0001. Đại minh tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2019

Sân bay Quốc tế Incheon.

Chỉ mới 7 giờ sáng, tại một góc của sân bay đã được phủ kín bởi hàng loạt người. Người cầm banner, người mang theo camera với ống kính thật dài, có người lại cầm điện thoại chen lấn tới lui để được quay cận mặt nữ diễn viên nổi bật trong đám đông hỗn loạn, đang chật vật bước đi với sự trợ giúp của những ông bảo vệ cao to.

Loạt fans liên tục đồng thanh hò hét "Park Jiyeon", khung cảnh nơi sảnh đáp chuyến bay ngoại quốc như đàn ong vỡ tổ, ai cũng thích thú chen chân với mong muốn tận mắt nhìn thấy thần tượng của mình.

Jiyeon được xem là nữ diễn viên hạng A rất ưu tú của điện ảnh Hàn Quốc, với ngoại hình xinh đẹp, khả năng diễn xuất thiên phú thêm phần rất thông minh trong việc chọn kịch bản, nên dù chỉ với 6 năm trong nghề nhưng danh tiếng vẫn không hề thua kém loạt diễn viên gạo cội khác.

Em vừa qua nhận đóng một bộ phim điện ảnh hợp tác Trung - Hàn đang gây sốt gần đây. Tuy bộ phim vẫn chưa công chiếu nhưng luôn nằm trong top tìm kiếm trên mọi trang web cả Hàn lẫn Trung. Hôm qua Jiyeon cũng vừa tham gia buổi hợp báo ra mắt phim tại Bắc Kinh, nên sáng nay ngay khi đáp trở về Hàn Quốc đều được rất nhiều fans và các nhà báo đến đón. Do quá đông người nên Jiyeon luôn cố gắng đi thẳng thật nhanh vào xe, không dám dừng một giây để chào hỏi mọi người hay nhận bất kì món quà nào, để tránh khi đám đông càng lúc trở nên hỗn loạn vì sự xuất hiện của mình.

Vừa vào được bên trong xe, quản lý liền thở phào nhẹ nhõm.

"Oh my god, thiệt tình... đáng ra chúng ta phải yêu cầu thêm nhiều bảo vệ hơn mới phải. Ngột ngạt chết mất." Quản lý Oh Jin Jin ngồi bên cạnh em không ngừng than thở, sau đó liền cởi áo lạnh và ném vào hàng ghế phía sau.

"Hiệu ứng bộ phim lần này mang lại vô cùng tốt. Đại minh tinh của chúng ta quả nhiên chưa bao giờ chọn sai kịch bản." Một anh quản lý khác vừa lái xe vừa nói, còn tiện tay đánh vào vô lăng một cái đầy hào hứng.

"Đúng vậy. Oh my god, Yeonie nhà chúng ta đã đóng cổ trang thì chẳng còn gì để bàn cãi. Tiếc thật.... năm nay một dàn diễn viên nữ sẽ ngồi nhìn Yeonie nhận Daesang nữa cho xem. Hahaha." Jin Jin ngồi phía sau lúc này không còn cau mày vì ngột ngạt nữa mà nét mặt từ lúc nào đã trở nên tươi rói, còn vừa vỗ tay và cười thật lớn.

Jiyeon nhìn thái độ của bà chị quản lý chỉ biết cười trừ, khẽ nhướng người về phía trước nói với quản lý Lee Sehun đang tập trung lái xe. Vừa rồi là tiếng cười lanh lảnh của cô quản lý góp phần nào nhiệt cho không khí trong xe, song ngay khi Jiyeon cất chất giọng trầm của mình lên, đột nhiên không gian ngay lập tức bị kéo vào sự im lặng đến khó chịu

"Anh đến Namdong-do nhé!"

Jin Jin ngồi bên cạnh Jiyeon, nét mặt thay đổi liên tục, nụ cười cũng tắt đi, yên lặng nhìn Jiyeon đang đưa mắt về phía làn đường thưa thớt xe. Từ lúc rời sân bay đến giờ, Jiyeon - cô gái vô cùng trầm mặc ấy vẫn chưa chịu bỏ mắt kính đen xuống, cứ lặng im nhìn về phía xa xăm như đang che giấu một nỗi niềm gì đó trong đáy mắt.

Còn hai người quản lý Sehun và Jin Jin liên tục đưa mắt nhìn nhau qua kính chiếu hậu, một lúc cũng khẽ thở dài không bình luận gì thêm. Chiếc xe cứ lăn đều trong không khí ngột ngạt như vậy cho đến khi điện thoại của Jiyeon "ting" lên một tiếng, một tin nhắn được gửi đến từ người được lưu tên là "Lee Shin"

[Tôi có vinh dự được mời đại minh tinh Park Jiyeon một bữa tối không?]

Jiyeon không có phản ứng gì, cũng không hồi âm lại, chỉ chuyển ánh mắt dán chặt vào bà cô quản lý đang nhìn mình cười trừ kia. Chất giọng trầm lạnh đó lại cất lên

"Chị lại cho cậu ta biết ngày nghỉ của em?"

Jin Jin mím môi, sau đó thở dài, nhìn Jiyeon với ánh mắt đầy ủy khuất

"Chị và Sehun sẽ đi Jeju vài ngày, em thì lại nhất quyết không chịu theo. Chỉ là không yên tâm khi thấy em cứ mãi một mình trong những ngày được nghỉ phép... mà chị chỉ thấy mỗi Lee Shin là người đáng tin nhất. Nên..."

Thấy Jiyeon vẫn chưa rời mắt khỏi mình, cô tiếp tục nói, giọng cao hơn

"Nếu em không thích đi cùng Lee Shin thì đi cùng với chị! Chị sẵn sàng chi trả tất cả trong chuyến đi lần này." Nói xong, cô liền liếc mắt vào kính chiếu hậu, trừng mắt bặm môi với Sehun phía trước đang nhìn mình khó hiểu.

Jiyeon lắc đầu bật cười, giọng điệu có phần thoải mái hơn

"Em thật không dám phiền hai người hẹn hò."

Bị nắm thóp, Jin Jin phía bên này đỏ mặt cao giọng, tay vẫy vẫy trước mặt

"Oh my god, oh my god... hẹn.. hò? Haha...sao có thể chứ? Tụi chị chỉ là đồng nghiệp cùng đi du lịch để thư giản thôi mà..."

"Ờ...Đúng...rồi. Sao tụi anh có thể hẹn hò chứ?" Sehun ngồi ngay vị trí tài xế kia cũng liền tỏ ra bối rối

Jiyeon khẽ lắc đầu tựa thẳng lưng vào ghế "Được rồi, em hiểu rồi. Em sẽ đi ăn tối cùng với cậu ta vậy."

Không khí vừa thoải mái hơn một tí thì đột nhiên lại trở về yên ắng khi xe dừng lại trước một quán ăn nhỏ nằm ngay góc đường ở khu Namdong-do, thành phố Incheon. Cả ba người trong xe lúc này đều rơi vào trầm mặc, Jiyeon chăm chú nhìn vào quán ăn nhỏ đông khách ấy như tìm kiếm dáng người nào đó. Jin Jin thì vờ như mệt mỏi tựa vào lưng ghế và nhắm chặt mắt lại. Chỉ có Sehun là mở cửa xe và tiến thẳng vào bên trong quán ăn.

"Một phần mì tương đen và một phần súp bò ạ." Anh lễ phép gọi món với một bác gái đang đứng ở quầy niềm nở đón khách.

Đợi Sehun gọi món xong, bà liền tiến vào phía trong nói với đầu bếp. Đầu bếp là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, ông nhận tờ giấy người phụ nữ đưa, như nhận ra điều gì đó, ông liếc mắt nhìn chàng trai đứng gần cửa và phía xa là một chiếc xe hơi màu đen đang đậu bên ngoài quán ăn. Ông nhanh chóng làm mì tương đen như khách đã gọi, còn đặc biệt thêm rất nhiều đậu hà lan, tương đen và thịt ba chỉ đã bỏ hết mỡ. Mở nắp nồi súp bò trên bếp than, khói bên trong nghi ngút bay lên mờ cả đôi mắt ông, nhanh tay ông múc vào hộp nhựa một phần súp bò nóng hổi cùng với nhiều xương bò đã được hầm rất kỹ và đậy kín nồi, chặn làn khói nóng đang phả liên tục vào mặt.

"Của cậu hết 10 ngàn won. Cảm ơn. Hẹn gặp lại." Người phụ nữ đưa phần đồ ăn, nhận lấy số tiền và mỉm cười đầy thân thiện.

Đợi Sehun đi khuất, bà liếc nhìn vào gian bếp, thấy người đàn ông ấy cứ liên tục nhìn chăm chú vào chiếc xe hơi đang quay đầu xe chuyển hướng về Seoul ngoài kia, đôi mắt ông như chứa một nỗi niềm vô cùng khó tả.

......

Sau khi tất bật hoàn tất bộ điện ảnh "Nghiệp duyên", cuối cùng Jiyeon cũng có 1 tuần để thư giãn. Nói là thư giãn, nhưng thật ra với Jiyeon, có nghĩa không phải ngày ngày nghiêm chỉnh, đoan trang đứng trước máy quay, mà có thể hành động mọi việc không cần phải cân nhắc.

Em vẫn ăn uống qua loa như thường lệ, sau đó thì nằm trên sofa đọc kịch bản, một bước cũng không ra ngoài. Nếu có hai người quản lý kia thì thi thoảng họ sẽ kéo em đến club hoặc một quán café yên tĩnh nào đó, nhưng tuần nay hai người họ đang hẹn hò ở đảo Jeju rồi nên Jiyeon chỉ biết ru rú trong nhà nghiên cứu đống kịch bản thôi.

Lee Shin thật là một chàng trai tốt, biết Jiyeon không thích đám đông vì sợ bị phát hiện thân phận nên hằng ngày luôn tranh thủ thời gian ở bên cạnh. Anh là chủ nhà hàng lớn ở Seoul nên tài nấu nướng không thể chê, nguyên tuần nay ngày nào cũng đến nấu ăn cho Jiyeon, anh không muốn em chỉ có một mình ăn những loại đồ ăn nhanh không chút dinh dưỡng kia. Cô gái này vụng về không biết nấu ăn, lại còn lười biếng không chịu nhấc mông khỏi sofa, anh cuối cùng đành phải vứt bỏ danh nghĩa chủ nhà hàng xuống bếp phục vụ. Trong bếp, anh chuẩn bị bữa tối khá thịnh soạn, rau củ thịt cá đều đầy đủ, hơn nữa trang trí còn rất đẹp mắt, Jiyeon cả tháng quay phim mệt mỏi cũng nên đến lúc tẩm bổ thôi.

Anh khẽ nhíu mày nhìn đại minh tinh lười biếng kia đang nằm dài trên sofa chăm chú đọc kịch bản mà chẳng ngó ngàng gì đến xung quanh, nhanh chóng tiến đến gần và gập kịch bản em đang cầm trên tay, nhoẻn miệng cười

"Đến giờ ăn tối rồi, tiểu thư Park!"

Jiyeon ngoan ngoãn bước đến bàn ăn, nhìn từng món ăn được bày ra vô cùng đẹp mắt, miệng không khỏi trầm trồ ngước lên nhìn Lee Shin ngồi phía đối diện

"Cậu... thật sự đã trở thành bà nội trợ rồi."

Lee Shin bật cười nhìn con người dán chặt ánh mắt khó hiểu lên tạp dề anh đang mang.

"Phải... mình thật sự biến thành bà nội trợ của cậu mất rồi. Cậu còn không mau cưới mình làm vợ?"

"Được thôi. Đến khi cậu sinh được một đứa bé, tôi liền cưới cậu làm vợ!"

Vừa dứt câu, Jiyeon bỗng đứng phắt dậy, hai tay ôm chặt lấy miệng lao thẳng vào phòng tắm, nôn tất cả những gì vừa bỏ vào bụng. Lee Shin hốt hoảng cũng chạy theo phía sau, luôn miệng lo lắng yêu cầu đưa Jiyeon đến bệnh viện, nhưng em thật sự rất bướng bỉnh

"Chỉ là đau bụng thôi. Chắc lại sắp đến kỳ, cậu không cần làm quá lên!"

"Cậu không phải là bác sĩ, đừng tự nhận định như vậy. Cậu ăn vào rồi nôn hết cả ra kia. Mau lên, mình đưa cậu đến bệnh viện." Lee Shin không muốn tranh cãi thêm, lấy áo lạnh khoác lên vai cô

Jiyeon ôm bụng cau mày, sau đó lại lăn ra nằm trên sofa. Em không thích bệnh viện, cái mùi cay nồng của nó làm em phát hãi.

"Đã nói là sắp đến kỳ, cậu thôi càu nhàu đi!"

"Nhưng..." Lee Shin chưa kịp nói hết câu liền bị Jiyeon ngắt lời

"Lee Shin. Cậu mà còn nói thêm là tôi đuổi cậu ra ngoài đấy!"

Lee Shin lúc này cũng chỉ biết thở dài, cái con người này một khi đã quyết thì chẳng ai dám can thiệp, nên anh cũng chỉ biết im lặng và hy vọng em sẽ không bị gì nghiêm trọng.

Pha một ly nước ấm với mật ong, anh đặt nhẹ trên bàn

"Uống một chút nước ấm đi."

Sau một lúc, cuối cùng Jiyeon cũng giải quyết xong bữa tối của mình. Em tỏ ý rất muốn giúp Lee Shin rửa bát nhưng cái tên này một mực không cho em đụng đến nên cũng đành thôi. Thật ra vì bụng em đang đau đến khó chịu, cũng chẳng muốn giằng co thêm với anh làm gì, nếu không một khi Park Jiyeon đã muốn thì đến hai tên Lee Shin như vậy cũng chẳng quản được em.

Jiyeon ôm khư khư cái bụng của mình ra ban công hóng gió. Mặt trăng tròn sừng sững giữa khung trời tối mịt, hắt tí ánh sáng lên gương mặt xinh đẹp kia, càng thấy rõ hơn đôi mắt mang đầy ưu tư của em. Jiyeon ngẩng mặt nhìn bầu trời màu đen đặc quánh, lác đác có vài ánh sao sáng, chúng cùng với mặt trăng thay nhau lấp lánh giữa không gian đen kịt, vùng trời càng tối ánh sáng nơi chúng lại càng rõ.

Lee Shin bên trong nhà nhìn ra phía ban công nơi Jiyeon đứng. Màn đêm dày đặc, chỉ còn mỗi ánh trăng là vật soi sáng duy nhất, Jiyeon đứng đó, ánh trăng trên đỉnh đầu em tựa như bóng đèn dội ánh sáng xuống. Phía trước là khuôn mặt xinh đẹp nao lòng của nữ diễn viên nổi tiếng hạng A, phía sau lại là một tấm lưng gầy gò trông cô độc đến nghẹn ngào.

Ánh trăng sáng ấy chiếu vào em, thả bóng lưng em dài trên nền. Trong lòng Lee Shin chẳng thể nào lý giải nổi, càng nhìn Park Jiyeon tỏa sáng, anh lại thấy chiếc bóng đen ấy càng lớn hơn như muốn nuốt trọn lấy tấm thân nhỏ bé kia...

Lee Shin lòng bỗng nặng trĩu, tiến đến ban công đứng cạnh Jiyeon, anh cũng yên lặng, cả hai chẳng nói với nhau lời nào.

Jiyeon nhìn Lee Shin một lúc, trong tâm can em cũng tự trách bản thân vì bỏ qua một chàng trai ưu tú như vậy. Anh đối với em vô cùng tốt, nhưng trái tim sắt đá này chẳng thể có một chút bận tâm. À không... nói trái tim em sắt đá một, thì trái tim tên bên cạnh phải sắt đá mười, theo đuổi người ta gần 10 năm trời nhưng chẳng nhận được bất cứ điều gì ngoài những câu nói lãng tránh khi anh muốn nói rõ với em lòng mình, vậy mà vẫn cứ bên cạnh em, đuổi cũng quyết không đi. Lee Shin, có phải anh đang cố tình bắt Park Jiyeon em phải mang nợ anh không?

"Nhớ không? Hôm nay là ngày đánh dấu lần đầu tiên cậu đến Seoul." Lee Shin cất chất giọng trầm ấm xóa đi không gian yên tĩnh

Jiyeon khẽ cười nhạt "Là ngày đánh dấu tôi vứt bỏ tất cả để chạy theo ánh hào quang này."

Lee Shin im bặt, sau đó Jiyeon cũng liền tiếp lời

"Nếu được lựa chọn một lần nữa, tôi vẫn cứ quyết định như vậy. Nếu không, tôi rốt cuộc cũng chẳng biết mình rồi sẽ trở thành cái gì."

Lee Shin vẫn im lặng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng quay mặt đi, khóe mắt cũng trĩu nặng xuống. Trong lòng anh chợt dâng lên nỗi xót xa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro