CHƯƠNG 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Ngu nhìn có vẻ là đang nhìn gương, nhưng thực tế đang quan sát hai người.

So sánh với Quý Dung Dung, Lâm Lâm nói chuyện lẫn suy nghĩ có logic và rõ ràng, nếu đối tượng thật sự chưa trải sự đời mà chỉ tìm cách hướng lên trên bò, khả năng cũng đã lung lay.

Chỉ cần đã bị lay động, về sau cũng sẽ bị dắt theo tiết tấu của cô ta.

Đáng tiếc Lâm Lâm phải đối phó với Thời Ngu căn bản không bị ảnh hưởng, cô hiểu rõ nhất chính là loại kịch bản ra vẻ bắt nạt người khác.

Quan trọng nhất chính là không thể bị đối phương thuyết phục.

"Cho nên, bạn của các người đâu?" Thời Ngu cười tủm tỉm mà nhìn hai người, "Tôi rất muốn nhìn thấy cái vị mà khác cha khác mẹ nhưng lại cùng tôi lớn lên giống nhau, chắc cũng là mỹ nữ đi?"

Lâm Lâm nghĩ, cô ta rõ ràng nói Thời Ngu lớn lên giống Nguyễn Nguyễn, như thế nào trong miệng Thời Ngu lại thành Nguyễn Nguyễn giống?

Trong mắt Lâm Lâm, Tô Nguyễn đương nhiên là đại mỹ nữ so với Thời Ngu, nhưng cô ta cũng biết xóa lăng kính chị em tốt, diện mạo có tính công kích của Thời Ngu thật sự là đẹp hơn.

Nếu thật sự đem Tô Nguyễn tới, còn nói hai người lớn lên giống nhau, nói không chừng còn bị người khác cười.

Huống chi hai cô cũng không có khả năng gọi Tô Nguyễn tới, nói đúng ra là các cô mượn danh Tô Nguyễn tới tìm Thời Ngu.

Tô Nguyễn đã nói không có hứng thú với Quý Việt Châu, nhưng Lâm Lâm cùng Quý Dung Dung cảm thấy Thời Ngu có khuôn mặt giống Tô Nguyễn nên mới có thể được Quý Việt Châu coi trọng, liền cảm thấy không thoải mái, mới nghĩ đi lấy lại công bằng cho Tô Nguyễn.

Không nghĩ tới chỉ là một tình nhân thế thân, lại không sợ các cô, còn phản bác lại.

"Nhìn dáng vẻ vị tiểu thư này là không muốn rời khỏi Quý tiên sinh?" Lâm Lâm mặt mày hơi liễm, biểu tình lạnh nhạt hỏi, lúc này lại có bộ dáng giống tiểu thư đại gia tộc.

Thời Ngu buông tay: "Quý tiên sinh đối xử rất tốt, tôi tạm thời không có muốn rời đi đâu."

Tiền còn chưa kiếm đủ, Thời Ngu thật sự chưa thể rời khỏi kim chủ ba ba.

Trải qua ba năm ở mạt thế, đạo đức quan cô đã sớm bỏ qua, đời trước làm công ở showbiz mười năm mới kiếm đủ tiền về hưu, đời này cô còn lâu mới sống thành thành thật thật như đời trước.

Lúc nói, Thời Ngu còn có vẻ bất đắc dĩ: "Nếu hai vị đây có thể đưa ra điều kiện giống vậy, tôi có thể biết khó mà lui, đáng tiếc hai vị tiểu thư đây..."

Thời Ngu không nói hết câu, chỉ là ánh mắt ý vị thâm trường kia, làm Lâm Lâm cùng Quý Dung Dung không hẹn mà cùng cảm nhận được cô ghét bỏ.

Các cô không ngờ cũng có một ngày sẽ bị người khác ghét bỏ, lại là bởi nữ nhân ham hư vinh ti tiện trong mắt các cô.

"Anh cả tôi có biết cô vừa ác độc vừa thấp kém không? Nếu tôi nói với anh ấy bộ mặt thật này, cô còn cho rằng chính mình có thể tiếp tục ở bên cạnh anh ấy à?" Quý Dung Dung quả thực sắp bị cô chọc điên rồi.

"Hả? Không lẽ cô thật sự nghĩ tôi cùng Quý tiên sinh ở bên nhau là bởi vì tôi có nhân phẩm cao quý, đơn thuần lương thiện à?"

Thời Ngu ra vẻ kinh ngạc che miệng: "Tôi đều đã làm tình nhân của người khác rồi, chẳng lẽ Quý tiên sinh là đồ ngốc không biết tôi hư vinh thấp kém sao?"

"Anh ấy thích bộ dáng xinh đẹp này của tôi, tôi thích tiền của anh ấy, chúng tôi chỉ là quan hệ đơn thuần như vậy."

Có thể thản nhiên mà nói như thế này, Lâm Lâm cùng Quý Dung Dung hoàn toàn không còn gì để nói.

Thời Ngu lúc này mới liếc xéo hai người bọn họ một cái, đôi mắt hồ ly hơi hơi nâng lên, mang theo ý cười, thoạt nhìn vô cùng cao quý lạnh lùng: "Nếu hai người không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước."

Nói xong không chờ hai người phản ứng, cô dẫm lên giày cao gót, dáng người uyển chuyển rời đi.

Vóc dáng Thời Ngu vốn không hề thấp, lại đi giày cao gót 8cm đem cả người cô cao vọt, thêm dáng người lúc đi rất đẹp, chỉ nhìn bóng lưng cũng có thể kết luận người này chính là đại mỹ nhân đứng đầu.

Lâm Lâm vốn dĩ muốn nói cái gì đó, nháy mắt bị thất thần trước bóng dáng của Thời Ngu.

Nhưng Quý Dung Dung nhéo nhéo tay: "Tớ nhất định phải làm cô ta đẹp mặt."

Lâm Lâm chưa kịp phục hồi tinh thần, vẫn đang nhìn bóng lưng Thời Ngu rời đi, ngơ ngác nói: "Thật xinh đẹp..."

"Cái gì?" Quý Dung Dung không nghe rõ, kỳ quái mà nhìn cô một cái.

"À à, tớ nói, tớ nhất định phải làm cô ta đẹp mặt!" Lâm Lâm phục hồi tinh thần lại nói vội, "Đúng rồi Dung Dung, lát nữa cậu phải lên sân khấu, chúng ta đi nhanh đi, Nguyễn Nguyễn lâu không thấy chúng ta cũng sẽ nghi ngờ."

"Đều do người phụ nữ này dầu muối không ăn." Quý Dung Dung hừ lạnh một tiếng, quên truy hỏi Lâm Lâm vừa rồi đang nói cái gì.

Lâm Lâm cũng nhẹ nhàng thở ra, không cẩn thận đem lời trong lòng nói ra, chủ yếu là Thời Ngu thật sự đẹp, đặc biệt lúc nhìn cô ở cự li gần, gương mặt kia cho dù là con gái cũng sẽ có ấn tượng rất sâu.

"Cũng không biết Nguyễn Nguyễn có nghi ngờ chúng ta hay không."

"Không thể nào đâu, cậu ấy rất đơn thuần." Quý Dung Dung xua xua tay, "Đáng tiếc, Nguyễn Nguyễn lại không thích anh cả tớ, bằng không sao đến lượt người phụ nữ kia."

"Đúng vậy, cư nhiên có người có thể chướng mắt Quý tiên sinh." Lâm Lâm cũng không dám tin tưởng.

Đó chính là Quý Việt Châu đó!

"Bất quá có thể nói Nguyễn Nguyễn là độc nhất vô nhị, hơn nữa Quý tiên sinh cũng rất khủng bố". Lâm Lâm suy nghĩ cẩn thận, "Cùng anh ấy ở bên nhau chắc phải cần một trái tim mạnh mẽ."

Giống như người phụ nữ vừa rồi.

"Nguyễn Nguyễn rốt cuộc là vừa mới về Tô gia, không hiểu ý của anh tớ." Quý Dung Dung lúc nói lời này nhịn không được mang theo vài phần cao cao tại thượng, "người phụ nữ kia thật ra có vài phần thông minh."

"Đúng rồi, cô ta tên là gì nhỉ?" Lâm Lâm mới nhớ tới các cô thậm chí không hỏi qua tên Thời Ngu.

Đây là thói quen của mấy người địa vị cao như các cô, cho dù bị Thời Ngu nói cho á khẩu không phản bác được, nhưng cũng không định hỏi tên cô.

"Không biết, dù sao không chừng ngày nào đó đã bị anh tớ vứt bỏ, xem cô ta đắc ý được bao lâu." Quý Dung Dung hừ lạnh một tiếng, xách váy chạy lên lầu.

Lâm Lâm cũng chạy nhanh đuổi kịp nàng.

Thời Ngu đi toilet xong lại không trực tiếp đi thẳng qua phía Quý Việt Châu, bởi vì cô nhìn thấy một thân ảnh màu trắng lóe lên từ bên cạnh hành lang.

Thân ảnh kia Thời Ngu không thấy rõ mặt, từ quần áo trong nguyên văn miêu tả đoán đó là nữ chính Tô Nguyễn.

Nhưng bên cạnh thân ảnh màu trắng kia còn có một bóng dáng đàn ông, có lẽ có chuyện sâu xa gì đó...

Tròng mắt Thời Ngu di chuyển, đuổi kịp hai người.

Còn thuận tiện lấy ra di động, click mở ghi âm.

"Lâm Lãng học trưởng, anh làm gì vậy?" Tô Nguyễn liếc mắt một cái vô tội mà ngẩng đầu.

Trước mắt Tô Nguyễn là một người đàn ông mặc một bộ tây trang màu bạc, là một trong hai vị nhân vật chính đính hôn hôm nay, Lâm Lãng.

Anh ta cũng mang mắt kính, nhưng Quý Việt Châu khi mang mắt kính thì mang tính áp bức người khác, văn nhã bại hoại, còn anh ta thì lại là khí chất thân sĩ ôn hòa nho nhã.

"Nguyễn Nguyễn, anh chỉ muốn nói chuyện với em một chút thôi."

"Lâm Lãng học trưởng, trước đây em đã nói rõ ràng với anh, chúng ta không có khả năng, Dung Dung là bạn tốt nhất của em, anh cũng là người em trân trọng nhất, chúng ta mãi mãi làm bạn tốt không được sao?"

"Bạn tốt?" Lâm Lãng từ trước đến nay ôn hòa, thanh âm có phần bi thương, "Nguyễn Nguyễn, chúng ta trước đây cùng nhau ở trong trường học tập, cùng nhau hướng tới tương lai, thật sự chỉ là bạn bè thôi sao?"

"Lâm Lãng học trưởng, khi đó em một mình đi vào Kinh Thị, không có ai làm bạn bè, anh đã giúp đỡ em rất nhiều, em rất cảm kích." Tô Nguyễn ngữ khí chân thành mà nói.

Trong lòng lại không quá kiên nhẫn.

Trước đây Tô Nguyễn là một cô gái đến từ vùng quê, nỗ lực thi đậu đại học tốt nhất Kinh Thị mới phát hiện từ trước đến giờ mình như ếch ngồi đáy giếng, thì ra bầu trời bên ngoài lại phồn vinh đến vậy.

Tô Nguyễn phát hiện chính mình cùng vùng trời này không hợp nhau, lúc này cô ta để ý đến nhân vật phong lâm trong trường - Lâm Lãng, để chủ động tiếp cận anh ta, cố ý tạo ra vài lần ngẫu nhiên gặp mặt, sau đó dần dần quen thuộc.

Lúc đó, Lâm Lãng chính là con bài mà Tô Nguyễn có thể bắt được nhất, cho nên cô ta cố ý tạo tin đồn mờ ám, tưởng tượng tương lai cùng Lâm Lãng.

Không nghĩ tới sau này Tô Nguyễn tham gia casting, lại được Tô gia tìm về nhà, thì ra cô ta mới là đại tiểu thư Tô gia, vốn dĩ chính là người của bầu trời này!

Lúc này liền coi Lâm Lãng là người bình thường, Lâm gia tuy ở Kinh Thị cũng giàu có, nhưng Lâm Lãng cũng không hoàn toàn nắm quyền Lâm gia, thậm chí so ra kém hai anh trai của Tô Nguyễn.

Huống chi Lâm gia cùng Quý gia sớm đã có kế hoạch kết thân, Tô Nguyễn biết nếu chính mình một hai phải cùng Lâm Lãng ở bên nhau, Tô gia có thể giúp cô ta có được.

Nhưng nếu như vậy, quan hệ của Tô Nguyễn cùng Quý Dung Dung sẽ xấu đi, đây là điều Tô Nguyễn không muốn.

Cùng Quý Dung Dung Lâm Lâm trở thành bạn bè, còn cùng Lâm Lãng tiếp tục làm bạn thân, đây mới là biện pháp tối ưu trong lòng Tô Nguyễn.

Tóm lại, Tô Nguyễn hiện tại chịu không nổi người đàn ông không tự hiểu lấy này: "Lâm Lãng học trưởng, Dung Dung là bạn tốt nhất của em, em không hy vọng vì quan hệ của chúng ta mà làm Dung Dung hiểu lầm."

Tô Nguyễn nhấn mạnh một lần nữa, nói ra lời lẽ chính nghĩa: "Lâm Lãng học trưởng, hiện tại anh tới tìm em có nghĩ qua Dung Dung và Lâm Lâm chưa?"

Lâm Lãng gắt gao mà nhìn chằm chằm đôi mắt cô ta, cuối cùng vẫn bại trận dưới ánh mắt kiên định của cô ta, rũ mắt: "Nguyễn Nguyễn thực xin lỗi, là anh thiếu suy xét."

Tô Nguyễn lúc này mới lộ ra ý cười ôn nhu: "Cảm ơn anh Lâm Lãng học trưởng, chúng ta về sau vẫn là bạn tốt đúng không?"

"Đương nhiên." Bả vai của người đàn ông cao lớp suy sụp xuống, "Anh có thể ôm em một lần cuối cùng không?"

Tô Nguyễn ngửa đầu, giang hai tay cánh tay: "Đương nhiên có thể."

Lâm Lãng cúi người ôm lấy cô ta, một lớn một nhỏ một cao một thấp ôm nhau, thoạt nhìn phá lệ hài hòa.

Nếu không phải biết hai vị này một vị là bạn thân của Quý Dung Dung, vị kia là đối tượng đính hôn ngày hôm nay của Quý Dung Dung, Thời Ngu suýt nữa thì cảm động.

Ngẫm lại vừa rồi còn ở toilet ngăn lại mình, Quý Dung Dung vì Tô Nguyễn bênh vực kẻ yếu, Thời Ngu cảm thấy chiếc váy màu xanh lục của mình ngày hôm nay đưa cho Quý Dung Dung mặc rất phù hợp.

*ý chị ta là QDD bị đội nón xanh, bị cắm sừng á =)))) nách thâm ớn.

Cũng không biết nếu đại tiểu thư biết việc này thì tâm tình sẽ thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro