Amelie Team (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.Write là "viết" nên writer là "người viết truyện".
2. Yếu tố của một write giỏi:
+ Thứ nhất, wrier-er cần phải tự tạo cho mình 1 phong cách viết riêng.
+ Thứ hai, writer-er phải có đam mê và hứng thú.
+ Thứ ba, write-er không được đạo văn hay cắp ý tưởng từ một truyện nào đó rồi ghép vào truyện và nói đó là của mình.
+ Thứ tư, write-er cần phải biết tiếp nhận và chia sẻ những ý kiến nhận xét của các reader để nâng cao khả năng viết của chính bản thân.
+ Thứ năm, write-er cần phải có 1 vốn từ phong phú. Từ đó sẽ khiến truyện thêm hay và không bị khô khan dẫn đến nhàm chán.
+ Thứ sáu, write-er nên đọc nhiều thể loại truyện khác nhau để học hỏi kinh nghiệm từ họ và có thể nâng cao khả năng viết của mình nhưng đừng có copy hay đạo truyện người ta nha.

Yếu tố của một tác phẩn hay

- Ý tưởng độc đáo, không bị lặp ý tưởng
- Tiêu đề hay và toát lên được phần nào ý nghĩa câu truyện.
- Văn phong hay nói cách khác là vốn từ trong tác phẩm phải phóng phú.
- Không teencode hay viết tắt.
- Trình bày truyện rõ ràng, câu từ mạch lạ.
- Không nên dừng nửa chừng.

3.Những khuyết điểm mà các writer thường mắc phải:
- Lỗi chính tả,cách dùng từ và cách diễn đạt ý. Cách khắc phục: Về lỗi chính tả: trước khi xuất bản thì kiểm tra lại toàn bộ truyện. Còn về cách dùng từ và cách diễn đạt ý thì chỉ có cách là luyện tập viết nhiều vào và đọc những truyện hợp văn phong của vản thân mà học hỏi thôi

- Lỗi dấu câu. Cách khắc phục: nên để ý hơn về dấu. Cậu hãy thử đọc lại tác phẩm và ngắt câu đúng như những gì mình viết. Nhiều khi cậu sẽ nhận ra rằng cách ngắt dấu sẽ hơi bị tụt cảm xúc. Việc cậu cần làm là sửa lại câu ấy và đọc lại một lần nữa xem đã ổn chưa là được. (Đó chỉ là suy nghĩ của mình thôi)

4. Những lỗi mình sẽ không bao giờ mắc phải. Hmm, phần này thì mình không chắc chắn được vì có đôi lúc mình khá nóng vội nên không tránh khỏi việc sai sót. Mình có thể khắc phục nó được nhưng đôi lúc vẫn có thể mắc lại.

5. Ý tưởng của mình:
- Các bộ phim và các bài hát.
- Câu chuyện thường ngày.
Các mình khai thác nó:
- Mình sẽ phân tích từng ý ra và kết hợp các từ ngữ miêu tả hay các câu từ và dần dần biến đổi thành câu chuyện hoàn chỉnh.

6. Yếu tố của 1 Writer trong nhóm:
- Sáng tác truyện.
- Trả đơn cho khách nếu có write shop.
- Cùng các Writer khác nghĩ ra ý tưởng và có thể collab với thành viên trong nhóm để tạo ra một tác phẩm tốt nhất.
- Có thể góp ý hay ra đề cho các thành viên hoặc các tts để giúp họ cũng như mình luyện tập viết.

Mình chọn thêm đề 3

Đề 1: (Mình đã cắt ở phần V trong truyện "Hẹn anh kiếp sau" và thay đổi một chút để hay và hợp lý hơn)

Em yêu anh, anh yêu cô ấy.
Em chỉ dám đứng sau nhìn anh hạnh phúc.
Đối với anh, chắc em chỉ là cô gái được anh thương hại không hơn không kém.
Chẳng nhẽ em không xứng để được yêu thương hay sao?

--------------

Tất cả mọi chuyện xảy ra giữa anh và bạn như muốn đè nặng đôi vai nhỏ bé của người thiếu nữ 22 tuổi. Điều bạn muốn làm nhất hiện là muốn quên anh và bắt đầu lại cuộc sống riêng của mình, bạn đã lặng lẽ xin thôi việc ở SM. Bạn thở mạnh, nhìn anh lần cuối rồi ra đi trong sự im lặng. Bây giờ, bạn đang cố gắng định hình lại mối quan hệ giữa anh và bạn chỉ là idol và fan không hơn không kém. Để thực hiện tiếp công việc của mình, bạn đã tạm gác chuyện tình cảm giữa anh và bạn.

Sau 5 năm làm thực tập sinh vất vả, bạn hiện đang là chị cả kiêm trưởng nhóm của P-GIRLS(có thể hiểu là Perfect Girls) thuộc YG Entertainment.- nhóm nhạc nữ nổi tiếng nhất hiện nay. Bạn và cả nhóm đang chuẩn bị cho lần comeback sắp tới. Xuất hiện trước công chúng là đội hình 5 cô gái trẻ tài năng, đáng yêu nhưng vẫn mang đậm phóng cách sexy, quyến rũ.

Trong mắt mọi người, bạn là một người trưởng nhóm lạnh lùng, khó gần nhưng đâu ai biết rằng sâu thẳm bên trong lại là một con người đang cố tạo ra vỏ bọc mạnh mẽ. Bạn không còn thể hiện cảm xúc của mình trước mặt mọi người như trước. Không bao giờ chịu tâm sự với ai ngoại trừ cô bạn thân. Bạn đã thay đổi về mọi mặt duy chỉ tình cảm bạn dành cho anh vẫn còn đó, không hề mai một chỉ là không biểu hiện ra ngoài.

Đợt comeback lần này của nhóm bạn trùng với EXO. Bạn đi ngang qua phòng chờ của EXO, Sehun nhận ra bạn:

- Sa Yeong, là em đúng không?

- Sehun Oppa?

Bạn giật mình quay lại khi nghe được giọng nói quen thuộc ấy.

- Ya, em thay đổi quá. Tí nữa là anh không nhận ra. Nhìn em ở ngoài xinh hơn trên TV nhiều đấy!

- Oppa, anh lại trêu em rồi.

- Sehun, anh mượn điện thoại cậu chút...

Kyung-soo khựng lại khi nhìn thấy bạn

- Sao cô lại ở đây?

- Đừng có hiểu lầm. Đợt comeback của P-GIRLS trùng với EXO nên tôi mới ở đây

Bạn quay sang nhìn Sehun vui vẻ:

- Thôi, cũng đến lúc em phải đi rồi. Tạm biệt anh.

Bạn nhìn Kyung-soo một cách lạnh lùng:

- Chào anh.

Kyung-soo chạy theo, kéo tay bạn lại:

- Cô định bám đuôi tôi đến chừng nào đây?

- Anh có thể ngưng ảo tưởng được không? Buông tay ra, tôi còn phải đi chuẩn bị.

- Đi chuẩn bị? Chuẩn bị để làm phiền tôi à?

- Anh thôi đi! Anh cứ như vậy đến khi nào nữa.

Bạn đẩy mạnh anh ra rồi chạy thật nhanh đến phòng chờ của nhóm. Vừa đi, bạn vừa cố kìm nén cảm xúc của mình. Sau bao nhiêu năm, anh vẫn chỉ đối xử với bạn một cách quá đáng.

--------------

   2 tuần sau, bạn đang trên đường đi về kí túc xá. Bạn bất chợt nhìn thấy một chiếc ôtô đen đang lao rất nhanh về phía Ah In. Bạn gọi to tên cô, và chạy ra định đẩy cô ra khỏi đó.

Bạn khựng lại vì không tin vào những gì vừa xảy ra trước mặt mình.

Cơ thể anh nằm dài trên đường, máu chảy lênh láng. Phải,...anh đã đẩy Ah In ra và một mình anh hứng chịu tất cả. Bạn vội vàng chạy lại bên anh nhưng ngay sau đó, bạn không dám bước thêm nữa bởi bên cạnh anh đã có người con gái anh yêu chăm sóc. Bạn chỉ dám đứng sau và quản sát tất cả mọi việc.

-----------------

Bác sỹ bước ra từ trong phòng cấp cứu, mặt buồn bã nhìn Ah In:

- Cô là người nhà của bệnh nhân phải không?

- Phải...phải...Đúng rồi bác sỹ.

- Thực trạng của bệnh nhân bây giờ rất nghiêm trọng. Do bị va chạm ở phần đầu quá mạnh nên đã ảnh hưởng đến não bộ. Giờ chỉ còn cách cấy não thì mới có thể cứu sống được bệnh nhân.

- Sao? Cấy não?

Ah In sững sờ, đứng cũng không vững.

- Cô quyết định nhanh đi. Giờ chỉ còn cách đấy thôi. Nếu không sẽ không cứu vãn được gì đâu.

-....

- Tôi sẽ cấy não mình cho bệnh nhân.

Bạn bước đến gần bác sỹ và Ah In dõng dạc nói từng chữ.

- Sa Yeong? Sao cô ở đây?

- Đó là việc của tôi.

- Cô muốn cấy não mình cho bệnh nhân?

- Vâng. Xin bác sỹ cứ lấy não của tôi mà ghép cho bệnh nhân.

- Vậy cô vào phòng chờ đợi tôi để lấy mẫu đơn, cô điền vào đơn sau đó chúng ta sẽ bắt đầu.

- Vâng.

- Sao cô?...Cảm ơn cô rất nhiều!!!!

- Đừng làm những hành động đó trước mặt tôi.

- Tôi...

- Cô đợi tôi chút...

Bạn lấy từ trong túi áo ra một mảnh giấy trắng, viết lên đó những lời cuối bạn muốn gửi đến anh

- Này, cô cầm lấy đi. Khi nào anh tỉnh lại, nhờ cô đưa tờ giấy này cho anh ấy giúp tôi.

- Được rồi. Tôi sẽ đưa nó cho anh.

Ah In choàng tay ôm chầm lấy bạn vừa nói vừa khóc.

- Cô Kim Sa Yeong mời cô đến phòng chờ.

- Nae. Cô phải luôn khiến anh hạnh phúc đấy. Đừng làm anh ấy buồn nha. Tạm biệt cô.

Bạn quay đi, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bạn.

- Em yêu anh, Kyung-soo à!!!

Giọng nói của bạn vang lên khe khẽ.

Nằm trong phòng mổ, mùi thuốc mê xộc lên mũi bạn. Bạn nhìn lên trần, nở 1 nụ cười tươi rồi nhắm mắt ngủ một giấc mà không bao giờ tỉnh lại.

-------------

Đám tang của bạn được tổ chức ngay sau đó. Tất cả mọi người đều tiếc thương cho sự ra đi của bạn duy chỉ mình anh là không biết. See Hin và Sehun khóc rất nhiều và họ luôn tự trách bản thân mình.

Tuy nhiên bạn chết không vô ích. Bạn hy sinh bản thân mình vì anh và đã đem niềm vui tới cho Ah In, gia đình anh và đặc biệt là... Anh.

--------------

Anh tỉnh lại sau lần cấy não, người đầu tiên anh nhìn thấy là Ah In, lòng anh vui sướng đến phát điên, ôm chầm lấy Ah In:

- Cảm ơn em. Cảm ơn em đã cứu anh. Anh tưởng là không được nhìn thấy em nữa chứ.

Giọt nước mắt của Ah In bất giác chảy ra.

- Sao em lại khóc?

- Th...thật...r...ra... Người cứu anh không phải em.

- Em nói cái gì vậy hả Ah In?

- Thật ra, chính Sa Yeong là người đã cứu anh chứ không phải em.

Dúi vào tay Kyung-soo tờ giấy mà bạn đã gửi.

"Kyung-soo Oppa!

Em phải đi cùng P-GIRLS sáng Nhật Bản lưu diễn khá lâu nên chắc em sẽ không gặp được anh nữa đâu. Nên đây là những lời cuối em muốn gửi anh:

Em chỉ là một người bình thường. Khát thì uống nước, mệt thì nghỉ ngơi, mà đau thì sẽ phải tự buông tay. Cho dù đến cuối cùng, ta vẫn không thể ở bên nhau. Nhưng anh luôn phải nhớ kĩ rằng:

Em vẫ luôn yêu anh, yêu anh rất nhiều. Sống thật tốt vào anh nhé. Ah In cô ấy là một cô gái tốt nhưng lại khá yếu đuối. Anh hãy ở bên và chăm sóc cô ấy hết mực nhé.

Em đã luôn tự nhủ rằng sẽ quên anh và hoàn thiện lại cuộc đời mình. Hì. Anh thấy xem, bây giờ em đã thành công rồi phải chứ? Nhưng tại sao em vẫn chẳng thể quên nổi anh. Luôn nghĩ tới những tháng ngày ta bên nhau và lúc anh phản bội em nữa. Hmm, nhưng thôi anh à. Người ta nói rằng chuyện gì đã cũ rồi thì không nên nhắc lại nữa làm gì.

Mặc dù kiếp này chúng ta chẳng thể thuộc về nhau... Nhưng em muốn. Em muốn kiếp sau được trở thàn người anh yêu thực sự dù chỉ 1 giây thôi cũng được. Anh nha ( Em cảm thấy viết như này thì hơi quá nhưng mà thôi kệ*mặt cười*)

Yêu anh
Kim Sa Yeong"

- Lưu diễn gì chứ?

Anh khẽ rơi nước mắt khi đọc được những lời cuối của bạn dành cho anh.

- Đồ ngốc! Em...

Anh nghẹn ngào không nói nên lời.

Sau 1 tháng phục hồi hoàn toàn, anh đến thăm bạn. Bạn nhìn anh cười vui vẻ. Đặt nhẹ bó hoa lên mộ, anh nhìn bạn, thổn thức mà hét lên:

- Yeongnie à! Kiếp sau chúng ta yêu nhau nhé. Anh hứa đấy.

Cùng tại thời điểm đó ở một nơi gọi là thiên đường, bạn nhìn anh mỉm cười hạnh phúc:

- Em yêu anh!

Cơn gió se lạnh của mùa đông mang bạn đi mất để lại người con trai đang ân hận về quá khứ.

Đề 3:

Ngày 6 tháng 10 năm XXX

"Gửi anh, Độ Cảnh Tú,

Đây có lẽ là bức thư cuối cùng mà anh nhận từ em. Có lẽ em sẽ không làm phiền anh nữa đâu.

Anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ? Người con trai thư sinh, đang cầm trên tay quyển sách đọc mà chẳng để ý đường và cũng bởi đó, em gặp được anh. Chẳng biết từ lúc nào chúng ta lại thân nhau, luôn chia sẻ tất cả mọi điều với nhau,... Và cũng không biết rằng em đã yêu anh tự bao giờ. Em luôn cố gắng che giấu thứ cảm xúc mù quáng của mình nhưng có lẽ em không làm được đâu.

Ngày em tỏ tình anh, anh còn nhớ chứ? Đó là một buổi sáng đẹp trời, không khí dịu nhẹ mà thoáng mát. Chúng ta đứng dưới gốc cây nơi lần đầu ta gặp nhau, em ngại ngùng, ấp úng mà nói từng chữ "Em thích anh." Cảm tưởng như lúc ấy thời gian như ngừng trôi, tất cả mọi thứ như ngưng lại như khiến em cảm thấy rằng mình đã thất bại. Nhưng không, có lẽ ông trời vẫn ban cho em chút thương hại, anh đã đồng ý lời tỏ tình ấy, anh nói rằng anh yêu bất chấp giới tính miễn sao hai người yêu nhau thật lòng. Em đã tin như vậy đó.

Từ ngày ấy, tuy có đôi chút ngại ngùng, không quen nhưng rồi mọi chuyện sẽ qua thôi. Không việc gì phải lo lắng. Ngày em trao cho anh tấm thân trong trắng này cũng là ngày anh rời xa em mãi mãi. Em nhận ra rằng anh chỉ đang muốn đùa cợt với em. Em chỉ như một con rối hay một con búp bê mà cho anh thỏa mãn dục vọng của chính bản thân. Không hơn không kém.

Từ sau hôm ấy, anh đã chẳng còn về nhà, luôn cố gắng tránh mặt em. Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, cái ngày khủng hoảng nhất đời em, em trông thấy anh. Vẫn là vóc dáng ấy, vẫn vẻ mặt ấy, anh bước ra từ quán bar, bước chân đi không vững, em chạy thật nhanh đến chỗ anh nhưng có lẽ không kịp rồi, bởi xem kìa, anh đã có ai bên cạnh.

Một cô gái thật xinh đẹp, có lẽ đó mới chính là người anh yêu. Em chỉ lặng lẽ đi theo sau anh, quan sát anh từ phía xa. Đúng với tất cả những suy nghĩ của tôi, họ vào nhà nghỉ. Em chỉ biết khóc thầm trong lòng, gượng cười với hiện thực phũ phàng này.

Nhìn anh với cô ta, chà thật thú vị. Từng lớp áo được cởi ra, hai thân thể hoà quyện vào nhau, say đắm, điên cuồng. Anh chẳng khác gì một con mãnh thú lao vào cô ta như ngấu nghiến thứ đồ ăn của riêng mình. Từng cú thúc của anh thật mạnh mẽ, em cũng muốn được tận hưởng nó. Có lẽ em thật điên rồ, anh nhỉ? Nhưng thật sự, em muốn tham gia trò chơi ấy, kích thích thật đấy. Tuy vậy, đợi em chút nhé.

Vào lúc em đẩy cửa phòng vào, anh vẫn chìm đắm trong chính cơn dục vọng của mình mà không hề biết đến sự tồn tại của em.

"Em tham gia với được chứ?"

Em chỉ nhỏ nhẹ mà lên tiếng, vỗ vỗ vai anh vài lần, anh quay ra nhìn em. Anh. Sao lại ngạc nhiên vậy chứ? Em chỉ muốn gần anh hơn thôi mà.

"Kim Chung Nhân!"

Anh nhắc tên em, hạnh phúc lắm đó anh à. Em muốn ngừng đọng thời gian một lần nữa để em có thể nhìn anh lâu hơn, được yêu anh thêm dù chỉ một giây thôi. Nhưng làm sao đây, dù gì chuyện cũng ra nông nỗi này nên xin lỗi anh.

"Đoàng"

Xin lỗi anh rất nhiều. Anh đừng trách em nhé. Em còn nhớ trong căn phòng ấy, mùi máu tanh đến mức nào nhưng cớ sao máu anh lại thơm ngon đến vậy? Em cứ muốn thưởng thức nó mãi thôi. Nhưng thật không xứng chút nào, máu anh không thể lẫn với máu của người đàn bà dơ bẩn kia được. Em sẽ phải tẩy uế giúp anh rồi. Anh hãy cứ yên tâm.

Anh có biết vì sao hạnh phúc luôn trôi qua nhanh hơn tổn thương không? Vì khi người ta hạnh phúc, họ mải mê chìm đắm trong nó và quên đi những gì xảy ra xung quanh. Và để đến khi hạnh phúc trôi đi mất thì tổn thương kéo về, tổn thương không biến mất được nhanh như hạnh phúc, vì nỗi đau nào cũng cần phải được bù đắp và chữa lành.

Tình yêu luôn là thứ gia vị, chất xúc tác tuyệt vời cho cuộc sống thêm thi vị, muôn hình muôn vẻ nhưng mấy ai có được hạnh phúc như ý muốn. Nhưng biết sao được đây, em đã ngã vào tình yêu, chìm đắm trong nó.Buồn thay, một khi trái tim em đã trót lỡ nhịp, em sẽ chẳng thể kiểm soát được nữa. Nên có lẽ đó là lý do vì sao em lại yêu anh đến điên cuồng như vậy.

Nhưng có lẽ em đã thành công rồi anh ạ. Thành công trong việc giữ anh là của riêng mình. Từ giờ sẽ chẳng ai chia cách được chúng ta đâu. Anh ở nơi đó cũng hãy hạnh phúc cùng em. Anh nha.

Yêu anh
Kim Chung Nhân"

Đôi lời:
Tuổi trẻ của chúng ta có lẽ đều phải ít nhất một lần trải qua cảm giác hẫng hụt, đớn đau nghẹn đắng khi nhìn người mình thương bước đi trên con đường ngược chiều với mình.

Tuổi thanh xuân của chúng ta, ai rồi cũng sẽ giữ một người như thế, ai rồi cũng sẽ yêu một người bất chấp dù biết đó là là sai, ngốc, mù quáng, là đau lòng đến thấu cùng. Nhưng bản thân vẫn chọn đau một lần để được nhìn thấy, dõi theo, quan tâm họ như một người bạn đồng hành.

Be Smile nhé.

THE END

Đề 2: Twoshot "Youth"

Chap 1:
--------

"Thanh xuân", chỉ hai từ cũng đủ khiến tôi bồi hồi khi nghĩ tới.

Đã bao giờ bạn tự hỏi "Thanh xuân" là gì chưa? Còn đối với tôi, nó là một trải nghiệm đáng nhớ, lần đầu tiên biết yêu và cũng là lần đầu tiên biết nhớ.

"Đúng người nhưng sai thời điểm là một sự tiếc nuối". Quả thật đúng!

Tôi đã dành cả tuổi xuân chỉ để theo đuổi một người không yêu mình.

Lúc đầu nó đẹp lắm, hình ảnh cậu trai cao lớn, khoác trên mình chiếc áo đồng phục thư sinh, đứng bên chiếc xe đạp và luôn đứng chờ tôi mỗi khi tan học. Nụ cười toả nắng của cậu khiến tôi loạn nhịp.

Lần đầu khi hai chúng tôi gặp nhau cũng là lúc tôi đang mắc phải một căn bệnh, cậu đột nhiên đến bên tôi như được đưa đẩy trước đó, ân cần và hỏi han từng chút một. Và chính bởi đó, tôi cứ thế mà thầm thương trộm nhớ cậu.

Nhưng cuộc đời đâu dễ dàng như vậy, tôi nhận ra một điều cậu chính là người mà cô bạn thân tôi thích thầm bấy lâu. Cô luôn ngồi tâm sự với tôi về cậu cả hàng giờ liền. Cứ như vậy, tôi đã có thể hiểu rõ cậu hơn. Khi tôi nghe được rằng cô sẽ đi tỏ tình cậu, tôi đã khá buồn và cũng không dám nói chuyện với cậu nữa.

Nhưng,...có vẻ ông trời đã giúp tôi. Cậu đã từ chối lời tỏ tình đó của cô và nói rằng đã có người thích. Tôi mừng thầm trong lòng, biết rằng làm vậy không nên nhưng tôi không thể kiềm chế được sự hạnh phúc ấy và tôi cũng thắc mắc, muốn biết được người cậu thích là ai.

Lần này tôi quyết không do dự nữa mà hỏi thẳng cậu. Câu trả lời của cậu khiến tôi khá bất ngờ. "Anh thích em". Đọc được dòng chữ ấy, tôi nhảy cẫng lên vui sướng. Nhưng ngay sau đó, tôi chợt nghĩ đến những việc tiếp theo sẽ xảy đến.

Bị cô bạn thân căm ghét và bị mọi người xa lánh. Họ luôn nói rằng tôi đã cướp người yêu bạn thân, mặt dày,.. và đủ các lời ác độc khác mà họ có thể gắn cho tôi. Dù chỉ thoáng qua nhưng cũng đủ khiến tôi đau xót. Họ đâu phải tôi, họ đâu hiểu được những gì đang hiện hữu trong tôi, cớ sao họ không thấu hiểu mà còn đâm sâu vào vết thương ấy. Thật đúng là miệng lưỡi thế gian!

Cậu đã thông cảm cho tôi mà luôn an ủi, động viên tôi. Càng ngày, tôi lại càng yêu cậu nhiều hơn, yêu cậu đến mù quáng. Tôi cứ trao hết đi những gì tôi có mà không hề nhận ra mình thật thảm hại.

Cậu thì ngày một lạnh lùng, vô tâm với tôi. Vậy sao tôi vẫn luôn yêu câu hết mực. Luôn gửi cho cậu những dòng tin nhắn hỏi thăm như trước kia cậu đã làm và sau đó là hai chữ "Đã xem" lạnh nhạt.

Có người nói rằng "Im lặng là sẽ mất nhau" và quả thật là như vậy. Ngày cậu nói chia tay, nó thật lạnh lẽo làm sao. Ánh mặt trời buông xuống, những cơn gió lạnh thổi đến, luồn qua các hàng cây "xào xạc". Hai con người đứng đối diện nhau, im lặng một hồi, nhìn nhau chua xót. Cậu lên tiếng trước:

- Chúng ta chia tay nhé!

Tôi im bặt người, cố gắng kìm nén giọt nước mắt đang trực trào chảy ra. "Tại sao anh lại muốn chia tay tôi?", "Tôi đã làm gì sai sao?",... Hàng loạt những suy nghĩ cứ liên tục xoay quay trí óc tôi lúc ấy. Tôi run run lên tiếng:

- Chúng ta đang rất tốt mà, tại sao lại chia tay? Em không hiểu!

- Anh và em quá khác nhau, nếu cứ tiếp tục người chịu thiệt sẽ là em.

- Em không quan tâm. Dù thế nào em cũng vẫn chịu được. Chỉ cần bên anh thôi là em hạnh phúc lắm rồi.

Cậu bất ngờ nổi giận với tôi, quát lên:

- Tôi nói cô không hiểu sao? Tôi chán ngấy cô rồi. Chia tay đi!

Cậu nói xong, vội vã quay đi mà bỏ mặc tôi một mình ở lại với những kỷ niệm. Nhìn bóng hình cậu mờ dần qua các hàng cây. Tôi ngước lên trời, nhắm chặt mắt và cố gắng gượng cười.

Sau hôm ấy, tôi cảm thấy hụt hẫng với cuộc sống hiện tại. Những đêm khóc ướt gối đến cạn kiệt nước mắt, tự làm mình tổn thương bằng cách cấu xé da thịt. Rồi tôi lại tự mình độc thoại hỏi đã làm gì sai đến cả thế giới cũng quay lại với mình. Ngay cả đến người mình thương nhất cũng chẳng dám nói chuyện, sợ bị tổn thương.

Tất cả mọi chuyện từ việc học hành, gia đình và bạn bè,... chẳng điều gì khiến tôi có thể tìm lại niềm vui đã bị đánh mất. Tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ bước đi cùng nhau trên con đường trải đầy hoa hồng mãi mãi. Nhưng chắc có lẽ tôi đã lầm. Trên đời này làm gì có cái khái niệm viển vông đó chứ.

Tôi cứ lặng lẽ dõi theo cậu từng ngày, từng ngày một. Quan sát cậu từ phía xa, từng cử chỉ, lời nói của cậu khiến tôi nhớ đến những năm tháng trước đây. Nó thật mới đẹp làm sao! Nhưng thật tiếc rằng, điều đó chỉ tồn tại trong khoảng thời gian rất ngắn rồi lại vội vã trôi đi.

Tôi muốn quên cậu lắm nhưng cớ sao cả con tim lẫn lý trí không cho phép như vậy. Chợt nhận ra rằng điều đó là không thể. Tôi đành phải tự tạo cho mình một lớp vỏ bọc vững chắc, kiên cường, cố gắng tồn tại trong cái xã hội nhẫn tâm này.

Điều ngu ngốc nhất tôi có thể làm bây giờ chính là làm vừa lòng những người xung quanh. Tôi học ngày, học đêm, học đến kiệt sức chỉ để chứng tỏ rằng mình đã thay đổi. Tôi mặc lên mình lớp vỏ sáng láng, đẹp đẽ nhưng đâu ai biết rằng đằng sau nó là cả một con người đang thối nát từng ngày.

Cảm giác mình chẳng còn giống ngày xưa nữa. Khuôn mặt luôn mỉm cười giờ lại toát lên vẻ buồn ảm đạm. Chẳng còn vui vẻ, hoạt náo như ngày trước chỉ muốn thu mình lại thật kỹ. Lạnh lùng, vô cảm, nhẫn tâm,... đó là những gì tôi học được khi phải "chiến đấu" lại với những con người xung quanh.

Trong một khoảnh khắc lướt qua như một cơn gió, tôi bắt gặp được nụ cười năm đó, ngọt ngào, dịu nhẹ nhưng rất tiếc người đó lại chẳng phải cậu. Nếu nói chính xác hơn thì có lẽ tôi đã rung động. Đơn giản là nụ cười của người ấy thật rất giống cậu và tôi muốn được thấy nó lần nữa.

Tôi bắt đầu yêu một người mới, đáng tiếc rằng tình yêu ấy chỉ xuất phát từ một phía. Một người cho đi sự yêu thương còn một người thì né tránh. Thảm hại! Tôi nhận ra rằng mình chẳng khác cậu là mấy. Có khi tôi còn nhẫn tâm hơn cậu nhiều.

Đùa giỡn với tình cảm của người kia, giữ người kia lại chỉ để vơi đi nỗi nhớ người cũ, dùng người ấy như là thứ mua vui cho mình,... Chẳng thế hiểu được tôi đang suy nghĩ gì.

Và chuyện gì rồi cũng sẽ xảy ra, ngày tôi kết thúc thứ tình cảm dối trá này, lại một lần nữa, quay về với tôi của lúc trước - Nhớ cậu trong âm thầm.

Lại tiếp tục công việc xây dựng vỏ bọc xưa, cố gắng bám trụ lâu hơn và cầu xin sự yêu thương từ cậu...

Sáng chủ nhật hôm ấy, trời nắng nhẹ, không khí thật tốt lạnh, tôi đi trên con đường ngõ quen thuộc dẫn tới nhà cậu, tôi hỏi người nhà của cậu và nhận được thông tin rằng cậu đang ra ngoài có chút việc. Tôi không nói gì mà chỉ lặng lẽ đứng ngoài cổng đợi cậu về, một tiếng rưỡi trôi qua, đôi chân tôi mỏi rã rời, bèn ghé tạm vào một quán nước nhỏ để nghỉ ngơi.

Bất giác, tôi nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc của cậu, tôi mừng rỡ mà định gọi to tên cậu nhưng.... Một cô gái chạy tới chỗ cậu, vui vẻ mà nắm lấy đôi bàn tay ấy, đung đưa làm nũng. Tôi thấy thật khó chịu, đang nhíu mày để nhìn xem cô gái ấy là ai thì tôi sững sờ. Chẳng phải ai xa lạ mà lại chính là bạn thân tôi.

Người đã gắn bó với tôi suốt 8 năm trời, luôn ở bên an ủi tôi, vào cái lúc tôi đau buồn khi chia tay cậu chính cô đã gánh vác phần nào nỗi buồn ấy cho tôi. Là một người bạn tốt nhưng sao có thể đối xử với tôi như vậy?

Tôi cầm máy lên gọi cho cô, mắt không ngừng quan sát hai người.

- Mày đang ở đâu đấy?

- Tao đang học, có việc gì không?

- À tao muốn rủ mày đi chơi ấy mà.

- Ô, vậy tiếc quá. Tao không đi được rồi. Xin lỗi mày nhé!

- À không có gì đâu. Vậy thôi nhé.

- Ừ.

Tôi dừng cuộc gọi, đưa tầm mắt nhìn cô, khỏi phải hỏi cũng biết cảm xúc của tôi giờ đây như thế nào. Cảm giác bị bạn thân phản bội nó đau đớn gấp mấy lần chuyện của cậu. Tôi hít một hơi thật sâu và thở mạnh ra. Không thể tin nổi có ngày người mình tin tưởng nhất hoá ra lại là người phản bội mình.

Chap 2:

Ngày hôm sau, tôi cố tình vào lớp muộn và đi theo sau cô để xem hai người như thế nào. Chứng kiến cảnh cậu và cô tình tứ bên nhau nó khiến con tim tôi càng thêm rỉ máu. Không kìm chế được cảm xúc của mình, tôi bất giác nấc lên một tiếng. Tôi nhanh chóng chạy đi vì sợ sẽ bị phát hiện.

Một lúc sau, tôi bước vào lớp, tiến đến chỗ cô, cố gắng nở nụ cười, nhẹ nhàng hỏi:

- Ê mày. Nhắn tin với ai mà vui thế?

Cô giật mình khi thấy tôi xuất hiện, đút vội chiếc máy điện thoại vào trong cặp.

- Aishh, cần gì phải ngại. Cứ nhắn tiếp đi. Giấu làm gì.

- Có...có gì đâu chứ. Mày cứ vớ vẩn. Tao chỉ đang nhắn tin cho anh trai thôi mà.

- Anh trai sao?

Cô không nói gì chỉ gật đầu mỉm cười. Tôi cũng nhẫn nhịn mà cho qua. Chứ thật sự khi vừa nhìn vào máy cô tôi đã nhận ra ngay rằng cô đang nhắn tin với cậu. Chỉ cần nhìn qua cái ảnh đại diện là tôi biết bởi nó quá quen thuộc rồi, cậu thậm chí còn chẳng buồn thay ảnh đại diện trong suốt mấy năm qua.

Hồi chuông vang lên, tôi bước về chỗ mình, quay lại nhìn cô bạn thân của mình mà đau nhói. Trong giờ học tôi chẳng tập trung được gì, cứ chỉ suy nghỉ vẩn vơ. Cứ thế thời gian trôi qua thật vô ích, tôi chẳng làm được gì ngoài việc khóc. Thật yếu đuối!

Khi hồi chuông vang lên báo hiệu giờ về, cô vội vã bỏ về luôn, tôi cũng lặng lẽ mà đi theo sau. Đi được một lát, tôi dừng lại khi thấy anh xuất hiện. Tôi đứng sau quan sát mọi hoạt động của hai người. Khi sự chịu đựng của tôi đã đạt đến giới hạn, không thể chịu đựng nữa, tôi bước đến gần hai người.

- Mày...

Cô giật mình quay người lại nhìn tôi, ấp úng:

- Mày, mày sao mày lại?

- Tại sao mày làm vậy với tao? Mày biết rõ rằng tao yêu anh mà? Sao mày?

- Mày nghe tao giải thích đã.

- Tao không muốn nghe. Mày im đi. Có lẽ tao đã nhầm. Một người đểu cáng như mày không đáng làm bạn với tao.

- Cô im ngay cho tôi. Cô có quyền gì mà nói cổ. Suy nghĩ trước khi nói đi.

Tại sao tôi chẳng thể phản kháng cũng như nói lại cậu. Phải chăng đó tôi quá yếu đuối và sợ rằng cậu sẽ lại càng ghét tôi hơn. Tôi không muốn điều đó xảy ra nên đành phải nhịn nhục thêm chút nữa.

Tôi nhìn cô, ánh mắt đầy sự thất vọng, cô thì chẳng dám nhìn thẳng tôi mà cứ cúi gằm nặt xuống đất. Tôi biết rằng mình không thể làm gì được nữa, quay đi trong tuyệt vọng. Thì ra, từ trước đến này, cậu và cô đã âm thầm yêu nhau mà tôi không hề biết.

----

Thanh xuân vốn dĩ là chuỗi ngày dài, nhưng cũng rất ngắn. Bởi vậy, cậu bước vào trong cuộc đời tôi, cứ ngỡ sống trọn cả thanh xuân nhưng hóa ra chỉ được một đoạn đường. Nhưng đó chính là khoảng thời gian khiến tôi trân trọng, khắc cốt ghi tâm đến tận sau này và mãi mãi.

Bởi, cậu chẳng phải là cả thanh xuân, nhưng cậu lại là một phần trong những tháng ngày non trẻ và điên loạn đó của tôi. Tôi nghe có người nói rằng:

"Thà là hai đoạn thẳng song song, mặc dù không được chạm nhau nhưng lại được đi cùng cho tới tận cuối cuộc đời, còn hơn là hai đường thẳng cắt nhau, rồi rời xa nhau mãi mãi".

Thế nhưng, chúng ta đã từng cắt nhau một lần rồi đấy, và tôi tin, một lần nào đó trong tương lại, chúng ta sẽ lại gặp nhau một lần nữa. Nhất định, cô gái này sẽ ôm cậu thật chặt để nói lời tạm biệt cho ngày xưa, lời tạm biệt khiến tôi nuối tiếc hết cả thanh xuân.

Những gì tuyệt vời nhất trong cuộc đời chính là được cùng người mình thương dắt tay nhau qua giông bão, rồi bước tới tương lai thật trọn chữ "tình". Nếu ai hỏi thanh xuân là gì? Tôi xin trả lời là đó là "Cậu" - người đã khiến tôi điên loạn và yêu thương hết mực.

Thanh xuân của người ta có đáng sợ dường nào, với một người như tôi, tất cả để hóa thành viên kẹo ngọt ngào khi thấy nụ cười và ánh mắt trìu mến, thân thương của người đó.

Thế nhưng, cứ mãi ngắm nhìn "khoảng trời rực nắng" của ai kia và trầm trồ khen ngợi, có bao giờ bạn tự hỏi thanh xuân của chính mình là gì chưa? Hẳn mỗi người trong chúng ta, với con tim luôn ao ước được yêu thương sẽ có câu trả lời cho riêng bản thân mình. Tôi tin là như vậy!

#Mình trả test nhé ạ.
_-Amelie_Team-_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trảtest