tra sua tam hon3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẩu giấy gấp 4

19/11/2009 14:58:09

Đôi khi, thật phức tạp khi một cô gái dễ thương có một đứa em ruột dễ thương và một cô bạn thân cũng dễ thương nốt.

Vịt Pro

Đôi khi, thật phức tạp khi một cô gái dễ thương có một đứa em ruột dễ thương và một cô bạn thân cũng dễ thương nốt.

Ngọc đã ngắm trộm Lâm ngay từ ngày đầu tiên khối lớp 10 gặp mặt đầu năm học, và vô tình đến hữu ý, 2 đứa được xếp chung vào 10a8, nơi Ngọc kết BFF với Linh "tinh tinh". Lâm học giỏi vừa vừa, chiến thể thao vừa vừa, mê game vừa vừa, hanhdsome cũng vừa vừa nhưng vui tính và cao vô đối. Thì đấy, bạn í rất thế này mà cũng rất thế kia, và Ngọc thì thích cả kiểu "thế này" và kiểu "thế kia" cộp mác bạn í.

Nhưng đã gần nửa năm học trôi qua mà Ngọc xinh vẫn chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ hiện thực hóa+cụ thể hóa thứ tình cảm đang ém quân trong lòng. Ừ thì ngày nào Lâm cũng cười chào Ngọc rõ tươi, ừ thì Lâm luôn bắt chuyện và hỏi han Ngọc mọi thứ. Ừ thì Lâm luôn giúp đỡ mỗi khi Ngọc gặp khó khăn, ừ thì mọi việc rất khả quan nếu như không phải đối với ai Lâm cũng giống thế ( >< ). Vậy nên, Ngọc không thể dò ra bất cứ tín hiệu khả nghi nào dành riêng cho nó từ Lâm, và chắc mẩm cậu bạn ko hề có tình cảm ẩn ý với nó.

Đối với một đứa con gái trên-mức-xinh và có lòng tự tôn chất ngất như Ngọc, bày-tỏ-trước là một định nghĩa không được phép nằm trong từ điển. Thậm chí nó còn nghiêm khắc ngăn cấm bản thân thổ lộ "mối tình" trong lòng với BFF Linh tinh tinh. Tất cả chỉ là nó biết nó thích Lâm, và im lặng.

Chuyện chẳng có j phải ồn ào nếu như không có một ngày, Ngọc thấy Linh và Lâm đánh lẻ vào quán trà sữa, cười nói tưng bừng. Theo kinh nghiệm quan sát suốt nửa năm của Ngọc, Lâm chưa bao giờ "đi hai" như thế,vì lúc nào cậu bạn cũng ríu rít với cả đám bạn cơ.

Vòng chắn an toàn "Lâm không là của ai" mà Ngọc tự xây lên báo động lần 1. Nó nóng mặt nhưng lòng nguội ngắt. Sẽ thế nào nếu ngày mai Linh tinh tinh đâm sầm vào nó, thong báo với bộ mặt rạng rỡ : "Mày ơi, tao với Lâm..." hay Linh tung tăng ngồi sau xe Lâm trong khi nó kè kè đạp theo như người thừa mỗi lần tan học ? Nó thở dài. Dễ có chuyện đó lắm chứ, thì ngay từ đầu, đã bảo Ngọc có cô bạn thân dễ thương là Linh mà. Vẻ ngoài đáng yêu của LInh, đôi lúc, Ngọc còn thích mê tơi, huống gì....Tự dưng Ngọc thấy đầu óc trống rỗng, thả mấy cục đá vào ly nước, nốc cạn một hơi. Lạnh tanh, nó mò vào phòng, trùm chăn rên hừ hừ.

7h tối cùng ngày, vòng chắn an toàn báo động lần 2 khi Ngọc vô tình thấy tin nhắn mới trong mobile Nhi, em Ngọc, từ Lâm a8. Ngọc tò mò xem nội dung tin nhắn: "Nhi đang làm gì đó em ?". Đoàng, như có một phát súng nhắm thẳng vào thái dương Ngọc. Nó bàng hoàng.. Nhi bé hơn Ngọc 1 tuổi, nhưng đi học sớm cùng chị và nổi tiếng khắp khối 10 vì là hoa khôi của 10a7, ngay sát lớp Ngọc. Chẳng lẽ , Lâm lại đang "gà bông" Nhi ? Cơ mà lúc sáng thấy Lâm với Linh ? Chẳng lẽ Lâm với cả 2 người, chẳng lẽ ?...Sao lại không ? ><

Không thể bỏ mặc cái sự lẩn quẩn bùng nhùng pha chút tức giận và thê thảm đang cuộn lên dồn dập, Ngọc phóng ào đến PC, định bụng hỏi cho ra nhẽ. Cái Nhi đã đi học thêm ca tối, giờ này chắc chắn Linh đang online nghe BBC. "Mình phải có trách nhiệm giải thoát 2 tình iu của mình khỏi tay tên Lâm kia". Không dưng, Lâm nhanh chóng bị dán mác "sở khanh". Và ngay lúc Ngọc vừa sign in, tên "sở khanh" đã nhào tới, mở màn cho cao trào cuối cùng của một "bi-kịch" :

- Ngọc Xinh !

- Hả? - Ngọc trả lời cộc lốc trong khi liếc qua Y!list tìm Linh, nhưng nick Linh không sáng

Cậu giúp tớ kết bạn với Linh nhé, Linh là bạn thân của cậu nên có gì... - Lâm tiếp

Trời ơi , thôi đi ! Ngọc gần như thét lên.

Với tay tắt công tắc điện nguồn, nó lao nhanh về giường, trùm chăn. Lâm-Linh-Nhi ư? Nó khóc!

Thế là quá đủ cho một ngày .

Sáng hôm sau, Ngọc mang bộ mặt đờ đẫn, đạp xe tốc độ con rùa đến trường. Trông thấy Lâm ở nhà xe, nó nhanh chóng rẽ lối, tránh mặt. Nụ cười thường trực của Lâm, cái nụ cười khiến ngày nào nó cũng ước bình minh đển sớm để nó nhanh chóng được thấy, giờ đây trở nên vô nghĩa và tàn nhẫn. Mục đích của nó là tìm ngay cho được cái Linh để lôi xuống canteen nói chuyện đại sự.

Hờ hờ - Giọng Linh đột ngột vang lên phía sau làm Ngọc giật mình. Linh tinh tinh hôm nay trông hớn hở xa ngày thường, má hồng môi hồng, vẻ xinh xắn đang ghen tỵ. Trong lúc Ngọc bối rối sắp xếp ý nghĩ trong đầu, cái Linh chụp cổ Ngọc lôi xềnh xệch ra canteen, nơi Nhi đã gọi sẵn 3 phần ăn sáng.

Nhận đi - Nhi mở màn

Bà thích Lâm - Linh tiếp lời

Ngọc trố mắt nhìn 2 đứa. Linh với Nhi cũng hăm hở nhìn Ngọc chòng chọc như muốn ghi hình lại tất cả biểu hiện hoang mang nhất của kẻ tội đồ bị bắt quả tang. Ngọc ngạc nhiên cực độ :

Chuyện....chuyện ...gì ?

Từ vị trí của người chủ tọa nắm giữ "thông tin mật", từ vị trí của người ngoài cuộc sắp sửa hé lộ xì-căng-đan tình ái tay 3 với 2 "nạn nhân" Linh và NHi bé bỏng, những lời lẽ răn đe + cảnh báo đanh thép về Lâm mà Ngọc soạn sẵn đêm qua bị ngăn chặn bởi dòng thác ngôn từ đầy tính buộc tội :

(Linh) - Bà trông thấy tôi với Lâm đi uống nước riêng và về nhà...

(Nhi) - Ủ rũ và đau thương. Chưa bao giờ thấy chị í ăn ít cơm như thế chị Linh ạ, hehe. Sau khi vô tình đọc được tin nhắn của anh Lâm mà em cố ý để lại, chị đã...

(Linh) - Online khẩn cấp để tìm tôi tra khảo. Tôi thấy bà, nhưng tôi ẩn, nhường Lâm chat với bà theo kịch bản đã thỏa thuận. Tưởng Lâm muốn bà làm mối tôi với ông í, bà shock...

(Nhi) - Chôn mình trong bóng đêm, đinh ninh anh Lâm đang cua cả em và chị Linh, hohoohoo. Kể ra chị cũng yếu đuối và cả nghi thật đấy, nhưng mà nhờ thế, chị em ta mới thành công, chị Linh nhỉ ? ^^

(Linh) - Ừ, bà có thích Lâm, bà mới ghen, mới tức, mới khóc, đúng không ?

(Nhi) - Chuẩn !

(Linh) - Phí công thật, sao có thể ngăn người ta bày tỏ tình cảm yêu quý với 2 thiên thần chúng tôi chứ, he he. ĐỒ tự kỉ, sao bà có thể giấu diếm chuyện bà thích Lâm khi mà kè kè bên bà là một con người có con mắt thấu khắp ngàn cõi và tài năng đọc thấu tâm can con người như tôi nhỉ

(Nhi) - Với lại ở cùng nhà với 1 đứa giỏi hóng chuyện thâm cung bí sử như em nữa chứ

Tung hứng trôi chảy. Linh với Nhi đập tay giao hữu cái Bốp rõ to, quay lại nhìn Ngọc lắp bắp:

-Thế ...ra...là..

- Ê Ê ế, đừng có tỏ ra vui mừng một cách ngớ ngẩn như thế. Bà cũng hiểu là ai đã nhờ chúng tôi quân sư cho chiến lược lần này chứ hả?

- Từ hôm qua giờ não tôi chưa có mất tí chất xám nào đâu- Bị kích đểu, Ngọc lấy giọng sắc lạnh đặc trưng.

- Rất tốt. Thế là 2 họ đã toại nguyện, mission finished. Kể ra, bạn Lâm nhà mình cũng nhát quá cơ, cái Ngọc nó dễ dụ thế mà không dám khai thẳng ra, cứ vòng vo, úp mở,bla blab la..

- Hihi, em cũng thấy thế, làm chị em mình hôm qua giờ tốn bao nhiu nơron với calo...blab la bla..

Linh và Nhi hăng say nói bất tận. Ngọc lặng im, tận hưởng niềm vui ngọt ngào đang dâng lên trong tim. Thì ra tất cả chỉ là một phép thử, từ Lâm, cậu bạn cũng đã "nhìn trộm" nó từ lâu . Dám chắc má nó nóng ran, ửng hồng rạng rỡ.

Tình cảm tuổi teen, dễ khủng bố tinh thần về cực đỉnh đen tối, nhưng cũng dễ nhanh chóng phiêu lên thiên đường đẹp đẽ đến vô cùng

Như một sáng hửng nắng, cô bé 16 nhận được mẩu giấy gấp 4 từ cậu bé 16: Tớ thích cậu, Ngọc xinh!

Ôi cái cuộc đời này !! :D

ky' 2

Người yêu em thật

17/11/2009 14:00:00

Nhấn chuột, post cái note đầy mùi trách móc lên FB, Di đắc ý nghĩ Tuân sẽ phải cảm thấy hối hận về những điều anh ấy đã làm cho người yêu của mình. Chạy đến và xin lỗi mình...

Chip Love (tổng hợp)

Note... ngày ....tháng....năm

"Người yêu em thật. Ngày nào cũng nhắn tin cho em bất kể sáng hay chiều, nói với em những lời yêu thương ngọt ngào nhất. Rằng cuộc sống không có em, sẽ vô nghĩa đến như thế nào...

Người yêu hiện tại của em. Cũng nhắn tin cho em mỗi ngày. Nhưng những câu hỏi của anh ấy chỉ là em đang làm gì? Em đã ăn cơm chưa?...Ít khi, à, ko phải ít khi đâu, mà chẳng bao giờ nói một câu nói ngọt ngào, đại loại như " anh nhớ em" . Dù em có nhắc khéo hay chờ mong mòn mỏi, anh ấy cũng không bao giờ làm như thế.

Người yêu em thật. Luôn luôn hứa sẽ cùng em trên những con đường dài. Sẽ xây đắp hạnh phúc với em và không yêu ai khác ngoài em. Dù trời có đổ xuống, anh ấy cũng không bao giờ buông tay em...

Người yêu hiện tại của em...Ngày Valentine đang ngồi bên em, anh ấy nói nếu năm sau chúng ta không còn ở bên nhau như thế này nữa , em không được khóc, không được buồn, hãy mỉm cười nhớ đến những ngày chúng mình có nhau như một kỉ niệm. Ngay lúc đó em đã muốn khóc thật to, muốn gào lên cho thỏa nỗi ấm ức trong lòng...

Người yêu em thật. Sẽ bón cho em từng thìa cháo lúc em ốm, nếu em có đau đớn thì anh ấy sẽ lo lắng đến phát ốm theo em...Chắc chắn là dù em có ung thư như những diễn viên chính trong phim Hàn, thì anh ấy vẫn sẽ ở cạnh em mỗi ngày dài...

Người yêu hiện tại của em. Nhận được tin nhắn thông báo em đang sụt sịt vì hôm qua gặp mưa...Đã mắng em té tát vì cái lý do mà anh ấy tự nghĩ ra: "chắc chắn em lại lười không chịu dừng xe mà mặc áo mưa rồi"...Và khi em còn chưa kịp giải thích thì người yêu hiện tại đã dập máy cái cụp. Em méo xệch vì ốm thì ít mà vì sự phũ phàng của anh thì nhiều...

Người yêu em thật, có lẽ sẽ năn nỉ em đừng rời xa anh ấy. Nếu em có giận dỗi hoặc hứng lên mà nghĩ ra những trò oái oăm để làm khổ anh...

Còn cái người luôn luôn tự nhận là yêu em rất nhiều kia thì sao nhỉ?"

Di nhấn chuột phải. Cái note sặc mùi trách móc, nhưng vẫn rất văn vẻ kiểu blog kia được post lên sau những cái mỉm cười đắc ý của cô.

Tuân sẽ thế nào? Đọc và hối hận về những điều anh ta đã làm cho mình. Chạy đến và xin lỗi mình. Nhưng mình sẽ bắt anh ta phải trả giá những điều tồi tệ mà anh ta đã gây ra cho mình". Nghĩ đến đó, Di lại càng muốn cười thật to . Hôm nay là tối thứ năm, họ vừa cãi nhau buổi sáng. Một trận cãi nhau kịch liệt và nhiều tổn thương nhất từ trước đến giờ. Di đã xếp hết những món đồ nhỏ xinh mà cô đã từng thích mê mải, tất cả những thứ mà Tuân tặng cho cô vào vali, bắt anh mang về...

Tối thứ sáu, trời khô như tôm rang, nó khiến tâm trạng của Di thêm bứt rứt và khó chịu. Suốt từ sáng cô chờ tin nhắn của Tuân, nhưng không có. Bình thường, họ ít khi giận nhau quá mười hai tiếng đồng hồ. Khi đã yêu nhau một khoảng thời gian khá lâu, thì cái cách làm lành của Tuần thường là nhắn tin. Nhắn đi nhắn lại, có khi đến cái sms thứ n Di mới chịu nguôi cơn giận. Khá quen thuộc với kiểu làm lành đó, hôm nay cô cảm thấy hơi hụt hẫng. Đã hơn một ngày từ lúc cãi vã rồi mà chưa thấy Tuân tỏ thái độ hối hận. Di đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng với tay mân mê điện thoại. Lạ thật. Tuân đã từng nói "mỗi khi mở máy tính ra thì điều đầu tiên anh làm là vào FB của em" cơ mà. Anh ta lại là lập trình viên, công việc gắn liền với máy tính, không thể có chuyện không đọc blog của mình sau gần hai tư tiếng như thế này được. Di nằm thượt trên giường và suy luận mông lung...Hay là anh ấy bận nhỉ? Gõ một cái sms hỏi thăm nhưng chẳng hiểu sao cô lại save nó. Không gửi được đâu, Tuân sẽ cười rũ ra mất. Di thở dài ngồi nhìn nick Tuân xám xịt im lìm. Dư âm trận cãi nhau cuối vẫn làm tim Di đau. Cô mở toang cửa nơi ban công và hít đầy phổi cái thứ không khí khô khan như sắp vỡ vụn thành từng mảnh li ti ngoài trời...Hay là anh ấy bận?

***

Tối của ngày tiếp theo... Mọi chuyện cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy. Tuân vẫn kiên trì không chịu nhắn tin hoặc đến nhà chở Di đi dạo như mọi khi, sau mỗi lần cãi nhau. Đó cũng là chiêu thức "thân quen" Tuân thường sử dụng nếu như cuộc tranh luận trở nên gay gắt quá đáng. Và dù muốn dù không, cô vẫn sẽ thỏa hiệp, cô yêu Tuân rất nhiều, chẳng bao giờ nỡ để anh phải đứng chết trôn hàng giờ liền trước cổng nhà. Bây giờ, Di như sốt lên với cái ý nghĩ Tuân coi thường và không cần cô nữa. Điện thoại hỏi thăm cũng không nốt. Hơi sợ, nhưng cô chẳng thể từ bỏ kiêu hãnh để nhắn tin làm lành với Tuân. Buổi sáng của giờ học Tiếng Anh và cả chiều ngồi làm đề cương ôn thi khiến Di không ngơi được đầu ra mà nghĩ đến Tuân. Nhưng cứ tối về đến nhà, bước chân vào đến phòng, là tấm ảnh chụp chung của hai người đập ngay vào mắt, khiến cô lại hướng suy nghĩ về Tuân. Mệt mỏi. Dắt xe ra khỏi nhà, Di đi loanh quanh vô thức. Những con đường cô và Tuân đã dạo chơi. Hơi lạnh. Những giọt nước từ trên trời hắt xuống mắt cô tạo thành vài vệt lấm tấm ở khóe mi như người đang khóc. Mỗi lúc mưa nặng hạt hơn. Nhưng Di vẫn đi miệt mài, cho đến khi đầu đau buốt...

***

Chủ nhật, mọi việc uể oải suốt từ sáng đến tối. Di nằm dài nhìn điện thoại. Nó sáng đèn báo hiệu có tin nhắn hai lần. Một lần của cô bạn gái rủ sang nhà ăn cơm. Một lần là vinaphone thông báo khuyến mại. Như bình thường là cô đã chạy ngay ra hàng, mua thẻ, nạp tiền và ngồi cười hỉ hả sung sướng rồi đấy, nhưng hôm nay thì khác. Cô lẩm bẩm nguyền rủa cái tin nhắn siêu vô duyên kia. Suy nghĩ rất lâu, Di quyết định mang tất cả thứ mà cô gọi là kiêu hãnh kia cho vào sọt rác, nhắn cho Tuân một tin nhắn làm lành. Chờ hoài, chờ hoài cho đến khi điện thoại rung lên bần bật, Di vồ lấy và thấy đau không thở nổi vì những dòng chữ reply:" Anh không nghĩ rằng mình lại yêu em bằng cái cách mà em không hề thích, cả hai hãy để cho nhau một ít thời gian suy ngẫm lại về tất cả mọi việc nhé"...

"Anh ta nói gì thế nhỉ? Vớ vẩn thật . Anh ta đang cố gửi thông điệp chia tay sao? Chỉ là giận thôi mà. Rồi mọi việc sẽ đâu vào đấy. Anh ta không thể buông bỏ tình yêu một cách dễ dàng như thế đâu. Không thể nào."

***

Note ngày...tháng...năm...

Có lẽ anh là một người con trai vô tâm nhất trên đời, theo em...Một người con trai luôn luôn giới hạn những tin nhắn dành cho em. Chỉ có thể hỏi em ăn cơm chưa, hôm nay em ăn được nhiều không? Anh cũng giới hạn em bằng việc nói yêu em, nhớ em. Có cần thiết phải nói những câu chữ phù phiếm đó không? Sao em không để một phút giây nào đó, anh ngồi bên em, nhìn vào mắt em, cảm giác ngay lúc đó là anh yêu em, dù không nói lên lời thì em cũng hiểu, chẳng phải tốt hơn là những tin nhắn sao?

Anh cũng không phải người yêu em thật, theo em...Anh không bao giờ nói yêu em mãi mãi, anh không bao giờ hứa sẽ đi cùng em đến hết con đường của chúng ta. Anh chỉ có thể dùng hết tình yêu ngay bây giờ tặng cho em. Cuộc sống không bất biến. Anh không muốn trói buộc em với lời hứa mãi mãi. Và anh cũng không muốn trở thành một người con trai không trách nhiệm. Hãy cứ tin là anh sẽ yêu em bằng hết tình yêu trong anh, hiện tại. Và có thể là mãi mãi, nhưng mà, chỉ có thể mà thôi...

Anh càng không bao giờ là người đàn ông chân thành nhất. Những khi em đau họng, anh không cho em ăn kem, em nói anh cấm đoán mọi sở thích của em. Anh nhắc em uống thuốc, em giấu thuốc xuống gối. Anh biết làm sao nhỉ? Mỗi lần em ốm, trông em như một con mèo ướt, anh xót xa, nhưng anh không thể thỏa hiệp với những trò đùa của em.

Anh cũng sẽ ko năn nỉ mong em nghĩ lại về tình yêu này, để tha thứ lần cãi nhau gần nhất của chúng ta, tất cả mọi việc do em quyết định, anh tôn trọng. Có thể anh là người không yêu em chân thành, như em vẫn nghĩ. Và nếu điều đó với em là đúng, thì em có thể nói với anh rằng, em sẽ đi tìm một người yêu em thật như cái cách mà em vẫn muốn. Không phải anh...

Người yêu em không thật...

***

- Em xin lỗi...- Di nấc không thành lời trong điện thoại. Nghe trái tim như muốn vỡ tan trong lồng ngực

- Về việc gì thế?

- Vì có lẽ em đã cho mình cái quyền đè nén cảm xúc của anh. Vì có lẽ em đã quá ngốc nghếch khi viết entry kia, khiến anh tổn thương...

- Em đã để lại mọi thứ về chỗ cũ chưa? Trong chiếc vali mà em đã sắp xếp và muốn anh mang về ấy...

- Chưa, em vẫn chưa kịp làm, nhưng bây giờ em sẽ sắp lại như cũ...

- Tấm thiệp mà anh đã tặng em nhân kỉ niệm một năm yêu nhau, em còn nhớ chứ? Em có nhìn thấy giữa hai khe hở của mảnh bìa ghép đó là một mẩu giấy không? Mẩu giấy ở rất sâu giữa hai lớp thiệp. Anh đã cố gắng giấu thật kĩ để chờ ngày hôm nay. Hãy lấy mẩu giấy đó ra và đọc nhé. Đó là tất cả những gì anh muốn nói với em...

Di loay hoay đào bới tất cả đồ đạc trong chiếc vali ngổn ngang những thứ đồ nhỏ xíu, nhưng không khó để tìm ra tấm thiệp trắng được trang trí bởi những nụ hoa vàng li ti. Mảnh giấy bé xíu giấu quá kĩ, đến nỗi không thể nhận ra. Bao lâu nay cô đã không nhận ra là tấm thiệp quen thuộc được giấu một mảnh giấy ở trong. Cô háo hức mở nó, và bật cười...

- Em thấy những dòng chữ đó rồi. Anh biết không? Em đang nghĩ: có thể anh không yêu em như cái cách mà em muốn, nhưng anh luôn hiểu em bằng cái cách mà đến chính bản thân em cũng bất ngờ. Nhưng đó chỉ là những dòng chữ mà thôi. Anh nhắc lại với em đi, chưa bao giờ em muốn nghe điều đó như bây giờ...

- Em... đã ăn cơm chưa?

- Không ! Điều ghi trong mẩu giấy cơ mà

- Anh nhớ em...Thật sự rất nhớ em...Di à, có một người hiện giờ đang rất hạnh phúc, và yêu em nhiều hơn cả những gì em nghĩ đấy, biết không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#duy