ngoại truyện 1 H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phiên ngoại 1- Giang Dữ Miên nuôi mèo

Giang Dữ Miên vội vàng nhận mèo về nuôi khiến Tần Hành không kịp chuẩn bị.

Nói thật, trong lòng Tần Hành không muốn để Giang Dữ Miên nuôi mèo, bởi vì anh thấy nuôi mèo đồng nghĩa nó sẽ chiếm dụng thời gian và tinh lực của Giang Dữ Miên. Giống như để cậu hợp pháp mà nuôi một tiểu tam trong nhà vậy, còn phải hầu hạ boss mèo ăn, uống, ngủ, nghỉ, cho nên anh liền khuyên Giang Dữ Miên: "Mang mèo rừng nhỏ đem cho lầu dưới đi, có rảnh thì mang nó đi triệt sản, cống hiến cho xã hội."

Ai ngờ Giang Dữ Miên đem cho mèo rừng nhỏ rồi, một ngày lại đột nhiên xách về một chú mèo khác.

Tần Hành vừa mở vừa liền thấy cái túi lớn trước cổng, trong lòng căng chặt, quay đầu lại nhìn Giang Dữ Miên đang ngồi trên ghế sofa xem phim. Quả nhiên bên chân cậu có một chú mèo nhỏ như nắm tay, tay còn đang nhẹ nhàng cào cào trên thân con mèo kia.

"Miên Miên," Tần Hành gọi cậu, Giang Dữ Miên vô tội ngẩng đầu nhìn anh, "Trong tay em là cái gì?"

Giang Dữ Miên cẩn thận, từng li từng tí đem cục bông kia nâng lên, khoe khoang với Tần Hành: "Mèo Ba Tư mặt tịt, ba tháng rưỡi."

"Anh không hỏi em chủng loại của nó." Tần Hành đi qua, sắc mặt không thể xem là đẹp mắt.

Giang Dữ Miên liền thả mèo con xuống, xoay lưng về phía Tần Hành, giống như nói: "Em nếu muốn nuôi mèo chúng ta liền nuôi. Ngày mười một, tết, khoảng bốn giờ chiều."

Tần Hành bật cười, xem như phục cậu rồi: "Lúc đi học, cần học thuộc từ đơn, sao lại không thấy bóng lưng biết thứ tự trước sau của em vậy nhỉ?"

Giang Dữ Miên mím môi, cũng không nói chuyện, chớp mắt nhìn Tần Hành. Tần Hành liền chịu đựng không nổi, phất phất tay: "Nuôi đi, nuôi đi. Tiểu tổ tông."

Tần Hành đem cái túi đặt lên trên tủ bát, đi qua muốn đặt ra luật lệ với Giang Dữ Miên. Anh nhấn Giang Dữ Miên xuống ghế sofa, một bên hôn hôn cậu, một bên hỏi: "Nói, anh và con mèo đó bên nào quan trọng hơn?"

"Tiểu Hoa chính là mèo con, anh tranh giành cái gì với nó." Giang Dữ Miên nói

Phải, tên cũng đã đặt xong.

Tần Hành vén tay áo lên, quyết định giáo huấn Giang Dữ Miên một chút, vừa sờ đến eo mềm của Giang Dữ Miên, muốn cởi quần của cậu ra, con mèo mặt tịt kia đột nhiên 'meo meo' kêu lên.

Giang Dữ Miên ở dưới thân Tần Hành khẽ run, nghe thấy tiếng mèo kêu, đột nhiên nói: "Có thể là Tiểu Hoa đói rồi."

Mặt Tần Hành đen xì, ở trên thân thể Giang Dữ Miên mà hỏi cậu: "Anh cũng đói a, em cho nó ăn hay là đút anh ăn?"

Tiểu Hoa lại 'meo meo' gọi hai tiếng, Giang Dữ Miên nằm dưới Tần Hành, ánh mắt dao động lại không nói lời nào. Cậu dùng hành động nói rõ mình muốn cho Tiểu Hoa ăn trước, chờ Tiểu Hoa qua ổ mèo ăn, cậu mới tới bên cạnh Tần Hành cọ cọ, mặt đối mặt mà ngồi lên đùi anh: "Tiểu Hoa mới ba tháng rưỡi."

"Anh cũng mới ba mươi hai tuổi." Tần Hành nói, lời nói như lang như hổ.

Giang Dữ Miên thấy Tần Hành quả thực không vui, ôm lấy cổ Tần Hành, mặt dán vào anh mà gọi hai tiếng 'lão công', còn nói Tần Hành mới là quan trọng nhất. Gần đây Giang Dữ Miên có mập lên cỡ hai kg, vừa nói, núm đồng tiền liền lộ ra. Tần Hành không chút kiên nhẫn mà hôn lên núm đồng tiền của cậu, lại từng chút từng chút mà hôn đến bên miệng cậu.

Giang Dữ Miên dán vào anh, ôm hôn một lát lại cảm nhận được đồ vật cưng cứng dưới quần Tần Hành đỉnh vào người mình, liền đỏ mặt lùi về sau một chút. Tần Hành nắm lấy cánh tay không cho cậu động, bàn tay lại trượt vào trong lớp áo của Giang Dữ Miên mà sờ tấm lưng trơn mềm của cậu.

Giang Dữ Miên hơi tách ra, tóc cậu đã dài hơn một chút, tóc quăn mềm mại dán trên trán, trên thân lại có hương sữa tắm nhàn nhạt tỏa ra. Bờ môi bị Tần Hành cắn đến đỏ thắm, ướt át, là dáng vẻ mà Tần Hành yêu thích nhất.

Tần Hành chỉ mới nhìn đã muốn đem cậu ăn sạch, nhưng trên mặt lại không hiện ra. Anh nắm lấy tay Giang Dữ Miên đặt lên trên thắt lưng của mình: "Nói anh quan trọng nhất, vậy cần phải dùng hành động thực tế mà thể hiện."

Giang Dữ Miên liền cởi thắt lưng rồi kéo khóa kéo trên quần Tần Hành ra, đồ lót của anh đã sớm phình lên một mảng

Giang Dữ Miên nhìn Tần Hành, đột nhiên đứng lên khỏi người anh, quỳ gối giữa hai chân anh, giống như mèo nhỏ mà cách một lớp quần lót liếm lên tính khí của anh. Chóp mũi cậu đụng phải bụng dưới của Tần Hành, liếm một lát cậu lại đem đồ lót đã bị thấm ướt kéo xuống, há miệng ngậm nơi đó của Tần Hành vào.

Tần Hành nhìn thấy Giang Dữ Miên rũ xuống lông mi, dùng đôi môi ngậm lấy chính mình, lý trí đều đã bị đốt sạch. Anh biết Giang Dữ Miên da mặt mỏng, vốn chỉ muốn cậu sờ sờ mấy lần cũng đã đủ cám ơn trời đất rồi, không nghĩ tới Giang Dữ Miên vì con mèo của cậu mà có thể làm ra chuyện hi sinh lớn như vậy.

Tần Hành kéo Giang Dữ Miên lên, đẩy người lên ghế sofa mà cởi quần rồi lại bảo cậu nằm sấp xuống. Tần Hành lấy dầu bôi trơn trong ngăn kéo, qua loa làm bước bôi trơn rồi chậm rãi đẩy vào.

Tối hôm qua bọn họ vừa làm, Giang Dữ Miên cũng không có đau như vậy, nhưng dù gì vẫn là đau. Tần Hành đi vào liền bắt đầu dùng sức mà va chạm, cậu chịu không nổi đành gọi Tần Hành, nói anh chậm một chút.

Tần Hành liền kìm hãm lại tốc độ, nhìn Giang Dữ Miên làm ra tư thế như một con vật nhỏ mà quỳ sấp xuống để mình làm. Anh từ phía sau, dừng ngực dán lên lưng Giang Dữ Miên cùng với xương hồ điệp tinh xảo, buộc cậu học tiếng mèo mà kêu.

Giang Dữ Miên không chịu kêu, anh liền chuyên tâm đỉnh vào điểm mẫn cảm của cậu mà ma sát, tay lại không chịu sờ phía trước của cậu. Giang Dữ Miên bị anh cọ mấy lần, toàn thân đều khó nhịn, cầu Tần Hành sờ sờ cậu, nhưng lại nghe tiếng Tần Hành nói: "Miên Miên, học tiếng mèo gọi anh một cái đi."

Giang Dữ Miên đành phải tinh tế mà kêu: "Meo meo."

Tần Hành lúc này mới đem cậu quay lại, để cậu nằm ngửa, gác chân cậu lên mà từ phía trên tiến vào.

Từ đầu tuần, lúc Giang Dữ Miên đổi một cái ghế sofa mới có vải mềm màu đen, Tần Hành đã nghĩ muốn lôi Giang Dữ Miên ở trên ghế mà làm một lần. Giang Dữ Miên dưới thân lại phối hợp như vậy, Tần Hành tự nhiên sẽ không bỏ qua, đem Giang Dữ Miên làm tới khóc không ngừng.

Toàn bộ quá trình này, Tiểu Hoa đều trốn ở trong ổ mèo, không lên tiếng.

Về sau mỗi khi Tần Hành muốn Giang Dữ Miên học tiếng mèo kêu, cậu liền cảm thấy rất bất mãn với Tiểu Hoa.

Giang Dữ Miên lòng mang áy náy, liền sẽ kêu rất ngoan, cái mông cũng đều vểnh lên cao hơn so với bình thường. Tần Hành lúc này đã cảm thấy nuôi mèo cũng không phải chuyện gì xấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei