SpaceShip-Atu Team

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào Team ạ , mình là Nhã , hôm nay mình trả test Beta cho team .

Đề Beta :

13 tiểu đậu tình yêu
Sau khi chờ đợi một lúc lâu mà không thấy câu trả lời của Kỳ Mộ, Tống Cửu Cửu đặt điện thoại di động xuống, trong lòng có một chút thất vọng và quyết định sửa soạn về nhà trước rồi thông báo cho cậu ấy sau.

Như thường lệ, cô đi chậm trên những con đường vắng vẻ một mình, ngân nga những bài hát không rõ lời, chân bước đều đều, nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần nhanh nhẹn. Bỗng nhiên, cô có một cảm giác kỳ lạ. Tống Cửu Cửu quay lại đằng sau với sự nghi ngờ và nhìn về phía con đường mà cô ta đã đi.

Dưới ánh sáng mờ ảo của cột đèn, những cành cây và lá cây rậm rạp bên đường như đổ xuống đất một cái bóng nặng nề, và những con đường gần bọn chúng cũng bị che khuất trong bóng tối tịch mịch.

Với một chút lo lắng cũng như sợ hãi trong lòng, Tống Cửu Cửu bước lên từng bước một cách thận trọng.

"Gru… Gru…"
Cô nghe thấy một âm thanh nhỏ phát ra từ những bụi cây thấp dọc đường.

Tống Cửu Cửu quay đầu mạnh về hướng phát ra âm thanh, và cô ta tiếp tục bước đến. Khẽ với lấy điện thoại di động trong túi áo khoác bằng một tay, cô mở khóa màn hình và bấm số điện thoại của tổng đài.

Trên con đường yên tĩnh này, cô có thể nghe thấy nhịp tim mình đang đập nhanh hơn. Tay cô cầm chặt chiếc điện thoại di động, và cô cảm thấy có chút mồ hôi chảy trong lòng bàn tay. Một ngọn gió thổi qua và cô khẽ rùng mình.

Không khí xung quanh cô dường như bị đóng băng.

Từng sợi dây thần kinh của Tống Cửu Cửu trở nên căng hơn. Vào lúc này, chỉ cần có một chút tiếng động sẽ lập tức phá vỡ sự bình tĩnh của cô ấy.

Nếu bạn lâm vào hoàn cảnh của cô ấy như bây giờ, chắc hẳn bạn cũng không khác gì cảm giác mà cô đang có.

Cô nhìn chăm chú vào bụi cây rậm rập, quyết định rằng, nếu có gì đó không ổn sẽ lập tức chạy ngay.

Sột soạt…

Cách cô không xa, một thân hình nhỏ bé trắng muốt chui ra khỏi bụi cây một cách nhẹ nhàng.

"Meow ~"

Con mèo trắng nhìn cô chằm chằm với cái đầu nghiêng nghiêng, đôi mắt ngây thơ.

Tống Cửu Cửu nhìn chằm chằm vào chú mèo con với đôi mắt mở to, và trái tim cô như một chiếc tàu lượn siêu tốc . Sau những giây phút căng thẳng, trái tim cô như được thả lỏng và đôi chân trở nên yếu ớt.

"Anh bạn nhỏ, mi đã làm ta sợ đến chết khiếp rồi." Cô mỉm cười bất lực.

Có thể là dạo gần đây, áp lực chuẩn bị cho kỳ thi quá cao và mọi người đã trở nên hơi nhạy cảm.

Cô đi đến chỗ chú mèo con và ngồi xổm xuống.

Nó thậm chí còn dụi vào bắp chân cô mà không sợ hãi.

Thật dễ thương!

Tống Cửu Cửu vươn tay ra và nhẹ nhàng chạm vào lưng mèo con.

Thật mềm mại!  Chạm vào nó, cô cảm thấy thật hạnh phúc!

Cô chơi đùa vui vẻ với chú mèo con một lúc, rồi miễn cưỡng bước về nhà.

Đáng lẽ cô nên về nhà nhanh hơn, sự xuất hiện của nó hơi bất thường vào tối nay. Cô sẽ tìm người chủ đến đón nó vào ngày mai.

Tống Cửu Cửu cúi đầu chạy về phía trước.

Sột soạt…

Lần này, lại xuất hiện một âm thanh khác trong những bụi cây, vang lên rất rõ ràng. Tiếng quần áo cọ xát vào cành cây và lá cây rất gần với cô!

Tống Cửu Cửu cảm giác được trái tim cô đang bị dồn nén đến mãnh liệt, cô không dám nhìn lại, chỉ biết chạy nhanh về phía trước.

Cô nghe thấy tiếng bước chân khẩn cấp ở phía sau, và người đàn ông đang đến gần cô hơn, và cô nghe thấy tiếng mình thở hổn hển. Cô vận dụng hết sức lực để chạy, khí quản đang trở nên khô khốc, đôi chân bắt đầu mềm nhũn, não cô không ngừng vang lên những tiếng cảnh báo nhưng cô không dám dừng lại. Cô run rẩy mở màn hình điện thoại một cách vội vàng, cô muốn quay số điện thoại của Nghê Hồng. Điện thoại di động của cô có một thiết bị định vị, chỉ cần Nghê Hồng bật điện thoại, cậu ấy có thể tìm thấy cô, miễn là Nghê Hồng nghe giọng nói của cô, cậu ấy sẽ tìm cách nào đó để cứu cô ấy!

"Bíp ... bíp ..."

Mỗi giây dường như chậm lại và trở nên cực kỳ dài.

Hãy trả lời điện thoại! Xin cậu đấy Nghê Hồng, trả lời điện thoại của tớ đi!

Đôi chân cô trở nên nặng nề và mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.

Người đằng sau cô đã đến gần hơn, và cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của người đàn ông đó đang phả vào cổ cô.

"A!"

Với một cơn đau trên da đầu, cô bị kéo lại bằng cách túm tóc, cả người mất thăng bằng và ngã về phía sau, đập mạnh xuống đất.

Điện thoại cũng bị rơi.

Nhưng cô không quan tâm đến nó, giờ đây cô chỉ có thể cảm nhận nỗi sợ hãi và đau đớn, và đôi mắt cô lia về phía vị trí của điện thoại di động, cô thấy nó đang quay số, phát ra ánh sáng trắng mờ, nằm lặng lẽ trên mặt đất.

Một bàn chân đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của cô và đạp mạnh vào chiếc điện thoại di động.

Tống Cửu Cửu nhìn lên và cô có thể thấy đôi mắt điên cuồng của người đàn ông đang ánh lên sự hứng thú.

Trong lòng cô gợi lên một nỗi kinh hoàng và cô muốn đứng dậy. Cơn đau ở mắt cá chân cho cô biết rằng vào thời điểm quan trọng này, cô đã lâm vào một tình huống xấu.

Cô nên làm gì đây ?

Tống Cửu Cửu cố gắng chống lại cơn đau và run rẩy đứng dậy trên đôi chân đầy vết trầy xước. Người đàn ông không ngăn chặn cô và trái lại, đôi mắt anh ta lại tràn đầy niềm vui và hứng thú, như thể anh ta chắc chắn rằng cô không thể trốn thoát, nhưng vẫn điên cuồng nhìn về phía con mồi của mình.

"Anh muốn gì ? Tiền phải không ?"

Cô buộc mình phải bình tĩnh.

"Ồ, tôi không cần bất cứ điều gì, tôi chỉ muốn có cô mà thôi." Người đàn ông đến gần, giữ chặt cổ tay cô bằng một tay để ngăn cô lại, và nhẹ nhàng chạm vào mặt cô bằng tay còn lại.

"Em thật xinh và anh thật sự muốn giấu những cô gái đẹp đi, như em chẳng hạn." Giọng anh ta vô cùng dịu dàng nhưng cũng không kém phần rùng rợn.

Tống Cửu Cửu nhìn đôi mắt điên cuồng nhưng quyến rũ ấy một cách lạnh lùng và trái tim cô dường như bị thắt lại.

"Bốp!"

Người đàn ông đột nhiên thay đổi ánh mắt, anh ta giơ tay tát cô một cái, và cô lại ngã xuống nền đất.

Cái đầu trở nên đau hơn vì sức mạnh của người đàn ông, khuôn mặt cô bỗng chốc sưng phồng và cô cảm thấy đau đớn như thể bản thân đang bị đâm bằng dao, tầm nhìn của cô trở nên hơi mờ ảo, và cả thế giới trước mắt dường như bị sụp đổ.

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này!" Người đàn ông trông thật điên rồ.

Anh ta đi đến và để bàn tay quanh cổ cô.

Không thể để xảy ra chuyện gì được.

Tống Cửu Cửu đang vật lộn một cách tuyệt vọng, cắn vào cánh tay của người đàn ông với sự tàn nhẫn, như thể anh ta là một miếng thịt.

Nhưng nó chẳng có ích gì. Người đàn ông giữ chặt hàm của cô trong tay để buộc cô phải nới lỏng răng, và kéo cô vào bụi rậm ở vị trí gần đó.

Được bao phủ bởi cây cỏ và bụi rậm, đây đích thị là một không gian vô cùng yên tĩnh và đáng sợ. Từ bên ngoài, rất khó để nhìn thấy được có ai đang ở bên trong.

Tống Cửu Cửu nhìn chằm chằm vào người đàn ông giận dữ trước mặt: "Tại sao? Anh muốn cái  gì?"

Khi người đàn ông nghe thấy điều này, anh ta mỉm cười một cách lo lắng: "Tôi không muốn gì cả, xin em hãy ở bên tôi mãi mãi, đừng tránh xa tôi, hãy ở bên tôi."

"Ngủ ngon nhé, anh sẽ sớm ở bên em!"

Trước khi Tống Cửu Cửu có thể la lên, người đàn ông lấn tới và đè cô xuống đất, che miệng bằng một tay và bóp chiếc cổ mảnh khảnh của cô bằng một tay, từ từ siết chặt.

Tống Cửu Cửu cố gắng hết sức đá vào người đàn ông, nhưng nó không có tác dụng.

Cô dường như nghe thấy một âm thanh vang lên nơi vòm họng, cổ của cô đã quá giới hạn chịu đựng của nó, cô có thể cảm thấy bộ não của mình đang bị tắc nghẽn và sắp nổ tung, và trông giống như một chú chim nhỏ sắp lịm đi, thở dốc trong lòng người đối diện.

Những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra từ đôi mắt xinh đẹp, tầm nhìn của cô trở nên mờ mịt, cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó và cũng không thể nghe thấy những âm thanh xung quanh. Cô nhìn qua vai người đàn ông và nhìn lên bầu trời để theo dõi tất cả. Cô nhìn thấy mặt trăng, thật lạnh lùng, thật xấu xa, thật tàn nhẫn.

Cuộc phản kháng của cô dừng lại từ từ, và cô dần cảm thấy không đau đớn, và cuộc sống dường như đã dừng chảy trong cơ thể này.

Cô muốn về nhà, muốn trở về mái ấm ban đầu của mình.

Cô chưa muốn chết, cô vẫn chưa được nhận vào đại học, chưa phát hành album mới, chưa chứng kiến Kỳ Mộ thực hiện lời hứa của mình, cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm, làm sao cô có thể chết vào lúc này cơ chứ?

Liệu có ai... Ai có thể giải cứu cô ấy ...

Tống Cửu Cửu từ từ nhắm mắt lại, và chút ý thức cuối cùng đã sắp rời khỏi cô.

Đột nhiên, người đàn ông rên rỉ, hai tay ôm lấy cổ cô bỗng nhiên buông lỏng, và không khí lại tràn vào khoang mũi cô.

Có một âm thanh giống như xương bị gãy ở gần tai của cô, và người đàn ông hét lên.

Không mất nhiều thời gian để tiếng khóc của cô dừng lại, và cô cảm thấy có ai đó đến gần mình, những ngón tay lạnh lẽo của cậu ta lướt qua đôi mắt ướt đẫm của cô.

Giọng nói của người đó… thật sự rất quen thuộc.

"Tôi ở đây ... Đừng sợ."

Bài Beta của mình :

13 tiểu đậu tình yêu

Sau khi chờ đợi một lúc lâu mà không thấy câu trả lời của Kỳ Mộ, Tống Cửu Cửu đặt điện thoại di động xuống, trong lòng có một chút thất vọng và quyết định sửa soạn về nhà trước rồi thông báo cho cậu ấy sau.

Như thường lệ, cô đi chậm trên những con đường vắng vẻ một mình, ngân nga những bài hát không rõ lời, chân bước đều đều , nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần nhanh nhẹn.

Bỗng nhiên, cô có một cảm giác kỳ lạ. Tống Cửu Cửu quay lại đằng sau với sự nghi ngờ và nhìn về phía con đường mà cô ta đã đi.

Dưới ánh sáng mờ ảo của cột đèn, những cành cây và lá cây rậm rạp bên đường như đổ xuống những chiếc bóng nặng nề, và những con đường gần bọn chúng cũng bị khuất  đi trong bóng tối tịch mịch.

Với một chút lo lắng cũng như sợ hãi trong lòng, Tống Cửu Cửu bước lên từng bước một cách thận trọng.

"Gru… Gru…"
Cô nghe thấy một âm thanh nhỏ phát ra từ những bụi cây thấp dọc đường.

Tống Cửu Cửu quay đầu mạnh về hướng phát ra âm thanh, và cô ta tiếp tục bước đến.

Khẽ với lấy điện thoại di động trong túi áo khoác bằng một tay, cô mở khóa màn hình và bấm số điện thoại của tổng đài.

Trên con đường không một tiếng động im lặng đến đáng sợ , cô có thể nghe thấy nhịp tim mình đang đập nhanh hơn. Tay cô cầm chặt chiếc điện thoại di động, và cô cảm thấy tay mình dần dần ướt đi bởi mồ hôi .

Một ngọn gió thổi qua và cô khẽ rùng mình.

Không khí xung quanh cô dường như bị đóng băng.

Từng sợi dây thần kinh của Tống Cửu Cửu trở nên căng hơn. Vào lúc này, chỉ cần có một chút tiếng động sẽ lập tức phá vỡ sự bình tĩnh của cô ấy.

Nếu bạn lâm vào hoàn cảnh của cô ấy như bây giờ, chắc hẳn bạn cũng không khác gì cảm giác mà cô đang có.

Cô nhìn chăm chú vào bụi cây rậm rập, quyết định rằng, nếu có gì đó không ổn sẽ lập tức chạy ngay.

Sột soạt…

Cách cô không xa, một thân hình nhỏ bé trắng muốt chui ra khỏi bụi cây một cách nhẹ nhàng.

"Meow ~"

Chú mèo trắng nhìn cô chằm chằm với cái đầu nghiêng nghiêng, đôi mắt long lanh yo tròn .

Tống Cửu Cửu nhìn chằm chằm vào chú mèo con với đôi mắt mở to, và trái tim cô như một chiếc tàu lượn siêu tốc . Sau những giây phút căng thẳng, trái tim cô như được thả lỏng và đôi chân trở nên yếu ớt.

"Anh bạn nhỏ, mi đã làm ta sợ đến chết khiếp rồi." Cô mỉm cười bất lực.

Có thể là dạo gần đây, áp lực chuẩn bị cho kỳ thi quá cao và mọi người đã trở nên hơi nhạy cảm.

Cô đi đến chỗ chú mèo con và ngồi xổm xuống.

Nó thậm chí còn dụi vào bắp chân cô mà không sợ hãi.

Thật dễ thương!

Tống Cửu Cửu vươn tay ra và nhẹ nhàng chạm vào lưng mèo con.

Thật mềm mại

Chạm vào nó, cô cảm thấy thật dễ chịu , thật yên bình .

Cửu Cửu chơi đùa vui vẻ với chú mèo con một lúc, rồi miễn cưỡng bước về nhà.

Đáng lẽ cô nên về nhà nhanh hơn, sự xuất hiện của nó hơi bất thường vào tối nay. Cô sẽ tìm người chủ đến đón nó vào ngày mai.

Tống Cửu Cửu cúi đầu chạy về phía trước.

Sột soạt

Lần này, lại xuất hiện một âm thanh khác trong những bụi cây, vang lên rất rõ ràng.

Tiếng quần áo cọ xát vào cành cây và lá cây rất gần với cô!

Tống Cửu Cửu cảm giác được trái tim cô đang bị dồn nén đến mãnh liệt, cô không dám quay đầu nhìn lại , chỉ biết chạy nhanh về phía trước.

Cô nghe thấy tiếng bước chân khẩn cấp ở phía sau, và người đàn ông đang đến gần cô hơn, và cô nghe thấy tiếng mình thở hổn hển.

Cô vận dụng hết sức lực để chạy, khí quản đang trở nên khô khốc, đôi chân bắt đầu mềm nhũn, não cô không ngừng vang lên những tiếng cảnh báo nhưng cô không dám dừng lại.

Cô run rẩy mở màn hình điện thoại một cách vội vàng, cô muốn quay số điện thoại của Nghê Hồng.

Điện thoại di động của cô có một thiết bị định vị, chỉ cần Nghê Hồng bật điện thoại, cậu ấy có thể tìm thấy cô, miễn là Nghê Hồng nghe giọng nói của cô, cậu ấy sẽ tìm cách nào đó để cứu cô ấy!

"Bíp ... bíp ..."

Mỗi giây dường như chậm lại và trở nên cực kỳ dài.

Hãy trả lời điện thoại! Xin cậu đấy Nghê Hồng, trả lời điện thoại của tớ đi!

Đôi chân cô trở nên nặng nề và mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.

Người đằng sau cô đã đến gần hơn, và cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của người đàn ông đó đang phả vào cổ cô.

"A!"

Với một cơn đau tê rần từ đầu tỏa xuống , vô tiếp đất một cách thô bạo .

Điện thoại cũng bị rơi.

Nhưng cô không quan tâm đến nó, giờ đây cô chỉ có thể cảm nhận nỗi sợ hãi và đau đớn, và đôi mắt cô lia về phía vị trí của điện thoại di động, cô thấy nó đang quay số, phát ra ánh sáng trắng mờ, nằm lặng lẽ trên mặt đất.

Một bàn chân đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của cô và đạp mạnh vào chiếc điện thoại di động.

Tống Cửu Cửu nhìn lên và cô có thể thấy đôi mắt điên cuồng của người đàn ông đang ánh lên sự hứng thú.

Trong lòng cô gợi lên một nỗi kinh hoàng và cô muốn đứng dậy.

Cơn đau ở mắt cá chân cho cô biết rằng vào thời điểm quan trọng này, cô đã lâm vào một tình huống xấu.

Cô nên làm gì đây ?

Tống Cửu Cửu cố gắng chống lại cơn đau và run rẩy đứng dậy trên đôi chân đầy vết trầy xước.

Người đàn ông không ngăn chặn cô và trái lại, đôi mắt anh ta lại tràn đầy niềm vui và hứng thú, như thể anh ta chắc chắn rằng cô không thể trốn thoát, nhưng vẫn điên cuồng nhìn về phía con mồi của mình.

"Anh muốn gì ? Tiền phải không ?"

Cô buộc mình phải bình tĩnh.

"Ồ, tôi không cần bất cứ điều gì, tôi chỉ muốn có cô mà thôi." Người đàn ông đến gần, giữ chặt cổ tay cô bằng một tay để ngăn cô lại, và nhẹ nhàng chạm vào mặt cô bằng tay còn lại.

"Em thật xinh và anh thật sự muốn giấu những cô gái đẹp đi, như em chẳng hạn." Giọng anh ta vô cùng dịu dàng nhưng cũng không kém phần rùng rợn khiếp Cửu Cửu nổi  hết da gà .

Tống Cửu Cửu nhìn đôi mắt điên cuồng nhưng quyến rũ ấy một cách lạnh lùng và trái tim cô dường như bị thắt lại.

"Bốp!"

Rồi đột nhiẻn ánh mắt người đàn ông đó thay đổi , anh ta giơ tay tát cô một cái, và cô lại ngã xuống nền đất.

Cái đầu trở nên đau hơn vì sức mạnh của người đàn ông, khuôn mặt cô bỗng chốc sưng phồng và cô cảm thấy đau đớn như thể bản thân đang bị đâm bằng dao, tầm nhìn của cô trở nên hơi mờ ảo, và cả thế giới trước mắt dường như bị sụp đổ.

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này!" Người đàn ông trông thật điên rồ , anh ta phát ra những lời nói điên dại .

Anh ta đi đến và dùng bàn tay quấn quanh cổ cô.

Không thể để xảy ra chuyện gì được.

Tống Cửu Cửu đang vật lộn một cách tuyệt vọng, cắn vào cánh tay của người đàn ông với sự tàn nhẫn, như thể anh ta là một miếng thịt.

Nhưng nó chẳng có ích gì. Người đàn ông giữ chặt hàm của cô trong tay để buộc cô phải nới lỏng răng, và kéo cô vào bụi rậm ở vị trí gần đó.

Được bao phủ bởi cây cỏ và bụi rậm, đây đích thị là một không gian vô cùng yên tĩnh và đáng sợ. Từ bên ngoài cũng rất khó để nhìn thấy được có ai đang ở bên trong.

Tống Cửu Cửu nhìn chằm chằm vào người đàn ông giận dữ trước mặt: "Tại sao? Anh muốn cái  gì?"

Khi người đàn ông nghe thấy điều này, anh ta mỉm cười một cách lo lắng: "Tôi không muốn gì cả, xin em hãy ở bên tôi mãi mãi, đừng tránh xa tôi, hãy ở bên tôi."

"Ngủ ngon nhé, anh sẽ sớm ở bên em!"

Trước khi Tống Cửu Cửu có thể la lên, người đàn ông lấn tới và đè cô xuống đất, che miệng bằng một tay và bóp chiếc cổ mảnh khảnh của cô bằng một tay, từ từ siết chặt.

Tống Cửu Cửu cố gắng hết sức đá vào người đàn ông, nhưng nó không có tác dụng.

Cô dường như nghe thấy một âm thanh vang lên nơi vòm họng, cổ của cô đã quá giới hạn chịu đựng của nó, cô có thể cảm thấy bộ não của mình đang bị tắc nghẽn và sắp nổ tung, và trông giống như một chú chim nhỏ sắp lịm đi, thở dốc trong lòng người đối diện.

Những dòng nước mắt không ngừng tuôn ra từ đôi mắt xinh đẹp, tầm nhìn của cô trở nên mờ mịt, cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó và cũng không thể nghe thấy những âm thanh xung quanh. Cô nhìn qua vai người đàn ông và nhìn lên bầu trời để theo dõi tất cả.

Cô nhìn thấy mặt trăng, thật lạnh lùng, thật xấu xa, thật tàn nhẫn.

Cuộc phản kháng của cô dừng lại từ từ, và cô dần cảm thấy không đau đớn, và cuộc sống dường như đã dừng chảy trong cơ thể này.

Cô muốn về nhà, muốn trở về mái ấm ban đầu của mình.

Cô chưa muốn chết, cô vẫn chưa được nhận vào đại học, chưa phát hành album mới, chưa chứng kiến Kỳ Mộ thực hiện lời hứa của mình, cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm, làm sao cô có thể chết vào lúc này cơ chứ?

Liệu có ai... có thể giải cứu cô ấy ..

Tống Cửu Cửu từ từ nhắm mắt lại, và chút ý thức cuối cùng đã sắp rời khỏi cô.

Đột nhiên, người đàn ông rên rỉ, hai tay ôm lấy cổ cô bỗng nhiên buông lỏng, và không khí lại tràn vào khoang mũi cô.

Có một âm thanh giống như xương bị gãy ở gần tai của cô, và người đàn ông hét lên.

Không mất nhiều thời gian để tiếng khóc của cô dừng lại, và cô cảm thấy có ai đó đến gần mình, những ngón tay lạnh lẽo của cậu ta lướt qua đôi mắt ướt đẫm của cô.

Giọng nói của người đó… thật sự rất quen thuộc.

"Tôi ở đây ... Đừng sợ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro