tra sua tam hon10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc gặp gỡ với một cô gái nhỏ tại một phòng bệnh viện ở tận Paris xa xôi, cuộc gặp gỡ do nhầm lẫn, nhưng cho đến mãi tận sau này rất lâu, không bao giờ tôi có thể nguôi ngoai những ký ức về nó...

Ngọc Tú (tổng hợp)

Paris. Còn một tuần nữa là giáng sinh...

Quanh tôi, ai cũng hối hả tất bật chuẩn bị cho giáng sinh- dịp để mọi người trong một gia đình đoàn tụ hay đơn giản chỉ là dịp mà mọi người tặng quà cho nhau, thể hiện sự quan tâm lẫn nhau nhưng tôi vẫn một mình, không ai cả, không có cây thông noel và không có món quà nào hết. Trong căn phòng nhỏ nhìn ra con sông Seine thơ mộng đầy ắp sự im lặng, tôi ngồi bên bậu cửa sổ, tay cầm cốc cacao nóng và nghỉ ngơi sau một ngày học tập mệt mỏi. Bỗng nhiên, sự im lặng đó bị phá vỡ bằng hồi chuông điện thoại.

- Alô! Mẹ à...

Mẹ tôi gọi cho tôi để hỏi thăm tình hình học tập, sức khỏe của tôi và để thông báo rằng cô em họ tôi - Lan sang bên này mổ bệnh dạ dày và bảo tôi vào thăm. Đã rất lâu rồi tôi không gặp cô em họ đó. Trong trí nhớ của tôi, Lan chỉ là cô bé con có đôi mắt thật lớn. Không biết dạo này Lan trông thế nào nhưng ở nơi đây mà nằm một mình trong bệnh viện thì buồn quá. Tôi nói với mẹ rằng hôm nay muộn rồi, mai con sẽ vào thăm em ấy. Và màn đêm đóng lại những tia sáng cuối cùng của một ngày mùa đông dài đằng đẵng. Paris ngập trong màn đêm tĩnh lặng

Ngày hôm sau, sau khi đi học xong, chiều đổ bóng, tôi lái xe đến bệnh viện Pitié-Salpêtrière. Bệnh viện nằm bên bờ sông Seine êm đềm. Tới khoa hồi sức, tôi hỏi bác sĩ thông tin về bệnh nhân từ Việt Nam sang và mổ dạ dày. Bác sĩ trực chỉ tôi vào phòng A402. Tôi nhìn qua cửa kính, bóng cô em họ đang ngủ. Tôi khẽ đẩy cửa vào. Lan đang nằm trên giường và vẫn đang trong mơ màng. Có lẽ vừa mổ xong nên sức khỏe em còn rất yếu. Khuôn mặt hiện lên vẻ thơ ngây, thánh thiện. Lâu quá không gặp, trông em họ vừa lạ, vừa quen. Tôi đặt bó hoa hồng lên trên bàn và đi ra phía cửa sổ. Tôi cố gắng làm mọi việc thật nhẹ nhàng để không phá vỡ giấc ngủ của em họ. Bên ngoài, Paris và sông Seine chìm trong một màu trắng, vẫn gió lạnh, vẫn bầu trời u ám. Thời gian trôi qua mà cô em họ vẫn không tỉnh dậy. Tôi viết vài dòng lên một mẩu giấy nói rằng anh họ em đến thăm. Chúc em mau khỏe. Mai anh lại đến rồi lại nhẹ nhàng đẩy cửa ra về.

Tôi ra về và cảm giác có gì đó là lạ nhưng có lẽ đó chỉ là cảm giác của hai người họ hàng lâu không gặp nhau. Tôi quên nhanh cảm giác đó. Gọi điện cho mẹ nói rằng tôi đã vào thăm, tất cả đều ổn.

Ngày thứ hai...

Tôi lại vào bệnh viện và xách theo giỏ hoa quả. Vẫn phòng bệnh đó, cô em họ vẫn đang ngủ. Tôi khẽ đẩy của vào, chẳng có điều gì khác biết giữa ngày hôm qua và ngày hôm nay ngoại trừ tôi bắt gặp một nụ cười hồn nhiên, trong sáng hiện lên trên khuôn mặt của em họ. Đặt giỏ hoa quả xuống và ngồi ghế đợi. Mẩu giấy hôm qua đã có người đọc và bỏ đi. Bó hoa hồng vẫn còn tươi và đẹp. Sao hai lần đến đây đều không gặp bác tôi nhỉ? Chắc có lẽ bác ấy đi lo công việc rồi. Tôi đang mơ mộng với Pari mùa xuân tràn ngập ánh nắng của ngàn hoa, những đại lộ lại ồn ã với hàng triệu lượt người qua lại, bầu trời lại chan hòa, rạng rỡ thì Lan ư ư đòi uống nước. Vội vàng tôi rót nước cho em uống. Sau một lát, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác xuất hiện trên gương mặt Lan:

* Anh là ai? * Anh là anh Nguyên - anh họ em đây, em không nhớ anh àh? 2 năm rồi không gặp, trông em khác đi nhiều đấy.

Cô em họ ngẩn ngơ, giọng pha chút mệt mỏi:

* Ơ anh Nguyên nào nhỉ?

Tôi cười nhẹ:

* Em không nhớ gì àh? Hay là ca phẫu thuật có gì đó đụng chạm đến bộ nhớ?

Không để Lan có thời gian trả lời. Tôi tiếp:

- Hôm nay anh có việc phải đi rồi. Chào em nhé! Hoa quả anh mua anh để trên bàn đấy. Em ăn đi cho mau lại sức. Sớm khỏe nhé.

Tôi về và cảm giác hôm qua lại xuất hiện. Cảm giác của một người vừa quen vừa lạ đang nằm trong phòng. Nhưng rồi cảm giác đó cũng sớm bị gạt sang một bên, phần vì tôi nghĩ rằng 2 năm không gặp, phần còn lại vì buổi hội thảo của trường tôi được mời và tôi phải nhanh đến đó cho kịp lúc.

Ngày thứ ba...

Hôm nay có vẻ như em tôi đã khỏe hơn, tôi đến đúng lúc em đang ngồi tựa lưng vào giường và nhìn ra ngoài cửa sổ.

* Sông Seine thật đẹp phải không em? * Anh là ai mà sao tôi không biết? * Anh là anh Nguyên- anh họ em mà * Xin lỗi tôi không có anh họ, cả bố và mẹ tôi đều là con một, tôi cũng là con một.

Tôi giật mình và sững người thật sự. Chẳng lẽ cảm giác 2 hôm vừa rồi lại là đúng. Tôi đang luống cuống không biết phải nói gì, không biết phải làm thế nào thì cánh cửa phòng mở ra. Một người phụ nữ tầm 45 tuổi bước vào, cười với tôi như khẽ chào và nói với Lan :

* Mẹ không biết rằng con có bạn ở tận bên này đấy. Hai đứa nói chuyện vui vẻ nhé. Mẹ qua lấy túi rồi phải đi lo công việc luôn.

Và rồi lại một nụ cười nữa như cám ơn tôi. Cửa phòng đóng lại. Đúng là không phải là em họ tôi và người phụ nữ kia ko phải bác tôi mà họ lại gọi nhau là mẹ con. Có lẽ tôi đã nhầm thật sự rồi. Mặt tôi đỏ bừng lên vì ngượng, Tôi kiếm cớ có việc và xin phép ra về.

* Khoan đã. Tại sao anh biết tôi thích hoa hồng? * ừ thì... anh đoán thế.

Tôi chạy một mạch ra ngoài và không hết ngỡ ngàng rằng tôi đã nhầm lẫn. Tôi ngượng quá, đi coi một người con gái xa lạ làm em gái, quan tâm săn sóc. Tôi lên xe và lái thẳng về nhà. Chui lên giường, Úp mặt xuống. Một cảm giác vừa ngại ngùng, vừa xấu hổ và rồi tôi ngủ quên lúc nào không hay. Trong giấc mơ, tôi mơ về một thiên thần áo trắng đến bên tôi, xua tan tất cả lạnh giá, đưa tôi đến một vùng đất ấm áp và bình yên. Lạnh giá và cô đơn là hai điều mà tôi sợ nhất từ trước đến giờ.

Ngày thứ tư...

Hôm nay là chủ nhật. Tôi dậy muộn hơn mọi khi vì hôm nay được nghỉ học. Bụng đói meo vì tối hôm qua chưa ăn gì. Tủ lạnh cũng chẳng còn gì. Tôi lái xe ra một tiệm ăn ở gần nhà. Tôi không tránh khỏi suy nghĩ về chuyện hôm qua. Tôi phải làm gì bây giờ. Lại đến bệnh viện, hỏi kĩ lại bác sĩ một lần nữa và được chỉ vào đúng phòng của em họ tôi. Tôi nhẹ nhõm và thoải mái vì nhận ra em họ tôi cùng hai bác. Vui vẻ nói chuyện với mọi người và không quên kể cho họ nghe câu chuyện vài hôm trước tôi gặp. Hôm nay là ngày nghỉ và có lẽ tôi sẽ ở đây cả ngày để nói chuyện, chăm sóc cho em mình. Cảm giác có họ hàng bên cạnh thật vui vì lâu lắm rồi không có ai sang bên này chơi với tôi. Khi mọi người nói khát nước, tôi ra ngoài để mua nước vì trong bệnh viện không có sẵn. Theo lối hành lang đi mua nước, qua phòng A402, tôi ghé nhìn vào. Một bóng người nhỏ nhắn, xinh xắn ngồi bên cửa sổ. Tôi muốn bước vào để xin lỗi về chuyện hai hôm trước. Vẫn câu hỏi cũ:

* Sông Seine đẹp chứ? * Đẹp! Nhưng hoa hồng còn đẹp hơn. Em muốn một lần được xuống đó. Em biết thế nào anh cũng sẽ quay lại. * Tại sao? * Anh đánh rơi thẻ học sinh hôm nọ. Anh phải quay lại chứ, đúng không? Anh là du học sinh àh? Thích nhỉ? Nếu không bị bệnh. Em cũng sẽ sang Pháp học ngành y. Anh thích ngành y chứ? * Anh thích. Nhưng anh đang học kinh tế em ạh. Em khỏe nhanh thật đấy.

Kì lạ quá. Chúng tôi nói chuyện như hai người đã quen nhau từ rất rất lâu trước đó vậy. Em kể về những mơ ước của em sau khi khỏi bệnh. Tôi nghe hết và không muốn cắt những dòng suy nghĩ ấy. Tất cả những điều em nói vẽ lên trước mắt tôi một thế giới muôn màu sắc, không có đau thương. Một cô gái trạc tuổi tôi thôi mà sao suy nghĩ nhiều, mơ ước nhiều quá, giản dị quá. Nhưng nổi trội hơn tất cả. tôi vẫn thấy, cô ấy muốn mình được khỏi bệnh. Tôi chưa kịp hỏi cô ấy bị làm sao thì mẹ cô ấy bước vào. Cười với tôi và nói:

* Cháu có thể ra ngoài này cô nhờ chút việc được không? * Dạ được ạh. * Cô rất cám ơn cháu về những ngày qua cháu đã ở bênh cạnh con bé. Cô quá bận để có thể ở bên cạnh nó . Không có cháu, cô không biết phải làm thế nào cả. Cô nhờ cháu một việc được không?

Tôi quay lại nhìn cô gái. Khuôn mặt ấy thánh thiện quá. Tôi nói:

* Dạ được ạh. Cô cứ nói đi * Cô có việc phải về Việt Nam 3 ngày. Cô sẽ trở lại ngay lúc có thể. Cô bận công chuyện. Cháu có thể ở lại đây, chăm sóc cho con bé thay cô được không. Cô thực biết ơn cháu lắm!

Tôi nhìn em một lần nữa và nói:

* Được ạ! Cô hãy tin cháu. Cháu sẽ làm tốt nhất có thể

Cô cười với tôi, rút trong túi ra một khoản tiền và nói:

* Cháu cầm lấy lo cho em hộ cô nhé! * Không cần đâu cô ạh. Cháu có thể tự lo được mà. Cô cứ yên tâm đi công việc đi ạh.

Và rồi cô ấy bước ra khỏi bệnh viện để tới sân bay. Tôi quay trở lại phòng nói chuỵện với em. Tôi biết thêm được tên em. Nhật Ánh. Một cái tên thật hay! Cứ như vậy. Khi trời tối. Tôi chờ cho em ngủ thật say rồi mới ra về. Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy đã làm tôi ấm áp biết nhường nào. Em là người con gái đầu tiên mà tôi cảm thấy lúng túng, gượng gạo hay đơn giản: Tôi thích em mất rồi.

Ngày thứ năm, ngày thứ sáu tôi được nghỉ dịp lễ giáng sinh. Hai hôm nhiệt độ có tăng đôi chút và tuyết rơi về trưa, chiều ít hơn ban đêm và sáng sớm. Tôi xin phép bác sĩ đưa em đi ra ngoài. Ban đầu, em có vẻ ngại vì lời đề nghị bất ngờ của tôi, đôi má ửng đỏ làm khuôn mặt em đáng yêu trông thấy. Tôi đưa tay tôi ra và nói:

o Em tin anh chứ? Anh sẽ chỉ cho em thấy Pari mùa đông đẹp như thế nào.

Em khẽ cười. Đó là lần đầu tiên em cười với tôi, thật tươi. Nụ cười hay cũng chính là sự đồng ý. Em nắm lấy tay tôi. Tôi đưa em đến các tiệm café, tiệm bánh ngọt nổi tiếng ở nơi đây, cùng em đi dạo qua các con phố, thật chầm chậm, từng bước và rồi bàn tay tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia lúc nào không hay. Trời lạnh nên tôi không dám đưa em đi ăn kem chứ kem ở Pari tôi thấy ngon và đặt biệt hơn tất cả. Lạnh nhưng ngọt và thanh khiết. Em vẫn chưa được khỏe hẳn nên cứ buổi tối là tôi phải đưa em về phòng. Đó là những ngày đẹp nhất trong cuộc đời tôi mà tôi có. Tôi đã yêu người con gái đó...

Ngày thứ bảy... và cũng là ngày cuối cùng. Giáng Sinh...

Tôi đến muộn vì công chuyện buổi sáng và bận đi mua cho em một món quà giáng sinh. Một chiếc vòng cổ hình ngôi sao thật đẹp. Tôi đến vào đúng lúc 5h chiều. Em đang ngủ. Tôi cố tình không đánh thức và cố gắng ngồi chờ đợi. Tôi muốn em bất ngờ vì món quà này. Rồi em cũng tỉnh. Tôi đưa món quà ra mà nói:

* Chúc em giáng sinh an lành hạnh phúc và hơn hết, anh chúc em sẽ sớm khỏi bệnh và thực hiện tất cả các ước mơ của mình.

Một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt của em.

* Sao em không mở nó ra đi. Nó đẹp lắm đấy! * Không. Em sẽ mở nó ra lúc chỉ có một mình em. Bây giờ mình làm gì hả anh? * Anh đã cố gắng xin bác sĩ cho em được ra ngoài rồi. Nhưng nhớ phải mặc ấm nhé. Anh còn một bất ngờ nữa muốn dành tặng cho em

Tôi dẫn em đến một tiệm ăn thật đặc trưng của Paris và chúng tôi đã có một bữa tối giáng sinh ngọt ngào. Sau bữa ăn. Tôi dắt em đi dọc bờ sông Seine. Đường phố về khuya chẳng còn ai qua lại, chỉ còn con đường, tuyết trắng, tôi và em. Em nói khẽ với tôi:

* Anh... ôm em được không?

Tôi khẽ cười vì đó là việc mà tôi muốn làm từ lâu:

* Được chứ!

Và rồi tôi ôm em thật nhẹ nhàng, ấm áp.

* Anh... hôn em được không? * Được chứ.

Giữa bầu trời Paris lạnh như vậy những có một thứ gì đó quá đỗi nồng nàn, quá nhiều ấm áp. Lãnh lẽo không còn đáng sợ đối với tôi nữa. Tôi có em bên cạnh rồi.

* Anh... Anh... có yêu em không?- Em ngập ngừng nói trong vòng tay ấm áp của tôi.

Tôi đã không trả lời câu hỏi đó. Tôi chẳng hiểu thứ gì đã ngăn cản tôi lại nữa.Có lẽ tôi thừa hưởng một phần lạnh lùng từ anh trai tôi và một phần sợ hãi không dám yêu ai từ gia đình của tôi. Tôi ôm em thật chặt và nói:

* Muộn rồi. Em phải về thôi. Giữ gìn sức khỏe không ốm thêm là anh không chịu trách nhiệm đâu.

Tôi đưa em về phòng trong bệnh viện và không quên:

* Chúc em ngủ ngon

Em cười thật tươi với tôi.

* Em cũng chúc anh ngủ ngon. Hôm nay em vui lắm!

Ngày hôm sau...

Sáng hôm đó. Tôi đến bệnh viện và háo hức chờ xem em nói gì về món quà của tôi. Nhưng sao căn phòng này ko có ai. Tôi bước vào và có một phong thư để trên bàn:

-Em xin lỗi anh em không thể ở Paris lâu hơn được nữa. Em rất yêu nơi này. Hãy để em là con sông Seine trong anh nhé. Em có việc gia đình gấp phải trở về ngay. Cám ơn anh tất cả những ngày vừa qua đã ở bên em, chăm sóc cho em. Chiếc vòng cổ đẹp lắm anh ạ. Em sẽ đeo nó...vì anh. Sáng sớm nay mẹ em và em về Việt Nam luôn. Mẹ em cám ơn anh. Nếu có cơ hội. Mẹ em mong được gặp anh để trực tiếp cám ơn anh. Chúc anh ở lại học tốt và giữ gìn sức khỏe tốt.

Đáng ra em không nên yêu anh. Em chỉ mang lại đau khổ cho người khác thôi. Nhưng... em vẫn phải nói. Em thực sự rất yêu anh...

Tôi bàng hoàng giật mình cảm tưởng như tâm trí tôi đang vỡ vụn ra thành từng mảnh. Tôi cảm thấy có gì đó đắng trong tim. Tôi lao ra xe và lái thẳng đến sân bay. Tôi chạy vào, giữa hàng ngàn con người. Làm sao tôi tìm được em đây? Tôi cố chạy, cố kiếm tìm bằng trực giác của mình nhưng sân bay lớn quá. Em ở đâu? Tôi không biết. Sao quanh tôi cứ quay cuồng lên thế này. Tôi gục ngã, suy sụp ngay lúc đó và... khóc. Tôi đã để lỡ mất cơ hội nói với người con gái tôi yêu rằng anh rất yêu em. Bây giờ em trở về Việt Nam mất rồi. Làm sao anh có thể gặp lại em đây? Tôi phải làm gì bây giờ đây? Nhưng tôi nhớ ra mình vẫn còn một hi vọng có thể gặp được em. Tôi bình tĩnh lại, lên xe lái về bệnh viện.

Thật may mắn khi tôi trở lại và vẫn còn xem được hồ sơ bệnh án của em. Ôi trời ơi. Tôi không còn tin vào những gì tôi đang nhìn thấy nữa. Em bị ung thư dạ dày sao? Cả bầu trời sau lưng tôi như sụp đổ, một cái lạnh tràn ngập đổ xuống con người tôi.Chân tay tôi như rụng rời ra từng khúc. Tôi đã kịp lưu lại địa chỉ gia đình em ở Hà Nội trước khi hồ sơ đó được chuyển đi. Tôi thề rằng tôi sẽ đến. Chỉ cần có cơ hội là tôi sẽ đến

Công việc học tập của tôi không cho phép 1 ngày nào tôi được rời khỏi nơi này. Cuối cùng rồi mùa xuân cũng đến, rồi mùa hạ qua, mùa thu điểm từng chiếc lá vàng nơi con đường góc phố của Pari tráng lệ. Sau 10 tháng. Cuối cùng, tôi cũng có cơ hội được quay trở về Việt Nam...

Như những gì tôi đã tự hứa với mình. Tôi tìm đến địa chỉ trên mẩu giấy đã vàng theo thời gian mà tôi có. Một ngôi biệt thự cổ bên cạnh Hồ Tây thơ mộng. Căn nhà đẹp quá. Tôi gọi cửa. Một người giúp việc ra mở cửa cho tôi và mời tôi vào phòng khách, nhẹ nhàng hỏi:

* Xin lỗi cậu cần gặp ai? * Cháu đến đây để gặp Nhật Ánh. Bác có thể gọi cô ấy ra cho cháu gặp được không bác

Không nói gì, bác quay lưng đi lên gác. Tầm 2 phút sau, một người phụ nữ trung niên bước xuống. Tôi nhận ra là mẹ của Nhật Ánh. Tôi đứng dậy, hồ hởi:

* Cháu chào cô ạh. Cô còn nhớ cháu chứ. Cháu là ... là bạn của Ánh bên Pháp đây ạ. Ánh đâu rồi hả cô?

Không trả lời. Sự im lặng đó làm tôi lạnh sống lưng, căng thẳng tột cùng. Đi ra phía cửa và quay lại nói với tôi:

* Cô sẽ dẫn cháu đi gặp Ánh.

Tôi lái xe đi theo sự chỉ dẫn của cô đến một khu nghĩa trang. Tôi đạp chân phanh nghe két một tiếng dài giống như tim tôi như ngừng đập một lát. Xe đứng khực lại.

* Như thế này là sao hả cô? Chẳng lẽ...

Không trả lời. Tôi nhận thấy những giọt nước mắt chảy trên gương mặt cô và một cái khẽ gật đầu.

Tôi như muốn ngất đi nhưng cố gắng lấy hết bình tĩnh. Tôi bước ra, mở cửa cho cô và cùng cô tới một ngôi mộ hướng ra phía bờ sông. Cô nói với tôi:

* Nhật Ánh đây cháu ạ. Cám ơn cháu những ngày bên Pháp! Đó có lẽ là những ngày vui nhất của cuộc đời con bé.

Tôi gục xuống, tôi không nghĩ rằng em ra đi nhanh đến thế. Căn bệnh quái ác mà tôi đọc được thực sự tôi không muốn nhớ. Tôi đã cố quên và luôn giữ trong tôi tâm niệm rằng em đang chờ đợi tôi về vì em có nói với tôi: "Em muốn được cùng anh chèo thuyền quanh hồ Tây". Nhưng... Nhưng sao em không đợi tôi. Em ra đi vội vàng quá. Lúc đó, tôi chỉ viết ôm mặt khóc. Tại sao ông trời lại bất công như thế? Không cho tôi được gặp người ấy lần cuối? Không cho tôi cơ hội để nói rằng Anh rất yêu em hay phải chăng, tôi đã từng có nhưng tôi không biết nắm lấy và để tuột đi một cách quá dễ dàng. Giờ tôi đã hiểu tại sao em lại phải đi về ngay trong đêm hôm đó, bác sĩ nói em chỉ còn sống được 2 tháng nữa. Mẹ em và gia đình em đều muốn những ngày cuối em được ở bên cạnh gia đình mình nên phải vội vàng như thế và có lẽ cả mẹ em cùng em đều không muốn tôi suy nghĩ làm ảnh hưởng tới việc học nên đã đi ngay trong sáng sớm hôm sau.

Hoàng hôn buông dần ánh tím trên khu nghĩa trang. Tôi cùng cô ra về, nước mắt trên gương mặt đã khô nhưng làm sao nước mắt trong tim tôi khô được đây?

Vài tuần sau tôi phải trở lại Paris để học. Mùa đông lại đến rồi. Lúc này đây, một mình đứng bên bờ sông Seine, vẫn tuyết trắng, vẫn những ánh đèn từ các tiệm bánh, tiệm café, vẫn những cơn gió lạnh ngày nào nhưng... tôi mất em rồi...

Anh xin lỗi em nhiều lắm. Đáng ra, lúc anh có cơ hội, anh đã phải nói ... rằng... Anh có yêu em. Bình yên và ngủ ngon em nhé! Em là sông Seine của anh... hacker bi an Nếu để tả về bản thân mình, nó sẽ nói rất ngắn gọn và tẻ nhạt rằng: "Ngoài những thứ nổi bật ra thì chẳng có gì đáng chú ý!". Cũng có thể mở thêm một cái ngoặc đơn rằng những thứ nổi bật trong cả thời cấp 2 oanh liệt của nó là nghịch ngợm, ngổ ngáo, cộng với một list dài tội lỗi Nhưng tại sao nó lại phải ngồi đây với tờ giấy yêu cầu "Hãy viết về bản thân" thế này? Dạ, nó bước vào trường cấp 3 mới và giờ đây là thủ tục đặc biệt "để chúng ta hiểu nhau hơn" của cô chủ nhiệm nó. Chả nghĩ ra cái gì hay ho, thôi thì đề tên trước. Gì nữa nhỉ? à, đúng rồi!!! Nó cười rất mãn nguyện...

- Em nào là... Lý Nhiễu Hân nhỉ? - Cô hỏi, rõ ràng là không mấy tự tin rằng mình phát âm đúng cái tên trục trặc này!

Nó đứng lên, làm ra vẻ thờ ơ, ngắn gọn:

- Em.

Một làn sóng rì rầm nho nhỏ vang lên làm cô phải gõ thước kẻ vào bảng bôm bốp... Một cái áo trắng may cách điệu rộng thùng thình sơ vin đằng trước bỏ đằng sau, một cái thắt lưng rằn ri, quần ống vẩy cùng một đôi converse đỏ (tất nhiên điều này chỉ vài đứa bên cạnh nó thấy!), buộc một cái khăn xanh nhạt ở cổ tay trái phụ hoạ rất "chuẩn" cho đôi hoa tai hình viên đạn cũng màu xanh. Cô nuốt nước bọt rõ to, chắc để cố mò xem trong cả chục năm "nuôi quỷ" (!) mình đã từng gặp đứa nào thế này chưa, hoặc để ngắm nghía xem trên người Nhiễu có phụ kiện nào là sai nội quy không! Nhưng tìm thế nào được, nó đã nghiên cứu kỹ lưỡng để "chơi đúng luật" rồi!. Cô đằng hắng:

- à... ừm... Hân à, tại sao em lại... chép một bài hát vào trong bản tự thuật về mình vậy?

Ở đâu đó vang lên tiếng cười rúc rích, một vài thằng con trai còn huýt sáo khe khẽ thích thú. Nhiễu thản nhiên nhoẻn miệng:

- Dạ vì bài hát đó rất hợp để nói về em ạ. Em cũng không thấy cô chú thích là phải viết bằng văn xuôi hay viết bằng tiếng Việt ạ!!!

Thắng đậm!

Sự ra mắt "có - cần - phải - ấn - tượng- đến - thế - không" của Nhiễu làm cho một giáo viên đáng kính như cô chủ nhiệm nó cũng phải tủm tỉm cười. Và thế là từ hôm sau khối mới đã bắt đầu truyền nhau về cô bé có cái tên lạ tai: Lý Nhiễu Hân với "tác phẩm đầu năm" là lyric bài "Fighter" của X-Tina trong "bản tự sự". Thậm chí, trên trang web trường nó còn tòi ra một topic bàn tán về Nhiễu. Những đứa thóc mách học cùng nó hồi cấp 2 (may cho đời chúng nó!) phun tứ tung về Nhiễu: thuộc dạng bất trị, hay trốn tiết, chơi trội, là dân skate nên chuyên gia đến lớp trong Urgo và Salonpas... Và vô số chuyện khác. Nhiễu khinh thường cái lũ thiếu cơm thừa muối ưa tò mò buôn dưa lê dưa chuột đó.

Việc chúng nó lôi Nhiễu lên mạng làm đề tài mổ xẻ làm nó quan tâm một thì việc một hacker lạ nào đó tự dưng bắn phá cho cái topic ấy tịt ngúm luôn làm nó để ý 10. Ai đã ngầm ra tay làm cái việc nó mong muốn vậy? Trước khi hack cho cái topic ấy đen sì, gã ấy còn thản nhiên để lại dòng ghi chú: "Đừng nói xấu sau lưng người khác, nếu bạn không muốn một ngày nào đó mình trở thành nhân vật chính".

Hắn là ai nhỉ?

Không thể chấp nhận kiểu mình nhận được sự... "đỡ đá giấu tay" như thế, Nhiễu quyết định dẫu phải lao tâm khổ tứ đổ mồ hôi sôi nước mũi mấy nó cũng phải khám phá ra cái bí mật gây trăn trở này. Máu thám tử của Nhiễu nổi lên như diều gặp bão, nó mò xuống trường Tổng Hợp tìm một gã anh kết nghĩa là hacker mũ trắng...

...- Em muốn nhờ anh làm một cái lưới à?

- Và em sẽ tóm một chú cá xinh xinh!

- Thế nào nhỉ? Một cái topic được lập ra sao cho khi ai đó hack thì ta sẽ tóm được nick của nó. Một kiểu bẫy chuyên dụng! Cũng dễ thôi! - Gã vặn tay răng rắc ngồi vào gõ bàn phím tành tạch...

Kế hoạch của Nhiễu rất giản dị: anh nó sẽ lập tiếp một topic nữa nói xấu Nhiễu (tất nhiên là giả vờ). Khi tên hiệp sĩ Zero kia ra tay thì cái bẫy sẽ sập lại và tóm được nick của gã. Nhiễu cũng chỉ cần nick thôi vì nó biết những người để đăng kí được làm member của forum trường nó thì luôn phải có tên, lớp, trường đều là thật.

Xong! - Gã anh kết nghĩa của Nhiễu búng tay tách một cái, Zero đã lần thứ 2 rút... súng bắn sập cái topic bôi nhọ danh dự Nhiễu - Và lần này chúng ta sẽ biết nó là ai?!

Nhiễu nhanh nhẹn click vào profile của một người hùng thầm lặng, chắc bây giờ cũng vẫn chưa biết thân phận mình đang bị phanh phui. Nhiễu nhìn tên thật của Zero, một thoáng ngạc nhiên. Tên này cùng lớp nó... Hành lang vắng.

- ấy muốn hỏi gì? - Lâm Anh đan đan các ngón tay vào nhau.

Nhiễu hỏi thẳng, không vòng vèo:

- Tại sao ấy lại giúp tớ khử cái topic đó?

Lâm Anh lúng túng:

- Topic nào? Tớ... đâu có biết. Chắc ấy nhầm.

Nhiễu nhìn xoáy vào cậu bạn, mím môi:

- Thật không?

Câu hỏi nhiều chất khẳng định có hiệu quả tức thì. Lâm Anh ngập ngừng:

- Thôi được. Là tớ. Tại sao ấy biết?

Nhiễu giãn ra một nụ cười, hiểm hóc. Lâm Anh tiếp:

- Tớ hack sạch trang ấy vì... chính tớ là người mở ra cái topic đó. Tớ thấy có lỗi với ấy và...

Nhiễu ngắt lời:

- ấy là người lập ra nó?

Lâm Anh nhún vai:

- Không như ấy nghĩ đâu. Lúc đầu tớ create nó chỉ vì muốn biết thông tin về ấy, tớ không hề tưởng tượng nó lại diễn biến như vậy...

Nhiễu nghiêm giọng:

- Thì ra thế! Vậy tớ cho ấy biết rằng: khi ấy quan tâm tới ai, hãy nói chuyện thẳng với người ta, chứ không phải đi lượm nhặt rơi vãi như thế!

Lâm Anh đỏ mặt, im lặng. Nhiễu cảm thấy thế là đủ để trêu cậu bạn hiền lành, nó đập một cái vào vai Lâm Anh làm cậu bạn giật mình:

- Giờ còn muốn biết gì về tớ thì tớ trả lời cho!

Lâm Anh nhe răng, cười khì:

- Cảm ơn ấy, Nhiễu Minh!

2 đứa cười vang cả hành lang, giờ đã lác đác các bộ đồng phục. Nắng lên thật nhẹ. Sáng rất trong. Bí mật nho nhỏ như chú dế bé xíu, chui ra khỏi ngách tường, ngỡ ngàng... Woa! Anh chàng nào đẹp zai thế kia? - Lan rú lên ầm ĩ như còi cứu hoả làm Mi đang dúi đầu trong đống manga gần đấy, nhảy xổ ra phía PC ngay tắp lự, liến thoắng "Đâu? Đâu?"

- Đây chứ đâu? - Lan chỉ vào tấm hình trên màn hình, thích thú

- À - Mi kêu lên khe khẽ, phân bua - Bức đó tao chụp cái cây trước cửa lớp mình mà

- Thế lại lạc vào một bạn đẹp zai thế nhỉ? - Lan nhìn nó mắt chớp chớp ẩn ý

- Vô tình thôi - My lẩm bẩm, tay vừa kéo zoom lớn hơn một chút. Chăm chú nhìn cái dáng cao cao đang chống tay vào cây xà cừ. Dù góc chụp nghiêng, chỉ thấy một nửa khuôn mặt thôi nhưng nó nghĩ Lan nói đúng, bạn ý đẹp zai thật.

Hay thật, bức ảnh này, chẳng nhớ là nó đã xem bao nhiêu lần nữa, nhưng chưa bao giờ nó thấy bạn ý. Hay đúng hơn, bạn ý vẫn luôn tồn tại trong khung hình này, chỉ là chưa bao giờ nó nhìn ra. Nói rồi mà, nhân vật chính của bức ảnh này là cây xà cừ hơn chục năm tuổi, cao to lực lưỡng vẫn che nắng che mưa cho lớp nó quanh năm suốt tháng. Thì hôm đầu năm, sau một hồi làm người mẫu với nhau, tự nhiên nghĩ thế nào mà Mi lại nổi hứng trèo lên khu Giám Hiệu, hướng máy ảnh về phía lớp mình, tạch tạch vài phát vu vơ.

Nó next tiếp, lục lại những hình khác chụp cùng lúc đó, cò vài bức thấp thoáng hình cậu ấy nhưng chẳng cái nào như tấm Lan chỉ. Có lẽ nó đẹp vì được chụp tự nhiên

***

- Này, người yêu mày đấy hả ?

Mi mất vài s ngỡ ngàng để hiểu sao ông anh trai nó lại hỏi lạ lùng đến vậy. Nó nhìn cái background PC hình cây xà cừ phân bua:

- Không phải đâu. Bức đó em chụp cây đấy!

- Tự nhiên đi chụp cây á? Em có bình thường không?- Ông anh trai cười phá lên- Nhìn hình này chả ai nghĩ là em chụp cây đâu, nhóc ạ!

- Làm gì có mà! - Mi la với theo một cách vô vọng, khi ông anh biến khỏi phòng nó, ôm theo chồng chiến lợi phẩm là đống manga con bé mới thuê, sau khi ném lại một câu đầy tính chất khủng bố "Học hành tử tế đi! Không anh mách mẹ".

Thế có oan không cơ chứ Woa! Anh chàng nào đẹp zai thế kia? - Lan rú lên ầm ĩ như còi cứu hoả làm Mi đang dúi đầu trong đống manga gần đấy, nhảy xổ ra phía PC ngay tắp lự, liến thoắng "Đâu? Đâu?"

- Đây chứ đâu? - Lan chỉ vào tấm hình trên màn hình, thích thú

- À - Mi kêu lên khe khẽ, phân bua - Bức đó tao chụp cái cây trước cửa lớp mình mà

- Thế lại lạc vào một bạn đẹp zai thế nhỉ? - Lan nhìn nó mắt chớp chớp ẩn ý

- Vô tình thôi - My lẩm bẩm, tay vừa kéo zoom lớn hơn một chút. Chăm chú nhìn cái dáng cao cao đang chống tay vào cây xà cừ. Dù góc chụp nghiêng, chỉ thấy một nửa khuôn mặt thôi nhưng nó nghĩ Lan nói đúng, bạn ý đẹp zai thật.

Hay thật, bức ảnh này, chẳng nhớ là nó đã xem bao nhiêu lần nữa, nhưng chưa bao giờ nó thấy bạn ý. Hay đúng hơn, bạn ý vẫn luôn tồn tại trong khung hình này, chỉ là chưa bao giờ nó nhìn ra. Nói rồi mà, nhân vật chính của bức ảnh này là cây xà cừ hơn chục năm tuổi, cao to lực lưỡng vẫn che nắng che mưa cho lớp nó quanh năm suốt tháng. Thì hôm đầu năm, sau một hồi làm người mẫu với nhau, tự nhiên nghĩ thế nào mà Mi lại nổi hứng trèo lên khu Giám Hiệu, hướng máy ảnh về phía lớp mình, tạch tạch vài phát vu vơ.

Nó next tiếp, lục lại những hình khác chụp cùng lúc đó, cò vài bức thấp thoáng hình cậu ấy nhưng chẳng cái nào như tấm Lan chỉ. Có lẽ nó đẹp vì được chụp tự nhiên

***

- Này, người yêu mày đấy hả ?

Mi mất vài s ngỡ ngàng để hiểu sao ông anh trai nó lại hỏi lạ lùng đến vậy. Nó nhìn cái background PC hình cây xà cừ phân bua:

- Không phải đâu. Bức đó em chụp cây đấy!

- Tự nhiên đi chụp cây á? Em có bình thường không?- Ông anh trai cười phá lên- Nhìn hình này chả ai nghĩ là em chụp cây đâu, nhóc ạ!

- Làm gì có mà! - Mi la với theo một cách vô vọng, khi ông anh biến khỏi phòng nó, ôm theo chồng chiến lợi phẩm là đống manga con bé mới thuê, sau khi ném lại một câu đầy tính chất khủng bố "Học hành tử tế đi! Không anh mách mẹ".

Thế có oan không cơ chứ

Anh chàng đẹp zai lọt vào ống kính của Mi vô tình tạo nên những bước ngoặt

- Nếu chạm mặt "cậu ấy" ở trường bọn mình có nhận ra không nhỉ?- Lan bâng quơ hỏi khi hai con bé hút sữa trong cangteen

- Có lẽ - Mi trả lời, dè dặt

Mà đúng từ cái lần phát hiện trong bức ảnh phong cảnh của Mi xuất hiện một nhân vật bí ẩn, cụm từ "cậu ấy" xuất hiện với tần suất tăng dần trong câu chuyện của hai cô bé lúc nào không hay. Cả Mi lẫn Lan, đều khắc hoạ cậu ấy theo ý riêng của mình.

Dựa theo tỉ lệ so với cây và cảnh vật xung quanh theo Mi đoán "cậu ấy" cũng phải hơn 1m7. Còn theo phân tích của Lan, cách đứng của "cậu ấy" cho thấy đó là một người tự tin,độc lập...Con gái mà, trí tưởng tượng rất chi là phong phú. Với lại con người thì ai chả tò mò, dù ít dù nhiều, cái gì không biết lại càng muốn biết. Hai cô nàng của chúng ta cũng vậy, luôn băn khoăn liệu "cậu ấy" có giống những gì tưởng tượng?

Nhưng "cậu ấy" là ai trong gần 2500 học sinh ở ngôi trường này nhỉ? "Cậu ấy" học cùng buổi với bọn nó chứ? Mà biết đâu "cậu ấy" lại đang ngồi hút sữa ngon lành như hai đứa nó trong cangteen này. ...Rất nhiều khả năng được đặt ra, vì rốt lại "manh mối" về "cậu ấy" chỉ là một bức ảnh chụp vu vơ.

- Đứng theo cái dáng như trong ảnh thì tao sẽ nhận ra, chắc chắn, còn không thì...- Mi tặc lưỡi, hút một hơi dài làm hộp sữa trở nên biến dị.

Lan gật gù, gì chứ điều này thì nó tin. Nó biết dạo này không chỉ background, con bạn nó còn để tấm hình đó trên bàn học để tiện...ngắm

- Yên tâm, sẽ gặp thôi. Mà không thế thì mọi việc vẫn cứ tốt,mày nhỉ! - Lan mỉm cười

***

Mà Lan nói đúng thật. Mọi thứ đúng là tốt lên rõ rệt, nhưng theo một hướng khác...vì "bạn ấy" rốt lại cũng vẫn chưa xuất hiện.

Trong một lần đến chơi, Tiến, ông anh họ đang học Nhiếp Ảnh bên trường Sân Khấu Điện Ảnh vô tình thấy bức ảnh trong phòng nó, tự nhiên bảo:

- Này, em thi Nhiếp Ảnh đi. Xem ra có khiếu đó!

- Có khiếu ạ - Mi cười phá lên - bức này chụp "rùa" thôi, em thì khiếu kiếc gì

- Chả biết được đâu em ơi. Ai mà chẳng thiên bẩm được cái gì đó, mà có thể chính bản thân cũng không biết. Phải thử chứ! Mỗi lần thử là một lần tạo cơ hội cho mình mà. Sao em không cho anh những pix em từng chụp nhỉ?

- Toàn vớ vẩn linh tinh thôi anh ạ - Sự nhiệt tình của ông anh làm Mi lúng túng

- Hehe...biết đâu tố chất Nhiếp ảnh gia lại bộc lộ ở những cái vớ vẩn linh tinh ấy thì sao? Một bức ảnh đẹp không chỉ là ở nội dung mà còn phải có thần, phụ thuộc góc chụp, độ cảm nhận thẩm mỹ của người chụp nữa đó em

Con bé nghe ông anh nói mà mắt tròn xoe như hòn bi ve, lập tức lục PC tìm những pix đã chụp

Chả biết có tư chất hay khả năng gì không nữa nhưng sau một buổi chiều được ông anh khai sáng, Mi thấy nó bị cuốn hút bởi bộ môn Nghệ thuật đầy chất nghệ sĩ này, như một nhà thám hiểm bị choáng ngợp bởi vùng đất mới vậy Niềm đam mê nhiếp ảnh của Mi cũng nhờ đó được khơi dậy...

Những ngày sau đó, Mi tham gia một CLB Nhiếp Ảnh mà anh Tiến đang hoạt động. Nó là người mới lại ít tuổi nhất nên được mọi người quan tâm, ưu ái nhiều.

Lớp 12, thời gian học đã khá căng nên để tham gia CLB đó, Mi đã phải tận dụng hết quỹ thời gian của mình. Vất vả thật đấy nhưng đam mê mà, phải cố gắng thôi. Trong những bài tập ảnh của Mi, người mẫu bất đắc dĩ chẳng ai khác ngoài Lan. Con bé ban đầu cũng chẳng mặn mà gì khi phải đứng hết chỉnh chỉnh lại sửa sửa này nọ nhưng rồi cũng quen dần. Hai đứa hiểu nhau nên làm việc ăn ý, tiết kiệm thời gian cho cả hai. Chẳng thế mà các anh chị trong CLB khien Lan có phong cách chuyên nghiệp. Biết đâu sẽ là người mẫu lớn trong tương lai ý chứ. Điều đó cũng rất có thể mà. Chẳng có gì là không thể khi người ta khẳng định là "có" trong suy nghĩ.

***

3 tháng trước kỳ thi Đại Học, Mi thông báo với ba mẹ là sẽ thi Nhiếp Ảnh thay vì Kinh tế, khỏi phải nói mọi người đã bất ngờ đến thế nào

- Học Kinh tế sẽ tốt hơn cho con, chứ Nhiếp Ảnh thì...- Mẹ bỏ lửng câu, lo ngại

- Nhưng sẽ chẳng ai theo được lâu dài một điều gì đó họ không đam mê mẹ ạ - Cô nhóc trả lời nhẹ nhàng nhưng dứt khoát

Biết ba mẹ lo cho mình nhưng Mi nghĩ nó cần phải độc lập và quyết đoán, ít nhất là trong chuyện này vì hơn ai hết nó biết điều gì là cần cho mình.

Dù sao thì Mi cũng thấy nó may mắn khi nhận ra quyết định thi Kinh Tế trước đây thật liều mạng. Nó đã chọn không hẳn vì thích, mà vì số đông. Mọi người thích, xã hội thích, ba mẹ nó thích, tự nhiên nó nghĩ đó là một lựa chọn tối ưu

Đã là thế cho đến khi Mi đến với Nhiếp Ảnh, âu cũng là "cái duyên cái số nó vồ lấy nhau", làm nó nhận ra rằng trở thành một ai đó như người khác muốn là không thể, chỉ có thể thành người như mình muốn thôi. Dù sao thế cũng còn hơn 5, 10 năm nữa mới nhận ra mình đi sai đường, đến lúc đó hợc là nhắm mắt đưa chân đi tiếp hoặc làm lại từ đầu.

Đã vậy thì sao không thận trọng, ngay từ những bước đầu tiên?

***

9 tháng học vùn vụt qua, thành quả thì người ít, người nhiều, xứng đáng với những cố gắng bỏ ra.

Mi cuối cùng thì cũng thuyết phục được ba mẹ an tâm để thi Sân Khấu Điện Ảnh vì cô nhóc tin "có đam mê thì sẽ đi được đến tận cùng". Lan thì nhăm nhe kế hoạch hiện thực hoá ước mơ bước trên những sàn catwalk bằng việc tham gia một CLB đào tạo người mẫu ngay sau khi thi xong Đại Học.

Bận bịu với việc ôn thi cũng như thực hiện những hoài bão riêng nhưng có một điều bọn nó vẫn nhớ. Đó là anh chàng trong bức ảnh chụp hồi đầu năm, người đã vô tình tạo ra những bước ngoặt trong con đường của hai tụi nó, đến giờ vẫn cứ là một ẩn số. Đấy cũng là điều hai con bé nuối tiếc hôm ra trường. Dù Lan nói đúng "cậu ta" không xuất hiện thì mọi việc vẫn cứ tốt, nhưng sẽ là trọn vẹn hơn khi những ước mơ được đáp lại bằng hiện thực.

Sau một hồi làm nhiếp ảnh gia đi một tua quanh trường, Mi kéo Lan lên khu Giám Hiệu, nơi nó đã chụp bức ảnh cây xà cừ hồi đầu năm để làm một pô tương tự thế, cũng để xem cùng một cảnh, sau một năm, tay nghề nó đã khác thế nào.

Và khi chuẩn bị bấm máy, ở một góc chụp hướng về cửa lớp, chợt Mi khựng lại, quay sáng Lan, kinh ngạc:

- Mày ơi, "bạn ý" kìa!

- Đâu? Đâu cơ? - Lan nghe con bạn nói liền nhao người ra ban công nhìn xuống sân trường

- Ở cây xà cừ kìa kìa! Thật không tin nổi - Mi giơ tay chỉ vừa thốt lên. Cái dáng đấy nó vẫn nhìn hàng ngày mà, sao nhầm nổi.

Và cuối cùng, Mi cũng gặp lại được anh chàng tạo nên bước ngoặt trong cuộc đời cô bé...

Còn bạn, bạn nghĩ sao? Có tin nổi không?

Nhưng hãy tin đi, bạn ạ. Vì trái đất này tròn lắm. Không thiếu những bất ngờ lý thú.

Mà con người cũng rất lạ. Họ có những thói quen mà nhiều khi là vô thức. Ví như thích đứng ở một nơi để chụp ảnh, hoặc thích đứng ở một nơi để được chụp ảnh.

Khả năng họ ở cùng trong một không gian chỉ là vài %. Khả năng họ nhận ra người mình đang mong đợi lại càng nhỏ bé trong vài % đó. Nhưng không phải là không có. Điều đó, trong vật lý người ta gọi là cùng pha J.

Vậy thì hãy cứ coi việc Mi gặp "người trong bức ảnh" là sự hy hữu trong số % nhỏ bé kia nhé!

***

Khỏi nói hai cô nàng của chúng ta đã bất ngờ đến thế nào, nhưng họ đã nhanh chóng quyết định mình phải làm gì. Hai đứa nhanh chóng chạy xuống sân trường để...xem mặt. Mi cũng không biết diễn tả cảm xúc của nó như thế nào nữa, có lẽ là thất vọng, nó nghĩ Lan cũng vậy. Bạn ý không style, không kool như nó nghĩ. Nhưng Mi vẫn quyết định tiến lại:

- Bạn ơi, không phiền nếu chụp chung với mình một kiểu chứ?

Bạn ý quay lại, ngạc nhiên nhìn Mi nhưng vui vẻ đông ý, vậy là Lan bấm máy chụp Mi và "anh chàng trong ảnh" của nó.

***

Tói hôm đó, lúc dọn lại bàn học, Mi đã định để tấm hình đã khiến nó có nhiều mơ mộng vào ngăn kéo, nhưng cuối cùng thì vẫn để ở vị trí cũ, và đặt thêm bức ảnh ban sáng Lan mới chụp vào cạnh đấy. Vì dù có là mơ mộng hay hiện thực thì đó cũng vẫn là Kỷ niệm của năm cấp III, có thể ngây ngô nhưng trong sáng.

Vậy thì sao không để Kỷ niệm là những màu đẹp nhất trong ký ức, nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#duy