chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại tầng cao nhất của trường có một cầu thang dẫn lên sân thượng nhưng vì đảm bảo sự an toàn của học sinh mà nhà trường đã khóa cửa ra ngoài, vô tình biến cầu thang này thành một lối “cụt”. Và chính vì vậy nơi này rất ít người lui tới, là một nơi vô cùng kín đáo. Ri cũng không hiểu tại sao mình lại có thể tìm ra nơi này, Ri chỉ muốn chạy, chạy mãi…và thế là giờ đây Ri đang một mình ngồi ở đây. Một nơi không có ánh sáng, không có tiếng người, một nơi hoàn toàn yên tỉnh. Như vậy cũng tốt, ít nhiều gì Ri cũng không bị làm phiền. Úp mặt xuống gối những dòng nước mắt không biết từ đâu cứ tuôn ra như suối. Ri cố gắng kìm nén bản thân không để cổ họng phải bậc ra những tiếng nấc thảm thiết. Ri cứ thế….im lặng và khóc….Từ nhỏ tuy rằng cuộc sống không mấy tự do nhưng Ri luôn được gia đình bảo vệ, luôn sống trong một lớp vỏ bọc bình yên, không sóng gió, không một chút lo âu…nhưng giờ đây chỉ vừa rời gia đình được hai ngày đã xảy ra biết bao là chuyện. Có thể đối với những người khác thì đây chỉ là một thử thách rất nhỏ, một chuyện quá vô lý để phải ngả gục…nhưng đối với một người chưa-từng-trải qua bất kì giông tố nào như Ri thì quả thật mọi chuyện đang vượt qua quá sức chịu đựng. Ri  cảm thấy tương lai mình thật bế tắc, cảm thấy thật mệt mỏi. Bỗng dưng Ri thèm được về nhà, thèm ngã vào vòng tay của ba mẹ…thèm về lại cái nơi mà Ri từng nghĩ nó là “địa ngục” nhưng nếu đó là địa ngục thì đây gọi là gì??? Có thể còn sâu, còn ghê sợ, còn lạnh lẻo hơn cả địa ngục.

Tiếng bước chân chậm rải, tiếng thở dài của ai đó làm Ri giật mình. Cố gắng lấy tay quẹt mau dòng nước mắt Ri ngước lên nhìn. Ánh sáng dù rất yếu ớt nhưng đủ để Ri nhận ra người đứng trước mắt là ai.

–          Sao bạn lại tìm ra mình?

Jung ngồi xuống cạnh Ri, thở dài rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

–          Mình đi theo bạn.

–          Để làm gì? – Ri hỏi bằng giọng vô cùng yếu ớt…

Jung không trả lời lặng lẽ đưa tờ khăn giấy cầm sẵn trên tay cho Ri.

–          Còn đau không?

Ri lắc đầu, nước mắt lại rơi lả chả:

–          Còn giả vờ nữa. Quay mặt lại mình xem nào….

Nói rồi không đợi Qri đồng ý, Jung nhẹ nhàng nâng càm Ri xoay về phía mình rồi lại thêm một cái thở dài.

–          Bầm tím cả mặt mủi rồi. Để cô giám thị nhìn thấy thì bạn không yên được đâu.

Nói rồi Ri đặt cái bịch đang cầm trên tay xuống đất. Đến lúc này Ri mới thấy trên tay Jung có cầm theo cái gì đó….thì ra là nước đá. Jung cho vài viên nước đá vào trong một tờ khăn giấy ướt rồi nhẹ nhàng chườm vào vết thương của Ri. Bất ngờ do có vật lạnh chạm vào mặt Ri “ối” lên một tiếng. Jung giật mình rút tay về.

–          Đau à?

Qri lắc đầu. Không gian tuy rất tối, Ri không thể nhìn rỏ được biểu cảm khuôn mặt của Jung nhưng vẫn nghe hơi thở đều đặn, ấm áp nhẹ nhàng lướt qua mặt mình và nhiêu đó thôi cũng đủ để nhịp tim Ri đập loạn xạ, khuôn mặt chuyển từ tím sang đỏ ngầu….

–          Jung…có thể để mình tự làm được không?

Dừng mọi động tác lại. Jung có vẻ hơi ngượng ngùng rồi đưa lại chiếc khăn giấy tẩm đá đó cho Ri.

–          So bản chất còn rất trẻ con. Khi làm việc gì đó rất ít nghĩ đến hậu quả…nhưng Jung chắc rằng So không cố ý đâu.

Đang lơ mơ trong đống cảm xúc vừa trào dâng nghe nhắc đến tên “So” là Ri lại muốn nổi điên.

–          Jung đến đây là để giải thích cho So?

Jung giật mình lắc đầu lia lịa:

–          Không, không…Jung chỉ không muốn Ri và So tiếp tục có sự hiểu lầm với nhau.

–          Hiểu lầm? Jung nói thử, Ri hiểu lầm So chuyện gì?

Jung im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:

–          Thật ra thì người hiểu lầm có lẽ là So, nó tưởng rằng Ri thích nó, cố tình tiếp cận nó…nên nó mới làm vậy.

Ri gằng giọng:

–          Cái đó không phải hiểu lầm mà là hoang tưởng.

Jung phì cười:

–          Uhm! So được rất nhiều người thích nên lúc nào cũng tồn tại suy nghĩ đó trong đầu. Và cũng có thể Ri là người ngoại lệ….do không thích So nên trở nên “đặc biệt” trong mắt nó. * au: ngoại lệ gì mà ngoại,  mốt mê chết lun bây giờ =))) *

Ri lắc đầu:

–          Ri không biết nhưng thật sự Ri không muốn dính dáng gì tới tên đó nữa. Mặc kệ hắn làm gì, kể từ hôm nay hắn sẽ thật sự vô hình trong mắt Ri.

Jung gật đầu:

–          ừ! Như vậy cũng được, biết đâu khi Si cố gắng làm một cái gì đó mà Ri không quan tâm đâm ra sẽ nản và không làm gì nữa cả.

Ri im lặng, nước đá đã gần như tan hết. Quay sang nhìn Jung, Ri cảm giác được có một cảm xúc đang lâng lâng trong lòng mình. Lạ thật, dù rất ghét ngôi trường này nhưng Ri vẫn cứ muốn ở lại đây, nhất là giây phút này…cứ như là muốn mọi thứ ngừng trôi. “Biết không Jung? Bạn đang tạo nên một cơn sóng nhỏ trong lòng mình.”

Ở tại sân bóng rổ. Thật tội nghiệp cho Ji, giờ đây đang là tấm thớt cho So thản nhiên chém. Khi không lại nhận lời chơi bóng cùng So. Cả cái sân bóng lớn như vậy mà chỉ có hai người chơi, lại chơi liên tục trong vòng hai tiếng. j

Ji vừa mới khỏi bệnh bây giờ lại bị “hành xác” như thế này quả thật là….hết sức chịu đựng. Ji thở hộc hạch, tay ôm lấy eo:

–          Tha cho tao đi So….tao mệt lắm rồi.

So mồ hôi lấm tấm, hơi thở cũng đứt quảng không kém:

–          Mẹ kiếp, mày phải đàn ông không? Chơi được bài ba phút đã than mệt rồi.

–          Tao lạy mày. Hai tiếng đồng hồ rồi, ở đó mà vài ba phút. Tao là người chứ không phải trâu bò.

Đến bây giờ So mới nhìn lại đồng hồ. Qủa thật đã hai tiếng rồi, ném mạnh quả bóng xuống đất, So lấy chai nước suối rồi xối từ trên đầu xuống thân. Cái lạnh của nước làm So tỉnh táo ra đôi chút, giờ đây So mới bắt đầu cảm thấm cái mệt. Ngồi bệt xuống đất dựa lưng vào tường, So nhắm nghiền mắt để mồ hôi tuôn ra như suối.  Ji cũng lếch lại ngồi gần So, đặt tay lên vai Soz:

–          Sao tuyên bố hùng hồn vậy? Boram thì sao?

So mở to mắt, nhắc tới là máu lại dồn lên nảo. Nghiến răng So nói:

–          Tao sẽ giải thích rõ ràng với Boram.

–          Rồi mày định làm gì con nhỏ đó?

So quơ tay lấy chai nước khác, mở nắp uống cạn rồi thong thả trả lời:

–          Tao sẽ khiến nó yêu tao.

Nhật ký là người bạn đồng hành cùng Ri suốt bao nhiêu năm qua, là nơi Ri có thể thoải mái trút hết bầu tâm sự, là nơi Ri tha hồ nguyền rủa So, băm So ra thành trăm mảnh. Và cũng là nơi Ri thoải mái biểu lộ tình cảm với Jung. Cứ đạp So xuống mười tám tầng địa ngục thì lại tâng bốc Jung lên tận thiên đường. Lý do duy nhất để Ri ở lại cái phòng này, lý do duy nhất để Ri chống đối So là để hình ảnh Ri không quá yếu đuối trong mắt Jung. Cứ nghĩ đến điều đó Ri lại tìm thấy động lực để mình cố gắng.

Đang trao dồi tâm sự vào quyển nhật ký thì thấy So trở về phòng. Ri gấp quyển nhật kí lại cất đi. Rồi nằm xuống trùm kín mền lại nhưng chưa được hai phút thì lại bị giựt phanh cái mền ra.

–          Thấy tui về là trốn đi là sao? – So nhếch môi rồi kề xuống sát mặt Ri, nói giọng thật thẻ – Dù muốn dù không bạn cũng phải chạm mặt tôi mỗi ngày thôi.

Ri trừng mắt với So, giọng nói tuy cũng không lớn nhưng đanh thép nhã ra từng chữ:

–          Bạn cứ làm gì bạn thích đi, mình sẵn sàng tiếp bạn. * ghê hen,  :D thách đi rồi hối hận k kịp nhe cưng,  =))) *

So thu người về, nở ra một nụ cười tươi. Rồi quay lưng trở về giường của mình. Ri đã suy nghĩ rất kỹ, với cái kiểu con người như So, càng lạnh nhạt So sẽ càng tìm cách khắc phục. SO chẵng qua là muốn chinh phục. Vậy Ri sẽ không chống đối, Ri đã sẵn sàng tâm lý vững chắc để “bình thản” đón nhận hết những gì So “sắp” gây ra với mình. Mặc dù chẵng đoán ra được So sẽ làm gì tiếp theo.

So thật biết cách trêu người. Khi Ri đã chuẩn bị tâm lý đến cao độ, lúc nào cũng trog trạng thái phòng bị. Lúc nào cũng thủ thế sẵn sàng nhận lấy và đáp trả thì cả tuần nay So lại dửng dưng không làm bất cứ hành động gì cả. Dù chỉ là nói chuyện hay nhìn lấy Ri một lần cũng không. Ri rất thấy làm lạ nhưng cũng không dại dột gì để hỏi. Biết đâu khi đó chỉ là bồng bột phát ngôn. Dù sau thì So cũng có bạn gái rồi, biết đâu câu phát ngôn đó đã đến tai bạn gái So rồi, thế nên So đã tự nguyệt rút lui khỏi trận chiến. Nếu như vậy có phải tốt hơn rất nhiều không? Một tuần qua phải nói là cuộc sống của Ri vô cùng bình yên. Mặc dù câu “tuyên bố” của Kaiz đã khiến cho phần lớn số đông các bạn cùng trường “vô cùng” ghét Ri nhưng họ lại không dám “đụng chạm” gì tới Ri nữa. Một cuộc sống thật sự tự do và thoải mái.

Hôm nay là cuối tuần, các bạn ai nấy sẽ tạm biệt ngôi trường để về thăm lại mái ấm gia đình mình. Ri cũng không ngoại lệ, xa nhà cả tuần Ri cứ mong mỏi đến ngày này. Ngôi nhà ấy dù cuộc sống không mấy hạnh phúc nhưng giờ đi xa rồi Ri mới cảm nhận “không đâu bằng nhà mình” Ri nhớ nhà đến phát khóc. Thu dọn đồ đạc từ sớm cứ mong đến giờ được về nhưng hình như không khí có phần hơi lạ thì phải? chỉ có mình Ri và Min chuẩn bị đồ đạc để về nhà mà thôi. Ba tên còn lại vẫn nằm ườn trên giường hình như không có ý định về nhà.

–          Jung, Ji! Hai bạn không về nhà hay sao mà không thấy chuẩn bị gì hết vậy?

Ji ngốc đầu ra khỏi gối uể oải nhìn Ri:

–          Tụi này phải ở lại luyện tập chuẩn bị tiết mục biểu diễn cho hôm khai giảng thứ hai tuần sau.

–          ủa! sao phải chuẩn bị kỹ vậy? mọi năm đâu có thấy các bạn chuẩn bị gì đâu? – Hyomin thắc mắc.

Jung vùi đầu vào gối không nói gì, Ji tiếp tục trả lời:

–          ai biết cha nội So, nó kêu năm nay đặc biệt, phải tập cho thật kỹ.

Nói rồi mọi ánh mắt trong phòng liền đổ dồn về phía So, So ngồi bật dậy hất hàm về phía Ri.

–          ủa? tụi này tập thì liên quan gì đến mấy người? về thì lo về đi, nhiều chuyện.

–          ủa? nãy giờ tui có nói cái gì liên quan đến bạn hả? đồ vô duyên. – Ri tức tối xách đồ ra khỏi phòng.

Sau khi Min và Ri đi rồi Ji mới lặng lẽ hỏi So:

–          Đâu phải lần đầu diễn đâu, sao mày tập kỹ dữ vậy?

So cười một cách gian mãnh:

–          Không phải lần đầu tao biểu diễn nhưng là lần đầu Ri thấy tao đứng trên sân khấu, tao sẽ cho nó thấy tao tỏa sáng đến mức nào. Thế nào nó cũng mê mẫn tao thôi.

Lúc này Jung mới lồm cồm bò dậy:

–          Mày tào lao quá, mắc gì thấy mày đứng trên sân khấu mà mê mẩn?

So chống chế:

–          Mày có biết bao nhiêu học sinh trường này hâm mộ tao vì thấy tao tỏa sáng trên sân khấu không? Khi lên đó tao sẽ lột xác thành một con người khác. Tao đã gây được sự chú ý của Ri, bây giờ đã đến lúc dùng tài năng mà chinh phục ẽm.

Nói rồi So cười hí hí. Jung chỉ còn biết nhìn Ji rồi cả hai cùng bỉm môi mà lắc đầu.

Ngày khai giảng học sinh trường bắt buộc phải bận áo dài. Vì trường của Ri học nguyên ngày nên thường ngày học sinh chỉ bận quần áo thể dục theo đồng phục của trường mà thôi. Giờ đây khi biết tin này Ri đã tưởng tượng rất nhiều lần hình ảnh Jung trong trang phục áo dài sẽ như thế nào. Chắc sẽ vô cùng buồn cười. Ri đã tưởng tượng cả trăm lần nhưng vẫn không thể hình dung ra được. Rồi lại càng nôn nóng hơn khi đã đến giờ tập trung khai giảng mà lại không thấy bộ ba nhóm “t-ara” đây cả.

–          Hyomin! Nhóm t-ara đâu rồi? không phải hôm nay họ có tiết mục biểu diễn à? sao không thấy ai hết vậy?

–          Người ta ở trong cánh gà chuẩn bị rồi unnie,em cũng phải đi thay đồ chuẩn bị cho tiết mục nhảy đây. À! em nhảy sau tiết mục của t-ara nên không quay phim lại được. Unnie cầm máy này tý nữa quay lại giùm em nha. Quay cả hai tiếc mục luôn nha unnie.

–          ủa? vậy nhóm t-ara bận cái gì để biểu diễn?

Nhi quay sang nhìn Ri trợn tròn mắt:

–          mặt đồ biểu diễn chứ bận gì. Unnie hỏi gì lạ vậy?

Ri thắc mắc:

–          họ không bận áo dài hả?

Min vừa nghe xong đã ôm bụng bật cười:

–          trời đất ơi, unnie hỏi gì lạ vậy? họ đời nào bận áo dài. Có bắt ép đánh chết họ cũng không bận đâu?

–          Nhà trường không phạt sao?

Min cười tủm tỉm:

–          Không ai dám phạt họ đâu, thôi em đi chuẩn bị đây.

Nói rồi Min bỏ chạy một mạch vào phía trong bỏ lại Ri ngơ ngác tiếc nuối hùi hụi. Sau một tràng nghi thức chào cờ, rồi phát biểu của các thầy cô cuối cùng cũng đến giây phút giành cho văn nghệ. Khi MC vừa giới thiệu nhóm Only thì ngay lập tức các bạn ở dưới như ong vở bầy, không còn hàng lối, không còn tôn nghiêm hay nghi thức gì nữa cả. Các bạn thay phiên nhau hò hét cổ vủ, chen lấn nhau khiến Ri không đứng vững bén té mấy lần. Khó khăn lắm Ri mới tìm được một vị trí khá thuận lợi. Bật máy quay lên Ri ngước nhìn về sân khấu. Ba chàng trai bước ra trong những tràn pháo tay hò hét của khán giả, bén tý nữa Ri đã không thể nhận ra họ. Hôm nay họ thật sự “lột xác” với các trang phục cá tính, đầu tóc vuốt gel, trang điểm theo phong cách Hàn Quốc trông họ không khác gì những nghệ sĩ thực thụ. Nhất là Jung, hôm nay Jung vô cùng bảnh tỏn trong chiếc áo khoác da, đệm thêm chiếc áo sơ mi trắng ở trong. Điểm lên sợi duyên chuyền dài màu đen nhìn ngầu vô cùng. Nhưng Jung và Ji lại bận cùng một bộ trang phục, còn cái tên đáng ghét kia thì lại theo phong cách hiphop, áo rộng, quần thụng, đội nón hiphop, mang theo đôi giầy supra  nhìn nổi bậc hơn cả. Đã có lần Ri nghe Min giới thiệu về họ, Jung và Ji và hai melody chính trong nhóm, còn So là rapper. Vì có lẽ là rapper duy nhất trong nhóm nên tên này mới được nhiều người yêu thích như vậy. Cái kiểu ăn bận lượm thượm, loi nhoi của So thật làm Ri chướng mắt. Người ta nói đúng thật, khi ghét ai thì nhìn tên đó “thở” thôi cũng đủ để thấy ghét rồi.

Khi Jung cất tiếng hát con tim Ri như muốn nổ tung ra, giọng ra vô cùng trầm ấm, giai điệu ngọt ngào như ngấm vào từng tế bào thần kinh, kích thích đến độ da gà của Ri thay phiên nhau nổi cả lên. Trái ngược với Jung, Ji mang giọng ca cao vút, thánh thoát. Có cả một giọng cao, một giọng thấp trong cùng một nhóm, họ bù trừ, đệm, bè cho nhau nghe rất êm tai, phải nói là rất hay. Nhưng khi đang ở khúc hay nhất thì lại chuyễn qua khúc rap của So, So vừa cất tiếng rap thì các bạn dưới này lại “rộ” lên lần nữa, có nhiều người quá khích đến độ cầm các chai nước suối đã uống hết đập mạnh vào nhau, hoặc đập vào các ghế đá, hàng cây xung quanh tạo nên những âm thanh vô cùng hỗn tạp. Nhìn thấy cái tên mình ghét loi nhoi như khỉ ở trên sân khấu quả thật Ri chỉ muốn xoay mặt đi chổ khác. Nhưng dù có ghét So đến cở nào thì Ri cũng không thể nào không công nhận So rap rất hay, mạch lạc, dứt khoác và trôi chảy. Phần ráp tuy ngắn gọn nhưng vô cùng xúc tích, làm điểm nhấn cho cả bài, khiến người nghe không bị nhàm chán. Kết thúc xong phần trình diễn của Only thì đến tiếc mục nhảy hiện đại của Min. Hyomin sở hữu một thân hình cân đối, chắc khỏe, chiều cao lý tưởng cộng thêm gương mặt thanh tú, dù đã nhìn Nhi đến cả hàng ngàn lần nhưng vẫn chưa bao giờ Ri thấy Min “đẹp” như hôm nay. Nhi thật sự rất nổi bật, thu hút người xem trong từng động tác. Họ thực sự là những tài năng tương lai, nghĩ lại bản thân mình Ri thấy thật tủi thân, Ri chẵng biết ca hát cũng chẵng biết nhảy múa gì cả.

Lễ khai giảng chiếm hết cả một buổi sáng. Tan lễ sau khi ăn cơm trưa xong Ri cùng cả nhóm về lại kí túc xá. Vừa vào tới phòng Nhi đã tươm tướm giựt lấy máy quay của Ri để xem lại màn trình diễn của mình. So, Jung, Ji cũng không ngoại lệ xúm vào cùng xem. Vừa xem họ vừa bàn tán nhận xét về nhau.

–          Jung nè! Nói thật Ri không ngờ Jung hát hay như vậy, lên sân khấu như một người khác vậy, nhìn ngầu vô cùng. À Ji nữa, giọng cao quá chừng à, lên đến nốt tưởng chừng không thể luôn chứ.

Nói rồi Ri nhìn hai người đó cười tủm tỉm không thèm để ý tới cái mặt đỏ ngầu, tức giận của So. Máy quay quay đến đoạn So rap thì bổng dưng bị tắt ngang. So cục hứng la làng lên:

–          Nè! Như vậy là sao? Khúc rap của tui đâu?

Ri trả lời một cách vô cùng tự nhiên, mắt không thèm nhìn So:

–          ờ! Tới khúc đó tự dưng có điện thoại nên không có quay được.

So tức đến mức giọng nói trở nên lắp bắp:

–          Bạn, bạn… cố tình, chơi…chơi tui đúng không???

Ri thản nhiên:

–          Lo gì, cả trường đến cả hàng trăm người quay cơ mà. Mà có quay hay không cũng vậy à, bạn nhai cái gì trong họng đó, đọc ko có nghe cái gì hết…

–          Bạn…bạn….

So tức tối không nói được lời nào. Jung nhìn Ji nhúng vai rồi cả hai tủm tỉm cười làm So gần như phát điên.

–          Tụi bây cười gì hả? tao đá chết bây giờ.

Ji vênh mặt nhái lại giọng So:

–          Tao sẽ lột xác, tao sẽ tỏa sáng làm nó mê mẩn…

Câu nói “không ý” của Ji làm Min cùng Ri ngước lên nhìn tỏ vẽ khó hiểu còn So thì lật đật chụp cổ áo Ji dùng tay che miệng Ji lại.

–          Mày có câm ngay cho tao không? Tao bóp cổ mày chết bây giờ.

Chiều hôm đó ngồi trong lớp học mà So không thể nào tập trung được. So đã tuyên bố với cả trường sẽ biến Ri thành bạn gái mình nhưng đến tận bây giờ So vẫn chưa biết “biến” bằng cách nào. Từ đó đến giờ chỉ toàn gái bu theo mình chứ bản thân So chưa từng “chinh phục” ai cả. Trong suy nghĩ của So, Ri không được “bình thường” nếu một cô gái bình thường nhìn thấy vẽ đẹp trai của So hoặc thấy So đứng trên sân khấu thì ít nhiều gì cũng có tý rung động, còn đằng này Ri hoàn toàn không có một xíu “động đậy” gì cả. Ngược lại còn cố tỏ cái vẽ vô cùng căm ghét So làm So gần như bốc hỏa. Nếu thật không biến Ri thành “người” của mình được thì chắc hẳn cả cái trường này sẽ cười vào mặt So, So sẽ không còn một tý danh dự nào cả. Haiz…xem ra không thể nào nhẹ tay hơn với Ri rồi. Quay sang bên cạnh nhìn Ri, Ri vẫn đang dửng dưng viết bài không màn gì đến So cả. So cố tình kéo sát mặt lại gần Ri hơn, nhìn Ri chằm chằm như cố tình cho đối phương biết có người đang dùng ánh mắt “đốt cháy” mình. Nhưng vô ích, Ri vẫn không hề biến đổi sắc mặt, cũng không một cái liếc mắt nhìn So. SOtức giận nắm lấy tay Ri. Lúc này thì Ri mới giật mình rút tay lại nhưng So nắm rất chặc Ry không thể nào làm-được-gì.

–          Bạn bị điên hả? buông ra. – vừa nói Ri vừa vùng vẫy nhưng càng vùng vẫy thì So lại càng siết chặc hơn.

–          La đi, la lớn lên, để cô nghe rồi cả hai cùng bị đuổi ra ngoài. – So thản thiên tròn mắt nhìn Ri

Ri bực mình giằng mạnh vô tình tay Ri quất một cái cốp vào cạnh bàn, Ri nhăn mặt kêu “ối” lên một tiếng. Tiếng kêu của Ri đã vô tình làm kinh động đến giáo viên. Cô  nhìn về phía Ri và So, So vẫn không buông tay Ri ra mà chỉ kéo tay Ri xuống hộc bàn.

–          Có chuyện gì không Qri? Soyeon ?

Trong khi Ri còn nhăn mặt về cái tay bị đau thì So đã nhanh nhẩu trả lời:

–          Thưa cô! Không có chuyện gì đâu ạ!

Cô nghiêm mặt:

–          Không có gì thì phải im lặng tập trung vào bài giảng.

–          Dạ dạ, em biết rồi thưa cô.

So làm ra vẻ nghiêm túc ngồi ngay ngắn lại. Tay vẫn nắm lấy tay Ri. Ri không còn giằng co nữa, biết là càng cố thì chỉ làm cho tay mình đau thêm nên Ri thả lỏng tay ra, So cũng không dùng sức nữa, chỉ siết tay mình vào tay Ri  thật chặc. Dùng ngón cái xoa nhẹ lên mu bàn tay Ri, chỗ vừa mới bị đau.

–          Đau không?

So nhẹ nhàng hỏi, vừa hỏi tay vẫn xoa xoa ngay vết thương của Ri. Ri quay sang ném cho So cái liếc mắt đầy tia lửa đạn:

–          Đồ biến thái, đồ chết bằm…

So thu lại nụ cười, nghiến răng siết tay Ri một cái thật mạnh rồi buông tay ra. Ri nhíu mày, nhăn mặt chịu đau rồi lấy khăn giấy ra lau lấy lay để bàn tay bị Ri nắm, y như rằng sợ hàng ngàn con vi rút tấn công mình vậy. So nhìn hành động đó mà tức tối muốn bóp nát cổ Ri.

“Lee Qri được lắm, bạn hãy đợi đó đi, rồi sẽ có ngày tôi dùng đôi tay này nắm lấy cả cuộc đời bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rie