chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhà hàng này cách nhà Giang Dữ Miên không xa, Giang Dữ Miên ăn no rồi bèn nói muốn về nhà.

Tần Hành thấy cậu mặc không ít đồ nên cũng đồng ý, còn thay cậu cầm túi sách, đi ở phía bên trái cậu.

Ban ngày có nắng nên không khí buổi tối rất dễ chịu, mang theo mùi thảo dược khô ráo, mơ hồ có thể cảm nhận chút cảm giác ngày xuân về.

"Ngày mai đi học, trước tiên tự chọn cho mình một mục tiêu gần chút đi," Tần Hành nói: "Ví dụ như thi đạt top 40 người đứng đầu chẳng hạn."

Giang Dữ Miên lại nói không: "Em phải học tiếng anh thật tốt."

"Tiếng Anh của em cũng đủ dùng rồi," Tần Hành không nghĩ nhiều, đồng ý với lời giải thích của cậu. Giang Dữ Miên lung lay bước đi dọc theo vạch kẻ trên đường, Tần Hành sợ cậu ngã liền nắm tay dắt người đi: "Tranh thủ kiếm 100 điểm."

"Có thể em sẽ không thi nổi vào đại học S." Đột nhiên Giang Dữ Miên nói, nhưng giọng nói không hề có chút mất mát, mà rất cầu thị.

Tần Hành giúp cậu đứng vững rồi hỏi: "Vì sao lại thiếu tự tin như vậy?"

"Bây giờ em cảm thấy nước Mỹ vô cùng tốt." Giang Dữ Miên nói, cậu nghiêng mặt qua nhìn Tần Hành, Tần Hành cũng ngẩn người khi hiểu rõ ý tứ của cậu.

Căn bản, Giang Dữ Miên muốn thi vào đại học S là vì anh, hiện tại cậu đổi chủ ý muốn sang Mỹ đương nhiên cũng là vì anh. Chỉ là loại tình nguyện hiến dâng "vì" này Tần Hành không cần, cũng không muốn.

Tần Hành liền theo bản năng mà rời mắt đi, anh không dám chắc chắn, cũng không phủ định lời của cậu, chỉ nói: "Có đúng không?"

"Ừm," Giang Dữ Miên nhảy một cái từ vạch kẻ nhảy tới trên lề đường, Tần Hành liền buông lỏng tay.

"Anh cho em một mục tiêu nhỏ," Tần Hành tựa như lảng tránh mà nói: "Ví dụ như học thuộc trên 1000 từ vựng."

Giang Dữ Miên dừng bước, ngây ngô ngẩng đầu nhìn Tần Hành, nhìn qua thật giống như cậu luôn hiểu hết tất cả mọi chuyện. Nhưng mà anh rất hi vọng cậu không hiểu, liền làm bộ như không trông thấy biểu tình của Giang Dữ Miên.

Giang Dữ Miên rất tốt, nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ mang cậu cùng đi.

Chuyện này quá phiền toái. Nếu như Giang Dữ Miên có thể thành thục hơn một chút... không, Giang Dữ Miên có thành thục hơn cũng chỉ là để Tần Hành có thể dễ dàng nói lời cự tuyệt.

Tần Hành đưa cậu tới cửa khu chung cư, Giang Dữ Miên tự mình đi vào nhưng điện thoại di động của cậu lại vang lên, tâm tình của Tần Hành cũng lập tức theo đó mà thay đổi. Hiện giờ, Tần Hành chỉ muốn bản thân cần phải quyết đoán mà lại không quyết đoán, nhưng hậu hoạn vô cùng, anh vội vã cắt đứt suy nghĩ muốn đưa Giang Dữ Miên cùng xuất ngoại.

Ngày đầu tiên trở lại trường học, chỗ ngồi đã được dán bảng tên, lúc cậu tìm được vị trí của mình thì mới phát hiện Phạm Dịch Trì đã trở thành bạn cùng bàn. Giang Dữ Miên ngồi xuống, Phạm Dịch Trì lập tức phát hiện cậu có chút lạ liền hỏi làm sao vậy. Giang Dữ Miên không nói với hắn, chỉ lấy sách tham khảo tiếng Anh ra tự mình học. Cậu nhỏ giọng đọc, Phạm Dịch Trì nghe thấy cậu đọc sai, lập tức sửa lại: "Dữ Miên, cậu đọc sai rồi."

Ánh mắt của Giang Dữ Miên rời từ trên sách tham khảo qua nhìn Phạm Dịch Trì, hỏi hắn: "Không đúng chỗ nào vậy?"

Phạm Dịch Trì tới gần cậu một chút, cầm một góc khác của cuốn sách: "Từ đơn cần phải đọc như thế này."

Hắn đọc lên phát âm chính xác, Giang Dữ Miên lại quay đầu nhìn hắn: "Đọc tiếp một lần nữa được không?"

Nhìn gương mặt của Giang Dữ Miên gần trong gang tấc, Phạm Dịch Trì lén nuốt một ngụm nước miếng rồi mới đọc lại một lần.

Một lát sau, giáo viên chủ nhiệm bước vào, ông nhìn thấy Giang Dữ Miên lại đang ngồi đọc sách, quả thực như được mở rộng tầm mắt. Ông vốn cho là, việc cậu đi học vào ban ngày mà không ngủ gật đã là cực hạn, kết quả thi của Giang Dữ Miên kéo thành tích chung của lớp xuống ông cũng không trách cậu. Vì an ủi mà hiệu trưởng còn xóa thành tích của Giang Dữ Miên đi, cho lớp ông thăng hạng, cực kỳ có thành ý.

Ai ngờ tới học kì này, đột nhiên cậu lại hiếu học, đặc biệt là thể hiện hứng thú cực lớn với môn tiếng Anh chuyên ngành, ngay tới thời gian nghỉ cũng ngồi đọc sách.

Giáo sư Lý đi tới bên cạnh Giang Dữ Miên, khen cậu có tiến bộ rất lớn, còn căn dặn Phạm Dịch Trì phải cố gắng giúp đỡ cậu cho tốt.

Giang Dữ Miên ngẩng đầu lên, lễ phép nói cảm ơn, Phạm Dịch Trì cũng gật đầu liên tục.

Đợi giáo viên đi rồi, Giang Dữ Miên lại hỏi Phạm Dịch Trì: "Cậu có biết muốn qua Mỹ học đại học thì phải làm sao không?"

Nghe thấy vấn đề của Giang Dữ Miên, hắn liền ngẩn người, mãi lúc sau mới hỏi ngược lại: "Cậu muốn qua Mỹ?"

Giang Dữ Miên gật gật đầu: "Muốn."

"Không phải cậu muốn thi vào đại học S sao?" Phạm Dịch Trì hỏi cậu, âm thanh có hơi lớn khiến học sinh bốn phía đều quay lại nhìn hắn.

Giang Dữ Miên không ngờ Phạm Dịch Trì lại phản ứng kịch liệt như vậy, một lúc sau mới nói: "Tôi chỉ mới nghĩ tới thôi."

Phạm Dịch Trì ý thức được sự thất thố của mình, gắng giữ vững tâm lý mà nhẹ giọng nói với Giang Dữ Miên: "Thật ra, qua Mỹ so với thi vào trường S thì càng dễ hơn."

Hắn đã cố uyển chuyển để nói chuyện, chứ với Giang Dữ Miên mà nói, dù cậu có học tới 10 năm cũng chưa chắc sẽ thi đậu đại học S. Mà du học thì lại khác, chỉ cần có tiền là có thể tùy tiện chọn một trường mình muốn học, rất dễ dàng.

Mà Giang Dữ Miên chính là kẻ có tiền mà trong trường, ngay cả đứa mù cũng từng nghe tên.

Giang Dữ Miên gật gật đầu, vẫn nhìn Phạm Dịch Trì muốn hắn tiếp tục nói.

Lúc này tiếng loa phát thanh vang lên, giục các bạn học sinh qua khu vực lễ đài tham gia lễ khai giảng. Giáo sư Lý cũng đi vào, nhắc học sinh mau qua xếp hàng.

Phạm Dịch Trì đứng lên, nhỏ giọng nói với Giang Dữ Miên: "Nói sau đi."

Giang Dữ Miên đi theo sau hắn ra ngoài.

Dự xong lễ khai giảng dài dòng đầy nhàm chán, giáo viên liền tuyên bố tan học, nhắc nhở bọn họ ngày mai đừng tới trễ. Trong lòng Giang Dữ Miên có tâm sự, cậu vốn muốn cùng Phạm Dịch Trì trở lại, ai biết được giáo viên lại chỉ tay kêu Phạm Dịch Trì cùng hắn tới phòng làm việc.

Phạm Dịch Trì thở dài, nói Giang Dữ Miên tự mình đi trước. Hôm nay là thứ Hai, Tần Hành muốn lên lớp, Giang Dữ Miên gật gật đầu rồi vác cặp sách lên, không chút do dự trở về nhà.

Tối hôm qua đã chia tay trong không vui, Giang Dữ Miên ở nhà đợi Tần Hành trong sự lo sợ bất an, nhưng vẫn không thấy người. Đến gần 6h, Tần Hành gọi điện cho cậu bảo hôm nay anh có việc không tới được.

Giang Dữ Miên còn chưa kịp nói chuyện Tần Hành đã ngắt máy. Cậu cầm điện thoại đợi một hồi, chỉ nhận được tin nhắn của Phạm Dịch Trì, hỏi lát nữa cậu có rảnh hay không. Giang Dữ Miên không muốn trả lời, cậu thả điện thoại xuống ghế sofa, mở máy tính xem phim.

Chọn nửa ngày mới mở ra một bộ.

Tối nay Tần Hành cũng không có việc gì hết.

Ngày thường khi không có gì làm, Tần Hành đều ngồi trong văn phòng hội học sinh cùng mấy phó chủ tịch khác. Nhưng bây giờ cũng đã là học kỳ sau của năm ba, anh đã làm chủ tịch hội học sinh được một năm rưỡi, là thời điểm thích hợp để nhường ghế lại cho đàn em. Hôm nay anh không có tới nhà dạy bù cho Giang Dữ Miên, mà trong hội học sinh lại có mấy đàn em đang chuẩn bị hoạt động khai giảng. Hiếm khi Tần Hành mới rảnh rỗi, bèn tới thư viện đọc sách với bạn cùng phòng.

Tần Hành lấy ra một cuốn sách rồi lại nhìn đồng hồ đeo tay, đã 8h30, anh nghĩ không biết đứa nhỏ kia đang ở nhà làm gì.

Có phải là lại bắt đầu thả hồn trên mây, vừa mở tivi vừa làm bài tập, hay là vẫn đang vật lộn với từ đơn, đồng thời mặc sức tưởng tượng đến tương lai.

Tần Hành đang nghĩ ngợi, Lưu Chu Kỳ ngồi đối diện với anh đột nhiên ho khan một tiếng, hắng giọng hỏi: "Lão đại, anh cười dâm cái gì vậy?"

Tần Hành khép cuốn sách lại, vỗ một cái lên đầu hắn, âm thanh thanh thúy liền vang lên. Lưu Chu Kỳ che miệng không dám nói tiếp nữa.

Lát sau, hắn lại cúi đầu nói nhỏ với Tần Hành: "Chín giờ, chúng ta rút lui chứ?"

Tần Hành thu lại sách, gật gật đầu với hắn.

Ra tới bên ngoài thư viện, Lưu Chu Kỳ mới dùng âm lượng bình thường nói: "Lão đại, anh có tâm sự?"

Tần Hành vô cảm liếc hắn một cái, tiếp tục bước đi. Lưu Chu Kỳ thấy anh không phản đối, lại tiếp tục nói: "Là tương tư à?"

"Cậu thấy cả thế giới đều đang tương tư giống cậu sao?" Tần Hành nói, rồi lại nhìn di động một chút. Từ khi anh nói không tới đến giờ, Giang Dữ Miên cũng không buồn nhắn lại tin nào, khiến anh có chút không yên lòng. Anh nhanh chóng soạn một tin nhắn, do dự vài giây rồi ấn gửi.

Anh hỏi Giang Dữ Miên: "Bữa tối cậu ăn cái gì?"

Giang Dữ Miên không đáp lại.

Trở về phòng ngủ cùng Lưu Chu Kỳ, anh liền vọt vào phòng tắm. Tới mười giờ Giang Dữ Miên vẫn không trả lời, tâm trạng của Tần Hành giống như bị sống dao tinh tế dày đặc cắt qua. Nó không đau, cũng sẽ không bị thương nhưng lại âm ỉ như khiên trống, làm anh không yên lòng.

Ba người khác trong phòng ngủ đều đang ngồi xổm trước màn hình máy tính, bạt mạng chơi game, Tần Hành cứ suy nghĩ mãi rồi đành gọi điện thoại cho Giang Dữ Miên, đầu dây bên kia đã đổ chuông cả phút nhưng không có ai nghe máy.

Tần Hành dựa vào ghế suy nghĩ một chút, sau đó cầm lấy chìa khóa đi ra cửa, nói với bạn cùng phòng: "Có thể hôm nay tôi sẽ không về."

Các bạn cùng phòng đều rất muốn hóng hớt, nhưng lại đang say sưa chơi game không rời, vì vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Hành rời đi.

Tần Hành đón một chuyến tàu điện ngầm đi vào nội thành, lúc đến trước cửa nhà Giang Dữ Miên thì đã muộn lắm rồi. Ngay cả thẻ ra vào cậu cũng đã đưa cho anh, vậy nên Tần Hành liền tự mở cửa bước vào. Vừa vào trong đã thấy Giang Dữ Miên mặc đồ ngủ nằm trên ghế sofa, bộ phim trên máy vi tính đã kết thúc, chỉ còn hiện hình ảnh cuối phim.

Tần Hành ngồi xổm trước mặt Giang Dữ Miên, lấy tay vuốt nhẹ theo lông mi cậu. Cậu nhíu nhíu mày trong mộng, bĩu môi rồi giơ tay vung vẩy trước mặt một chút.

Tần Hành lui về sau, nhưng tay vẫn chạm nhẹ lên lông mi của cậu. Trong lòng lại thấp thỏm nghĩ, đứa nhỏ này mà rời khỏi mình thực sự sẽ khó lòng sống tốt.

Cậu không hiểu cách tự chăm sóc chính mình, cũng không có ai chăm sóc cậu. A! Có một tiểu tử họ Phạm không biết từ đâu nhảy ra, nhưng hắn cùng tuổi với Giang Dữ Miên nên cũng chẳng tạo được tác dụng gì lớn.

Thắng thắn mang người đi thôi.

Đầu Tần Hành khẽ run, vẫn là lý trí chiếm thượng phong. Mang theo Giang Dữ Miên bên người không có lợi, chỉ có phiền phức, mà anh sợ nhất là không cắt đuôi được phiền phức.

Nghĩ tới đây khí lực trên tay anh cũng tăng thêm, làm Giang Dữ Miên tỉnh lại. Cậu nhìn thấy Tần Hành, cố gắng tỉnh táo một hồi rồi mới hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Tần Hành nói: "Kiểm tra đột xuất."

Giang Dữ Miên gật đầu, vẫn ngây ngốc nằm bất động. Tần Hành bảo cậu lên lầu ngủ, còn nắm cố tay rồi kéo cậu lên.

Giang Dữ Miên lười biếng liền giở trò cũ, bò lên lưng Tần Hành: "Anh cõng em đi mà."

Nhất thời Tần Hành không kịp phải ứng, bị bàn tay của Giang Dữ Miên vững vàng bấu trên cổ, đành bất đắc dĩ nhấc cậu lên. Má của cậu dán sát bên tai anh, mềm mại mà ấm áp, còn thì thầm nói: "Giá" (*)

(*) Giống tiếng hô lúc người ta quật roi vào mông ngựa cho nói chạy ấy ạ. Em được anh Tần chiều hư mất rồi =))))

Tần Hành tức giận vỗ một cái lên mông Giang Dữ Miên, cậu hơi lung lay một chút, ôm anh thật chặt không dám nói chuyện. Tần Hành cõng cậu đi từng bước lên lầu, Giang Dữ Miên liền nhảy xuống vùi vào trong ổ chăn mềm mại.

Tần Hành nói: "Anh đi đây."

"Anh không ngủ lại sao? Đã muộn thế này rồi." Giang Dữ Miên nghe anh nói muốn đi, liền thấy rất kì quái.

Lúc Tần Hành mở miệng nói, là anh thật lòng muốn cự tuyệt. Nhưng đối diện với một Giang Dữ Miên đang hấp háy đôi mắt nhìn mình, từng chút từng chút nhích về phía mạn giường, chừa lại cho mình một khoảng không thật lớn, đầu lưỡi Tần Hành xoay một cái liền biến thành: "Vậy cũng tốt."

Nằm xuống rồi, thân thể ấm áp của cậu liền nhào tới sát bên cạnh, hỏi anh: "Vậy ngày hôm nay anh lại tới, có tính là giờ dạy học không đây?"

"Em nói xem?" Tần Hành hỏi ngược lại.

Giang Dữ Miên ôm lấy anh, nhỏ giọng nói: "Không tính."

Tần Hành bật cười, vỗ vỗ cánh tay Giang Dữ Miên đang đặt trên tay mình: "Nghe lời em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei