CHƯƠNG 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu trả lời của Quý Việt Châu chính là giữ cổ cô, đem người hung hăng mà hôn một lần lại một lần.

Cho dù Thời Ngu kéo tóc anh đều không dừng được, đến nỗi sau khi xuống xe, khuôn mặt nhỏ cô phồng lên, không hề muốn nói chuyện.

"Sao Ngu Ngu lại tức giận rồi?" Quý Việt Châu đứng ở cạnh xe, khom lưng mỉm cười cố ý đi trêu chọc cô.

"Đồ tồi!" Thời Ngu hừ một tiếng, quay đầu trừng mắt liếc anh một cái, sau đó không chút suy nghĩ liền đạp lên mu bàn chân anh.

Không đợi Quý Việt Châu phản ứng lại, cô nhanh như chớp mà chạy về biệt thự.

Quý Việt Châu biểu tình bình tĩnh mà nhìn bóng dáng cô dần biến mất, sau đó quay đầu nhìn về phía Trương trợ lý đang ngồi ở ghế phụ cúi đầu không dám nhìn ra ngoài: "Hôm nay tôi không lên công ty, tất cả cuộc họp dời sang ngày mai đi."

"Vâng, Quý tổng." Trương trợ lý mặt vô biểu tình, làm bộ không biết vừa rồi ông chủ ôn nhu mà dỗ dành chim hoàng yến của anh, đến nỗi lúc ở trên xe cho dù có tấm ngăn, anh ta không biết xảy ra chuyện gì, nhưng có thể tưởng tượng đến ông chủ của mình có bao nhiêu nuông chiều vị Thời tiểu thư này.

Quý Việt Châu dường như nghĩ tới cái gì, nói: "Với lại, Ngu Ngu vừa rồi mới được quán quân đua xe ở trên núi, mấy người kia không phải đã nói cho tiền thưởng cho Ngu Ngu sao? Cậu gọi điện thoại thúc giục đi, không chỉ Lâm gia, còn cả Quý gia và Tô gia."

Trương trợ lý gật gật đầu, làm bộ không nghe thấy trong miệng ông chủ kia hai tiếng "Ngu Ngu" nhão dính, trong đầu hiện ra một khuôn mặt thanh lệ như đóa bách hợp, do dự mà nói: "Đúng rồi Quý tổng, hôm nay vị Tô tiểu thư cũng có mặt."

"Cái gì Tô tiểu thư?" Quý Việt Châu nhíu mày, cố nhớ Tô tiểu thư trong miệng Trương trợ lý, thật sự là không nhớ tới.

Lúc ở trên núi Vân Sơn, Thời Ngu thật sự là quá mức loá mắt, lúc ấy anh chỉ nghĩ tới đem người vào trong ngực hôn, sau đó lúc giải quyết vấn đề, cũng chỉ nhằm vào Lâm gia Lâm Lãng và Quý Dung Dung.

Còn những người khác, Quý Việt Châu xác thật là nhớ rõ có những người khác cũng ở đó, nhưng anh chỉ đoán bọn họ cũng chỉ là người của hào môn thế gia tựa như Lâm gia, cụ thể là nhà ai thì anh không rõ.

Cũng không thể trách Quý Việt Châu, từ nhỏ anh bị nhốt ở biệt thự lớn lên, sau đó đi lạc không tiếp xúc với hào môn Kinh thị, sau khi về Quý gia, anh chỉ nghĩ tới chuyện học hành, không được hai năm đã ra nước ngoài.

Đến khi Quý Việt Châu trở lại, những người đến hợp tác đều là nhóm cha mẹ trưởng bối của những thiếu gia tiểu thư đó.

Cho nên nói, từ nhỏ đến lớn, Quý Việt Châu trên cơ bản không có chung đụng với bạn cùng lứa tuổi, càng không biết mấy người công tử hào môn gì gì đó.

Nếu nói đến cha mẹ bọn họ không chừng Quý Việt Châu còn có thể nhận ra.

Trương trợ lý không nghĩ tới Tô tiểu thư là ai mà Quý Việt Châu không nhớ được, cảm giác chính mình như đã hiểu sai, nhưng đã nói rồi, Trương trợ lý cũng chỉ có thể căng da đầu giải thích: "Chính là hơn nửa năm trước tìm được ngài, nói là quen biết ngài khi ở cao trung, còn từng giúp đỡ ngài."

Lúc ấy Tô Nguyễn cùng bọn họ gặp gỡ, chủ động đi lên, suýt chút nữa bị vệ sĩ đuổi đi, nhưng cô ta kịp thời nói việc hồi ở cao trung với Quý Việt Châu, Quý Việt Châu dừng lại, nghiêm túc mà nhìn cô ta một cái mới gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Nhưng là bởi vì khi đó Quý Việt Châu còn vội vàng đi họp, hai người cũng không nói gì, sau đó Trương trợ lý làm một người cấp dưới săn sóc, cố ý đi tra chuyện Tô Nguyễn.

Phát hiện bọn họ xác thật đã từng có giao thoa, Trương trợ lý cũng liền đem việc này báo cho Quý Việt Châu.

Quý Việt Châu xem văn kiện tạm dừng một cái, mới nói Tô Nguyễn có việc có thể tìm anh, Trương trợ lý cũng liền liên hệ Tô Nguyễn, đem việc này đúng sự thật báo cho.

Trương trợ lý đi theo Quý Việt Châu nhiều năm như vậy, trước nay chưa thấy qua anh phản ứng với bất kỳ người phụ nữ nào, cho rằng anh nguyện ý hứa hẹn giúp đỡ Tô Nguyễn, còn tưởng rằng Quý Việt Châu có ý tứ với cô ta.

Bất quá thẳng đến tháng trước, Quý Việt Châu kêu anh ta liên hệ Thời Ngu, Trương trợ lý mới phát hiện chính mình suy nghĩ nhiều.

Hơn nửa năm trôi qua, Tô Nguyễn bên kia cũng không chủ động liên hệ, Trương trợ lý thiếu chút nữa đã quên việc này, đến tận hôm nay ở núi Vân Sơn nhìn thấy cô gái an tĩnh đứng bên cạnh, mới nhớ tới việc này.

Tô Nguyễn lúc ấy đứng ở phía Quý Dung Dung, Trương trợ lý nhớ tới suy đoán của mình trước đây, mới nhắc tới cô ta trước mặt Quý Việt Châu.

"Tô tiểu thư là con gái của Tô Tiến Tô gia, năm ngoái mới tìm về được, còn nổi danh một thời gian ở trong giới, lúc ấy các nhà đều mang con mình đi xét nghiệm ADN, sợ rằng có chuyện giống như vậy." Trương trợ lý nhìn Quý Việt Châu thật sự nghĩ không ra, lại bổ sung nói.

Quý Việt Châu cuối cùng từ ký ức góc xó xỉnh bên trong tìm ra chuyện cũ này.

Lúc ở cao trung Quý Việt Châu còn chưa trở về Quý gia, nhưng cũng là một thiếu niên hơn người, dần dần có người nhìn không thuận mắt, đối với đám người ở trong trấn nhỏ, anh lại là thiếu niên như hạc trong bầy gà, cũng không được đám học sinh ở đây yêu thích.

Vì thế Quý Việt Châu thường xuyên bị người đánh ở hẻm nhỏ, nên anh không thể không học kỹ thuật đánh nhau.

Lúc bắt đầu đánh nhau, Quý Việt Châu còn chưa quen, dựa vào tính cách không sợ chết, cho dù đánh đuổi được người ta đi nhưng chính mình cũng đi không nổi, liền dựa vào ngõ nhỏ ngồi xuống chuẩn bị nghỉ ngơi trước.

Sau đó có một người con gái tuổi không lớn hỏi anh có cần giúp đỡ gì không, Quý Việt Châu đã từ chối, người nọ còn chạy tới tiệm thuốc mua thuốc cho anh rồi mới đi.

Quý Việt Châu thật ra không cần giúp đỡ, anh chỉ dựa vào tường nghỉ ngơi một chút rồi vứt thuốc ở tại chỗ rồi rời đi, đến nỗi đứa con gái kia, mặt người ta anh cũng chưa nhìn rõ.

Lần trước Tô Nguyễn ngăn lại nói chuyện này, Quý Việt Châu một mặt gật đầu, một bên suy nghĩ, người này là ai?

Sau đó Trương trợ lý cho người điều tra rồi nói cho anh chuyện này, Quý Việt Châu mới nhớ tới lúc ở cao trung xác thật có chuyện như vậy, nhưng anh không có bất cứ cảm giác gì.

Nhưng dựa theo suy nghĩ của người bình thường, chắc là nên cảm ơn cô ta một cái gì đó? Quý Việt Châu không có tình cảm như con người bình thường, cả hận thù cũng không, trả thù Quý gia cũng chỉ là do anh cảm thấy nên làm như vậy.

Cho nên Quý Việt Châu mới bảo Trương trợ lý nói cho đối phương nếu có khó khăn có thể tìm anh giúp đỡ.

Nhưng trôi qua hơn nửa năm, đối phương cũng không tìm tới cửa, Quý Việt Châu cũng không để trong lòng, được Trương trợ lý nhắc nhở, mới có thể nhớ tới một chuyện nhạt nhẽo bình thường như vậy.

"Cô ta cũng ở đó?" Quý Việt Châu nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, thật sự là không nhớ tới cô ta.

Trương trợ lý lau mồ hôi lạnh không tồn tại: "Tô tiểu thư hình như là bạn thân của Quý Dung Dung tiểu thư, anh hai của Tô tiểu thư chính là người đua xe với Thời tiểu thư, cha bọn họ là Tô Tiến."

"Người kia thi đấu với Ngu Ngu?" Quý Việt Châu nghe được mấu chốt vấn đề, mặt nháy mắt liền đen.

"Đúng vậy."

"A." Quý Việt Châu cười lạnh một tiếng, "Dựa theo quy củ mà làm."

Sau đó không chờ Trương trợ lý tiếp tục hỏi, anh nói tiếp: "Tô tiểu thư kia, nếu cô ta tìm cậu giúp đỡ, thì nói cho cô ta biết, cơ hội chỉ có một lần, cô ta có thật sự dùng tới không."

"Nếu cô ta nói không?" Trương trợ lý khiêm tốn thỉnh giáo.

Quý Việt Châu không biết nhìn nơi nào, gợi lên khóe miệng, thanh âm lạnh băng nói: "Vậy chúc mừng cô ta, một lần cơ hội nếu không đủ, vậy thì cút đi."

Ý chính là, mặc kệ quan hệ gì đều không thể làm cho Quý Việt Châu buông tha Tô gia, bồi thường cần phải trả nhất định phải trả đủ.

Một người mà trong ký ức không có phụ nữ của Quý Việt Châu, lại còn là mười năm trước thì tính cái gì? Sao có thể so với chim hoàng yến được Quý Việt Châu ngàn vạn cưng chiều?

Trương trợ lý hiểu rõ, nhìn dáng vẻ của ông chủ đối với vị Tô tiểu thư này thật sự là không để vào mắt.

Nghĩ đến mình vừa rồi thử anh, Trương trợ lý nhanh chóng bảo tài xế lái xe rời đi, còn Quý Việt Châu đứng tại chỗ, rũ mắt thấy chính mình bị dẫm một phát lên giày, lúc này mới nhỏ giọng than một tiếng.

Cô gái này sức lực cũng thật lớn, không hề có chút nương tay nào.

Làm Quý Việt Châu không khỏi nhớ tới trong bữa tiệc trước đó cô đã đạp Quý Càng Lâm một phát, may mắn hôm nay cô đi giày đế bằng chứ không phải giày cao gót.

Nghĩ đến bộ dáng tức giận chạy vào của cô, Quý Việt Châu sờ sờ mũi, chịu đựng mu bàn chân bị đau đi vào biệt thự.

Thời Ngu ngồi ở trên sô pha hai tay ôm ngực, sau một lúc lâu không thấy người đi vào, còn tự hỏi có phải lúc nãy cô dẫm quá nặng không? Dù sao thì cô cũng dùng hết sức.

Không đúng, tên đàn ông kia bị dẫm cho phế chân cũng xứng đáng.

Nghĩ như vậy, Thời Ngu vừa giương mắt đã thấy Quý Việt Châu về tới, cô dẩu miệng, nặng nề hừ một tiếng.

Quý Việt Châu đến gần, cố ý nói: "Môi dẩu cao như vậy, là còn muốn tôi hôn em sao?"

Thời Ngu đá anh: "Lão già lưu manh!"

Quý Việt Châu đem người ôm vào trong ngực, thực sự coi mình là lão lưu manh, còn cười tủm tỉm nói: "Ngu Ngu còn muốn tiền thưởng không?"

Thời Ngu nháy mắt con ngươi sáng ngời: "Gửi rồi sao?"

"Chưa có, vừa rồi tôi đã giúp em nhắc Trương trợ lý thúc giục bọn họ, bảo đảm làm em vừa lòng." Quý Việt Châu lập tức đem chuyện này nói ra, tranh công với cô.

Thời Ngu vừa nghe quả nhiên vừa lòng, chủ động mổ một cái lên môi anh: "Hì hì hì, Quý tiên sinh anh thật tốt."

Quý Việt Châu đã sớm quen cô hỉ nộ vô thường, cô mới hai mươi tuổi, chỉ là cô gái nhỏ mà thôi, hỉ nộ vô thường thì có làm sao?

Là do anh nuông chiều thành như vậy.

Hơn nữa nhìn bộ dáng cô thích thú như vậy, Quý Việt Châu còn tự hỏi, lần sau đi đấu giá lại mua thêm hai cái vòng cổ đem về?

Hai người thân thiết thêm một chút, Thời Ngu mới nhận ra mình còn đang mặc đồ đua xe, cô chẹp miệng: "Đều tại anh, quần áo tôi còn chưa thay đã kéo tôi lên xe."

Cái váy kia cô còn rất thích, bây giờ còn đang ở phòng thay đồ của bãi đua xe Vân Sơn.

Đồ đua xe trên người Thời Ngu là loại tiêu chuẩn, chủ yếu là cô quá xinh đẹp, mặc gì cũng đẹp, cho nên Quý Việt Châu cũng không ý thức được cô còn đang mặc cái này.

"Cho em mua lại." Quý Việt Châu đành phải nhanh chóng dỗ cô.

"Muốn mua giống nhau!" Thời Ngu nhảy từ trên đùi anh xuống, xua xua tay chạy trên lầu đi thay quần áo.

Hiện tại đang là đầu mùa hè, hôm nay chưa phải là quá nóng nhưng lúc Quý Việt Châu chạy đi tìm Thời Ngu, trên đường mệt mỏi lo lắng, lăn lộn đến bây giờ cũng không thoải mái.

Nên lúc Thời Ngu đi thay quần áo, Quý Việt Châu cũng thuận tiện đi sang phòng khách ở trên lầu tắm rửa.

Hai người bọn họ chỉ cần không phải dính dính lấy nhau hoặc là buổi tối "đánh nhau" xong rồi cùng đi tắm, trên cơ bản đều là như thế này, Thời Ngu ở phòng ngủ chính tắm rửa, Quý Việt Châu liền đi sang phòng cho khách bên cạnh để tắm.

Bản thân Quý Việt Châu là chủ nhân của biệt thự, lại cũng không ý thức được như vậy có vấn đề gì, thậm chí vì để tiện, ở phòng ngủ phụ còn có vài bộ quần áo.

Lúc hai người tắm rửa xong rồi xuống lầu, thím giúp việc đã chuẩn bị xong cơm chiều hôm nay.

Hôm nay lúc Quý Dung Dung mời Thời Ngu đi ra ngoài đã là 2, 3 giờ chiều, lăn lộn đến bây giờ, cũng đến 7 giờ tối.

Bữa tối mùa hè đều là hơi thanh đạm thoải mái một chút, Thời Ngu không hề kén chọn, chỉ cần ăn ngon cô đều ăn hết.

Quý Việt Châu lại không có hứng thú với chuyện ăn uống, hai người ngồi đối diện, anh tùy tiện ăn 2 bát, giương mắt liền thấy bộ dáng thỏa mãn đầy mặt của Thời Ngu.

Trong khoảng thời gian này, chỉ cần không có việc Quý Việt Châu đều ở biệt thự, phòng tổng thống ở khách sạn đã lâu không có về lại.

 Nhưng ở cùng một chỗ hơn một tháng, bọn họ kỳ thật rất ít khi ăn cơm cùng nhau, buổi sáng Quý Việt Châu cố định thời gian đi làm, còn thời gian Thời Ngu đóng phim lại không ổn định, có khi giữa trưa cũng không ở biệt thự.

Còn buổi tối, phần lớn thời gian Quý Việt Châu đều phải ở công ty tăng ca, ngẫu nhiên còn sẽ có xã giao, mà Thời Ngu càng là bởi vì đóng phim, trên cơ bản sẽ không về biệt thự ăn.

Thời gian hai người ở bên nhau nhiều nhất kỳ thật là ở trên giường.

Ngồi đối diện ăn cơm như vậy, Quý Việt Châu ấn tượng sâu nhất là đêm thứ hai cô ở biệt thự.

Ngày đó buổi tối bọn họ lăn lộn xong sau đó cô gái nhỏ đáng thương vô cùng mà nói mình đói bụng, anh ôm cô xuống lầu ăn cháo.

Lần đó cô ăn cũng vô cùng nghiêm túc.

Dưới ánh đèn yên tĩnh, rõ ràng hai người cũng không nói gì nhưng lại đem lại không khí ấm áp.

"Anh trai, anh nhìn tôi làm gì?" Thời Ngu giương mắt phát hiện anh đang nhìn chằm chằm mình phát ngốc. kỳ quái mà cau mày.

"Đẹp." Quý Việt Châu nhướng mày.

Thời Ngu cười: "Thật tinh mắt." 

Thậm chí cô còn không quan tâm vì sao anh đột nhiên khen mình.

Quý Việt Châu rất thích bộ dáng đắc ý nho nhỏ này của cô, không ngượng ngùng không khiêm tốn, ngược lại là làm anh cảm thấy sức sống tràn đầy, tựa như vầng thái dương vĩnh viễn không tắt.

Hai người tiếp tục ngồi đối diện ăn cơm, Thời Ngu ăn chưa được bao lâu, lại bắt đầu nhắc tới chuyện hôm nay: "Haiz, Tô Du gì đó hôm nay còn cảm thấy đặc biệt đắc ý, cái gì mà quán quân thế giới, kết quả còn thua tôi..."

Quý Việt Châu phát hiện hình như cô rất thích chia sẻ việc vặt sinh hoạt cùng anh, vốn anh cho rằng đó là việc không hề có ý nghĩa, nhưng từ thanh âm ngọt ngào ríu rít của cô, lại trở nên có ý tứ hơn nhiều.

Một buổi cơm chiều vui sướng rảnh rỗi, hôm nay Quý Việt Châu không có xã giao cũng không đi tăng ca, Thời Ngu diễn chụp xong cũng không cần đi đến đoàn phim.

Hai người liền rúc vào ghế lười ở vườn hoa nằm dài, tuy rằng Thời Ngu rất ghét bỏ: "Nằm thế này rất nóng."

Nhưng cẩu nam nhân này không thích làm người, một hai phải đem người ôm vào trong ngực.

Cũng may đầu hè gió đêm cũng mang theo chút mát lạnh, lúc thổi qua cũng sẽ cảm thấy thoải mái.

"Thật thoải mái nha, nếu vẫn luôn có thể như vậy thì tốt rồi."

Thời Ngu thoải mái mà híp mắt, biểu tình hưởng thụ.

Quý Việt Châu đem người ôm vào trong ngực, chỉ cảm nhận được an bình vô tận, anh rũ mắt nhìn cô: "Ừ."

Ít nhất ở hiện tại, anh vẫn luôn nguyện ý che chở tiểu cô nương, chỉ là cái "vẫn luôn" này kéo dài bao lâu, ai biết được?

Bên phía Lâm Lãng sau khi liên hôn cùng Quý gia, cũng đã có thể làm trong bộ phận đầu não của công ty, cho nên hôm nay sau khi đồng ý trả 500 vạn, anh ta tự suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định lại đưa cho Khải Quang một chút lợi ích.

Việc này Lâm Lãng tự nhận mình đuối lý, nghĩ đến ban ngày phát sinh đủ thứ chuyện, nhịn không được lại thở dài, Quý Dung Dung bên kia cảm xúc còn đang kích động, cũng không biết Lâm Lâm khuyên thế nào.

Lúc đang suy nghĩ, Trương trợ lý gọi điện thoại lại đây, thúc giục anh ta mau chóng trả 500 vạn tiền thưởng cho Thời Ngu.

Đến lúc điện thoại đã tắt, Lâm Lãng vẫn còn đang trong mơ màng? Trương trợ lý ở Khải Quang từ trước đến nay đều là xử lý hợp đồng vài tỷ đến vài chục tỷ, vì sao lại cố ý gọi điện thoại tới chỉ để thúc giục có 500 vạn?

Không lẽ là Khải Quang coi trọng Lâm gia, muốn thu mua Lâm gia cho nên cố ý thử mình?

Nếu Trương trợ lý mà biết Lâm Lãng thấp thỏm như vậy, sẽ nói cho anh ta biết, anh nghĩ nhiều rồi.

Ai có thể nghĩ đến, anh ta đường đường là trợ lý đệ nhất ở Khải Quang, không chỉ có thúc giục 500 vạn, trước đây còn vì chuyện Thời tiểu thư đau bụng, còn gọi hẳn 3 cuộc điện thoại cho người đại diện của cô.

Người tiếp theo nhận được điện thoại là Tô gia Tô Tiến, cũng chính là cha ruột của Tô Du và Tô Nguyễn, lúc này bọn họ còn đang ngồi cùng nhau, người một nhà nghiêm túc ngồi ăn cơm.

Sau đó Tô Tiến liền nhận được điện thoại.

Đối phương vừa mới tự giới thiệu thân phận, Tô Tiến lập tức kinh sợ mà đứng lên, đi đến phòng khách đi tiếp điện thoại: "Trương, Trương trợ lý?"

"Là tôi, hôm nay quý công tử cùng quý tiểu thư mang theo Thời tiểu thư của chúng tôi lên Vân Sơn đua xe, Thời tiểu thư giành được quán quân, cho nên Quý tổng bảo tôi hỏi một chút, Tô gia khi nào thì gửi tiền thưởng cho Thời tiểu thư?" Giọng điệu Trương trợ lý bình tĩnh nghiêm túc, một bộ dáng chuyên nghiệp.

Tô Tiến sửng sốt một chút: "Xin hỏi Thời tiểu thư là?"

"Là người của Quý tổng chúng tôi." Trương trợ lý chưa bao giờ giải thích nhiều.

Mấu chốt là bộ dáng của ông chủ bọn họ như thế này, cũng không giống như coi Thời tiểu thư là tình nhân bình thường mà đối xử, nói là bạn gái thì ông chủ lại chưa từng thừa nhận, cho nên Trương trợ lý cũng chỉ có thể giải thích như vậy.

Nháy mắt Tô Tiến liền hiểu rõ: "Nhưng mà con gái và con trai nhà tôi hẳn là không quen biết Thời tiểu thư, hay là có phải lúc ở Vân Sơn vừa vặn gặp mặt nhau nên mới..."

"Sự việc cụ thể Tô tiên sinh có thể xác nhận lại với quý công tử, Thời tiểu thư nhát gan, bị bắt nạt cũng không cần bồi thường, chỉ là muốn tiền thưởng cô ấy thắng được lúc thi đấu mà thôi, mong Tô tiên sinh nhanh chóng xử lý đi."

Nói xong Trương trợ lý không đợi Tô Tiến tiếp tục dò hỏi, liền trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Tô Tiến nhìn di động, nhớ lại lời Trương trợ lý nói, nháy mắt dâng lên giận dữ, vài bước đã đi vào nhà ăn còn đang hòa thuận vui vẻ, lớn tiếng trách cứ nói: "Tô Du, hôm nay anh mang theo em gái anh làm cái gì?!"

"Không có gì a." Tô Du đột nhiên bị hỏi đầu óc cũng chưa kịp phản ứng lại, cau mày, "Cha lại nghe người ta nói cái gì vậy?"

"Ăn một bữa cơm thôi sao lại tức giận vậy?" Mẹ Tô cũng cau mày, không vui mà nói.

Vợ chồng hai người trước nay tình cảm rất tốt, Tô Tiến cũng sẽ cho vợ mình chút mặt mũi, nhưng hôm nay thì không.

Tô Tiến hừ một tiếng, nói tiếp: "Tôi tức giận, bà có biết tên nhóc thối này đã làm cái gì? Biết vừa rồi ai mới gọi điện thoại cho tôi không? Là Trương trợ lý của Khải Quang."

"Đó là ai?" Phụ nữ nhà hào môn không có nhúng tay vào thương nghiệp, mẹ Tô tự nhiên cũng không biết.

Nhưng Tô Nguyễn an tĩnh ở bên cạnh nghe được Trương trợ lý của Khải Quang, nháy mắt sững sờ tại chỗ, sắc mặt cũng tái nhợt vài phần, cô ta không nói chuyện, sợ hãi mà giương mắt nhìn về phía Tô Tiến đang giận dữ, lại nhìn Tô Du bên cạnh biểu tình cà lơ phất phơ như cũ.

Tô Tiến đầu tiên là cười lạnh một tiếng, sau đó mới nói: "Đó là trợ thủ đắc lực nhất bên người Quý Việt Châu, cậu ta gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi khi nào thì trả tiền thưởng thi đấu cho Thời tiểu thư, còn nói con trai cùng con gái của tôi mang theo người của Quý Việt Châu lên Vân Sơn đua xe."

"Cho nên, rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Tô Tiến lườm Tô Du, hung tợn mà nói, "Anh không học vấn không nghề nghiệp không nói, còn mang theo em gái anh làm bậy."

Hiển nhiên, trong lòng Tô Tiến cảm thấy Tô Nguyễn khẳng định là bị Tô Du kéo theo.

"Còn là chuyện gì nữa, con đua xe ở đó, Quý Dung Dung mang người đến nhờ con dạy dỗ một chút, con không biết đó là người của Quý Việt Châu, nên mới so tài với người ta, ai biết lại là như vậy." Tô Du tùy tiện nói, trong lời nói cũng không nhắc tới Tô Nguyễn.

Tô Tiến nghe vậy hơi chút nhẹ nhàng thở ra, chỉ là bị liên lụy, không phải chủ động đi gây chuyện là được, nhưng bên người Quý Việt Châu có phụ nữ khi nào vậy? Lại giấu kín mít như vậy.

"Chỉ như vậy?" Anh cả Tô Luật ngồi bên cạnh vẫn luôn không nói gì đột nhiên mở miệng hỏi.

"Anh cả, anh còn không tin em sao?" Tô Du hạ chiếc đũa trong tay, "Ai biết được người phụ nữ Quý Dung Dung tìm tới lại là người của Quý Việt Châu, con mẹ nó lại còn điên như vậy..."

"Cho nên em thua." Tô Luật lại nói một câu, "Nếu không Trương trợ lý cũng sẽ không nói đến tiền thưởng thắng cuộc."

Tô Tiến vừa rồi quá mức phẫn nộ, không nghĩ tới điểm này, nghe vậy cũng có chút ghét bỏ: "Anh lại còn thua?"

Nhìn bộ dáng người nhà đang hoài nghi khả năng của mình, Tô Du vốn đang có thể cười hì hì nháy mắt thay đổi, bực mình vuốt vuốt tóc: "Đúng đúng đúng, con thua, ai mà biết nữ nhân kia lại mạnh như vậy!"

Nhắc tới việc này, Tô Du mang một bụng tức giận, nhưng trong đầu lại hiện ra một thân ảnh khí phách sáng ngời của Thời Ngu, trái tim khẽ nhúc nhích.

Nhưng chính anh ta cũng không phát hiện ra, chỉ đơn thuần nghĩ rằng mình tức giận sau khi thua trận.

"Lúc trước anh không muốn đi làm ở công ty, muốn đi đua xe vớ vẩn gì đó, kết quả lại còn thua một người phụ nữ, còn không bằng về công ty làm!" Tô Tiến hừ một tiếng, lại nhắc lại chuyện xưa.

Nhắc tới cái này Tô Du liền khó chịu: "Con đã nói con không làm công ty, không phải anh cả làm rất tốt sao? Vì sao còn bắt con đi làm!"

Đây là đề tài thường thấy ở Tô gia, cha con hai người vì vậy mà tranh chấp thật lâu, cho đến sau này khi Tô Du đem về chiếc cúp quốc tế đầu tiên, là giải thưởng lớn ở thời điểm đó, Tô Tiến mới chấp nhận nghề nghiệp của anh ta.

Lúc này Tô Du lại thua nữ nhân của Quý Việt Châu, mất mặt với Khải Quang chưa đủ, Tô Tiến lại lấy chuyện cũ ra nói.

Cũng may mẹ Tô kịp thời ngăn lại: "Được rồi, chỉ là một lần ngoài ý muốn mà thôi, có ai đời này là vĩnh viễn xuôi gió xuôi nước không thất bại, chúng ta vẫn nên giải quyết chuyện Trương trợ lý nói đi, không phải cậu ta nói tiền thưởng gì đó sao?"

"Đúng vậy, con nói xem chuyện cụ thể lúc đó như thế nào, sao Trương trợ lý lại tìm tới con nói chuyện tiền thưởng?" Tô Tiến cũng hỏi.

"Lúc ấy Quý Dung Dung nói muốn đua xe dọa người phụ nữ kia, kết quả cô ta lại nói muốn tự mình lái xe, sau đó chúng ta đều đồng ý, trước khi thi đấu cô ta có hỏi nếu thắng có thể có tiền thưởng gì không, chúng ta chưa nói." Tô Du vẫn thành thật nói lại chuyện hồi chiều, nhưng nhớ lại chuyện mình thua cuộc, vẫn khó mở miệng.

"...Sau đó cô ta thắng, Quý Việt Châu tới, Lâm Lãng lúc ấy cũng ở nơi đó, anh ta bắt Lâm Lãng xin lỗi người phụ nữ kia, sau đó người kia lại hỏi tiền thưởng đâu, Lâm Lãng liền nói cho cô ta 500 vạn tiền thưởng."

"Chỉ như vậy?" Tô Tiến không tin, "Cứ như vậy, Trương trợ lý sao lại gọi điện thoại đòi tiền?"

"Chỉ có như vậy thôi, có lẽ là do Lâm Lãng không cho 500 vạn kia nên tìm tới chúng ta." Tô Du bĩu môi, 500 vạn đối với loại gia đình như bọn họ chỉ là tiền lẻ, anh ta tùy tiện mua một chiếc xe cũng không đủ.

Lâm Lãng đã đồng ý, không có khả năng sẽ không cho số tiền này.

"Lúc ấy Quý Việt Châu chỉ nói với Lâm Lãng?" Tô Luật đột nhiên hỏi.

Tô Du gật đầu: "Đúng vậy, chỉ nói với anh ấy."

Lúc ấy Quý Việt Châu đều không hề nhìn bọn họ, Tô Du tự cho rằng việc này cùng bọn họ không có quan hệ, ăn cơm tối xong sẽ tùy tiện báo cáo cho Tô Luật là được.

Ai biết, Trương trợ lý trực tiếp tìm tới cửa.

Trên thực tế, lúc mọi người ở trong đó, Quý Việt Châu ngoài biết Quý Dung Dung đang ở trong xe, cũng chỉ biết mỗi Lâm Lãng, cho nên lúc ấy anh mới nhằm vào Lâm Lãng.

"Quý Việt Châu này cũng quá vô lý đi." Mẹ Tô biểu tình khó coi mà nói thầm, "Chính em gái cậu ta mang theo người làm bậy, A Du chúng ta chỉ là đua xe, dựa vào cái gì mà bị liên lụy."

"Chính là tên nhóc này không có đầu óc, không hỏi rõ ràng đã làm bậy với người khác!" Tô Tiến trừng mắt nhìn anh ta liếc mắt một cái, "Không làm việc đàng hoàng thì thôi đi, còn một hai phải dính líu tới việc nội bộ của Quý gia." 

Lúc này Tô Luật cũng mở miệng: "Mẹ, cho dù Quý Việt Châu không nói lý, anh ta cũng là người thắng thế, lại là lão làng trong tư bản, A Du trùng hợp đụng đến, anh ta đương nhiên muốn chúng ta trả giá."

Mẹ Tô làm phu nhân nhà hào môn nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không hiểu, chỉ là vừa rồi bà có chút tức giận mà thôi, thở dài: ""Chúng ta đây làm sao bây giờ, đưa 500 vạn sao?"

"Trương trợ lý tự mình gọi điện thoại lại đây, 500 vạn quá ít." Tô Tiến lắc đầu, hiện lên vẻ mệt mỏi, "Trước tiên gửi 5000 vạn đi."

"Phiền chết mất." Tô Du cũng lẩm bẩm một câu, không phải vì bị mất 5000 vạn, mà là chính mình thua 5000 vạn dưới tay Thời Ngu.

Tô Nguyễn vừa rồi vẫn luôn không nói chuyện, chỉ nghe mấy người bọn họ thảo luận, nhưng không nghĩ tới tính tính toán toán một hồi lại phải cho người phụ nữ kia 5000 vạn tiền thưởng.

Cho dù là giải đấu quốc tế lớn, 500 vạn đã là nhiều, đây chỉ là một cuộc đua xe bình thường ở trên Vân Sơn dựa vào cái gì phải cho 5000 vạn.

Đó chính là năm ngàn vạn, đối với người bình thường có khi cả đời cũng không kiếm được, bốc đại cũng có một căn nhà lớn ở Kinh Thị.

Đối với Tô Nguyễn, 500 vạn cô ta đã thấy quá nhiều.

Lòng bàn tay Tô Nguyễn đã bị nhéo đến đỏ, rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu mở miệng nói: "Ba ba, lúc ấy Quý tổng không phải không nhắc tới anh hai sao, người nói đưa tiền thưởng cũng là Lâm Lãng, vì cái gì chúng ta phải chịu thiệt? Lại còn là năm ngàn vạn."

"Không có gì đâu, họ muốn thì chúng ta đưa." Tô Du lại trở về vẻ cà lơ phất phơ, vắt tay lên sau ghế Tô Nguyễn, nghiêng đầu vui tươi hớn hở mà nói với cô ta: "Nguyễn Nguyễn em cũng đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay là anh một hai đòi đem em theo xem chuyện đời, ăn cơm trước đi."

"Đúng đúng, ăn cơm trước." Mẹ Tô cũng nhanh chóng giảng hòa.

Nhưng vì việc này, vốn dĩ bữa tối hòa thuận vui vẻ cũng trở nên an tĩnh tĩnh mịch, chỉ vài phút mọi người đều đã ăn xong.

Tô Tiến gọi Tô Luật và Tô Du đến thư phòng, có vẻ là để bàn về chuyện này.

Mà Tô Nguyễn nhìn bóng dáng bọn họ tiến vào thư phòng, nghĩ đến lời nói vừa nãy của mình, bọn họ không hề để tâm, ánh mắt lạnh nhạt.

Cái gì mà người một nhà, bọn họ mới là người một nhà, nói đến cùng bất quá là coi cô ta là người ngoài.

Mà trong thư phòng, Tô Tiến xác định phải gửi tiền cho Thời Ngu, sau đó mới dạy dỗ Tô Du: "Ba đã nhắc con rồi, đừng có mang em gái con ra ngoài làm chuyện xấu, nó mới về chưa được bao lâu đã đụng vào mấy việc này."

Tô Du cũng không nói kỳ thật Tô Nguyễn cùng Quý Dung Dung là bạn bè, việc này cũng là do cô ta mà nên, tự nhiên mà cõng cái nồi này, còn không thèm để ý mà cười nói: "Đã biết đã biết."

"Haiz, Nguyễn Nguyễn vẫn là vừa mới trở về, không hiểu những chuyện thương trường này." Tô Tiến lại thở dài.

Ba người đều nhớ tới vừa rồi cô ta ở trên bàn ăn nói năm ngàn vạn quá nhiều, không thể cho.

Đối với loại gia đình như bọn họ, tuy rằng không đến mức trong tay mỗi người đều có năm ngàn vạn tiêu xài, nhưng năm ngàn vạn xác thật chẳng làm được cái gì.

Huống chi Quý Việt Châu bên kia tự mình tìm đến cửa, nếu chỉ bằng 5000 vạn đã giải quyết xong, đã xem như là nhẹ nhàng.

Mà Tô Nguyễn còn cảm thấy số tiền này không thể cho, nói trắng ra là quá thiển cận, ngu ngốc.

"Nguyễn Nguyễn mới vừa về nhà, mọi người đừng yêu cầu quá cao với em ấy." Tô Du hừ một tiếng.

Tô Luật cũng nói: "Không sao, có thể từ từ dạy dỗ."

"Nếu là Trân Trân...." Tô Tiến thở dài, biết lời này không thể nói tiếp, chỉ nói bốn chữ liền ngậm miệng.

Tô Du cùng Tô Luật đều hiểu ông muốn nói gì, nhưng cũng không tiếp lời.

Tô Nguyễn đang bưng trà ở ngoài cửa thư phòng cũng biết ông muốn nói gì, sắc mặc trắng bệch, thần sắc khó coi đến dọa người.

Rõ ràng cô ta mới là ruột thịt, vì sao bọn họ vĩnh viễn nhớ thương đến đồ hàng giả kia?

Chính là bởi vì như vậy, cô ta mới muốn tiếp tục bò lên trên, muốn nắm lấy con bài tốt nhất kia!

Tô Nguyễn bưng nước trà lại về tới dưới lầu, sau đó về phòng.

Cô ta nắm di động, nhớ tới số liên lạc nửa năm trước được cho kia, do dự sau một lúc lâu, vẫn là quyết định gọi tới.

Quý Việt Châu vẫn nhớ rõ cô ta, cô ta từng giúp đỡ anh, giống như phần lớn người từng được cô ta giúp, đều khăng khăng một mực thích cô ta, giúp đỡ cô ta, ví như Quý Dung Dung, như Lâm Lãng, hay cả Lục Tuyệt Lăng.

"Alo, là Trương trợ lý sao?"

"Chào Tô tiểu thư." Trương trợ lý nhận được cú điện thoại này, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Tô Nguyễn không nghĩ tới cậu ta còn nhớ mình, trong lòng thả lỏng một ít, cũng có chút nắm chắc: "Trương trợ lý, tôi tìm anh là muốn hỏi một chút về chuyện hôm nay, có phải có hiểu lầm gì không?"

Giọng điệu Trương trợ lý mười phần là nghiêm túc xử lý chuyện: "Tô tiểu thư là hỏi về chuyện tiền thưởng của Thời tiểu thư sao? Chuyện này không tồn tại bất cứ hiểu lầm gì."

 "Nhưng lúc ấy là Lâm Lãng nói đến 500 vạn tiền thưởng, không hề liên quan tới tôi và anh hai tôi." Tô Nguyễn nhỏ giọng mà nói, nỗ lực làm giọng điệu của mình bình tĩnh.

"Thời tiểu thư của chúng tôi thi đấu thắng, lấy tiền thưởng là chuyện đương nhiên, nếu cô và anh hai cô cũng có mặt lúc đó, cũng nên bỏ tiền thưởng ra không phải sao?" Thanh âm Trương trợ lý không có một tia gợn sóng.

Nhưng Tô Nguyễn cảm thấy lời anh ta nói có vấn đề, cái gì mà bắt người tham dự cũng phải trả tiền thưởng: "Trương trợ lý, tôi cảm thấy...."

Trương trợ lý cảm thấy vị Tô tiểu thư này hình như không quá thông minh, anh ta uyển chuyển nói "Tiền thưởng" chỉ là cho mọi người mặt mũi mà thôi, ai chẳng biết cái gọi là "tiền thưởng" này thật ra là bồi thường.

Ai bảo bọn họ mơ tưởng muốn đụng tới Thời Ngu, nếu lúc ấy Thời Ngu thật sự xảy ra chuyện, tất cả người ở đây đều trốn không thoát, hiện tại Thời Ngu không xảy ra việc gì, chỉ có thể là do bản lĩnh lợi hại, chẳng lẽ chỉ vì cô lợi hại mà muốn được dễ dàng bỏ qua ý đồ bắt nạt của mình được sao?

Nói đến cùng, bọn họ chỉ là ỷ vào cảm thấy Thời Ngu bất quá là tình nhân của Quý Việt Châu, anh sẽ không coi trọng.

Chỉ là bọn họ đã đoán sai địa vị của Thời Ngu trong lòng Quý Việt Châu.

Trương trợ lý không muốn lại cùng Tô Nguyễn tiếp tục rối rắm chuyện này: "Tô tiểu thư, việc này đã xác định, không có chuyện thương lượng, hay cô muốn dùng tới hứa hẹn mà Quý tổng trước đây đã cho?"

Dùng hứa hẹn trước đây?

Tô Nguyễn không nghĩ tới Trương trợ lý lại cường ngạnh như vậy.

Cô ta nắm di động gắt gao, tâm tư thay đổi.

 Nửa năm trước Trương trợ lý đã nói, cô ta muốn giúp đỡ có thể tìm tới anh ta, đây là nhân tình, Tô Nguyễn trong lòng biết chỉ có một lần, cho nên hơn nửa năm nay cô ta đều nhịn xuống.

Không hề liên hệ, ngược lại muốn mượn Quý Dung Dung tìm cơ hội tiếp cận.

Dùng cơ hội để dùng ở chỗ này sao? Trương trợ lý ám chỉ cũng là chỉ có một cơ hội.

Bây giờ dùng hết, sau này cô ta sao có thể tìm Quý Việt Châu?

Tô Nguyễn cắn cắn môi dưới, cuối cùng vẫn nói: "Thời tiểu thư thắng được thi đấu yêu cầu tiền thưởng là hợp lý, không cần phiền tới Quý tổng."

 Trương trợ lý nghe vậy cũng có chút kinh ngạc, anh ta còn tưởng rằng vị Tô tiểu thư này mới trở về Tô gia, dựa theo người ở Tô gia tốt với cô ta như vậy, cô ta gọi tới cũng sẽ cầu tình vì Tô gia, không nghĩ tới......

Chậc.

Trương trợ lý cũng không nói thêm gì: "Tốt, nếu Tô tiểu thư không có việc gì, vậy hẹn gặp lại."

"Từ từ, Quý, Quý học trưởng..." Tô Nguyễn còn muốn nói gì đó, điện thoại lại trực tiếp bị cắt đứt.

Cô ta nhìn chằm chằm di động, biểu tình trở nên phá lệ âm trầm.

Trừ Tô gia cùng Lâm gia bên này, Quý gia cũng bị Trương trợ lý thúc giục.

Trương trợ lý suy xét đến Quý lão gia tử tuổi lớn, hơn nữa ông chủ nhà mình tạm thời vẫn nhận người này là ông nội, cuối cùng lựa chọn gọi điện cho Quý Quang Viễn.

Anh ta bình tĩnh nói xong chuyện Quý Việt Châu phân phó, sau đó mặc kệ  Quý Quang Viễn bên kia có bao nhiêu tức giận, trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Quý Quang Viễn nhìn chằm chằm di động, đầu tiên là gọi điện thoại cho Quý Dung Dung, không có người nhận, sau đó lại gọi cho Quý Càng Lâm, bên kia vậy mà lại tiếp điện thoại, nhưng anh ta đang ở ngoài uống rượu, tỏ vẻ căn bản không biết hôm nay đã xảy ra cái gì.

Quý Quang Viễn tức giận đến chết khiếp, suy nghĩ hồi lâu cũng không quá dám gọi điện thoại cho Quý Việt Châu, ông ta từ trước đến nay sợ người con trai cả này.

Không sai, chính là sợ, tiểu Quý Việt Châu lúc mới sinh ra không khóc không nháo, lúc một hai tuổi, Quý Quang Viễn đi ra ngoài làm loạn, thỉnh thoảng mang người về nhà, bị Quý Việt Châu mới một hai tuổi thấy, không nghĩ tới đứa bé nho nhỏ kia, chỉ có an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở một chỗ nhìn chằm chằm ông ta, nửa biểu cảm cũng không có.

Quý Quang Viễn thiếu chút nữa bị dọa đến dựng đứng.

Ở trong lòng ông ta đứa con trai này tựa hồ là có bệnh, vĩnh viễn không có cảm xúc không có biểu tình, chỉ biết âm u mà ngồi ở một chỗ, cho nên Quý Quang Viễn không có nổi nửa tình yêu thương, sau này trực tiếp ném người đi.

Chờ đến lúc Quý Việt Châu lại trở về, Quý Quang Viễn liền biến thành sợ hãi anh, trong bữa tiệc có Quý lão gia tử còn đỡ, nếu bảo ông ta lén liên hệ Quý Việt Châu, sẽ làm ông ta nhớ lại cảm giác lạnh người này.

Hơn nữa, Quý Quang Viễn còn nhớ rõ lần đó trong bữa tiệc, đã bị Quý Việt Châu uy hiếp. 

Bởi vậy biểu tình khó coi nửa ngày, Quý Quang Viễn cũng không dám nghĩ tới chuyện gọi điện thoại cho Quý Việt Châu, không phải chỉ có 500 vạn sao? Lão tử cho cô ta một ngàn vạn!

Ôm suy nghĩ này, Quý Quang Viễn trực tiếp sắp xếp người liên hệ với Trương trợ lý về chuyện chuyển khoản.

Đến nỗi Quý Dung Dung là đầu xỏ, lập tức cho người bắt cô ta về, ngoan ngoãn chuẩn bị gả chồng, đừng suốt ngày ở bên ngoài tạo việc cho ông ta làm.

Bên kia Thời Ngu hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì, cô ngáp ở trong lồng ngực Quý Việt Châu, sau đó ngủ luôn.

 Quý Việt Châu biết cô thích ngủ, cũng không đánh thức cô, liền an tĩnh mà nhìn cô ngủ.

Đôi mắt linh động không mở, khiến cho khí chất của cô trở nên dịu dàng hơn, Quý Việt Châu nhớ lại bộ dáng của cô lúc mới gặp, lại không nghĩ ra được.

Hình như là khô khan, như một con rối gỗ không có linh hồn bị giật dây, khuôn mặt xinh đẹp này đều như bị che phủ bởi một tầng khói mù dày đặc.

Anh nhớ rõ gương mặt này của cô, nhưng là vào buổi tối hôm đó.

Anh vừa lúc ở bữa tiệc ngay gần biệt thự, về khách sạn xa hơn, mà Trương trợ lý cũng nhắc tới Thời tiểu thư hôm nay vừa mới tới nơi này, có muốn qua xem một chút hay không.

Quý Việt Châu khi đó sau một lúc lâu mới nhớ tới vị Thời tiểu thư này là ở trong một bữa tiệc trước đó một ngày, anh tùy tay chỉ đại một người phụ nữ, anh cũng không nhớ nổi lúc đó mình đang nghĩ gì.

Đại khái là do Quý lão gia tử mỗi ngày gọi cho anh ba cuộc điện thoại vô cùng phiền phức, cho nên mới định chọn đại một nữ nhân ở trong bữa tiệc.

Quý Việt Châu từ trước đến nay không thích những phụ nữ tới gần mình, không nghĩ tới cũng sẽ có ngày đầu óc lú lẫn tùy tiện chọn một tấm bình phong.

Bất quá có lẽ anh hẳn là phải cùng cô nói rõ ràng, chỉ là quan hệ hai bên đã thỏa thuận xong, anh sẽ không về biệt thự, cô cũng không cần ôm hy vọng gì xa vời, chờ đến khi hết hợp đồng, anh cũng sẽ đưa một phần lễ lớn cho cô yên tâm rời đi.

Trước nghi vấn của Trương trợ lý, Quý Việt Châu xuống xe, trở lại biệt thự tiến vào phòng ngủ chính, Thời Ngu ở trong phòng tắm, anh ngồi ở đầu giường làm lơ, dựa theo  thói quen, ngồi xem tin tức tài chính kinh tế cứng nhắc hôm nay.

Sau đó cửa phòng tắm mở ra, giờ khắc này Quý Việt Châu rốt cuộc thấy rõ mặt của cô.

Làn da trắng nõn xinh đẹp, còn có ngũ quan tinh xảo, nhưng khắc sâu ấn tượng với anh nhất lại là con ngươi sáng lấp lánh của cô.

Vì thế Quý Việt Châu từ trước đến nay chán ghét nữ nhân gần người liền tự nhiên cho cô đến gần mình, lúc cô lớn mật câu dẫn, lại càng mất khống chế mà đem người ấn ở trên giường.

Buổi tối đó, mới là lúc Quý Việt Châu nhớ kỹ Thời Ngu nhất.

Quý Việt Châu đem người hướng vào trong lòng ngực ôm ôm, dựa vào cô, cũng nhắm mắt lại.

Đánh thức Thời Ngu, là thông báo có tiền gửi đến trong điện thoại.

 Thời Ngu mở to mắt, không lưu tình liền đem cái đầu đang dựa vào mình đẩy ra bên cạnh, lấy điện thoại ra liền thấy thông báo có ba người chuyển khoản tới.

Chính là 5000 vạn, 5000 vạn cùng 1000 vạn.

Thời Ngu còn cố ý đếm lại để xác định mình không có đếm sai, lúc cô giương mắt lên lần nữa, liền chạm với đôi mắt mang theo ý cười của Quý Việt Châu.

"Ngu Ngu nhìn gì vậy, cao hứng như vậy sao?"

"Là tiền thưởng." Thời Ngu đem điện thoại đến trước mặt anh.

Quý Việt Châu vừa thấy liền biết là của mấy nhà kia.

"Không chỉ là 500 vạn nha~." Thời Ngu còn cười tủm tỉm mà nói, thậm chí còn nhiều hơn trăm triệu.

Quý Việt Châu sớm đoán trước, kể lại chuyện Trương trợ lý thúc giục cho cô nghe, sau đó cười khẽ: "Trương trợ lý đại biểu cho Khải Quang, bọn họ tự nhiên sẽ suy đoán 500 vạn có phải quá ít hay không, sau đó gửi qua giá thích hợp nhất."

Thời Ngu chậc lưỡi: "Phái Trương trợ lý đi, giống như đi ăn cướp!"

Còn không phải là ăn cướp à, tùy tiện dọa một chút đã ngoan ngoãn gửi lại gấp mười lần tiền, nói đến cùng vẫn là sợ Khải Quang làm khó dễ, bỏ tiền trừ hại.

Quý Việt Châu nhướng mày nhìn cô: "Vậy Ngu Ngu chính nghĩa muốn trả tiền lại sao?"

 "Sao có thể!" Thời Ngu đem điện thoại đặt ở ngực, mở to hai mắt nhìn, "Tiền đã cho tôi sao có thể trả lại được?"

"Ngu Ngu bất chính nghĩa, Ngu Ngu cần tiền hơn!" Lời này mà Thời Ngu dám nói đến khí phách.

Quý Việt Châu cười phốc thành tiếng, "Ngu Ngu đáng yêu." 


Tác giả có lời: 

Hiện tại Quý cẩu đã thấy Ngu Ngu làm cái gì cũng đáng yêu.

Xong rồi, rơi vào bể tình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro