Trả TEST Thực hành.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình sẽ làm đề số 3 nhé!

  Hoa và lá của Bỉ Ngạn hoa mặc dù là cùng chung một rễ, thế nhưng đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không gặp gỡ - một loài hoa kỳ lạ. Có thể hoa bỉ ngạn đã chỉ ra được tính chất sinh tử luân hồi (khó có thể gặp nhau) giữa lá và hoa, mà người ta gọi là "bỉ ngạn" (hoa - bờ kia), gợi ra khoảng cách với "thử ngạn" (lá - bờ này). 

------------------------------------ Dãy phân cách ------------------------------

Ta tên là Châu Nhi là một công chúa, từ nhỏ đã sống tại Thiên giới, được mọi người thương yêu kính trọng. Ta lớn lên vốn có dung mạo khuynh thành được các nam tử ở Thiên giới cầu hôn, ta từ chối họ, vì ta biết ta Châu Nhi đã đem lòng yêu một người.

Chàng tên Hoa vốn là võ tướng anh dũng song toàn, hai người trong tình cờ đã gặp nhau trong lúc nhỏ. Hồi đó nàng đi lạc không biết đường về, cứ một mạch vào rừng sâu, chính nàng đã rất sợ hãi. Nào ngờ duyên cơ đã cho hai bọn họ gặp nhau, chàng cứu nàng. Từ đó cả hai chơi với nhau rồi dẫn đến yêu nhau sâu đậm, một mối tình tươi đẹp.

  Vốn hai người đã định xin Thiên đế ban hôn, nhưng vì lúc đó xảy ra loạn lạc, Hoa đành phải gác tư tình sang bên, cầm quân đánh giặc.

Lúc ra đi Châu Nhi đứng đó nhìn chàng, nở một nụ cười, nhưng nụ cười đó lại buồn bã làm sao, hai hàng lệ sa trườn trên gò má trắng gần của nàng. Không biết tại sao lần này nàng lại có cảm giác rất bất an, như là thể sẽ có biến cố gì xảy ra với nàng vậy.

Hoa thấy thế liền ôm Châu Nhi vào lòng an ủi " Châu Nhi nàng đừng khóc ta đi rồi sẽ nhanh về thôi, lúc đó ta và nàng sẽ xin Thiên Đế ban hôn, hai chúng ta sẽ hảo hảo sống hạnh phúc bên nhau."

Châu Nhi nghe vậy tâm tình cũng bình ổn lại đôi chút, ôm chặt Hoa lại, đầu dụi dụi vào lòng chàng, nàng biết vậy nhưng nàng lưu luyến chàng, nhớ đến cái ôm của chàng, âm thanh của chàng và sự ôn nhu chàng dành cho nàng, nàng lưu luyến tất cả.

Hoa cuối cùng cũng phải đi đánh giặc, để lại Châu Nhi ngóng trong chờ đợi một mình. Hai người đâu biết sau cái yên bình ấy chính là một cơn bão tố, hủy hoại tương lai của hai người.

Khi trở về, Hoa biết tin Thiên đế muốn đem gả Châu Nhi cho Tiên tôn để kết tình hữu nghị. Chàng rất tức giận bèn vào cung thỉnh cầu, ngờ đâu Thiên đế nghe xong thì nổi trận lôi đình, giam chàng vào ngục.

Biết tin Hoa bị tống vào ngục vì sự tình của mình Châu Nhi rất đau lòng, tìm cách vào ngục để thăm Hoa.

----------------------------------------Dãy phân cách------------------------------------------

Vốn đang trong ngục Hoa luôn đắm chìm trong nỗi u buồn, lo lắng và bi thương xen lẫn hối hận, cả người lâm vào trạng thái không hồn.

Bỗng nhiên nghe được tiếng của nàng Châu Nhi, cứ tưởng là mình nghe lầm nhưng, khi âm thanh của nàng vang lên một lần nữa " Hoa! Hoa huynh ơi! Là muội! Châu Nhi đây! "

" Châu Nhi! " Hoa giật mình thốt lên âm thanh tràn đầy vui mừng và xen lẫn một chút đau buồn, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đang mở cửa tù trong hối hả nhưng lại đầy kiên trì. Nước mắt cứ như vậy tuôn rơi. Tại sao hắn và nàng lại ở bên nhau không được, rõ ràng bọn họ rất yêu nhau mà! 

Châu Nhi khi mở được cửa ngục liền xông vào ôm Hoa khóc thút thít nhưng âm thanh rất nhỏ, nàng nghẹn ngào nói " Châu Nhi rất nhớ huynh..."

Hoa ôm chặt Châu Nhi vào lòng thủ thỉ " Ta cũng rất nhớ muội! Châu Nhi."

  Châu Nhi lén vào thăm Hoa, hai người bàn kế vượt ngục. Hoa vốn dòng Thiên tướng, pháp thuật tinh thông, rốt cục đã vượt ngục thành công, dẫn theo Châu Nhi chạy trốn.

  Thiên đế biết chuyện, giận dữ phái thiên binh thiên tướng đuổi giết. Hoa và Châu Nhi lâm vào tình cảnh ngặt nghèo, tiến lui đều không có lối. Giữa lúc tuyệt vọng, hai người vì muốn trọn đời bên nhau không chia cắt, Hoa thi triển bí thuật, tự biến hai người thành một loài hoa. Châu Nhi hóa thành nụ hoa trắng trong tinh khiết, Hoa biến thành tán lá xanh mịn màng ôm lấy nụ hoa. Đám thiên binh thiên tướng đuổi giết thấy thế ngỡ ngàng, bèn đặt tên loài hoa này là Mạn Châu Sa Hoa.

 Có sống cùng sống! có chết cùng chết!

  Sống ta nguyện ở mãi cạnh chàng và yêu chàng.

Chết ta cũng nguyện ở bên chàng, cùng nhau đi đến luân hồi.

Đời đời kiếp kiếp mãi không xa chàng.

                                                                                    Châu Nhi.     

   Mọi việc tưởng đến thế thì kết thúc, nào ngờ Thiên đế lòng dạ hẹp hòi, muốn cho đôi tình nhân vĩnh viễn phân ly, bèn nguyền rủa cho loài hoa này một trớ chú vô cùng độc ác:"Mạn Châu Sa Hoa, hoa ngàn năm nở, ngàn năm rụng, lá ngàn năm sinh ra, ngàn năm chết đi. Hoa lá vĩnh viễn không thể gần nhau, dù cùng sống trên một thân cây."

Thời gian cứ thế trôi qua... Cả ngàn vạn năm sau, lời trớ chú cũng trở nên yếu ớt trước ái tình đằm thắm khắng khít của hai người. Cuối cùng hoa lá cùng bung nở trên thân cây, đôi tình nhân chung thủy sắt son rốt lại vẫn có thể tương kiến giữa con sông dài thời gian chia lìa sinh tử.
Kể cả khi lời nguyền bị thời gian bào mòn, thế nhưng lòng dạ hẹp hòi của Thiên Đế vẫn không thay đổi chút nào. Sau khi y biết Mạn Châu Sa Hoa bừng nở, liền sai binh tướng đuổi giết, bắt về.

Mạn Châu Sa Hoa sau khi cùng nở cùng sinh, pháp lực khôi phục, vội vàng chạy trốn. Trời đất bao la nhưng không chốn dung thân, Mạn Châu Sa Hoa cuối cùng đành phải trốn xuống địa ngục. 

  Thiên binh thiên tướng đuổi sát không tha. Chính thái độ hống hách tàn ác của chúng đã khiến cho người Ma vực nổi lòng oán ghét, lại thêm câu chuyện tình Mạn Châu Sa Hoa càng khiến họ nổi mối thương tâm, cuối cùng người Ma vực đứng ra bênh vực cho Mạn Châu Sa Hoa, dẫn đến một trường Thần Ma đại chiến.

Trong khi hai bên chiến đấu, máu tươi của binh sĩ hai bên chảy tràn mặt đất, đồng thời lại bị hút hết thảy vào cây Mạn Châu Sa Hoa. Máu tươi nhiều đến nỗi nụ hoa vốn trắng trong tinh khiết cũng trở thành đỏ tươi như máu, yêu dị và diễm lệ vô cùng.

Cả Mạn Châu Sa Hoa cũng không hay biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên huyết quang từ cây hoa xông vọt lên tận trời, tất cả binh sĩ hai bên đang chiến đấu thảy đều bị biến thành tro bụi.


Biến cố đột ngột này oanh động cả tam giới, Thiên đế, Ma vương, Quỷ vương, Tiên tôn đều tự thân đến xem xét. Thiên đế vẫn không cam lòng, quyết bắt Mạn Châu Sa Hoa trở về, tuy nhiên thông qua Thiên nhãn kính cả 4 người bọn họ đều biết Mạn Châu Sa Hoa đã vượt khỏi tam giới, siêu thoát ngũ hành, không chịu câu thúc của các quy tắc thông thường nữa.

Tiên Tôn chỉ nhàn nhạt phán một câu " Thiên Đế, ta rất thất vọng về ông. Rồi sau này ông sẽ biết yêu là gì,  đến lúc đó hối hận cũng đã muộn." 

Thiên Đế không cho là đúng hừ lạnh nói " Tình yêu? Hừ! Đối với ta chỉ là phù du thôi, hơn nữa yêu chỉ là rằng buột bản thân với cục đá mà thôi! Nó sẽ kéo bản thân lại đằng sau. Thứ tình yêu đó ta không cần."

Chính câu nói và hành động này của Thiên Đế mà Ma Vương và Quỷ Vương càng thêm bất mãn Thiên Đế, ra lệnh một câu " Minh Giới từ nay thoát ra khỏi phạm vi của Thiên Giới, từ nay không còn quan hệ. Về phần Mạn Châu Sa, nó thích ở Minh Giới thì phong cho nó cai quản U Minh Chi Lộ."

Vì Mạn Châu Sa Hoa tiền thế đã chịu nhiều oan ức, lại thêm oán khí chưa tan, thích hợp để dẫn độ các vong linh lầm lạc trở lại luân hồi, cho nên cuối cùng 4 người quyết định để Mạn Châu Sa Hoa lại bên Nại Hà, suối Hoàng Tuyền hầu dẫn độ vong hồn oán khí trên thế gian.

Từ đó, bên bờ Hoàng Tuyền, dưới cầu Nại Hà, cây hoa đỏ rực, yêu dị diễm lệ vô cùng cứ bừng nở, sinh sôi, dẫn đường cho các đôi tình nhân chia cắt, cho những vong hồn còn nhiều oán khí quay lại luân hồi, nhận lấy nhân quả mà số phận chú định. Đời sau gọi loài hoa này là hoa bỉ ngạn.

* Đoạn đối thoại nhỏ, cứ coi đây là phần ngoại truyện đi.  

" Châu Nhi! Châu Nhi! Nàng có biết không ta cứ hay nghĩ là sau này lớn lên sẽ có một nương tử như thế nào, có đẹp như Châu Nhi hay không? Có đáng yêu như Châu Nhi hay không? Có hát hay như Châu Nhi hay không? Có tài hoa như Châu Nhi hay không? Có dịu dàng với huynh như muội hay không?" Một thiếu nam  khoảng 18 tuổi nằm vắt veo trên cành cây nói vọng xuống một thiếu nữ 16 tuổi dung mạo tuyệt thế, đang nhàn nhã uống trà, đọc thư, không ai khác đây là Châu Nhi, còn người nói chính là Hoa.

Châu Nhi bỏ thư xuống ngẩn mặt lên nhìn Hoa nhíu mày không vui nói " Hoa ca! Nương tử của huynh tại sao lại lấy muội ra làm so sánh, chẳng lẻ huynh thích mẫu hình như muội lắm à? "

" Hắc hắc! Không được hay sao? Muội có gì không tốt? Trong mắt ta chẳng ai tốt hơn muội cả! " Hoa cười hắc hắc, vui vẻ nói.

" Thôi đi! chọc muội hoài à! Vui lắm sao?" Châu Nhi đỏ mặt hét lớn rồi luống cuống chạy vào trong nhà.

Hoa ngồi trên cành cây cười ha hả, không may cành cây răng rắc một cái liền gảy. Thế là Hoa cứ như thế ôm đất mẹ một cách rất hoa lệ.

Trốn trong nhà Châu Nhi lén nhìn ra, thấy một màn như vậy, liền cười nghiên cười ngả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro