CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Ngu không có đạo cụ, cũng không lấy kịch bản, ở một bên đưa lưng về phía mọi người tầm 10 giây, sau đó xoay người lại, nét mặt thay đổi.

Rõ ràng vẫn là khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo kia, nhưng sắc mặt liền trở nên trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, cả người liền tạo ra một cảm giác yếu ớt, thật giống như một tác phẩm trưng bày không ai động vào.

Ánh mặt trời tựa hồ có chút chói mắt, con ngươi cô rung động, lông mi lại cong chớp chớp như cánh bướm.

Triệu Vinh trước đó còn lo lắng bây giờ ngơ ngác mà há to miệng, Triệu Lan Sơn cũng lộ ra biểu tình tán thưởng.

Như một con bướm xinh đẹp uyển chuyển đi lên hai bước, mang theo vài phần bàng hoàng.

Bỗng nhiên tiếp theo nháy mắt, như có người đụng vào cô, cô kinh hoàng mà run rẩy một chút, ấp úng: "Tôi...tôi biết..."

Cũng không biết "người kia" trả lời cái gì, thân thể cô run rẩy càng thêm kịch liệt: "Tôi biết sai rồi, tôi đã biết sai rồi."

Tựa hồ cảm xúc như đã chai sạn, thân thể cố gắng chống đỡ đứng thẳng, cô chậm rãi chuyển động, đem cả người co rúm thành một khối: "Tôi sai rồi..."

Cô nỉ non: "Nhưng mà tôi làm gì sai đâu?"

Theo những lời này, là một giọt nước mắt theo khóe mắt trượt xuống.

Không phải là cảm xúc cực kì buồn cực kì vui, Thời Ngu diễn không vượt quá năm phút, vô cùng bình tĩnh, nhưng lại đem sự áp lực cùng bầu không khí tuyệt vọng thể hiện tới cực hạn.

Làm cho ai dù không biết đã xảy ra chuyện gì cũng thấy cay cay ở mũi.

Triệu Lan Sơn xem đến chấn động trong lòng, quay đầu nhìn về phía Triệu Vinh hốc mắt đỏ lên ở bên cạnh: "Con bé là người mới thật sao? Trước khi học diễn xuất ở trường nào vậy?"

Triệu Vinh đem mắt kính xuống, lau lau khóe mắt, lại khịt khịt mũi, một bộ dáng bi thương cô độc.

Triệu Lan Sơn: ...Cũng không tới mức khoa trương như vậy chứ.

Triệu Vinh phản ứng lại, cũng phát hiện vừa rồi phản ứng mất mặt, lắc đầu: "Người mới hoàn toàn, trước kia chưa từng học hành bài bản."

"Người mới hoàn toàn?!" Triệu Lan Sơn càng chấn kinh.

Triệu Vinh gật đầu: "Hôm nay vừa mới kí hợp đồng, trước đó chỉ mới diễn một lần."

Lần diễn kia còn làm người xem gai mắt.

Không, cái kia chắc là sai lầm thôi!

"Thiên phú này...cũng quá kinh người." Triệu Lan Sơn có chút không thể tin được.

Bởi vì ông xem qua, Thời Ngu có kỹ thuật diễn quá hoàn mĩ thành thục, liền nói tới màn diễn kia, thời điểm cô còn chưa mở miệng nói, biểu tình trên mặt có thể bắt lấy suy nghĩ người xem gắt gao.

Đoạn diễn này có thể nói là hoàn mĩ, bất cứ là cảm xúc, nét mặt cho tới chuyển động cơ thể lại còn có lời thoại, xử lý đến mức cực kì tinh tế, cho dù là Triệu Lan Sơn diễn cũng chưa chắc đạt được hiệu quả tối đa như vậy.

Đừng nói tới kỹ thuật diễn bên ngoài, trên người Thời Ngu quan trọng nhất là cỗ linh khí kia, trời sinh có thể tác động đến cảm xúc của người khác dễ như trở bàn tay.

Còn có giọt lệ cuối cùng kia, thời gian cùng góc độ chảy xuống, nếu không biết diễn cho dù có đạo diễn căn góc cũng không thể làm ra cảnh như vậy được.

Nói như vậy là sinh ra đã có thiên phú, quả thực quá không thể tin nổi!

Triệu Lan Sơn thậm chỉ cảm thấy cô không cần học bất cứ cái gì, cũng không ai có thể dạy cô cái gì.

"Cậu đào ra kho báu này ở đâu vậy?"

Triệu Vinh:...Nếu anh ta nói đây là do khuất phục trước tiền tài của ông chủ hoặc bị bắt phải dẫn dắt thì có ai tin không?

Lúc này Thời Ngu cũng đã đứng lên, sửa sang lại bản thân, cười tủm tỉm mà đi lên trước.

Khác với sự yếu ớt với lúc nãy, bây giờ lại là một gương mặt vui vẻ xinh đẹp.

Thượng Tai mới thoát ra từ cảm xúc vừa rồi, cậu ta có một khắc tâm can rung động, phảng phất như gặp được ánh nắng chói mắt.

Thượng Tai lúc này mới ý thức được, Thời Ngu cũng không phải là bạch liên hoa, so với ánh trăng nhu hòa Tô Nguyễn, cô lại như là có thể trực tiếp đốt cháy lòng người.

Không đúng, đây chỉ là một nữ nhân ham hư vinh! Sao lại có thể so sánh với nữ thần!

Thượng Tai mau chóng phủ định ý tưởng vừa rồi, trên mặt là nụ cười dối trá: "Diễn rất khá."

Thời Ngu tự phụ mà gật đầu, lộ ra vẻ đương nhiên.

"Cảm ơn"

[độ hảo cảm -10, trước mắt độ hảo cảm là 0]

Tại sao lại giảm? Tại sao vậy!

Cậu ta không phải nói chúc mừng sao!

Thượng Tai chớp mắt cứng đờ, như sắp bị hệ thống độ hảo cảm này quay vòng vòng, đúng là nữ nhân hỉ nộ vô thường!

Không đợi Thượng Tai nói thêm vài câu để cứu vớt, Triệu Lan Sơn chú ý tới Thời Ngu bước tới, chạy nhanh kích động mà đứng lên: "Thời Ngu, em diễn thật tốt quá, bên này ta có mấy lão bạn còn có nhân vật mà không tìm được người để đóng phim, cho ta phương thức liên hệ để đề cử em một chút."

Thế nhưng lại trực tiếp bỏ qua người đại diện, tìm phương thức liên hệ của Thời Ngu.

Lý Hồng bên cạnh xem tới mặt đều đen lại.

Triệu Lan Sơn là do cô ta tìm quan hệ mới mời được tới một chuyến, kết quả lại giúp người khác.

Mà người khác này lại còn là đối thủ một mất một còn Triệu Vinh, có thể vui vẻ mới là lạ!

Triệu Vinh vốn đang không kịp phản ứng, kết quả nhìn thấy Lý Hồng, đắc ý mà cười ha ha: "Đa tạ lão Lý, không nghĩ tới quan hệ nhiều năm như vậy cô báo đáp tôi là lót đường cho nghệ sĩ của tôi, là do tôi hiểu lầm cô!"

Lý Hồng mặt mày khó coi mà trừng mắt liếc anh ta một cái, hoàn toàn không duy trì nổi gương mặt tươi cười như ngày thường.

Thời Ngu thuận lợi mà cùng Triệu Lan Sơn trao đổi phương thức liên lạc, hai học sinh mà Triệu Lan Sơn mang đến cũng hưng phấn mà add Wechat.

Bọn họ đều là thật lòng thích diễn kịch, cũng có thiên phú nhất định, tự nhiên có thể nhìn ra được kỹ thuật của Thời Ngu lúc nãy, còn bàn luận sau này đi học Học viện Điện ảnh cùng nhau.

Thượng Tai thấy thế cũng nhân cơ hội lấy điện thoại ra: "Chúng ta cũng add Wechat đi Tiểu Ngu~"

Thời Ngu tùy ý cầm điện thoại, cười như không cười mà liếc mắt đánh giá cậu ta, đến lúc mà Thượng Tai sắp không chống đỡ được cô mới mở miệng: "Đương nhiên có thể."

[độ hảo cảm +2]

Mẹ nó nữ nhân chết tiệt! Thượng Tai hùng hổ ở trong lòng, trên mặt phải duy trì tươi cười, quét mã QR thêm bạn.

"Hệ thống, mày kiểm tra lại xem có phải bị lỗi rồi không?" Cậu ta nghiến răng nghiến lợi mà ở trong lòng chất vấn.

[kiểm tra đo lường hết thảy bình thường, mong ký chủ nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ]

Cmn! Cậu ta có khi nào không nghiêm túc?

Thượng Tai đều sắp tức chết rồi.

[độ hảo cảm -2]

Cmn!

Thời Ngu sắc mặt bình thường mà cùng Triệu Lan Sơn trao đổi một vài bộ phim tâm đắc, giống như sự thất thường của độ hảo cảm không có quan hệ gì với cô.

Lý Hồng điều chỉnh lại trạng thái, che lại trái tim bi thương tiến lên: "Triệu lão sư, Thượng Tai chút nữa còn có tiết học, ông xem?"

Triệu Lan Sơn lúc này mới dừng lại.

Rốt cuộc ông tới đây vẫn là để dạy học, một khúc nhạc đệm qua đi vẫn không thể quên việc chính, chỉ là ông nói chuyện với Thời Ngu chưa đã thèm...

Thời Ngu cười tủm tỉm nói: "Không bằng em ở lại xem thử, em cũng rất muốn nghe thử Triệu lão sư dạy học."

Cô chủ yếu vẫn là muốn nhìn Thượng Tai một chút, tốt nhất là giải quyết cái virus này trong hôm nay.

Triệu Lan Sơn nháy mắt vui vẻ trở lại: "Đương nhiên có thể!"

Chính thức đi học, dù sao Thời Ngu cũng chỉ ngồi nghe, liền ngồi cùng Triệu Vinh ở vị trí người xem.

Triệu Lan Sơn cùng Thượng Tai và hai học sinh kia, bắt đầu nội dung bài giảng, còn muốn kiểm tra kỹ thuật diễn của Thượng Tai một chút.

Cho nên đứng ở đó giảng trực tiếp cho Thượng Tai.

"Tiểu tổ... Thời Ngu à! Kỹ thuật diễn này của em, thâm tàng bất lộ a." Triệu Vinh lúc này nhìn lên lộ ra biểu tình đã hoàn toàn thay đổi, kích động cùng vui mừng.

"Vậy hai cái kịch bản kia?" Thời Ngu nhướng mày.

"Đi, đều có thể đi!"

Còn không phải phải đi thử vai sao, kỹ thuật diễn của tiểu tổ tông nhà anh ta này chớp mắt liền có thể lấy được vai diễn.

Lúc này Triệu Vinh đã ngốc nghếch mà nghe theo Thời Ngu.

Không nói đến kỹ thuật diễn của cô, hôm nay ở trước mặt Lý Hồng đánh một đòn, còn làm Lý Hồng thua trận, cũng đủ làm cho Triệu Vinh vui vẻ.

Đến nỗi nhớ lại đoạn phim cay mắt trước kia, tuyệt đối là sai lầm, không có giá trị tham khảo gì hết.

"Bất quá nếu em có kỹ thuật diễn như thế này, tôi có thể tìm giúp em mấy cái kịch bản tốt hơn." Triệu Vinh nghiêm túc nói.

Ban đầu anh ta mang Thời Ngu theo với tâm thái là mang chim hoàng yến của ông chủ, chỉ cần làm cho cô vui là được, hiện tại ý thức được Thời Ngu cũng có thể trở thành ảnh hậu, con đường phát triển liền cần phải thay đổi.

"Tốt, cảm ơn Triệu ca." Thời Ngu ngọt ngào cười nói.

"Chỉ là nếu không có việc gì, chúng ta cũng không vội." Triệu Vinh hướng mắt bên cạnh liếc một cái, "Rốt cuộc Triệu lão sư vừa mới nói không phải sẽ giới thiệu em cho đoàn phim sao? Đến lúc đó chúng ta tổng hợp lại rồi tính toán."

Lý Hồng ở bên cạnh nghe mặt lại thêm đen.

"Lại nói, còn phải cảm tạ Hồng tỷ nữa." Triệu Vinh khó nén khoe khoang trong giọng nói.

"Đủ rồi, anh còn muốn nói mấy lần nữa, có phiền hay không a Triệu Vinh!" Lý Hồng nhịn không được, mắng.

Triệu Vinh giương cằm: "Về sau tôi thấy cô một lần thì cảm tạ cô một lần"

Lý Hồng:....

Thời Ngu biết người đại diện nhà mình lại bắt đầu cùng đối phương chiến đấu, không tham gia mà khoanh tay, cười tủm tỉm nhìn về phía Thượng Tai.

"Hệ thống, tôi muốn đổi một tiếng kỹ thuật diễn tốt." Thượng Tai thất thần mà nghe Triệu Lan Sơn giảng.

[1 tiếng kỹ thuật diễn cần 100 tích phân, ký chủ có xác định đổi không?]

"Tôi mới kiếm tổng cộng được 100 tích phân!" Thượng Tai không dám tin tưởng.

[tùy ký chủ đổi hay không] hệ thống không có bất cứ tình cảm nào, tiếp tục dùng âm thanh điện rè rè hỏi.

Thượng Tai cắn chặt răng, cuối cùng vẫn quyết định đổi.

Triệu Lan Sơn thấy trạng thái Thượng Tai mơ màng, không vui mà cau mày: "Nghe hiểu không?"

Thượng Tai phục hồi tinh thần, duy từ tư thái khiêm tốt: "Nghe hiểu thưa Triệu lão sư."

"Vậy cậu diễn một đoạn đi." Triệu Lan Sơn không tin cậu ta vừa rồi như đi vào cõi thần tiên mà có thể diễn ra trò.

Có thể nghe được hệ thống Thượng Tai nhắc nhở, Thời Ngu vẫn ung dung mà nhìn, có chút tò mò không biết "kỹ thuật diễn tốt" là diễn thành cái dạng gì.

Triệu Lan Sơn mặt không đổi sắc, hô bắt đầu.

Thượng Tai tựa hồ là đứng ở cửa, có chút do dự mà nhìn vào trong, rốt cuộc mở cửa.

Triệu Lan Sơn ngồi ở tại chỗ, nghe được âm thanh, không có động tác gì, chỉ hơi hơi giương mắt: "Đã trở lại?"

"Vâng." Thanh âm cậu ta rất nhỏ, giống như con muỗi, có thể nhìn ra cảm xúc nhân vật.

Cũng được.

Thời Ngu không ngờ cái này có tác dụng, dựa vào ánh mắt của cô, kỹ thuật diễn Thượng Tai quả thật không tồi.

Khuyết điểm là thiếu linh khí, nhưng trong phim thần tượng chắc chắn là đủ dùng, đương nhiên so với Triệu Lan Sơn đang đối diễn thì có khác biệt rất lớn.

Nếu Thượng Tai thật sự có kỹ thuật diễn như này, cũng không đến mức bị mắng là soái ca đầu gỗ như trong cốt truyện.

Triệu Lan Sơn đang đối diễn cũng có chút khiếp sợ, bất quá chỉ qua chớp mắt, liền nghiêm túc nhập vai.

Thời Ngu tròng mắt xoay chuyển, như đang nghĩ tới cái gì.

[độ hảo cảm -2, độ hảo cảm hiện tại là 0]

Bị hệ thống nhắc nhở, Thượng Tai quả thật sắp tức chết rồi, hắn chỉ đang diễn tập, vì cái gì nữ nhân này lại giảm độ hảo cảm?

Lần này, Thời Ngu nhìn ra được cảm xúc Thượng Tai biến hóa, đại khái nguyên nhân do hệ thống kia, cậu ta ánh mắt lập lòe sau đó lại tiếp tục diễn tiếp.

Nhưng Thời Ngu chỉ cần biết như vậy có tác dụng là được.

Ngay sau đó, Thượng Tai liền thu được lễ vật từ Thời Ngu.

[độ hảo cảm -1]

[chú ý, nhân vật Thời Ngu độ hảo cảm giảm liên tục, sắp trừ vào giá trị vận may]

[độ hảo cảm -1]

[độ hảo cảm -1]

.........

Thời điểm bắt đầu Thượng Tai chỉ thấy hơi không tốt, nhưng lúc sau hệ thống nhắc nhở liên tiếp, cậu ta hoàn toàn hoảng loạn.

[độ hảo cảm -5, nhân vật Thời Ngu độ hảo cảm vì -10 nên trừ vào giá trị vận may 10 điểm]

[độ hảo cảm -50, tổng độ hảo cảm là -60]

[cảnh cáo, giá trị hảo cảm của nhân vật quá thấp, "Kỹ thuật diễn tốt" sắp thu hồi]

Cmn!

Thượng Tai như bị hỏng mất, lại bị thu hồi "kỹ thuật diễn", cậu ta căng da đầu tiếp tục diễn, càng ngày càng dở: "Ba, con kỳ thật... con.... kỳ thật"

Mấy từ liên tiếp đều nói không rõ.

"Đủ rồi!" Triệu Lan Sơn đứng lên, biểu tình khó coi mà đánh gãy cậu ta, "Ta cảm thấy ta đã hiểu hết rồi."

Lý Hồng thấy thế, chạy nhanh đi lên xin lỗi: "Triệu lão sư, Thượng Tai vừa rồi trạng thái không tốt, có thể cho thêm một cơ hội nữa không?"

Vừa nói lại kéo Thượng Tai một phen, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại thế này, ban đầu không phải diễn khá tốt sao?"

Thượng Tai liếc mắt về cách đó không xa một bộ dáng thanh thản bình tĩnh, thiếu chút nữa khóc ra tiếng.

Cậu ta cũng không biết tại sao lại thế này?

Muốn trách thì trách nữ nhân kia tâm ở đáy biển! Hỉ nộ vô thường!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro