1. Write

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I/Lý thuyết

1. Write là gì? Writer là gì?

Write là viết.

Writer là người viết, có thể là viết truyện, viết thư, tạo nên một tác phẩm từ những câu chữ riêng biệt của chính bản thân mình. Nói nôm na cũng có thể coi là một author - mới vào nghề.

2. Cậu thường viết chuyên (không chuyên) những thể loại nào?

Mình chuyên về tản văn, tình trai, truyện ngắn, fanfiction và thơ. Thể loại của mình thường nói về cái chết, SE, OE, những điều u ám.

Mình không chuyên thể loại phiêu lưu, trinh thám, cổ đại hay câu văn thơ mộng, cả việc viết H nữa, mình khá là lấn cấn trong việc viết mấy điều trên.

3. Tại sao cậu lại biết đến team chúng tớ?

Mình thấy các cậu tuyển trong group Wattpad nên bấm vào :>

II/Thực hành

Đề 2: Viết oneshot trên 1000 từ về đam mỹ hoặc bách hợp


Hôm nay tôi đi thăm anh trai.

Anh ấy nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, hơi thở mỏng manh đến kì lạ.

Mẹ đang gật gà gật gù trên sofa, đôi mắt thoáng thâm quầng lại vì ngày đêm thức canh chừng, chăm lo vì sợ mặc kệ một giây thôi, anh có thể ngủ mãi không tỉnh dậy.

Tôi đặt bó hoa vào bình. Nhẹ nhàng đắp chăn cho mẹ, sau đó giúp anh lau đi những giọt mồ hôi trên trán. Loay hoay thu dọn lại đồ đạc trong phòng bệnh chiếm gần mười lăm phút, nhìn căn phòng thoáng mát, sạch sẽ hơn, tôi thấy có lẽ sức khỏe của anh hai sẽ tốt hơn.

Thoáng nghe thấy tiếng hừ nhẹ, tôi quay đầu, thấy anh đang cau mày, mồ hôi không ngừng chảy dài trên trán, cả người bắt đầu co giật. Tôi hốt hoảng, giữ chặt lấy anh, mẹ nghe thấy tiếng động cũng bừng tỉnh, hoang mang đẩy tôi ra, ôm chặt lấy anh. Tôi không để ý hành động của mẹ, nhanh tay nhấn nút gọi y tá.

Chỉ trong chốc lát, bác sĩ và y tá đã đến. Mọi người nhanh tay giữ chặt anh ấy, có lẽ điều đó càng làm anh ấy hoảng loạn, không ngừng co giật, trán ra nhiều mồ hôi, khuôn mặt anh nhăn nhó, la hét, tay chân quơ loạn xạ.

Nhìn anh ấy quằn quại, đau đớn, khổ sở, tim tôi thắt lại. Ai cũng được, trả lại anh ấy ngày trước cho tôi.

- -

"Thành An, nay đi siêu thị mua cho tao mấy lon bia đi."

"Mẹ uống nhiều quá không tốt đâu."

"Câm mồm, tao nói thì mua mẹ đi, lằng nhằng, cầm tiền rồi biến đi học đi."

Mẹ giơ tay tát tôi một cái sau đó ném tiền vào mặt tôi.

Tôi nhặt lại những tờ tiền rơi đầy sàn, lẳng lặng cầm cặp ra khỏi nhà. Trước khi đi xa, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ dịu dàng nói chuyện với anh hai, giọng mẹ lúc đó mềm mại, các câu hỏi đầy sự quan tâm, tuy không phải dành cho tôi nhưng tôi vẫn thấy ấm áp lạ thường.

Gia đình tôi không giàu cũng không nghèo, thuộc hàng khá giả, đủ để sống qua ngày. Lúc trước có ba ở bên, gia đình bốn người đầm ấm hạnh phúc, ba mẹ bên nhau, góp sức xây dựng gia đình, anh hai thông minh, tài giỏi, làm rạng rỡ cả nhà, còn tôi, người luôn lạc loài, trầm lặng trong nhà. Nếu nhìn sơ qua, ai cũng nghĩ gia đình ấy thật ấm áp, nhưng nhìn kĩ hơn sẽ thấy đứa con út bị gạt ra khỏi căn nhà đó.

Mẹ không thích tôi, ba thì dửng dưng mặc kệ. Vì tôi là đứa con hoang, do tình nhân của ba sinh ra.

Trong căn nhà đó, người để ý đến tôi chỉ có anh hai.

Từ nhỏ đến lớn, người ôm tôi vào lòng, người an ủi, người kể chuyện cho tôi nghe, người bảo vệ tôi chỉ có anh hai. Tôi như tìm thấy ánh sáng của đời mình, như được cứu vớt ra khỏi bóng tối đang bao trùm đó. Tuổi thơ tôi được anh hai che chở, bảo vệ, được anh yêu thương, nhường nhịn, bù lấy tất cả tình thương ba mẹ thiếu tôi.

Nhưng ba lại tiếp tục bỏ rơi gia đình, đi theo tình nhân cũ, cũng là người sinh ra tôi. Ông ấy muốn đưa tôi đi nhưng tôi từ chối vì tôi không muốn xa anh hai.

Có lẽ việc tôi có mặt trong ngôi nhà này càng khiến mẹ giận dữ. Lúc đầu mẹ tức giận, bà ấy đã ném chai bia vào đầu tôi, sau đó anh hai đã to tiếng với mẹ, từ việc đó mẹ không còn xử sự quá đáng với tôi, ít nhất là trước mặt anh hai.

Tôi không oán, không hờn giận. Đó là kết cục tôi phải nhận lấy khi ở lại ngôi nhà này.

.

"Mày có mua bia không?"

"Hôm nay siêu thị đóng cửa rồi."

"Mày nghĩ tao ngu à? Đóng cửa gì giờ này? Hay mày lấy tiền của tao rồi? Lấy đi chơi hay cho đứa nào?"

Bà ấy gắt gỏng, lớn tiếng, tay lại với lấy cái ghế nhựa ném thẳng vào người tôi. Tôi không né tránh, để mặc bản thân bị trúng vì có né cũng vậy, chỉ làm bà ấy tức giận thêm mà thôi.

"Mẹ, mẹ lại đánh Thành An à?"

Nghe giọng anh hai, tôi quay đầu lại, thấy anh đang nhăn mày đứng ở cửa. Bà ấy cuống cuồng chạy lại, mỉm cười lấp liếm, anh hai đưa mắt nhìn tôi, tôi vội mỉm cười xua tay rồi đi lên lầu. Tôi không muốn vì tôi mà quan hệ của mẹ và anh ấy xấu đi, tôi cũng không muốn làm nguyên nhân rạn nứt gia đình này.

"Lần sau mẹ đánh em thì nói với anh."

Anh hai xoa đầu tôi, nhẹ giọng nói.

"Mẹ có đánh em đâu, em làm rớt ghế thôi à."

Tôi mỉm cười, hưởng thụ bàn tay anh ấy vò tóc tôi, cảm giác nhẹ nhàng, bình yên đến lạ.

.

"Minh Hiếu, con thích ăn gì? Mẹ mua cho."

"Không cần đâu mẹ, nay mua món Thành An thích ăn đi."

Mẹ lạnh lùng liếc tôi. Tôi thở dài lắc đầu ý nói không cần rồi lại vùi đầu vào đống bài tập trên bàn. Mẹ và anh hai ngồi nói chuyện, thảo luận về đồ ăn sau đó bà ấy đứng dậy, mặc áo khoác đi ra ngoài, có lẽ là đi mua đồ ăn cho anh hai.

Mỗi lần như vậy, bà ấy đều quên mua cho tôi. Đôi lúc tôi phải giả vờ nói là ăn rồi, sau đó lại ôm bụng, cố uống nước để mong cơn đói qua đi. Việc bà ấy yêu thương con ruột như vậy cũng không sai trái gì, huống gì tôi lại là đứa con do nhân tình sinh ra, ăn nhờ ở đậu một cách vô cớ trong ngôi nhà này.

"Anh ơi, bài này em làm không ra."

Tôi khẽ khều nhẹ tay anh hai. Nhưng không thấy anh nói hay động đậy gì, tôi khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn sang, thấy anh hai ngất xỉu trên bàn, cả người bắt đầu co giật, dần dần sùi bọt mép. Tôi hốt hoảng bật dậy, cố gắng lay anh nhưng anh vẫn co giật, tôi sợ hãi cầm lấy điện thoại gọi cho bệnh viện. Chẳng mấy chốc, xe cấp cứu đã đến, nhanh chóng đưa anh lên xe, tôi ngồi cạnh bên không ngừng lo sợ, chỉ mong anh hai không xảy ra việc gì.

Đến bệnh viện, các bác sĩ nhanh chóng đưa anh vào phòng cấp cứu. Tôi bất lực đứng ở ngoài hành lang, nhìn lên bảng cấp cứu trước cửa không ngừng nhấp nháy, tim như muốn rớt ra vì quá hoảng. Tôi đưa mắt nhìn về phía sau, thấy mẹ đang hốt hoảng chạy đến, tôi đi lại tính nói nhưng lại bị bà ấy tát mạnh vào mặt, má phải bỗng nhiên bỏng rát.

"Thứ xui xẻo, tao biết ngay từ đầu có mày là mọi chuyện đều không ra hồn mà. Vì cớ gì người nằm trong đó là con tao mà không phải mày hả?"

Tôi im lặng.

Cả người bất động, không ngẩng đầu, không khóc lóc. Chỉ đơn giản là đứng yên đó, nghe tiếng khóc nức nở của mẹ, nghe những lời đầy phẫn hận của người tôi luôn gọi là "mẹ".

Không sao cả, quen rồi mà.

Điều quan trọng bây giờ vẫn là anh hai mà thôi.

*

Đến cuối cùng, anh hai cũng không qua khỏi.

Mẹ gào khóc thảm thương bên chiếc giường bệnh của anh, bạn học, thầy cô cũng bật khóc nức nở, chỉ có tôi không khóc, không cảm thấy đau thương, vành mắt ráo nước nhìn chằm chằm ngoài phòng bệnh. 

Không hiểu sao, tôi lại thoáng thấy anh hai, bóng dáng mờ nhạt của anh đứng phía ngoài vẫy tay với tôi. Tôi bật dậy chạy theo anh ra ngoài, khi bước ra, phía trước đã không thấy ai, tôi lo lắng nhìn xung quanh, thấy anh ở góc cầu thang nơi hướng lên sân thượng. Tôi vội vàng chạy đến cùng anh bước lên sân thượng.

Anh hai đứng trên lan can, trên người còn mặc quần áo bệnh nhân, khóe mắt anh cong cong, đôi môi mấp máy nói gì đó.

Tôi đi lại gần anh, mong muốn được nghe rõ hơn. 

Cho đến khi tôi nghe rõ được anh nói gì, cũng là lúc thân xác tôi đang rơi xuống dưới. Tôi cảm nhận cơn gió vuốt ve qua mặt, cảm nhận được bàn tay anh nắm chặt lấy tôi, đôi môi anh hôn nhẹ khóe môi tôi.

"Thành An, anh đưa em đi, về nơi chỉ có hai ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trảtest