#2_ thực hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đề 2 :
Thể loại: ngôn, SE

Mưa rơi rồi anh còn nhớ em không ? Nhớ những lúc hai ta đã bên nhau và cùng nắm tay thề với nhau đời đời, kiếp kiếp sẽ dắt tay nhau đi tới trọn đời. Anh từng hứa thế nào anh biết không ? Anh hứa sẽ yêu em mặc cho dẫu dài gian nan, sóng gió. Anh từng hứa sẽ nắm tay em đi hết con đường đời. Vậy giờ thì sao ? Anh bước đi, còn em ở lại........Chúng ta, như hai vạch kẻ cứ song song và không có hồi kết............

...................

Tôi dẫn anh đi trên con đường ngoại thành đông đúc xe cộ. Mặt đường nóng hổi phà nên hơi khói nghi ngút. Không gian như muốn vỡ tung như vậy đó. Không phải lần đầu tiên mà tôi và anh lại nắm tay nhau trên đường thế này nhưng không hiểu sao tôi lại ngại ngùng tới thế.

Chúng tôi bỗng dừng lại trước một tiệm cafe khá cổ điển(nói đúng hơn là cafe sách). Bao quanh là một màu nâu khá "cổ". Nơi đây cũng là nơi mà đã kết lối tình duyên của chúng tôi.

Anh mời tôi bước vào trước, tôi đồng ý. Hôm nay quán trống trơn, chỉ có tôi và anh ở trỏng. Chị nhân viên bưng ra một cái bánh kem hình trái tim cùng dòng chữ "I'm in love" phía trên. Anh gọi cho tôi một cốc cafe sữa như hàng ngày. Tôi vào nhận hàng, thì anh nói để anh đi cho rồi ra cùng hai cốc cafe đôi siêu đẹp. Tôi mê chiếc cốc. Họa tiết tinh sảo đẹp đến mê ly. Cafe được vẽ kem lên trên rất ưng mắt. Anh nói, hôm nay là dịp đặc biệt, combo tình nhân dành cho một nam, một nữ. Tôi vẫn gật đầu dù biết từ rất lâu quán đã ngừng tổ chức combo đôi.

Bỗng, ánh đèn vụt tắt. Không gian trữ tình sâu đậm như thơ ca. Tiếng đàn ghita từ đâu phát ra. Giọng anh văng vẳng bên tai tôi. Tôi biết, anh đang có điều gì muốn nói. Tôi im lặng, anh thì ngân nga hát. Bỗng, anh dừng lại, ngần ngừ một lúc lâu, anh nói :

"-Mình yêu nhau được năm năm rồi phải không em?"

"-Dạ vâng!"- Tôi đáp. Không hiểu chăng sao chi mà lòng tôi bỗng cảm thấy thấp thỏm, âu lo:"-Anh, có chuyện gì à?"-Tôi hỏi tiếp.

Anh thở dài, hơi thở có chút đứt đoạn :

"-Em có yêu anh thật lòng không?"

Tôi nhíu mày, tát nhẹ một cái vào má anh :

"- Điên à, tất nhiên là có rồi. Anh toàn nghe bạn kể linh tinh thôi!"

Anh cười nhạt, hờ hững đáp lại tôi :

"- Hay là mình chia tay đi?"

Tôi phát sốt. Anh điên à, toàn nói vớ vẩn. Hay là anh muốn trêu tôi, phải chăng lại là học theo trend mới trên mạng. Tôi cười lớn, kêu anh đùa dai. Anh vẫn vậy, không chút đoái hoài.

"-Tôi nói là chia tay! OK, nghe rõ chưa?"- Anh đập bàn đứng dậy không quên ném theo một cái nhìn khinh bỉ rồi bước ra khỏi tiệm, xem tôi như vô hình.

..............

"Chuyện tình yêu, bao giờ cũng thế, đi mãi bao năm lê thê dẫu anh giờ đây đã khác rồi......."

Chương Mậu Lục thở dài, đôi mi dài nhắm hờ tuyệt vọng. Trong đầu luẩn quẩn làm thế nào để chết đây? Thực sự thì cô đã chuẩn bị hết tất cả vật dụng cần thiết để chết cả rồi. Quan trọng là làm thế nào để chết nhanh và không đau thôi. Cắt cổ tay á? Thế thì buốt lắm, còn bẩn và tanh nữa. Thắt cổ tự tử á? Khó chịu lắm, còn bị lằn cổ nữa. Hay là uống thuốc ngủ? Phí phạm tiền quá. Nói thật, nếu dư tiền cô sẽ dành nó cho bố mẹ thì tốt hơn là chết. Lại một lần nữa, Mậu Lục thở dài, ánh mắt thờ thẫn, tuyệt vọng. Hạng Tuấn Lưu- người mà cô giành bốn năm thanh xuân của đời mình để yêu giờ chắc cũng đã nên xe hoa với cô gái tên Diễm Y rồi. Thật buồn cho chuyện tình dang dở của cô. Mệt mỏi, nhức nhối, Lục cầm dao lên, cứa xát vào cổ tay. Bỗng, cô dừng lại, ban đầu sao lại tự tin thế? Cô điên rồi, điên thật rồi! Con dao rơi tự do xuống nền đất ẩm. Chương Lục gào thét, nước mắt tuôn rơi lã chã. Cô dày vò bản thân tại sao không biết giữ anh lại? Tại sao không nắm tay anh và cầu xin anh? Tại sao ? Tại sao chứ? Cô khóc lóc, van xin cuộc sống hãy đem anh trở về. Cô đập bàn, gọi lớn tên anh trong vô vọng. Biết chẳng thể làm gì thêm, Chương Lục đành gọi điện cho cậu bạn thân thời ấu thơ tên Bạch Vũ.

"Em mơ được yêu anh thêm lần nữa......."

..............

Cô ngất ngưởng lay lay chai rượu trong tay mình gào thét. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô gái ngồi ở bàn nhậu gần cửa sổ kia. Cô gào, cô quát. Không gian trầm ấm sặc mùi rượu. Cô khóc, khóc như điên mặc cho người bạn nhậu có ngăn cản. Cô gạt tay cậu ra, mắng chửi thậm tệ. Vốn dĩ, Bạch Vũ rất yêu cô, vốn dĩ trước giờ anh luôn che giấu tình cảm ấy...... Nhìn cô như vậy, anh đau đớn muôn phần. Sợ nói ra sẽ mất bạn mà không nói thì mình đau.

"-Mày, có thích tao không, Vũ ?"- Cô đập vai anh hỏi hỏi trông rất ngượng. Bạch Vũ cười trừ, nặng nề đáp :

"-Nếu có thì sao ? Thì mày vẫn luôn nghĩ về thằng đó đúng không?"

"-Mai, tao sẽ qua Mỹ cùng gia đình!"- Người con gái ấy nói rồi từ từ trượt nhẹ vào lòng anh. Nhìn đi, nhìn lại đã thấy cô đã ngủ từ lúc nào. Anh vuốt ve mái tóc mây trời, ôn nhu đặt lên nó một nụ hôn thoáng qua........

"Vạch đích mà cả hai chúng ta đều không bao giờ chạm tới đó là tình yêu!"

..................

Ba mươi năm một đời trôi vội như một cái chớp mắt. Đã hơn ba mươi năm kể từ ngày người phụ nữ ấy ra đi không một lời từ biệt. Người đàn ông già đặt nên đó một bó hoa hồng trắng rồi ngồi gục bên mộ người con gái tên Chương Lục. Người đó đi quá nhanh, quá nóng vội. Ông còn chưa kịp nói lời tạ từ mà bà đã đi. Ba mươi năm trước, bên quán rượu, ông vẫn nhớ bà đã nói gì. Bà nói sẽ chỉ qua Mỹ vài năm cho vơi sầu, bà nói sẽ vài năm thôi mà nay đã ba mươi năm rồi. Ông cười nhạt, ba mươi năm thật hờ hững...... Vô vọng, ông khóc nức nở mặc cho bao con mắt xôn xao đang đổ dồn về phía ông. Ba mươi năm ông không yêu cũng chỉ để đợi bà. Ông nuôi hi vọng sẽ gặp lại bà cớ sao tìm hoài không thấy đâu. Ông gục xuống, òa khóc, khóc như một đứa trẻ........

Từ xa, một người đàn ông tuổi tầm xế chiều đi tới.

"-Bạch Vũ, ông còn ôm mộng xưa?"

Nghe tiếng lạ, ông Vũ ngẩng mặt nhìn, hóa đá khi thấy người đàn ông của ba mươi năm trước đã phản bội người mình yêu. Ông bật dậy, túm cổ áo Hạng Tuấn Lưu hét lớn :

"-Mày còn dám tới đây sau những gì mày đã gây ra? Thứ bội bạc, cặn bã xã hội!"

Hạng Tuấn Lưu cười nhẹ, đáp :

"-Thật lòng không phải do tôi. Ba mươi năm trước tôi đanh trong giai đoạn chữa một căn bệnh ác tính trong người. Vì sợ mình có thể chết làm Chương Lục kiệt quệ nên tôi đã bày ra trò này!"

"-Nói dối, vậy Diễm Y là ai?

"-Em gái tôi, ông anh à. Tôi đúng là một kẻ bội bạc mà! Hóa ra cho tới bây giờ Chương Lục vẫn để lại cho chúng ta tình cảm sâu đậm tới vậy......."

"Ba con người, ba lối rẽ. Ai khóc, ai cười?"

..............

Năm đó, chỉ vì mắc bão bất ngờ mà chuyến máy bay chở cả gia đình cô đã bị mất đà mà lao xuống biển. Cho tới bây giờ, thi thể của cô vẫn nằm trong con dấu "hỏi".

"Nếu năm ấy không sinh ra quyết định dại dột đó, thì giờ cô có hạnh phúc không ?"

..............

Ngày......tháng.......năm........

"Gửi Bạch Vũ,

Tao xin lỗi vì đã không nhận ra tình cảm của mày sớm hơn. Xin lỗi vì đã khiến mày đau khổ suốt một khoảng thời gian dài. Tao xin lỗi, và thành thật rằng tao cũng đã từng thích mày! Cám ơn vì đã là một người bạn tốt!"

..............

Gửi, Tuấn Lưu

Duyên mình đến đây là hết rồi anh nhỉ ? Ngày qua em đã rất vui vì có anh bên cạnh chia sẻ buồn vui. Cám ơn vì đã là tia nắng ấm xoa dịu trái tim khô héo này của em. Em yêu anh rất nhiều !

Kí tên #Chương Lục

................

Cả đời, cả kiếp, em, anh, hắn vẫn luôn chỉ là những dòng kẻ song song cứ chạy mà không biết mình sẽ ra sao, thế nào.......

................

Xong test^^

End

Kí tên : #meo

Tag : SAM_Team

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro