CHƯƠNG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Ngu liền ngoan ngoãn rúc vào trong lồng ngực Quý Việt Châu cười trộm, chỉ cảm thấy mình được làm nữ nhân hư đốn độc ác thật sự là quá sung sướng.

Cùng lúc đó trên sân khấu, Quý Dung Dung đã phát biểu xong, cô đứng bên cạnh chờ Quý lão gia tử lên tiếng.

"Hôm nay còn muốn tuyên bố một sự kiện, chính là Dung Dung nhà chúng tôi cùng Lâm gia Lâm Lãng sẽ đính hôn ngày hôm nay, kết thành thông gia."

Tiếp theo Lâm Lãng lên sân khấu.

Thời Ngu thấy một thân tây trang màu bạc, mà Quý Dung Dung khi ở toilet kiêu ngạo ương ngạnh, lúc thấy người đàn ông đi lên, nháy mắt lộ ra thẹn thùng.

Hiển nhiên là vô cùng vừa lòng với vị hôn phu mới này.

Mà Lâm Lãng trên mặt cũng mang theo ý cười ôn hòa, con ngươi dưới mắt kính lại không có dao động.

Nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy ở hành lang, Thời Ngu không khỏi tấm tác hai tiếng trong lòng.

Đúng là trò hay a!

Quý Việt Châu chú ý tới Thời Ngu không chớp mắt mà nhìn chằm chằm người đàn ông trên sân khấu, không vui mà kéo kéo cánh tay của cô.

Tên ngụy quân tử vô dụng Lâm Lãng kia, xứng đáng để cô nhìn lâu như vậy sao?

Người phụ nữ này có phải không nhận thức được thân phận của mình hay không, không biết mình là người của ai à?!

Vì thế Thời Ngu bị bắt xoay đầu, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Quý Việt Châu.

Thời Ngu chỉ có thể phỏng đoán, có phải vẫn là giống trong sách, anh vẫn để ý tới Quý gia sao?

"Quý tiên sinh, làm sao vậy?" Thời Ngu vô tội mà nhìn anh.

Quý Việt Châu thấp giọng gọi cô: "Thời Ngu."

Anh rất ít khi gọi tên Thời Ngu, Thời Ngu còn tưởng rằng có chuyện gì quan trọng, cũng nghiêm mặt nói: "Tôi đây."

"Có lẽ tôi nên nhắc nhở em một chút em đang là người của ai, ngày thường em có thể nghịch ngợm, nhưng tôi không thích người phụ nữ một chân đạp hai thuyền, em..."

Thời Ngu vốn đang cho rằng anh muốn nói chuyện gì quan trọng, nghe được một nửa liền biết, đây là đang cảnh cáo cô chân trong chân ngoài.

Nhưng mà cô vẫn đang trong lồng ngực anh, đi đâu mà chân trong chân ngoài, hơn nữa cô cũng chỉ nhìn lên sâu khấu...

Từ từ, sân khấu? Không lẽ bởi vì cô nhìn Lâm Lãng, người này liền tức giận?

Thời Ngu phản ứng lại, lại có thêm nhận thức mới về tên cẩu nam nhân hẹp hòi này.

Chính anh trong lòng có bạch nguyệt quang, còn dám tìm tình nhân thế thân, còn cô tùy tiện nhìn người đàn ông khác cũng không được.

Thời Ngu ở trong lòng thầm mắng một tiếng phiền toái, sau đó mới kịp thời đánh gãy lời nói Quý Việt Châu, ngọt như kẹo mà làm nũng với anh: "Anh trai, vừa rồi tôi nhìn thấy vị Lâm tiên sinh kia cũng mang mắt kính, nghĩ tới anh mà thôi."

"Hả?" Quý Việt Châu nói một nửa bị cô cắt ngang, lại bị cô dỗ ngọt mà ngơ ngẩn.

Thời Ngu tiếp tục đô đô miệng nhỏ: "Đều đeo mắt kính nhưng anh ta so với Quý tiên sinh kém hơn nhiều, thoạt nhìn như nam sinh ốm yếu, một bộ dáng ngụy quân tử, còn anh lại giống như... thân sĩ, anh tuấn tiêu sái, khí phách hiên ngang, so với anh ta đẹp hơn nhiều."

Cô kịp thời dừng lại, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra "Mặt người dạ thú".

Cũng may Quý Việt Châu được cô vuốt mông ngựa một hồi, căn bản không để ý đến cô nháy mắt thở phào.

Ở khắp Kinh Thị, không thiếu người vì tiền tài và quyền lực mà lấy lòng Quý Việt Châu, bọn họ luôn có biện pháp lấy lòng anh ở mọi góc độ.

Nhưng trước giờ không có ai giống như Thời Ngu, lấy lòng trắng trợn như vậy.

Quý Việt Châu đúng ra phải chán ghét cô miệng lưỡi trơn tru, đầu cơ trục lợi người khác, nhưng mà thanh âm quá ngọt ngào, cũng có thể do đôi mắt sáng lấp lánh kia.

Tóm lại Quý Việt Châu cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại tâm tình còn sung sướng.

Quả nhiên, anh vẫn là chủ nhân tốt.

Cho dù có lúc chim hoàng yến ngẫu nhiên làm ầm ĩ, bản chất vẫn là sùng bái lẫn kính ngưỡng anh, anh mới là nóc nhà.

"Em còn dám nói, còn dám chửi bới người khác." Quý Việt Châu duỗi tay nhéo nhéo tai cô cảnh cáo, bông tai ngọc lục bảo lắc nhẹ, có chút dịu dàng.

Thời Ngu để ý thấy khóe miệng anh hơi cong lên, hừ một tiếng: "Tôi không có chửi bới, chỉ là nói thật mà thôi, trong lòng tôi Quý tiên sinh là đẹp nhất, đeo mắt kính hay không đeo đều đẹp nhất."

"Miệng lưỡi trơn tru." Quý Việt Châu tức giận nói.

Thời Ngu chính là có bản lĩnh như vậy, rõ ràng cũng là những lời nói nịnh nọt giống người khác, nhưng lại nói nghe càng hay hơn chút.

Quý Việt Châu đương nhiên có thể nhìn ra cô cố tình, nhưng cô cố tình cũng thật đáng yêu, hơn nữa cô gái này từ trước đến giờ miệng lưỡi sắc bén, bây giờ lại biết khen người khác, khẳng định rõ ràng địa vị của anh trong nhà còn gì?

"Hì hì, đây là lời nói thật a~." Thời Ngu dào dạt đắc ý mà lắc lắc đầu.

Thấy Quý Việt Châu được cô dỗ dành dễ như trở bàn tay, lúc này Thời Ngu một lần nữa nhìn lên sân khấu.

Lúc này, Quý Quang Viễn đã đang nói hạng mục Quý gia cùng Lâm gia hợp tác trong hai năm sắp tới.

Đây chính là chủ đề chính của bữa tiệc ngày hôm nay.

Nếu không chỉ vì một bữa tiệc sinh nhật tuổi 23 của Quý Dung Dung không có thực quyền gì, sao có thể mời được nhiều nhân vật có mặt mũi như vậy.

Nói đến cùng, hôn ước của Quý Dung Dung và Lâm Lãng chính là chiếc bè hợp tác của Quý gia cùng Lâm gia, liên hôn thế gia đa phần là như thế.

Chẳng qua nhìn bộ dáng Quý Dung Dung, đối với đối tượng liên hôn của mình xem như vừa lòng.

"Kế tiếp, mảng giải trí của Lâm thị sẽ gia nhập Quý thị..."

Quả nhiên Lâm Lâm nói đúng, sản nghiệp chính của Lâm thị chính là phương diện vui chơi giải trí, ở showbiz cũng có địa vị nhất định, mà Quý thị là ngành sản xuất nông sản truyền thống, ở Kinh Thị không ít chỗ kinh doanh đều là của sản nghiệp Quý gia.

Những năm gần đây kinh doanh nông sản suy yếu, cho nên việc hợp tác giữa Quý thị và Lâm thị chính là Quý gia đã bước một chân vào giới giải trí để phát triển sản nghiệp.

Ở dưới sân khấu mỗi người ôm tâm tư khác nhau.

Quý gia mấy năm nay không ngừng xuống dốc, tìm đường khác đi cũng rất bình thường, nếu Khải Quang trong tay Quý Việt Châu nguyện ý giúp đỡ, Quý gia còn có thể trở về đỉnh.

Nhưng Khải Quang cũng chỉ là công ty internet lớn nhất trước mắt, còn công ty giải trí Diệu Tinh đã là công ty lớn lâu đời ở giới giải trí.

Nhưng vấn đề chính là có ai mà không biết ân oán giữa Quý Việt Châu và Quý gia.

Hiên giờ Quý Việt Châu nắm giữ quyền to, mà Quý Càng Lâm được Quý Quang Viễn nuông chiều lại chỉ là một phú nhị đại đầu óc rỗng tuếch.

Ai nhìn vào cũng cảm thán Quý Quang Viễn đúng là ngu ngốc! Quả thực chính là một lão già đầu óc hồ đồ.

Nói không chừng lòng dạ đều đã thối.

Đây chính là ý nghĩ của phần lớn mọi người.

Còn có người lén lút nhìn về phía Quý Việt Châu ngồi ở góc sô pha, đáng tiếc anh biểu tình bình tĩnh, nửa ôm Thời Ngu thoạt nhìn bộ dáng rất nhẹ nhàng, không ai nhìn ra được suy nghĩ thật của anh.

Nhưng kế tiếp, lời Quý Quang Viễn nói làm cho mọi người mở rộng tầm mắt.

"Tiếp theo, tôi sẽ đem 20% cổ phần trong tay chuyển giao cho con trai thứ hai Quý Càng Lâm, Quý Càng Lâm sẽ trở thành tổng giám đốc Quý thị kể từ hôm nay."

Đây là hành động gì chứ?! Được làm tổng giám đốc chỉ vì là con ruột?

Cổ phần Quý thị ban đầu đều ở trong tay Quý lão gia tử, sau đó Quý Quang Viễn kết hôn với mẹ Quý Việt Châu, cho Quý Quang Viễn 50%, cho mẹ Quý Việt Châu 10%.

Đến lúc mẹ Quý Việt Châu qua đời, 10% kia chuyển tới Quý Việt Châu, cho tới khi Quý Việt Châu mất tích được tìm về, Quý Quang Viễn cùng Quý lão gia tử mỗi người cho Quý Việt Châu 10% nữa, nghe nói là 10% của Quý Quang Viễn đã cho đi kia là do áp lực của Quý lão gia tử.

Sau đó Quý Quang Viễn lại cho Quý Càng Lâm 10%, thời điểm vừa mới đính hôn còn phải cho Quý Dung Dung 5%, nhưng là do Quý lão gia tử cho.

Nói cách khác, trong tay Quý Quang Viễn chỉ còn dư lại 30% cổ phần, vậy mà lại cho Quý Càng Lâm 20%, cứ như vậy trong tay Quý Càng Lâm có tổng cộng 30% cổ phần, trực tiếp ngang hàng với Quý Việt Châu.

Quả nhiên vẫn xem trọng anh ta, Quý Việt Châu mặt không biểu cảm nghĩ, nếu Quý Quang Viễn tự tin như vậy, có lẽ sẽ chơi cùng với bọn họ lâu hơi một chút.

Đương nhiên, người ngoài cũng không rõ ràng việc chia cổ phần trong tập đoàn Quý thị, chỉ biết rằng Quý Quang Viễn đầu tiên cho cổ phần, sau đó lại trực tiếp truyền chức tổng giám đốc, cũng đã có thể nhìn ra hướng đi của ông ta.

Rất rõ ràng, Quý Quang Viễn đã tính toán trực tiếp giao Quý thị cho Quý Càng Lâm, vậy còn con trai lớn của ông ta, là thái tử gia chân chính của Quý gia, hiện tại lại là chủ tịch Khải Quang - Quý Việt Châu, sẽ nghĩ như thế nào đây?

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Quý Việt Châu --

Quý Quang Viễn đây là vẽ một con đường cho con trai thứ từ đầu tới cuối! Hoàn toàn không nghĩ tới cảm nhận của con trai lớn như thế nào sao?

Mặt khác, quyết định của Quý Quang Viễn, Quý lão gia tử có biết không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro