Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu niên kia là loại người thế nào?"

"Rất trầm ổn, đã ngồi nửa canh giờ, tư thế chưa từng thay đồi. Chỉ có ban đầu nhấp một ngụm trà, hẳn là lễ phép mà thôi, sau đó không uống nữa... Trên thực tế, ngụm trà đầu tiên hắn cũng chỉ khẽ nhấp môi, không giống như câu nệ, mà giống như cẩn thận, tâm tư khắc sâu, lòng đề phòng mạnh mẽ, thậm chí ẩn chứa địch ý."

"Xem ra cũng là người thông minh, ít nhất có chút thông minh... Bao lớn?"

"Mười bốn tuổi."

"Ta cũng nhớ hình như là tầm đó."

"Chẳng qua vẻ mặt quá trầm ổn, vừa nhìn cảm thấy già hơn số tuổi."

"Chính là người bình thường sao?"

"Đúng vậy... Khí tức tầm thường, rõ ràng còn chưa cả tẩy tủy, tuy nói không đánh giá được tiềm chất, nhưng đã mười bốn tuổi, cho dù bây giờ bắt đầu tu đạo cũng sẽ không có tiền đồ gì."

"Cho dù có tiền đồ, chẳng lẽ có thể so sánh được với đệ tử cả Chưởng môn Trường Sinh tông ư?"

"Phu nhân, chẳng lẽ thật sự có hôn ước này?"

"Tín vật là thật, hôn ước tự nhiên cũng là thật."

"Lão thái gia năm đó làm sao lại... lập ra hôn sự như vậy cho tiểu thư chứ?"

"Nếu như lão thái gia chưa chết, có thể sẽ hỏi được đáp án... Mở cửa, ta đi gặp hắn."

Cùng với một đạo thanh âm chi nha vang lên, cửa phòng chậm rãi mở ra. Ánh mặt trời thanh lệ từ ngoài viện chiếu vào trong phòng, chiếu sáng tất cả mọi góc, chiếu sáng dung nhan rực rỡ của phu nhân cùng với trong tay nàng nắm thật chặt nửa khối ngọc bội. Lúc trước vị lão ma ma nói chuyện với nàng đứng ở trong góc nhỏ, cả người bị bóng tối che giấu, nếu như không cẩn thận quan sát, thậm chí rất khó để phát hiện.

Phu nhân được lão ma ma kia đỡ vịn, hướng bên ngoài đi tới, như gió thổi cành liễu nhẹ nhàng đi về phía trước, trên tóc cắm kim trâm danh quý cùng hoàn bội trên người không phát ra bất kỳ thanh âm gì, lộ ra có chút quỷ dị.

Trong đình viện bóng cây loang lổ, trên mặt cỏ có hơn mười gốc đại thụ mấy người vây quanh mới có thể ôm kín, hai bên đường đá không có bất kỳ thân ảnh một tỳ nữ nào, nơi xa mơ hồ có thể thấy rất nhiều người đang quỳ, trong không khí tĩnh lặng tràn đầy cảm giác xơ xác, tựa như cây cối đang chỉ hướng thiên không, hoặc như binh khí lạnh lẽo trưng bày chung quanh khách sãnh.

Chủ nhân của tòa phủ đệ này, là Đông Ngự thần tướng Từ Thế Tích chiến công hiển hách Đại Chu vương triều. Thần tướng đại nhân trị phủ như trị quân, trong phủ từ trước đến giờ an tĩnh nghiêm túc, bởi vì hôm nay có chuyện phát sinh, tất cả tỳ dịch cũng bị đưa tới thiên viện, không khí nơi đây càng thêm lạnh lẽo, ngoài tường viện thổi vào xuân phong, phảng phất cũng như đông cứng lại.

Từ phu nhân xuyên qua đình viện, đi tới trước thiên sảnh, dừng bước lại, nhìn về thiếu niên trong đại sảnh, hai hàng lông mày khẽ chau lên.

Thiếu niên kia mặc một bộ đạo y đã giặt tới mức trắng bệch, dung nhan non nớt, mặt mày đoan chánh, đôi mắt sáng ngời, có vị đạo khó nói thành lời, tựa như có thể nhìn thấu vô số chân tướng, tựa như một tấm gương vậy.

Bên chân thiếu niên có đặt hành lý, hành lý nhìn rất bình thường, nhưng sắp xếp cực kỳ trật tự, hơn nữa hoàn toàn không thấy bụi trần bao phủ, phía trên hành lý là một chiếc nón lá, cũng được giữ cực kỳ sạch sẽ.

Để cho Từ phu nhân nhíu mày không phải là những thứ này, mà là trà ở trên bàn đã không còn hơi nóng, nhưng ánh mắt thiếu niên này vẫn yên tĩnh như cũ, nhìn không thấy được cảm xúc phiền chán, có được sự bình tĩnh cùng kiên nhẫn mà số tuổi này không có được.

Đây là một người không dễ tiếp xúc.

Cũng may người như thế thường thường rất kiêu ngạo.

...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro