kate đã khuyên bảo Nina thành công, bây giờ hai người đang mua một số thứ để sử dụng sau khi lên thuyền.

Có thể Ôn Lâm nhìn một chút lại cảm thấy được có gì đó không đúng...

Nina · Meg dáng người vô cùng tốt, ngực to mông vểnh eo nhỏ chân dài, một đường cong chữ "S" đầy quyến rũ. Làn da màu nâu nhạt của nàng phối  hợp với đôi môi diễm lệ,  càng là phong  phạm độc đáo lóa mắt diệu nhân.

Mà tiểu cô nương  Kate · Joe đi bên cạnh Nina lại như hai thái cực, nàng có lan da trắng nõn nà, dưới mái tóc vàng là khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt xanh nhạt nhìn trấn nhỏ, khiến những người đi qua nhìn thấy mà thương tiếc.

Liền như vậy, hai cô nương nhìn tương phản lại đứng chung một chỗ, lại khó giải thích được khiến người ta nhìn thấy hết sức thoải mái...  Kia gọi là gì? Đúng rồi, xứng một mặt ! (bản raw nó là vầy 配一脸 ai biết nói với tui để tui chỉnh lại)

Giờ khắc này, ngự tỷ Nina nắm tay búp bê sứ Kate, đứng ở một tiệm cửa tiệm đồ . dùng . trên . giường.

Ôn Lâm một mặt ép mộng: " ???!!!"

233 liếc hắn một cái, tựa hồ cảm thấy kí chủ của mình cả nghĩ quá rồi, phẫn nộ giải thích: "Cửa hàng đồ dùng trên giường không phải đồ để người dùng! Kí chủ ngươi không nên nghĩ quá nhiều!"

Ôn Lâm "A" một tiếng, quay đầu nhìn nó nói: "Ta không nghĩ như vậy a! Ta chỉ... Cái kia, ngươi không nghe hai người bọn họ nói cái gì a?!"

Là 233 không cẩn thận bại lộ ý nghĩ của mình...

"Ừm! Khụ khụ khụ..." 233 ho nhẹ hai tiếng, vội vã nói sang chuyện khác, nghiêm túc mà nghiêm nghị (?) nói: "Hai nàng nói cái gì?!"

Ôn Lâm chỉ chỉ hai cô nương, làm cái động tác để 233 nghe cẩn thận đối thoại của hai nàng, chần chờ nói: "Tựa hồ... Kate không thuyết phục Nina lên thuyền, trái lại bị Nina làm cho muốn lưu lại!"

Lúc này đổi 233 ép mộng, nhìn chằm chằm hai ngươi kia kinh hãi nói: "A???!!!"

#Chờ chút, trước hết để nó nói chậm một chút, nó cho tới bây giờ chưa từng thấy nội dung vở kịch loạn như thế giới này!#

Cách đó không xa.

Nina mặt mày gian mang theo sủng nịnh, cuối người xuống đối lôi kéo Kate nói: "Làm sao vậy, không muốn đi vào sao? Không phải nói phải ở chỗ này yên ổn sao?" 

Kate rụt rè gật đầu, nói: "Như ngày hôm qua vậy, chúng ta ngủ chung một giường không tốt sao? Sau đó cũng như vậy, chúng ta đều thế này hảo hay không? Ta không muốn rời xa ngươi..."

Kate phần lớn thời gian trong đời trôi qua là trên tàu Chu Dung Cẩn, thân là cô gái duy nhất trên thuyền, nàng cũng không có bằng hữu thân thiết, chỉ có cả ngày với những nát hán tử ăn và uống với nhau , cô độc ngủ trong phòng của mình.

Tình cảm của Kate, đại khái tất cả đều đặt tại trên người Chu Dung Cẩn, trong mắt hoàn toàn chỉ có hắn.

Nhưng mà ai ngờ, đột nhiên Ôn Lâm xuất hiện liền đem Chu Dung Cẩn đoạt đi, Chu Dung Cẩn sau đó thậm chí ngay cả thời điểm liếc nàng một cái cũng không có, ngay cả cách khiến hai người chia tay nàng cũng không nghĩ ra được.

Mà mấy ngày nay  xuống thuyền, "Ôn Lâm" (Anaren) trong quán rượu châm chọc khiêu khích Kate, bọn hải tặc trên thuyền không ai ra mặt giúp đỡ, ngược lại nguyên bản không quen biết Nina lại nhìn không nổi như một người chị cả che chở mình.

Chưa từng có đối xử tốt như vậy với mình, thậm chí so với người thu lưu mình Chu Dung Cẩn còn muốn quan tâm săn sóc mình hơn...

Kate dễ dàng trên người Nina sinh ra đồng cảm, ngày đó đều dính bên người Nina, hai người đêm qua ngủ chung trên một cái giường.

Kì thực bọn hải tặc đoán không sai, Kate cùng Nina xác thực quan hệ rất tốt, chỉ cần tái một khuyên bảo, hai người rất dễ dàng muốn ở lại với nhau trong một thời gian dài.

Đáng tiếc, bọn họ đoán sai một chút --- những thủy thủ trên thuyền của họ khó có được hữu tình (?) trước mặt, vứt bỏ bọn họ so với vứt rác còn nhanh hơn.

Ôn Lâm chóng mặt: "... @. @ "

233 bị dọa kinh hãi: "... ( ⊙ o ⊙ )!"

# Này! Nữ chủ không lên thuyền thì thôi, trái lại muốn bắt cóc nữ xứng là cái quỷ gì?! #

Này cũng không quá tốt a.

Mặc dù nói khách hàng cho điểm cuối cùng là dựa trên mức độ nội tâm sảng khoái, nhưng mọi khách hàng trả tiền vốn là vì trải nghiệm thế giới thế khác nhau, khách hàng muốn khâm định nhân sinh của hải tặc, muốn vặn vẹo thành chủng điền văn là nhất định không thể.

Dù cho giờ khắc này độ sảng khoái của khách hàng tương đối cao, tại tương lại không xa cũng sẽ kịch liệt giảm xuống, dưới điểm âm.

Quan trọng nhất là, không có kịch bản thế giới sau, Ôn Lâm căn bản không biết đến cùng phải làm sao, lại giống như bị ném vô mê cung trong sơn dã, chỉ có thể bất lực ngửa đầu hỏi trời xanh --- lối ra của thế giới (điểm tình tiết) ở đâu a?!

 Giờ khắc này trời đã sắp hoàng hôn, mặt trời dần dần từ màu vàng chuyển sang màu da cam, tại một mảng đám mây thiêu đỏ chậm rãi chìm xuống.

Lâp tức một này đã sắp qua đi.

Giữa trưa ngày mai là thời điểm thuyền đi, thời điểm đó nữ chủ lại không thay đổi ý định muốn lên thuyền, thế giới này thật sự muốn kết thúc rồi!

Vì vậy, Ôn Lâm như nhìn thấy nội dung kịch sụp đổ, quyết đoán xoay người bỏ chạy.

233 một mặt ép mộng nhìn kí chủ chạy trối chết (không hề), vừa đuổi theo vừa nói: "Này này! Coi như nội dung vở kịch biến thành như vậy ngươi cũng khong nên vứt bỏ nó a!"

Ôn Lâm một bên chạy một bên thở hổn hển trả lời: "Không có vứt bỏ a! Ta đây là muốn tìm bác sĩ cứu nó mà!"

Chính mình chơi không được nội dung vở kịch này, Chu Dung Cẩn tiên sinh thông minh của nhà hắn chắc có thể làm được đi?!

Ôn Lâm cũng không tin, các thủy thủ nhà hắn trên thuyền đều muốn bỏ đi, Chu Dung Cẩn còn có thể không vội!

Hừ hừ, như vậy vừa vặn cũng đem nữ chủ mang lên thuyền.

Ôn Lâm vội vã chạy đến chỗ bọn hải tặc để hỏi vị trí, đó là một ngõ hẻm nhỏ gần chợ, Chu Dung Cẩn ở trong nhà một gia đình trong đó.

Ôn Lâm nhìn biển số nhà một chút, tìm được cái kia là nhà của "Anaren · Asia"

Hắn nhón mũi chân lên nhìn ngó, từ cửa sổ nhìn vô trong phòng còn có dáng người chọt lóe --- nhìn dáng dấp chắc Chu Dung Cẩn vẫn còn ở nơi này.

"Tùng tùng tùng" sau ba cái gõ cửa, Ôn Lâm có chút mong đợi hỏi: "Cái kia, có ai ở nhà không?"

Chương 65:

Chu Dung Cẩn nghe đến dưới lầu truyền đến âm thanh của Ôn Lâm, mặc dù có chút kinh ngạc nhưng cũng không hoang mang.

Dù sao, Chu Dung Cẩn cũng không định gạt Ôn Lâm về sự tình của Anaren Asia, hắn sáng sớm dặn dò nhờ hải tặc chăm sóc Ôn Lâm, nếu như có việc gấp liền tới bên này tìm hắn, cũng không có che giấu hành tung.

Chu Dung Cẩn chỉ có chút hiếu kỳ Ôn Lâm là gặp chuyện gì khó khăn, dù sao Ôn Lâm sau khi xuống thuyền cũng không đi cùng hắn, hiển nhiên cũng có việc riêng cần phải làm.

Tới tìm hắn, chỉ sợ không chỉ đơn thuần tưởng niệm mà thôi.

Vừa vặn Chu Dung Cẩn cùng Anaren nói chuyện cũng đã được một lúc, hắn cùng Anaren chào hỏi một tiếng, liền đi ra mở cửa cho Ôn Lâm.

Mà Ôn Lâm một khắc nhìn thấy Chu Dung Cẩn, ánh mắt liền sáng lên.

Chu Dung Cẩn lần này rời thuyền là muốn đàm luận chút vấn đề, bởi vậy hôm nay mặc vô cùng chính thức. Hắn khoác chiếc áo choàng màu xanh, phía trên có thêu hoa văn màu vàng kết hợp với màu đen cực kỳ tinh xảo, cổ áo buộc một cái nút màu trắng, viền màu đỏ được thêu hoa văn thể hiện khí chất thân sĩ nam tính phương tây thời cổ. Trên đầu hắn đội mũ bằng nhung thiên nga, trên mũ còn gắn lông chim lay động theo gió, trên chân là giày bó màu đen, bên hông mang trường kiếm.

Chu Dung Cẩn thời điểm nhìn thấy Ôn Lâm liền nở nụ cười, hắn gỡ nón xuống, khom khom người hành lễ với thiếu niên, dùng thanh âm ôn nhu êm tai lên tiếng nói: "Buổi chiều hảo a, Ôn tiên sinh."

Ôn Lâm nhất thời bị ChU Dung Cẩn làm cho rung động, tâm trí nhất thời trống rỗng, ngay cả tìm hắn để làm gì cũng quên mất.

Ôn Lâm đỏ mạt ngượng ngùng nhìn Chu Dung Cẩn, nhỏ giọng nói: "Ân, Chu tiên sinh, ngươi cũng hảo... "

Chu Dung Cẩn cười cười, đem thiếu niên kéo vào trong ấn lên cửa mà hôn một cái, dán vào lỗ tai hắn nói: "Ngày hôm qua ngủ có ngon không?"

Ôn Lâm gật gật đầu, tâm lý có chút ngượng ngùng.  Hắn nhớ lại sự tình say rượu ngày hôm qua, cũng không biết mình có hay không say rượu làm loạn thêm phiền phức cho Chu Dung Cẩn.

"Ngủ ngon là tốt rồi, lời nói của ngươi ngày hôm qua ta đều ghi tạc trong lòng." Chu Dung Cẩn liền hôn một cái lên trán hắn, rất nghiêm túc nói: "Ta thật cao hứng."

"Ôi chao?" Ôn Lâm không nhớ rõ bản thân hôm qua nói cái gì, hắn vốn cảm thấy nó không quan trọng, nghe đến lời này thì cảm thấy đáng tiếc. Hắn gãi gãi đầu, có chút tiếc nuối nói: "Ta không nhớ rõ..."

Chu Dung Cẩn dừng một chút, y ngược lại không nghĩ tới Ôn Lâm uống tới bất tỉnh nhân sự,  nhưng sau đó suy nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy điều đó cũng tốt, chính mình có cái vấn đề không nhỏ luận lý thành chương có thể giải quyết.

Chu Dung Cẩn mặt mày cong cong, cười yếu ớt nhìn thiếu niên nói: "Không sao, đợi một chút rồi ngươi sẽ biết. Ngươi nói nguyên nhân ngươi tìm ta trước đi."

"Ồ!" Ôn Lâm vỗ vỗ đầu, bộ dáng ão não. Hắn bị Chu Dung Cẩn chuyển đề tài, thiếu một chút là quên mất vội vã chạy đến là vì cái gì.

Tuy rằng hắn rất muốn "Chờ một chút" để biết mình nói cái gì, mà hiển nhiên chính sự gấp hơn một chút.

Ôn Lâm hắc bạch phân minh rất rõ ràng trong đôi mắt tràn đầy lo lắng, nói: "Thuyền trưởng đại nhân, thủy thủ đoàn của nhà ngươi muốn cùng cô nương bỏ chạy! Ngươi nhanh đem các nàng bắt về đi!"

Thủy thủ đoàn? Cùng cô nương bỏ chạy?

Chu Dung Cẩn nghe Ôn Lâm nói như vậy, nhất thời không kịp phản ứng. Y theo bản năng mà nghĩ đến một nam thuyền viên nào đó, trong đầu nhớ lại các khuôn mặt của nhân vật có chức vị trọng yếu trên thuyền, không có "thủy thủ đoàn" phù hợp với lời nói của Ôn Lâm.

Ôn Lâm thấy Chu Dung Cẩn nghe không hiểu, lập tức cấp tốc bổ sung: "Chính là Kate a! Vóc dáng nho nhỏ, mái tóc màu ánh kim giống búp bê! Nàng cùng Nina nữ lão bản Cư Tửu ốc trốn mất rồi!"

Ồ, Kate a! Là nàng...

Chu Dung Cẩn cuối cùng cũng minh bạch là người nào.

Kate đúng là thủy thủ đoàn quan trọng trên thuyền của Chu Dung Cẩn, tại thời đại khoa học kỹ thuật lạc hậu, Kate giống như là rada giúp thuyền tránh khỏi vô số hiểm cảnh. Nếu là trên thuyền mất đi người như vậy, xác thực khá là phiền toái.

Thế nhưng...

Chu Dung Cẩn nhìn dáng vẻ vội vàng của Ôn Lâm một chút, cũng không thể nào tin tưởng Ôn Lâm đơn thuần là quan tâm an toàn của đội tàu. Thiếu niên rõ ràng đang nói dối bản thân "không có ký ức", hắn chỉ có quan tâm "nữ chủ" cùng "nội dung nhiệm vụ".

Nhìn bộ dáng khẩn cấp của Ôn lâm, Kate tại thế giới này hẳn có thể là nhân vật chủ yếu đẩy mạnh nội dung vở kịch, theo kinh nghiệm từ mấy thế giới trước, chỉ sợ hơn nửa vẫn là nữ chủ.

À, còn có cô gái tên là Nina. Ôn Lâm cũng đã đề cập tới nàng một lần, nhân vật này hơn phân nửa là nhân vật trọng yếu, cũng không giống như hắn nghĩ chỉ là một đầu bếp.

Ân... Xem ra một tiểu bại hoại nào đó bởi vì "nội dung vở kịch" mà lừa hắn một lần, thiệt thòi bản thân tâm tâm niệm niệm vì hắn đi khắp nơi tìm đầu bếp.

Chu Dung Cẩn khẽ hừ một tiếng, âm thầm ghi nợ ở trong lòng. Hăn đột nhiên không muốn tìm Kate trở về, cảm thấy nàng chạy càng xa càng tốt.

Không thể không nói, Chu Dung Cẩn có ăn một chút dấm chua. Người yêu của mình lại không để ý mình, lại tại mọi thời điểm lại nghĩ tới mấy thứ "không quá quan trọng", bất cứ ai đều có chút buồn bực.

Thực sự là hận không thể khiến mấy người kia cùng với các thứ không liên quan biến mất mới tốt.

Vì vậy, Chu Dung Cẩn nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, quyết đoán đổi đề tài nói: "Ta vốn là có một việc hết sức trọng yếu muốn nói với ngươi, tính bàn bạc lại với ngươi thời gian lên tàu, vừa vặn ngươi tới, các ngươi sớm gặp một lần cũng không sao."

"Ôi chao? Còn co chuyện quan trọng hơn?!"

Ôn Lâm ngẩng đầu lên nhìn Chu Dung Cẩn, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Hắn vốn cho là Chu Dung Cẩn nghe Kate chạy, sẽ lập tức nghĩ biện pháp ngăn cản nàng, mà không phải như bây giờ, như nghe việc bát quái không có liên quan tới mình.

Chu Dung Cẩn một mặt thản nhiên nói: "Đương nhiên, chuyện của ngươi vĩnh viễn là quan trọng nhất."

Ôn Lâm kinh ngạc chỉ bản thân, nói: "Chuyện của ta?"

Chu Dung Cẩn cười không nói, chỉ nắm toàn bộ bàn tay của Ôn Lâm đi vào trong phòng.

Vì vậy thời điểm đi vào phòng, Ôn Lâm từ chần chờ biến thành ngạc nhiên --- chờ chút, cái người lớn lên trông giống ta như vậy là có chuyện gì xảy ra?!

Không chỉ Ôn Lâm ngay dại, mà 233 cũng một mặt ép mộng, nó nhìn Ôn Lâm một chút rồi nhìn Anaren một chút, nói: "Ngọa tào ngọa tào, kí chủ ngươi có huynh đệ sanh đôi a!"

Ôn Lâm lắc lắc đầu, bản thân nuôi cấy sinh ra từ ống nuôi rồi vứt bỏ, hắn làm sao có huynh đệ sanh đôi, cũng không có một cặp gen cố định của bào thai. Nói tiếp, coi như hắn thật sự có huynh đệ, làm thế nào cũng đến thế giới này!

Anaren cũng dừng một chút, nhìn thấy Ôn Lâm hết sức kinh ngạc. Nhưng mà hắn không kinh ngạc giống như Ôn Lâm, trái lại càng giống như tìm lại được người thân thất lạc, trên mặt có mang theo kích động khác thường.

Anaren nhìn thấy Ôn Lâm lập tức đứng dậy, hướng Ôn Lâm cúi chào một góc chín mươi độ, vô cùng tôn kính, nói: "Chào ngươi!"

Ôn Lâm sợ hết hồn, hoàn toàn không nghĩ tới Anaren hành động như thế.

Ôn Lâm đầu tiên là nhìn Chu Dung Cẩn. Mà Chu Dung Cẩn cũng đang xem sắc mặt của Ôn Lâm, đôi mắt hắn sâu sắc, khiến người khác không biết hắn đang nghĩ gì.

Chu Dung Cẩn một lát sau mới mở miệng, lặng lẽ đối với hắn nói: "Hắn là do thế giới hiện thực phái tới đây, ta đã thấy rất nhiều lần. Ta nghĩ, ngươi nên cho ta một cái đáp án rõ ràng."

"Thế giới hiện thực?" Ôn Lâm liền bối rối một chút, hắn nhìn về phía Chu Dung Cẩn vẻ mặt lại thay đổi một chút, chỉ vào y khó khăn nói: "Ngươi ngươi ngươi... ngươi nhớ lại?!"

Chu Dung Cẩn "ừ" một tiếng, thừa nhận.

Ôn Lâm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Chu Dung Cẩn, tức giận hỏi: "Chuyện khi nào a?! Ngươi tại sao lại không nói với ta?!"

Ôn Lâm nghĩ đến thế giới trước Chu Dung Cẩn cũng như vậy, rõ ràng nhớ được gì đó nhưng lại không nói với hắn, hai người còn náo loạn biệt nữu không lớn không nhỏ một hồi --- rõ ràng không cần thiết! 

Ôn Lâm giậm chân trừng hắn, bỗng nhiên lại có chút tỉnh ngộ nói: "Ngươi có phải nhân cơ hội này bắt nạt ta?!"

Ôn Lâm nghĩ mấy ngày này ở trên thuyền, Chu Dung Cẩn đối với hắn cũng có thể hung ác có thể hung ác, hơn nữa còn đem hắn nhốt bên trong gian phòng nhỏ còn không cho hắn mặc quần áo, cho tới bây giờ muốn xuống thuyền mới đem bộ quần áo bị giấu kia lấy ra!

Đúng, không chỉ đùa giỡn lưu manh trong phòng tối, ngay cả đi tắm cũng nhất định cùng nhau đi tắm! Mỗi ngày đều lấy lí do chính đáng là "con tin" để bắt nạt hắn, không phân biệt buổi sáng hay buổi tối đều muốn hắn hầu hạ làm ấm giường!

Chu Dung Cẩn, ngươi cái đại · hỗn · đãn!

Chu Dung Cẩn thấy bộ dáng thiếu niên nghiến răng nghiến lợi,  chỉ sợ là Ôn Lâm đã đoán được mục đích của mình, thế nhưng thời khắc này Chu Dung Cẩn nội tâm vô cùng bình tĩnh, hiển nhiên đã nghĩ biện pháp giải quyết.

Chu Dung Cẩn lắc đầu, âm thanh ôn nhu nói: "Làm sao có thể? Là ngươi ngày hôm qua uống rượu say mới nói cho ta biết, ta đây mới có ấn tượng, hôm nay liền nghĩ tới nó."

  Chu Dung Cẩn nhìn Ôn Lâm, có chút thở dài nói: "Ngược lại là ngươi, tại sao lâu như thế ngươi cũng không nói với ta, nếu không phải ngày hôm qua uống say, ngươi còn muốn giấu ta tới khi nào?"

Ôn Lâm vừa nghe Chu Dung Cẩn nói như thế, lập tức liền giả bộ: "A? Như vậy phải không..."

Ôn Lâm yếu ớt nói một câu, nhưng tâm lý vẫn tin tưởng,. Hắn ngày hôm qua không có ý thức, cũng không biết có thật mình nói thế hay không, chiếu theo đó, đúng là hắn đuối lý một chút...

Ánh mắt của Ôn Lâm liếc sang chỗ khác, vô cùng xấu hổ, không dám cây ngay không sợ chết đứng trừng Chu Dung Cẩn, tuy rằng... tuy rằng hắn cũng có lý do! Mà nhìn biểu tình thương tâm của Chu Dung Cẩn, Ôn Lâm có chút nói không ra lời...

233 quyết định giúp kí chủ ngu xuẩn của mình vạch trần lời nói dối của người nào đó, nó chọt chọt Ôn Lâm nghĩa chính ngôn từ nói: "Chu Dung Cẩn lừa gạt ngươi đó! Ngày hôm qua ngươi căn bản không có bại lộ lai lịch!"

Ôn Lâm nhìn 233 một chút, lại nhìn một chút Chu Dung Cẩn thần sắc ưu thương, tâm lý cân bằng quyết đoán thiên vị nghiên về một bên.

Ôn Lâm chủ động thay Chu Dung Cẩn biện giải, nói: "Nhưng mà Chu Dung Cẩn thật sự nghĩ về nó a... Cái kia, có thể là thời điểm ngươi hôn mê... Vào lúc ấy ta lỡ miệng nói đi? Có thể..."

Sau khi say rượu, khẳng định có sự tình phát sinh không thể nói đi... Có thể...

Ôn Lâm đỏ mặt, dù sao vào lúc đó Chu Dung Cẩn hỏi cái gì hắn đều trả lời a...  Ở trên giường nhưng là không lừa được người...

233 một mặt ép mộng, nó không ngờ rằng một khoang máu và chính nghĩa của mình liền đổi lấy một miệng thức ăn cho chó! (nhiều khi khá hoang mang khi edit suy nghĩ của 233... =_=|||)

Kính nhờ, nói đến ngày hôm qua làm gì có phát sinh chuyện gì không thể nói! Cho dù có, kí chủ ngu xuẩn uống tới bất tỉnh nhân sự có được không?! Hắn làm gì còn khả năng há mồm nói chuyện a!

Bất quá,233 vẫn là quyết định không nói ra điểm này, nếu không chỉ sợ đổi lấy là phần thức ăn cho chó tăng gấp đôi.

# ha ha... Nó vẫn là thông minh một chút thì tốt hơn #

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro