Astronut_Team (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Test Translate

A - Lý thuyết

01. +Mình hoạt động từ 21/03 năm nay.
       +Mình trans tiếng Anh.
       +Mình thường trans từ bản raw.

02. +Mình trans được cả truyện chữ lẫn truyện tranh. Nhưng trans truyện tranh thường nhằm mục đích cho vui, tranh thủ đọc truyện luôn:))
       +Theo mình, công việc của mảng này là dịch từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ khác, giúp độc giả có thể hiểu được nội dung truyện. Đồng thời cũng phải có khả năng diễn đạt tốt, không gây bối rối cho người đọc.

03. Khi trans truyện, mình sợ nhất là chơi chữ. Mình có thể cười cả tuần vì câu chơi chữ thâm thúy đấy, nhưng khi trans sang tiếng Việt là lúc ngôn từ bất lực ==|||

B - Thực hành

Bản 1:

-Bản raw:

“Hibari, Hibari!”

You narrowed your eyes as the yellow, feather ball, chirped loudly from your bedroom’s window. The fat, fluffy and hellish thing had been doing that stupid, yet cute sound of singing Hibari’s name for the past ten minutes.

And it had annoyed you.

lot.

If your carnivore of a husband wasn’t as fond of that creature as he was, you would’ve called animal control by now.

Or you would’ve gotten him a bird cage. With a cat inside. A hungry cat.

You closed the book you had been reading, or better said, the book you had been trying to read, (You had read the first two lines at least ten times for the past minutes.) and glared at the yellow bird.

The seemingly harmless animal let out a loud chirp again, and you had to stop yourself from throwing the book at it.

You sighed loudly and tried to think of your happy place - which didn’t have birds on it, mind you.

Normally, you didn’t mind the bird's sound, if anything it soothed you and sent you to sleep right away, but not this particular day.

You had been unusually cranky. It was as if your ears magnified each single sound, making them impossibly irritable. And to add insult to injury you had been sick.

Sick.

As in hell sick.

Daily throwing up during the whole week, having strange cravings (Was it really that weird to order pizza and flan? Okay, let’s be honest, you had ordered the pizza… with flan on it. It tasted glorious.) having stomach ache, headaches and bipolarity problems. Not your best week.

And it didn’t help that whenever you happened to throw a tantrum, Hibari Kyoya happened to be there.

Always.

Thus ending in threats such as “Yell at me again, and I’ll bite you to death,” or “Herbivore, turn down your voice or you’ll regret it.”

Stupid Kyoya.

He wasn’t the one sick, he wouldn’t understand!

“Hibari, Hibari!”

Well, that was the last straw. You stood from the bed and stomped towards the window.

“Hibird… shut the hell up!” Your angry yell was enough to send the poor bird flying God knows where.

Peace finally settled in the quiet room, and you allowed yourself to sigh in relief.

Until a wave of nausea hit you and sent you running for the bathroom.

You threw up all the contents in your stomach, which had been an apple and a banana.

Wincing pitifully, you proceeded to wash your mouth. The disgusting aftertaste in your mouth was making you dizzy.

Finally you walked into the bedroom again. Falling down soundlessly on the mattress, you let out small sobs.

Being sick suck.

Oh, nice wording.

You were so self-absorbed in complaining to your pillow, that you did not notice the door opening, or the steps of certain male predator.

“Herbivore.”

Startled, you withdrew your face from the pillows and blinked owlishly at your husband, a.k.a, Hibari Kyoya.

“What are you doing here?” You snapped.

It was early. Near two P.M. He was never this early at home. Something must have happened.

Kyoya narrowed his eyes, not liking one bit the tone you had used. But before taking out his tonfas, he noticed something was off.

You hadn’t throw yourself at his arms, nor had screamed at him how was your day, nor had complained about basically… everything. That only meant one thing.

“You are sick.” Was his conclusion. He noticed your slightly pale face and the bags under your eyes.

Stopping yourself from rolling your eyes at Mr. Captain Obvious, you just glared at the window.

“Your stupid bird wouldn’t let me sleep.”

His beautifully dark blue/grey eyes had an evil aura, and you knew you had accidentally added fuel to the fire.

He was probably going to bite you to death.

Maybe.

“We’re leaving.” He simply stated and you gave him an incredulous look.

No threat, no tonfas, no harsh words?

“Okay, who are you and what did you do to my husband?!”

His eyes narrowed more, if possible, and he gave you a hard glare. Yup, that was more like your Hibari.

“Herbivore, move.” The contained anger in his voice was enough to set off the alarms in your head.

He was actually trying to refrain from yelling. Wow. That was new, and so, you stood up and grabbed your purse before following your husband out the room, and to the garage.

“Wait,” You asked before daring to step into the car. “where are we going?”

He gave you a look that clearly said ‘you-are-so-stupid-I-can’t-believe-I-have-to-explain’.

Nice.

You pouted at him before entering the car.

Fine. You would guess where in the way.

Or not…

You were not good with directions.

Or places.

At the end, it turned out you were going to the hospital.

The hospital. You hated them. They had there sick people.

Yes, you were sick, but that didn’t count!

Once you found yourself inside the white building, you stopped in your tracks and were ready to run away. Of course, had it not been for the arm wrapped tightly around your middle, or the murderous aura your companion provided.

“What are we doing here?” You hissed in his ear as he dragged you towards the information desk.

“I want a doctor to see my wife. Now.” The poor woman in charge gulped loudly at the demon in front of her. He gave her your medical card (that you hadn’t noticed he had) and practically ordered her to find an available doctor.

She nodded her head twice before fumbling with her computer. “T-ten minutes… the doctor will be free in ten minutes,”

Hibari nodded curtly before guiding you towards the waiting room.

The two of you sat down in silence while you planned your way out.

What if you had to be vaccinated? That implied the use of a needle. And God forbid, you hated needles. More so than hospitals.

“Mrs. Hibari?” A middle aged, gently looking woman smiled at you. And you almost had a panic attack. A large hand enveloped yours, and your eyes grew the size of plates. Was Hibari really encouraging you?

“Try to escape, and I’ll bite you to death.” He whispered in your ear before giving you another squeeze.

That manipulative, threatening bastard!

*-*-*-*-*

Once you had returned home, you couldn’t shake that amazing, yet scary feeling of being pregnant.

You were pregnant.

Pregnant.

You were going to be a mom! Which meant you had a little Hibari inside your belly!

However, what surprised you the most were not the shocking news. What surprised you the most was the large hand that came to rest over you barely noticeable baby-bump. What surprised you the most was when he bent down and when his lips gently kissed your exposed stomach as he mumbled something you couldn’t understand. What surprised you the most was when Hibari Kyoya smiled at you.

A genuine, non-threatening smile.

“[Name],”

“Hmm?”

“I want more carnivores.”

“K-K-KYOYA!”

                                 o0o

-Bản trans:

"Hibari, Hibari!"

Bạn nhíu mày khi quả bóng đầy lông màu vàng kêu to ở cửa sổ phòng bạn. Thứ xấu xa béo ú, mềm mại đã làm việc ngu ngốc nhưng dễ thương là hát tên Hibari hơn mười phút.

Và điều đó làm phiền bạn.

Rất NHIỀU.

Nếu tên chồng ăn thịt của bạn không yêu động vật đến mức đấy, bạn sẽ gọi cục kiểm soát động vật đến ngay và luôn.

Hoặc bạn sẽ nhốt nó vào một cái lồng chim. Cùng một con mèo. Một con mèo đói.

Bạn gấp cuốn sách đang đọc lại, hoặc nói đúng hơn, cuốn sách bạn đang cố đọc, (bạn đã cố đọc hai dòng chữ đầu tiên trong ít nhất mười phút) và nhìn con chim màu vàng.

Con vật có vẻ vô hại lại bắt đầu kêu, và bạn phải cố kiềm chế để không ném cuốn sách vào nó.

Bạn thở dài và cố tưởng tượng nơi hạnh phúc của mình - nơi không có chim, trong đầu bạn.

Thông thường, bạn không quan tâm đến tiếng chim, nếu thứ gì đó làm bạn cảm thấy thư giãn, bạn sẽ ngủ luôn. Nhưng không phải hôm nay.

Bạn đã cảm thấy khó chịu từ sáng. Nó kiểu như tai bạn nhạy cảm với bất kì âm thanh nào, khiến bạn trở nên cáu kỉnh một cách bất thường. Và để nói rõ hơn, bạn đã bị ốm.

Ốm.

Căn bệnh chết tiệt.

Một ngày dài như thể cả tuần, bạn thèm ăn những thứ kì lạ (Nó có thật sự kì quặc khi đặt pizza cùng bánh flan không? Được rồi, hãy trung thực đi nào, bạn đã đặt pizza có... bánh flan ở trên. Nó có vị tuyệt vời) bạn bị đau bụng, đau đầu và rối loạn lưỡng cực*. Không phải tuần tuyệt nhất.

*Rối loạn cảm xúc lưỡng cực là một triệu chứng gây ra sự biến đổi cảm xúc không ổn định. Người bệnh chuyển từ cảm xúc hưng phấn (hưng cảm) sang cảm xúc ức chế (trầm cảm).Có tính chất chu kỳ xen kẽ giữa hưng phấn và ức chế. Tỷ lệ rối loạn cảm xúc lưỡng cực chiếm 1% dân số, giữa 2 giới không có sự khác biệt.

Và một cách tình cờ, mỗi khi bạn lên cơn, Hibari Kyoya đều ở đó.

LUÔN LUÔN.

Nó luôn kết thúc như "Hét với anh lần nữa, và anh sẽ cắn sát em," hay "Động vật ăn cỏ, nói nhỏ lại hoặc em sẽ phải hối hận."

Kyoya ngu ngốc.

Anh ấy không bị ốm, sao anh ấy có thể hiểu được!

"Hibari, Hibari!"

Chà, bạn chịu hết nổi rồi. Bạn đứng dậy từ trên giường và bước về chỗ cửa sổ.

"Hibird...ngậm MỎ mi lại!" Bạn tức giận hét to làm chú chim tội nghiệp bay đến nơi mà có Chúa mới biết.

Yên bình cuối cùng cũng quay lại căn phòng và bạn cho phép bản thân thở dài nhẹ nhõm.

Cho đến khi ruột bạn quặn lên và bạn phi thẳng vào phòng tắm.

Bạn nôn hết tất cả những thứ trong dạ dày ra, bao gồm một quả táo và một quả chuối.

Cau mày thảm hại, bạn bắt đầu súc miệng. Vị nôn thật kinh tởm khiến bạn choáng váng.

Cuối cùng bạn bước trở lại phòng ngủ. Nằm nhẹ xuống nệm, bạn bắt đầu khẽ nức nở.

Bị ốm thật khốn đốn.

Ồ, chơi chữ hay thật.

Bạn quá chú tâm vào việc úp mặt vào gối than thở mà không chú ý đến tiếng cửa mở, hay tiếng bước chân chắc chắn là của một tên động vật ăn thịt đực.

"Động vật ăn cỏ."

Giật mình, bạn ngẩng mặt lên khỏi gối và nhìn chằm chằm vào chồng mình, a.k.a, Hibari Kyoya.

"Anh làm gì ở đây?" Bạn cục súc (trans: làm như đây không phải nhà ảnh á)

Bây giờ vẫn sớm. Gần 2 giờ chiều. Anh ấy chưa bao giờ về sớm như vậy. Hẳn phải có chuyện gì đó xảy ra.

Kyoya cau mày, giọng bạn không giống mọi khi. Nhưng trước khi lấy tonfa ra, anh ấy chú ý đến thứ khác.

Bạn không lao vào vòng tay anh ấy, cũng không hét vào mặt anh ấy về ngày hôm nay như thế nào, hay phàn nàn về, cơ bản là...mọi thứ. Điều đó chỉ có nghĩa...

"Em ốm rồi." Là kết luận của anh ấy. Anh chú ý đến gương mặt nhợt nhạt và quầng thâm dưới mắt bạn.

Cố ngăn bản thân nhìn vào ngài Đội trưởng huỵch toẹt, bạn chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Con chim ngu ngốc của anh không để em ngủ."

Đôi mắt màu xám đẹp đẽ của anh ấy thoáng qua sự đáng sợ, và bạn nhận ra mình đã vô tình đổ thêm dầu vào lửa.

Anh ấy sẽ cắn sát bạn.

Có lẽ vậy.

"Đi thôi." Anh chỉ đơn giản nói một câu và bắt gặp ánh mắt ngờ vực của bạn.

Không đe dọa, không tonfa, không lời lẽ thô bạo?

"Được rồi, anh là ai và anh đã làm gì chồng tôi?!"

Anh ấy cau mày thêm, nếu có thể, và trừng mắt với bạn. Yup, giống Hibari của bạn hơn rồi đấy.

"Động vật ăn cỏ, di chuyển nhanh lên." Sự giận dữ trong giọng nói anh ấy đủ khiến não bạn phải rung lên hồi chuông cảnh báo.

Anh ấy thật sự đang kiềm chế để không hét vào mặt bạn. Chà. Điều đó mới đấy, và rồi, bạn đứng dậy và túm lấy cái túi trước khi đi theo chồng ra khỏi phòng, và đến hầm chứa xe.

"Khoan đã," bạn hỏi trước khi bước vào xe. "Chúng ta sẽ đi đâu?"

Anh ấy nhìn bạn với ánh mắt 'em-ngốc-đến-mức-anh-không-thể-tin- được-rằng-mình-phải-giải-thích'.

Tuyệt.

Bạn bĩu môi với anh ấy trước khi bước vào xe.

Tốt thôi. Bạn sẽ đoán được trên đường đi.

Hoặc không...

Bạn không quá giỏi với việc định hướng.

Hay về địa điểm.

Cuối cùng, hóa ra hai người đang đi đến bệnh viện.

Bệnh viện. Bạn ghét nơi đó. Ở đó có người ốm.

Ừ thì, bạn đang ốm, những cái đó không tính!

Khi bạn nhận ra mình đang ở trong tòa nhà màu trắng, bạn dừng lại và chuẩn bị để chạy trốn. Đương nhiên, đó là khi không có cánh tay nào ôm chặt eo bạn, hay sát khí tỏa ra từ người đi cùng.

"Chúng ta làm gì ở đây?" Bạn rít lên khi anh ấy lôi bạn đến trước quầy thông tin.

"Tôi muốn một bác sĩ khám cho vợ tôi. Ngay bây giờ." Người phụ nữ tội nghiệp run rẩy trước con quỷ dữ. Anh ấy đưa cho y tá thẻ bảo hiểm y tế của bạn (thứ mà bạn không biết là anh ấy cầm) và gần như ra lệnh cho cô ấy để tìm một bác sĩ đang rảnh.

Cô ấy gật đầu liên tục và vụng về đánh máy. "M-mười phút... bác sĩ sẽ xong việc trong mười phút nữa,"

Hibari gật đầu trước khi kéo bạn vào phòng chờ.

Hai người ngồi im lặng trong khi bạn tìm cách chạy trốn.

Sẽ thế nào nếu bạn phải tiêm thuốc? Điều đó có nghĩa phải sử dụng kim tiêm. Và mong Chúa tha thứ, bạn ghét kim tiêm. Ghét nhiều hơn cả bệnh viện.

"Cô Hibari?" Một phụ nữ trung niên, có vẻ hiền lành cười với bạn. Và bạn gần như chết vì đau tim. Một bạn tay to lớn nắm lấy tay bạn, và bạn nhìn sang bên cạnh. Có phải Hibari đang động viên bạn không?

"Thử trốn đi, và anh sẽ cắn sát em." Anh ấy thì thầm vào tai trước khi siết chặt tay bạn.

Tên ngốc hấp dẫn, thích đe doạ người khác.

~~~ * ~~~

Khi đã về đến nhà, bạn vẫn chưa hết bàng hoàng và sợ hãi vì biết mình có thai.

Bạn đã mang thai.

MANG THAI.

Bạn sẽ trở thành một người mẹ! Điều đó có nghĩa bạn có một Hibari nhỏ trong bụng!

Dù vậy, thứ khiến bạn ngạc nhiên nhất không phải tin sốc đó. Thứ khiến bạn ngạc nhiên nhất là bàn tay to lớn để lên cái bụng phẳng lì của bạn. Thứ khiến bạn ngạc nhiên nhất là khi anh ấy quỳ xuống và dịu dàng hôn lên bụng bạn và nói điều gì đó mà bạn không thể hiểu. Thứ khiến bạn ngạc nhiên nhất là khi Hibari Kyoya cười với bạn.

Một nụ cười chân thành, không đáng sợ.

"T/b,"

"Hmm?"

"Anh muốn có thêm nhiều động vật ăn thịt."

"K-K-Kyoya!"

---------------

Bản 2:

Bản raw:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trảtest