tra sua tam hon17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng bỗng nhiên trời quá đẹp. Đan đến trường rõ sớm, nhẩn nha lượn qua Thư viện lấy thư cho lớp. Xem nào, một nắm thư, Đan giở lần lượt, liếc qua những cái tên người nhận và trố mắt khi chạm vào ba chữ: Vũ Hoàng Đan. Đan chớp chớp mắt, chính xác, tên nó ở chỗ người nhận. Còn phần người gửi bỏ trống. Thư không dán tem.

Lúc ngẩng lên, Đan khẽ giật mình nhận ra Khôi ở góc chếch phía xa bên phải. Đan mở cặp, nhét vội bức thư vào cặp, cảm giác như vừa bị Mặt Trời hôn trộm vào má, nóng bừng. Đan vào lớp. Hội ma xó đã tề tựu đông đủ từ lúc nào. Thấy Đan, chúng nó tí tửng ùa lại. Thắng củi cười "nham hiểm":

- Thế nào, cô nương, tháng này chúng ta "độ" món gì đây?

Đan ngẩn ra, thôi chết, hôm nay là mồng 1. Hội ma xó chúng nó có một trò vui. Mỗi tháng, cứ đến ngày này, cả hội sẽ họp lại, quyết định một thử thách cho một đứa trong hội. Kiểu như, tháng trước nữa, Vũ ú bị thách giảm 2kg. Tháng trước thì Chi li phải bịt mũi tập ăn sầu riêng. Đại khái thế.

Cứ quay vòng lần lượt từng đứa một. Thử thách kéo dài trong vòng một tháng. Bên nào thua sẽ phải thực hiện bất cứ yêu cầu nào của bên thắng. Và tháng này, "nạn nhân hiến tế", hic, là Đan. Thuỷ móm (kho tàng "trò quái" của hội) nheo mắt nhìn Đan:

- Chủ đề tháng này chuyển sang khía cạnh tinh thần cho phong phú nhỉ?

- Tinh thần là sao? - Đan liếc nhìn Thuỷ móm đề phòng.

- Là không phải vật chất í - Vũ ú hí hửng chen vào.

- Dẹp ông đi - Đan lừ mắt làm Vũ ú co rúm người lại. Chi li và Thắng củi quay sang Thuỷ móm, mặt hau háu:

- Ý hay đấy, vật chất mãi chán rồi.

- Với lại, vật chất quá tầm thường...

Thuỷ móm nghiêm nghị một cách vờ vĩnh:

- Biểu quyết nhá, ai đồng ý chuyển sang chủ đề tinh thần giơ tay.

Cả bốn cánh tay nhất loạt giơ lên. Chỉ có mình Đan ngậm ngùi xìu xuống. Đồ dã man, lại còn bày đặt biểu quyết nữa. Nhưng, Đan chẳng thể phản kháng lại. Vì những lần trước, tới lượt của chúng nó, Đan cũng ...giơ tay hăng hái y như thế. Hic.

Thủy móm cười toe:

- Thử thách của tháng này là Đan cô nương phải "cưa đổ" được một anh, okie?

Hí hí, há há, ba cái miệng ngoác đến tận mang tai. "Cái miệng" còn lại tíu tít xòe tay huơ huơ trước đôi mắt trợn trừng kinh hãi bất động của nạn nhân. Đúng lúc ấy, chuông vào lớp reo vang ỏm tỏi. Cả lũ "ác ôn" giải tán chớp nhoáng, để lại mình Đan vẫn đang trong trạng thái sửng sốt nuốt nhầm lá lốt.

Thế là xong, "án" đã được tuyên. Đan thở một hơi dài thiên thu. Thôi, tháng này chấp nhận bóp miệng tiết kiệm vậy, kiểu gì nó chả thua, phải khao cả hội một chầu. Mà khao ăn là còn nhẹ đấy. Chứ mấy cái đầu quỉ quái của "bè lũ bốn tên" kia, thật chẳng biết đâu mà lường.

Chợt, Đan nhớ ra bức thư. Nó nhìn trước ngó sau cẩn thận, rồi nhè nhẹ mở cặp lôi bức thư ra, kín đáo mở dưới ngăn bàn. Thư đánh máy, chưa đầy một dòng "Đón chờ hoàng tử sắp xuất hiện!"

Hơ, cái gì thế này? Lần thứ hai trong vòng chưa tới năm phút, Đan lại nuốt nhầm lá lốt!

Giờ ra chơi, Đan lôi Thủy móm ra tra khảo. Nội dung bức thư với trò thử thách nó nghĩ ra sáng nay rõ ràng là có sự tương đồng hoàn hảo, không nó là "thủ phạm" thì còn ai nữa. Nhưng, Thủy thề sống thề chết rằng, nó vô tội. Đan nhăn trán, các nơ-ron thần kinh chạy roèn roẹt trong đầu. Một lát, Đan ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào con bạn thân:

- Mày thề lại lần nữa đi, là mày không phải đứa làm ra bức thư này.

- Tao thề! - Thủy móm hùng dũng giơ tay lên ngang mặt.

Đan tự nhiên toét miệng cười. Và trong khi Thủy móm bỏ tọt thêm một miếng bò khô vào miệng, Đan kín đáo liếc sang dãy bàn trên phía tay trái, chỗ của Khôi. Có thể lắm chứ!!!

Năm ngày sau, bức thư thứ hai xuất hiện, cũng bí ẩn y như bức thư trước. "Hoàng tử đến từ bên kia thảm ngựa vằn".

"Thảm ngựa vằn" là kí gì? Chả nhẽ, lại là một tấm thảm có hoa văn ngựa vằn? Kiếm đâu ra cái thảm đó. Mỗi ngày, Đan phi từ nhà đến trường, ghé qua hiệu sách, quán sữa chua, lượn mấy phố quần áo, lâu lâu ghé rạp chiếu phim...

Đan nghĩ nát óc cũng không nhớ nổi chỗ nào có trải thảm ngựa vằn. Mải suy nghĩ, Đan đã thuận chân bước ra khỏi cổng trường từ khi nào. Đang định quay lại lấy xe, nó chợt khựng. Là Khôi. Cậu ấy vừa xoay xoay quả bóng trên tay vừa lững thững đi về phía bến xe bus.

Ở gần trường có hai bến xe bus nằm hơi chếch nhau một chút ở hai bên đường. Khôi luôn đi bến bus bên này đường, xe số 26. Xe bus vừa tới, Khôi vội vã ôm quả bóng nhảy một bước vượt qua bậc lên xuống vào xe. Đúng là đồ... cẳng dài.

- Hey, Đan, chờ tớ với.

Là Tường. Cậu ta đứng bên kia đường, vẫy tay cuống quýt. Tường băng qua những vạch sơn trắng trên lối đi dành riêng cho người đi bộ, chạy về phía Đan. Các nơ-ron thần kinh bỗng... gào lên: Zebra Crossing - liệu "thảm ngựa vằn" có phải là nó!

Đan ngẩn ra. Nếu "thảm ngựa vằn" là zebra crossing thì Khôi là người đầu tiên bị loại ra khỏi danh sách nghi vấn. Vì cậu ấy luôn đi bên này đường, chẳng bao giờ phải băng qua cái zebra crossing kia cả.

Đan loay hoay mở blog của lớp, mạng rùa quá. Có mấy cái ảnh thôi mà load mãi chả xong. Hôm trước cả lớp đi thăm nhà thầy dạy Lý ở ngoại thành, Đan không đi được, nghe chúng nó quảng cáo rùm beng quá nên cũng tò mò lượn lên blog xem tí.

Chợt một bức ảnh làm Đan khựng lại. Ảnh chụp một triền đê mọc đầy hoa dại rất đẹp. Đan vội vàng mở cặp lấy bức thư thứ ba. Hình như có mối liên hệ mơ hồ nào đó. "Hoàng tử ghé ngang rừng hoa dại"

Đan nhìn kỹ lại bức ảnh. Tít mé góc xa lọt vào khung hình mấy đứa trong lớp, chính xác là mấy tấm... lưng. Đan gí sát mặt vào màn hình, cố nhận ra xem là lưng của những đứa nào. Lan này, Huy này, Hoàng này và... Khôi. Là sao nhỉ?

Nếu thông điệp của bức thư thứ ba có liên quan đến bức ảnh này, thì cả Huy, Hoàng và Khôi đều nằm trong diện nghi vấn. Mà Khôi thì đã bị loại từ bức thư trước. Chẳng nhẽ, lại là Huy hay Hoàng?

Đan thần mặt ngẫm nghĩ. Những bức thư lạ, trò cá cược của hội bạn, thảm ngựa vằn, rừng hoa dại... tất cả xoay như chong chóng. Có thể là ai được nhỉ? Liệu đó có phải là Khôi, hay là một người khác?

Tỉnh bơ như gà mái mơ, Đan tuyên bố với Thuỷ móm:

- Tao thật-sự-không-muốn biết chủ nhân những bức thư là ai.

Cái Thuỷ ngừng phắt mọi thứ, như kiểu bị phép "freeze" - đông cứng - nó như thấy rõ ràng là giọng nói tưng tưng của con bạn, âm mưu lãng mạn của nó và Khôi đang đổ vỡ.

- Mày không tò mò à?

- Có. Nhưng tao biết... một nửa rồi. Với tao, thế là đủ.

- Mày... không sợ thua vụ cá cược à?

- Không, tao thua quen rồi.

- Mày...

- Thôi nào, hỏi nhiều quá, ăn nhanh lên. Mày hứa làm xe ôm cho tao đi mua đồ chiều nay đấy nhá.

Đan cúi xuống, hì hục vét nốt những giọt sữa chua cuối cùng trong cốc, bộ điệu say sưa như kiểu trên đời này chẳng còn việc gì đáng quan tâm hơn thế. Thuỷ móm há hốc miệng. Nó vẫn luôn tự hào về khả năng "giải phẫu tâm lý" của mình. Nhưng, vào giờ phút này thì nó bắt đầu thấy nghi ngờ về điều đó.

Đan xếp gọn ba bức thư vào "Hộp báu vật". Nhớ lại vẻ mặt sáng nay của Thủy móm, nó lại mủm mỉm cười một mình. Đan biết là con bạn thân có dính líu tới vụ này. Chỉ cần Đan "truy" nó ráo riết một chút, chắc chắn bí mật sẽ được làm sáng tỏ. Nhưng vào lúc này, Đan chưa muốn.

Một nửa bí mật có thể không phải là tất cả. Nhưng, nó lại thật ngọt ngào. Và Đan nghĩ cách tuyệt vời nhất để tận hưởng những điều ngọt ngào ấy là nhấm nháp dần dần, từng chút một.

Nhận được cú điện thoại "cực khẩn cấp và đầy hoang mang của Thuỷ", Khôi im lặng lắng nghe, rồi mỉm cười:

- Tớ hiểu Đan!

Tingetedec

TeenStory: Yêu mến nguyên thủy không cần đặt tên - Truyện - Manga - Anime.. - Truyện tranh, truyện ngắn , truyện dài kỳ, manga, anime.. tất tật ở đây!

- Cậu đúng là đồ ngốc, ngốc, ngốc!!! Tớ out đây. Không nói chuyện với kẻ ngốc!

Con bé sign out đột ngột, bỏ lại "thằng bé" ngồi ngơ ngác. Mà nào có phải Quân đã phạm tội tày trời gì cho cam. Chỉ vì nó đã (dại dột) mon men hỏi:

- Nghe nói Hân đang "củm" hở? Tên nào xấu sốvậy? hie hie...

Chỉ có vậy thôi. Thế rồi tự nhiên bị mắng một tràng "kẻ ngốc" rồi out là sao? Là sao?

"Kẻ Ngốc" mải mê đập đập quả bóng trên sân, nhưng đầu thì vẩn vơ nghĩ. Thật chả hiểu bọn con gái ra sao nữa. Phức tạp! Mà thật ra thì Quân cũng đã chợt nghĩ ra một "cái gì đấy". Cái điều ẩn trong câu nói giận dỗi của Hân.

Nhưng rồi nó vội xua tay, đuổi cái ý nghĩ đó cuốn gói khỏi đầu ngay tức khắc. "Không, không phải thế đâu. Làm gì có chuyện đó! Làm sao mà thế được! Hahah" (Cười haha mà trán vã mồ hôi =.=).

Hấp! Quả bóng bay lên nhẹ nhàng và... nhẹ nhàng rơi ra ngoài! Khỉ thật, ném 10 thì hỏng 7. Hôm nay không phải ngày suôn sẻ rồi!

Con Gái thích Con Trai từ lâu rồi mà Con Trai không nhận ra

- Hohoho... Hắn hỏi mày thế ah? Thật tao không thể hiểu nổi! Cái thằng trông cũng thông minh sáng láng, giải toán như điện. Thế mà cũng có lúc thiếu iốt trầm trọng!- Bạn Thân lăn ra cười, nhận xét.

Con Gái ôm con Mashi to oạch, nện vào đầu Bạn Thân, càu nhàu:

- Mày nói gì với hắn mà hắn lại hỏi thế hử?

- À, tao chỉ bảo là Hân dạo này đang "cảm". Hắn hỏi ngay, có vẻ sốt sắng lắm. Tao bảo đấy là một kẻ cao to đẹp giai, thông minh sáng láng mà sáng nào hắn cũng gặp. Thì mày nghĩ xem, sáng nào trước khi đi học mà chẳng phải soi gương chải đầu?

- Ặc ặc...- Con Gái vớ lấy con Kitty (cũng to oạch) nhằm mục tiêu (cũ).

- Ấy, mày cứ bình tĩnh đê! Ngay khi nói xong, tao hối hận ngay vì đã dùng cụm từ "thông minh sáng láng" để miêu tả. Mày biết không, hắn hớn hở: "A, vậy không phải là thằng nào lớp mình, phải hok? Trừ tao ra, có ai đủ tiêu chuẩn ấy đâu, hehe". Ngốc đến... bó tay! (Thở dài đầy tâm trạng)

Con Gái là... con gái, mà Bạn Thân cũng là con gái luôn! Có lẽ vì thế mà cả hai không hề biết một sự thật rằng... đôi khi con trai chải đầu mà hoàn-toàn-không-cần-phải... soi gương.

***

- Hey!

- ... (tránh sang một bên, định đi tiếp)

- Này!

- ... (lại tránh sang bên kia)

- Này! Tớ xin lỗi! - Con Trai tiếp tục bước chắn ngang trước mặt Con Gái thì thào vẻ nghiêm trọng.

- Chuyện gì đâu? (ngó lơ)

- Thì chuyện hôm trước í! (vặn vẹo khổ sở). Tớ lỡ miệng gọi "người í" của ấy là "kẻ xấu số". Thực ra tớ biết người mà ấy đã "kết" thì chắc chắn phải thông minh cực kì, manly ngây ngất...

Con bé phì cười. Và một lần nữa lại bỏ thằng bé đứng ngơ ngác:

- Không, hắn chẳng thông minh lắm đâu! Mà thật ra tớ đâu có giận gì đâu hả, Kẻ Ngốc!

Con Trai cũng thích Con Gái mà không hề để lộ ra

Sau lần đó, Bạn Thân còn ra tay giúp Con Gái "cài cắm" thêm một vài lần nữa. Để làm sao cho Con Trai hiểu rằng người mà Con Gái rất đỗi quý mến thật ra chính là... người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Chẳng hạn như cái lần nó đang ăn thì thấy Y!M thông báo: "Quân Ngố is now online".

Bạn Thân búng tay cái choách, nuốt nốt miếng xoài rồi vớ lấy keyboard:

- Quân, mày muốn biết người mà cái Hân quý thật ra là ai không?

- Ai? -Quân hỏi, kèm cái icon toe toét.

- Một kẻ "Nam, cao 1m67, nặng 54kg, thân hình hoàn toàn bình thường. Đề nghị chú ý giữ sức khoẻ". Bạn Thân nhái mấy cái cân điện tử, cười ngặt nghẽo.

- Hehe... Mày còn thiếu hai chữ: "Cảm ơn!"

- Dạ vâng! Đề nghị chú ý giữ sức khoẻ. Cảm ơn quý khách! Được chưa thằng kia?- Bạn Thân lạch cạch gõ, cú điên. Cái thằng quái này!

- Hoho... Thế thì thằng nhóc đó "thấp bé nhẹ cân" hơn tao roài! Hôm nọ tao mới đi cân nhá. 1m73, 58kg. Chuẩn chưa!

- Ặc ặc...- Bạn Thân vớ lấy điện thoại, bấm lia lịa: "Hân! Có lần mày bảo tao là thằng Quân cao 1m67, nặng 54 kg còn gì? Phải không? Sao cơ? Cân đo từ cái hồi viết đơn đăng kí học nghề ấy hả? (lầm bầm lầm bầm). Bỏ xừ! À không, không có gì đâu. Cúp máy đi..."

Con gái quên mất là con trai tuổi này lớn rất nhanh...

Là một yêu mến rất-nguyên-thuỷ không nhất thiết phải đính cho nó một-cái-tên

- Thôi đi mày ạ! - Hân cuộn tròn trên tấm drap, dụi dụi đầu vào cái gối ôm có hình con cá sấu xanh lè trong phòng Bạn Thân.

- Ơ? Sao lại thôi? Chẳng phải chính mày đã bảo là mỗi người đều có quyền biết mình được yêu mến đấy sao?

- Uh thì... tao có nói thế thật! Nhưng rồi tao nhận ra rằng tao yêu mến Quân hoàn toàn không phải vì muốn tao và bạn ý trở thành "một đôi" hay cái gì đó hoành tráng tương tự. Chỉ đơn giản là yêu mến. Không để làm gì và cũng chẳng vì sao cả. Là một yêu mến rất-nguyên-thuỷ. Thế thôi! Và... tao thấy không nhất thiết phải đính cho nó một-cái-tên, rồi bắt Quân chấp nhận cái-tên đó.

- Thế nghĩa là...?

- Quân và tao thân nhau hơn trước. Tao quý Quân và biết Quân cũng quý tao. Thế là đủ!

***

Cùng lúc ở góc sân bóng rổ, có hai thằng bé "thông minh sáng láng" đang ngồi, quả bóng da cam xoay xoay trong tay đầy băn khoăn...

- Nghĩa là mày đã biết chắc người cái Hân "thik" là mày?

- Ừhm... không phải ngay từ đầu, nhưng đại loại là tao đã biết.

- Thế... mày thấy sao?

- Tao và Hân bây giờ có thể gọi là bạn thân. Hân rất dễ thương, và tao thật sự thích chơi thân với Hân.

- Thế thì tốt quá rồi còn gì?

- Uh, biết thế! Nhưng tao thấy tiếc nếu đem tình bạn đang rất cool này đổi lấy một thứ... "gì đó" khác. Uhm... thôi mày ạ, cứ thế này đi. Hân quý tao và tao cũng quý Hân. Thế là vui, mày nhỉ?

Và thằng bé "cao 1m73, nặng 58kg" cười toe.

hoahoctro.vn

+7 EXP

Teen Story - Lại thấy mình đang yêu

--------------------------------------------------------------------------------

Có cảm giác như thế nào nếu bạn say nắng 1 anh chàng và cảm thấy "mệt mỏi" với Boyfriend nhỉ ??? Teen story tuần này sẽ là một câu chuyện cực kì hấp dẫn và mới lạ xoay quanh suy nghĩ của nhân vật tên Trà, hi vọng sẽ đem đến cho bạn những phút relax vui vẻ!!!

Lại thấy mình đang yêu

1.Nhà Trà

"Mình chia tay đi", "Em xin lỗi nhưng...", "Cảm ơn anh vì những ngày đã qua, nhưng..."... Trà đã tưởng tượng ra cảnh cô nói những lời như thế với Việt không biết bao nhiêu lần. Nhưng ngày này qua tháng khác, chúng vẫn chỉ được cất giữ trong im lặng. Lục tung mọi ngóc ngách của hiện tại và cả những ngày đã qua, Trà cũng chẳng thể nào tìm nổi một lý do để nói ra những lời như thế, lý do cho Việt, cho chính Trà.

2. Nơi làm việc

Có lẽ lý do đã xuất hiện. Nhân vật thứ ba đến từ cùng một nơi làm việc. Minh có đủ sức mạnh khiến Trà khẽ gai người mỗi khi anh bắt được ánh mắt của cô. Trà bỗng hoảng hốt nhận ra mình đang bị cuốn về phía cái nhìn đó, một cách vô thức nhưng mạnh mẽ đến không sao cưỡng lại. Đã lâu lắm cô chưa từng có cái cảm giác phải huy động toàn bộ sức lực của cơ thể chỉ để đứng vững trước một đôi mắt nhìn mình. Nó khác rất xa với những khoảng thời gian bên Việt, không có những cuộc điện thoại hàng ngày, những tin nhắn đều đặn vào giờ ăn trưa, những cuộc hẹn hò được lên lịch trước... Nó khiến Trà thấy mình như đang yêu. Đó là một cảm giác nhiều sức cám dỗ đến mức Trà không thể, mà cũng chẳng hề tìm cách dừng mình lại như cô vẫn biết là phải thế. Chỉ vài giây đồng hồ thôi, khi ánh mắt của Minh khẽ lướt qua, nhịp tim và hơi thở của Trà sẽ đều trở nên gấp gáp không kiểm soát nổi. Thường thì sau vài giây ấy, mọi chuyện sẽ chầm chậm trở lại, Trà và Minh sẽ lại trở lại là những đồng nghiệp chỉ hết lặng lẽ khi nói chuyện công việc mà thôi. Nhưng cũng như Trà không thể kiểm soát đựoc nhịp thở của chính mình, Minh cũng không thể ngăn mình tiến về phía Trà. Vào một sáng hè, Trà đến cơ quan, bật máy tính lên và thấy trên background là một lời mời không đề tên: Một bữa trưa như những đồng nghiệp? Như phản xạ, Trà đưa mắt nhanh sang chỗ của Minh. Minh đã đến từ bao giờ, đang chăm chú nhìn Trà, nở nụ cười thân thiện "Không có gì quá đáng chứ?".

Trà bỗng bật cười. Cái cách Minh nói khiến Trà thấy mình hoá thành trẻ nhỏ. "Không"- Trà đáp- "Như những đồng nghiệp thôi mà"

3. Quán ăn bên đường

Bữa trưa vui vẻ tại một quán nhỏ đối diện công sở. Câu chuyện bị cắt ngang khi Việt sms, tin nhắn quen thuộc lúc 12h trưa: "Em ăn trưa chưa? Ngon miệng không? Nhớ ăn nhiều vào nhé!". Trà đã có cả một thư mục tin nhắn mẫu để trả lời Việt "Như mọi khi thôi mà. Em nhớ rùi, anh cũng vậy nhé!". Chỉ cần hai giây trước khi Trà gập máy. Minh cười "Tốc độ đấy". "Quen rồi mà", Trà đáp, trong chốc lát bỗng thấy rõ ràng thức ăn đang không trôi theo quy luật trong thực quản. Nhưng cảm giác đó qua rất nhanh. Cô chống tay lên cằm, nhìn thẳng vào Minh, mỉm cười:

- Có lẽ em hơi thiếu thành thật khi nhắn tin. Không phải bữa trưa "như mọi khi" mà là bữa trưa vui nhất trong nhiều tháng nay.

- Thật sao? Tôi có đóng góp được gì cho niềm vui này không? Minh đáp, cũng với một nụ cười.

- Cũng có chút ít ạ. Một lời mời, chi phí cho phần của anh và những câu chuyện thú vị.

- Vậy thì không phải chút ít mà là 1/2. Phần còn lại là của Trà: nhận lời, đĩa của Trà và cũng những câu chuyện thú vị- Minh cười lớn- Trà không thể cho tôi phần hơn sao? Trả tiền cho phần đồ ăn của Trà chẳng hạn?

- Nếu anh muốn vậy. Trà lại bật cười rồi tiếp tục với món vừa gọi. Rõ ràng là ở anh chàng này có một điều gì đó mà cô vẫn tìm kiếm. Và rõ ràng là với cô, ngay từ đầu anh ta đã hơn rất nhiều một nửa bữa trưa ngon.

4. Những ngày hè đầy nắng

Những ngày tiếp đó đối với Trà là những ngày hoàn toàn mới. Trà hào hứng với chúng đến nỗi tất cả những ý nghĩ rằng hình như mình có lỗi chỉ cần chớm xuất hiện sẽ được bào chữa bởi đủ mọi lý do. Trà dần quên trả lời những tin nhắn của Việt và trở nên bận rộn một cách bất thường mỗi khi Việt hẹn gặp. Những lời chia tay ám ảnh Trà ngày càng trở nên rõ nét. Trà cần một lý do. Và cô đã có một lý do. Là Minh, là một cái gì đó khác với Việt, khác với bầu không khí yên bình đến đơn điệu luôn bao phủ mỗi khi Trà và Việt bên nhau. Trà chợt nhớ lâu lắm rồi với Việt cô không hề cười lớn tiếng, không dùng tiếng lóng, chẳng bao giờ đi chơi đến tận đêm khuya... Không phải Việt bắt buộc cô như thế, mà đơn giản bởi khi ở bên một người dịu dàng đến vậy, Trà bỗng tự mình dịu nhẹ hẳn đi, lành hiền như lá cỏ, đến mức đôi khi cô cảm thấy mình mờ nhạt và nhẹ bẫng...Những lý do cứ thế thành hình và vững chắc. Và chúng sẽ được nói ra, Trà đã quyết định như thế, ngay sau chuyến đi này.

5. Chuyến đi

Đó là một chuyến công tác hai người, gồm Trà và Minh, tại một thành phố biển tuyệt đẹp. Trà nói với Việt là đi một mình. Việt chỉ cần nhìn thẳng vào mắt là biết Trà nói thật hay nói dối, cũng như không phải Việt vô tâm đến mức chẳng hề nhận thấy chuyện gì đang diễn ra với Trà, nhưng anh tin và yêu cô đến mức cho rằng chất vấn lại là một cái gì đó rất gần với sự xúc phạm. Và như thế, như mọi lần Trà đi xa, tối hôm trước Việt đến giúp cô sắp xếp hành lý. Trà không quan tâm lắm. Cô gần như để mặc Việt với chiếc vali có bánh xe. Chẳng bao giờ Trà nghĩ mình cần nhiều hành lý đến vậy cho một chuyến đi ngắn ngày. Sau những ngày rất ngắn ấy, cô sẽ trở lại. Sẽ mới hoàn toàn.

6. Sàn khiêu vũ

Công việc bận rộn ban ngày được bù đắp bằng những cuộc vui thâu đêm. Trước khi gặp Minh, Trà đã không hề biết là mình có thể khiêu vũ không biết mệt đến tận sáng. Khoá học khiêu vũ bị bỏ quên suốt 2 năm giờ đột nhiên hữu dụng đến bất ngờ.

- Đẹp lắm!- Minh không bao giờ tiếc lời khen tặng.

- Cảm ơn- Trà đáp trong khi xoay tròn trong tay Minh- Anh cũng rất tuyệt.

- Có còn được như vậy không nếu tôi ngỏ lời ngay bây giờ?

Trà khựng lại ngay. Mặc kệ những cặp nhảy khác vẫn đang lướt qua mình trong tiếng nhac du dương chưa hề tắt, Trà bỏ dở vòng xoay, đứng như trời trồng.

- Xin lỗi, anh không có ý làm hỏng vòng xoay này của Trà- Minh tự đỡ lời.

- Nó đã hỏng rồi. Nhưng em chưa có lý do gì để trách anh. Trà cố lấy lại vẻ bình bĩnh vốn có.

- Vậy thì có lẽ sắp có rồi. Bởi vì tôi yêu Trà.

Trà choáng váng. Chuẩn bị trong tưởng tượng và đối mặt với thực tế cách xa nhau hơn Trà nghĩ rất nhiều. Trà đã chờ đợi điều này, đã nghĩ rằng chỉ cần Minh ngỏ lời, cô sẽ lao ngay vào vòng tay ấy mà không cần băn khoăn. Nhưng ngay khi điều đó xảy ra, ngay lúc này... Chỉ cần một cái gật đầu thôi cô sẽ cách xa khỏi Việt, mãi mãi...

- Em mệt rồi. Trà hít sâu vào rồi lên tiếng. Tránh cái nhìn của Minh, Trà vội vàng rời khỏi sàn khiêu vũ. Minh giữ cô lại. Nhưng Trà vùng ra. Trong vô số những cảm xúc và ý nghĩ đang hỗn độn, chằng chịt trong Trà chỉ có một điều là rõ ràng: cô cần rời khỏi đây ngay lập tức, cô cần được ở đâu đó. Một mình.

7. Phòng của Trà tại khách sạn

Ba giờ sáng. Trà tìm thấy mình trong căn phòng khách sạn, một mình và mệt nhoài. Cái gì đang diễn ra thế này? Cách xa Việt mãi mãi, chính Trà luôn mong như thế còn gì? Thế nhưng cái ý nghĩ đó, ngay khi nó sắp trở thành hiện thực, lại khiến Trà sợ hãi đến muốn khóc oà. Không hiểu điều gì đang điều khiển mình, Trà bấm số gọi Việt. Việt tắt máy. Lục tung điện thoại của mình, Trà thấy như hụt hơi khi không có bất cứ dấu vết nào của Việt. Trước khi đi Trà đã xoá hết chúng, còn những ngày này Trà đã quá bận rộn, quá vui vẻ để để ý rằng Việt đã chẳng hề gọi điện hay nhắn tin cho cô nữa. Thở hắt ra, Trà đứng dựa vào tường và để mặc cho mình cứ từ từ trôi xuống. Trà đã đẩy Việt ra xa đến thế rồi ư?

Bảy giờ sáng. Lại ngày mới. Lại công việc. Trà tỉnh dậy trên sàn nhà, thấy khắp người đau nhức. "Quỷ tha ma bắt", cô tự rủa thầm trong khi cố ngồi dậy đi rửa mặt mà không được. Có tiếng gõ cửa. "Lát nữa hãy dọn phòng được không?", Trà gào lên rồi lại nằm vật ra sàn nhà, nhắm nghiền mắt.

- Quý cô làm sao thế?

Trà mở choàng mắt. Là Minh à? Cô bật dậy như lò xo

- Anh đến đây làm gì? Đúng 7.30 tôi sẽ có mặt- Trà không biết là mình đang cáu gắt.

- Khi 7.10 còn nằm đây, mặc đồ khiêu vũ, mắt nhoè nhoẹt mascara và còn chưa thèm đánh răng? Rồi không đợi Trà phản ứng, Minh kéo cô dậy, đẩy vào WC:

- Nhanh lên, 10' thôi nhé. Tôi sẽ lấy sẵn quần áo cho. Trong vali hả?

Trong tiếng xả nước ầm ầm từ nhà tắm, Trà ngập ngừng rồi bỗng nói vọng ra:

- Này, em không yêu anh đâu...

- Trà thẳng thắn đấy! Minh cười lớn, cố giữ cho mình khỏi run lên. Tôi biết, mặc dù không hề mong chờ điều này.

Lại một thoáng lặng lẽ khẽ lướt qua. Nhưng gần như ngay lập tức, Minh lại phá vỡ nó:

- Trà có cái vali ngăn nắp đấy!

- Ừ- Trà lại thấy hụt hơi- Không phải nhờ em đâu...

- Tôi cũng biết- Tiếng Minh tự dưng nhỏ lại- của một người đã để lại một lời nhắn ở đáy vali.

Ở đáy vali? Trà nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập. Kết thúc công việc trong nhà tắm nhanh nhất có thể, Trà lao đến chỗ chiếc vali. Không nhận ra mình hơi quá khích, Trà giật lấy tờ giấy từ tay Minh. Và ngay khi những nét chữ ấy đập vào mắt Trà, cô không sao ngăn nổi mí mắt mình cứ thế trở nên mọng đầy. "Anh luôn luôn yêu em cho dù em có muốn thế hay không. Và anh vẫn mong được chuẩn bị hành lý cho mỗi chuyến đi xa của em, cho dù chuyện gì xảy ra chăng nữa". Việt chưa bao giờ xa Trà, cho dù Trà đã hơn một lần trong ý nghĩ và cả bằng hành động đẩy Việt ra xa, thậm chí từng muốn rằng xa mãi mãi. Minh nhìn Trà khóc, thấy trái tim mình như cũng khẽ nứt lanh canh. Nhưng lại như mọi khi, Minh lại cố bật cười:

- Thôi nín đi- Minh đứng dậy vỗ vỗ vào vai Trà- Anh ấy nói "cho dù có chuyện gì xảy ra", nữa là chưa hề có chuyện gì xảy ra...

Ừ đúng là chẳng có chuyện gì xảy ra như Việt đã mơ hồ cảm thấy. Trà đã nghĩ rằng mình chỉ cần một lý do để chia tay Việt, nhưng ngay khi có đủ mọi điều kiện để hiện thực hoá điều đó, cô đã không thể. Chỉ vì ở đâu đó sâu thẳm trong Trà, còn sâu sắc hơn những cảm giác về sự nhàm chán, về ước muốn muốn thoát ra tìm kiếm sự mới mẻ, là một cảm giác yên bình không gì thay thế nổi khi Trà biết luôn có Việt trong đời.

- Nhanh lên, sắp muộn rồi- Minh cắt ngang mach suy nghĩ của Trà bằng hộp khăn giấy và bộ đồ trang điểm đặt trước mặt cô- Tôi đợi ở dưới xe.

8. Trong xe

- Xin lỗi anh- Trà vừa sập cửa xe vừa nói.

- Vì chuyện gì? Minh cho xe chạy, đáp mà không nhìn Trà.

- Vì chuyện tối qua... chuyện vừa nãy... umm, tôi không biết nói sao...

- Trà nên nói là xin lỗi vì đã đến muộn. Vậy thôi.- Minh vẫn giữ mắt nhìn về phía trước

- Ừ, xin lỗi...

.....

Không thể chịu đựng được sự im lặng quá lâu, Minh lại lên tiếng, cố giữ giọng mình không khác với mọi khi:

- It ra thì bây giờ tôi đã không còn mất bình tĩnh khi đối mặt với Trà nữa rồi.

Trà bật cười. Chẳng biết Minh có nói thật không nhưng với Trà thì đúng là thế. Cảm giác như bùng nổ khi bắt gặp Minh đã chẳng kéo dài như Trà tưởng. Cầm chiếc điện thoại trong tay, Trà gửi đi một tin nhắn không giống những tin nhắn mẫu của mình "Em sắp về, chắc chắn sẽ về". Ngay khi ấy, một cảm xúc kì lạ dịu dàng lan toả tới tận từng tế bào trong Trà. Cô lại thấy mình đang yêu, không phải từ đầu nhưng theo một cách hoàn toàn khác...

Teen Story - Thợ săn

--------------------------------------------------------------------------------

I_Luv_U^_^05-07-2008, 04:23 AM

Chiều cuối tuần. Hà Nội vừa trải qua một mùa đông khắc nghiệt. Trời đã hửng nắng. Gã ngồi trên tầng hai, khu ngoài trời của Chim Xanh - quán café bé bỏng trong con phố Khúc Hạo. Gã thích quán này vì sự yên tĩnh đặc biệt của nó, giống như một con chim xanh quên hót, mãi lim dim trong nắng. Và nhất là chiếc bàn ngoài trời trên sân thượng loang lổ màu rêu, những mảng gạch vỡ, lẫn lộn với những chậu hoa Mười giờ như những đốm nắng nhỏ.

Gã ngồi nhấm nháp tách café pha kèm kem sữa và một chút Rum là đồ uống mà lần nào đến đây, cô chủ quán cũng tận tình đem đến cho gã, kèm một nụ cười đầy ưu ái. Một tờ báo bay lật phật trên bàn. Các vị khách đến quán này thường ngồi đọc báo. Gã cũng vậy. Nhưng hôm nay gã không tập trung đọc báo. Đầu gã đang lộn xộn nhiều suy nghĩ. Thế quái nào gã đã thay đến cái sim thứ 5 rồi mà có cô còn lần ra số của gã nhỉ? Gã ghét nghe những lời trách móc đẫm nước mắt. Lạy Chúa, gã ghét nước mắt của con gái. Và họ - những con mồi của gã - quá dư thừa sắc đẹp và nước mắt.

- Tôi có thể ngồi đây không?

Gã ngước lên. Cô gái mới xuất hiện rụt rè chỉ vào chiếc ghế đối diện với hắn, nhún vai nhìn quanh vẻ bối rối: "Chiều nay, quán đông quá!". Quả thật, quán café hôm nay đông một cách bất thường, bàn nào cũng đã có người. Gã liếc nhìn cô gái, giọng vô sắc thái:

- Cô cứ tự nhiên.

Nói vậy, nhưng thực ra gã đã nghe mọi giác quan thợ săn bắt đầu sống động bên trong. Đôi mắt đang đờ đẫn vì buồn ngủ và mệt mỏi của gã linh hoạt lạ thường. Gã tỏ ra chăm chú với tờ báo như cả buổi chiều nay gã chỉ dành cho mỗi việc đọc báo vậy. Tuy nhiên, đầu gã đang tổng hợp những dữ kiện vừa thu được về con mồi, giống như một chiếc computer vừa được kích hoạt. Không chân dài, nàng chỉ cao đến 1m58 là hết cỡ. Không xinh đặc biệt, nhưng có cái gì đó hay hay (cái "hay hay" này đầu gã chưa phân định cụ thể được bằng một tính từ nào khác). Có thể là hay ở mái tóc ngắn cắt lộn xộn giống hình vẽ nguệch ngoạc mà nhóc em 5 tuổi của gã hay vẽ. Có thể là đôi mắt to, màu hạt dẻ - nàng đeo kính áp tròng hay vì chỉ là một trò đùa của nắng nhỉ!?! Cũng có thể là do cái áo nỉ màu xám tro, dài ngoẵng và dáng điệu bối rối khiến nàng giống một con chim sẻ bay lạc đến bàn của gã. Mẫu con gái này chưa bao giờ được gã chú ý đến trong những ngày - bình - thường. Gã thích săn những cô gái xinh đẹp và kiêu hãnh. Còn như em này, chắc chỉ vài câu chuyện hóm hỉnh, mấy lời tán tụng vớ vẩn là đủ làm em xao xuyến, bâng khuâng. Bản thân gã đã có thừa tố chất để con gái phải say mê. Và vì hôm nay là một ngày cuối tuần đầy nắng - một ngày đặc biệt - nên gã sẽ "ngoại lệ" một chút...

- Chị dùng gì?

- Cho mình một tách đen, pha với kem sữa và Rum.

Gã giật mình, ngẩng lên nhìn nàng chằm chằm. Chẳng phải cô nàng chủ quán vẫn mắng yêu gã: "Cả quán này chỉ có mỗi anh là yêu sách kì cục" hay sao? Nàng nghiêng nghiêng cái đầu, như một con chim chích ngờ nghệch và tò mò: Chuyện gì vậy anh?

- À không, không có gì!

- Anh là khách mới của quán này hả?

- Sao cô hỏi vậy?

- Vì đây là bàn quen của tôi. Hôm nay anh chiếm chỗ của tôi đấy!

Gã bật cười trước giọng điệu trẻ con của cô gái. Tự dưng gã thấy vui vui, nhưng ngay lập tức gã tỏ ra lạnh lùng, khó chịu:

- Cô đâu có đăng kí bản quyền của cái bàn này? Hơn nữa, tôi cũng là khách quen của quán này, chiếc bàn này!

Cô ta vô tay reo vui:

- Thật ư? Anh hay đến đây vào những ngày nào?

- 3, 5, 7.

- Hóa ra là vậy, tôi thì 4, 6, Chủ nhật! Hôm nay là thứ 7, anh là chủ, tôi là khách chiếc bàn này.

- Rồi sao?

- Chủ phải đãi khách gì chứ?

Một tình thế ngoài dự kiến - từ một con mồi "ngoại lệ". Hầu hết các cô gái mà gã từng cưa, ban đầu đều giữ một thái độ xa cách, kiêu kì. Nếu gã cứ tỏ ra lạnh lùng thì hóa ra gã quá nhỏ nhen, thiếu ga lăng ư.

- Cô thích tôi đãi gì?

- Khoai tây chiên đi, quán này làm món ấy được lắm!

Gã vẫy cô tiếp viên đang phục bàn bên cạnh, yêu cầu cho hai đĩa. Cô gái hồn nhiên nhắc:

- Một đĩa thôi, ăn chung cho tình cảm chứ!

Cô nhân viên vốn quen với sự xuất hiện độc thân của gã mỗi lần đến quán, khe khẽ cười, nháy mắt ranh mãnh như ngầm bảo "Anh kiếm đâu ra cô nhóc này thế?". Gã âm thầm thấy xấu hổ, thậm chí bực mình trước thái độ của cô nàng xa lạ. Để nhắc nhở rằng cô gái đã hơi quá đà, gã cuối xuống tờ báo.

- Không gian ở đây thật tuyệt, phải không anh? Nhất là những cụm hoa Mười giờ, giống như những hoài niệm tuổi thơ vậy.

- Ừ.

Gã ậm ừ trả lời, mắt vẫn không rời khỏi tờ báo. Gã cũng rất thích những bông hoa Mười giờ, nhưng gã vẫn đang rất bực bội vì trong chiều nay, gã hoàn toàn là kẻ bị động.

- Anh nhìn kìa - cô gái kéo tay áo gã - hai cụ già tình cảm quá!

Gã bực bội ngó xuống phố. Một cụ ông tóc trắng phau, một tay chống gậy, một tay dắt cụ bà có khuôn mặt phúc hậu, nhưng dường như bà bị mù. Ông già đang thì thầm câu chuyện gì đó, có vẻ rất vui. Cụ bà say sưa mỉm cười.

Gã thấy lòng dịu lại, những bực bội tan biến. Gã quay sang cô gái, giọng vui vẻ và thoảng chút giễu cợt:

- Cô là nhà thơ hả?

Cô gái đã lôi một chiếc Nikon ra tự bao giờ. Ngắm. Tách. Trong khoảng khắc say mê bên chiếc máy ảnh, trông nàng thật sự xinh đẹp.

- Không, em không là nhà thơ, em là "lều" nhiếp ảnh!

Đĩa khoai tây chiên vàng ươm và thơm mùi bơ được đặt lên bàn. Nàng đưa cho gã chiếc dĩa.

- Cô ăn đi, tôi không ăn khoai tây.

Dường như không quan tâm đến thái độ kì thị của gã đối với món khoai tây chiên. Cô gái xiên chiếc dĩa vào một lát khoai mập mạp, chấm tương ớt, và đưa lên ngang mũi gã.

- Cứ thử đi, rồi từ hôm nay anh sẽ thích nó.

Nàng nhìn sâu vào mắt gã, và gã thú vị nhận ra rằng, không phải vì nắng mà mắt nàng thật sự màu nâu. Chiều đã nhạt rồi.

Gã ăn hết miếng khoai tây, ngon lành như chưa từng có lời từ chối trước đó.

- Cô có đeo kính áp tròng không?

- Không, tại sao?

- Chẳng sao cả! Tôi cũng đoán thế.

Họ ngồi bên nhau suốt buổi chiều. Thực ra là gã tiếc khi nhận được cú điện thoại và phải đi gấp. Trong khi rút ví, gã cố tình để rơi một chiếc card. Gã biết chắc nàng sẽ nhặt nó lên và sau đó... Dù sao gã cũng muốn được gặp lại nàng.

Gã đang định lên xe thì có tiếng gọi. Lạy Chúa, không phải cô nàng ngốc nghếch định trả lại chiếc card chứ? Gã quay lại, nàng đi đến, tay cầm chiếc mũ bảo hiểm của gã:

- Cảnh sát giao thông chưa đi nghỉ phép khỏi Hà Nội đâu anh!

Gã mỉm cười - lần đầu tiên bối rối trước ánh mắt tinh nghịch của một cô gái. Làm sao lại quên được nhỉ.

- À còn tờ báo này nữa, tôi không thích sở hữu nó đâu.

Tờ báo đã được gấp lại vuông vắn, gã nhét sâu vào chiếc cặp. Họ chào nhau, vẫn không ai nói lời gặp lại, thậm chí không hỏi tên nhau. Gã nghĩ về cô gái suốt cả con đường.

Buổi tối, gã chờ một cú điện thoại, hay một tin nhắn nào đó. Nhưng không số máy lạ nào gọi gã. Liệu có phải nàng không để ý chiếc card ấy? Buồn buồn gã lôi tờ báo trong cặp ra, gã chưa đọc một dòng nào trong đó cả. Hơi cộm, gã giở tờ báo trong phấp phỏng. Bốn tấm ảnh chụp...chính gã. Gã đang ngồi trầm tư bên tách café pha Rum của mình, gã đang đọc báo, gã đang ngắm những bông hoa Mười giờ, gã đang lơ đãng ngắm phố. Ảnh trắng đen, chụp rất đẹp, chứng tỏ người nghệ sĩ phải có cái nhìn rất độc đáo. Những chiếc áo khác nhau, chứng tỏ gã được chụp ở những thời điểm khác nhau. Một tờ giấy bé nhỏ rơi ra:

"Cuối tuần lại gặp nhau ở quán nhé? (Nếu có thể hãy dạy em cách đọc một tờ báo ngược ^_^)". Dãy điện thoại được ghi ở đằng sau mảnh giấy. Mất 5 phút để gã... thở như bình thường. Và gã bấm dãy số. Phù... dù sao thì gã vẫn là... một thợ săn mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#duy