CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đối diện, cuối cùng vẫn là Quý Việt Châu nhịn không được trước, vươn người nắm lấy ót cô, đem người kéo tới trước mặt, không quan tâm mà cúi đầu hôn.

Động tác của anh vừa dữ lại hận, như hận không thể đem cả người cô nuốt vào trong bụng.

Tài xế thời điểm hai người tranh chấp đã sớm cho hạ xuống tấm ngăn che đậy tầm mắt, vô cùng chuyên nghiệp.

Thời Ngu bị hôn đến tàn nhẫn liền kéo tóc của anh, sau đó tay bị khống chế lại.

Chờ sau một lúc lâu, Quý Việt Châu mới đem người buông ra, thấy lòng bàn tay trắng nõn của cô có mấy cọng tóc đen nhánh, vốn dĩ dục vọng cùng tức giận đều biến thành dở khóc dở cười: "Thói quen đánh người của em là như thế nào tạo thành."

"Thói quen thích cắn người của anh tạo thành như thế nào thì thói quen đánh người của tôi cũng giống như vậy." Thời Ngu đem tóc đen trên tay tùy ý ném xuống đất, dỗi hắn.

Miệng lưỡi sắc bén.

Quý Việt Châu dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh sườn miệng hơi hơi đau đớn, cũng không biết là ai thích cắn người.

"Tối hôm qua còn đáp ứng không được quát tôi, hôm nay lại quát tôi, tôi lên xe anh liền không để ý tới tôi, còn hỏi tôi quậy cái gì? Không được tôi cho phép đã hôn, rốt cuộc là ai quậy phá!"

Thời Ngu càng nói càng giận, hận không thể lại kéo tóc anh xuống.

Nói đến lúc sau, vốn dĩ hốc mắt đỏ, kéo theo đuôi mắt cùng chóp mũi đều đỏ. Quý Việt Châu căn bản không tìm được thời cơ chen vào nói, lại bị cô đạp vào chân.

Động tay động chân liền đánh người khác, đúng là tính tình xấu, lại còn bày ra bộ dáng ấm ức.

Quý Việt Châu thở dài, thay đổi giong điệu trấn an chim nhỏ: "Tôi vừa rồi đang làm việc."

"Tôi chỉ là dựa vào anh, không quấy rầy anh làm việc." Thời Ngu không chấp nhận giải thích của anh.

Quý Việt Châu không thích nữ nhân không nghe lời lại không buông tha, càng không thích nữ nhân hơi tí liền khóc, theo lý thuyết thì Thời Ngu mấy ngày nay đều đã ở điểm mấu chốt của anh nhảy nhót qua lại.

Chính là...

Quý Việt Châu nhìn đôi mắt đỏ bừng của cô, rốt cuộc cũng chỉ là tiểu cô nương 20 tuổi.

Thời Ngu xem mặt đoán ý, thấy thế cô càng đắc ý mà trực tiếp ngồi lên chân anh, duỗi tay gỡ mắt kính xuống, nhìn anh từ trên cao xuống.

Vì để phù hợp với tạo hình hôm nay, cô mang khuyên tai ngọc lục bảo, khuyên tai màu xanh lục đung đưa giống như đôi mắt long lánh ánh nước của cô.

Thời Ngu duỗi tay lôi kéo cà vạt Quý Việt Châu, tựa như nữ vương cao cao tại thượng, tốt bụng mà cho thần dân của cô một tia rủ lòng thương: "Cho nên, muốn hôn tôi hay muốn làm việc?"

Quý Việt Châu đáp án là trực tiếp đem người ấn xuống hôn, lúc anh tàn nhẫn hôn so với bộ dạng lạnh nhạt cấm dục thường ngày hoàn toàn trái ngược.

Bàn tay khớp xương rõ ràng đang ấn Thời Ngu nổi gân xanh lộ ra anh đang không bình tĩnh.

Sau một lúc lâu, Thời Ngu mới đẩy anh ra.

Quý Việt Châu không thỏa mãn mà còn định hướng lên trên mút, Thời Ngu nghiêng đầu không cho, trong miệng còn lẩm bẩm: "Lão lưu manh."

Quý Việt Châu lấy một đôi tay nhỏ đang ở cơ bụng của chính mình ra, nhịn cười nói: "Rốt cuộc ai là lưu manh?"

Thời Ngu nhanh chóng thu tay về, xấu hổ mà ho nhẹ hai tiếng mới nói sang chuyện khác, bĩu môi làm nũng: "Anh vừa rồi làm hỏng trang điểm của tôi."

Vừa nói vừa móc di động nhìn thoáng qua, lập tức thất kinh.

"Lớp trang điểm của tôi!"

Thứ lỗi vì nói thẳng, Quý Việt Châu cảm thấy cô trừ bỏ miệng hơi chút có chút thay đổi ở ngoài, cũng không khác gì.

Nhưng nhìn cô nhìn di động, bộ dáng lẩm nhẩm lầm nhẩm không mấy vui vẻ, Quý Việt Châu vẫn gõ gõ tấm ngăn, làm tài xế quay lại phòng hóa trang một lần nữa.

"Sẽ không chậm trễ chứ?" Thời Ngu rõ ràng rất vui vẻ, còn cố ý hỏi.

Quý Việt Châu cầm khăn ướt lau vết son trên môi còn chưa nuốt, nghe vậy, mặt không đổi sắc nói: "Không có việc gì, dù sao không phải tiệc gì quan trọng."

Thời Ngu "Nga" một tiếng: "Tôi nghe trợ lý Trương nói hôm nay là sinh nhật em gái anh a."

Vừa thấy cô xoay chuyển quay tròn đôi mắt, Quý Việt Châu liền biết cô suy nghĩ xấu, huống chi tình cảnh giữa anh với Quý gia, chỉ cần hơi chút để tâm liền có thể biết.

"Em không cần phải xen vào bọn họ, chỉ cần đi theo bên cạnh tôi là được."

Thời Ngu ôm cánh tay anh, gật đầu: "Biết rồi."

Đến nỗi trong lòng ở đánh chủ ý gì không ai biết được.

Rất nhanh xe đã đến phòng hóa trang, thợ trang điểm mang theo nhóm trợ lý nhanh chóng khôi phục tạo hình lúc trước cho cô.

Nhìn Quý Việt Câu ngồi trong phòng, cảm giác tồn tại rất lớn, thợ trang điểm một câu trêu chọc cũng không dám nói.

Chỉ là ở trong lòng cảm thán quả nhiên đại mỹ nhân như vậy vẫn là xứng đôi với nam nhân như Quý tổng Khải Quang.

Chờ tạo hình khôi phục xong, Thời Ngu lộc cộc chạy đến trước mặt Quý Việt Châu, ngửa đầu nhìn anh, con ngươi lấp lánh vô số ánh sao tràn ngập chờ mong: "Đẹp không?"

Đẹp, đương nhiên đẹp.

Đẹp đến mức Quý Việt Châu muốn đem người đè lên giường khi dễ, đối với Thời Ngu, anh đều không có khả năng kìm chế.

Bất quá cũng may Quý Việt Châu không có cầm thú như vậy, hơn nữa anh càng hiểu tính cách Thời Ngu, nếu lúc này không trả lời cô, lúc sau liền quậy.

Dù sao cũng là chim hoàng yến nhà mình nuôi, có thể kiên nhẫn thuần phục cô ở trong nhà, không cần thiết làm cho người khác coi.

Cho nên anh khẽ gật đầu: "Đẹp."

Cũng không ai nghĩ tới tâm tình Quý tổng vì trấn an chim hoàng yến phản nghịch mà thỏa hiệp.

Cũng chưa biết là ai thuần phục ai.

"Hì hì, tôi biết mà, chúng ta đi thôi!" Thời Ngu nói xong liền khoác tay Quý Việt Châu rời đi.

Sau khi bọn họ đi rồi, phòng hóa trang mới truyền tới từng ngụm hít khí, "Không nghĩ tới đại mỹ nữ là người của vị này."

"Phải nói không nghĩ tới vị này bên người có người, mọi người có nhìn thấy không, còn nguyện ý ở chỗ này chờ lâu như vậy a!"

"Này cũng rất bình thường, chiều nay tôi còn cảm thán Thời tiểu thư thật xinh đẹp, nếu tôi là đàn ông tôi cũng nguyện ý sủng cô ấy."

"Không sai, cảm tạ đại mỹ nữ không có lãng phí giá trị nhan sắc đi theo đầu heo."

"Cảm tạ đại mỹ nữ!"

Bọn họ nói vui vẻ, nhưng các đều đè thấp thanh âm, cuối cùng vẫn là thợ trang điểm tức giận mà trừng mắt nhìn mấy người liếc mắt một cái: "Hôm nay việc này, ra cửa ai cũng không biết, có hiểu hay không?"

"Hiểu hiểu!" Mọi người sôi nổi gật đầu.

Chuyện này không cần nhắc bọn họ cũng không dám nói cho bất cứ ai, chỉ có thể giấu ở trong lòng, đỉnh cấp ở trong vòng có mấy người không thể đắc tội, Quý Việt Châu lại càng là người không thể nhất.

Quý Dung Dung ba người đã sớm đi tới khách sạn dự tiệc, khi ở trên lầu làm tạo hình cuối cùng, Lâm Lâm càng nghĩ càng không đúng: "Tớ vừa rồi ở trên đường nghĩ, vẫn cảm thấy chiếc xe bên ngoài phòng hóa trang kia chính là xe của anh cả cậu."

"Nguyễn Nguyễn không phải đi phía trước sao? Cậu chắc là nhìn thấy đi?" Quý Dung Dung không để bụng mà nói, mặc kệ thợ trang điểm vòng quanh bên người.

"Không có." Tô Nguyễn cười nhạt, "Có thể là tớ không thấy bên kia."

"Tớ nhìn thấy giống như có phụ nữ lên xe." Lâm Lâm cẩn thận hồi tưởng.

Quý Dung Dung vừa nghe lại cười, xua xua tay: "Khẳng định là cậu nhìn lầm rồi, anh cả tớ bên người sao có thể có phụ nữ, thật ra có trợ lý hoặc bí thư là nữ, lần đó ở bữa tiệc các cậu cũng thấy đó?"

"Chắc là vậy." Lâm Lâm gật gật đầu, không ép mình tiếp tục suy nghĩ, nhưng điểm nghi hoặc này tâm lý trước sau vẫn không buông xuống được.

Chỉ có Tô Nguyễn âm thầm niết tay duy trì trầm mặc.

Quý Dung Dung thay đổi đề tài cười hì hì cùng cô ta nói chuyện: "Đúng rồi Nguyễn Nguyễn, đợi lát nữa chúng ta đi gặp ông nội của tớ đi, ông vẫn luôn nói muốn gặp bạn tốt của tớ."

Trên thực tế là Quý Dung Dung cùng Quý lão gia tử gợi ra sự tình giữa Tô Nguyễn và Quý Việt Châu, Quý lão gia tử tò mò thôi.

Nhưng khi nhìn thấy phản ứng của Tô Nguyễn khi ở phòng hóa trang, Quý Dung Dung cảm thấy Tô Nguyễn khả năng không còn thích Quý Việt Châu nữa, cũng không dám nói muốn tác hợp cô ta cùng Quý Việt Châu.

Đến lúc đó Quý Việt Châu nói không chừng còn muốn chủ động tới tìm chính mình để nhờ tác hợp, rốt cuộc cô ta chính là chị em tốt của Tô Nguyễn.

Sau khi trang điểm xong, Quý Dung Dung liền mang theo Lâm Lâm cùng Tô Nguyễn cùng đi tìm Quý lão gia tử, không nghĩ tới trong phòng có những người khác.

Trừ bỏ Quý lão gia tử ở ngoài, còn có Quý Quang Viễn, Quý Càng Lâm cùng Lâm Lãng ba người.

Vì cửa bị Quý Dung Dung trực tiếp đẩy ra, cho nên bên trong đang nói thì bốn người đều không hẹn mà cùng mà quay đầu nhìn về phía các cô.

Vẫn là Quý lão gia tử phản ứng trước, lão nhân vui tươi hớn hở nhìn ba cô gái trước cửa: "Dung Dung cùng Lâm Lâm tới? Vị này chắc là tiểu cô nương Tô gia năm trước tìm về nhỉ? Thật xinh đẹp."

"Ông nội, đây là Tô Nguyễn." Quý Dung Dung chạy nhanh cười tủm tỉm mà lôi kéo Tô Nguyễn cùng Lâm Lâm cùng nhau tiến lên.

"Chào ông nội Quý." Tô Nguyễn một thân y phục trắng tiến lên, bộ dáng thanh nhã dịu dàng như đóa bách hợp, chính là bộ dáng mà trưởng bối rất thích.

Quý lão gia tử thật rất vừa lòng với Tô Nguyễn, gật gật đầu: "Tốt tốt tốt, anh cả cùng anh hai cháu có đến không?"

"Buổi chiều lúc cháu liên hệ anh cả cùng anh hai đều đang làm việc, đợi lát nữa chắc sẽ tới ngay." Tô Nguyễn ngoan ngoãn trả lời.

Khi Tô Nguyễn nói chuyện cùng với Quý lão gia tử, Lâm Lâm lôi kéo Lâm Lãng đứng bên cạnh Quý Dung Dung: "Anh, sao anh ở chỗ này?"

Lâm Lãng mặc một bộ tây trang màu bạc, bộ dáng hào hoa phong nhã, ánh mắt dời từ thân ảnh màu trắng kia, nói: "Cùng chú Quý nói vài lời."

"Anh Lâm Lãng." Quý Dung Dung cũng chủ động ngượng ngùng mà cùng anh ta chào hỏi, làm gì còn bộ dáng kiêu ngạo như ngày thường.

"Ừ." Lâm Lãng gật đầu mà không nhìn.

Lâm Lâm nhìn tới nhìn lui, cười hì hì trêu ghẹo nói: "Hôm nay chính là sân nhà của hai người, hai vị nhân vật chính có muốn tâm sự trước hay không?"

Lâm Lãng lúc này mới rũ mắt thấy Quý Dung Dung đầy mặt ngượng ngùng, ấn đường mang theo vài phần không kiên nhẫn, nhưng vẫn duy trì bộ dáng ôn hòa: "Dung Dung, ngày mai đi ra ngoài ăn cơm?"

"Được nha." Quý Dung Dung ngượng ngùng gật đầu, rốt cuộc mới dám ngẩng đầu nhìn anh ta, vốn đang muốn nói cái gì, lại chú ý tới anh mắt anh ta đặt ở sau lưng mình.

Quý Dung Dung quay đầu nhìn, thì ra là Tô Nguyễn cùng Quý lão gia tử nói xong đi đến bên cạnh mình, cô ta nháy mắt quên mất muốn nói gì, đem người kéo đến bên cạnh tới giới thiệu: "Anh Lâm Lãng, đây là bạn tốt của em, Tô Nguyễn Tô gia."

Lâm Lãng trầm mặc một cái, mới gật đầu: "Chào Tô tiểu thư."

Tô Nguyễn lại là một bộ dáng hào phóng, nghiêng đầu cười nói: "Chào Lâm đại ca."

"Nguyễn Nguyễn, sao lại không chào hỏi anh thế?" Lúc này, từ bên cạnh lại lộ ra một cái đầu, là Quý Càng Lâm vừa nói chuyện với Quý Quang Viễn xong, cà lơ phất phơ mà cười với Tô Nguyễn.

Tô Nguyễn lui một bước, lễ phép nói: "Chào Quý nhị ca."

Quý Dung Dung thấy dáng vẻ anh ruột mình liền ghét bỏ, trừng mắt nhìn anh ta liếc mắt một cái, "Anh đừng bắt nạt Nguyễn Nguyễn!"

Nếu là anh ruột có ý với Nguyễn Nguyễn cũng không được, Quý Dung Dung còn chuẩn bị đem Nguyễn Nguyễn cùng Quý Việt Châu tác hợp.

"Nguyễn Nguyễn chúng ta đi! Ông nội, ba, anh Lâm Lãng, chúng ta đi trước, lát nữa gặp."

Quý Dung Dung hừ một tiếng, mang theo Tô Nguyễn rời đi.

Lâm Lâm thấy thế cũng xách váy chạy theo.

"Nha đầu này." Quý Càng Lâm chép chép miệng, lại vỗ vỗ Lâm Lãng bên cạnh, "A Lãng, phải ở bên cạnh nha đầu này thật là ấm ức cho cậu."

Lâm Lãng bất động thanh sắc mà tránh ra một chút, không trả lời, ánh mắt nhìn về phía ba bóng dáng vừa rời đi, cũng không biết là đang nhìn cái nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro