CHƯƠNG 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Càng Lâm sửng sốt trong chốc lát, mới phản ứng lại Thời Ngu đang nói cái gì.

Phản ứng đầu tiên của anh ta chính là muốn xé rách Thời Ngu, vì vậy liền nhào lên đánh người.

Không nghĩ tới động tác của Thời Ngu còn nhanh hơn, nhanh chóng đẩy anh ta ra, còn thuận tiện dùng gót giày cao gót nhòn nhọn dẫm mũi chân anh ta.

Thời Ngu dù gì đã sinh tồn ba năm ở mạt thế, đã từng tay không xé đám dị thú, cho dù thân thể hiện tại của cô không có những cơ bắp như trước đó, nhưng phản ứng vẫn như cũ.

Đối phó với Quý Càng Lâm công tử bột dễ như trở bàn tay.

"Á."

Quý Càng Lâm bỗng nhiên bị dẫm, cắn răng chịu đựng đau đớn, sắc mặt xanh mét mà nhìn Thời Ngu: "Cô không muốn sống nữa sao?"

"Xã hội pháp trị, sao nào, Quý nhị thiếu gia muốn giết người à?" Thời Ngu cười hỏi lại.

"Cô cho rằng Quý Việt Châu có thể bảo vệ cô cả đời? Rồi ngày nào đó cô sẽ bị tôi bắt được thôi." Chắc là do bị kích thích, Quý Càng Lâm lúc này không còn giả mù sa mưa mà nói "anh trai".

Lúc này, cánh cửa đóng chặt bỗng mở ra, Quý Việt Châu nắm tay cửa, nhàn nhạt mà liếc Quý Càng Lâm: "Em trai, em lại bắt nạt người khác?"

Lời này rõ ràng là thiên vị.

Thời Ngu nhìn thấy anh liền chạy qua nhào lên người anh làm nũng: "Quý tiên sinh, Quý nhị thiếu gia bắt nạt tôi, còn nói tôi không muốn sống nữa."

"Em trai, đạo lý họa từ miệng mà ra, em hình như vẫn luôn không hiểu." Quý Việt Châu nói, mang theo ý cảnh cáo.

Rõ ràng là anh ta trước bị chê xấu sau bị dẫm một chân, sao lại thành anh ta sai rồi!

Quý Càng Lâm cảm nhận được đau đớn truyền tới từ chỗ ngón chân, khổ mà không nói nên lời.

Tưởng rằng anh ta sẽ cãi lại Quý Việt Châu vài câu, nhưng đối diện với ánh mắt đối phương, lập tức hoảng sợ không nói được gì.

Mà Quý Việt Châu cũng không muốn nghe anh ta nói chuyện, kéo Thời Ngu xoay người rời đi.

Lúc xoay người, Quý Càng Lâm rốt cuộc nhịn không được oán hận nói: "Tôi chờ đến ngày cô bị vứt bỏ." Lời này là nói với Thời Ngu.

Thời Ngu thoáng nghiêng đầu nhìn anh ta, ánh mắt long lanh ánh nước không giống bình thường mang theo tươi cười, đôi mắt hồ ly mị hoặc kia lãnh đạm đến cực điểm, còn mang theo sát ý.

"Được, tôi chờ." Thời Ngu làm khẩu hình 3 chữ này, không phát ra âm thanh.

Quý Càng Lâm bị ánh mắt này làm cho sợ tới mức cả người run lên, anh ta cư nhiên cảm nhận được sát ý, so với ánh mắt Quý Việt Châu càng đáng sợ hơn!

Tựa như động vật đều theo bản năng tự bảo hộ mình, Quý Càng Lâm cảm giác lông tơ toàn thân đều dựng đứng.

Đến lúc Quý Càng Lâm phản ứng lại, muốn tìm ánh mắt kia tiếp nhưng chỉ có thể thấy bóng dáng Thời Ngu lả lướt rời đi.

Còn có thanh âm ngọt ngào của cô: "Quý tiên sinh, sao nhanh như vậy anh đã ra rồi?"

"Không có gì chuyện quan trọng." Rõ ràng là chuyện thay đổi cổ phần ở Quý thị, ở trong miệng anh lại thành không có gì quan trọng.

"May mắn anh ra sớm, nếu không vừa rồi Quý nhị thiếu gia sẽ đánh tôi, anh ta quá khinh thường ức hiếp người khác."

Quý Việt Châu nghe thấy lời này, cười như không cười mà nhìn cô: "Phải không?"

Thật ra lúc Thời Ngu nói "Tôi ghét những người thói hư tật xấu", Quý Việt Châu đã đứng ở cửa, còn chưa nói tới vừa rồi anh còn thấy vết giày cao gót ấn trên đôi giày da trơn bóng của Quý Càng Lâm.

Còn có bộ dáng tức giận bùng nổ của Quý Càng Lâm.

Lại cũng chính là cô, thuận miệng là có thể đổi trắng thay đen.

"Đương nhiên, làm tôi sợ muốn chết." Thời Ngu giả vờ như anh không biết, làm như thật mà gật đầu.

Quý Càng Lâm nghe thanh âm cô càng ngày càng xa, ánh mắt dọa người trong đầu kia dần dần tan đi.

Chắc là ảo giác, một người đàn bà ham hư vinh mà thôi, sao có thể có thần sắc dọa người như vậy.

Quý Càng Lâm lại không biết, anh ta hỏi Thời Ngu "Cô muốn chết sao" chỉ là lời nói độc ác, còn Thời Ngu ở mạt thế ba năm ngoại trừ tiêu diệt dị thú bên ngoài, thật sự đã giết qua người.

Thời Ngu lớn lên xinh đẹp, ánh mắt mơ ước bên người cô không phải chỉ vì cô từ chối là có thể biến mất, nếu không có thủ đoạn tàn nhẫn, cũng sẽ bị người ta coi như con mồi mà cắn xé.

Cô vì bảo vệ tính mạng, thật sự giết qua rất nhiều người, khí thế trên người đương nhiên khác với Quý Càng Lâm lớn lên ở thời đại hòa bình chỉ biết ăn nhậu chơi bời lêu lổng.

Bên này Thời Ngu cũng mặc kệ Quý Càng Lâm nghĩ gì, còn vuốt ngực bày ra bộ dạng sợ hãi: "Quý nhị thiếu gia vừa rồi thật sự rất hung dữ."

"Phải không? Bị dọa thật rồi à?" Quý Việt Châu nhìn tay cô đang vuốt ngực, bỗng nhiên ánh mắt trầm xuống.

Thời Ngu cảm nhận được ánh mắt anh, mặt đỏ lên: "Anh lại nghĩ gì vậy!"

Quý Việt Châu cong người, nhỏ giọng ở bên tai cô nói ba chữ.

Thời Ngu mặt càng đỏ hơn, hung hăng trừng mắt nhìn anh.

Quý Việt Châu sau đó ôm cô, gấp không chờ nổi mà đi ra ngoài.

Toàn bộ hành trình bọn họ đều không nhắc tới Quý Việt Châu cùng Quý lão gia tử nói gì ở trong phòng.

Dù sao Thời Ngu nhìn thấy, Quý lão gia tử nhìn có vẻ là đối xử tốt với Quý Việt Châu, nhưng đêm nay cho dù xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ta hoàn toàn không có bất cứ hành động giải quyết nào, chỉ ở bên cạnh ba phải.

Sau đó khuyên Quý Việt Châu đừng tức giận liền xong việc.

Như vậy lúc trước khi đem Quý Việt Châu về nhà, cách làm của Quý lão gia tử cũng giống như vậy, nếu không thì tại sao Quý Quang Viễn cùng Quý Càng Lâm chẳng hề sợ hãi?

Quý Việt Châu thông minh như vậy, không có khả năng không nhìn ra chuyện này, cho nên anh có thật sự tôn kính Quý lão gia tử như lời đồn không?

Cảm nhận được ánh mắt tìm tòi của Thời Ngu, Quý Việt Châu hỏi cô: "Nhìn cái gì?"

"Nhìn anh đẹp trai a." Thời Ngu mở miệng trả lời, mí mắt chuyển động, vô cùng câu dẫn.

Quý Việt Châu làm sao không nghe ra cô tùy tiện vuốt mông ngựa, không tiếp tục truy hỏi, chỉ là ánh mắt trầm xuống, cánh tay ôm lấy vai Thời Ngu lại càng dùng sức.

Tới khi trở về biệt thự, Thời Ngu mới biết hậu quả của việc tùy tiện câu dẫn người khác, cô rũ mắt thấy một cái đầu đen nhánh đang chôn ở ngực mình, không nhịn được giật tóc anh.

Người này thực sự thích chỗ này, mỗi lần đều lăn lộn qua lại.

Quý Việt Châu không ngẩng đầu lên mà khống chế được tay cô đang tác loạn: "Sao lại giật tóc."

"Thuận tay." Thời Ngu vô tội nói.

Trong lòng nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ giật trọc đầu anh, cẩu nam nhân!

Quý Việt Châu không biết ý nghĩ của cô, chỉ thấy ánh mắt hồ ly vô tội mang theo hơi nước, cả người căng cứng, động tác càng ác liệt hơn.

Mẹ nó, đây không phải là cẩu nam nhân, là sói con mới đúng.

Thời Ngu trước khi mất ý thức còn hung hăng nghĩ, mặc kệ là nơi nào trực tiếp cắn một cái.

Ngày hôm sau, Quý Việt Châu vừa đến công ty, Trương trợ lý liền tiến vào văn phòng báo cáo:

"Ông chủ, sự việc Quý thị tối hôm qua đã được thông báo với bên ngoài, các tin tức lớn hôm nay đều sẽ đưa tin cổ phần cùng nhân sự Quý thị sẽ biến động, chúng ta có cần làm gì không?"

"Không cần." Ngón trỏ Quý Việt Châu gõ gõ mặt bàn, mang theo vài phần không chút để ý, dường như toàn bộ sự việc anh đều nắm trong lòng bàn tay.

Trợ lý Trương nghĩ đến những sắp xếp đã được chuẩn bị, cũng hiểu rõ, vốn dĩ Quý tổng còn tính từ từ chơi, không nghĩ tới Quý Quang Viễn lại không có đầu óc như vậy.

Đáng tiếc.

"Đúng rồi ông chủ, cái kia..." Trương trợ lý hơi hơi ngẩng đầu, định nói tới chuyện khác, không nghĩ tới ánh mắt đụng phải vết đỏ trên cổ Quý Việt Châu, lời nói lập tức bị kẹt lại trong cổ họng.

Quý Việt Châu đợi nửa ngày không thấy cậu ta nói tiếp, không kiên nhẫn mà giương mắt, khí thế mười phần: "Chuyện gì?"

Trương trợ lý trong lòng cả kinh, không dám nhìn tiếp, tiếp tục nói lời vừa rồi chưa nói hết: "Là hợp tác với Khải Càng, bên kia nói..."

Trương trợ lý biết chuyện Thời Ngu, lúc trước đi ký hợp đồng với Thời Ngu chính là cậu ta phụ trách.

Kỳ thật lúc mới gặp Thời Ngu, Trương trợ lý liền cảm thấy đó là cô gái nông cạn chất phác, uổng phí một gương mặt xinh đẹp lại không có đủ đầu óc.

Lúc ấy Trương trợ lý còn ở trong lòng lắc lắc đầu, cảm thấy Quý tổng phỏng chừng sẽ không liếc nhìn cô một cái, rốt cuộc Quý tổng tuyển người chính là vì ứng phó Quý lão gia tử.

Nhưng thật ra ánh mắt Quý tổng khá tốt, một gương mặt xinh đẹp có thể làm cho người khác tin, còn đầu óc nông cạn lại dễ dàng khống chế.

Nhưng Trương trợ lý không nghĩ tới, chính mình cư nhiên nhìn nhầm, vị Thời tiểu thư này, có chỗ nào là nông cạn vô dụng, cô còn thật sự ngủ với Quý tổng, còn dám cắn cổ Quý tổng.

Lại nghĩ đến những trang sức châu báu ngày hôm qua Quý Việt Châu phân phó, Trương trợ lý cảm thấy mình tương lai càng phải làm việc nghiêm túc hơn với vị Thời tiểu thư này.

Quý Việt Châu nghiêm túc nghe Trương trợ lý báo cáo, hoàn toàn không nghĩ tới người trợ lý khôn khéo giỏi giang này của anh trong đầu còn đang suy diễn lung tung.

Nhưng cảm giác đau đớn ở cổ đang nhắc nhở sự tồn tại của nó.

Miệng lưỡi sắc bén!

Lần sau nhất định phải sửa cái tật xấu thích đánh người cắn người.

Bên kia Thời Ngu mới vừa rời giường, điện thoại kêu đủ loại thông báo.

Cô dứt khoát nằm lì trên giường, bật điện thoại lên, mới phát hiện không biết bị thêm vào nhóm tên là "Nhóm bạch phú mỹ Kinh Thị" từ lúc nào.

Thời Ngu đầu óc vừa mới tỉnh dậy chưa tỉnh táo hoàn toàn, nghĩ một hồi mới nhớ người thêm cô vào là người chị em của nguyên chủ lúc trước quen biết ở bữa tiệc.

Chính là bữa tiệc gặp được Quý Việt Châu, lần đó là nguyên chủ mới vào giới giải trí lần đầu tham gia hoạt động.

Nhìn thấy nhiều người quyền quý, nguyên chủ lại không có kiến thức lộ rõ sự sợ sệt, sau đó bị mấy võng hồng add Wechat, không chừng là cảm thấy các cô cùng một loại người.

Rốt cuộc thì những võng hồng đó đến tiệc tối là để tìm kim chủ, nhìn biểu hiện lẫn diện mạo của nguyên chủ nên đoán là đồng bọn.

Cho nên bị kéo vào nhóm này, tuy rằng tên là "Nhóm bạch phú mỹ Kinh Thị", nhưng tính chất thật thì có thể đoán được.

Lúc này trong nhóm rất sôi nổi.

Thời Ngu nhàm chán mà lướt lướt đọc tin nhắn.

Huyên Huyên nha: Nghe nói tối hôm qua vị kia mang theo phụ nữ đi dự tiệc.

Tiểu Hùng kẹo mềm: Ai?

Tinh Nguyệt lóng lánh: Còn có thể là vị nào? Đương nhiên là người kia ở Khải Quang đó!

Chẳng quan tâm: Quý......? Không thể nào, có phải nhìn nhầm hay không, chắc là Quý nhị thiếu đi, Mỹ Mỹ của chúng ta không phải qua lại với nhị thiếu một thời gian sao? @Mỹ Mỹ

Mỹ Mỹ: Là người kia thật, tối hôm qua tôi không đi nhưng có nghe chị em kể.

Huyên Huyên nha: Tôi đã nói là anh ấy rồi.

Tiểu Hùng kẹo mềm: Mẹ nó, là người nào dám giành trước.

Tinh Nguyệt lóng lánh: Hì hì, cô kích động như vậy làm gì @tiểu hùng kẹo mềm, năm ngoái cũng không biết là ai vất vả lắm mới gặp được vị kia, kết quả còn chưa tới gần đã bị bảo vệ kéo xuống.

"Xuy" Thời Ngu nhìn thấy tin nhắn này bị chọc cười.

Tưởng tượng ra cảnh Quý Việt Châu kêu bảo vệ đem người đi ra, cười đến vui vẻ.

Một người đàn ông, sợ bị phụ nữ tiếp cận liền trực tiếp kêu bảo vệ đem người đi, rất phù hợp với giả thiết vai ác không gần nữ sắc.

Tiểu Hùng kẹo mềm: Ít nhất tôi còn đi bữa tiệc đó, không giống người nào đó muốn lại gần nhưng không dám đi vào.

Hoa nhài trắng tinh: Đừng cãi nhau, chúng ta chính là chị em, lần trước ở bữa tiệc kia tôi đi cũng có gặp người đó, đúng không @một cái thực người ngu

Câu này đã kéo Thời Ngu trở thành một trong số võng hồng muốn cọ người kia.

Nhìn câu này liền biết cô ta không đi tiệc tối hôm qua, nếu không sao không nhận ra người bên cạnh Quý Việt Châu là cô.

Thời Ngu không đáp lại, yên lặng mà lặn xuống nước ăn dưa.

Lisa dũng cảm tiến tới: Tôi còn có một cái dưa lớn hơn nữa, mọi người muốn nghe không:

Huyên Huyên nha: Mau nói mau nói!

Phía dưới nhảy ra một đống tin nhắn +1, Lisa này năm ngoái bám vào được một phú nhị đại, đối phương tuy rằng không phải thế gia đặc biệt lợi hại ở Kinh Thị, nhưng cũng có chút danh tiếng, có thể miễn cưỡng tham gia vào trong giới nhà giàu.

Mấu chốt là người nọ còn rất sủng ái Lisa, mang theo Lisa ở trong giới biết không ít người, cho nên Lisa coi như là người có mối tốt nhất trong số các người trong nhóm, cũng thường xuyên cho các cô không ít tin nóng.

Lisa dũng cảm tiến tới: Vị kia trong lòng vẫn luôn có bạch nguyệt quang, cho nên nhiều năm như vậy mới không gần nữ sắc, khoảng thời gian trước đây mới bị bạch nguyệt quang cự tuyệt, lúc này mới tìm phụ nữ.

Văn Văn thích cậu: Loại chuyện tốt này sao lại không đến lượt tôi.

Lisa dũng cảm tiến tới: Lại nói nữa, nữ nhân bên người vị kia lớn lên rất giống bạch nguyệt quang.

Hoa nhài trắng tinh: Tên ăn chơi này, đây là tình nhân thế thân a!

Huyên Huyên nha: Tôi thật sự rất tò mò vị bạch nguyệt quang dám từ chối kia là thần thánh phương nào, chị Lisa có thể tiết lộ không?

Tiểu hùng kẹo mềm: Tư sắc của vị kia, không cho tôi tiền tôi cũng nguyện ý ngủ với anh ấy, vậy mà lại có người có thể từ chối! Thẹn thùng.jpg

Thời Ngu rất tò mò, Quý Việt Châu nếu nhìn thấy một đám phụ nữ ham hư vinh nói rằng không có tiền cũng nguyện ý ngủ sẽ có tâm tình như thế nào.

Chắc là mặt mũi đều đen đi.

Tinh Nguyệt lóng lánh: Không ngờ rằng cô lại không có tiền đồ như vậy.

Tiểu Hùng kẹo mềm: Tiền đương nhiên vẫn quan trọng...

Lilia: Dựa vào kinh nghiệm duyệt qua vô số đàn ông của tôi, vị kia cho dù có bạo lực, tôi cũng nguyện ý!

Thời Ngu đỡ cái eo ẩn ẩn đau, cả ngực nữa, cảm nhận dư vị tối hôm qua, quả thật là bạo lực.

Huyên Huyên nha: Phụ nữ như chúng ta đừng nằm mơ nữa, còn đòi tiền, người ta có thể coi trọng các cô sao? Vẫn nên ngoan ngoãn nghe chị Lisa đưa tin nóng đi.

Lisa dũng cảm tiến tới: Tôi cho các cô mấy từ mấu chốt: casting, thiên kim thật, tiểu bách hợp.

Ba từ mấu chốt này có thể nói là quá rõ ràng.

Năm ngoái casting được debut, kết quả được phát hiện là thiên kim thật của nhà giàu, nhận bộ phim vừa mới ra mắt khoảng thời gian trước, nhân vật trong phim sau đó được gọi là tiểu bách hợp.

Đặc biệt vụ việc thiên kim thật giả này, trong giới các cô lưu truyền đã lâu, mỗi người đều cảm thán vì sao các cô không bị ôm nhầm.

Huyên Huyên nha: Là người họ Tô kia sao.

Lisa dũng cảm tiến tới: Ừ.

Phía trước một tràng tin "ĐM"

Chẳng quan tâm: Đm! Vì sao có người lại may mắn như vậy, trở thành thiên kim thật của hào môn không nói, còn có hai anh trai cưng chiều cô ta, là bạch nguyệt quang của lão đại, đây là kịch bản Mary Sue gì chứ.

Tinh Nguyệt lóng lánh: Phim truyền hình cũng không dám viết như vậy.

Văn Văn thích cậu: Cho nên vì sao cha mẹ hào môn còn chưa tìm được tôi.

Lilia: Đừng nói nữa, năm ngoái sau khi xảy ra sự việc kia, tôi liền đi theo cha mẹ kiểm tra, là cha mẹ ruột, nghe nói trong khoảng thời gian kia xét nghiệm ADN có số lượng người tới gấp mấy trăm lần.

Thời Ngu bị tin nhắn wechat này chọc cười, cô phát hiện cái nhóm chị em plastic này ngoài cái ham hư vinh thì nói chuyện rất hài hước.

Hoa nhài trắng tinh: Đừng cười, tôi cũng đi kiểm tra, ai mà không muốn một đêm mộng tỉnh trở thành đại tiểu thư hào môn đâu.

Tiểu Hùng kẹo mềm: Tôi không tin thật sự có người có thể cự tuyệt Quý Việt Châu!

Tinh Nguyệt lóng lánh: Không thể bởi vì cô bị bảo vệ ném văng ra liền cảm thấy người ta không thích phụ nữ, thật chua.

Lisa dũng cảm tiến tới: Đây là chính miệng em gái vị kia nói, tôi có cùng trong nhóm với các cô ấy, lúc đó có người hỏi cô ấy về việc phụ nữ bên người Quý tổng, cô ấy liền kể việc này.

Lisa dũng cảm tiến tới: Trăm phần trăm là thật, lúc trước vị kia không phải bị lạc mất sao? Nghe nói thiên kim thật lúc còn học cấp 2 đã cứu được vị đi lạc kia.

Lisa dũng cảm tiến tới: Sau đó người ta liền thành bạch nguyệt quang.

Huyên Huyên nha: Tùy tay cứu người là có thể cứu được tương lai của lão đại, đây không phải giả thuyết của nữ chính à?

Ừ, đúng thật là nữ chính, Thời Ngu lắc đầu buồn cười mà nghĩ.

Lilia: Tôi mới vừa đi hỏi bạn học cấp 2, vì sao anh ta còn chưa thừa nhận anh ta thật ra là ông chủ thương nghiệp!

Lilia: Nghiến răng nghiến lợi.jpg

Huyên Huyên nha: Chỉ có tôi tò mò thế thân kia là người như thế nào sao?

Thời Ngu vuốt mặt tự luyến nghĩ, không phải là thần thánh, nhưng chắc chắn là đại mỹ nhân, hì hì.

Lisa dũng cảm tiến tới: Ngày hôm qua tôi không đi, bất quá nghe nói lớn lên khá xinh đẹp, cũng cỡ đại minh tinh.

Tiểu Hùng kẹo mềm: Tô tiểu thư cũng không quá đẹp đi? Giống cô ta thì có thể có bao nhiêu đẹp?

Tinh Nguyệt lóng lánh: Thật chua!

Từ từ, người chị em này còn khá thông minh, Thời Ngu chọc má mà nghĩ, nếu cô thật sự giống Tô Nguyễn... Thôi bỏ đi.

Cũng là do tên cẩu nam nhân mắt mù, lại dám tìm một đại mỹ nhân như cô làm thế thân cho "tiểu bách hợp", không biết là đầu óc nghĩ gì nữa.

Thời Ngu cảm thấy hơi ngứa tay, cảm thấy lần sau nên giật tóc nhiều hơn nữa.

Huyên Huyên nha: Cỡ như đại minh tinh thì chắc là đã sớm nổi ở showbiz chứ? Tôi không tin trong giới chúng ta còn có thể có bao nhiêu mỹ nữ bẩm sinh đẹp.

Hoa nhài trắng tinh: Cái này thì cô sai rồi, lần trước tôi đi tiệc tối gặp được một đại mỹ nữ siêu cấp xinh đẹp, lần đầu tiên trong đời thấy có người đẹp như vậy, chính là người chị em @một cái thực người ngu.

Hoa nhài trắng tinh: Người chị em này không vào giới giải trí thật sự đáng tiếc. tôi cảm giác cô chắc chắn đẹp hơn cái vị thế thân kia 100 lần.

Thời Ngu không nghĩ tới, đề tài trò chuyện trò chuyện lại chuyển hướng qua chính mình, không đến mức đẹp 100 lần đâu, vì cô chính là thế thân kia mà.

Dũng cảm tiến tới Lisa: Hình ảnh.jpg

Lúc này Lisa đã gửi bức ảnh, Thời Ngu click mở vừa thấy ——

Chính là cô.

Là ảnh ở tiệc tối hôm qua, chẳng qua người chụp ảnh này rất cẩn thận, chỉ ở chỗ xa chụp thân hình với sườn mặt của cô.

Một thân lễ phục xanh lục lả lướt, vô cùng hợp với dáng người hoàn mỹ của cô, ngọc lục bảo ở vành tai khẽ đung đưa, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn, thấy không rõ bộ dáng nhưng vẫn có thể nhìn ra là một đại mỹ nhân phong tình vạn chủng.

Trong nhóm nháy mắt trầm mặt.

Lilia: Không phải chứ, phong cách đại tỷ này đâu có giống với tiểu bách hợp, đây là thế thân à?

Chẳng quan tâm: Không chừng ngũ quan cũng chẳng giống đâu.

Elizabeth: Cho nên lão đại trước đây thích bạch nguyệt quang, sau này đổi qua thích dáng đẹp, tôi đã hiểu.

Thời Ngu tỏ vẻ, cô không hiểu, nhưng nghĩ đến đau đớn ẩn ẩn ở ngực, lại cảm thấy Quý Việt Châu đúng thật là một tên đàn ông ham sắc đẹp.

Hoa nhài trắng tinh: Sao tôi lại cảm thấy quen mắt...

Lúc Thời Ngu nghi ngờ cô ta nhắc tới mình, đối phương lại nói: Không nhớ tới, đại khái là nhớ lầm.

Trên thực tế đối phương tuy rằng gặp qua nguyên chủ, nhưng chỉ là gặp ở trong bữa tiệc, khi đó nguyên chủ dựa vào sở thích mặt một bộ váy hồng nhạt, hơn nữa tính cách khô khan, trong mắt người khác chính là một mỹ nhân đầu gỗ không hề có ấn tượng.

Đẹp thì đẹp, nhưng cả người giống như có một tầng sương mù xám xịt vây quanh.

So với ảnh chụp của đại mỹ nhân bắn ra diễm quang tứ phía thì hoàn toàn không thể so sánh, hơn nữa ảnh chụp chỉ có sườn mặt nho nhỏ, nhìn không ra cũng đúng.

Tiểu Hùng kẹo mềm: Nếu hiện tại tôi đi chỉnh giống bạch nguyệt quang, có cơ hội làm thế thân tiếp theo không? Dáng người tôi trông cũng được đi.

.......

Thời Ngu lại cười, lần đầu ở trong nhóm lên tiếng.

Một cái thực người ngu: Tán dương.jpg

Có lẽ là ở mạt thế chỉ có đánh đánh giết giết, cô thực ra cảm thấy những chị em trong nhóm này đều rất thú vị.

Cùng với đồ cẩu Quý Việt Châu kia, sao có thể dám vì anh mà phẫu thuật thẩm mỹ.

Sau khi Thời Ngu lên tiếng, phía sau cũng liên tiếp nhảy ra 6 tin nhắn ha ha ha.

Tinh Nguyệt lóng lánh: Thôi đi, gương mặt này của cô đã sửa bao nhiêu lần rồi, còn tiếp tục nữa sao?

Tiểu Hùng kẹo mềm: Mặt tôi tuy là giả nhưng đẹp là thật, so với cô thì còn đẹp hơn nhiều.

Nhìn ra được tới, vị tiểu thư Tiểu Hùng này, đối với Quý Việt Châu, hay nói đúng hơn thật sự muốn mặt lẫn tiền của Quý Việt Châu.

Lilia: Kỳ thật tôi cũng muốn đi chỉnh một ít, lỡ đâu được lên đời thì sao, tôi nghĩ dáng người tôi cũng không tồi, lần trước Triệu thiếu gia còn nói thích dáng người của tôi, hì hì.

Hoa nhài trắng tinh: Thôi đi, lần trước đi chỉnh tôi đau chết đi được, không bao giờ dám thử lại.

Sau đó đề tài trong nhóm chuyển thành bác sĩ nào đáng tin, chỗ nào không nên làm.

Thời Ngu phát hiện hết dưa để hóng, mới buông điện thoại, duỗi người.

Tắm xong, thím giúp việc đã làm xong cơm trưa, chờ cô ăn xong liền hỏi buổi tối muốn ăn gì.

"Chiều nay tôi đi ra ngoài làm việc, buổi tối chắc không về đâu."

Chiều nay có buổi thử vai, là một trong hai kịch bản hôm đó đã chọn ở Diệu Tinh, buổi sáng Triệu Vinh mới nhắc nhở cô đi đúng giờ.

Ăn xong cơm trưa, Thời Ngu lên lầu thay quần áo rồi bảo tài xế chở cô đến chỗ thử vai.

Triệu Vinh vốn hỏi cô có muốn đi từ công ty không, nhưng Thời Ngu ngại phiền toái nên từ chối.

Chờ đến khi cô tới đoàn phim, Triệu Vinh cũng vừa tới không sai biệt lắm, bên cạnh anh ta còn có một cô gái nhỏ mặt tròn.

Thấy Thời Ngu tới liền giới thiệu: "Đây là trợ lý Trương Hiểu của em, Hiểu Hiểu, đây là Thời tiểu thư Thời Ngu."

"Chào Thời tiểu thư." Trương Hiểu thoải mái hào phóng mà cười nói, tuy rằng mặt tròn tròn nhưng cách nói chuyện hoàn toàn không giống diện mạo đáng yêu như vậy, ngược lại là tính cách rất ôn hòa nghiêm túc.

"Chào em." Thời Ngu khẽ gật đầu.

"Còn nữa, công ty cho em tài xế lẫn xe bảo mẫu riêng, bình thường sẽ đưa đón em đi làm." Triệu Vinh nói tiếp.

Dựa theo thân phận Thời Ngu đang ở tuyến 18, ở showbiz đều không có cửa so sánh, ở trong công ty cũng sẽ không có tư cách có xe riêng, nhưng mà ai bảo cô là người của ông chủ, có đặc quyền như vậy cũng bình thường.

Sau khi nói rõ ràng cho Thời Ngu, Triệu Vinh dẫn cô cùng Trương Hiểu tới nơi thử vai.

Thử vai được diễn ra ở trong phòng của trụ sở đoàn làm phim, bên trong phòng thử diễn đóng chặt cửa, bên ngoài không ít người giống Thời Ngu đến thử vai.

Bộ phim này tên là [Trường Sinh Quyết], là phim truyền hình đại chế tác, là kịch bản cấp S+ của năm nay, đừng đánh giá những năm gần đây nhiều kịch bản tiên hiệp rách nát, đạo diễn cùng biên kịch của bộ phim này đều đã nhận giải thưởng Bạch Ngọc Lan, vô cùng nổi tiếng.

*Giải Bạch Ngọc Lan: Liên hoan Phim truyền hình quốc tế Thượng Hải, là liên hoan phim đầu tiên và là một trong những liên hoan Phim truyền hình lớn nhất ở Đông Á.

Hơn nữa có danh tiếng đạo diễn, Thời Ngu cảm thấy có cơ hội đại bạo rất lớn.

Thời Ngu chọn lựa nhân vật cũng sẽ không đạo đức giả cố ý nói cô có bao nhiêu yêu thích diễn phim, chỉ cần nhân vật tốt, không quan tâm có bạo hay không bạo.

Cô nếu đã diễn thì chính là muốn diễn phim có thể bạo, có thể làm người khác nhớ kỹ mình lẫn nhân vật mình đóng, diễn viên chỉ là một nghề nghiệp, đóng phim cũng không có ý nghĩa vĩ đại với cô.

Nếu không thì đời trước trong tay cô đã có mấy cúp ảnh hậu vẫn lựa chọn rời khỏi showbiz, khi đó cô đã có đủ tiền, đầu tư không ít công ty, từ diễn viên trước ống kính trở thành tư bản sau màn ảnh.

Đáng tiếc mạt thế tới quá nhanh, cô còn chưa kịp hưởng thụ đã phải giãy giụa vào sinh ra tử.

Cho nên lần xuyên sách này, Thời Ngu cũng đã nghĩ tới có một ngày sẽ đứng ở đỉnh.

Ý nghĩa của việc nỗ lực đi làm đó chính là được về hưu sớm một chút.

Triệu Vinh cùng Thời Ngu ở bên ngoài chờ thử vai, Trương Hiểu được Thời Ngu bảo đi mua trà sữa.

Chờ Trương Hiểu đi rồi, Triệu Vinh có chút khó xử mà khụ hai tiếng: "Cái kia, nghệ sĩ tốt nhất nên khống chế trọng lượng, trà sữa lại nhiều đường..."

Nói rất khéo, chính là muốn khuyên Thời Ngu uống ít trà sữa lại, đừng để béo lên.

Khó xử cho Triệu Vinh phải khuyên nghệ nghĩ giảm béo cẩn thận như vậy, ai bảo người này là tiểu tổ tông, hai ngày trước Trương trợ lý còn lại gọi điện thoại tới dặn dò chiếu cố tiểu tổ tông.

Trương trợ lý là phụ tá đắc lực bên người ông chủ, có thể gọi điện thoại tới nhắc nhở mình, đủ để chứng minh địa vị vị tiểu tổ tông này trong lòng ông chủ.

"Không sao đâu, em không dễ mập." Thời Ngu hì hì cười, thái độ rất là nhẹ nhàng.

Cô trời sinh đã có thể chất không dễ mập, đời trước cũng có rất nhiều người nói cô sinh ra đã dành cho màn ảnh, ăn nhiều thế nào cũng không mập lên, liên tục thức đêm mặt vẫn trắng nõn vẫn sinh động.

Cái khái niệm Nữ Oa này có lẽ cũng chính là miêu tả cô.

Nói tới đây Thời Ngu còn cười cười, nửa tự luyến nửa nói giỡn mà vuốt mặt: "Rốt cuộc Quý tiên sinh còn rất thích gương mặt này của em, em cũng không thể tùy tiện lăn lộn."

Triệu Vinh bị lời nói to gan này làm cho sợ tới mức run lên: Cứu mạng, anh ta thật ra không muốn biết nhiều như vậy!

Trương Hiểu vẫn là nhanh trở về đi!

Đáng tiếc tiệm trà sữa bên này quá đông, Trương Hiểu chậm chạp không có trở về.

Ở chỗ chờ này ngày càng nhiều cô gái xinh đẹp, từng khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp, vừa tươi mới lại vừa tràn ngập mong chờ ngồi cạnh nhau, thoạt nhìn rất giống cảnh đẹp ý vui.

Trước đây tuy rằng Triệu Vinh có tìm hiểu qua, nhưng nghệ sĩ dưới trướng anh ta đều là cấp bậc ảnh hậu, cho dù là thử vai cũng được người khác mời tới, sau đó được diễn thử một mình.

Còn loại việc chờ đợi thử vai này, đã lâu rồi anh ta không có trải qua.

Triệu Vinh như thế, Thời Ngu lại càng như thế, cô ở thế giới của chính mình từ khi 16 tuổi được người khác phát hiện cho đi đóng phim, giải thưởng nữ phụ xuất sắc nhất năm đó liền tới tay của cô, sau đó dùng thanh danh thiếu nữ có kỹ thuật diễn thiên tài debut, một đường trôi chảy, thật đúng là chưa từng trải qua trường hợp như hôm nay.

"Nhân vật này từ lúc bắt đầu khai máy đã bắt đầu tuyển, không ngờ rằng lão Vương vẫn chưa chọn được, ông ấy soi mói từng người, dù sao cũng là nữ ba, không tuyển được thì cũng không thể quay chụp, nhà sản xuất không ngừng thúc giục, ông ấy dứt khoát mở buổi thử vai để tuyển chọn người." Triệu Vinh nói qua tình huống một chút.

Lão Vương tên đầy đủ Vương Thủ Thật, cũng chính là đạo diễn bộ phim này, trước kia là đạo diễn của phim chính kịch, còn đây là bộ web drama đệ nhất của ông ấy, mỗi nhân vật đều có khán giả mong chờ.

Thật ra Triệu Vinh cũng được Vương Thủ Thật bên kia chiêu mộ, đáng tiếc lúc đó anh ta không giúp Thời Ngu giành vai diễn này, sau đó lại đi liên hệ lại, nghe nói Vương Thủ Thật mỗi ngày bị nhà sản xuất làm cho phiền chết, sau đó nói rằng mặc kệ là người nào tới cũng vô dụng, ông ấy chỉ tuyển người diễn tốt.

Vương Thủ Thật có tiếng có tính tình cứng đầu, đã quyết định thì tám con ngựa cũng kéo không lại.

Cho dù là Triệu Vinh, cũng chỉ có thể quy củ làm việc, huống chi kỳ thật Thời Ngu có thể bắt được kịch bản này, còn là tài nguyên của ông chủ, hôm nay thật ra là buổi thử vai sau khi đã qua sàng lọc một lần.

Thời Ngu chính là trực tiếp bỏ qua sàng lọc đi thẳng vào vòng này, bằng không lấy thân phận người mới của Thời Ngu, cái bánh ngon nữ ba này căn bản không sờ tới.

Nếu là trước kia, Triệu Vinh còn lo lắng Thời Ngu kỹ thuật diễn cứng đờ, nhưng là hiện tại, đã từng xem qua cô diễn thử, có thể nói là tràn đầy tin tưởng.

Nhưng mà......

"Thời Ngu, em không thường xuyên đối mặt ống kính cho nên khả năng không quá thích ứng, đến lúc đó coi như những người khác không tồn tại thì tốt rồi."

Triệu Vinh vẫn là lo lắng dường như kỹ thuật diễn đầu gỗ của Thời Ngu là bởi vì sợ hãi ống kính.

Đây cũng là vấn đề rất thường thấy ở diễn viên, rõ ràng diễn rất tốt nhưng khi đứng trước ống kính cả người liền cứng đờ.

"Ừ ừ, em biết rồi." Thời Ngu gật gật đầu, đang nghiêm túc xem điện thoại, chơi anipop.

Triệu Vinh nghe cô không chút để ý mà trả lời cùng với di động thường thường truyền đến tiếng unbelievable cùng good, nhìn lại chung quanh mỗi người đều cầm kịch bản vẻ mặt dáng vẻ khẩn trương, không khỏi mệt tâm.

Thật đúng là tiểu tổ tông!

Bất quá Thời Ngu tuy rằng không có danh tiếng, nhưng có Triệu Vinh làm kim bài người đại diện, dẫn dắt vài nghệ sĩ tuyến một, mới vừa ngồi xuống không bao lâu, liền có người tiến lên đây hàn huyên: "Triệu ca."

"Ừ." Triệu Vinh phát hiện có người, gật gật đầu, mang theo vài phần lãnh đạm.

Anh ta trừ lúc ở trước mặt Thời Ngu bị mị lực tiền tài thuyết phục, thực tế ở bên ngoài đều là bộ dáng lãnh đạm nghiêm túc.

Đi đến vị trí này của anh ta, trên cơ bản là làm người đại diện vô cùng tốt, có rất nhiều người tới nịnh bợ.

Người nọ hình như không phát hiện thái độ lãnh đạm của anh ta, vui tươi hớn hở nói: "Triệu ca cũng là mang người mới tới tham gia tuyển diễn viên sao? Sao trước đây không nghe nói qua nha?"

Việc Triệu Vinh mang người mới công ty bọn họ thật ra đều biết, nhưng lại ít mang Thời Ngu đi ra ngoài quá, người bên ngoài không biết cũng bình thường.

"Ừ, là một hạt giống tốt." Triệu Vinh lúc này nói thêm 2 câu, chủ yếu vẫn là khen Thời Ngu.

Người nọ cũng đem ánh mắt đặt ở trên người Thời Ngu xem điện thoại không nói gì, sau đó là bị thất thần vì diện mạo Thời Ngu.

"Ánh mắt Triệu ca tự nhiên là lợi hại." Người nọ hắc hắc hai tiếng.

Lại hàn huyên vài câu, người nọ thấy thái độ Triệu Vinh thật sự lãnh đạm, cũng thức thời mà dẫn dắt  nghệ sĩ phía sau rời đi.

Đi qua chỗ khác, nghệ sĩ phía sau người kia mới hỏi: "Lý ca, đó chính là Triệu Vinh người đại diện Triệu sao?"

"Là anh ấy." Lý ca gật đầu.

"Không phải nói anh ấy không mang người mới sao? Chúng ta đến đây có thể tranh được sao?" Tiểu nghệ sĩ có vẻ lo lắng hỏi.

"Vương đạo coi trọng kỹ thuật diễn, không để ý người đại diện là ai." Lý ca nghiêm mặt nói, "Lại nói ưu thế của em cũng không nhiều, tôi mang em tới là để em diễn phim nghiêm túc, có thể để lại ấn tượng, không chừng tương lai có thể có thêm cơ hội."

"Showbiz quả thật có nhiều cơ hội tiến lên trước, nhưng trước đây em đã nói muốn làm diễn viên nên tôi mới dẫn dắt em, cảm thấy em rất có khả năng, nếu lần này có thất bại cũng đừng để ý."

Tiểu nghệ sĩ nghiêm túc gật đầu: "Cảm ơn Lý ca, em đã biết."

Nói xong cô ấy lại trộm nhìn Thời Ngu bên kia: "Người mới của Triệu ca, thật xinh đẹp a."

"Ánh mắt của anh ấy cao, trước đây tôi còn nghe nói làm người mới của anh ấy vô cùng áp lực, hiện tại nhìn thấy vị này, trời sinh có số nổi tiếng, tôi nhìn những người thích náo nhiệt kia chắc lại thất bại rồi." Lý ca nói, lắc lắc đầu, sách một tiếng.

Thời Ngu cùng Triệu Vinh cũng không biết người khác ở sau lưng nghị luận bọn họ như thế nào, cũng sẽ không để ý, ở trong giới này, bị người phê bình hay khích lệ đều là hiện tượng bình thường.

Rất nhanh buổi thử vai rốt cuộc bắt đầu có nghệ sĩ bắt đầu bị gọi vào trong căn phòng nhỏ bên cạnh.

Mà Trương Hiểu cũng đã lấy trà sữa đã trở lại: "Tiểu Ngu, trà sữa của chị."

Thời Ngu nghe thấy thanh âm, thu hồi ánh mắt đang ở điện thoại, giương mắt nhìn về phía Trương Hiểu, móng tay đỏ càng hiện rõ dưới bàn tay trắng nõn, cô hơi giơ tay để lấy, cười cong mắt: "Cảm ơn Hiểu Hiểu."

Trương Hiểu lập tức sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, đỏ mặt lắc đầu: "Không, không cần cảm tạ."

Trong lòng lại thét chói tai, cứu mạng a a đại mỹ nhân ô ô ô!

Trước đây cô là một trợ lý trong đoàn phim, mười mấy cô gái trong đoàn phim kia, được gọi là đoàn tiên nữ, tất cả hình như đều là mỹ nữ giới giải trí, nhưng cho dù là mười mấy cô gái xinh đẹp kia, ở trước mặt Thời Ngu chỉ sợ đều phải ảm đạm thất sắc.

Thời Ngu không chỉ đẹp tĩnh, mà là sự chuyển động của đôi mắt, nhất cử nhất động đều mang theo mị lực, huống chi chỉ xét tới đường nét khuôn mặt này cũng chắc chắn đứng đầu.

Chú ý tới Trương Hiểu thất thố, Thời Ngu chỉ cười cười: "Ngồi xuống đi, đừng đứng."

Trương Hiểu mới ngốc ngốc giống rối gỗ được giật dây ngồi xuống.

Triệu Vinh ở bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu.

Chưa được hai phút, nghệ sĩ vừa rồi đi vào cúi đầu đi ra, bộ dáng ủ rũ.

Đáp án rất rõ ràng, thất bại.

Liên tiếp mấy người, cùng là một tình trạng giống nhau.

Lúc này, rốt cuộc đến lượt Thời Ngu.

Thời Ngu đưa điện thoại cho người bên cạnh, sau đó từ từ đi vào phòng.

Trương Hiểu ở phía sau nhỏ giọng nói cô cố lên: "Tiểu Ngu cố lên, chị có thể."

Tiến vào phòng thử vai, người ngồi bên trong cũng nhiều, ngồi ở giữa là một người đàn ông trung niên râu xồm tóc dài mang mắt kính, bộ dáng ông cau mày, tâm tình có vẻ không tốt, hiển nhiên là Vương đạo Vương Thủ Thật.

Bên phải có một người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi, nhìn bảng tên viết [Lâm Vũ Nhiên], bên trái là đội ngũ sản xuất, sau đó là các đạo diễn khác linh tinh xếp hàng ngồi.

Thời Ngu đi vào, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cô.

Đôi mắt Vương Thủ Thật sáng lên một chút, ngoại hình rất hợp.

Những người bên cạnh đạo diễn nói: "Cô giới thiệu trước đi."

Thời Ngu đi đến sân khấu ở giữa: "Chào mọi người, tôi đến từ Diệu Tinh giải trí, Thời Ngu, năm nay hai mươi tuổi, tiếp theo tôi sẽ diễn thử."

Giới thiệu đơn giản xong, biểu cảm Thời Ngu nháy mắt thay đổi.

[Trường Sinh Quyết] này là phim tiên hiệp, nam chính có linh căn không tốt, ngoài ý muốn được vào tiên môn, nữ chính là đại sư tỷ tiên môn, nữ hai là thiếu nữ ma tộc, thoạt nhìn giống như khúc mắc tình cảm, nhưng thực tế lại là chuyện thiếu niên cứu vớt thiếu nữ.

Mà Thời Ngu muốn diễn nhân vật này không phải thanh lãnh cao quý Đại sư tỷ, cũng không phải kiều tiếu đáng yêu thiếu nữ Ma tộc, mà là một thiếu nữ nhân tộc bình thường nữ số 3, tên là Trình Nhu Y.

Trình Nhu Y là một cô nương xinh đẹp, nói đúng ra theo kịch bản thì Trình Nhu Y là tuyệt thế đại mỹ nhân, nhưng nàng không có thân phận cao quý, ở nhân gian, diện mạo xinh đẹp chỉ có thể mang đến cho nàng vô số trắc trở.

Cho nên sau khi nàng được các vai chính cứu, nàng ăn vạ không đi, nhưng mà nàng chỉ là một cô nương cực kỳ bình thường, không có linh căn, không thể tu luyện, nàng cảm thấy mình có thể sẽ bị vứt bỏ.

Trình Nhu Y vì có thể tu luyện, lựa chọn cùng Ma tộc hợp tác, nàng ở thế gian trầm luân trằn trọc, thủ đoạn chồng chất, làm không ít chuyện xấu, cuối cùng bị vai chính bắt được, bởi vì bị ma khí xâm lấn, chỉ có thể chiến đấu ác liệt với tiên môn.

Sau lại từ trận chiến thoát ra được, nàng như cũ chưa từ bỏ ý định mà tác loạn, rốt cuộc bị vai chính giết chết.

Nhân vật Trình Nhu Y này, có thể nói là ác nhất phim, so với nữ hai tiểu công chúa Ma tộc kia có thể nói là ác hơn rất nhiều lần.

[Trường Sinh Quyết] không phải kịch bản tiên hiệp nam nữ đơn thuần yêu đương, nó chủ yếu là nói về nhân đạo, trời sinh thân phận tà ác không nhất định ác, ví dụ như nữ hai, trời sinh cao quý không nhất định cao ngạo, ví dụ như nữ chính, trời sinh ti tiện không nhất định không thể lòng mang thiên hạ, ví dụ như nam chính.

Mà nhân vật Trình Nhu Y này, chính là sau này mới ác, nhưng nàng ta ác đến không từ thủ đoạn, là một nữ phụ thuần ác nhân.

Người nam chính thích ban đầu chính là nàng, nhưng nàng vẫn như cũ có thể không từ thủ đoạn lợi dụng, vai chính đối xử tốt với nàng, nàng trở tay là có thể giết chết.

Đây chính là nhân vật cậy đẹp mà làm việc ác, nếu diễn không tốt đến lúc đó sẽ bị chửi rất thảm, đương nhiên cho dù diễn tốt vẫn sẽ bị chửi một chút.

Thời điểm nàng yếu ớt nhất chính là lúc vừa thoát ra từ trận chiến, cũng chính là đoạn mà Thời Ngu đã diễn ở trong công ty.

Nàng mới vừa thoát ra, nhu nhược đáng thương hỏi nàng sai rồi sao? Đương nhiên, đại ác nhân sao có thể cho rằng mình sai? Sau đó nàng trực tiếp nhập ma, đối đầu với vai chính.

Ngày đó Thời Ngu vốn dĩ mới nhìn kịch bản, lúc đi lên diễn thử vừa lúc diễn một đoạn.

Triệu Vinh cũng biết lần trước cô diễn chính là kịch bản này, lúc ở bên ngoài căn bản không hỏi Thời Ngu có chuẩn bị tốt hay không.

Cô lần trước chỉ cần nhìn lướt qua kịch bản là có thể diễn làm cho Triệu Lam Sơn kinh ngạc cảm thán, lần thử vai này đối với cô có thể là quá đơn giản.

Nhưng lúc này Thời Ngu diễn lại không phải đoạn kia.

"Ngươi, các ngươi muốn làm cái gì?" Thời Ngu nằm liệt ngồi dưới đất, đáng thương bất lực mà ngửa đầu.

Cổ trắng nõn ngửa lên, như hiến tế thiên nga, lại giống như hoa sen bị nước mưa vùi dập.

Rõ ràng là diện mạo diễm lệ, lại cố tình diễn ra bộ dáng nhu nhược đáng thương.

Mọi người phía dưới nhìn vừa kinh diễm vừa nghi hoặc, cái này có phải diễn Trình Nhu Y không vậy?

Chỉ có Vương Thủ Thật kích động đến đôi mắt đều trừng lớn, ông ấy đã nhận ra đoạn diễn này ---

Đoạn này chính là Trình Nhu Y lần đầu xuất hiện! Cũng là đoạn diễn tả nhân tính của nàng được khắc họa lúc ban đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro