chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


8 năm trước.

.

.

.

Mã Úy giận đùng đùng trở về nhà, lúc này Giang Dữ Miên còn đang ngồi trong phòng xem phim. Cậu đang xem một bộ phim cũ phủ trong sắc màu tăm tối của Pháp, lúc nam chính cùng mối tình đầu của hắn chuẩn bị hôn nhau thì âm thanh ấy vang lên, cửa phòng của cậu bị Mã Úy dùng lực đẩy mạnh ra.

"Giang Dữ Miên!" Tiếng mắng chửi của nàng át đi tiếng nhạc đang phát trên phim: "Sao thành tích của con lại kém như vậy? Con có biết hôm nay ta đã mất mặt thế nào không?"

Hôm nay là lần đầu tiên Mã Úy tham gia buổi họp phụ huynh của Giang Dữ Miên, vì giáo viên chủ nhiệm đã ba bốn lần gọi điện nhắc nhở, nàng mới hủy bỏ lịch hẹn trước với thẩm mỹ viện, mãi hơn một giờ chiều mới tìm được lớp của con trai mình.

Lúc nàng tới, giáo viên đang đứng trên bục giảng, phân tích thứ hạng thành tích của tụi nhỏ cho các phụ huynh. Mã Úy đứng ở cửa gõ gõ, hỏi: "Thầy giáo, Giang Dữ Miên học lớp này sao?"

Giáo viên nhìn nàng một cái, dùng cằm chỉ về phía phòng học, tiếp tục phân tích. Mã Úy liền đạp giày cao gót bước về phía các phụ huynh đang chú tâm lắng nghe bên trong, ngồi xuống.

Trên bàn là bản danh sách kết quả học tập, của kỳ thi học kỳ lần thứ nhất năm lớp 11 của Giang Dữ Miên. Nàng nhìn từ trên xuống dưới, điểm đều không tệ, có tới hơn 80 – 90 điểm, đến cuối cùng vừa nhìn đến tên con mình liền thấy số thứ tự 49.

Mã Úy cảm thấy thứ hạng này nhìn thế nào cũng không hề tốt, nàng nghiêng mặt, nhỏ giọng hỏi phụ huynh đang nghiêm chỉnh ngồi bàn cạnh đó: "Lớp này có tổng cộng bao nhiêu người vậy?"

Vị phụ huynh kia tỉ mỉ lắng nghe giáo viên trên kia, không thèm nhìn Mã Úy, nói: "49 em."

Mắt Mã Úy tối sầm lại, điểm tối đa ở đây là 100 nha.

"Có một vài bạn học," Giáo viên đột nhiên dừng một chút, liếc mắt nhìn Mã Úy một cái, những người khác cũng thuận theo ánh mắt hắn mà dồn dập nhìn sang: "Tâm tư không quá chú trọng vào học tập, mỗi ngày đều hoảng hoảng hốt hốt, tôi nghĩ việc này chung quy cũng là nguyên nhân từ phía phụ huynh."

Chuyện này, có thể cũng không phải là nói Giang Dữ Miên. Một vài vị phụ huynh bắt đầu xì xào bàn tán, Mã Úy tự biết vị giáo viên này đang nói chính mình, mặt liền hơi nóng lên, trong lòng cũng rất không thoải mái. Giáo viên lại hoàn toàn không có ý dừng lại, liếc nhìn Mã Úy rồi chỉ cây dâu mà mắng cây hòe tới hai mươi phút. Đời này Mã Úy chưa từng phải chịu thứ ngữ khí như vậy, lúc giáo viên điểm danh, nói một bạn học tên Tích Giang Đích lên lớp còn ngủ gật, rốt cuộc nàng cũng không chịu nổi.

"Thời gian trên lớp rất quan trọng, thời gian sau khi tan học cũng như vậy..." Giáo viên đột nhiên dừng lại, mà các phụ huynh cũng đưa ánh mắt từ trên người giáo viên dời đến giữa phòng học, bởi vì Mã Úy đã đứng lên.

Vẻ ngoài của Mã Úy rất đẹp nhìn cũng trẻ tuổi, mái tóc được làm xoăn lớn, trang điểm tinh xảo, dáng dấp và bước đi cũng yểu điệu, hoàn toàn không giống với mẹ của một nam sinh lớp 11.

Đương nhiên, trên thực tế nàng quả thật cũng không phải một người mẹ hợp lệ.

"Thầy giáo," Nàng gật đầu với vị giáo viên kia : "Tôi còn có việc, phải đi trước rồi."

Ra khỏi phòng học nàng liền đi thẳng về nhà, trút giận lên Giang Dữ Miên một trận. Giang Dữ Miên bình tĩnh ngồi một bên, nghe nàng điên cuồng chửi bậy với mình.

Trong phim, nhân vật nữ nhìn thấy bóng đen phía sau cây, kinh hãi gào lên. Lúc này Mã Úy đang nói đến lúc nàng chừng hai mươi tuổi, mang thai Giang Dữ Miên mập lên mấy kg nhưng dòng suy nghĩ đã bị đánh đứt đoạn. Nàng với tay ra, muốn cầm điều khiển từ xa đặt bên ghế dựa để tắt máy chiếu đi, mu bàn tay lại bị Giang Dữ Miên đè xuống. Cậu vẫn ngồi trên ghế, mặt không đổi sắc ngẩng đầu nhìn Mã Úy.

Mã Úy bị ánh mắt âm u của cậu hù dọa, cứ như có một cây gai kẹp lại cổ họng của nàng, cỡ nửa ngày trời nàng mới lắp bắp nói: "Con nhìn ta như vậy làm gì? Mẹ, mẹ muốn làm hại con chắc?"

Giang Dữ Miên không nói gì, chỉ nhìn Mã Úy. Ánh mắt cậu rất giống Mã Úy, đều rất to, con ngươi so với nàng càng đen, càng lớn hơn. Trong ánh mắt không mang chút tình cảm, không chớp một cái mà trừng lên nhìn nàng, giống như muốn hút nàng vào trong thế giới của cậu.

Cảnh tượng này quá mức dọa người, Mã Úy lui về phía sau nửa bước, tựa như bỏ trốn mà rời khỏi phòng.

Nàng ngồi trong phòng khách nôn nóng một hồi, chị Hương ở trên lầu quét dọn vệ sinh xong cũng đi xuống. Chị Hương này là dì giúp việc nhà nàng, thời gian ở bên Giang Dữ Miên còn nhiều hơn so với chính nàng. Mã Úy phát sầu hỏi chị Hương: "Sao bây giờ Miên Miên lại biến thành dáng vẻ này vậy, ngày thường thằng bé hay làm cái gì?"

Chị Hương cầm khăn lau nhà, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Mỗi ngày cậu ấy đều ở trong căn phòng đó xem phim, buổi tối cũng không ra ngoài."

"Thành tích của Miên Miên quá kém," Mã Úy đang nói, điện thoại di động của nàng lại vang lên, là tin nhắn giáo viên chủ nhiệm của Giang Dữ Miên gửi đến, nàng cũng không muốn mở ra xem : "Có phải nên cho thằng bé học bổ túc không? Tôi cũng không biết nữa."

Chị Hương không biết làm sao đáp lời nàng, nàng liền nói tiếp: "Chị Hương, chị có biết nơi nào có lớp học bổ túc tốt không?"

"Không biết." Chị Hương là người dưới quê, chỉ là phụ nữ lao động bình thường chữ cũng không biết nhiều, biết đến mấy cái này mới kỳ quái đó.

"Vẫn phải tìm một sinh viên gia giáo nha." Mã Úy nhìn nhìn móng tay: "Hôm tôi tới làm móng tay có gặp Jennifer, cô ta nói tìm được thầy giáo dạy kèm tại nhà cho con gái mình. Ba ngàn đồng một tháng, mấy lần trước khi thi tặng chút quà, cũng không cần dạy quá nhiều mà thành tích đã lập tức lên rồi. Tôi cũng muốn tìm một người, nhưng không thể tìm một nữ sinh viên, sẽ dạy hư Miên Miên."

Nàng cằn nhằn liên miên mà nói, chị Hương bỗng nhớ tới một người, cô nói với Mã Úy: "Tôi có biết một sinh viên đại học danh tiếng, là người của thôn chúng tôi. Hiện đang học ở đại học S, không biết có bằng lòng dạy tại gia không?"

"Đại học S? Đó là trường giỏi hàng thật giá thật nha." Mã Úy cảm thấy rất hứng thú : "Là sinh viên nam sao?"

"Là nam." Chị Hương nói: "Muốn tôi hỏi cậu ấy một chút không?"

"Được nha," Mã Úy vui vẻ nói: "Chỉ cần có thể dạy Miên Miên thật tốt, bao nhiêu tiền cũng được... Cứ bảo mỗi tháng tôi trả năm ngàn, hỏi cậu ta có đồng ý đến hay không."

Mỗi ngày Tần Hành đều phải nhận rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng cậu không ngờ lại có ngày nhận điện thoại do Lâm Quế Hương gọi đến.

Lâm Quế Hương là một người họ hàng xa của cậu, lễ thanh minh năm ngoái cậu trở về tế cha mẹ, đúng lúc gặp phải Lâm Quế Hương. Lâm Quế Hương nói là đang cùng chồng làm công ở Thượng Hải, nghe nói Tần Hành đang học ở đại học S liền trao đổi số điện thoại với cậu. Thời gian trôi qua cỡ nửa năm, bà mới gọi điện cho Tần Hành lần đầu tiên, bà hỏi Tần Hành có muốn kiếm tiền hay không. Phản ứng đầu tiên của Tần Hành chính là, Lâm Quế Hương này đang làm đa cấp. Lâm Quế Hương lại nói, chủ của bà muốn tìm một sinh viên đại học gia giáo, trả năm ngàn một tháng, nếu như Tần Hành nhận việc bà muốn chia hai phần mười.

Tần Hành không nghĩ nhiều liền đáp ứng.

Hàng năm cậu đều lấy được học bổng quốc gia, còn có phương pháp kiếm chút lời từ các học bổng khác, phí sinh hoạt mỗi tháng còn nhiều hơn chút so với bạn học bình thường. Nhưng cậu là chủ tịch hội học sinh, chi tiêu cũng nhiều, sang năm còn muốn tự mình tìm trường học, sẽ cần chi rất nhiều, cậu rất cần tiền.

Lâm Quế Hương liền đơn giản nói qua cho cậu tình huống của Giang Dữ Miên, Tần Hành liền hiểu. Bà chủ kia muốn tìm cậu dạy học cho một nam sinh cấp ba đang trong thời kỳ phản nghịch, thành tích không ra sao. Thậm chí những yêu cầu khác cũng không có, cũng không nói muốn làm nên tên tuổi gì, chỉ cần thành thích tốt hơn trước. Việc này với cậu mà nói, chẳng khác gì tự nhiên được tặng tiền.

Ba ngày sau, ngày nghỉ đầu tiên của lễ Quốc Khánh, cậu đã tới gõ cửa nhà Giang Dữ Miên.

Dì Hương ra mở cửa cho cậu. Lúc này Mã Úy không có nhà, nàng đi biển cùng với cha của Giang Dữ Miên, nói là phải cỡ nửa tháng, nhưng đã có chị Hương nhắc nhở nàng để lại tiền lương cho Tần Hành.

Giang Dữ Miên vẫn như mọi khi, âm thầm giấu mình trong phòng chiếu phim.

Trước khi đi Mã Úy đã nói với cậu, khi gọi cậu xuống ăn tráng miệng nàng nói đã mời về một gia sư rất đắt giá, tuy không biết cậu có nghe được hay không. Dì Hương bất an đưa Tần Hành tới trước cửa phòng chiếu phim, chỉ chỉ vào bên trong.

Tần Hành mở cửa ra, trên màn ảnh vẫn đang chiếu phim còn Giang Dữ Miên thì nằm ngủ.

Cậu bật đèn lên, tắt màn hình đang chiếu phim đi, mắt nhìn xuống cậu nhóc đang cuộn tròn trên ghế dựa kia.

So với các nam sinh cấp ba phổ thông, thì Giang Dữ Miên dễ nhìn hơn nhiều, gương mặt khi ngủ có chút trẻ con, ngực phập phồng lên xuống, ngủ rất say. Mái tóc cậu xoăn xoăn mềm mại, nhuộm thành màu nâu vàng xinh đẹp, vừa nhìn là biết chính là đứa nhỏ phản nghịch chẳng chịu nghe ai. Mà da dẻ Giang Dữ Miên vốn trắng, lông mày đậm, lông mi lại rất dài, thoạt nhìn có hơi giống con lai, kiểu tóc cũng thiết kế rất thời thượng, không cách nào nói cậu trông khó coi hết.

Tần Hành nhìn đồng hồ đeo tay một cái, giờ là hai giờ chiều, ngủ trưa tới giờ cũng nên tỉnh rồi, cậu vươn tay kéo rèm cửa sổ ra.

Bên trong phòng lập tức sáng bừng, Giang Dữ Miên không thoải mái mà nhíu nhíu mày, chậm rãi trở mình tỉnh lại. Vừa mở mắt, liền thấy một nam sinh cao lớn lạ mặt đứng ngay trước mặt mình làm cậu sợ hết hồn, ngơ ngác trừng mắt nhìn Tần Hành.

"Xin chào, anh là gia sư của em, Tần Hành." Tần Hành đưa tay ra với cậu, mỉm cười muốn kéo cậu lên.

Giang Dữ Miên nhìn anh một hồi, không thèm quan tâm tới anh, quay đầu mở màn hình chiếu phim lên, đứng lên muốn đi tắt đèn.

Anh kéo Giang Dữ Miên lại, hỏi cậu: "Chúng ta học xong lại xem, được không?"

Giang Dữ Miên quay đầu lại nhìn anh, nói: "Không muốn."

Âm thanh của cậu rất nhẹ, ngữ khí lạnh nhạt, đôi môi chỉ khẽ cử động.

Tần Hành cười cười: "Được, vậy em đừng tắt đèn, cứ xem như vậy đi."

Anh ấn Giang Dữ Miên ngồi trở lại ghế, sức lực của cậu cũng không lớn, liền thỏa hiệp, lẳng lặng nhìn màn hình đang phát sáng.

Tần Hành lấy ra tài liệu giảng dạy từ trong túi, ngồi bên cạnh Giang Dữ Miên, máy móc giống như đọc kinh mà niệm cho cậu nghe bài tập toán học.

Ban đầu Giang Dữ Miên cũng không để ý đến anh, nhưng xem phim không vào, đợi một lúc cậu cũng không nhịn được nữa mà tức giận chặn lời Tần Hành: "Anh quá ồn."

Tần Hành dừng lại, dương dương tự đắc cầm sách giáo khoa nhìn Giang Dữ Miên: "Vậy thì qua học bài đi."

"Mẹ tôi cho anh bao nhiêu tiền, tôi cho anh nhiều hơn, anh đừng có nói nữa." Giang Dữ Miên không kiên nhẫn nói.

Tần Hành nghe được lời này trong lòng liền không vui, tuy ngoài mặt vẫn không lộ ra điều gì, chỉ cầm điều khiển tắt âm thanh đi, kiên trì nói: "Chúng ta học xong lại xem."

Khi Tần Hành nghiêm túc khí thế rất mạnh, Giang Dữ Miên và anh nhìn nhau một lúc, cảm thấy cứ giằng co nữa cũng vô dụng, cậu liền cầm sách trong tay Tần Hành: "Anh nói đi."

Tần Hành thấy cậu phối hợp với mình, trong lòng thầm nghĩ, cậu học sinh này cũng không khó dạy như mình tưởng tượng. Anh mở quyển toán học lớp 11 tối qua đã đọc đưa cho cậu hỏi: "Trước tiên, em thử làm bài tập này xem?"

Giang Dữ Miên cầm lấy, dùng bút khua khoắng trên giấy nửa giờ, sau đó thành thực mà nộp trả tờ giấy trắng: "Không biết làm."

"Tất cả đều không biết?" Đề bài Tần Hành đưa ra là loại cơ bản, thậm chí còn có kiến thức sơ trung nhưng cậu không hề làm câu nào, khiến anh có chút kinh ngạc: "Anh đã xem bảng thành tích của em, hơn 80 điểm thì cũng phải làm được chút chứ?"

"Tôi chép." Giang Dữ Miên nói: "Tôi cho đứa ngồi phía trước mỗi môn một ngàn, chỉ là giám thị quá nghiêm, không chép được hết."

Tần Hành bị khẩu khí thẳng thắn của Giang Dữ Miên trấn trụ, nửa ngày mới khẽ thở dài một cái: "Được, chúng ta bắt đầu giảng lại từ đầu."

Mặt cậu không chút thay đổi, gật gật đầu: "Ồ."

Cậu đưa Tần Hành qua thư phòng, không biết bới ra tài liệu giảng dạy từ trong góc nào, xếp dày đặc một tầng, vẫn mới tinh.

"..." Tần Hành miễn cưỡng xếp lại một chút, nhặt quyển sách kia lên: "Qua đây học toán đi."

"Có phải anh muốn biết làm sao tôi thi đỗ trường A đúng không? Giang Dữ Miên quay đầu hỏi anh.

Tần Hành không muốn biết, Giang Dữ Miên lại tiếp tục dùng khẩu khí lành lạnh nhìn anh, chầm chậm nói: "Mua đó, quyên không ít tiền đâu."

Giang Dữ Miên tự nhiên bước qua trước bàn học, ngồi xuống nói: "Mã Úy sẽ không quản anh dạy tôi nhiều hay ít, bà ấy chỉ để ý phát lương cho anh thôi."

"Chương 1: Tập hợp." Tần Hành không nói tiếp, dời ghế tựa tới bên người Giang Dữ Miên, cầm lấy giấy bút nghiêm túc giảng giải định nghĩa cho cậu.

Giang Dữ Miên cúi đầu nhìn bút trên tay Tần Hành, hình như nghe lại hình như không, sau một lát đầu bắt đầu gật gù.

Tần Hành vừa mới nói qua ví dụ mẫu, đầu Giang Dữ Miên đã gần như gục xuống, nửa úp vào khủy tay chính mình. Tần Hành có chút dở khóc dở cười lay lay vai Giang Dữ Miên, tay nâng mặt cậu muốn cậu ngẩng đầu lên, kết quả lại thấy tay dính dính nước.

Có thể nóin tối hôm qua gần như Giang Dữ Miên đã thức suốt đêm, quầng thâm dưới mắt bầm đen một vòng, đôi môi khẽ hé ra, ngụm nước miếng theo gò má chảy xuống vừa vặn rơi vào tay Tần Hành.

Tần Hành đặt đầu cậu xuống, xé giấy ăn lau tay.

Bên này Giang Dữ Miên đã khôi phục lại chút ý thức, mơ mơ màng màng nhìn Tần Hành: "Anh nói xong rồi?"

"... Không có."

"Ngày hôm nay... A, liền tới đây thôi?" Giang Dữ Miên đứng lên ngáp một cái, loạng chà loạng choạng đi ra ngoài: "Tôi muốn đi ngủ."

Tần Hành cũng đứng lên, khép lại sách nói: "Anh chờ em tỉnh ngủ."

"Tôi sẽ ngủ tới mai luôn đấy." Giang Dữ Miên quay đầu lại nói: "Mấy ngày nữa anh hãy trở lại đi."

Nói xong liền lê chân đi về phía cửa, đôi mắt cũng không mở ra nổi nên va đầu vào khung cửa phía trước, phát ra tiếng "Bốp" thật lớn.

Tần Hành vẫn đứng xem, Giang Dữ Miên xoa đầu, vẻ mặt lộ vẻ không vui.

"Tỉnh rồi?" Tần Hành cúi đầu vén tóc của cậu ra xem, nhìn thấy trên thái dương đã bầm lên một cục ứ máu.

Giang Dữ Miên không nói lời nào, ngẩn người trừng mắt nhìn khung cửa, chờ đau đớn tan đi chút mới kiên cường tiếp tục đi về hướng phòng trong. Nhưng còn chưa đi được mấy bước đã bị một cái tay ôm trở lại.

Mới gặp được một giờ, tuy Tần Hành không để ý việc Giang Dữ Miên ra vẻ thích dùng tiền chà đạp người. Anh vốn là người rất khéo léo, biết đưa đẩy nhưng nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết của Giang Dữ Miên cũng có chút bực mình.

Tần Hành ấn Giang Dữ Miên xuống ghế ngồi: "Học xong một chương rồi ngủ tiếp."

"Dựa vào cái gì?" Giang Dữ Miên chưa kịp phản kháng đã bị kéo trở lại, tâm tình cực kỳ kém, lạnh lùng trào phúng nhìn Tần Hành: "Mẹ tôi đang tìm gia sư tại gia hay tìm ba cho tôi đây?"

Lâm Quế Hương vừa mới pha xong trà, bưng theo hoa quả đi vào thư phòng liền thấy hai bên căng thẳng, vội vã điều đình: "Có chuyện gì vậy, a Hành..."

Tần Hành ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Quế Hương một cái, Lâm Quế Hương liền á khẩu. Bà đã làm bảo mẫu mười mấy năm, ít nhiều cũng biết nhìn sắc mặt chủ nhân, biết được hạng người gì có thể đụng, hoặc hạng người gì bản thân không nên chọc tới.

Giang Dữ Miên còn đang làm ầm ĩ với Tần Hành, cậu ném sách xuống đất, không nói một lời biểu thị sự kháng nghị.

Tần Hành nhặt sách lên đặt trở lại cạnh bàn, đi tới cửa thư phòng nhận lấy mâm thức ăn Lâm Quế Hương mang tới, để sang một bên rồi đóng cửa lại ngay trước mặt bà.

Dù Giang Dữ Miên giả mù không biết nhưng cửa vừa đóng cậu liền rụt vai lại, quay đầu hỏi Tần Hành đóng cửa làm gì.

"Đóng cửa cho yên tĩnh chút." Tần Hành từng bước áp sát, vén ống tay áo lên.

Suýt chút nữa Giang Dữ Miên đã cho là Tần Hành muốn đánh mình, hai vai co rụt lại nhún nhường một bước: "Mới nãy anh nói đến chỗ nào rồi?"

"Quan hệ phụ thuộc." Tần Hành đứng rất gần cậu, quan sát Giang Dữ Miên. Tay ôm lấy bờ vai không cho cậu lùi về sau: "Làm một vài ví dụ mẫu đi."

Lúc Tần Hành thả ống tay áo thì không thấy được, khi vén lên cánh tay nhỏ nhưng bắp thịt cuồn cuộn cường tráng lộ ra. Giang Dữ Miên nhìn lướt qua, hô hấp hơi cứng lại, khiến Tần Hành nhận ra lá gan cậu hơi nhỏ.

Tần Hành liền dọa cậu, nói: "Giảng xong anh còn phải đi dạy tán đả." (*)

Giang Dữ Miên bị một câu này đánh tỉnh, nghiêm túc ngồi xem ví dụ mẫu, lòng ước gì có thể mau chóng để Tần Hành đi.

Tần Hành tìm ra phương pháp bắt thóp Giang Dữ Miên, việc dạy học kế tiếp liền dễ chịu hơn rất nhiều. Đối mặt với một huấn luyện viên tán đả, Giang Dữ Miên không dám lỗ mãng, làm xong bài tập chương 1 liền đính chính một chút, tha thiết mong chờ nhìn Tần Hành: "Anh dạy tán đả thì đừng có tới trễ."

Tần Hành kiểm tra quá trình làm bài của cậu, liền cho cậu thêm bài tập chương sau, sau đó nói: "Anh tự biết rõ, làm tiếp."

Giang Dữ Miên đáp ứng trên đầu môi, lòng lại tính toán xem nên làm thế nào để tránh đi.

Tần Hành liếc mắt nhìn liền biết cậu đang suy tính cái gì, lại bổ sung: "Tốt nhất là em nên ở nhà chờ anh."

Câu này là nhắc nhở, không phải uy hiếp nhưng lại hơn hẳn uy hiếp, Giang Dữ Miên nhìn vóc người cao to của Tần Hành, liền thành thật làm một bé ngoan, gật gật đầu.

Ngày thứ hai, sáu giờ tối Tần Hành đã tới gõ cửa. Tối hôm qua anh cố ý không cạo râu, xế chiều lại đi chơi bóng, chỉ mặc cái áo may ô, cả người lộ ra vẻ hung thần ác sát.

Hôm qua Giang Dữ Miên bị anh dọa một trận, đến chiều tối liền an vị ở trong phòng khách, mở TV mà cũng không xem nổi. Vừa nghe tiếng người ngoài cửa, Giang Dữ Miên đã vội đứng lên khỏi ghế salon, nhìn Lâm Quế Hương đi mở cửa.

Ban ngày Lâm Quế Hương vẫn luôn gọi điện tám nhảm trên điện thoại, làm cơm chậm. Lúc Tần Hành tới còn chưa nấu xong cơm, bà chạy đi mở cửa rồi lại trở vào bếp bưng nốt món ăn cuối cùng lên, sau đó cởi tạp dề báo xin nghỉ với Giang Dữ Miên vì có em gái tới thăm, bà muốn đi gặp một chút.

Giang Dữ Miên cảm thấy để bà ở đây cũng không làm gì, liền phất tay một cái bảo bà đi.

Lâm Quế Hương đi qua, bàn giao cho Tần Hành: "A Hành, con thay dì chăm sóc Miên Miên một chút, nhìn nó ăn cơm cho tốt."

Tần Hành ngồi một bên bàn ăn, nghe Lâm Quế Hương giả dối ngọt nhạt nói chuyện, biểu tình có chút coi thường, đáp ứng: "Được."

Lâm Quế Hương cũng phát hiện, đứa cháu họ hàng xa này hoàn toàn khác với tưởng tượng của mình, nhưng bà đang vội liền làm bộ như không hiểu rời đi.

Bàn ăn của nhà Giang Dữ Miên không lớn, là bàn ăn nhỏ kiểu tây cho sáu người, bên trên bày đồ ăn Lâm Quế Hương làm cho cậu, một món rau xào, một trứng chưng, một bát cua hấp. Lâm Quế Hương vô cùng qua loa, ngay cả gia vị chấm cua cũng chưa chuẩn bị.

Giang Dữ Miên lại không nghĩ nhiều như thế, cậu nghe Lâm Quế Hương dặn Tần Hành chăm sóc chính mình, liền thật sự cho rằng Tần Hành muốn thay bà làm dì bảo mẫu cho mình. Cậu ngồi phát ngốc trước bàn ăn như có điều suy nghĩ, sững sờ một chút mới dò hỏi ý kiến của Tần Hành: "Ăn cua không phải nên chấm dấm chua sao?"

Tần Hành bật cười: "Phải."

Giang Dữ Miên cầm một miếng chân cua, ngẩng đầu nhìn Tần Hành: "Vậy dấm chua đâu?"

Tần Hành không chút biểu tình ngồi đối diện nhìn cậu vài giây, liền chịu thua mà đi vào nhà bếp lấy gia vị chua cho tiểu tổ tông này.

Lâm Quế Hương làm cua cho Giang Dữ Miên bởi lúc này đang vào mùa, nấu cũng rất nhanh. Có thể Giang Dữ Miên không biết cách ăn cua, cậu cầm cua chấm chấm vào gia vị dấm, sau đó tùy tiện nhai nhai rồi nhổ ra, giống như người ta ăn mía vậy.

Tần Hành thấy có chút cay mắt, bảo Giang Dữ Miên ngừng lại. Giang Dữ Miên vừa định ăn tiếp, bất thình lình bị Tần Hành nắm cổ tay, cậu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, không biết mình đã đắc tội gì với huấn luyện viên tán đả này. Tần Hành ném miếng chân cua bị cắn khỏi tay Giang Dữ Miên, tới nhà bếp lấy găng tay một lần và kéo ra, bê bát cua đặt trước mặt mình để làm mẫu cho Giang Dữ Miên xem cách lột vỏ cua.

Giang Dữ Miên thấy rất thú vị, Tần Hành đưa cho cậu một khối thịt cua đã bóc, cậu cầm lấy ăn, vừa học Tần Hành dùng tay chân vụng về mà lột vỏ một miếng khác. Cuối cùng cũng coi như được nếm trải tư vị tự mình ăn cua, quay đầu sang khích lệ Tần Hành: "Rốt cuộc cũng xem như dạy được thứ hữu dụng."

Tần Hành vừa bực mình vừa buồn cười, lấy góc ngón tay trỏ gõ đầu Giang Dữ Miên: "Em ăn mau đi, ăn xong còn phải học nữa."

Giang Dữ Miên giận dỗi ôm đầu, hỏi Tần Hành: "Tối nay anh không đi dạy tán đả sao?"

"Đi chứ." Tần Hành đáp, tháo găng tay một lần ném vào thùng rác.

Giang Dữ Miên làm bộ săn sóc nói: "Có phải rất gấp không? Nếu như vậy anh đi trước đi, không trừ tiền đâu."

Tần Hành mỉm cười từ chối: "Không cần, lớp tán đả của anh chín giờ mới bắt đầu."

"Muộn như vậy sao..." Giang Dữ Miên lầu bầu.

"Làm sao." Tần Hành gõ gõ bàn: "Em có hứng thú với trung tâm tán đả của anh hả? Muốn học sao?"

Giang Dữ Miên nhanh chóng lắc đầu: "Không muốn."

Tần Hành thấy Giang Dữ Miên không thành thật ngồi ăn, bắt đầu kéo dài thời gian liền đứng dậy thu bát đĩa bỏ vào chậu rửa bát, sau đó kéo người về thư phòng.

Giang Dữ Miên nhìn thấy sách giáo khoa liền đau đầu, Tần Hành đặt tài liệu giảng dạy tiếng Anh tới trước mặt cậu, bắt cậu đọc bài.

.

.

(*) Sanda tiếng Việt mình gọi là Tán Đả là một trong 3 trường phái của môn Tán Thủ (Sanshou). Nói một cách ngắn gọn, Sanda là môn Sanshou dân sự, tức là nó được lưu truyền trong dân gian dùng để chiến đấu và phòng thân hiệu quả.

Sanda thiên về lối đánh lên gối, cùi chỏ và các cú đá chết người như Muay Thai. Các đòn thế của Tán Đả rất tự do, phóng khoáng chuyên đánh thẳng vào các yếu huyệt của đối phương nên ngày nay rất nhiều người đã luyện Sanda và xem nó như là một môn võ để hộ thân khi cần thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei