Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tử Thao" Bạch Hiền hét thật lớn khi thấy Tử Thao ở đằng trước.Bạch Hiền nhanh chóng bước thật nhanh đến chỗ Tử Thao.Nghe có người gọi mình Tử Thao quay người lại thì đập vào tầm mắt đầu tiếng là đôi mắt sắp khóc của Bạch Hiền."Tỷ có thể thui khóc và trèo xuống khỏi người ta mau" Tử Thao cất tiếng cảnh cáo lạnh nhạt."A...aaa tỷ quên mất xin lỗi muội, tại ta vui mừng quá nên" Bạch Hiền vừa cười vừa sợ Tử Thao bị mình đè bẹp." Hừ.." Tử Thao mệt nhọc thở khi Bạch Hiền đu lên người."A..aaa quái vật" Bạch Hiền hét to lên khi thấy người quái vật đằng sao Tử Thao."Mau mau chạy thui co quái vật ở đằng sao muội kìa" Bạch Hiền vừa nói vừa ra sức kéo Tử Thao chạy."Tỷ à, đây là vật do muội mua,hắn là người " Tử Thao lạnh nhạt nói." Vậy hắn..." Bạch Hiền lo lắng nói."Hắn sẽ không làm hại tỷ đâu" Tử Thao mặt không cảm xúc nói."Đi nhanh thui tỷ đói bụng quá rồi, wow tửu lâu phía trước đông người quá chúng ta mau tới đó" Bạch Hiền vui vẻ kéo Tử Thao đi nhanh đến tửu lâu."Ngươi ở đây chờ ta" Tử Thao lạnh lùng căn dặn người quái vật rồi nhanh chóng cùng Bạch Hiền vào tửu lâu." Mời hai vị khách quan ạ" Tiểu nhị nhanh nhẹn mời gọi."A..hai vị dùng gì ạ, quán của tiểu nhân có rất nhiều món ngon và rượu thượng hạng" Tiểu nhị vừa nói vừa múa máy tay chân." Được rồi..đem hết món ngon lên đây" Bạch Hiền vui vẻ nói."Chào mừng quý vị quan khách đến với Nhật Nguyệt tửu lầu của chúng tui" Bà mama phấn hồng vừa nói vừa mỉm  cười ngọt ngào."Đồ ăn của quý khách đến rồi đây" Tiểu nhị nói." Tiểu nhị ở dưới tửu lầu của ngươi xảy ra chuyện gì mà náo nhiệt vậy" Bạch Hiền phấn khởi hỏi tiểu nhị."Dạ, khách quan hôm nay Nhật Nguyệt tửu lầu tổ chức vũ khúc ạ" Tiểu nhị nói." Tử Thao, sao nãy giờ muội không nói gì vậy" Bạch Hiền ai oán nói." Nhạt nhẽo" Tử Thao lạnh nhạt trả lời."Tỷ ở đây chờ muội không được đi lum tung" Tử Thao căn dặn."Muội đi đâu, ta củng muốn theo" Bạch Hiền tức nói."Tỷ có thật sự muốn đi không" Tử Thao hỏi." Muốn" Bạch Hiền trả lời nhanh nhảo."Muội đi đưa đồ ăn cho quái vật" Tử Thao nói."Hả...à a.muội đi đi" Bạch Hiền lấm lét nói."Haha.." Tử Thao không thể nhịn cười được khi nhìn thấy bộ mặt mét xanh của Bạch Hiền khi nhắc tới quái vật.Tử Thao vừa đi xuống cầu thang thì đụng phải một người."A..này người không có mắt sao, không thấy bổn thiếu gia hả" Thiếu niên nói."Hừ..không muốn chết thì tránh ra" Tử Thao lạnh lùng nói."Ngươi..ngươi hay lắm" Thiếu niên nói."Hừ" Tử Thao nhanh chóng bước đi." Coi như ngươi gặp mai bổn thiếu gia hôm sẽ tha cho ngươi" Thiếu niên tức giận nói vừa sợ Tử Thao nghe được lời hắn nói." Oa..Chung Đại thiếu gia đến rồi, còn không mau tiếp Chung Đại thiếu gia" Mama phấn hồng vừa nói vừa đưa các vị cô nương vào." Tâm trạng của bổn thiếu gia không tốt, bà biết phải làm gì rồi chứ" Chung Đại vừa nói vừa ôm hai mỹ nữ trong lòng." Dạ, mama ta đi làm ngay" Mama phấn hồng nhanh nhẹn rời đi.Tử Thao sau khi ra khỏi tửu lầu liền đến chỗ của a quái(người quái vật) nhưng không thấy hắn đâu."Hừ..ngươi cả gan dám trốn" Tử Thao tức giận hét lên.Tử Thao nhanh chóng đi tìm a quái khắp nơi cho đến khi vào cái miếu hoang."Ở đây có mùi máu" Tử Thao vừa nói vừa đi lần theo vết máu." A quái ngươi mau ra đây cho ta" Tử Thao hét lên."Hừ..còn nằm đó" Tử Thao lạnh nhạt đến gần." Ngươi không phải là a quái" Tử Thao lạnh lùng nói.Tử Thao đánh giá con người trước mặt, mặt hắn tái khắp người toàn thương tích nhưng nặng nhất là vị trí đang chảy máu đen do trúng độc."Cứu ta.." Thiếu niên suy yếu nói."Tại s ta phải cứu người" Tử Thao lạnh nhạt nói." Ngươi không cứu ta..hộc..ta làm ma cũng không tha cho ngươi" Thiếu niên hộc máu ngang bướng đe dọa."Cứ coi như ta tích đức cứu người đi" Tử Thao lạnh nhạt nói vì thấy hắn giống a quái mà quan trọng loại độc hắn trúng rất thú vị.Tử Thao nhanh chóng nhét vào miệng hắn một viên thuốc.Rồi đốt lửa để thấy rõ vết thương hơn."Ngươi muốn làm gì" Thiếu niên suy yếu lạnh nhạt hét lên khi thấy Tử Thao rút dao ra."Muốn sống thì câm miệng ngươi lại" Tử Thao hét lại mang theo sự chết chóc thường có.Sau khi dao được hơ lửa cong Tử Thao nhanh chóng xé rách miếng vải che vết thương.Vết thương đã bị ngoại tử lõn xuống xung quanh ra máu đen và chất nhầy.Tử Thao nhanh chống lấy dao lốc đi phần thịt đã bị ngoại tử."A...aaaaa,ta không tha cho ngươi" Thiếu niên đau đớn hét lên."Ngươi tốt nhất nên câm miệng đi , nếu ta phân tâm sẽ biết lốc phải chỗ gì của ngươi đâu" Tử Thao cười lạnh nói.Bỏ mặc tiếng hét của thiếu niên Tử Thao tiếp tục đâm vào vết thương cho đến khi máu đen không còn chảy nữa.Sau đó rắc thuốc vào vết thương băng bó lại.Vì lo tập trung chữa trị Tử Thao không để ý thiếu niên đó đang nhìn mình."Xong rồi, ngươi nhìn cái gì" Tử Thao lạnh nhạt hét lên."Thì ra là ngươi..hộc hộc" Thiếu niên hớt hải nhìn ra đây là cô nương lúc nãy trong hẻm tối nhưng do vết thương nặng nên không thể nói tiếp."Ta sao..,hừ món nợ ân tình ta nhất định đòi lại" Tử Thao vừa nói vừa xoay người rời đi."Khoan đã..hộc ta chưa biết danh tánh của ngươi" Thiếu niên mệt nhọc nói.Tử Thao vẫn tiếp tục đi tiếp." Hộc Hộc ta là Diệc Phàm" Thiếu niên suy yếu nói." Tuỳ duyên" Tử Thao xoay người lại nói rồi lạnh lùng đi tiếp.Thiếu niên khó nhọc thở nhìn theo bóng lưng Tử Thao đi rồi lấy từ trong tay ra pháo nhanh chống đốt lên.Pháo bay nhanh nổ trên không trung vài phúc sao đó.Đoàn người áo đen nhanh chóng đến mếu."Thái tử, thuộc hạ bất tài tiếp giá chậm trễ" Độ thủ lĩnh vừa nói vừa quỳ."Không trách các ngươi được...hộc do ta quá khinh địch" Diệc Phàm khó nhọc nói." Tiếp theo ta nên làm gì đây thái tử" Độ thủ lĩnh nói."Trở về Ngô quốc" Diệc Phàm lạnh lùng mang theo sự sát khí.Mếu hoang nhanh chóng chìm vào bóng tối nhưng không ai biết suốt quá trình xảy ra được thu vào mắt của một người.A quái đã đi đâu?? Phía sau tửu lầu Nhật Nguyệt chứa đựng bí mật gì??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro